Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1137: Càng trầm mặc càng vui vẻ 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi Hải Đường và Phạm Nhược Nhược bước vào Bão Nguyệt lâu, yếntiệc trong sảnh đã trở nên tĩnh lặng hơn nhiều. Những bậc cha chú lão làngtrong Vệ gia thể hiện vẻ bề trên, bắt chuyện với hai vị cô nương này nhưngtrong lòng lại thầm suy nghĩ. Ban đầu dự định trong lần đàm phán này, sẽ giànhthêm lợi ích cho bệ hạ, nhưng hai vị này vừa đến... đặc biệt là cô nương HảiĐường, rốt cuộc khuỷu tay của cô nàng này quay về phía nào? Vì vậy, thế côngvào Phạm Tư Triệt cũng chậm lại.Gương mặt Phạm Tư Triệt rất bình tĩnh, mỉm cười trò chuyện. Trong lúc tángẫu, lại nói rất rõ ràng về việc phân chia lợi nhuận năm sau cùng những chi tiếttrong việc phối hợp. Hôm nay để Hải Đường và tỷ tỷ tới đây, chính là để giatăng lợi thế cho mình, ít nhất cũng đảo loạn tâm tư của người Bắc Tề.Trên danh nghĩa là hắn đang đàm phán với Vệ gia, nhưng trên thực tế làhoạt động giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế Bắc Tề. Tuy không phải tất cả mọingười trong sảnh đều biết, nhưng cha con Trường Ninh hầu chủ trì Vệ gia lạihiểu rất rõ.Uống rượu qua ba lượt, bàn bạc đã xong, cả hai bên đều vui vẻ giải tán. Chỉcó điều sắc mặt Vệ Hoa cũng không hề vui mừng, rất rõ ràng, trong hiệp nghịchia chác lần này, hắn vẫn bị Phạm Tư Triệt tranh mất phần lớn.Bóng đêm dần dần sâu, Hải Đường cầm khối ngọc sư tử ấm áp kia, đưa ánhmắt giống như cười như không nhìn vào đôi mắt Phạm Tư Triệt, rồi tự rời khỏi,để lại Bão Nguyệt lâu cho hai tỷ đệ bọn họ..o O o ."Đệ không thích Hải Đường." Trong một gian phòng của chi nhánh BãoNguyệt lâu ở Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt cau mày nói."Bây giờ đệ càng ngày càng già nua rồi." Phạm Nhược Nhược theo thóiquen giơ tay vỗ vỗ lên đầu đệ đệ, mỉm cười nói: "Sư tỷ có gì không tốt? Chẳnglẽ đệ vẫn còn hận tỷ ấy bắt đệ làm con lừa à?"Phạm Tư Triệt lắc đầu, nói: "Đó là ý của ca ca, là đệ chịu khổ, đệ hiểu."Phạm Nhược Nhược có phần kinh ngạc nhìn đệ đệ, nghiêng đầu nói: "Đúnglà càng ngày càng già dặn, chẳng giống đứa trẻ nữa rồi."Phạm Tư Triệt nở nụ cười tự giễu nói: "Ở cái nơi này, tới một người đángtin cậy cũng không có, muốn không cẩn thận cũng không được... Đúng rồi, tỷtỷ, tỷ nói già dặn..." Tinh thần của hắn bỗng nhiên trở nên phấn chấn, hỏi: "Cóphải là nói, càng ngày đệ càng giống ca ca không?"Phạm Tư Triệt hưng phấn hỏi, bởi vì trong tâm trí của hắn, huynh trưởngPhạm Nhàn là thần tượng của cả cuộc đời. Nếu có thể tới gần hình tượng huynhtrưởng, đương nhiên hắn càng đắc ý.Phạm Nhược Nhược che miệng mỉm cười, nói: "Là càng ngày càng giốngphụ thân mới đúng, năm xưa phụ thân đánh đệ như vậy, xem ra thật sự có tácdụng."Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Vừa rồi đệ nói không thích Hải Đường sưtỷ, rốt cuộc là vì sao?"Phạm Tư Triệt lẳng lặng nhìn vào mắt tỷ tỷ, một hồi lâu vẫn không nói gì.Phạm Nhược Nhược cũng bình tĩnh nhìn lại hắn."Tỷ tỷ, tỷ nên hiểu rõ." Phạm Tư Triệt nói rất nghiêm túc: "Chúng ta đã cótẩu tẩu rồi."Chân mày Phạm Nhược Nhược cũng nhíu lại, thở dài nói: "Đúng vậy."Phạm Tư Triệt cau mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: "Thật raca ca cũng không biết, hơn một năm nay, tẩu tẩu đã viết không ít thư từ cho đệ."Phạm Nhược Nhược thoáng kinh ngạc, hỏi: "Tẩu tẩu nói gì trong thư?""Có thể nói gì chứ? Còn không phải là trong nhà như thế nào, phụ thân nhưthế nào, mẫu thân như thế nào." Phạm Tư Triệt thở dài nói: "Tiểu thúc tử nàymột mình nơi dị quốc, chắc chắn tẩu tẩu không yên lòng. Nói thật chứ, trongmột năm qua, hễ là chuyện gì không hiểu rõ, không muốn tới làm phiền ca ca,đều là tẩu tẩu đưa ý tưởng giúp đệ."Phạm Nhược dần dần tiêu hóa nỗi kinh ngạc trong lòng, đây cũng là lần đầutiên cô biết được việc này, nghiền ngẫm cả nửa ngày, cảm nhận được rất nhiềuhương vị khác nhau, buồn bã nói: "Tẩu tẩu... là một người đáng thương. Đệcũng biết mà, bây giờ Trưởng công chúa đang bị bệ hạ giam cầm trong biệtviện, ca ca lại ở Giang Nam.""Ca ca chỉ biết đá đệ sang phía bắc." Giọng điệu Phạm Tư Triết rất bất mãn."Tuy biết ca ca đang rèn luyện đệ, nhưng ca ca có từng nghĩ tới, đệ mới baonhiêu tuổi hay ko? Cái sạp hàng lớn như vậy, làm sao đệ làm được? Chỉ biết làbỏ mặc, có chỗ nào chu toàn được như tẩu tẩu."Phạm Nhược nhíu mày trách mắng: "Ca ca ở phía nam cũng chẳng dễ dànggì, nếu không phải ca ca đứng vững, liệu đệ có thể cắm rễ ở phía bắc haykhông? Huynh ấy đâu có bỏ mặc? Chưởng quỹ Khánh Dư đường đều âm thầmgiúp đỡ đệ, Giám Sát viện ở Bắc Tề cũng đều phục vụ cho đệ. Để bồi dưỡng đệ,huynh trưởng đã hạ tâm huyết rất lớn... Còn về phần rèn luyện... đâu phải đệkhông hiểu ca ca là người như thế nào. Lúc nhỏ huynh ấy lớn lên một mình tạiĐạm Châu, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có địa vị ngày hômnay. Huynh ấy thờ phụng cho đạo lý này, cho nên đối xử với chính mình nhưvậy. Chúng ta là đệ đệ muội muội của huynh ấy, đương nhiên huynh ấy cũng sẽlựa chọn phương thức này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi Hải Đường và Phạm Nhược Nhược bước vào Bão Nguyệt lâu, yếntiệc trong sảnh đã trở nên tĩnh lặng hơn nhiều. Những bậc cha chú lão làngtrong Vệ gia thể hiện vẻ bề trên, bắt chuyện với hai vị cô nương này nhưngtrong lòng lại thầm suy nghĩ. Ban đầu dự định trong lần đàm phán này, sẽ giànhthêm lợi ích cho bệ hạ, nhưng hai vị này vừa đến... đặc biệt là cô nương HảiĐường, rốt cuộc khuỷu tay của cô nàng này quay về phía nào? Vì vậy, thế côngvào Phạm Tư Triệt cũng chậm lại.Gương mặt Phạm Tư Triệt rất bình tĩnh, mỉm cười trò chuyện. Trong lúc tángẫu, lại nói rất rõ ràng về việc phân chia lợi nhuận năm sau cùng những chi tiếttrong việc phối hợp. Hôm nay để Hải Đường và tỷ tỷ tới đây, chính là để giatăng lợi thế cho mình, ít nhất cũng đảo loạn tâm tư của người Bắc Tề.Trên danh nghĩa là hắn đang đàm phán với Vệ gia, nhưng trên thực tế làhoạt động giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế Bắc Tề. Tuy không phải tất cả mọingười trong sảnh đều biết, nhưng cha con Trường Ninh hầu chủ trì Vệ gia lạihiểu rất rõ.Uống rượu qua ba lượt, bàn bạc đã xong, cả hai bên đều vui vẻ giải tán. Chỉcó điều sắc mặt Vệ Hoa cũng không hề vui mừng, rất rõ ràng, trong hiệp nghịchia chác lần này, hắn vẫn bị Phạm Tư Triệt tranh mất phần lớn.Bóng đêm dần dần sâu, Hải Đường cầm khối ngọc sư tử ấm áp kia, đưa ánhmắt giống như cười như không nhìn vào đôi mắt Phạm Tư Triệt, rồi tự rời khỏi,để lại Bão Nguyệt lâu cho hai tỷ đệ bọn họ..o O o ."Đệ không thích Hải Đường." Trong một gian phòng của chi nhánh BãoNguyệt lâu ở Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt cau mày nói."Bây giờ đệ càng ngày càng già nua rồi." Phạm Nhược Nhược theo thóiquen giơ tay vỗ vỗ lên đầu đệ đệ, mỉm cười nói: "Sư tỷ có gì không tốt? Chẳnglẽ đệ vẫn còn hận tỷ ấy bắt đệ làm con lừa à?"Phạm Tư Triệt lắc đầu, nói: "Đó là ý của ca ca, là đệ chịu khổ, đệ hiểu."Phạm Nhược Nhược có phần kinh ngạc nhìn đệ đệ, nghiêng đầu nói: "Đúnglà càng ngày càng già dặn, chẳng giống đứa trẻ nữa rồi."Phạm Tư Triệt nở nụ cười tự giễu nói: "Ở cái nơi này, tới một người đángtin cậy cũng không có, muốn không cẩn thận cũng không được... Đúng rồi, tỷtỷ, tỷ nói già dặn..." Tinh thần của hắn bỗng nhiên trở nên phấn chấn, hỏi: "Cóphải là nói, càng ngày đệ càng giống ca ca không?"Phạm Tư Triệt hưng phấn hỏi, bởi vì trong tâm trí của hắn, huynh trưởngPhạm Nhàn là thần tượng của cả cuộc đời. Nếu có thể tới gần hình tượng huynhtrưởng, đương nhiên hắn càng đắc ý.Phạm Nhược Nhược che miệng mỉm cười, nói: "Là càng ngày càng giốngphụ thân mới đúng, năm xưa phụ thân đánh đệ như vậy, xem ra thật sự có tácdụng."Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Vừa rồi đệ nói không thích Hải Đường sưtỷ, rốt cuộc là vì sao?"Phạm Tư Triệt lẳng lặng nhìn vào mắt tỷ tỷ, một hồi lâu vẫn không nói gì.Phạm Nhược Nhược cũng bình tĩnh nhìn lại hắn."Tỷ tỷ, tỷ nên hiểu rõ." Phạm Tư Triệt nói rất nghiêm túc: "Chúng ta đã cótẩu tẩu rồi."Chân mày Phạm Nhược Nhược cũng nhíu lại, thở dài nói: "Đúng vậy."Phạm Tư Triệt cau mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: "Thật raca ca cũng không biết, hơn một năm nay, tẩu tẩu đã viết không ít thư từ cho đệ."Phạm Nhược Nhược thoáng kinh ngạc, hỏi: "Tẩu tẩu nói gì trong thư?""Có thể nói gì chứ? Còn không phải là trong nhà như thế nào, phụ thân nhưthế nào, mẫu thân như thế nào." Phạm Tư Triệt thở dài nói: "Tiểu thúc tử nàymột mình nơi dị quốc, chắc chắn tẩu tẩu không yên lòng. Nói thật chứ, trongmột năm qua, hễ là chuyện gì không hiểu rõ, không muốn tới làm phiền ca ca,đều là tẩu tẩu đưa ý tưởng giúp đệ."Phạm Nhược dần dần tiêu hóa nỗi kinh ngạc trong lòng, đây cũng là lần đầutiên cô biết được việc này, nghiền ngẫm cả nửa ngày, cảm nhận được rất nhiềuhương vị khác nhau, buồn bã nói: "Tẩu tẩu... là một người đáng thương. Đệcũng biết mà, bây giờ Trưởng công chúa đang bị bệ hạ giam cầm trong biệtviện, ca ca lại ở Giang Nam.""Ca ca chỉ biết đá đệ sang phía bắc." Giọng điệu Phạm Tư Triết rất bất mãn."Tuy biết ca ca đang rèn luyện đệ, nhưng ca ca có từng nghĩ tới, đệ mới baonhiêu tuổi hay ko? Cái sạp hàng lớn như vậy, làm sao đệ làm được? Chỉ biết làbỏ mặc, có chỗ nào chu toàn được như tẩu tẩu."Phạm Nhược nhíu mày trách mắng: "Ca ca ở phía nam cũng chẳng dễ dànggì, nếu không phải ca ca đứng vững, liệu đệ có thể cắm rễ ở phía bắc haykhông? Huynh ấy đâu có bỏ mặc? Chưởng quỹ Khánh Dư đường đều âm thầmgiúp đỡ đệ, Giám Sát viện ở Bắc Tề cũng đều phục vụ cho đệ. Để bồi dưỡng đệ,huynh trưởng đã hạ tâm huyết rất lớn... Còn về phần rèn luyện... đâu phải đệkhông hiểu ca ca là người như thế nào. Lúc nhỏ huynh ấy lớn lên một mình tạiĐạm Châu, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có địa vị ngày hômnay. Huynh ấy thờ phụng cho đạo lý này, cho nên đối xử với chính mình nhưvậy. Chúng ta là đệ đệ muội muội của huynh ấy, đương nhiên huynh ấy cũng sẽlựa chọn phương thức này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ khi Hải Đường và Phạm Nhược Nhược bước vào Bão Nguyệt lâu, yếntiệc trong sảnh đã trở nên tĩnh lặng hơn nhiều. Những bậc cha chú lão làngtrong Vệ gia thể hiện vẻ bề trên, bắt chuyện với hai vị cô nương này nhưngtrong lòng lại thầm suy nghĩ. Ban đầu dự định trong lần đàm phán này, sẽ giànhthêm lợi ích cho bệ hạ, nhưng hai vị này vừa đến... đặc biệt là cô nương HảiĐường, rốt cuộc khuỷu tay của cô nàng này quay về phía nào? Vì vậy, thế côngvào Phạm Tư Triệt cũng chậm lại.Gương mặt Phạm Tư Triệt rất bình tĩnh, mỉm cười trò chuyện. Trong lúc tángẫu, lại nói rất rõ ràng về việc phân chia lợi nhuận năm sau cùng những chi tiếttrong việc phối hợp. Hôm nay để Hải Đường và tỷ tỷ tới đây, chính là để giatăng lợi thế cho mình, ít nhất cũng đảo loạn tâm tư của người Bắc Tề.Trên danh nghĩa là hắn đang đàm phán với Vệ gia, nhưng trên thực tế làhoạt động giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế Bắc Tề. Tuy không phải tất cả mọingười trong sảnh đều biết, nhưng cha con Trường Ninh hầu chủ trì Vệ gia lạihiểu rất rõ.Uống rượu qua ba lượt, bàn bạc đã xong, cả hai bên đều vui vẻ giải tán. Chỉcó điều sắc mặt Vệ Hoa cũng không hề vui mừng, rất rõ ràng, trong hiệp nghịchia chác lần này, hắn vẫn bị Phạm Tư Triệt tranh mất phần lớn.Bóng đêm dần dần sâu, Hải Đường cầm khối ngọc sư tử ấm áp kia, đưa ánhmắt giống như cười như không nhìn vào đôi mắt Phạm Tư Triệt, rồi tự rời khỏi,để lại Bão Nguyệt lâu cho hai tỷ đệ bọn họ..o O o ."Đệ không thích Hải Đường." Trong một gian phòng của chi nhánh BãoNguyệt lâu ở Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt cau mày nói."Bây giờ đệ càng ngày càng già nua rồi." Phạm Nhược Nhược theo thóiquen giơ tay vỗ vỗ lên đầu đệ đệ, mỉm cười nói: "Sư tỷ có gì không tốt? Chẳnglẽ đệ vẫn còn hận tỷ ấy bắt đệ làm con lừa à?"Phạm Tư Triệt lắc đầu, nói: "Đó là ý của ca ca, là đệ chịu khổ, đệ hiểu."Phạm Nhược Nhược có phần kinh ngạc nhìn đệ đệ, nghiêng đầu nói: "Đúnglà càng ngày càng già dặn, chẳng giống đứa trẻ nữa rồi."Phạm Tư Triệt nở nụ cười tự giễu nói: "Ở cái nơi này, tới một người đángtin cậy cũng không có, muốn không cẩn thận cũng không được... Đúng rồi, tỷtỷ, tỷ nói già dặn..." Tinh thần của hắn bỗng nhiên trở nên phấn chấn, hỏi: "Cóphải là nói, càng ngày đệ càng giống ca ca không?"Phạm Tư Triệt hưng phấn hỏi, bởi vì trong tâm trí của hắn, huynh trưởngPhạm Nhàn là thần tượng của cả cuộc đời. Nếu có thể tới gần hình tượng huynhtrưởng, đương nhiên hắn càng đắc ý.Phạm Nhược Nhược che miệng mỉm cười, nói: "Là càng ngày càng giốngphụ thân mới đúng, năm xưa phụ thân đánh đệ như vậy, xem ra thật sự có tácdụng."Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Vừa rồi đệ nói không thích Hải Đường sưtỷ, rốt cuộc là vì sao?"Phạm Tư Triệt lẳng lặng nhìn vào mắt tỷ tỷ, một hồi lâu vẫn không nói gì.Phạm Nhược Nhược cũng bình tĩnh nhìn lại hắn."Tỷ tỷ, tỷ nên hiểu rõ." Phạm Tư Triệt nói rất nghiêm túc: "Chúng ta đã cótẩu tẩu rồi."Chân mày Phạm Nhược Nhược cũng nhíu lại, thở dài nói: "Đúng vậy."Phạm Tư Triệt cau mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: "Thật raca ca cũng không biết, hơn một năm nay, tẩu tẩu đã viết không ít thư từ cho đệ."Phạm Nhược Nhược thoáng kinh ngạc, hỏi: "Tẩu tẩu nói gì trong thư?""Có thể nói gì chứ? Còn không phải là trong nhà như thế nào, phụ thân nhưthế nào, mẫu thân như thế nào." Phạm Tư Triệt thở dài nói: "Tiểu thúc tử nàymột mình nơi dị quốc, chắc chắn tẩu tẩu không yên lòng. Nói thật chứ, trongmột năm qua, hễ là chuyện gì không hiểu rõ, không muốn tới làm phiền ca ca,đều là tẩu tẩu đưa ý tưởng giúp đệ."Phạm Nhược dần dần tiêu hóa nỗi kinh ngạc trong lòng, đây cũng là lần đầutiên cô biết được việc này, nghiền ngẫm cả nửa ngày, cảm nhận được rất nhiềuhương vị khác nhau, buồn bã nói: "Tẩu tẩu... là một người đáng thương. Đệcũng biết mà, bây giờ Trưởng công chúa đang bị bệ hạ giam cầm trong biệtviện, ca ca lại ở Giang Nam.""Ca ca chỉ biết đá đệ sang phía bắc." Giọng điệu Phạm Tư Triết rất bất mãn."Tuy biết ca ca đang rèn luyện đệ, nhưng ca ca có từng nghĩ tới, đệ mới baonhiêu tuổi hay ko? Cái sạp hàng lớn như vậy, làm sao đệ làm được? Chỉ biết làbỏ mặc, có chỗ nào chu toàn được như tẩu tẩu."Phạm Nhược nhíu mày trách mắng: "Ca ca ở phía nam cũng chẳng dễ dànggì, nếu không phải ca ca đứng vững, liệu đệ có thể cắm rễ ở phía bắc haykhông? Huynh ấy đâu có bỏ mặc? Chưởng quỹ Khánh Dư đường đều âm thầmgiúp đỡ đệ, Giám Sát viện ở Bắc Tề cũng đều phục vụ cho đệ. Để bồi dưỡng đệ,huynh trưởng đã hạ tâm huyết rất lớn... Còn về phần rèn luyện... đâu phải đệkhông hiểu ca ca là người như thế nào. Lúc nhỏ huynh ấy lớn lên một mình tạiĐạm Châu, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có địa vị ngày hômnay. Huynh ấy thờ phụng cho đạo lý này, cho nên đối xử với chính mình nhưvậy. Chúng ta là đệ đệ muội muội của huynh ấy, đương nhiên huynh ấy cũng sẽlựa chọn phương thức này."