Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1148: Chuyện hoang đường 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phía kinh đô đã sớm có ý kiến về chuyện này, bây giờ Môn Hạ Trung Thưmới đưa ra ý tưởng, chẳng phải sợ thằng nhãi Phạm Nhàn nhà ngươi lén lút bánsạch đồ vật trong Nội Khố à?Chẳng qua Phạm Nhàn ở Giang Nam một năm rưỡi, hợp tác rất tốt với TiếtThanh, hai người bọn họ cũng khá ăn ý, Tiết Thanh cũng kiếm được không biếtbao nhiêu lợi ích từ Phạm Nhàn. Hắn cũng không tiện nói quá rõ, sau khi suynghĩ một chút bèn đáp: "Cũng không phải không thể cho người ta đến kiểm tra,nhưng ngươi có mâu thuẫn với Đô Sát viện, nếu để họ đến kiểm tra, ai biết liệuhọ có công khai báo thù riêng hay không."Những lời này vĩnh viễn chỉ được nói ra riêng tư giữa các vị đại quan."Không thể ngăn cản được sao? Lão già Thư Vu và Hồ Đại học sĩ rảnh rỗiquá không có việc gì làm à?" Dù sao trong thư phòng không có người ngoài,Phạm Nhàn tức giận nói ra, nhưng y biết rõ, trên danh nghĩa là do Môn HạTrung Thư ý kiến, nhưng thực tế là ý tứ của Hoàng đế. Cả Giám Sát viện lẫnNội Khố đều nằm dưới quyền kiểm soát của mình, chung quy cũng không phảilà cách hay. Trong Giám Sát viện ở kinh đô có cài cắm Hạ Tông Vĩ để bày biện,nhưng bị Trần Bình Bình ép đến mức không dám thở. Thế này là quấy phá sangphía Giang Nam.Phạm Nhàn cảm thấy cảnh giác là, liệu có phải Hoàng đế không tin lời giảithích của mình về Chiêu Thương tiền trang, hay Hoàng đế đang cảnh giác vềmối quan hệ ngoài sáng giữa mình và người Bắc Tề. Còn chuyện buôn lậu thì ýlại không mấy để tâm. Trưởng công chúa đã làm mười mấy năm, còn mình mớikiếm được có một năm nhưng đã đóng góp cho Quốc Khố nhiều như vậy,Hoàng đế lão tử đâu có nhỏ mọn đến mức đó.Thấy biểu cảm không vui trên mặt Phạm Nhàn, Tiết Thanh cười ha hả haitiếng, an ủi: "Chỉ là để cho người trong triều chứng kiến thôi mà, ngươi lo lắnggì chứ? Cho dù phái một Khâm sai dẫn đầu tam ti tới điều tra, ngươi lật tay mộtcái, ai mà tra ra thứ gì? Đừng quên, ngươi cũng là một Khâm sai đại nhân."Tiết Thanh lật tay, nhân cơ hội cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm.Phạm Nhàn dõi theo bàn tay vững chắc của hắn, trong lòng nảy sinh mộtsuy nghĩ. Chuyện buôn lậu này, Tiết Thanh biết một chút nhưng không rõ vềtình hình bên trong nên mới tỏ ra bình tĩnh như vậy. Nếu để hắn biết mình đangâm thầm gây hại cho lợi ích của Khánh Quốc, chỉ e hắn sẽ giật mình làm rơitách trà này.Y đang chuẩn bị dội thêm dầu, thăng thế lửa, không ngờ lại thấy Tiết Thanhđặt tách chén trà xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.Giao tiếp trên quan trường, đặc biệt là giữa những người có thân phận,chẳng hạn loại Hoàng đế ngầm một cõi như Tiết Thanh hay Hoàng tử ngầm mộtnước như Phạm Nhàn, thường là đề cập đến những vấn đề quan trọng qua cáchnói đùa cợt, nhằm tránh tạo ra khoảng cách, có thể đẩy sang xu hướng lạnh nhạtkhông tốt. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn thấy biểu cảm nghiêm túc củaTiết Thanh lúc này. Y không khỏi nhíu mày.Tiết Thanh im lặng một lúc lâu rới mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện ởkinh đô, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân ngươi biết rõ hơn ta. Không biết ngươithấy sao?"Thấy sao? Thấy cái rắm, chuyện lớn cỡ này, ông đây không thấy cái quái gìcả. Phạm Nhàn im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn chòm râu dưới cằm của TiếtThanh bằng ánh mắt thích thú. Dù sao trên cõi đời này, ngoại trừ một số vị Đạitông sư cộng thêm Hoàng đế lão tử, y chẳng sợ ai, đương nhiên cũng dám ra vẻtượng đất như vậy.Tiết Thanh ho khan hai tiếng, thấy vẻ mặt của Phạm Nhàn, biết mình đã hỏimột câu quá thiếu trình độ, còn trình độ vô lại của đối phương còn cao hơnmình. Hắn nở nụ cười tự giễu, sau khi suy nghĩ một lát bèn trực tiếp nói: "Nóithẳng ra nhé, bệ hạ... muốn phế bỏ người thừa kế."Phạm Nhàn ngớ người, cứ như chưa nghe rõ lời này, một lúc sau mới lấy lạitinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Thanh, im lặngsuốt một lúc lâu.Trong lòng y thực sự khiếp sợ, khiếp sợ không vì mình là bản thân chuyệnphế bỏ Thái tử, cũng không vì Tiết Thanh muốn thảo luận với mình, mà khiếpsợ vì Tiết Thanh dám nói thẳng những lời đó trước mặt mình. Chắc chắn đâykhông phải Tiết Thanh đoán ra, mà là Hoàng đế trong cung đã gửi lời chonhững người trung thành với mình, đồng thời bắt đầu tiết lộ ra xung quanhthông qua vị bọn họ.Lẽ nào dư luận sắp nổi lên?Tiết Thanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mỉm cười nhìn y và nói: "Sao TiểuPhạm đại nhân lại ngạc nhiên đến vậy? Chẳng phải chuyện này đã nằm trong dựliệu của ngài rồi sao?" Hắn đột nhiên thở dài, giữa hai hàng mi lóe lên một vẻtiếc nuối, chậm rãi nói: "Thực ra ta cũng không ngại để ngài biết, ta đã dâng tấukhuyên Hoàng đế bỏ qua ý định này, nhưng không có kết quả."
Phía kinh đô đã sớm có ý kiến về chuyện này, bây giờ Môn Hạ Trung Thư
mới đưa ra ý tưởng, chẳng phải sợ thằng nhãi Phạm Nhàn nhà ngươi lén lút bán
sạch đồ vật trong Nội Khố à?
Chẳng qua Phạm Nhàn ở Giang Nam một năm rưỡi, hợp tác rất tốt với Tiết
Thanh, hai người bọn họ cũng khá ăn ý, Tiết Thanh cũng kiếm được không biết
bao nhiêu lợi ích từ Phạm Nhàn. Hắn cũng không tiện nói quá rõ, sau khi suy
nghĩ một chút bèn đáp: "Cũng không phải không thể cho người ta đến kiểm tra,
nhưng ngươi có mâu thuẫn với Đô Sát viện, nếu để họ đến kiểm tra, ai biết liệu
họ có công khai báo thù riêng hay không."
Những lời này vĩnh viễn chỉ được nói ra riêng tư giữa các vị đại quan.
"Không thể ngăn cản được sao? Lão già Thư Vu và Hồ Đại học sĩ rảnh rỗi
quá không có việc gì làm à?" Dù sao trong thư phòng không có người ngoài,
Phạm Nhàn tức giận nói ra, nhưng y biết rõ, trên danh nghĩa là do Môn Hạ
Trung Thư ý kiến, nhưng thực tế là ý tứ của Hoàng đế. Cả Giám Sát viện lẫn
Nội Khố đều nằm dưới quyền kiểm soát của mình, chung quy cũng không phải
là cách hay. Trong Giám Sát viện ở kinh đô có cài cắm Hạ Tông Vĩ để bày biện,
nhưng bị Trần Bình Bình ép đến mức không dám thở. Thế này là quấy phá sang
phía Giang Nam.
Phạm Nhàn cảm thấy cảnh giác là, liệu có phải Hoàng đế không tin lời giải
thích của mình về Chiêu Thương tiền trang, hay Hoàng đế đang cảnh giác về
mối quan hệ ngoài sáng giữa mình và người Bắc Tề. Còn chuyện buôn lậu thì ý
lại không mấy để tâm. Trưởng công chúa đã làm mười mấy năm, còn mình mới
kiếm được có một năm nhưng đã đóng góp cho Quốc Khố nhiều như vậy,
Hoàng đế lão tử đâu có nhỏ mọn đến mức đó.
Thấy biểu cảm không vui trên mặt Phạm Nhàn, Tiết Thanh cười ha hả hai
tiếng, an ủi: "Chỉ là để cho người trong triều chứng kiến thôi mà, ngươi lo lắng
gì chứ? Cho dù phái một Khâm sai dẫn đầu tam ti tới điều tra, ngươi lật tay một
cái, ai mà tra ra thứ gì? Đừng quên, ngươi cũng là một Khâm sai đại nhân."
Tiết Thanh lật tay, nhân cơ hội cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm.
Phạm Nhàn dõi theo bàn tay vững chắc của hắn, trong lòng nảy sinh một
suy nghĩ. Chuyện buôn lậu này, Tiết Thanh biết một chút nhưng không rõ về
tình hình bên trong nên mới tỏ ra bình tĩnh như vậy. Nếu để hắn biết mình đang
âm thầm gây hại cho lợi ích của Khánh Quốc, chỉ e hắn sẽ giật mình làm rơi
tách trà này.
Y đang chuẩn bị dội thêm dầu, thăng thế lửa, không ngờ lại thấy Tiết Thanh
đặt tách chén trà xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Giao tiếp trên quan trường, đặc biệt là giữa những người có thân phận,
chẳng hạn loại Hoàng đế ngầm một cõi như Tiết Thanh hay Hoàng tử ngầm một
nước như Phạm Nhàn, thường là đề cập đến những vấn đề quan trọng qua cách
nói đùa cợt, nhằm tránh tạo ra khoảng cách, có thể đẩy sang xu hướng lạnh nhạt
không tốt. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn thấy biểu cảm nghiêm túc của
Tiết Thanh lúc này. Y không khỏi nhíu mày.
Tiết Thanh im lặng một lúc lâu rới mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện ở
kinh đô, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân ngươi biết rõ hơn ta. Không biết ngươi
thấy sao?"
Thấy sao? Thấy cái rắm, chuyện lớn cỡ này, ông đây không thấy cái quái gì
cả. Phạm Nhàn im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn chòm râu dưới cằm của Tiết
Thanh bằng ánh mắt thích thú. Dù sao trên cõi đời này, ngoại trừ một số vị Đại
tông sư cộng thêm Hoàng đế lão tử, y chẳng sợ ai, đương nhiên cũng dám ra vẻ
tượng đất như vậy.
Tiết Thanh ho khan hai tiếng, thấy vẻ mặt của Phạm Nhàn, biết mình đã hỏi
một câu quá thiếu trình độ, còn trình độ vô lại của đối phương còn cao hơn
mình. Hắn nở nụ cười tự giễu, sau khi suy nghĩ một lát bèn trực tiếp nói: "Nói
thẳng ra nhé, bệ hạ... muốn phế bỏ người thừa kế."
Phạm Nhàn ngớ người, cứ như chưa nghe rõ lời này, một lúc sau mới lấy lại
tinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Thanh, im lặng
suốt một lúc lâu.
Trong lòng y thực sự khiếp sợ, khiếp sợ không vì mình là bản thân chuyện
phế bỏ Thái tử, cũng không vì Tiết Thanh muốn thảo luận với mình, mà khiếp
sợ vì Tiết Thanh dám nói thẳng những lời đó trước mặt mình. Chắc chắn đây
không phải Tiết Thanh đoán ra, mà là Hoàng đế trong cung đã gửi lời cho
những người trung thành với mình, đồng thời bắt đầu tiết lộ ra xung quanh
thông qua vị bọn họ.
Lẽ nào dư luận sắp nổi lên?
Tiết Thanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mỉm cười nhìn y và nói: "Sao Tiểu
Phạm đại nhân lại ngạc nhiên đến vậy? Chẳng phải chuyện này đã nằm trong dự
liệu của ngài rồi sao?" Hắn đột nhiên thở dài, giữa hai hàng mi lóe lên một vẻ
tiếc nuối, chậm rãi nói: "Thực ra ta cũng không ngại để ngài biết, ta đã dâng tấu
khuyên Hoàng đế bỏ qua ý định này, nhưng không có kết quả."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phía kinh đô đã sớm có ý kiến về chuyện này, bây giờ Môn Hạ Trung Thưmới đưa ra ý tưởng, chẳng phải sợ thằng nhãi Phạm Nhàn nhà ngươi lén lút bánsạch đồ vật trong Nội Khố à?Chẳng qua Phạm Nhàn ở Giang Nam một năm rưỡi, hợp tác rất tốt với TiếtThanh, hai người bọn họ cũng khá ăn ý, Tiết Thanh cũng kiếm được không biếtbao nhiêu lợi ích từ Phạm Nhàn. Hắn cũng không tiện nói quá rõ, sau khi suynghĩ một chút bèn đáp: "Cũng không phải không thể cho người ta đến kiểm tra,nhưng ngươi có mâu thuẫn với Đô Sát viện, nếu để họ đến kiểm tra, ai biết liệuhọ có công khai báo thù riêng hay không."Những lời này vĩnh viễn chỉ được nói ra riêng tư giữa các vị đại quan."Không thể ngăn cản được sao? Lão già Thư Vu và Hồ Đại học sĩ rảnh rỗiquá không có việc gì làm à?" Dù sao trong thư phòng không có người ngoài,Phạm Nhàn tức giận nói ra, nhưng y biết rõ, trên danh nghĩa là do Môn HạTrung Thư ý kiến, nhưng thực tế là ý tứ của Hoàng đế. Cả Giám Sát viện lẫnNội Khố đều nằm dưới quyền kiểm soát của mình, chung quy cũng không phảilà cách hay. Trong Giám Sát viện ở kinh đô có cài cắm Hạ Tông Vĩ để bày biện,nhưng bị Trần Bình Bình ép đến mức không dám thở. Thế này là quấy phá sangphía Giang Nam.Phạm Nhàn cảm thấy cảnh giác là, liệu có phải Hoàng đế không tin lời giảithích của mình về Chiêu Thương tiền trang, hay Hoàng đế đang cảnh giác vềmối quan hệ ngoài sáng giữa mình và người Bắc Tề. Còn chuyện buôn lậu thì ýlại không mấy để tâm. Trưởng công chúa đã làm mười mấy năm, còn mình mớikiếm được có một năm nhưng đã đóng góp cho Quốc Khố nhiều như vậy,Hoàng đế lão tử đâu có nhỏ mọn đến mức đó.Thấy biểu cảm không vui trên mặt Phạm Nhàn, Tiết Thanh cười ha hả haitiếng, an ủi: "Chỉ là để cho người trong triều chứng kiến thôi mà, ngươi lo lắnggì chứ? Cho dù phái một Khâm sai dẫn đầu tam ti tới điều tra, ngươi lật tay mộtcái, ai mà tra ra thứ gì? Đừng quên, ngươi cũng là một Khâm sai đại nhân."Tiết Thanh lật tay, nhân cơ hội cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm.Phạm Nhàn dõi theo bàn tay vững chắc của hắn, trong lòng nảy sinh mộtsuy nghĩ. Chuyện buôn lậu này, Tiết Thanh biết một chút nhưng không rõ vềtình hình bên trong nên mới tỏ ra bình tĩnh như vậy. Nếu để hắn biết mình đangâm thầm gây hại cho lợi ích của Khánh Quốc, chỉ e hắn sẽ giật mình làm rơitách trà này.Y đang chuẩn bị dội thêm dầu, thăng thế lửa, không ngờ lại thấy Tiết Thanhđặt tách chén trà xuống, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.Giao tiếp trên quan trường, đặc biệt là giữa những người có thân phận,chẳng hạn loại Hoàng đế ngầm một cõi như Tiết Thanh hay Hoàng tử ngầm mộtnước như Phạm Nhàn, thường là đề cập đến những vấn đề quan trọng qua cáchnói đùa cợt, nhằm tránh tạo ra khoảng cách, có thể đẩy sang xu hướng lạnh nhạtkhông tốt. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn thấy biểu cảm nghiêm túc củaTiết Thanh lúc này. Y không khỏi nhíu mày.Tiết Thanh im lặng một lúc lâu rới mới chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện ởkinh đô, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân ngươi biết rõ hơn ta. Không biết ngươithấy sao?"Thấy sao? Thấy cái rắm, chuyện lớn cỡ này, ông đây không thấy cái quái gìcả. Phạm Nhàn im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn chòm râu dưới cằm của TiếtThanh bằng ánh mắt thích thú. Dù sao trên cõi đời này, ngoại trừ một số vị Đạitông sư cộng thêm Hoàng đế lão tử, y chẳng sợ ai, đương nhiên cũng dám ra vẻtượng đất như vậy.Tiết Thanh ho khan hai tiếng, thấy vẻ mặt của Phạm Nhàn, biết mình đã hỏimột câu quá thiếu trình độ, còn trình độ vô lại của đối phương còn cao hơnmình. Hắn nở nụ cười tự giễu, sau khi suy nghĩ một lát bèn trực tiếp nói: "Nóithẳng ra nhé, bệ hạ... muốn phế bỏ người thừa kế."Phạm Nhàn ngớ người, cứ như chưa nghe rõ lời này, một lúc sau mới lấy lạitinh thần, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Thanh, im lặngsuốt một lúc lâu.Trong lòng y thực sự khiếp sợ, khiếp sợ không vì mình là bản thân chuyệnphế bỏ Thái tử, cũng không vì Tiết Thanh muốn thảo luận với mình, mà khiếpsợ vì Tiết Thanh dám nói thẳng những lời đó trước mặt mình. Chắc chắn đâykhông phải Tiết Thanh đoán ra, mà là Hoàng đế trong cung đã gửi lời chonhững người trung thành với mình, đồng thời bắt đầu tiết lộ ra xung quanhthông qua vị bọn họ.Lẽ nào dư luận sắp nổi lên?Tiết Thanh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, mỉm cười nhìn y và nói: "Sao TiểuPhạm đại nhân lại ngạc nhiên đến vậy? Chẳng phải chuyện này đã nằm trong dựliệu của ngài rồi sao?" Hắn đột nhiên thở dài, giữa hai hàng mi lóe lên một vẻtiếc nuối, chậm rãi nói: "Thực ra ta cũng không ngại để ngài biết, ta đã dâng tấukhuyên Hoàng đế bỏ qua ý định này, nhưng không có kết quả."