Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1151: Cái vô sỉ của quân vương 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có điều, Hồ Thư và tất cả các đại thần đều biết rõ ràng, vị bệ hạ của mìnhkhông phải là người dễ dàng đưa ra quyết định. Nhưng một khi Hoàng đế đãquyết định, cho dù gặp khó khăn nào, Hoàng đế cũng sẽ kiên định theo đuổi.Quả nhiên, không bao lâu sau, bức tấu chương từ Tổng đốc khu vực GiangNam - Tiết Thanh đại nhân, đã được gửi đến trong cung, tuyên đọc trong phiênyết triều đọc lên. Từng câu từng chữ trong đó ám chỉ về Đông Cung, suy nghĩẩn giấu trong đó, ai cũng nhận ra.Thư Vu tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, tuy biết tình hình đã tới mức màkhông thể quay đầu nhưng vẫn đứng dậy và mắng Tiết Thanh thần tử không rathần tử, miệng lưỡi bịa đặt toàn những lời bất trung.Hoàng đế thương cho Thư Thái tuổi cao sức yếu, bảo ông về phủ tĩnh dưỡngba tháng, không có thêm chút trách phạt nào.Tấu chương từ sáu vị Tổng đốc khác cũng đến, ngôn từ hoặc nặng nề, hoặcnhẹ nhàng, hoặc rõ ràng hoặc ẩn ý, nhưng tất cả đều gián tiếp bày tỏ thái độ củamình.Tình hình lúc này đã trở nên sáng tỏ, Hoàng đế có ý định từ bỏ người thừakế, bảy Tổng đốc bị ép dưới Thánh uy buộc phải dâng tấn hưởng ứng. Chỉ cócác đại thần cấp cao trong triều đình như Thượng thư, Chính khanh bị kẹp giữahai bên. Tuy bọn họ muốn phản đối, nhưng cảm thấy như trên bị che khuất,dưới có gai đâm, toàn thân vô cùng khó chịu.Mặc dù Thư Vu được mời về phủ, nhưng Môn Hạ Trung Thư vẫn phát huytác dụng chính mà Hoàng đế Khánh Quốc cho phép bọn họ phát huy. Các đạithần trong triều đình, người bạo gan thì lựa chọn từ ngữ cẩn thận để bày tỏ ýkiến phản đối, người nhút nhát thì giữ im lặng... Tuy Hoàng đế đã ám chỉ nhưngkhông một vị đại thần nào anh dũng dâng tấu xin Hoàng đế thay đổi người kếvị.Đúng vậy, cho dù là người thích nịnh bợ cũng khó mà làm ra việc như vậy.Văn võ toàn triều, bách tính khắp kinh đô đều đang chú ý đến những quan viênnày. Thái tử không phạm phải lỗi lầm gì lớn, nhưng lại bị phế vị, thực sự rất khógiải thích, sau này càng không thể biện giải trong sử sách.Sau khi triều đình tan họp, một số đại biểu của văn thần đã đến phủ của ThưĐại học sĩ, cẩn thận hỏi ý kiến của ông. Dù sao, bệ hạ cũng hiểu rõ về nhữngviệc này, họ cũng không sợ bị tố cáo kết bè kết đảng.Thư Vu mặc bộ áo bằng vải dệt thô, sau một thời gian dài trầm ngâm, ôngmỉm cười nói: "Mọi việc trên đời này, đều cần phải tuân theo một nguyên tắc.Đặc biệt là vấn đề của Thái tử, trên thì phải thuận theo thiên ý, dưới thì phảithuyết phục vạn dân. Nếu việc này không hợp lý, thì tuyệt đối không thể làm...Phạm Nhàn từng nói: 'Trước lo cho nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vuicủa thiên hạ'. Đây là vấn đề của quốc gia, không chỉ là chuyện nhà của Thiên tử.Thư Vu thân là thần tử, vừa phía giải quyết ưu phiền thay bệ hạ, vừa phải suynghĩ cho lợi ích của đất nước. Không cần phỏng đoán Thánh tâm, chỉ cần tự hỏilòng mình là được.""Bệ hạ đã quyết tâm rồi, phải làm sao đây?"Thư Vu vuốt bộ râu dưới cằm, vẫn cười vui vẻ như mọi ngày, nói: "Tiênsinh từng nói: Quân vương lệnh sai, thần không thể nhận.'"Tiên sinh trong miệng hắn, đương nhiên là vị đại gia Trang Mặc Hàn đã quađời hai năm trước. Các văn thần ai về nhà nấy, mỗi người đều giữ im lặng,không nói gì.Thực ra, nếu Hoàng đế muốn gợi ý cho các thần tử dâng tấu, vẫn còn rấtnhiều phương pháp, có thể dễ dàng tìm ra người phát ngôn trong triều đình.Nhưng điều kỳ lạ là từ khi sự việc xảy ra, ngoại trừ Thượng thư bộ Hộ PhạmKiến, Hoàng đế chưa từng tuyên triệu bất cứ vị đại thần nào vào cung riêng lẻ.Do đó, các thần tử đang hoài nghi, liệu có phải bệ hạ vẫn chưa thật sự quyếtđịnh hay không -- các vị đại thần trong triều phải nhân vật như Tổng đốc bảykhu vực, không phải là gia nô của bệ hạ, càng không dám tùy tiện dâng tấu.Triều đình rơi vào tình trạng bế tắc và im lặng đầy ngượng ngùng. Mà ởĐông Cung, Thái tử đang ở trung tâm của sự việc vẫn giữ thái độ ôn hòa dịudàng như mọi khi, dường như không hề đặt chuyện này trong lòng. Bên phe củaThái tử, không có ai đắc lực. Nhưng lần này, hắn đã nhận được ủng hộ từ rấtnhiều văn thần, có thể xem là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng là một loại... kinhngạc.Vì thế, bên cạnh lòng biết ơn, Thái tử càng thêm trầm lặng.o O oTrong cơn phong ba bão táp xoay quanh việc phế bỏ người kế vị, có haingười trẻ tuổi ở ngoài lề sự việc nhưng lại thu hút sự chú ý của toàn bộ quầnthần. Hai người trẻ tuổi quyền quý này có khí chất khá giống nhau, lại cùng cómối quan hệ phức tạp với Thái tử. Nhưng đến giờ phút này, hành động của họlại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Có điều, Hồ Thư và tất cả các đại thần đều biết rõ ràng, vị bệ hạ của mình

không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định. Nhưng một khi Hoàng đế đã

quyết định, cho dù gặp khó khăn nào, Hoàng đế cũng sẽ kiên định theo đuổi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, bức tấu chương từ Tổng đốc khu vực Giang

Nam - Tiết Thanh đại nhân, đã được gửi đến trong cung, tuyên đọc trong phiên

yết triều đọc lên. Từng câu từng chữ trong đó ám chỉ về Đông Cung, suy nghĩ

ẩn giấu trong đó, ai cũng nhận ra.

Thư Vu tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, tuy biết tình hình đã tới mức mà

không thể quay đầu nhưng vẫn đứng dậy và mắng Tiết Thanh thần tử không ra

thần tử, miệng lưỡi bịa đặt toàn những lời bất trung.

Hoàng đế thương cho Thư Thái tuổi cao sức yếu, bảo ông về phủ tĩnh dưỡng

ba tháng, không có thêm chút trách phạt nào.

Tấu chương từ sáu vị Tổng đốc khác cũng đến, ngôn từ hoặc nặng nề, hoặc

nhẹ nhàng, hoặc rõ ràng hoặc ẩn ý, nhưng tất cả đều gián tiếp bày tỏ thái độ của

mình.

Tình hình lúc này đã trở nên sáng tỏ, Hoàng đế có ý định từ bỏ người thừa

kế, bảy Tổng đốc bị ép dưới Thánh uy buộc phải dâng tấn hưởng ứng. Chỉ có

các đại thần cấp cao trong triều đình như Thượng thư, Chính khanh bị kẹp giữa

hai bên. Tuy bọn họ muốn phản đối, nhưng cảm thấy như trên bị che khuất,

dưới có gai đâm, toàn thân vô cùng khó chịu.

Mặc dù Thư Vu được mời về phủ, nhưng Môn Hạ Trung Thư vẫn phát huy

tác dụng chính mà Hoàng đế Khánh Quốc cho phép bọn họ phát huy. Các đại

thần trong triều đình, người bạo gan thì lựa chọn từ ngữ cẩn thận để bày tỏ ý

kiến phản đối, người nhút nhát thì giữ im lặng... Tuy Hoàng đế đã ám chỉ nhưng

không một vị đại thần nào anh dũng dâng tấu xin Hoàng đế thay đổi người kế

vị.

Đúng vậy, cho dù là người thích nịnh bợ cũng khó mà làm ra việc như vậy.

Văn võ toàn triều, bách tính khắp kinh đô đều đang chú ý đến những quan viên

này. Thái tử không phạm phải lỗi lầm gì lớn, nhưng lại bị phế vị, thực sự rất khó

giải thích, sau này càng không thể biện giải trong sử sách.

Sau khi triều đình tan họp, một số đại biểu của văn thần đã đến phủ của Thư

Đại học sĩ, cẩn thận hỏi ý kiến của ông. Dù sao, bệ hạ cũng hiểu rõ về những

việc này, họ cũng không sợ bị tố cáo kết bè kết đảng.

Thư Vu mặc bộ áo bằng vải dệt thô, sau một thời gian dài trầm ngâm, ông

mỉm cười nói: "Mọi việc trên đời này, đều cần phải tuân theo một nguyên tắc.

Đặc biệt là vấn đề của Thái tử, trên thì phải thuận theo thiên ý, dưới thì phải

thuyết phục vạn dân. Nếu việc này không hợp lý, thì tuyệt đối không thể làm...

Phạm Nhàn từng nói: 'Trước lo cho nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui

của thiên hạ'. Đây là vấn đề của quốc gia, không chỉ là chuyện nhà của Thiên tử.

Thư Vu thân là thần tử, vừa phía giải quyết ưu phiền thay bệ hạ, vừa phải suy

nghĩ cho lợi ích của đất nước. Không cần phỏng đoán Thánh tâm, chỉ cần tự hỏi

lòng mình là được."

"Bệ hạ đã quyết tâm rồi, phải làm sao đây?"

Thư Vu vuốt bộ râu dưới cằm, vẫn cười vui vẻ như mọi ngày, nói: "Tiên

sinh từng nói: Quân vương lệnh sai, thần không thể nhận.'"

Tiên sinh trong miệng hắn, đương nhiên là vị đại gia Trang Mặc Hàn đã qua

đời hai năm trước. Các văn thần ai về nhà nấy, mỗi người đều giữ im lặng,

không nói gì.

Thực ra, nếu Hoàng đế muốn gợi ý cho các thần tử dâng tấu, vẫn còn rất

nhiều phương pháp, có thể dễ dàng tìm ra người phát ngôn trong triều đình.

Nhưng điều kỳ lạ là từ khi sự việc xảy ra, ngoại trừ Thượng thư bộ Hộ Phạm

Kiến, Hoàng đế chưa từng tuyên triệu bất cứ vị đại thần nào vào cung riêng lẻ.

Do đó, các thần tử đang hoài nghi, liệu có phải bệ hạ vẫn chưa thật sự quyết

định hay không -- các vị đại thần trong triều phải nhân vật như Tổng đốc bảy

khu vực, không phải là gia nô của bệ hạ, càng không dám tùy tiện dâng tấu.

Triều đình rơi vào tình trạng bế tắc và im lặng đầy ngượng ngùng. Mà ở

Đông Cung, Thái tử đang ở trung tâm của sự việc vẫn giữ thái độ ôn hòa dịu

dàng như mọi khi, dường như không hề đặt chuyện này trong lòng. Bên phe của

Thái tử, không có ai đắc lực. Nhưng lần này, hắn đã nhận được ủng hộ từ rất

nhiều văn thần, có thể xem là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng là một loại... kinh

ngạc.

Vì thế, bên cạnh lòng biết ơn, Thái tử càng thêm trầm lặng.

o O o

Trong cơn phong ba bão táp xoay quanh việc phế bỏ người kế vị, có hai

người trẻ tuổi ở ngoài lề sự việc nhưng lại thu hút sự chú ý của toàn bộ quần

thần. Hai người trẻ tuổi quyền quý này có khí chất khá giống nhau, lại cùng có

mối quan hệ phức tạp với Thái tử. Nhưng đến giờ phút này, hành động của họ

lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có điều, Hồ Thư và tất cả các đại thần đều biết rõ ràng, vị bệ hạ của mìnhkhông phải là người dễ dàng đưa ra quyết định. Nhưng một khi Hoàng đế đãquyết định, cho dù gặp khó khăn nào, Hoàng đế cũng sẽ kiên định theo đuổi.Quả nhiên, không bao lâu sau, bức tấu chương từ Tổng đốc khu vực GiangNam - Tiết Thanh đại nhân, đã được gửi đến trong cung, tuyên đọc trong phiênyết triều đọc lên. Từng câu từng chữ trong đó ám chỉ về Đông Cung, suy nghĩẩn giấu trong đó, ai cũng nhận ra.Thư Vu tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, tuy biết tình hình đã tới mức màkhông thể quay đầu nhưng vẫn đứng dậy và mắng Tiết Thanh thần tử không rathần tử, miệng lưỡi bịa đặt toàn những lời bất trung.Hoàng đế thương cho Thư Thái tuổi cao sức yếu, bảo ông về phủ tĩnh dưỡngba tháng, không có thêm chút trách phạt nào.Tấu chương từ sáu vị Tổng đốc khác cũng đến, ngôn từ hoặc nặng nề, hoặcnhẹ nhàng, hoặc rõ ràng hoặc ẩn ý, nhưng tất cả đều gián tiếp bày tỏ thái độ củamình.Tình hình lúc này đã trở nên sáng tỏ, Hoàng đế có ý định từ bỏ người thừakế, bảy Tổng đốc bị ép dưới Thánh uy buộc phải dâng tấn hưởng ứng. Chỉ cócác đại thần cấp cao trong triều đình như Thượng thư, Chính khanh bị kẹp giữahai bên. Tuy bọn họ muốn phản đối, nhưng cảm thấy như trên bị che khuất,dưới có gai đâm, toàn thân vô cùng khó chịu.Mặc dù Thư Vu được mời về phủ, nhưng Môn Hạ Trung Thư vẫn phát huytác dụng chính mà Hoàng đế Khánh Quốc cho phép bọn họ phát huy. Các đạithần trong triều đình, người bạo gan thì lựa chọn từ ngữ cẩn thận để bày tỏ ýkiến phản đối, người nhút nhát thì giữ im lặng... Tuy Hoàng đế đã ám chỉ nhưngkhông một vị đại thần nào anh dũng dâng tấu xin Hoàng đế thay đổi người kếvị.Đúng vậy, cho dù là người thích nịnh bợ cũng khó mà làm ra việc như vậy.Văn võ toàn triều, bách tính khắp kinh đô đều đang chú ý đến những quan viênnày. Thái tử không phạm phải lỗi lầm gì lớn, nhưng lại bị phế vị, thực sự rất khógiải thích, sau này càng không thể biện giải trong sử sách.Sau khi triều đình tan họp, một số đại biểu của văn thần đã đến phủ của ThưĐại học sĩ, cẩn thận hỏi ý kiến của ông. Dù sao, bệ hạ cũng hiểu rõ về nhữngviệc này, họ cũng không sợ bị tố cáo kết bè kết đảng.Thư Vu mặc bộ áo bằng vải dệt thô, sau một thời gian dài trầm ngâm, ôngmỉm cười nói: "Mọi việc trên đời này, đều cần phải tuân theo một nguyên tắc.Đặc biệt là vấn đề của Thái tử, trên thì phải thuận theo thiên ý, dưới thì phảithuyết phục vạn dân. Nếu việc này không hợp lý, thì tuyệt đối không thể làm...Phạm Nhàn từng nói: 'Trước lo cho nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vuicủa thiên hạ'. Đây là vấn đề của quốc gia, không chỉ là chuyện nhà của Thiên tử.Thư Vu thân là thần tử, vừa phía giải quyết ưu phiền thay bệ hạ, vừa phải suynghĩ cho lợi ích của đất nước. Không cần phỏng đoán Thánh tâm, chỉ cần tự hỏilòng mình là được.""Bệ hạ đã quyết tâm rồi, phải làm sao đây?"Thư Vu vuốt bộ râu dưới cằm, vẫn cười vui vẻ như mọi ngày, nói: "Tiênsinh từng nói: Quân vương lệnh sai, thần không thể nhận.'"Tiên sinh trong miệng hắn, đương nhiên là vị đại gia Trang Mặc Hàn đã quađời hai năm trước. Các văn thần ai về nhà nấy, mỗi người đều giữ im lặng,không nói gì.Thực ra, nếu Hoàng đế muốn gợi ý cho các thần tử dâng tấu, vẫn còn rấtnhiều phương pháp, có thể dễ dàng tìm ra người phát ngôn trong triều đình.Nhưng điều kỳ lạ là từ khi sự việc xảy ra, ngoại trừ Thượng thư bộ Hộ PhạmKiến, Hoàng đế chưa từng tuyên triệu bất cứ vị đại thần nào vào cung riêng lẻ.Do đó, các thần tử đang hoài nghi, liệu có phải bệ hạ vẫn chưa thật sự quyếtđịnh hay không -- các vị đại thần trong triều phải nhân vật như Tổng đốc bảykhu vực, không phải là gia nô của bệ hạ, càng không dám tùy tiện dâng tấu.Triều đình rơi vào tình trạng bế tắc và im lặng đầy ngượng ngùng. Mà ởĐông Cung, Thái tử đang ở trung tâm của sự việc vẫn giữ thái độ ôn hòa dịudàng như mọi khi, dường như không hề đặt chuyện này trong lòng. Bên phe củaThái tử, không có ai đắc lực. Nhưng lần này, hắn đã nhận được ủng hộ từ rấtnhiều văn thần, có thể xem là niềm vui bất ngờ, nhưng cũng là một loại... kinhngạc.Vì thế, bên cạnh lòng biết ơn, Thái tử càng thêm trầm lặng.o O oTrong cơn phong ba bão táp xoay quanh việc phế bỏ người kế vị, có haingười trẻ tuổi ở ngoài lề sự việc nhưng lại thu hút sự chú ý của toàn bộ quầnthần. Hai người trẻ tuổi quyền quý này có khí chất khá giống nhau, lại cùng cómối quan hệ phức tạp với Thái tử. Nhưng đến giờ phút này, hành động của họlại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Chương 1151: Cái vô sỉ của quân vương 2