Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1136: Càng trầm mặc càng vui vẻ 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vệ Hoa vô thức lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười tự giễu đầy cay đắng.Trong lòng hắn hiểu rất rõ, không thể suy đoán hai huynh đệ nhà họ Phạm theolẽ thường. Hiện giờ hắn là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ Trấn Phủ ti Bắc Tề, kếnhiệm chức vụ của Thẩm Trọng năm xưa. Đại bộ phận mật thám của Bắc Tềđều do hắn khống chế, lòng tin của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đối với hắn khôngthể nói là không dày, quyền lực của hắn không thể nói là không lớn; nhưng mộtkhi đối diện với huynh đệ họ Phạm tới từ phía nam, Vệ Hoa vẫn cảm thấy cóchút gì đó căng thẳng.Phạm Nhàn quản lý là Giám Sát viện, là người “đồng hành” danh chínhngôn thuận cùng Vệ Hoa. Chẳng qua Vệ Hoa biết rõ mình không lão làng trongnghề này bằng Phạm Nhàn, Cẩm Y vệ của Bắc triều cũng không có quyền lựclớn như Giám Sát viện của Nam triều, nên nếu hai người thực sự phải giaochiến xuyên biên giới quốc gia, bản thân hoàn toàn không thể để làm khó đốiphương.Về Phạm Tư Triệt, Vệ Hoa nhìn thiếu niên mập mạp ngồi bên cạnh đãikhách, khẽ nhíu mày. Đối với nhân vật này, hắn thừa nhận hai năm trước đúnglà mình đã nhìn lầm. Vốn tưởng chỉ là Phạm Nhàn mượn quyền lợi trong tay,đưa đệ đệ mình đến Bắc Tề lánh nạn, không ngờ hơn một năm trôi qua, PhạmTư Triệt ẩn sau bức màn, lại nắm vững tuyến đường của Thôi gia năm xưa, cơnghiệp ngầm cũng dần thịnh vượng.Hoàn toàn không phải độ nhạy bén và năng lực thương nghiệp mà một thiếuniên bình thường nên có.Vệ Hoa vỗ vỗ trán, mỉm cười uống một chén rượu với Phạm Tư Triệt, nóivài câu chuyện cười. Mục đích Phạm Tư Triệt mời khách ngày hôm nay rất rõràng, đơn hàng buôn lậu từ phía nam đến phía bắc chung quy cũng cần có ngườitiếp nhận, không thể để một người Nam Khánh bán công khai ở Bắc Tề. Nhữngnăm trước chuyện này đều do gia tộc họ Vệ, đặc biệt là Trường Ninh hầu tiếpnhận, giờ đây Phạm Tư Triệt đã bạo gan hơn, đương nhiên cảm thấy tốc độ nhảhàng của một nhà Trường Ninh hầu quá chậm, cho nên mới thắt nút cả TrườngAn hầu vào cuộc.Vệ Hoa không phản cảm với kế hoạch này. Không phải vì Trường An Hầulà thúc thúc ruột của mình, mà là anh biết rõ, Vệ gia chỉ là con rối được Hoàngđế bày ra trước đài, lợi nhuận lớn thông qua mối làm ăn này không ngừng trànvào Nội Khố và Quốc Khố của bệ hạ.Hơn nữa, dù Phạm Tư Triệt có thể làm khó dễ, nhưng dù sao hắn cũng đangở trên lãnh thổ Bắc Tề, Vệ Hoa có đủ năng lực giám sát anh. Một khi có sự việcgì không hay xảy ra, Cẩm Y vệ có thể dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ đội buôn dướitay Phạm Tư Triệt.Chẳng qua tình thế chưa đến bước cuối cùng, Vệ Hoa quyết không dám làmloại chuyện này, thậm chí không dám xin ý chỉ. Bởi vì Bắc Tề cần hàng hóa từNội Khố của Nam Khánh, Vệ Hoa sợ thủ đoạn âm độc của Phạm Nhàn, sợPhạm Nhàn không nói lý.Rèm cửa Bão Nguyệt lâu khẽ lay động, hai vị cô nương tay nhau bước vào.Cánh tay bưng chén rượu của Vệ Hoa run rẩy, suýt nữa văng ra ngoài.Hắn cũng nhận ra hai vị cô nương này, đây cũng là một trong những nguyênnhân khiến Vệ Hoa cực kỳ sợ hãi Phạm Nhàn.Hải Đường và Phạm Nhược Nhược.Vệ Hoa đứng dậy nghênh đón, xoay người giả vờ trách móc Phạm Tư Triệtmấy câu, mời hai vị đệ tử chân truyền của Thiên Nhất đạo thân phận tôn quýngồi lên ghế trên.Trong lúc nhất thời tình cảnh có phần xấu hổ.Bởi vì mọi người ở Bắc Tề đều biết, ý của Hoàng Thái hậu là để Hải Đườnggả cho Vệ Hoa, nhưng Hải Đường lại có quan hệ không thể nói rõ với PhạmNhàn.Vệ Hoa cười khổ một tiếng, nói với Hải Đường: "Phạm Nhị thiếu mờikhách, cô cứ thế đi tới, đúng là không nể mặt ta."Hải Đường mỉm cười, nhận lấy ngọc sư tử mà Phạm Tư Triệt đưa tới, vuốtve rồi nói: "Ngươi là loại thích nói miệng."Vệ Hoa cười ha hả, không nói gì nữa. Từ rất lâu trước đây, hắn đã biết rấtrõ, nữ nhân này không phải người mình có thể chạm vào được. Lúc Thái hậuvừa có ý định đó, hắn đã lập tức tiến cung nhã nhặn từ chối. Chẳng qua khôngcó tác dụng gì, tình thương của Thái hậu đối với hậu bối nhà mình luôn khôngnói lý như vậy.Thái hậu không nói lý, Phạm Nhàn cũng không nói lý, Vệ Hoa thì không cócái gan đó —— chuyện này thật quá đắc tội với Phạm Nhàn, lại thêm cưới mộttuyệt thế cao thủ cửu phẩm về nhà, làm sao mà giữ được cái uy của người làmchồng? Hơn nữa tuy Hải Đường cô nương này tính tình hiền lành, nhưng trôngrất bình thường...Có điều mà năm ngoái em gái Vệ Hoa theo Lang Đào tới Giang Nam xa xôi,lúc đi ngang qua Ngô Châu đã nảy sinh tranh chấp với Phạm Nhàn. Vệ Hoahiểu rõ tính cách nhỏ mọn của Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ ghi hận, bất đắc dĩ phảiviết thư nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp mới khiến cho Phạm Nhàn nguôi ngoai.Dòng suy nghĩ miên man trong những năm tháng vừa qua, Vệ Hoa khôngkìm được cảm xúc thở ngắn than dài. Phạm Nhàn ơi là Phạm Nhàn, thằng nhãinhà thật chẳng nể mặt ta gì cả, chuyện gì cũng đè mình xuống một cái, vốn làngười đồng hành, vì sao cứ nóng này như vậy? Mình làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ,sao lại không được thuận lợi như Đề ti Giám Sát viện?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vệ Hoa vô thức lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười tự giễu đầy cay đắng.Trong lòng hắn hiểu rất rõ, không thể suy đoán hai huynh đệ nhà họ Phạm theolẽ thường. Hiện giờ hắn là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ Trấn Phủ ti Bắc Tề, kếnhiệm chức vụ của Thẩm Trọng năm xưa. Đại bộ phận mật thám của Bắc Tềđều do hắn khống chế, lòng tin của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đối với hắn khôngthể nói là không dày, quyền lực của hắn không thể nói là không lớn; nhưng mộtkhi đối diện với huynh đệ họ Phạm tới từ phía nam, Vệ Hoa vẫn cảm thấy cóchút gì đó căng thẳng.Phạm Nhàn quản lý là Giám Sát viện, là người “đồng hành” danh chínhngôn thuận cùng Vệ Hoa. Chẳng qua Vệ Hoa biết rõ mình không lão làng trongnghề này bằng Phạm Nhàn, Cẩm Y vệ của Bắc triều cũng không có quyền lựclớn như Giám Sát viện của Nam triều, nên nếu hai người thực sự phải giaochiến xuyên biên giới quốc gia, bản thân hoàn toàn không thể để làm khó đốiphương.Về Phạm Tư Triệt, Vệ Hoa nhìn thiếu niên mập mạp ngồi bên cạnh đãikhách, khẽ nhíu mày. Đối với nhân vật này, hắn thừa nhận hai năm trước đúnglà mình đã nhìn lầm. Vốn tưởng chỉ là Phạm Nhàn mượn quyền lợi trong tay,đưa đệ đệ mình đến Bắc Tề lánh nạn, không ngờ hơn một năm trôi qua, PhạmTư Triệt ẩn sau bức màn, lại nắm vững tuyến đường của Thôi gia năm xưa, cơnghiệp ngầm cũng dần thịnh vượng.Hoàn toàn không phải độ nhạy bén và năng lực thương nghiệp mà một thiếuniên bình thường nên có.Vệ Hoa vỗ vỗ trán, mỉm cười uống một chén rượu với Phạm Tư Triệt, nóivài câu chuyện cười. Mục đích Phạm Tư Triệt mời khách ngày hôm nay rất rõràng, đơn hàng buôn lậu từ phía nam đến phía bắc chung quy cũng cần có ngườitiếp nhận, không thể để một người Nam Khánh bán công khai ở Bắc Tề. Nhữngnăm trước chuyện này đều do gia tộc họ Vệ, đặc biệt là Trường Ninh hầu tiếpnhận, giờ đây Phạm Tư Triệt đã bạo gan hơn, đương nhiên cảm thấy tốc độ nhảhàng của một nhà Trường Ninh hầu quá chậm, cho nên mới thắt nút cả TrườngAn hầu vào cuộc.Vệ Hoa không phản cảm với kế hoạch này. Không phải vì Trường An Hầulà thúc thúc ruột của mình, mà là anh biết rõ, Vệ gia chỉ là con rối được Hoàngđế bày ra trước đài, lợi nhuận lớn thông qua mối làm ăn này không ngừng trànvào Nội Khố và Quốc Khố của bệ hạ.Hơn nữa, dù Phạm Tư Triệt có thể làm khó dễ, nhưng dù sao hắn cũng đangở trên lãnh thổ Bắc Tề, Vệ Hoa có đủ năng lực giám sát anh. Một khi có sự việcgì không hay xảy ra, Cẩm Y vệ có thể dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ đội buôn dướitay Phạm Tư Triệt.Chẳng qua tình thế chưa đến bước cuối cùng, Vệ Hoa quyết không dám làmloại chuyện này, thậm chí không dám xin ý chỉ. Bởi vì Bắc Tề cần hàng hóa từNội Khố của Nam Khánh, Vệ Hoa sợ thủ đoạn âm độc của Phạm Nhàn, sợPhạm Nhàn không nói lý.Rèm cửa Bão Nguyệt lâu khẽ lay động, hai vị cô nương tay nhau bước vào.Cánh tay bưng chén rượu của Vệ Hoa run rẩy, suýt nữa văng ra ngoài.Hắn cũng nhận ra hai vị cô nương này, đây cũng là một trong những nguyênnhân khiến Vệ Hoa cực kỳ sợ hãi Phạm Nhàn.Hải Đường và Phạm Nhược Nhược.Vệ Hoa đứng dậy nghênh đón, xoay người giả vờ trách móc Phạm Tư Triệtmấy câu, mời hai vị đệ tử chân truyền của Thiên Nhất đạo thân phận tôn quýngồi lên ghế trên.Trong lúc nhất thời tình cảnh có phần xấu hổ.Bởi vì mọi người ở Bắc Tề đều biết, ý của Hoàng Thái hậu là để Hải Đườnggả cho Vệ Hoa, nhưng Hải Đường lại có quan hệ không thể nói rõ với PhạmNhàn.Vệ Hoa cười khổ một tiếng, nói với Hải Đường: "Phạm Nhị thiếu mờikhách, cô cứ thế đi tới, đúng là không nể mặt ta."Hải Đường mỉm cười, nhận lấy ngọc sư tử mà Phạm Tư Triệt đưa tới, vuốtve rồi nói: "Ngươi là loại thích nói miệng."Vệ Hoa cười ha hả, không nói gì nữa. Từ rất lâu trước đây, hắn đã biết rấtrõ, nữ nhân này không phải người mình có thể chạm vào được. Lúc Thái hậuvừa có ý định đó, hắn đã lập tức tiến cung nhã nhặn từ chối. Chẳng qua khôngcó tác dụng gì, tình thương của Thái hậu đối với hậu bối nhà mình luôn khôngnói lý như vậy.Thái hậu không nói lý, Phạm Nhàn cũng không nói lý, Vệ Hoa thì không cócái gan đó —— chuyện này thật quá đắc tội với Phạm Nhàn, lại thêm cưới mộttuyệt thế cao thủ cửu phẩm về nhà, làm sao mà giữ được cái uy của người làmchồng? Hơn nữa tuy Hải Đường cô nương này tính tình hiền lành, nhưng trôngrất bình thường...Có điều mà năm ngoái em gái Vệ Hoa theo Lang Đào tới Giang Nam xa xôi,lúc đi ngang qua Ngô Châu đã nảy sinh tranh chấp với Phạm Nhàn. Vệ Hoahiểu rõ tính cách nhỏ mọn của Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ ghi hận, bất đắc dĩ phảiviết thư nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp mới khiến cho Phạm Nhàn nguôi ngoai.Dòng suy nghĩ miên man trong những năm tháng vừa qua, Vệ Hoa khôngkìm được cảm xúc thở ngắn than dài. Phạm Nhàn ơi là Phạm Nhàn, thằng nhãinhà thật chẳng nể mặt ta gì cả, chuyện gì cũng đè mình xuống một cái, vốn làngười đồng hành, vì sao cứ nóng này như vậy? Mình làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ,sao lại không được thuận lợi như Đề ti Giám Sát viện?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vệ Hoa vô thức lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười tự giễu đầy cay đắng.Trong lòng hắn hiểu rất rõ, không thể suy đoán hai huynh đệ nhà họ Phạm theolẽ thường. Hiện giờ hắn là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ Trấn Phủ ti Bắc Tề, kếnhiệm chức vụ của Thẩm Trọng năm xưa. Đại bộ phận mật thám của Bắc Tềđều do hắn khống chế, lòng tin của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đối với hắn khôngthể nói là không dày, quyền lực của hắn không thể nói là không lớn; nhưng mộtkhi đối diện với huynh đệ họ Phạm tới từ phía nam, Vệ Hoa vẫn cảm thấy cóchút gì đó căng thẳng.Phạm Nhàn quản lý là Giám Sát viện, là người “đồng hành” danh chínhngôn thuận cùng Vệ Hoa. Chẳng qua Vệ Hoa biết rõ mình không lão làng trongnghề này bằng Phạm Nhàn, Cẩm Y vệ của Bắc triều cũng không có quyền lựclớn như Giám Sát viện của Nam triều, nên nếu hai người thực sự phải giaochiến xuyên biên giới quốc gia, bản thân hoàn toàn không thể để làm khó đốiphương.Về Phạm Tư Triệt, Vệ Hoa nhìn thiếu niên mập mạp ngồi bên cạnh đãikhách, khẽ nhíu mày. Đối với nhân vật này, hắn thừa nhận hai năm trước đúnglà mình đã nhìn lầm. Vốn tưởng chỉ là Phạm Nhàn mượn quyền lợi trong tay,đưa đệ đệ mình đến Bắc Tề lánh nạn, không ngờ hơn một năm trôi qua, PhạmTư Triệt ẩn sau bức màn, lại nắm vững tuyến đường của Thôi gia năm xưa, cơnghiệp ngầm cũng dần thịnh vượng.Hoàn toàn không phải độ nhạy bén và năng lực thương nghiệp mà một thiếuniên bình thường nên có.Vệ Hoa vỗ vỗ trán, mỉm cười uống một chén rượu với Phạm Tư Triệt, nóivài câu chuyện cười. Mục đích Phạm Tư Triệt mời khách ngày hôm nay rất rõràng, đơn hàng buôn lậu từ phía nam đến phía bắc chung quy cũng cần có ngườitiếp nhận, không thể để một người Nam Khánh bán công khai ở Bắc Tề. Nhữngnăm trước chuyện này đều do gia tộc họ Vệ, đặc biệt là Trường Ninh hầu tiếpnhận, giờ đây Phạm Tư Triệt đã bạo gan hơn, đương nhiên cảm thấy tốc độ nhảhàng của một nhà Trường Ninh hầu quá chậm, cho nên mới thắt nút cả TrườngAn hầu vào cuộc.Vệ Hoa không phản cảm với kế hoạch này. Không phải vì Trường An Hầulà thúc thúc ruột của mình, mà là anh biết rõ, Vệ gia chỉ là con rối được Hoàngđế bày ra trước đài, lợi nhuận lớn thông qua mối làm ăn này không ngừng trànvào Nội Khố và Quốc Khố của bệ hạ.Hơn nữa, dù Phạm Tư Triệt có thể làm khó dễ, nhưng dù sao hắn cũng đangở trên lãnh thổ Bắc Tề, Vệ Hoa có đủ năng lực giám sát anh. Một khi có sự việcgì không hay xảy ra, Cẩm Y vệ có thể dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ đội buôn dướitay Phạm Tư Triệt.Chẳng qua tình thế chưa đến bước cuối cùng, Vệ Hoa quyết không dám làmloại chuyện này, thậm chí không dám xin ý chỉ. Bởi vì Bắc Tề cần hàng hóa từNội Khố của Nam Khánh, Vệ Hoa sợ thủ đoạn âm độc của Phạm Nhàn, sợPhạm Nhàn không nói lý.Rèm cửa Bão Nguyệt lâu khẽ lay động, hai vị cô nương tay nhau bước vào.Cánh tay bưng chén rượu của Vệ Hoa run rẩy, suýt nữa văng ra ngoài.Hắn cũng nhận ra hai vị cô nương này, đây cũng là một trong những nguyênnhân khiến Vệ Hoa cực kỳ sợ hãi Phạm Nhàn.Hải Đường và Phạm Nhược Nhược.Vệ Hoa đứng dậy nghênh đón, xoay người giả vờ trách móc Phạm Tư Triệtmấy câu, mời hai vị đệ tử chân truyền của Thiên Nhất đạo thân phận tôn quýngồi lên ghế trên.Trong lúc nhất thời tình cảnh có phần xấu hổ.Bởi vì mọi người ở Bắc Tề đều biết, ý của Hoàng Thái hậu là để Hải Đườnggả cho Vệ Hoa, nhưng Hải Đường lại có quan hệ không thể nói rõ với PhạmNhàn.Vệ Hoa cười khổ một tiếng, nói với Hải Đường: "Phạm Nhị thiếu mờikhách, cô cứ thế đi tới, đúng là không nể mặt ta."Hải Đường mỉm cười, nhận lấy ngọc sư tử mà Phạm Tư Triệt đưa tới, vuốtve rồi nói: "Ngươi là loại thích nói miệng."Vệ Hoa cười ha hả, không nói gì nữa. Từ rất lâu trước đây, hắn đã biết rấtrõ, nữ nhân này không phải người mình có thể chạm vào được. Lúc Thái hậuvừa có ý định đó, hắn đã lập tức tiến cung nhã nhặn từ chối. Chẳng qua khôngcó tác dụng gì, tình thương của Thái hậu đối với hậu bối nhà mình luôn khôngnói lý như vậy.Thái hậu không nói lý, Phạm Nhàn cũng không nói lý, Vệ Hoa thì không cócái gan đó —— chuyện này thật quá đắc tội với Phạm Nhàn, lại thêm cưới mộttuyệt thế cao thủ cửu phẩm về nhà, làm sao mà giữ được cái uy của người làmchồng? Hơn nữa tuy Hải Đường cô nương này tính tình hiền lành, nhưng trôngrất bình thường...Có điều mà năm ngoái em gái Vệ Hoa theo Lang Đào tới Giang Nam xa xôi,lúc đi ngang qua Ngô Châu đã nảy sinh tranh chấp với Phạm Nhàn. Vệ Hoahiểu rõ tính cách nhỏ mọn của Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ ghi hận, bất đắc dĩ phảiviết thư nói biết bao nhiêu lời hay ý đẹp mới khiến cho Phạm Nhàn nguôi ngoai.Dòng suy nghĩ miên man trong những năm tháng vừa qua, Vệ Hoa khôngkìm được cảm xúc thở ngắn than dài. Phạm Nhàn ơi là Phạm Nhàn, thằng nhãinhà thật chẳng nể mặt ta gì cả, chuyện gì cũng đè mình xuống một cái, vốn làngười đồng hành, vì sao cứ nóng này như vậy? Mình làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ,sao lại không được thuận lợi như Đề ti Giám Sát viện?