Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1143: Lời nói hoang đường 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử nhìn Thái tử đầy thân thiết, xác nhận chuyến đi khó khăn nàykhông khiến cho vị đệ đệ này chịu quá nhiều khổ sở, bấy giờ mới yên lòng. Hắncũng như người khác đều đang đoán mò không biết vì sao phụ hoàng lại giaonhiệm vụ khó khăn này cho Thái tử. Có điều thân phận và địa vị của hắn khônggiống những người khác, lại thêm tâm tính bản thân vốn đạm bạc, hắn khôngmuốn suy nghĩ quá sâu, dẫu sao thì cũng không liên quan đến mình, chỉ cầnThừa Càn không gặp chuyện gì là được.Còn vị Nhị hoàng tử đã trầm mặc trong vương phủ gần nửa năm, lại sử dụngnụ cười đặc trưng của mình để nghênh đón Thái tử trở về. Chẳng qua trong nụcười ấy kèm theo một chút gì đó khang khác, từ từ thấm vào cõi lòng Thái tử.Thái tử nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.Lý Thừa Càn nắm tay lão tam, nhìn gương mặt điềm tĩnh nhu thuận của bétrai cạnh người mình, không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng. Thời thếphát triển đến ngày nay, đệ đệ nhỏ nhất này đã loáng thoáng trở thành đối thủlớn nhất của mình, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến vị Quốc chủ mới của Nam Chiếu quốc kia, hìnhnhư cùng lớn cỡ tam đệ của mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên run lên một cái,bàn tay đang nắm lấy Tam hoàng tử thả lỏng một chút, chỉ có điều ngón trỏchưa hoàn toàn nhấc lên. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục hiền từ nắmchặt lấy bàn tay nhỏ bé.Thái tử biết rõ, Tam đệ của mình so thông minh hơn nhiều so với tên Quốcchủ thò lò nước mũi của Nam Chiếu, huống chi thầy dạy của hắn là Phạm Nhàn.Nhưng ánh mắt của Tam hoàng tử nhìn về phía Thái tử lộ rõ vẻ trấn định, mộtvẻ trấn định vượt xa thái độ mà một đứa trẻ nên có, hơn nữa không có chút cảmxúc nào khác.Mấy vị long tử đứng ngoài cửa thành, ai cũng có tâm tư riêng. Thái tử hơicúi đầu, nhìn mấy bóng dáng có gì đó tịch mịch dưới ánh mặt trời, lòng thâmkhổ sở suy nghĩ, phụ tử tương tàn có lẽ là không thể tránh khỏi, lẽ nào tay châncũng phải đâm chém lẫn nhau hay sao?o O oThái tử vào cung, hành lễ, bẩm báo, dập đầu với Hoàng đế, trở về cung.Tất cả trình tự trôi chảy như quy định của bộ Lễ và nhị tự, không có chútvấn đề gì, ít nhất không ai phát hiện được vẻ mặt của Hoàng đế bệ hạ và Thái tửđiện hạ có phần bất thường. Người ta chỉ chú ý thấy bệ hạ có vẻ hơi mệt mỏi,không giữ Thái tử lại Thái Cực điện nói chuyện quá nhiều, hoàn toàn khônggiống vẻ mặt của một người gặp lại một đứa con gần nửa năm mới trở về nhà,sau đó đã để Thái tử về Đông cung.Được Diêu thái giám dẫn đường, Thái tử tới cửa Đông cung, ngẩng đầu nhìnĐông cung vừa được tu sửa, không nhịn được giật mình thở dài một tiếng. Ngàyđó cung điện xa hoa này đã bị mình đốt cháy, mới mấy tháng mà lại được sửachữa như lúc ban đầu... Xem ra phụ hoàng thực sự không muốn làm cho sự việctrở nên quá náo loạn đến mức người nghe được cũng phải sởn cả tóc gáy.Hắn đột nhiên ngây ngẩn, quay đầu lại hỏi Diêu thái giám: "Bản cung... látnữa muốn tới khấu đầu vấn an Thái hậu một chút, không biết có được không?"Diêu thái giám sửng sốt, hắn phụ trách đưa điện hạ về Đông cung, đươngnhiên là phải tuân theo ý tứ của bệ hạ, âm thầm giám thị, phải đảm bảo sau khiThái tử hồi cung là chỉ có thể ở trong cung, điều này tương đương với một loạigiam lỏng biến tướng. Nhưng Thái tử đột nhiên đặt câu hỏi, lại dùng loại lý donày, Diêu thái giám hoàn toàn không biết phải nói gì.Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, nói khẽ: "Điện hạ dọa sợnô tài rồi, ngài là chủ nhân, muốn tới bái kiến Thái hậu, sao lại hỏi nô tài?"Thái tử cười đầy chua xót, không nói lời nào, đẩy cánh cửa Đông Cung ra.Có điều khi vừa bước vào hắn lại vô thức liếc mắt qua vị trí Quảng Tín cung.Hắn biết rõ cô mẫu đã bị giam ở biệt viện Hoàng thất, do Giám Sát viện phụtrách canh giữ, tòa Quảng Tín cung mà hắn rất quen thuộc và trông ngóng kia...đã không còn một bóng người. Nhưng hắn vẫn không nhịn được tham lam nhìnsang bên đó vài lần.Diêu thái giám đứng ở một bên cẩn thận không để người khác chú ý, chămchú quan sát vào thần sắc của Thái tử.Thái tử lại coi hắn như không tồn tại, ngơ ngác nhìn về chỗ kia —— hắnnghĩ thầm trong lòng, người sống trên đời, luôn có rất nhiều ma chướng, lạikhông biết là ai nhiễm ma, ai phát điên. Hắn nghĩ đến câu nói kia của cô cô, tráitim bắt đầu đập thình thịch, đúng vậy, mọi người đều điên cuồng, thiên hạ cũngđiên cuồng, mỗi người trong hoàng thất đều có nguyên nhân để điên cuồng, nếumình muốn có thiên hạ này, nhất định phải điên cuồng đến cùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử nhìn Thái tử đầy thân thiết, xác nhận chuyến đi khó khăn nàykhông khiến cho vị đệ đệ này chịu quá nhiều khổ sở, bấy giờ mới yên lòng. Hắncũng như người khác đều đang đoán mò không biết vì sao phụ hoàng lại giaonhiệm vụ khó khăn này cho Thái tử. Có điều thân phận và địa vị của hắn khônggiống những người khác, lại thêm tâm tính bản thân vốn đạm bạc, hắn khôngmuốn suy nghĩ quá sâu, dẫu sao thì cũng không liên quan đến mình, chỉ cầnThừa Càn không gặp chuyện gì là được.Còn vị Nhị hoàng tử đã trầm mặc trong vương phủ gần nửa năm, lại sử dụngnụ cười đặc trưng của mình để nghênh đón Thái tử trở về. Chẳng qua trong nụcười ấy kèm theo một chút gì đó khang khác, từ từ thấm vào cõi lòng Thái tử.Thái tử nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.Lý Thừa Càn nắm tay lão tam, nhìn gương mặt điềm tĩnh nhu thuận của bétrai cạnh người mình, không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng. Thời thếphát triển đến ngày nay, đệ đệ nhỏ nhất này đã loáng thoáng trở thành đối thủlớn nhất của mình, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến vị Quốc chủ mới của Nam Chiếu quốc kia, hìnhnhư cùng lớn cỡ tam đệ của mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên run lên một cái,bàn tay đang nắm lấy Tam hoàng tử thả lỏng một chút, chỉ có điều ngón trỏchưa hoàn toàn nhấc lên. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục hiền từ nắmchặt lấy bàn tay nhỏ bé.Thái tử biết rõ, Tam đệ của mình so thông minh hơn nhiều so với tên Quốcchủ thò lò nước mũi của Nam Chiếu, huống chi thầy dạy của hắn là Phạm Nhàn.Nhưng ánh mắt của Tam hoàng tử nhìn về phía Thái tử lộ rõ vẻ trấn định, mộtvẻ trấn định vượt xa thái độ mà một đứa trẻ nên có, hơn nữa không có chút cảmxúc nào khác.Mấy vị long tử đứng ngoài cửa thành, ai cũng có tâm tư riêng. Thái tử hơicúi đầu, nhìn mấy bóng dáng có gì đó tịch mịch dưới ánh mặt trời, lòng thâmkhổ sở suy nghĩ, phụ tử tương tàn có lẽ là không thể tránh khỏi, lẽ nào tay châncũng phải đâm chém lẫn nhau hay sao?o O oThái tử vào cung, hành lễ, bẩm báo, dập đầu với Hoàng đế, trở về cung.Tất cả trình tự trôi chảy như quy định của bộ Lễ và nhị tự, không có chútvấn đề gì, ít nhất không ai phát hiện được vẻ mặt của Hoàng đế bệ hạ và Thái tửđiện hạ có phần bất thường. Người ta chỉ chú ý thấy bệ hạ có vẻ hơi mệt mỏi,không giữ Thái tử lại Thái Cực điện nói chuyện quá nhiều, hoàn toàn khônggiống vẻ mặt của một người gặp lại một đứa con gần nửa năm mới trở về nhà,sau đó đã để Thái tử về Đông cung.Được Diêu thái giám dẫn đường, Thái tử tới cửa Đông cung, ngẩng đầu nhìnĐông cung vừa được tu sửa, không nhịn được giật mình thở dài một tiếng. Ngàyđó cung điện xa hoa này đã bị mình đốt cháy, mới mấy tháng mà lại được sửachữa như lúc ban đầu... Xem ra phụ hoàng thực sự không muốn làm cho sự việctrở nên quá náo loạn đến mức người nghe được cũng phải sởn cả tóc gáy.Hắn đột nhiên ngây ngẩn, quay đầu lại hỏi Diêu thái giám: "Bản cung... látnữa muốn tới khấu đầu vấn an Thái hậu một chút, không biết có được không?"Diêu thái giám sửng sốt, hắn phụ trách đưa điện hạ về Đông cung, đươngnhiên là phải tuân theo ý tứ của bệ hạ, âm thầm giám thị, phải đảm bảo sau khiThái tử hồi cung là chỉ có thể ở trong cung, điều này tương đương với một loạigiam lỏng biến tướng. Nhưng Thái tử đột nhiên đặt câu hỏi, lại dùng loại lý donày, Diêu thái giám hoàn toàn không biết phải nói gì.Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, nói khẽ: "Điện hạ dọa sợnô tài rồi, ngài là chủ nhân, muốn tới bái kiến Thái hậu, sao lại hỏi nô tài?"Thái tử cười đầy chua xót, không nói lời nào, đẩy cánh cửa Đông Cung ra.Có điều khi vừa bước vào hắn lại vô thức liếc mắt qua vị trí Quảng Tín cung.Hắn biết rõ cô mẫu đã bị giam ở biệt viện Hoàng thất, do Giám Sát viện phụtrách canh giữ, tòa Quảng Tín cung mà hắn rất quen thuộc và trông ngóng kia...đã không còn một bóng người. Nhưng hắn vẫn không nhịn được tham lam nhìnsang bên đó vài lần.Diêu thái giám đứng ở một bên cẩn thận không để người khác chú ý, chămchú quan sát vào thần sắc của Thái tử.Thái tử lại coi hắn như không tồn tại, ngơ ngác nhìn về chỗ kia —— hắnnghĩ thầm trong lòng, người sống trên đời, luôn có rất nhiều ma chướng, lạikhông biết là ai nhiễm ma, ai phát điên. Hắn nghĩ đến câu nói kia của cô cô, tráitim bắt đầu đập thình thịch, đúng vậy, mọi người đều điên cuồng, thiên hạ cũngđiên cuồng, mỗi người trong hoàng thất đều có nguyên nhân để điên cuồng, nếumình muốn có thiên hạ này, nhất định phải điên cuồng đến cùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử nhìn Thái tử đầy thân thiết, xác nhận chuyến đi khó khăn nàykhông khiến cho vị đệ đệ này chịu quá nhiều khổ sở, bấy giờ mới yên lòng. Hắncũng như người khác đều đang đoán mò không biết vì sao phụ hoàng lại giaonhiệm vụ khó khăn này cho Thái tử. Có điều thân phận và địa vị của hắn khônggiống những người khác, lại thêm tâm tính bản thân vốn đạm bạc, hắn khôngmuốn suy nghĩ quá sâu, dẫu sao thì cũng không liên quan đến mình, chỉ cầnThừa Càn không gặp chuyện gì là được.Còn vị Nhị hoàng tử đã trầm mặc trong vương phủ gần nửa năm, lại sử dụngnụ cười đặc trưng của mình để nghênh đón Thái tử trở về. Chẳng qua trong nụcười ấy kèm theo một chút gì đó khang khác, từ từ thấm vào cõi lòng Thái tử.Thái tử nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.Lý Thừa Càn nắm tay lão tam, nhìn gương mặt điềm tĩnh nhu thuận của bétrai cạnh người mình, không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng. Thời thếphát triển đến ngày nay, đệ đệ nhỏ nhất này đã loáng thoáng trở thành đối thủlớn nhất của mình, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến vị Quốc chủ mới của Nam Chiếu quốc kia, hìnhnhư cùng lớn cỡ tam đệ của mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên run lên một cái,bàn tay đang nắm lấy Tam hoàng tử thả lỏng một chút, chỉ có điều ngón trỏchưa hoàn toàn nhấc lên. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục hiền từ nắmchặt lấy bàn tay nhỏ bé.Thái tử biết rõ, Tam đệ của mình so thông minh hơn nhiều so với tên Quốcchủ thò lò nước mũi của Nam Chiếu, huống chi thầy dạy của hắn là Phạm Nhàn.Nhưng ánh mắt của Tam hoàng tử nhìn về phía Thái tử lộ rõ vẻ trấn định, mộtvẻ trấn định vượt xa thái độ mà một đứa trẻ nên có, hơn nữa không có chút cảmxúc nào khác.Mấy vị long tử đứng ngoài cửa thành, ai cũng có tâm tư riêng. Thái tử hơicúi đầu, nhìn mấy bóng dáng có gì đó tịch mịch dưới ánh mặt trời, lòng thâmkhổ sở suy nghĩ, phụ tử tương tàn có lẽ là không thể tránh khỏi, lẽ nào tay châncũng phải đâm chém lẫn nhau hay sao?o O oThái tử vào cung, hành lễ, bẩm báo, dập đầu với Hoàng đế, trở về cung.Tất cả trình tự trôi chảy như quy định của bộ Lễ và nhị tự, không có chútvấn đề gì, ít nhất không ai phát hiện được vẻ mặt của Hoàng đế bệ hạ và Thái tửđiện hạ có phần bất thường. Người ta chỉ chú ý thấy bệ hạ có vẻ hơi mệt mỏi,không giữ Thái tử lại Thái Cực điện nói chuyện quá nhiều, hoàn toàn khônggiống vẻ mặt của một người gặp lại một đứa con gần nửa năm mới trở về nhà,sau đó đã để Thái tử về Đông cung.Được Diêu thái giám dẫn đường, Thái tử tới cửa Đông cung, ngẩng đầu nhìnĐông cung vừa được tu sửa, không nhịn được giật mình thở dài một tiếng. Ngàyđó cung điện xa hoa này đã bị mình đốt cháy, mới mấy tháng mà lại được sửachữa như lúc ban đầu... Xem ra phụ hoàng thực sự không muốn làm cho sự việctrở nên quá náo loạn đến mức người nghe được cũng phải sởn cả tóc gáy.Hắn đột nhiên ngây ngẩn, quay đầu lại hỏi Diêu thái giám: "Bản cung... látnữa muốn tới khấu đầu vấn an Thái hậu một chút, không biết có được không?"Diêu thái giám sửng sốt, hắn phụ trách đưa điện hạ về Đông cung, đươngnhiên là phải tuân theo ý tứ của bệ hạ, âm thầm giám thị, phải đảm bảo sau khiThái tử hồi cung là chỉ có thể ở trong cung, điều này tương đương với một loạigiam lỏng biến tướng. Nhưng Thái tử đột nhiên đặt câu hỏi, lại dùng loại lý donày, Diêu thái giám hoàn toàn không biết phải nói gì.Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, nói khẽ: "Điện hạ dọa sợnô tài rồi, ngài là chủ nhân, muốn tới bái kiến Thái hậu, sao lại hỏi nô tài?"Thái tử cười đầy chua xót, không nói lời nào, đẩy cánh cửa Đông Cung ra.Có điều khi vừa bước vào hắn lại vô thức liếc mắt qua vị trí Quảng Tín cung.Hắn biết rõ cô mẫu đã bị giam ở biệt viện Hoàng thất, do Giám Sát viện phụtrách canh giữ, tòa Quảng Tín cung mà hắn rất quen thuộc và trông ngóng kia...đã không còn một bóng người. Nhưng hắn vẫn không nhịn được tham lam nhìnsang bên đó vài lần.Diêu thái giám đứng ở một bên cẩn thận không để người khác chú ý, chămchú quan sát vào thần sắc của Thái tử.Thái tử lại coi hắn như không tồn tại, ngơ ngác nhìn về chỗ kia —— hắnnghĩ thầm trong lòng, người sống trên đời, luôn có rất nhiều ma chướng, lạikhông biết là ai nhiễm ma, ai phát điên. Hắn nghĩ đến câu nói kia của cô cô, tráitim bắt đầu đập thình thịch, đúng vậy, mọi người đều điên cuồng, thiên hạ cũngđiên cuồng, mỗi người trong hoàng thất đều có nguyên nhân để điên cuồng, nếumình muốn có thiên hạ này, nhất định phải điên cuồng đến cùng.

Chương 1143: Lời nói hoang đường 1