Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1140: Trà xanh, rượu mạnh, giấy chùi, đại thế 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ đầu mùa xuân tới giờ, ở phía bắc Yến Kinh, trên mảnh đất trống trải phíađông Thương Châu, hùng tướng thời đại này của Bắc Tề - Thượng Sam Hổ bịgiải trừ lệnh giam lỏng, được đưa xuống biên giới phía nam. Trong thời giancực ngắn, hắn đã dựng lên uy quyền tuyệt đối trong quân đội, bắt đầu ngày đêmdiễn binh, chỉnh luyện, duy trì lực uy hiếp mạnh mẽ đối với quân đội Nam triều,kiềm chế dã tâm người Nam Khánh.Xung đột chính diện với Thượng Sam Hổ là một vị đại tướng Khánh Quốc,Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất. Hai vị anh tài đối đầu nhau như vậy, sao lạikhông có chút đốm lửa và mùi máu tanh dần dần bốc lên? Tuy biên giới khôngcó chiến sự, nhưng là một số ma sát nhỏ, một số bầu không khí căng thẳng cố ýtạo ra, đã dần dần tràn ngập.Hạ Tê Phi điều khiển Hạ Minh Ký vận chuyển hàng hóa Nội Khố về phíabắc, lý do hắn đi về phía Nam Thương Châu chính là vì tình hình ở ThươngChâu kia luôn có phần căng thẳng.Tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi trong vòng một tháng nay, không hiểuvì lý do gì Thượng Sâm Hổ đột nhiên thu binh về phía Bắc năm mươi dặm, điềubinh khiển tướng, ra vẻ lười biếng, không phòng thủ không tập kích, cứ nhưkhông hề để ý Yến Tiểu Ất đang chỉ huy mười vạn tinh binh ở vùng giữa YếnKinh và Thương Châu, cứ như con trâu đang trừng mắt, lúc nào cũng muốn tiếnlên cắn một miếng.Căng thẳng đột nhiên biến thành nhà nhã, sĩ tốt hai nước bỗng biến thànhngao du ngoại thành, thay đổi trong nháy mắt này khiến quân đội Nam Khánhkhông khỏi cảm thấy bất ngờ và tức giận đến mức khó hiểu.Rốt cuộc đám người Bắc Tề đang nghĩ cái gì đây?Yến Tiểu Ất hiểu rõ người Bắc Tề đang nghĩ cái gì, hắn cầm chén lên, uốngmột ngụm rượu mạnh tới từ thảo nguyên Bắc Hải, nước rượu thấm ướt chòmrâu của hắn, ánh sáng lạnh trong mắt dần dần lóe lên.Từ sau khi tin tức từ kinh đô gửi đến Thương Châu, Yến Tiểu Ất đã biếtmình đang đối mặt với một nguy cơ. Trong buổi tối, khi những người thân tíncủa mình hạ giọng đề xuất ý kiến, hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, không nói mộtlời.Khi Thượng Sam Hổ dẫn quân đội Bắc Tề chậm rãi rút lui, bày ra một bộdạng như nữ nhân trần trụi đang tựa lưng vào giường, Yến Tiểu Ất không hềkinh ngạc, cũng chẳng ngờ vực, chỉ là thản nhiên cười lạnh.Đương nhiên người Bắc Tề cũng biết tin tức về việc Trưởng công chúa thấtthế, chắc chắn biết Hoàng đế muốn bắt mình, cho nên trong thời khắc này,Thượng Sam Hổ cố ý ra vẻ yếu đuối, thu hồi tất cả áp lực đặt lên Yến Tiểu Ất,chính là để cho hắn có thể bảo tồn toàn bộ lực lượng và tinh thần.Bảo tồn những thứ này để làm gì? Đương nhiên là để đối phó với Hoàngthượng nhà mình.Yến Tiểu Ất chậm rãi đặt chén rượu xuống, khóe môi nở nụ cười lạnh. Nếulúc này Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên muốn ra tay với Thượng Sam Hổ, hắn cũngsẽ làm như vậy. Khi nội bộ kẻ địch gặp vấn đề, thân là phe mình, đương nhiênphải khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn cho địch nhân thật nhiều không gian vàthực lực, như vậy mới có thể để cho đối phương tự giày vò, tự giết lẫn nhau, sauđó ngồi thu lợi như ngư ông đắc lợi, không thể nói là không vui.Nhưng dường như Yến Tiểu Ất không chuẩn bị gì cả, dường như hắn chỉchờ ngày đó đến, chờ mấy tên thái giám già nua nhăn nhó cưỡi ngựa đến, mệtmỏi xuống ngựa, giọng nói khàn khàn, mặt mũi đầy sợ sệt nhưng lại cố gắngtrấn định tuyên bố ý chỉ của bệ hạ."Yến Tiểu Ất..."Trưởng công chúa đã ngã xuống, hắn là tâm phúc thân tín của Trưởng côngchúa, là trợ thủ lớn nhất trong quân đội... đương nhiên bệ hạ sẽ không cho phéphắn vẫn tiếp tục chưởng quản toàn bộ tinh binh của Chinh Bắc quân. Yến TiểuẤt hiểu rất rõ điểm này.Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đã không để bản thân mình nhìn thấy cơnphẫn nộ tràn ngập trên những gương mặt của thân tín. Có điều, ngoài dự liệucủa hắn, ý chỉ của bệ hạ mãi vẫn chưa đến. Vẻ lo âu hiện lên gương mặt hắn,thầm nghĩ rốt cuộc Hoàng đế kia muốn gán cho mình tội danh gì mà lại chậmtrễ như vậy?Rượu mạnh đốt nóng cõi lòng, đốt đến mức Yến Tiểu Ất thấy đau lòng,chẳng lẽ bệ hạ thực sự tin tưởng mình đến vậy? Nhưng bệ hạ biết rõ, năm đómình chỉ là một thợ săn trong núi, nếu không có Trưởng công chúa, chỉ e cả đờicũng không có tiếng tăm gì.Huống chi Phạm Nhàn có mối thù giết con với mình. Mặc dù Yến Tiểu Ấtkhông nắm được chứng cứ, nhưng hắn tin chắc rằng trong Khánh Quốc, dámgiết con mình, trừ bệ hạ ra thì chỉ có hai kẻ điên cuồng như vậy. Lại loại trừthêm Trưởng công chúa, kẻ điên còn lại đương nhiên là Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ đầu mùa xuân tới giờ, ở phía bắc Yến Kinh, trên mảnh đất trống trải phíađông Thương Châu, hùng tướng thời đại này của Bắc Tề - Thượng Sam Hổ bịgiải trừ lệnh giam lỏng, được đưa xuống biên giới phía nam. Trong thời giancực ngắn, hắn đã dựng lên uy quyền tuyệt đối trong quân đội, bắt đầu ngày đêmdiễn binh, chỉnh luyện, duy trì lực uy hiếp mạnh mẽ đối với quân đội Nam triều,kiềm chế dã tâm người Nam Khánh.Xung đột chính diện với Thượng Sam Hổ là một vị đại tướng Khánh Quốc,Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất. Hai vị anh tài đối đầu nhau như vậy, sao lạikhông có chút đốm lửa và mùi máu tanh dần dần bốc lên? Tuy biên giới khôngcó chiến sự, nhưng là một số ma sát nhỏ, một số bầu không khí căng thẳng cố ýtạo ra, đã dần dần tràn ngập.Hạ Tê Phi điều khiển Hạ Minh Ký vận chuyển hàng hóa Nội Khố về phíabắc, lý do hắn đi về phía Nam Thương Châu chính là vì tình hình ở ThươngChâu kia luôn có phần căng thẳng.Tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi trong vòng một tháng nay, không hiểuvì lý do gì Thượng Sâm Hổ đột nhiên thu binh về phía Bắc năm mươi dặm, điềubinh khiển tướng, ra vẻ lười biếng, không phòng thủ không tập kích, cứ nhưkhông hề để ý Yến Tiểu Ất đang chỉ huy mười vạn tinh binh ở vùng giữa YếnKinh và Thương Châu, cứ như con trâu đang trừng mắt, lúc nào cũng muốn tiếnlên cắn một miếng.Căng thẳng đột nhiên biến thành nhà nhã, sĩ tốt hai nước bỗng biến thànhngao du ngoại thành, thay đổi trong nháy mắt này khiến quân đội Nam Khánhkhông khỏi cảm thấy bất ngờ và tức giận đến mức khó hiểu.Rốt cuộc đám người Bắc Tề đang nghĩ cái gì đây?Yến Tiểu Ất hiểu rõ người Bắc Tề đang nghĩ cái gì, hắn cầm chén lên, uốngmột ngụm rượu mạnh tới từ thảo nguyên Bắc Hải, nước rượu thấm ướt chòmrâu của hắn, ánh sáng lạnh trong mắt dần dần lóe lên.Từ sau khi tin tức từ kinh đô gửi đến Thương Châu, Yến Tiểu Ất đã biếtmình đang đối mặt với một nguy cơ. Trong buổi tối, khi những người thân tíncủa mình hạ giọng đề xuất ý kiến, hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, không nói mộtlời.Khi Thượng Sam Hổ dẫn quân đội Bắc Tề chậm rãi rút lui, bày ra một bộdạng như nữ nhân trần trụi đang tựa lưng vào giường, Yến Tiểu Ất không hềkinh ngạc, cũng chẳng ngờ vực, chỉ là thản nhiên cười lạnh.Đương nhiên người Bắc Tề cũng biết tin tức về việc Trưởng công chúa thấtthế, chắc chắn biết Hoàng đế muốn bắt mình, cho nên trong thời khắc này,Thượng Sam Hổ cố ý ra vẻ yếu đuối, thu hồi tất cả áp lực đặt lên Yến Tiểu Ất,chính là để cho hắn có thể bảo tồn toàn bộ lực lượng và tinh thần.Bảo tồn những thứ này để làm gì? Đương nhiên là để đối phó với Hoàngthượng nhà mình.Yến Tiểu Ất chậm rãi đặt chén rượu xuống, khóe môi nở nụ cười lạnh. Nếulúc này Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên muốn ra tay với Thượng Sam Hổ, hắn cũngsẽ làm như vậy. Khi nội bộ kẻ địch gặp vấn đề, thân là phe mình, đương nhiênphải khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn cho địch nhân thật nhiều không gian vàthực lực, như vậy mới có thể để cho đối phương tự giày vò, tự giết lẫn nhau, sauđó ngồi thu lợi như ngư ông đắc lợi, không thể nói là không vui.Nhưng dường như Yến Tiểu Ất không chuẩn bị gì cả, dường như hắn chỉchờ ngày đó đến, chờ mấy tên thái giám già nua nhăn nhó cưỡi ngựa đến, mệtmỏi xuống ngựa, giọng nói khàn khàn, mặt mũi đầy sợ sệt nhưng lại cố gắngtrấn định tuyên bố ý chỉ của bệ hạ."Yến Tiểu Ất..."Trưởng công chúa đã ngã xuống, hắn là tâm phúc thân tín của Trưởng côngchúa, là trợ thủ lớn nhất trong quân đội... đương nhiên bệ hạ sẽ không cho phéphắn vẫn tiếp tục chưởng quản toàn bộ tinh binh của Chinh Bắc quân. Yến TiểuẤt hiểu rất rõ điểm này.Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đã không để bản thân mình nhìn thấy cơnphẫn nộ tràn ngập trên những gương mặt của thân tín. Có điều, ngoài dự liệucủa hắn, ý chỉ của bệ hạ mãi vẫn chưa đến. Vẻ lo âu hiện lên gương mặt hắn,thầm nghĩ rốt cuộc Hoàng đế kia muốn gán cho mình tội danh gì mà lại chậmtrễ như vậy?Rượu mạnh đốt nóng cõi lòng, đốt đến mức Yến Tiểu Ất thấy đau lòng,chẳng lẽ bệ hạ thực sự tin tưởng mình đến vậy? Nhưng bệ hạ biết rõ, năm đómình chỉ là một thợ săn trong núi, nếu không có Trưởng công chúa, chỉ e cả đờicũng không có tiếng tăm gì.Huống chi Phạm Nhàn có mối thù giết con với mình. Mặc dù Yến Tiểu Ấtkhông nắm được chứng cứ, nhưng hắn tin chắc rằng trong Khánh Quốc, dámgiết con mình, trừ bệ hạ ra thì chỉ có hai kẻ điên cuồng như vậy. Lại loại trừthêm Trưởng công chúa, kẻ điên còn lại đương nhiên là Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ đầu mùa xuân tới giờ, ở phía bắc Yến Kinh, trên mảnh đất trống trải phíađông Thương Châu, hùng tướng thời đại này của Bắc Tề - Thượng Sam Hổ bịgiải trừ lệnh giam lỏng, được đưa xuống biên giới phía nam. Trong thời giancực ngắn, hắn đã dựng lên uy quyền tuyệt đối trong quân đội, bắt đầu ngày đêmdiễn binh, chỉnh luyện, duy trì lực uy hiếp mạnh mẽ đối với quân đội Nam triều,kiềm chế dã tâm người Nam Khánh.Xung đột chính diện với Thượng Sam Hổ là một vị đại tướng Khánh Quốc,Chinh Bắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất. Hai vị anh tài đối đầu nhau như vậy, sao lạikhông có chút đốm lửa và mùi máu tanh dần dần bốc lên? Tuy biên giới khôngcó chiến sự, nhưng là một số ma sát nhỏ, một số bầu không khí căng thẳng cố ýtạo ra, đã dần dần tràn ngập.Hạ Tê Phi điều khiển Hạ Minh Ký vận chuyển hàng hóa Nội Khố về phíabắc, lý do hắn đi về phía Nam Thương Châu chính là vì tình hình ở ThươngChâu kia luôn có phần căng thẳng.Tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi trong vòng một tháng nay, không hiểuvì lý do gì Thượng Sâm Hổ đột nhiên thu binh về phía Bắc năm mươi dặm, điềubinh khiển tướng, ra vẻ lười biếng, không phòng thủ không tập kích, cứ nhưkhông hề để ý Yến Tiểu Ất đang chỉ huy mười vạn tinh binh ở vùng giữa YếnKinh và Thương Châu, cứ như con trâu đang trừng mắt, lúc nào cũng muốn tiếnlên cắn một miếng.Căng thẳng đột nhiên biến thành nhà nhã, sĩ tốt hai nước bỗng biến thànhngao du ngoại thành, thay đổi trong nháy mắt này khiến quân đội Nam Khánhkhông khỏi cảm thấy bất ngờ và tức giận đến mức khó hiểu.Rốt cuộc đám người Bắc Tề đang nghĩ cái gì đây?Yến Tiểu Ất hiểu rõ người Bắc Tề đang nghĩ cái gì, hắn cầm chén lên, uốngmột ngụm rượu mạnh tới từ thảo nguyên Bắc Hải, nước rượu thấm ướt chòmrâu của hắn, ánh sáng lạnh trong mắt dần dần lóe lên.Từ sau khi tin tức từ kinh đô gửi đến Thương Châu, Yến Tiểu Ất đã biếtmình đang đối mặt với một nguy cơ. Trong buổi tối, khi những người thân tíncủa mình hạ giọng đề xuất ý kiến, hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, không nói mộtlời.Khi Thượng Sam Hổ dẫn quân đội Bắc Tề chậm rãi rút lui, bày ra một bộdạng như nữ nhân trần trụi đang tựa lưng vào giường, Yến Tiểu Ất không hềkinh ngạc, cũng chẳng ngờ vực, chỉ là thản nhiên cười lạnh.Đương nhiên người Bắc Tề cũng biết tin tức về việc Trưởng công chúa thấtthế, chắc chắn biết Hoàng đế muốn bắt mình, cho nên trong thời khắc này,Thượng Sam Hổ cố ý ra vẻ yếu đuối, thu hồi tất cả áp lực đặt lên Yến Tiểu Ất,chính là để cho hắn có thể bảo tồn toàn bộ lực lượng và tinh thần.Bảo tồn những thứ này để làm gì? Đương nhiên là để đối phó với Hoàngthượng nhà mình.Yến Tiểu Ất chậm rãi đặt chén rượu xuống, khóe môi nở nụ cười lạnh. Nếulúc này Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên muốn ra tay với Thượng Sam Hổ, hắn cũngsẽ làm như vậy. Khi nội bộ kẻ địch gặp vấn đề, thân là phe mình, đương nhiênphải khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn cho địch nhân thật nhiều không gian vàthực lực, như vậy mới có thể để cho đối phương tự giày vò, tự giết lẫn nhau, sauđó ngồi thu lợi như ngư ông đắc lợi, không thể nói là không vui.Nhưng dường như Yến Tiểu Ất không chuẩn bị gì cả, dường như hắn chỉchờ ngày đó đến, chờ mấy tên thái giám già nua nhăn nhó cưỡi ngựa đến, mệtmỏi xuống ngựa, giọng nói khàn khàn, mặt mũi đầy sợ sệt nhưng lại cố gắngtrấn định tuyên bố ý chỉ của bệ hạ."Yến Tiểu Ất..."Trưởng công chúa đã ngã xuống, hắn là tâm phúc thân tín của Trưởng côngchúa, là trợ thủ lớn nhất trong quân đội... đương nhiên bệ hạ sẽ không cho phéphắn vẫn tiếp tục chưởng quản toàn bộ tinh binh của Chinh Bắc quân. Yến TiểuẤt hiểu rất rõ điểm này.Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đã không để bản thân mình nhìn thấy cơnphẫn nộ tràn ngập trên những gương mặt của thân tín. Có điều, ngoài dự liệucủa hắn, ý chỉ của bệ hạ mãi vẫn chưa đến. Vẻ lo âu hiện lên gương mặt hắn,thầm nghĩ rốt cuộc Hoàng đế kia muốn gán cho mình tội danh gì mà lại chậmtrễ như vậy?Rượu mạnh đốt nóng cõi lòng, đốt đến mức Yến Tiểu Ất thấy đau lòng,chẳng lẽ bệ hạ thực sự tin tưởng mình đến vậy? Nhưng bệ hạ biết rõ, năm đómình chỉ là một thợ săn trong núi, nếu không có Trưởng công chúa, chỉ e cả đờicũng không có tiếng tăm gì.Huống chi Phạm Nhàn có mối thù giết con với mình. Mặc dù Yến Tiểu Ấtkhông nắm được chứng cứ, nhưng hắn tin chắc rằng trong Khánh Quốc, dámgiết con mình, trừ bệ hạ ra thì chỉ có hai kẻ điên cuồng như vậy. Lại loại trừthêm Trưởng công chúa, kẻ điên còn lại đương nhiên là Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1140: Trà xanh, rượu mạnh, giấy chùi, đại thế 2