Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1142: Trà xanh, rượu mạnh, giấy chùi, đại thế 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Suốt đoạn đường, tất cả mọi người đều có cái nhìn hoàn toàn mới về vị Tháitử điện hạ này, cảm thấy điện hạ thật sự thương tiếc con dân, không chỉ khônghề oán trách ý chỉ của bệ hạ, mà còn luôn chăm sóc cho mọi người.Thái tử lĩnh chỉ đi Nam Chiếu dự lễ, một nhiệm vụ khó khăn mà không cólợi ích gì, rơi vào mắt người trong thiên hạ, ai ai cũng cảm thấy cho dù bệ hạkhông phải đang trục xuất thái tử, cũng là đang đối tiến hành cảnh cáo, hoặc làmột loại trách phạt biến tướng nào đó. Nhưng hiện giờ những tướng sĩ quanviên này đều cảm thấy buồn bực, một vị Thái tử xuất sắc như vậy, rốt cuộc bệhạ không hài lòng về điều gì?.o O o .Trong rừng có một trướng bồng xanh kéo lên, dành cho Thái tử nghỉ ngơi.Thực ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, chủ yếu là để Thái tử đi ngoài được thuậntiện. Tuy nói dọc đường đi Thái tử đồng cam cộng khổ cùng mọi người, nhưngchung quy cũng không thể để một vị điện hạ ngồi xổm bên lề đường như mọingười.Lý Thừa Càn nở nụ cười bất đắc dĩ với đám cấm quân kéo rèm xanh, vénlên một góc rèm lên và bước vào, có điều... hắn không cởi quần, chỉ lạnh lùngnhưng hơi căng thẳng chờ đợi.Chẳng bao lâu sau, một bàn tay kẹp một viên dược hoàn đưa vào trong rèmxanh.Rõ ràng việc như vậy đã diễn ra không chỉ xảy ra một lần, Thái tử trực tiếpnhận lấy, nhai nát nuốt xuống, lại dùng đầu lưỡi liếm sạch kẽ hở giữa răng, đảmbảo không để lại cặn thuốc, để những thái giám mang danh là phục vụ nhưngthực chất đang âm thầm theo dõi không phát hiện ra."Vì sao không thể cung cấp dược phẩm này cho những quân sĩ kia?" Thái tửtrầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói với bóng người mờ nhạt bên ngoài rèmxanh, trong giọng nói có phần khổ sở, "Trên con đường này đã chết mất bảyngười rồi."Nam Chiếu có quá nhiều khói độc. Mặc dù Thái Y viện đã chuẩn bị thuốcthang rất tốt, nhưng vẫn có mấy vị cấm quân và thái giám hít lầm khói độc,không thể chữa trị, bỏ mạng.Bóng người bên ngoài tẩm èm xanh dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Điệnhạ, ta phát hiện mình càng ngày càng thích ngài." Nói xong câu đó, VươngThập Tam Lang lắc đầu, lẳng lặng không một tiếng động biến mất.Thái tử cúi xuống, khẽ nhíu mày. Hắn biết Vương Thập Tam Lang là doPhạm Nhàn cử tới, nhưng hắn không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại cẩn thận bảo vệbản thân đến như vậy. Có điều lời nói của Phạm Nhàn cũng rất rõ ràng, bản thânmình cũng không cần phải nhận bất cứ ân tình gì, chẳng qua hắn thấy khôngthích cảm giác một cao thủ ở phương xa đang tô điểm cho mình, cũng đã thửthăm dò, để cho người kia đưa toàn bộ thuốc thang cho mình.Chẳng qua chuyện ăn ngủ hàng ngày, đều có thái giám phục vụ, nếu đểngười khác phát hiện trên người Thái tử mang theo thuốc thang không rõ lailịch, đúng là là một phiền toái lớn.Nhưng bên mình không có thuốc, thì không thể cứu người. Nghĩ đến nhữngngười chết dọc đường, Thái tử không nhịn được thở dài một tiếng.Những ngày qua, hắn đã thể hiện rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn, bởivì hắn biết rõ, phụ hoàng là người như thế nào. Phụ hoàng đang tìm kiếm một lýdo, một cái cớ để phế bỏ mình, nếu không tìm được cái cớ nào không làm tổnhại đến mặt mũi Hoàng đế, phụ hoàng sẽ không vội vã động thủ.Phụ hoàng quá coi trọng danh dự, Lý Thừa Càn mỉm cười suy nghĩ, đứngdậy, ném tờ giấy đã sử dụng xuống đất, nghĩ thầm , danh dự và tờ giấy chùimông này có khác biệt gì đâu?Chẳng qua đúng là rất cần, ít nhất cũng vì lẽ đó Lý Thừa Càn vẫn có thểkiên trì thêm một thời gian nữa. Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ quật cường. Phụhoàng, con trai sẽ không để người có nhiều chỗ để mượn cớ. Muốn phế bỏ đứacon này, thế thì cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ lại mặt mũi.Hắn kéo tấm rèm màu xanh ra khỏi trướng bồng, nhìn ánh mặt trời chói lọitrên bầu trời, đột nhiên nghĩ đến đứa trẻ bên cạnh quan tài quốc vương NamChiếu, hơi thất thần, nghĩ thầm, đều là Thái tử, cha chết sớm, thật là một chuyệnmay mắn.Hắn chợt nghĩ đến tối nay phải ở lại huyện Thiên Thừa, cảm thấy cái tênhuyện này thật sự may mắn, không nhịn được bật cười.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trải qua mấy tháng bôn ba, cuối cùng đoàn người của Thái tử Lý Thừa Càncủa Khánh Quốc cũng từ quốc gia Nam Chiếu xa xôi trở lại kinh đô. Con đườnglớn bên ngoài kinh đô không trải đất vàng, tưới nước sạch, lát đá màu xanh đenbám sát mặt đất, chào đón người thừa kế này trở về. Hai bên đường là nhữngcành liễu rậm rạp, theo gió nóng nhẹ nhàng gật đầu với Thái tử.Ngoài cửa thành, chào đón Thái tử trở về là văn võ bá quan võ trong triều,còn có ba vị Hoàng tử lưu lại trong kinh đô, sau khi hoàn thành lễ rước, Thái tửôn hòa đỡ hai vị huynh trưởng cùng vị ấu đệ kia dậy, nắm tay nhìn nhau, nóichuyện không dứt, ôn tồn kể về những tình cảnh sau khi chia ly.
Suốt đoạn đường, tất cả mọi người đều có cái nhìn hoàn toàn mới về vị Thái
tử điện hạ này, cảm thấy điện hạ thật sự thương tiếc con dân, không chỉ không
hề oán trách ý chỉ của bệ hạ, mà còn luôn chăm sóc cho mọi người.
Thái tử lĩnh chỉ đi Nam Chiếu dự lễ, một nhiệm vụ khó khăn mà không có
lợi ích gì, rơi vào mắt người trong thiên hạ, ai ai cũng cảm thấy cho dù bệ hạ
không phải đang trục xuất thái tử, cũng là đang đối tiến hành cảnh cáo, hoặc là
một loại trách phạt biến tướng nào đó. Nhưng hiện giờ những tướng sĩ quan
viên này đều cảm thấy buồn bực, một vị Thái tử xuất sắc như vậy, rốt cuộc bệ
hạ không hài lòng về điều gì?
.o O o .
Trong rừng có một trướng bồng xanh kéo lên, dành cho Thái tử nghỉ ngơi.
Thực ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, chủ yếu là để Thái tử đi ngoài được thuận
tiện. Tuy nói dọc đường đi Thái tử đồng cam cộng khổ cùng mọi người, nhưng
chung quy cũng không thể để một vị điện hạ ngồi xổm bên lề đường như mọi
người.
Lý Thừa Càn nở nụ cười bất đắc dĩ với đám cấm quân kéo rèm xanh, vén
lên một góc rèm lên và bước vào, có điều... hắn không cởi quần, chỉ lạnh lùng
nhưng hơi căng thẳng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, một bàn tay kẹp một viên dược hoàn đưa vào trong rèm
xanh.
Rõ ràng việc như vậy đã diễn ra không chỉ xảy ra một lần, Thái tử trực tiếp
nhận lấy, nhai nát nuốt xuống, lại dùng đầu lưỡi liếm sạch kẽ hở giữa răng, đảm
bảo không để lại cặn thuốc, để những thái giám mang danh là phục vụ nhưng
thực chất đang âm thầm theo dõi không phát hiện ra.
"Vì sao không thể cung cấp dược phẩm này cho những quân sĩ kia?" Thái tử
trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói với bóng người mờ nhạt bên ngoài rèm
xanh, trong giọng nói có phần khổ sở, "Trên con đường này đã chết mất bảy
người rồi."
Nam Chiếu có quá nhiều khói độc. Mặc dù Thái Y viện đã chuẩn bị thuốc
thang rất tốt, nhưng vẫn có mấy vị cấm quân và thái giám hít lầm khói độc,
không thể chữa trị, bỏ mạng.
Bóng người bên ngoài tẩm èm xanh dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Điện
hạ, ta phát hiện mình càng ngày càng thích ngài." Nói xong câu đó, Vương
Thập Tam Lang lắc đầu, lẳng lặng không một tiếng động biến mất.
Thái tử cúi xuống, khẽ nhíu mày. Hắn biết Vương Thập Tam Lang là do
Phạm Nhàn cử tới, nhưng hắn không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại cẩn thận bảo vệ
bản thân đến như vậy. Có điều lời nói của Phạm Nhàn cũng rất rõ ràng, bản thân
mình cũng không cần phải nhận bất cứ ân tình gì, chẳng qua hắn thấy không
thích cảm giác một cao thủ ở phương xa đang tô điểm cho mình, cũng đã thử
thăm dò, để cho người kia đưa toàn bộ thuốc thang cho mình.
Chẳng qua chuyện ăn ngủ hàng ngày, đều có thái giám phục vụ, nếu để
người khác phát hiện trên người Thái tử mang theo thuốc thang không rõ lai
lịch, đúng là là một phiền toái lớn.
Nhưng bên mình không có thuốc, thì không thể cứu người. Nghĩ đến những
người chết dọc đường, Thái tử không nhịn được thở dài một tiếng.
Những ngày qua, hắn đã thể hiện rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn, bởi
vì hắn biết rõ, phụ hoàng là người như thế nào. Phụ hoàng đang tìm kiếm một lý
do, một cái cớ để phế bỏ mình, nếu không tìm được cái cớ nào không làm tổn
hại đến mặt mũi Hoàng đế, phụ hoàng sẽ không vội vã động thủ.
Phụ hoàng quá coi trọng danh dự, Lý Thừa Càn mỉm cười suy nghĩ, đứng
dậy, ném tờ giấy đã sử dụng xuống đất, nghĩ thầm , danh dự và tờ giấy chùi
mông này có khác biệt gì đâu?
Chẳng qua đúng là rất cần, ít nhất cũng vì lẽ đó Lý Thừa Càn vẫn có thể
kiên trì thêm một thời gian nữa. Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ quật cường. Phụ
hoàng, con trai sẽ không để người có nhiều chỗ để mượn cớ. Muốn phế bỏ đứa
con này, thế thì cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ lại mặt mũi.
Hắn kéo tấm rèm màu xanh ra khỏi trướng bồng, nhìn ánh mặt trời chói lọi
trên bầu trời, đột nhiên nghĩ đến đứa trẻ bên cạnh quan tài quốc vương Nam
Chiếu, hơi thất thần, nghĩ thầm, đều là Thái tử, cha chết sớm, thật là một chuyện
may mắn.
Hắn chợt nghĩ đến tối nay phải ở lại huyện Thiên Thừa, cảm thấy cái tên
huyện này thật sự may mắn, không nhịn được bật cười.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trải qua mấy tháng bôn ba, cuối cùng đoàn người của Thái tử Lý Thừa Càn
của Khánh Quốc cũng từ quốc gia Nam Chiếu xa xôi trở lại kinh đô. Con đường
lớn bên ngoài kinh đô không trải đất vàng, tưới nước sạch, lát đá màu xanh đen
bám sát mặt đất, chào đón người thừa kế này trở về. Hai bên đường là những
cành liễu rậm rạp, theo gió nóng nhẹ nhàng gật đầu với Thái tử.
Ngoài cửa thành, chào đón Thái tử trở về là văn võ bá quan võ trong triều,
còn có ba vị Hoàng tử lưu lại trong kinh đô, sau khi hoàn thành lễ rước, Thái tử
ôn hòa đỡ hai vị huynh trưởng cùng vị ấu đệ kia dậy, nắm tay nhìn nhau, nói
chuyện không dứt, ôn tồn kể về những tình cảnh sau khi chia ly.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Suốt đoạn đường, tất cả mọi người đều có cái nhìn hoàn toàn mới về vị Tháitử điện hạ này, cảm thấy điện hạ thật sự thương tiếc con dân, không chỉ khônghề oán trách ý chỉ của bệ hạ, mà còn luôn chăm sóc cho mọi người.Thái tử lĩnh chỉ đi Nam Chiếu dự lễ, một nhiệm vụ khó khăn mà không cólợi ích gì, rơi vào mắt người trong thiên hạ, ai ai cũng cảm thấy cho dù bệ hạkhông phải đang trục xuất thái tử, cũng là đang đối tiến hành cảnh cáo, hoặc làmột loại trách phạt biến tướng nào đó. Nhưng hiện giờ những tướng sĩ quanviên này đều cảm thấy buồn bực, một vị Thái tử xuất sắc như vậy, rốt cuộc bệhạ không hài lòng về điều gì?.o O o .Trong rừng có một trướng bồng xanh kéo lên, dành cho Thái tử nghỉ ngơi.Thực ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, chủ yếu là để Thái tử đi ngoài được thuậntiện. Tuy nói dọc đường đi Thái tử đồng cam cộng khổ cùng mọi người, nhưngchung quy cũng không thể để một vị điện hạ ngồi xổm bên lề đường như mọingười.Lý Thừa Càn nở nụ cười bất đắc dĩ với đám cấm quân kéo rèm xanh, vénlên một góc rèm lên và bước vào, có điều... hắn không cởi quần, chỉ lạnh lùngnhưng hơi căng thẳng chờ đợi.Chẳng bao lâu sau, một bàn tay kẹp một viên dược hoàn đưa vào trong rèmxanh.Rõ ràng việc như vậy đã diễn ra không chỉ xảy ra một lần, Thái tử trực tiếpnhận lấy, nhai nát nuốt xuống, lại dùng đầu lưỡi liếm sạch kẽ hở giữa răng, đảmbảo không để lại cặn thuốc, để những thái giám mang danh là phục vụ nhưngthực chất đang âm thầm theo dõi không phát hiện ra."Vì sao không thể cung cấp dược phẩm này cho những quân sĩ kia?" Thái tửtrầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói với bóng người mờ nhạt bên ngoài rèmxanh, trong giọng nói có phần khổ sở, "Trên con đường này đã chết mất bảyngười rồi."Nam Chiếu có quá nhiều khói độc. Mặc dù Thái Y viện đã chuẩn bị thuốcthang rất tốt, nhưng vẫn có mấy vị cấm quân và thái giám hít lầm khói độc,không thể chữa trị, bỏ mạng.Bóng người bên ngoài tẩm èm xanh dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Điệnhạ, ta phát hiện mình càng ngày càng thích ngài." Nói xong câu đó, VươngThập Tam Lang lắc đầu, lẳng lặng không một tiếng động biến mất.Thái tử cúi xuống, khẽ nhíu mày. Hắn biết Vương Thập Tam Lang là doPhạm Nhàn cử tới, nhưng hắn không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại cẩn thận bảo vệbản thân đến như vậy. Có điều lời nói của Phạm Nhàn cũng rất rõ ràng, bản thânmình cũng không cần phải nhận bất cứ ân tình gì, chẳng qua hắn thấy khôngthích cảm giác một cao thủ ở phương xa đang tô điểm cho mình, cũng đã thửthăm dò, để cho người kia đưa toàn bộ thuốc thang cho mình.Chẳng qua chuyện ăn ngủ hàng ngày, đều có thái giám phục vụ, nếu đểngười khác phát hiện trên người Thái tử mang theo thuốc thang không rõ lailịch, đúng là là một phiền toái lớn.Nhưng bên mình không có thuốc, thì không thể cứu người. Nghĩ đến nhữngngười chết dọc đường, Thái tử không nhịn được thở dài một tiếng.Những ngày qua, hắn đã thể hiện rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn, bởivì hắn biết rõ, phụ hoàng là người như thế nào. Phụ hoàng đang tìm kiếm một lýdo, một cái cớ để phế bỏ mình, nếu không tìm được cái cớ nào không làm tổnhại đến mặt mũi Hoàng đế, phụ hoàng sẽ không vội vã động thủ.Phụ hoàng quá coi trọng danh dự, Lý Thừa Càn mỉm cười suy nghĩ, đứngdậy, ném tờ giấy đã sử dụng xuống đất, nghĩ thầm , danh dự và tờ giấy chùimông này có khác biệt gì đâu?Chẳng qua đúng là rất cần, ít nhất cũng vì lẽ đó Lý Thừa Càn vẫn có thểkiên trì thêm một thời gian nữa. Trên gương mặt hắn lộ ra vẻ quật cường. Phụhoàng, con trai sẽ không để người có nhiều chỗ để mượn cớ. Muốn phế bỏ đứacon này, thế thì cũng đừng nghĩ đến chuyện giữ lại mặt mũi.Hắn kéo tấm rèm màu xanh ra khỏi trướng bồng, nhìn ánh mặt trời chói lọitrên bầu trời, đột nhiên nghĩ đến đứa trẻ bên cạnh quan tài quốc vương NamChiếu, hơi thất thần, nghĩ thầm, đều là Thái tử, cha chết sớm, thật là một chuyệnmay mắn.Hắn chợt nghĩ đến tối nay phải ở lại huyện Thiên Thừa, cảm thấy cái tênhuyện này thật sự may mắn, không nhịn được bật cười.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trải qua mấy tháng bôn ba, cuối cùng đoàn người của Thái tử Lý Thừa Càncủa Khánh Quốc cũng từ quốc gia Nam Chiếu xa xôi trở lại kinh đô. Con đườnglớn bên ngoài kinh đô không trải đất vàng, tưới nước sạch, lát đá màu xanh đenbám sát mặt đất, chào đón người thừa kế này trở về. Hai bên đường là nhữngcành liễu rậm rạp, theo gió nóng nhẹ nhàng gật đầu với Thái tử.Ngoài cửa thành, chào đón Thái tử trở về là văn võ bá quan võ trong triều,còn có ba vị Hoàng tử lưu lại trong kinh đô, sau khi hoàn thành lễ rước, Thái tửôn hòa đỡ hai vị huynh trưởng cùng vị ấu đệ kia dậy, nắm tay nhìn nhau, nóichuyện không dứt, ôn tồn kể về những tình cảnh sau khi chia ly.