Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1149: Chuyện hoang đường 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ngài muốn ta cũng dâng tấu?" Phạm Nhàn nhìn hắn.Tiết Thanh lại tự giễu: "Mối quan hệ giữa ngài và Thái tử ra sao, ai màchẳng biết, ta đâu có ngốc đến mức đó."Dừng lại một lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm ý bệ hạ đã định, người làm thầntử như chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo..." Nói đến đây,Tiết Thanh lại dừng một chút, dường như trong lòng cũng rất nghi hoặc. Rõràng trong hai năm qua Thái tử đã dần dần trưởng thành, có phong độ chânthành, mọi mặt đều có tiến bộ không nhỏ, nào ngờ bệ hạ lại đột nhiên muốn phếbỏ người thừa kế. Có điều hắn cũng loáng thoáng đoán ra, chắc chắn tronghoàng tộc đã xảy ra chuyện. Trước mặt đứa con tư sinh của hoàng tộc như PhạmNhàn, hắn sẽ tuyệt đối không nói ra nghi ngờ này.Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?""Ở Giang Nam thì chỉ có hai người chúng ta biết." Tiết Thanh trả lời:"Nhưng ta tin các Tổng đốc trong bảy khu vực đều đã nhận được mật chỉ của bệhạ, chỉ còn chờ xem mọi người dâng tấu lúc nào."Phạm Nhàn cười lạnh trong lòng, Hoàng đế đúng là là quá tàn nhẫn, thậmchí tàn nhẫn đến mức hồ đồ. Suốt một năm qua biểu hiện của Thái tử rất tốt, lầnnày đến Nam Chiếu không chỉ không mắc lỗi, ngược lại còn được triều đìnhkhen ngợi, chắc Hoàng đế cũng khó mà tìm ra cái cớ nào để phế truất... Khôngngờ lại sử dụng chiến lược vây hãm trung tâm như vậy.Tuy bảy vị Tổng đốc lên tiếng sẽ rất có trọng lượng, nhưng dẫu sao họ cũngchỉ là những thần tử, ai dám đứng ra đầu tiên làm chuyện này? Cho dù bệ hạđưa mật chỉ ra lệnh, nhưng bảy vị Tổng đốc này đâu phải kẻ ngu, chắc chắn họsẽ không tin chuyện sau khi tham gia vào trận chiến giành ngôi vị mà sau nàycòn có kết cục tốt đẹp.Dường như Tiết Thanh đã đoán được suy nghĩ trong lòng Phạm Nhàn, thongthả nói: "Có lẽ bản Tổng đốc sẽ là quan viên đầu tiên dâng tấu khuyên bệ hạ phếbỏ Thái tử."Phạm Nhàn ngớ người, ngây ngốc nhìn vào mắt Tiết Thanh. Y biết ngườinày là loại tử trung với Hoàng đế, nhưng y không ngờ lòng trung thành của đốiphương lại sâu đến mức độ này."Lý do thì sao?" Y cau mày, nhắc nhở đối phương.Tiết Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn: "Đây chính là lý do hômnay ta mời ngài đến... Ý tứ của bệ hạ rất rõ ràng, Bát Xử cần phải hành động."Lúc này, Phạm Nhàn đã ngồi lại trên ghế, hơi nghiêng đầu xuất thần. Muốnphế bỏ Thái tử, đương nhiên cần phải sử dụng Bát Xử của Giám Sát viện làmđầu đàn. Trong quá khứ, tuy Thái tử đã để lọt ra khá nhiều điểm yếu không đẹpđẽ gì vào tay của cung đình và Giám Sát viện, lại thêm tranh chấp quyền lợi kếthừa cho con cháu đích tôn của Minh gia ở Giang Nam. Xét trên mọi góc độ –nếu Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, chắc chắn y sẽ là quân tốt đi trước.Sắc mặt y rất bình tĩnhnhìn không thấy chút sóng gió nào trong lòng, saumột lúc lâu mới nói: "Địa phương là địa phương, kinh đô là kinh đô, nếu chỉ cónhững hành động như thế này... tiếng nói phản đối trong triều sẽ rất mãnh liệt,mấy vị Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử bịphế truất mà không có lý do."Những gì y nói đều là sự thật. Các văn thần đều một lòng mong muốnKhánh Quốc được ổn định, sẽ mạnh mẽ phản đối những quyết định có vẻ hoangđường của Hoàng đế. Chỉ e trong triều sẽ lại vang lên không biết bao nhiêutiếng gậy trừng phạt."Đặc biệt là Giám Sát viện không thể ra mặt được." Phạm Nhàn cúi đầu nói:"Ta không tiện ra mặt, Giám Sát viện là một cơ quan tình báo, ta và Thái tử xưanay không hợp nhau, có những lời nói ra từ miệng ta... chỉ tổ tạo ra tác dụngngược.""Ngươi nói có lý, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ." Tiết Thanh suy nghĩ một chútrồi nói: "Có một việc bệ hạ muốn ta thông báo cho ngươi, không lâu bao nữa bệhạ sẽ tổ chức lễ tế trời."Hôm nay lại một lần nữa Phạm Nhàn cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày mộtlúc lâu sau đó mới chậm rãi nhấp nhám ra hương vị. Tuy tín ngưỡng quỷ thần ởKhánh Quốc không thể phổ biến xâm nhập lòng người như Thiên Nhất Đạo ởBắc Tề,, nhưng vẫn rất tôn kính Thần Miếu hư vô mờ ảo. Nếu Hoàng đế thực sựkiếm được một dấu hiệu nào từ ông trời...Chiến dịch dư luận đánh vào thái tử, sau đó bảy Tổng đốc khu vực dâng tấu,lại thêm một số quan lại ra mặt chỉ trích thái tử thất đức, không xứng kế vị.Cuối cùng, Hoàng đế bị ép vào thế khó, phải tự mình đến đại miếu tế thiên,thuận theo mệnh trời phế bỏ chức vị của Thái tử.Ừm, đúng là một màn kịch quá hoang đường, đúng là một trò chơi quánhàm chán.Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Khi nào?""Một tháng nữa thôi."
"Ngài muốn ta cũng dâng tấu?" Phạm Nhàn nhìn hắn.
Tiết Thanh lại tự giễu: "Mối quan hệ giữa ngài và Thái tử ra sao, ai mà
chẳng biết, ta đâu có ngốc đến mức đó."
Dừng lại một lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm ý bệ hạ đã định, người làm thần
tử như chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo..." Nói đến đây,
Tiết Thanh lại dừng một chút, dường như trong lòng cũng rất nghi hoặc. Rõ
ràng trong hai năm qua Thái tử đã dần dần trưởng thành, có phong độ chân
thành, mọi mặt đều có tiến bộ không nhỏ, nào ngờ bệ hạ lại đột nhiên muốn phế
bỏ người thừa kế. Có điều hắn cũng loáng thoáng đoán ra, chắc chắn trong
hoàng tộc đã xảy ra chuyện. Trước mặt đứa con tư sinh của hoàng tộc như Phạm
Nhàn, hắn sẽ tuyệt đối không nói ra nghi ngờ này.
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?"
"Ở Giang Nam thì chỉ có hai người chúng ta biết." Tiết Thanh trả lời:
"Nhưng ta tin các Tổng đốc trong bảy khu vực đều đã nhận được mật chỉ của bệ
hạ, chỉ còn chờ xem mọi người dâng tấu lúc nào."
Phạm Nhàn cười lạnh trong lòng, Hoàng đế đúng là là quá tàn nhẫn, thậm
chí tàn nhẫn đến mức hồ đồ. Suốt một năm qua biểu hiện của Thái tử rất tốt, lần
này đến Nam Chiếu không chỉ không mắc lỗi, ngược lại còn được triều đình
khen ngợi, chắc Hoàng đế cũng khó mà tìm ra cái cớ nào để phế truất... Không
ngờ lại sử dụng chiến lược vây hãm trung tâm như vậy.
Tuy bảy vị Tổng đốc lên tiếng sẽ rất có trọng lượng, nhưng dẫu sao họ cũng
chỉ là những thần tử, ai dám đứng ra đầu tiên làm chuyện này? Cho dù bệ hạ
đưa mật chỉ ra lệnh, nhưng bảy vị Tổng đốc này đâu phải kẻ ngu, chắc chắn họ
sẽ không tin chuyện sau khi tham gia vào trận chiến giành ngôi vị mà sau này
còn có kết cục tốt đẹp.
Dường như Tiết Thanh đã đoán được suy nghĩ trong lòng Phạm Nhàn, thong
thả nói: "Có lẽ bản Tổng đốc sẽ là quan viên đầu tiên dâng tấu khuyên bệ hạ phế
bỏ Thái tử."
Phạm Nhàn ngớ người, ngây ngốc nhìn vào mắt Tiết Thanh. Y biết người
này là loại tử trung với Hoàng đế, nhưng y không ngờ lòng trung thành của đối
phương lại sâu đến mức độ này.
"Lý do thì sao?" Y cau mày, nhắc nhở đối phương.
Tiết Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn: "Đây chính là lý do hôm
nay ta mời ngài đến... Ý tứ của bệ hạ rất rõ ràng, Bát Xử cần phải hành động."
Lúc này, Phạm Nhàn đã ngồi lại trên ghế, hơi nghiêng đầu xuất thần. Muốn
phế bỏ Thái tử, đương nhiên cần phải sử dụng Bát Xử của Giám Sát viện làm
đầu đàn. Trong quá khứ, tuy Thái tử đã để lọt ra khá nhiều điểm yếu không đẹp
đẽ gì vào tay của cung đình và Giám Sát viện, lại thêm tranh chấp quyền lợi kế
thừa cho con cháu đích tôn của Minh gia ở Giang Nam. Xét trên mọi góc độ –
nếu Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, chắc chắn y sẽ là quân tốt đi trước.
Sắc mặt y rất bình tĩnhnhìn không thấy chút sóng gió nào trong lòng, sau
một lúc lâu mới nói: "Địa phương là địa phương, kinh đô là kinh đô, nếu chỉ có
những hành động như thế này... tiếng nói phản đối trong triều sẽ rất mãnh liệt,
mấy vị Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử bị
phế truất mà không có lý do."
Những gì y nói đều là sự thật. Các văn thần đều một lòng mong muốn
Khánh Quốc được ổn định, sẽ mạnh mẽ phản đối những quyết định có vẻ hoang
đường của Hoàng đế. Chỉ e trong triều sẽ lại vang lên không biết bao nhiêu
tiếng gậy trừng phạt.
"Đặc biệt là Giám Sát viện không thể ra mặt được." Phạm Nhàn cúi đầu nói:
"Ta không tiện ra mặt, Giám Sát viện là một cơ quan tình báo, ta và Thái tử xưa
nay không hợp nhau, có những lời nói ra từ miệng ta... chỉ tổ tạo ra tác dụng
ngược."
"Ngươi nói có lý, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ." Tiết Thanh suy nghĩ một chút
rồi nói: "Có một việc bệ hạ muốn ta thông báo cho ngươi, không lâu bao nữa bệ
hạ sẽ tổ chức lễ tế trời."
Hôm nay lại một lần nữa Phạm Nhàn cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày một
lúc lâu sau đó mới chậm rãi nhấp nhám ra hương vị. Tuy tín ngưỡng quỷ thần ở
Khánh Quốc không thể phổ biến xâm nhập lòng người như Thiên Nhất Đạo ở
Bắc Tề,, nhưng vẫn rất tôn kính Thần Miếu hư vô mờ ảo. Nếu Hoàng đế thực sự
kiếm được một dấu hiệu nào từ ông trời...
Chiến dịch dư luận đánh vào thái tử, sau đó bảy Tổng đốc khu vực dâng tấu,
lại thêm một số quan lại ra mặt chỉ trích thái tử thất đức, không xứng kế vị.
Cuối cùng, Hoàng đế bị ép vào thế khó, phải tự mình đến đại miếu tế thiên,
thuận theo mệnh trời phế bỏ chức vị của Thái tử.
Ừm, đúng là một màn kịch quá hoang đường, đúng là một trò chơi quá
nhàm chán.
Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Khi nào?"
"Một tháng nữa thôi."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Ngài muốn ta cũng dâng tấu?" Phạm Nhàn nhìn hắn.Tiết Thanh lại tự giễu: "Mối quan hệ giữa ngài và Thái tử ra sao, ai màchẳng biết, ta đâu có ngốc đến mức đó."Dừng lại một lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm ý bệ hạ đã định, người làm thầntử như chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo..." Nói đến đây,Tiết Thanh lại dừng một chút, dường như trong lòng cũng rất nghi hoặc. Rõràng trong hai năm qua Thái tử đã dần dần trưởng thành, có phong độ chânthành, mọi mặt đều có tiến bộ không nhỏ, nào ngờ bệ hạ lại đột nhiên muốn phếbỏ người thừa kế. Có điều hắn cũng loáng thoáng đoán ra, chắc chắn tronghoàng tộc đã xảy ra chuyện. Trước mặt đứa con tư sinh của hoàng tộc như PhạmNhàn, hắn sẽ tuyệt đối không nói ra nghi ngờ này.Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?""Ở Giang Nam thì chỉ có hai người chúng ta biết." Tiết Thanh trả lời:"Nhưng ta tin các Tổng đốc trong bảy khu vực đều đã nhận được mật chỉ của bệhạ, chỉ còn chờ xem mọi người dâng tấu lúc nào."Phạm Nhàn cười lạnh trong lòng, Hoàng đế đúng là là quá tàn nhẫn, thậmchí tàn nhẫn đến mức hồ đồ. Suốt một năm qua biểu hiện của Thái tử rất tốt, lầnnày đến Nam Chiếu không chỉ không mắc lỗi, ngược lại còn được triều đìnhkhen ngợi, chắc Hoàng đế cũng khó mà tìm ra cái cớ nào để phế truất... Khôngngờ lại sử dụng chiến lược vây hãm trung tâm như vậy.Tuy bảy vị Tổng đốc lên tiếng sẽ rất có trọng lượng, nhưng dẫu sao họ cũngchỉ là những thần tử, ai dám đứng ra đầu tiên làm chuyện này? Cho dù bệ hạđưa mật chỉ ra lệnh, nhưng bảy vị Tổng đốc này đâu phải kẻ ngu, chắc chắn họsẽ không tin chuyện sau khi tham gia vào trận chiến giành ngôi vị mà sau nàycòn có kết cục tốt đẹp.Dường như Tiết Thanh đã đoán được suy nghĩ trong lòng Phạm Nhàn, thongthả nói: "Có lẽ bản Tổng đốc sẽ là quan viên đầu tiên dâng tấu khuyên bệ hạ phếbỏ Thái tử."Phạm Nhàn ngớ người, ngây ngốc nhìn vào mắt Tiết Thanh. Y biết ngườinày là loại tử trung với Hoàng đế, nhưng y không ngờ lòng trung thành của đốiphương lại sâu đến mức độ này."Lý do thì sao?" Y cau mày, nhắc nhở đối phương.Tiết Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn: "Đây chính là lý do hômnay ta mời ngài đến... Ý tứ của bệ hạ rất rõ ràng, Bát Xử cần phải hành động."Lúc này, Phạm Nhàn đã ngồi lại trên ghế, hơi nghiêng đầu xuất thần. Muốnphế bỏ Thái tử, đương nhiên cần phải sử dụng Bát Xử của Giám Sát viện làmđầu đàn. Trong quá khứ, tuy Thái tử đã để lọt ra khá nhiều điểm yếu không đẹpđẽ gì vào tay của cung đình và Giám Sát viện, lại thêm tranh chấp quyền lợi kếthừa cho con cháu đích tôn của Minh gia ở Giang Nam. Xét trên mọi góc độ –nếu Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, chắc chắn y sẽ là quân tốt đi trước.Sắc mặt y rất bình tĩnhnhìn không thấy chút sóng gió nào trong lòng, saumột lúc lâu mới nói: "Địa phương là địa phương, kinh đô là kinh đô, nếu chỉ cónhững hành động như thế này... tiếng nói phản đối trong triều sẽ rất mãnh liệt,mấy vị Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử bịphế truất mà không có lý do."Những gì y nói đều là sự thật. Các văn thần đều một lòng mong muốnKhánh Quốc được ổn định, sẽ mạnh mẽ phản đối những quyết định có vẻ hoangđường của Hoàng đế. Chỉ e trong triều sẽ lại vang lên không biết bao nhiêutiếng gậy trừng phạt."Đặc biệt là Giám Sát viện không thể ra mặt được." Phạm Nhàn cúi đầu nói:"Ta không tiện ra mặt, Giám Sát viện là một cơ quan tình báo, ta và Thái tử xưanay không hợp nhau, có những lời nói ra từ miệng ta... chỉ tổ tạo ra tác dụngngược.""Ngươi nói có lý, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ." Tiết Thanh suy nghĩ một chútrồi nói: "Có một việc bệ hạ muốn ta thông báo cho ngươi, không lâu bao nữa bệhạ sẽ tổ chức lễ tế trời."Hôm nay lại một lần nữa Phạm Nhàn cảm thấy ngạc nhiên, nhíu mày mộtlúc lâu sau đó mới chậm rãi nhấp nhám ra hương vị. Tuy tín ngưỡng quỷ thần ởKhánh Quốc không thể phổ biến xâm nhập lòng người như Thiên Nhất Đạo ởBắc Tề,, nhưng vẫn rất tôn kính Thần Miếu hư vô mờ ảo. Nếu Hoàng đế thực sựkiếm được một dấu hiệu nào từ ông trời...Chiến dịch dư luận đánh vào thái tử, sau đó bảy Tổng đốc khu vực dâng tấu,lại thêm một số quan lại ra mặt chỉ trích thái tử thất đức, không xứng kế vị.Cuối cùng, Hoàng đế bị ép vào thế khó, phải tự mình đến đại miếu tế thiên,thuận theo mệnh trời phế bỏ chức vị của Thái tử.Ừm, đúng là một màn kịch quá hoang đường, đúng là một trò chơi quánhàm chán.Phạm Nhàn lắc đầu, hỏi: "Khi nào?""Một tháng nữa thôi."