Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1152: Cái vô sỉ của quân vương 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đầu tiên đương nhiên là Phạm Nhàn. Trong mắt mọi người hiện tại,rõ rành rành y là người thuộc phe ủng hộ Tam hoàng tử, và lại bản thân y là contư sinh của bệ hạ, thân phận quá nhạy cảm. Có điều, trước và sau khi bảy vịTổng đốc dâng tấu, y vẫn giữ tĩnh lặng như tờ ở Giang Nam. Những bức tấuchương gửi vào cung hàng ngày, hoàn toàn không có một chữ nào đề cập đếnviệc này, chỉ vòng vèo quanh Nội Khố và những công việc hàng ngày. CònGiám Sát viện, tuy đã điều tra qua hương bộ Hộ và tìm thấy Đông cung, nhưngrõ ràng cường độ không mãnh liệt như như quần thần tưởng tượng. Tất cả mọingười đều thấy rất rõ ràng, hành động của Giám Sát viện ở kinh đô không liênquan gì đến Phạm Nhàn.Vì vậy, mọi người bất chợt nghĩ đến một điều, liệu bệ hạ ném Phạm Nhàntới Giang Nam, có phải định chia cắt y khỏi Giám Sát viện hay không? Mà vịPhạm Đề ti luôn giữ vẻ ngoài hiền lành nhưng trong lòng kiên định, vì saokhông chịu nắm bắt cơ hội đánh rắn dập đầu?Người thứ hai chính là Nhị hoàng tử. Trước khi Phạm Nhàn nhập kinh, vịNhị hoàng tử này đã luôn được bệ hạ sủng ái. Trong số các con trai của bệ hạ,hắn là người đầu tiên được phong vương. Trong triều, hắn có một lượng lớn vănthần bên cạnh. Sau này mọi người lại biết thêm, Trưởng công chúa ngoài sángthì đứng về phía Thái tử, còn trong tối lại nghiêng về bên hắn ... Vị Nhị hoàngtử này không hề đơn giản, địa vị đã loáng thoáng ngang hàng với Thái tử. Trướcđây cái gọi là tranh giành ngôi báu, thực ra người được đề cập đầu tiên chính làhắn.Có điều, trong nửa năm qua, những sự kiện lớn liên tiếp xảy ra tại kinh đô,nhưng dường như không liên quan gì tới Nhị hoàng tử. Sau khi Trưởng côngchúa bị giam cầm, Nhị hoàng tử không hề gặp vấn đề gì, trong khi đó Thái tử lạibị bệ hạ trục xuất khỏi triều.Hiện nay, tình cảnh của Thái tử đang rất nguy cấp, rất có thể sẽ bị phế truất.Theo lý mà nói thì Nhị hoàng tử chính là người được hưởng lợi nhiều nhất, nêncó hành động mới đúng. Cho dù hắn muốn tránh tị hiềm, muốn giành được tìnhcảm của bệ hạ, muốn giữ thái độ hiếu thảo, có giữ im lặng cũng không sao. Thếnhưng hắn lại... chủ động viết tấu chương để biện hộ cho Thái tử trong vụ án vậttư mùa đông cho Chinh Bắc quân, đồng thời còn âm thầm kêu gọi các quan viêntrong phe phái của mình, đứng đối lập với tâm tư của Hoàng đế.Đương nhiên, thế lực của hắn trong triều bị hai chiến dịch của Phạm Nhànđánh cho gần như tàn phế. Có điều sau nhiều năm phát triển, hắn vẫn còn chútsức ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là sau khi cưới Diệp Linh Nhi, có thể nóihắn đã trở thành nử chủ nhân của Diệp gia; giờ lên tiếng thay cho Thái tử, đúnglà cũng có chút tác dụng.Hai huynh đệ của Thái tử, hai kẻ địch lớn nhất của hắn, khi Thái tử gặpnguy nan nhất lại dùng phương thức không giống nhau thể hiện sự ủng hộ củamình. Đây đúng là tình huống huyền diệu đến khó tin.Nói vậy, chắc lúc tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc đang rất phức tạp.o O oKhi mà việc phế bỏ chức vị Thái tử còn chưa đạt đến cao trào, tại một trongba biên giới nguy hiểm nhất trong thiên hạ này đã trải qua một đợt cao trào,khiến cho các quan viên Khánh Quốc đang cực kỳ hoảng loạn bỗng trở nênhưng phấn.Ba biên giới nguy hiểm nhất là giữa Bắc Tề và Bắc Man, giữa Bắc Tề vàTây Hồ và... giữa Nam Khánh và Bắc Tề.Vùng đất cực bắc đã chịu ba năm tuyết bão liên miên, khiến cho Bắc Mancó không biết bao nhiêu bò và ngựa chết rét. Họ không có lựa chọn nào khácngoài di chuyển toàn tộc vòng qua Thiên Mạch, trải qua hàng vạn dặm đườnggian khổ, cuối cùng đi từ phía bắc của Bắc Tề đến phía tây của Nam Khánh. Cóđiều cái giá phải trả cũng rất đắt - nhân khẩu toàn tộc mười phần phải mất đibảy tám.Đây là một sự kiện rất lớn trong lịch sử, đối với thời đại này, nó còn gây raảnh hưởng sâu rộng. Đầu tiên, người Bắc Tề không còn phải lo lắng về nhữngbộ tộc người Man hoang dã và hùng mạnh phía sau mình nữa, cuối cùng cũngcó thể rảnh tay ứng phó đôi chút với người bên Nam Khánh - và bàn tay đó,chính là vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Tây Hồ lại tốn thời gian hai năm tiêu diệt và tiếp nhận bộ lạc Bắc Man, sauđó sức mạnh của họ đột ngột tăng vọt. Bởi tuy số người còn sống sót của BắcMan rất ít ỏi, nhưng đã có thể chịu đựng khó khăn vất vả của trên chặng đườngdài vạn dặm, không có thức ăn, không có thuốc uống; người còn lại đều lànhững thanh niên nam nữ ưu tú nhất ngàn người chọn một.Khánh Quốc đang phải đối mặt với kẻ địch ở cả hai mặt, áp lực gia tăngđáng kể.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đầu tiên đương nhiên là Phạm Nhàn. Trong mắt mọi người hiện tại,rõ rành rành y là người thuộc phe ủng hộ Tam hoàng tử, và lại bản thân y là contư sinh của bệ hạ, thân phận quá nhạy cảm. Có điều, trước và sau khi bảy vịTổng đốc dâng tấu, y vẫn giữ tĩnh lặng như tờ ở Giang Nam. Những bức tấuchương gửi vào cung hàng ngày, hoàn toàn không có một chữ nào đề cập đếnviệc này, chỉ vòng vèo quanh Nội Khố và những công việc hàng ngày. CònGiám Sát viện, tuy đã điều tra qua hương bộ Hộ và tìm thấy Đông cung, nhưngrõ ràng cường độ không mãnh liệt như như quần thần tưởng tượng. Tất cả mọingười đều thấy rất rõ ràng, hành động của Giám Sát viện ở kinh đô không liênquan gì đến Phạm Nhàn.Vì vậy, mọi người bất chợt nghĩ đến một điều, liệu bệ hạ ném Phạm Nhàntới Giang Nam, có phải định chia cắt y khỏi Giám Sát viện hay không? Mà vịPhạm Đề ti luôn giữ vẻ ngoài hiền lành nhưng trong lòng kiên định, vì saokhông chịu nắm bắt cơ hội đánh rắn dập đầu?Người thứ hai chính là Nhị hoàng tử. Trước khi Phạm Nhàn nhập kinh, vịNhị hoàng tử này đã luôn được bệ hạ sủng ái. Trong số các con trai của bệ hạ,hắn là người đầu tiên được phong vương. Trong triều, hắn có một lượng lớn vănthần bên cạnh. Sau này mọi người lại biết thêm, Trưởng công chúa ngoài sángthì đứng về phía Thái tử, còn trong tối lại nghiêng về bên hắn ... Vị Nhị hoàngtử này không hề đơn giản, địa vị đã loáng thoáng ngang hàng với Thái tử. Trướcđây cái gọi là tranh giành ngôi báu, thực ra người được đề cập đầu tiên chính làhắn.Có điều, trong nửa năm qua, những sự kiện lớn liên tiếp xảy ra tại kinh đô,nhưng dường như không liên quan gì tới Nhị hoàng tử. Sau khi Trưởng côngchúa bị giam cầm, Nhị hoàng tử không hề gặp vấn đề gì, trong khi đó Thái tử lạibị bệ hạ trục xuất khỏi triều.Hiện nay, tình cảnh của Thái tử đang rất nguy cấp, rất có thể sẽ bị phế truất.Theo lý mà nói thì Nhị hoàng tử chính là người được hưởng lợi nhiều nhất, nêncó hành động mới đúng. Cho dù hắn muốn tránh tị hiềm, muốn giành được tìnhcảm của bệ hạ, muốn giữ thái độ hiếu thảo, có giữ im lặng cũng không sao. Thếnhưng hắn lại... chủ động viết tấu chương để biện hộ cho Thái tử trong vụ án vậttư mùa đông cho Chinh Bắc quân, đồng thời còn âm thầm kêu gọi các quan viêntrong phe phái của mình, đứng đối lập với tâm tư của Hoàng đế.Đương nhiên, thế lực của hắn trong triều bị hai chiến dịch của Phạm Nhànđánh cho gần như tàn phế. Có điều sau nhiều năm phát triển, hắn vẫn còn chútsức ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là sau khi cưới Diệp Linh Nhi, có thể nóihắn đã trở thành nử chủ nhân của Diệp gia; giờ lên tiếng thay cho Thái tử, đúnglà cũng có chút tác dụng.Hai huynh đệ của Thái tử, hai kẻ địch lớn nhất của hắn, khi Thái tử gặpnguy nan nhất lại dùng phương thức không giống nhau thể hiện sự ủng hộ củamình. Đây đúng là tình huống huyền diệu đến khó tin.Nói vậy, chắc lúc tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc đang rất phức tạp.o O oKhi mà việc phế bỏ chức vị Thái tử còn chưa đạt đến cao trào, tại một trongba biên giới nguy hiểm nhất trong thiên hạ này đã trải qua một đợt cao trào,khiến cho các quan viên Khánh Quốc đang cực kỳ hoảng loạn bỗng trở nênhưng phấn.Ba biên giới nguy hiểm nhất là giữa Bắc Tề và Bắc Man, giữa Bắc Tề vàTây Hồ và... giữa Nam Khánh và Bắc Tề.Vùng đất cực bắc đã chịu ba năm tuyết bão liên miên, khiến cho Bắc Mancó không biết bao nhiêu bò và ngựa chết rét. Họ không có lựa chọn nào khácngoài di chuyển toàn tộc vòng qua Thiên Mạch, trải qua hàng vạn dặm đườnggian khổ, cuối cùng đi từ phía bắc của Bắc Tề đến phía tây của Nam Khánh. Cóđiều cái giá phải trả cũng rất đắt - nhân khẩu toàn tộc mười phần phải mất đibảy tám.Đây là một sự kiện rất lớn trong lịch sử, đối với thời đại này, nó còn gây raảnh hưởng sâu rộng. Đầu tiên, người Bắc Tề không còn phải lo lắng về nhữngbộ tộc người Man hoang dã và hùng mạnh phía sau mình nữa, cuối cùng cũngcó thể rảnh tay ứng phó đôi chút với người bên Nam Khánh - và bàn tay đó,chính là vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Tây Hồ lại tốn thời gian hai năm tiêu diệt và tiếp nhận bộ lạc Bắc Man, sauđó sức mạnh của họ đột ngột tăng vọt. Bởi tuy số người còn sống sót của BắcMan rất ít ỏi, nhưng đã có thể chịu đựng khó khăn vất vả của trên chặng đườngdài vạn dặm, không có thức ăn, không có thuốc uống; người còn lại đều lànhững thanh niên nam nữ ưu tú nhất ngàn người chọn một.Khánh Quốc đang phải đối mặt với kẻ địch ở cả hai mặt, áp lực gia tăngđáng kể.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người đầu tiên đương nhiên là Phạm Nhàn. Trong mắt mọi người hiện tại,rõ rành rành y là người thuộc phe ủng hộ Tam hoàng tử, và lại bản thân y là contư sinh của bệ hạ, thân phận quá nhạy cảm. Có điều, trước và sau khi bảy vịTổng đốc dâng tấu, y vẫn giữ tĩnh lặng như tờ ở Giang Nam. Những bức tấuchương gửi vào cung hàng ngày, hoàn toàn không có một chữ nào đề cập đếnviệc này, chỉ vòng vèo quanh Nội Khố và những công việc hàng ngày. CònGiám Sát viện, tuy đã điều tra qua hương bộ Hộ và tìm thấy Đông cung, nhưngrõ ràng cường độ không mãnh liệt như như quần thần tưởng tượng. Tất cả mọingười đều thấy rất rõ ràng, hành động của Giám Sát viện ở kinh đô không liênquan gì đến Phạm Nhàn.Vì vậy, mọi người bất chợt nghĩ đến một điều, liệu bệ hạ ném Phạm Nhàntới Giang Nam, có phải định chia cắt y khỏi Giám Sát viện hay không? Mà vịPhạm Đề ti luôn giữ vẻ ngoài hiền lành nhưng trong lòng kiên định, vì saokhông chịu nắm bắt cơ hội đánh rắn dập đầu?Người thứ hai chính là Nhị hoàng tử. Trước khi Phạm Nhàn nhập kinh, vịNhị hoàng tử này đã luôn được bệ hạ sủng ái. Trong số các con trai của bệ hạ,hắn là người đầu tiên được phong vương. Trong triều, hắn có một lượng lớn vănthần bên cạnh. Sau này mọi người lại biết thêm, Trưởng công chúa ngoài sángthì đứng về phía Thái tử, còn trong tối lại nghiêng về bên hắn ... Vị Nhị hoàngtử này không hề đơn giản, địa vị đã loáng thoáng ngang hàng với Thái tử. Trướcđây cái gọi là tranh giành ngôi báu, thực ra người được đề cập đầu tiên chính làhắn.Có điều, trong nửa năm qua, những sự kiện lớn liên tiếp xảy ra tại kinh đô,nhưng dường như không liên quan gì tới Nhị hoàng tử. Sau khi Trưởng côngchúa bị giam cầm, Nhị hoàng tử không hề gặp vấn đề gì, trong khi đó Thái tử lạibị bệ hạ trục xuất khỏi triều.Hiện nay, tình cảnh của Thái tử đang rất nguy cấp, rất có thể sẽ bị phế truất.Theo lý mà nói thì Nhị hoàng tử chính là người được hưởng lợi nhiều nhất, nêncó hành động mới đúng. Cho dù hắn muốn tránh tị hiềm, muốn giành được tìnhcảm của bệ hạ, muốn giữ thái độ hiếu thảo, có giữ im lặng cũng không sao. Thếnhưng hắn lại... chủ động viết tấu chương để biện hộ cho Thái tử trong vụ án vậttư mùa đông cho Chinh Bắc quân, đồng thời còn âm thầm kêu gọi các quan viêntrong phe phái của mình, đứng đối lập với tâm tư của Hoàng đế.Đương nhiên, thế lực của hắn trong triều bị hai chiến dịch của Phạm Nhànđánh cho gần như tàn phế. Có điều sau nhiều năm phát triển, hắn vẫn còn chútsức ảnh hưởng. Điều quan trọng nhất là sau khi cưới Diệp Linh Nhi, có thể nóihắn đã trở thành nử chủ nhân của Diệp gia; giờ lên tiếng thay cho Thái tử, đúnglà cũng có chút tác dụng.Hai huynh đệ của Thái tử, hai kẻ địch lớn nhất của hắn, khi Thái tử gặpnguy nan nhất lại dùng phương thức không giống nhau thể hiện sự ủng hộ củamình. Đây đúng là tình huống huyền diệu đến khó tin.Nói vậy, chắc lúc tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc đang rất phức tạp.o O oKhi mà việc phế bỏ chức vị Thái tử còn chưa đạt đến cao trào, tại một trongba biên giới nguy hiểm nhất trong thiên hạ này đã trải qua một đợt cao trào,khiến cho các quan viên Khánh Quốc đang cực kỳ hoảng loạn bỗng trở nênhưng phấn.Ba biên giới nguy hiểm nhất là giữa Bắc Tề và Bắc Man, giữa Bắc Tề vàTây Hồ và... giữa Nam Khánh và Bắc Tề.Vùng đất cực bắc đã chịu ba năm tuyết bão liên miên, khiến cho Bắc Mancó không biết bao nhiêu bò và ngựa chết rét. Họ không có lựa chọn nào khácngoài di chuyển toàn tộc vòng qua Thiên Mạch, trải qua hàng vạn dặm đườnggian khổ, cuối cùng đi từ phía bắc của Bắc Tề đến phía tây của Nam Khánh. Cóđiều cái giá phải trả cũng rất đắt - nhân khẩu toàn tộc mười phần phải mất đibảy tám.Đây là một sự kiện rất lớn trong lịch sử, đối với thời đại này, nó còn gây raảnh hưởng sâu rộng. Đầu tiên, người Bắc Tề không còn phải lo lắng về nhữngbộ tộc người Man hoang dã và hùng mạnh phía sau mình nữa, cuối cùng cũngcó thể rảnh tay ứng phó đôi chút với người bên Nam Khánh - và bàn tay đó,chính là vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Tây Hồ lại tốn thời gian hai năm tiêu diệt và tiếp nhận bộ lạc Bắc Man, sauđó sức mạnh của họ đột ngột tăng vọt. Bởi tuy số người còn sống sót của BắcMan rất ít ỏi, nhưng đã có thể chịu đựng khó khăn vất vả của trên chặng đườngdài vạn dặm, không có thức ăn, không có thuốc uống; người còn lại đều lànhững thanh niên nam nữ ưu tú nhất ngàn người chọn một.Khánh Quốc đang phải đối mặt với kẻ địch ở cả hai mặt, áp lực gia tăngđáng kể.