Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1139: Trà xanh, rượu mạnh, giấy chùi, đại thế 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàng hóa lên phía Bắc, đại đa số nằm dưới sự kiểm soát của Hạ Minh Ký.Hạ Tê Phi với sự giúp đỡ của Phạm Nhàn, đã chiếm một số khoản mục lớn, sauđó âm thầm hợp nhất các hiệu buôn nhỏ và bang phái trong khu vực GiangNam, từ từ hình thành thế lực.Còn lý do hắn lựa chọn ở Sa Châu để qua sông, trong mắt các quan viên tấtnhiên là bởi vì thủy quân Giang Nam thường trú ở Sa Châu. Nhưng chỉ có PhạmNhàn và hắn mới biết được, lựa chọn Sa Châu là bởi vì thực lực hùng hậu nhấtcủa Giang Nam thủy trại ở đó. Những hàng hóa Nội Khố này, tuy có thể để choquan viên triều đình giám sát, nhưng... những vật dụng kẹp bên trong kia, hắnlại không yên tâm để triều đình canh giữ toàn bộ.Hạ Tư Phi đang ngồi trong quán trà ngoại ô thành Sa Châu, vừa uống trà,vừa nhìn thuyền vận chuyển hàng hóa đi tới đi lui trên Đại Giang, khẽ híp mắtlại. Nhị thiếu gia ở phía bắc bỗng nhiên gia tăng nhu cầu mua hàng, nhưng chưađến mức khiến hắn không đối phó nổi, dù sao bây giờ cánh cửa Nội Khố hoàntoàn mở rộng cho những thân tín của Phạm Nhàn như bọn họ. Chỉ có điều trongthời gian ngắn như vậy, muốn vận chuyển toàn bộ sang bên kia, đồng thời cònkhông thể để cho triều đình nghi ngờ, chuyện này cần bố trí cẩn thận.May mắn là triều đình chỉ theo thường lệ, việc giám sát Nội Khố vận hànhdo Giám Sát viện tự phụ trách. Đến hôm nay, mối lo ngại của các đại thần trongtriều đình năm đó cuối cùng đã trở thành sự thật, Phạm Nhàn tự giám sát chínhmình, làm sao mà không có vấn đề cho được?Hạ Tư Phi đặt chén trà xuống, chậm rãi thưởng thức vị đắng trong miệng,trong lòng lại không có chút cay đắng nào. Nhìn lại một năm rưỡi vừa qua, đôikhi hắn cảm thấy mình như đang mơ. Từ sau khi bám được lên đùi của Khâmsai đại nhân, mối thù giống như độc xà gặm nhấm cõi lòng mình hơn mười nămđã như tuyết tan buổi sớm, Minh gia lại trở về tay mình. Thân phận của mìnhcũng từ đại đầu mục Giang Nam thủy trại không thể lộ ra ngoài sáng, biến thànhquan viên Giám Sát viện, là phú thương danh chấn Giang Nam.Chuyện trên cõi đời này, đúng là có phần kỳ diệu.Chỉ có điều hắn cũng biết rõ, bây giờ Minh gia đã không còn là Minh gianhư ngày xưa, mặc dù triều đình không can thiệp trực tiếp, nhưng nếu như TiểuPhạm đại nhân thực sự lên tiếng, chính mình cũng chỉ có thể làm theo.Nghĩ đến điều này, hắn thu hồi ánh mắt từ những rương hàng trên sông, khẽnhíu mày, không thể hiểu được một số việc -- buôn lậu hàng hóa Nội Khố lênBắc Tề Đông Di, hiển nhiên đây là chuyện buôn bán kiếm tiền nhiều nhấtđương thời. Nhưng với thân phận của Tiểu Phạm đại nhân, vì sao y lại tham lamđến vậy? Ngày trước Tiểu Phạm đại nhân đã giải thích, lý do Trưởng công chúamuốn nhiều bạc là vì cô ta muốn trong triều mưu cầu quyền thế trong triều, làmcăn cơ cho các Hoàng tử, thu mua lòng người trong quân đội.Nhưng Tiểu Phạm đại nhân chính là hoàng tử, sau khi tông nhận tổ họ Phạmlại không thể tiếp nhận đại vị, y muốn có nhiều bạc như vậy để làm gì? Hơnnữa, năm đó bệ hạ không thích Trưởng công chúa âm thầm dọn sạch Nội Khốcủa mình, chẳng lẽ bây giờ bệ hạ có thể cho phép Tiểu Phạm đại nhân làm nhưvậy?.o O o .Từ khi Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mất thế, cơn sóng xung kích khônglớn không nhỏ này đã quét qua trong lòng các quý nhân trong thiên hạ một lượt,sau đó không gây ra bất cứ sóng gió gì nữa. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiệnbình tĩnh bên ngoài, còn rốt cuộc mọi người đang suy nghĩ điều gì thì không aibiết được.Chẳng qua hiện giờ mọi người đều biết vị quyền thần Phạm Nhàn ở Namtriều kia được Hoàng đế Khánh Quốc sủng ái như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêuquyền lực trong tay, không khỏi khiến cho mọi người sinh cảnh giác, mọi ngườisinh chờ đợi -- cho dù nói thế nào đi nữa, trong lòng muôn dân thiên hạ, PhạmNhàn vẫn là một người đọc sách. Nhất là biểu hiện trên sân khấu trong nhữngnăm gần đây, khiến cho mọi người thấy rõ y khác hẳn đám con cháu quyền quýcủa Khánh Quốc, ít nhất không có vẻ nhiệt huyết và hiếu chiến như vậy.Đương nhiên Bắc Tề và Đông Di hy vọng Phạm Nhàn có thể sống một thờigian dài. Cho dù Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn kéo Phạm Nhàn đến làm thânvương, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Phạm Nhàn cứ ở lại Nam Khánh mới là điều cólợi nhất cho mình, hắn hy vọng quyền lực của Phạm Nhàn càng lớn càng tốt,Thánh thượng sủng ái càng sâu càng tốt, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến quyếtđịnh của Hoàng đế Khánh Quốc.Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời và chủ nghĩa lý tưởng, không có vị đế vươngnào sẽ ngu ngốc gửi gắm hy vọng hòa bình lên một vị thần tử dị quốc, hòa bìnhgiữa quốc gia với quốc gia, cuối cùng vẫn phải thể hiện trên thực lực thời điểmhiện tại. Mà thực lực của quốc gia, đương nhiên là quân lực!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàng hóa lên phía Bắc, đại đa số nằm dưới sự kiểm soát của Hạ Minh Ký.Hạ Tê Phi với sự giúp đỡ của Phạm Nhàn, đã chiếm một số khoản mục lớn, sauđó âm thầm hợp nhất các hiệu buôn nhỏ và bang phái trong khu vực GiangNam, từ từ hình thành thế lực.Còn lý do hắn lựa chọn ở Sa Châu để qua sông, trong mắt các quan viên tấtnhiên là bởi vì thủy quân Giang Nam thường trú ở Sa Châu. Nhưng chỉ có PhạmNhàn và hắn mới biết được, lựa chọn Sa Châu là bởi vì thực lực hùng hậu nhấtcủa Giang Nam thủy trại ở đó. Những hàng hóa Nội Khố này, tuy có thể để choquan viên triều đình giám sát, nhưng... những vật dụng kẹp bên trong kia, hắnlại không yên tâm để triều đình canh giữ toàn bộ.Hạ Tư Phi đang ngồi trong quán trà ngoại ô thành Sa Châu, vừa uống trà,vừa nhìn thuyền vận chuyển hàng hóa đi tới đi lui trên Đại Giang, khẽ híp mắtlại. Nhị thiếu gia ở phía bắc bỗng nhiên gia tăng nhu cầu mua hàng, nhưng chưađến mức khiến hắn không đối phó nổi, dù sao bây giờ cánh cửa Nội Khố hoàntoàn mở rộng cho những thân tín của Phạm Nhàn như bọn họ. Chỉ có điều trongthời gian ngắn như vậy, muốn vận chuyển toàn bộ sang bên kia, đồng thời cònkhông thể để cho triều đình nghi ngờ, chuyện này cần bố trí cẩn thận.May mắn là triều đình chỉ theo thường lệ, việc giám sát Nội Khố vận hànhdo Giám Sát viện tự phụ trách. Đến hôm nay, mối lo ngại của các đại thần trongtriều đình năm đó cuối cùng đã trở thành sự thật, Phạm Nhàn tự giám sát chínhmình, làm sao mà không có vấn đề cho được?Hạ Tư Phi đặt chén trà xuống, chậm rãi thưởng thức vị đắng trong miệng,trong lòng lại không có chút cay đắng nào. Nhìn lại một năm rưỡi vừa qua, đôikhi hắn cảm thấy mình như đang mơ. Từ sau khi bám được lên đùi của Khâmsai đại nhân, mối thù giống như độc xà gặm nhấm cõi lòng mình hơn mười nămđã như tuyết tan buổi sớm, Minh gia lại trở về tay mình. Thân phận của mìnhcũng từ đại đầu mục Giang Nam thủy trại không thể lộ ra ngoài sáng, biến thànhquan viên Giám Sát viện, là phú thương danh chấn Giang Nam.Chuyện trên cõi đời này, đúng là có phần kỳ diệu.Chỉ có điều hắn cũng biết rõ, bây giờ Minh gia đã không còn là Minh gianhư ngày xưa, mặc dù triều đình không can thiệp trực tiếp, nhưng nếu như TiểuPhạm đại nhân thực sự lên tiếng, chính mình cũng chỉ có thể làm theo.Nghĩ đến điều này, hắn thu hồi ánh mắt từ những rương hàng trên sông, khẽnhíu mày, không thể hiểu được một số việc -- buôn lậu hàng hóa Nội Khố lênBắc Tề Đông Di, hiển nhiên đây là chuyện buôn bán kiếm tiền nhiều nhấtđương thời. Nhưng với thân phận của Tiểu Phạm đại nhân, vì sao y lại tham lamđến vậy? Ngày trước Tiểu Phạm đại nhân đã giải thích, lý do Trưởng công chúamuốn nhiều bạc là vì cô ta muốn trong triều mưu cầu quyền thế trong triều, làmcăn cơ cho các Hoàng tử, thu mua lòng người trong quân đội.Nhưng Tiểu Phạm đại nhân chính là hoàng tử, sau khi tông nhận tổ họ Phạmlại không thể tiếp nhận đại vị, y muốn có nhiều bạc như vậy để làm gì? Hơnnữa, năm đó bệ hạ không thích Trưởng công chúa âm thầm dọn sạch Nội Khốcủa mình, chẳng lẽ bây giờ bệ hạ có thể cho phép Tiểu Phạm đại nhân làm nhưvậy?.o O o .Từ khi Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mất thế, cơn sóng xung kích khônglớn không nhỏ này đã quét qua trong lòng các quý nhân trong thiên hạ một lượt,sau đó không gây ra bất cứ sóng gió gì nữa. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiệnbình tĩnh bên ngoài, còn rốt cuộc mọi người đang suy nghĩ điều gì thì không aibiết được.Chẳng qua hiện giờ mọi người đều biết vị quyền thần Phạm Nhàn ở Namtriều kia được Hoàng đế Khánh Quốc sủng ái như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêuquyền lực trong tay, không khỏi khiến cho mọi người sinh cảnh giác, mọi ngườisinh chờ đợi -- cho dù nói thế nào đi nữa, trong lòng muôn dân thiên hạ, PhạmNhàn vẫn là một người đọc sách. Nhất là biểu hiện trên sân khấu trong nhữngnăm gần đây, khiến cho mọi người thấy rõ y khác hẳn đám con cháu quyền quýcủa Khánh Quốc, ít nhất không có vẻ nhiệt huyết và hiếu chiến như vậy.Đương nhiên Bắc Tề và Đông Di hy vọng Phạm Nhàn có thể sống một thờigian dài. Cho dù Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn kéo Phạm Nhàn đến làm thânvương, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Phạm Nhàn cứ ở lại Nam Khánh mới là điều cólợi nhất cho mình, hắn hy vọng quyền lực của Phạm Nhàn càng lớn càng tốt,Thánh thượng sủng ái càng sâu càng tốt, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến quyếtđịnh của Hoàng đế Khánh Quốc.Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời và chủ nghĩa lý tưởng, không có vị đế vươngnào sẽ ngu ngốc gửi gắm hy vọng hòa bình lên một vị thần tử dị quốc, hòa bìnhgiữa quốc gia với quốc gia, cuối cùng vẫn phải thể hiện trên thực lực thời điểmhiện tại. Mà thực lực của quốc gia, đương nhiên là quân lực!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hàng hóa lên phía Bắc, đại đa số nằm dưới sự kiểm soát của Hạ Minh Ký.Hạ Tê Phi với sự giúp đỡ của Phạm Nhàn, đã chiếm một số khoản mục lớn, sauđó âm thầm hợp nhất các hiệu buôn nhỏ và bang phái trong khu vực GiangNam, từ từ hình thành thế lực.Còn lý do hắn lựa chọn ở Sa Châu để qua sông, trong mắt các quan viên tấtnhiên là bởi vì thủy quân Giang Nam thường trú ở Sa Châu. Nhưng chỉ có PhạmNhàn và hắn mới biết được, lựa chọn Sa Châu là bởi vì thực lực hùng hậu nhấtcủa Giang Nam thủy trại ở đó. Những hàng hóa Nội Khố này, tuy có thể để choquan viên triều đình giám sát, nhưng... những vật dụng kẹp bên trong kia, hắnlại không yên tâm để triều đình canh giữ toàn bộ.Hạ Tư Phi đang ngồi trong quán trà ngoại ô thành Sa Châu, vừa uống trà,vừa nhìn thuyền vận chuyển hàng hóa đi tới đi lui trên Đại Giang, khẽ híp mắtlại. Nhị thiếu gia ở phía bắc bỗng nhiên gia tăng nhu cầu mua hàng, nhưng chưađến mức khiến hắn không đối phó nổi, dù sao bây giờ cánh cửa Nội Khố hoàntoàn mở rộng cho những thân tín của Phạm Nhàn như bọn họ. Chỉ có điều trongthời gian ngắn như vậy, muốn vận chuyển toàn bộ sang bên kia, đồng thời cònkhông thể để cho triều đình nghi ngờ, chuyện này cần bố trí cẩn thận.May mắn là triều đình chỉ theo thường lệ, việc giám sát Nội Khố vận hànhdo Giám Sát viện tự phụ trách. Đến hôm nay, mối lo ngại của các đại thần trongtriều đình năm đó cuối cùng đã trở thành sự thật, Phạm Nhàn tự giám sát chínhmình, làm sao mà không có vấn đề cho được?Hạ Tư Phi đặt chén trà xuống, chậm rãi thưởng thức vị đắng trong miệng,trong lòng lại không có chút cay đắng nào. Nhìn lại một năm rưỡi vừa qua, đôikhi hắn cảm thấy mình như đang mơ. Từ sau khi bám được lên đùi của Khâmsai đại nhân, mối thù giống như độc xà gặm nhấm cõi lòng mình hơn mười nămđã như tuyết tan buổi sớm, Minh gia lại trở về tay mình. Thân phận của mìnhcũng từ đại đầu mục Giang Nam thủy trại không thể lộ ra ngoài sáng, biến thànhquan viên Giám Sát viện, là phú thương danh chấn Giang Nam.Chuyện trên cõi đời này, đúng là có phần kỳ diệu.Chỉ có điều hắn cũng biết rõ, bây giờ Minh gia đã không còn là Minh gianhư ngày xưa, mặc dù triều đình không can thiệp trực tiếp, nhưng nếu như TiểuPhạm đại nhân thực sự lên tiếng, chính mình cũng chỉ có thể làm theo.Nghĩ đến điều này, hắn thu hồi ánh mắt từ những rương hàng trên sông, khẽnhíu mày, không thể hiểu được một số việc -- buôn lậu hàng hóa Nội Khố lênBắc Tề Đông Di, hiển nhiên đây là chuyện buôn bán kiếm tiền nhiều nhấtđương thời. Nhưng với thân phận của Tiểu Phạm đại nhân, vì sao y lại tham lamđến vậy? Ngày trước Tiểu Phạm đại nhân đã giải thích, lý do Trưởng công chúamuốn nhiều bạc là vì cô ta muốn trong triều mưu cầu quyền thế trong triều, làmcăn cơ cho các Hoàng tử, thu mua lòng người trong quân đội.Nhưng Tiểu Phạm đại nhân chính là hoàng tử, sau khi tông nhận tổ họ Phạmlại không thể tiếp nhận đại vị, y muốn có nhiều bạc như vậy để làm gì? Hơnnữa, năm đó bệ hạ không thích Trưởng công chúa âm thầm dọn sạch Nội Khốcủa mình, chẳng lẽ bây giờ bệ hạ có thể cho phép Tiểu Phạm đại nhân làm nhưvậy?.o O o .Từ khi Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mất thế, cơn sóng xung kích khônglớn không nhỏ này đã quét qua trong lòng các quý nhân trong thiên hạ một lượt,sau đó không gây ra bất cứ sóng gió gì nữa. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiệnbình tĩnh bên ngoài, còn rốt cuộc mọi người đang suy nghĩ điều gì thì không aibiết được.Chẳng qua hiện giờ mọi người đều biết vị quyền thần Phạm Nhàn ở Namtriều kia được Hoàng đế Khánh Quốc sủng ái như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêuquyền lực trong tay, không khỏi khiến cho mọi người sinh cảnh giác, mọi ngườisinh chờ đợi -- cho dù nói thế nào đi nữa, trong lòng muôn dân thiên hạ, PhạmNhàn vẫn là một người đọc sách. Nhất là biểu hiện trên sân khấu trong nhữngnăm gần đây, khiến cho mọi người thấy rõ y khác hẳn đám con cháu quyền quýcủa Khánh Quốc, ít nhất không có vẻ nhiệt huyết và hiếu chiến như vậy.Đương nhiên Bắc Tề và Đông Di hy vọng Phạm Nhàn có thể sống một thờigian dài. Cho dù Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn kéo Phạm Nhàn đến làm thânvương, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Phạm Nhàn cứ ở lại Nam Khánh mới là điều cólợi nhất cho mình, hắn hy vọng quyền lực của Phạm Nhàn càng lớn càng tốt,Thánh thượng sủng ái càng sâu càng tốt, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến quyếtđịnh của Hoàng đế Khánh Quốc.Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời và chủ nghĩa lý tưởng, không có vị đế vươngnào sẽ ngu ngốc gửi gắm hy vọng hòa bình lên một vị thần tử dị quốc, hòa bìnhgiữa quốc gia với quốc gia, cuối cùng vẫn phải thể hiện trên thực lực thời điểmhiện tại. Mà thực lực của quốc gia, đương nhiên là quân lực!