Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1147: Chuyện hoang đường 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không phải ôm giai nhân rồi than thở vì không cống hiến cho sự nghiệpchính nghĩa tốt đẹp của nhân loại, mà là y anh đang tìm kiếm chỗ trong sángtrong cuộc sống hỗn độn, cố gắng tìm lại mục tiêu kiên định và rõ ràng củamình, vì bây giờ y đang cảm thấy chút gì đó mơ hồ.Sau khi chuyển sinh, y luôn là người có mục tiêu rất kiên định. Trên váchđá, hắn đã từng dựa vào ba đại biểu, nêu ra ba tâm nguyện lớn của mình vớiNgũ Trúc. Đến giờ, cơ bản là ba tâm nguyện này đã được thực hiện, chỉ có điềuy không háo sắc nhu mình tưởng, số lượng nữ nhân bên cạnh vẫn không tănglên.Nền tảng của ba tâm nguyện đương nhiên là để sống sót. Vì mục tiêu này, yluôn nỗ lực, mạnh mẽ và lạnh lùng. Hơn nữa kỹ năng ẩn giấu, hay nên nói làthuộc tính bổ sung của ba tâm nguyện lớn này, đương nhiên là lý tưởng cuộcđời mà y từng nói với Phạm Thượng thư - quyền thần.Ngày nay, trong Khánh Quốc, trong khắp thiên hạ, Phạm Nhàn thật sự xứngđáng được gọi là quyền thần. Đi khắp nơi, không ai không tôn kính, không aikhông sợ hãi. Có điều, khi mọi thứ thật sự trở thành như vậy, cuối cùng ngườitrẻ tuổi biết đến mệnh trời lại cảm thấy mơ hồ, đây có phải cuộc sống mìnhmong muốn hay không?Một mình cất bước đi trên con đường từ Hoa Viên đến phủ Tổng đốc GiangNam, y cúi đầu như một vị triết gia nhưng phía sau có vài tên Hổ Vệ tùy tùy, haibên đường lại còn có rất nhiều mật thám của Giám Sát viện âm thầm bảo vệ."Phạm Nhàn đại nhân.""Tiểu công gia.""Khâm sai đại nhân.""Đề ti đại nhân."Tiếng gọi liên tiếp chứa đầy nhiệt hình, tán tụng và một chút e ngại, bất ngờvang lên từ phía bên, khiến Phạm Nhàn giật mình. Y ngẩng đầu lên, phát hiệnmình đã bước chân vào phủ Tổng đốc Giang Nam. Các quan viên Giang Namđứng thành hai hàng hai bên, dõi mắt ánh mắt ‘đưa tình” nhìn mình, nồng nhiệtvà dịu dàng tới mức khó tả. Toàn bộ tòa quan nha như sống động hẳn lên theosự xuất hiện của anh, rồi đột nhiên vang lên tiếng rắm ồn ào từ những con ngựatốt ăn phải loại cỏ kém chất lượng.Phạm Nhàn vô thức gãi đầu, không để ý đến cử chỉ này hơi mất mặt trướccác quan viên. Y mỉm cười tự giễu rồi nhanh chóng quên đi những suy nghĩquẩn quanh trong đầu lúc vừa rồi. Đúng vậy, cuộc sống thực sự cần có mục tiêu,nhưng bắt đầu hoài nghi cuộc đời vào lúc này có vẻ hơi sớm. Ngưu Đốn mãicho đến khi già mới trở thành một một gã giả thần giả quỷ thực sự, bạn học TiểuÁi nghiến răng nghiến lợi với Đại Thống Nhất suốt nửa cuộc đời sau, nhưng saucùng hai vị danh nhân này cũng coi là gột sạch duyên hoa trở về bản chất, thếthì mình tính là gì?Chung quy thì mình vẫn chỉ là một người bình thường, phải thừa nhận rằngmình thực sự thích thú với những lợi ích mà hư vinh, quyền lực, tiền bạc vàdanh tiếng mang lại.Phạm Nhàn vừa thân thiện giao tiếp với các quan viên, vừa đi hướng về thưphòng của tổng đốc. Trong lòng y nghĩ thầm, mình và Diệp Khinh Mi đâu cógiống nhau, không nên ném bừa bãi vầng hào quang của chủ nghĩa lý tưởng lênngười mình.Trong thế giới này, không, phải nói là trong mọi thế giới, những người theođuổi chủ nghĩa lý tưởng thường cô đơn tịch mịch, dễ gây đột tử, còn PhạmNhàn lại không thể chấp nhận hai điều đó.Chẳng thà ngoan ngoãn mà trở thành một quyền thần, y nghĩ thầm tronglòng như vậy.Có điều, khi đến thư phòng làm của Tiết Thanh, cúi đầu trò chuyện với TiếtThanh một thời gian dài, tâm trạng y lại bắt đầu tự giễu cợt. Cái thứ quyền thầncó phải chỉ cần muốn là có thể trở thành? Chuyện này phải xem Hoàng đế cócho phép hay không. Một Hoàng đế đần độn và bất tài có thể sẽ bị một quyềnthần chi phối, nhưng một nhân vật như Hoàng đế lão tử sao lại cho phép mìnhcó cơ hội được như vậy. Mình đã sống đến ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn ngâythơ đến thế?Y duỗi lưng một cái, híp mắt nhìn về phía Tiết Thanh đang nhắm mắt dưỡngthần trên ghế thái sư, trong lòng chửi thầm vài câu rồi nói: "Mấy chuyện kiểmkê thế này, cứ để bộ Hộ làm là được rồi, xưa nay Nội Khố luôn do Giám Sátviện quản lý... Sao bỗng nhiên lại cho Đô Sát viện can thiệp vào? Mấy thángtrước chẳng phải đám Ngự sử đều ngục chơi rồi sao? Trong Đô Sát viện lấy đâura đủ người tham gia kiểm kê? Cho dù có đủ nhân lực, nhưng những kẻ chỉ biếtcắn chặt lấy kinh thư, nhìn con số trên sổ thu chi không khéo sẽ ngất xỉu mất.Tiết đại nhân, ngài phải lên án chuyện này... Giang Nam đang yên bình, lại cóvài kẻ nhúng tay vào, đúng là không thể hiểu nổi."Tiết Thanh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng chửi thầm vài câu, nghĩ bộ Hộ doông già của ngươi thành lập, Giám Sát viện do ngươi quản lý, Nội Khố lại nằmdưới mông ngươi, thế thì còn kiểm tra cái quái gì?

Không phải ôm giai nhân rồi than thở vì không cống hiến cho sự nghiệp

chính nghĩa tốt đẹp của nhân loại, mà là y anh đang tìm kiếm chỗ trong sáng

trong cuộc sống hỗn độn, cố gắng tìm lại mục tiêu kiên định và rõ ràng của

mình, vì bây giờ y đang cảm thấy chút gì đó mơ hồ.

Sau khi chuyển sinh, y luôn là người có mục tiêu rất kiên định. Trên vách

đá, hắn đã từng dựa vào ba đại biểu, nêu ra ba tâm nguyện lớn của mình với

Ngũ Trúc. Đến giờ, cơ bản là ba tâm nguyện này đã được thực hiện, chỉ có điều

y không háo sắc nhu mình tưởng, số lượng nữ nhân bên cạnh vẫn không tăng

lên.

Nền tảng của ba tâm nguyện đương nhiên là để sống sót. Vì mục tiêu này, y

luôn nỗ lực, mạnh mẽ và lạnh lùng. Hơn nữa kỹ năng ẩn giấu, hay nên nói là

thuộc tính bổ sung của ba tâm nguyện lớn này, đương nhiên là lý tưởng cuộc

đời mà y từng nói với Phạm Thượng thư - quyền thần.

Ngày nay, trong Khánh Quốc, trong khắp thiên hạ, Phạm Nhàn thật sự xứng

đáng được gọi là quyền thần. Đi khắp nơi, không ai không tôn kính, không ai

không sợ hãi. Có điều, khi mọi thứ thật sự trở thành như vậy, cuối cùng người

trẻ tuổi biết đến mệnh trời lại cảm thấy mơ hồ, đây có phải cuộc sống mình

mong muốn hay không?

Một mình cất bước đi trên con đường từ Hoa Viên đến phủ Tổng đốc Giang

Nam, y cúi đầu như một vị triết gia nhưng phía sau có vài tên Hổ Vệ tùy tùy, hai

bên đường lại còn có rất nhiều mật thám của Giám Sát viện âm thầm bảo vệ.

"Phạm Nhàn đại nhân."

"Tiểu công gia."

"Khâm sai đại nhân."

"Đề ti đại nhân."

Tiếng gọi liên tiếp chứa đầy nhiệt hình, tán tụng và một chút e ngại, bất ngờ

vang lên từ phía bên, khiến Phạm Nhàn giật mình. Y ngẩng đầu lên, phát hiện

mình đã bước chân vào phủ Tổng đốc Giang Nam. Các quan viên Giang Nam

đứng thành hai hàng hai bên, dõi mắt ánh mắt ‘đưa tình” nhìn mình, nồng nhiệt

và dịu dàng tới mức khó tả. Toàn bộ tòa quan nha như sống động hẳn lên theo

sự xuất hiện của anh, rồi đột nhiên vang lên tiếng rắm ồn ào từ những con ngựa

tốt ăn phải loại cỏ kém chất lượng.

Phạm Nhàn vô thức gãi đầu, không để ý đến cử chỉ này hơi mất mặt trước

các quan viên. Y mỉm cười tự giễu rồi nhanh chóng quên đi những suy nghĩ

quẩn quanh trong đầu lúc vừa rồi. Đúng vậy, cuộc sống thực sự cần có mục tiêu,

nhưng bắt đầu hoài nghi cuộc đời vào lúc này có vẻ hơi sớm. Ngưu Đốn mãi

cho đến khi già mới trở thành một một gã giả thần giả quỷ thực sự, bạn học Tiểu

Ái nghiến răng nghiến lợi với Đại Thống Nhất suốt nửa cuộc đời sau, nhưng sau

cùng hai vị danh nhân này cũng coi là gột sạch duyên hoa trở về bản chất, thế

thì mình tính là gì?

Chung quy thì mình vẫn chỉ là một người bình thường, phải thừa nhận rằng

mình thực sự thích thú với những lợi ích mà hư vinh, quyền lực, tiền bạc và

danh tiếng mang lại.

Phạm Nhàn vừa thân thiện giao tiếp với các quan viên, vừa đi hướng về thư

phòng của tổng đốc. Trong lòng y nghĩ thầm, mình và Diệp Khinh Mi đâu có

giống nhau, không nên ném bừa bãi vầng hào quang của chủ nghĩa lý tưởng lên

người mình.

Trong thế giới này, không, phải nói là trong mọi thế giới, những người theo

đuổi chủ nghĩa lý tưởng thường cô đơn tịch mịch, dễ gây đột tử, còn Phạm

Nhàn lại không thể chấp nhận hai điều đó.

Chẳng thà ngoan ngoãn mà trở thành một quyền thần, y nghĩ thầm trong

lòng như vậy.

Có điều, khi đến thư phòng làm của Tiết Thanh, cúi đầu trò chuyện với Tiết

Thanh một thời gian dài, tâm trạng y lại bắt đầu tự giễu cợt. Cái thứ quyền thần

có phải chỉ cần muốn là có thể trở thành? Chuyện này phải xem Hoàng đế có

cho phép hay không. Một Hoàng đế đần độn và bất tài có thể sẽ bị một quyền

thần chi phối, nhưng một nhân vật như Hoàng đế lão tử sao lại cho phép mình

có cơ hội được như vậy. Mình đã sống đến ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn ngây

thơ đến thế?

Y duỗi lưng một cái, híp mắt nhìn về phía Tiết Thanh đang nhắm mắt dưỡng

thần trên ghế thái sư, trong lòng chửi thầm vài câu rồi nói: "Mấy chuyện kiểm

kê thế này, cứ để bộ Hộ làm là được rồi, xưa nay Nội Khố luôn do Giám Sát

viện quản lý... Sao bỗng nhiên lại cho Đô Sát viện can thiệp vào? Mấy tháng

trước chẳng phải đám Ngự sử đều ngục chơi rồi sao? Trong Đô Sát viện lấy đâu

ra đủ người tham gia kiểm kê? Cho dù có đủ nhân lực, nhưng những kẻ chỉ biết

cắn chặt lấy kinh thư, nhìn con số trên sổ thu chi không khéo sẽ ngất xỉu mất.

Tiết đại nhân, ngài phải lên án chuyện này... Giang Nam đang yên bình, lại có

vài kẻ nhúng tay vào, đúng là không thể hiểu nổi."

Tiết Thanh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng chửi thầm vài câu, nghĩ bộ Hộ do

ông già của ngươi thành lập, Giám Sát viện do ngươi quản lý, Nội Khố lại nằm

dưới mông ngươi, thế thì còn kiểm tra cái quái gì?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không phải ôm giai nhân rồi than thở vì không cống hiến cho sự nghiệpchính nghĩa tốt đẹp của nhân loại, mà là y anh đang tìm kiếm chỗ trong sángtrong cuộc sống hỗn độn, cố gắng tìm lại mục tiêu kiên định và rõ ràng củamình, vì bây giờ y đang cảm thấy chút gì đó mơ hồ.Sau khi chuyển sinh, y luôn là người có mục tiêu rất kiên định. Trên váchđá, hắn đã từng dựa vào ba đại biểu, nêu ra ba tâm nguyện lớn của mình vớiNgũ Trúc. Đến giờ, cơ bản là ba tâm nguyện này đã được thực hiện, chỉ có điềuy không háo sắc nhu mình tưởng, số lượng nữ nhân bên cạnh vẫn không tănglên.Nền tảng của ba tâm nguyện đương nhiên là để sống sót. Vì mục tiêu này, yluôn nỗ lực, mạnh mẽ và lạnh lùng. Hơn nữa kỹ năng ẩn giấu, hay nên nói làthuộc tính bổ sung của ba tâm nguyện lớn này, đương nhiên là lý tưởng cuộcđời mà y từng nói với Phạm Thượng thư - quyền thần.Ngày nay, trong Khánh Quốc, trong khắp thiên hạ, Phạm Nhàn thật sự xứngđáng được gọi là quyền thần. Đi khắp nơi, không ai không tôn kính, không aikhông sợ hãi. Có điều, khi mọi thứ thật sự trở thành như vậy, cuối cùng ngườitrẻ tuổi biết đến mệnh trời lại cảm thấy mơ hồ, đây có phải cuộc sống mìnhmong muốn hay không?Một mình cất bước đi trên con đường từ Hoa Viên đến phủ Tổng đốc GiangNam, y cúi đầu như một vị triết gia nhưng phía sau có vài tên Hổ Vệ tùy tùy, haibên đường lại còn có rất nhiều mật thám của Giám Sát viện âm thầm bảo vệ."Phạm Nhàn đại nhân.""Tiểu công gia.""Khâm sai đại nhân.""Đề ti đại nhân."Tiếng gọi liên tiếp chứa đầy nhiệt hình, tán tụng và một chút e ngại, bất ngờvang lên từ phía bên, khiến Phạm Nhàn giật mình. Y ngẩng đầu lên, phát hiệnmình đã bước chân vào phủ Tổng đốc Giang Nam. Các quan viên Giang Namđứng thành hai hàng hai bên, dõi mắt ánh mắt ‘đưa tình” nhìn mình, nồng nhiệtvà dịu dàng tới mức khó tả. Toàn bộ tòa quan nha như sống động hẳn lên theosự xuất hiện của anh, rồi đột nhiên vang lên tiếng rắm ồn ào từ những con ngựatốt ăn phải loại cỏ kém chất lượng.Phạm Nhàn vô thức gãi đầu, không để ý đến cử chỉ này hơi mất mặt trướccác quan viên. Y mỉm cười tự giễu rồi nhanh chóng quên đi những suy nghĩquẩn quanh trong đầu lúc vừa rồi. Đúng vậy, cuộc sống thực sự cần có mục tiêu,nhưng bắt đầu hoài nghi cuộc đời vào lúc này có vẻ hơi sớm. Ngưu Đốn mãicho đến khi già mới trở thành một một gã giả thần giả quỷ thực sự, bạn học TiểuÁi nghiến răng nghiến lợi với Đại Thống Nhất suốt nửa cuộc đời sau, nhưng saucùng hai vị danh nhân này cũng coi là gột sạch duyên hoa trở về bản chất, thếthì mình tính là gì?Chung quy thì mình vẫn chỉ là một người bình thường, phải thừa nhận rằngmình thực sự thích thú với những lợi ích mà hư vinh, quyền lực, tiền bạc vàdanh tiếng mang lại.Phạm Nhàn vừa thân thiện giao tiếp với các quan viên, vừa đi hướng về thưphòng của tổng đốc. Trong lòng y nghĩ thầm, mình và Diệp Khinh Mi đâu cógiống nhau, không nên ném bừa bãi vầng hào quang của chủ nghĩa lý tưởng lênngười mình.Trong thế giới này, không, phải nói là trong mọi thế giới, những người theođuổi chủ nghĩa lý tưởng thường cô đơn tịch mịch, dễ gây đột tử, còn PhạmNhàn lại không thể chấp nhận hai điều đó.Chẳng thà ngoan ngoãn mà trở thành một quyền thần, y nghĩ thầm tronglòng như vậy.Có điều, khi đến thư phòng làm của Tiết Thanh, cúi đầu trò chuyện với TiếtThanh một thời gian dài, tâm trạng y lại bắt đầu tự giễu cợt. Cái thứ quyền thầncó phải chỉ cần muốn là có thể trở thành? Chuyện này phải xem Hoàng đế cócho phép hay không. Một Hoàng đế đần độn và bất tài có thể sẽ bị một quyềnthần chi phối, nhưng một nhân vật như Hoàng đế lão tử sao lại cho phép mìnhcó cơ hội được như vậy. Mình đã sống đến ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn ngâythơ đến thế?Y duỗi lưng một cái, híp mắt nhìn về phía Tiết Thanh đang nhắm mắt dưỡngthần trên ghế thái sư, trong lòng chửi thầm vài câu rồi nói: "Mấy chuyện kiểmkê thế này, cứ để bộ Hộ làm là được rồi, xưa nay Nội Khố luôn do Giám Sátviện quản lý... Sao bỗng nhiên lại cho Đô Sát viện can thiệp vào? Mấy thángtrước chẳng phải đám Ngự sử đều ngục chơi rồi sao? Trong Đô Sát viện lấy đâura đủ người tham gia kiểm kê? Cho dù có đủ nhân lực, nhưng những kẻ chỉ biếtcắn chặt lấy kinh thư, nhìn con số trên sổ thu chi không khéo sẽ ngất xỉu mất.Tiết đại nhân, ngài phải lên án chuyện này... Giang Nam đang yên bình, lại cóvài kẻ nhúng tay vào, đúng là không thể hiểu nổi."Tiết Thanh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng chửi thầm vài câu, nghĩ bộ Hộ doông già của ngươi thành lập, Giám Sát viện do ngươi quản lý, Nội Khố lại nằmdưới mông ngươi, thế thì còn kiểm tra cái quái gì?

Chương 1147: Chuyện hoang đường 1