Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1153: Cái vô sỉ của quân vương 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vì vậy mới có Diệp gia ở Định Châu cử quân đến hỗ trợ phía tây, mà lúcnày Thế tử của Tĩnh Vương - Lý Hoằng Thành lại tới chơi trò trốn tìm cùngnhững bộ lạc người Hồ ở phía tây.Yến Tiểu Ất ở phía bắc cũng đã quay trở lại quân doanh trước hạn, sử dụngquân lực mạnh mẽ để đàn áp âm mưu của Thượng Sam Hổ và ý đồ xấu xa củangười Bắc Tề.Còn cuộc chiến cao điểm ở biên giới lần này chính là xung đột giữa ChinhBắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất và vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Sau khi Thượng Sam Hổ dẫn quân rút lui, tuy đã lưu lại cho Yến Tiểu Ấtđầy đủ không gian thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị, nhưng Yến Tiểu Ất lạikhông hề nghĩ ngợi về đường lui của mình trong Khánh Quốc, cũng không địnhnghênh đóng lệnh bắt giữ của Hoàng đế Khánh Quốc. Thay vào đó, hắn trựctiếp dẫn binh đi lên phía bắc, mang theo hai vạn binh lính tinh nhuệ, đi dọc theobiên giới Thương Châu - Yến Kinh, tập kích vào doanh trại phía bắc!Quân cơ không ngại dối trá, thế quân nhanh như bão táp, Yến Tiểu Ất quántriệt hoàn hảo tôn chỉ này, không hề xin chỉ thị từ Khu Mật viện, cũng khôngchờ ý chỉ từ Hoàng đế Khánh Quốc mà trực tiếp dẫn đại quân giết tới.Vào thời điểm này, vị Thượng Sam Hổ xưa nay tính toán trên sa trườngchưa bao giờ sai sót, lại không ngờ Yến Tiểu Ất đang đứng giữa tình cảnh khókhăn mà vẫn có tâm trí dẫn quân ra trận.Lúc này, quân đội Bắc Tề đang chậm rãi rút lui khoảng năm mươi dặm, vẫnchưa đặt được trại, bất ngờ bị tấn công vào buổi tối, gặp phải tổn thất nặng nề.Còn quân đội Nam Khánh, chỉ mất đi tổng cộng năm nghìn sinh mạng.Đây chính là trận đại thắng ở Thương Châu.Trong ấn tượng của mọi người, dường như đây là lần đầu tiên Thượng SamHổ thua trận.Khi tin tức này được đứng đắn về kinh đô, Ngay cả Thư Đại học sĩ bị ralệnh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hay bách tính uống rượu dọc đường, tất cả đềucực kỳ phấn khích. Tinh thần hiếu chiến và nhiệt huyết mở rộng lãnh thổ đã ănsâu trong máu dân chúng Khánh Quốc, được trận đại thắng “vô sỉ”này kíchthích đến đỉnh điểm.Đám mây đen lơ lửng trên bầu trời kinh đô dường như đã không còn quáchói mắt như trước nữa. Mọi người đều đang nghĩ, với những tin tức tốt lànhnhư vậy, chắc chắn bệ hạ không thể tiếp tục ôm lấy những ý nghĩa vô lý củamình, làm những điều trái ngược với tâm trạng chung của mọi người, đó quả làlựa chọn rất không sáng suốt.Theo báo cáo chiến trường, ngay sau đó là quốc thư từ Hoàng đế Bắc Tề.Trong thư, Hoàng đế Bắc Tề tức giận mắng chửi, nói hai nước đang giao hảo,nhưng sao các ngươi lại làm như thế này, vô sỉ tới cùng cực.Sau khi nhận quốc thư, Hoàng đế Khánh Quốc chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sauđó giao việc này cho Hồng Lư tự và bộ Lễ xử lý. Thiên hạ hiện tại, biên giớigiữa các quốc gia luôn mơ hồ, việc ai xâm nhập vào lãnh thổ của ai luôn là điềukhó mà nói rõ. Nếu thực sự chỉ là một hiểu lầm, thì đợi mấy ngày rồi xin lỗi làđược, đằng nào thì người chết rồi cũng đâu có sống lại được.Hoàng đế mỉm cười nói với Hồng công công bên cạnh: "Yến Tiểu Ất thật sựkhông tệ, biết cách sử dụng phương thức đúng đắn để giải thích cho trẫm về ýnghĩa tồn tại của mình."Đúng vậy, những người không có ý nghĩa tồn tại, thì không nên tiếp tục tồntại.Chẳng hạn như Thái tử.Vì vậy, Đại Lý Tự tiếp tục điều tra vụ án áo đông, Giám Sát viện khôngngừng tìm hiểu mọi sai lầm mà Thái tử đã mắc phải. Vô sỉ diện nhất là Bát Xử,hình như đang chuẩn bị viết tất cả những chuyện Thái tử trêu chọc cung nữ khicòn nhỏ thành một cuốn hồi ký.Việc phế truất Thái tử không dừng lại vì chiến thắng lớn của Yến Tiểu Ất,chỉ là nghỉ ngơi lấy hơi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục thực hiện dưới ánh mắtquan sát đầy thất vọng của quần thần, mà lại không được phép từ chối.o O oTất cả những chuyện này không liên quan gì đến Phạm Nhàn.Lúc này, y đang ở trên một chiếc thuyền dân, ngây người nhìn tờ báo cáotrong tay, nghĩ thầm Hoàng đế đúng là còn không biết xấu hổ hơn mình. Xem rakhông bao lâu nữa, lễ tế trời mà Tiết Thanh từng nhắc đến sẽ bắt đầu, khôngbiết đến lúc đó tòa Khánh miếu yên bình ở kinh đô sẽ trở thành như thế nào.Tìm ra lý do để phế truất Thái tử, sau đó tổ chức lễ tế trời để xin chỉ dẫn –Hoàng đế là con của trời thì đương nhiên Thái tử là cháu của trời. Nếu ông trờicho rằng đứa cháu này không ngoan, thế thì con của trời cũng chỉ có nước tuântheo.Nếu điều này được ghi lại, trên sách sử sẽ trở nên đẹp mắt hơn.Đúng là vô sỉ đến cực điểm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vì vậy mới có Diệp gia ở Định Châu cử quân đến hỗ trợ phía tây, mà lúcnày Thế tử của Tĩnh Vương - Lý Hoằng Thành lại tới chơi trò trốn tìm cùngnhững bộ lạc người Hồ ở phía tây.Yến Tiểu Ất ở phía bắc cũng đã quay trở lại quân doanh trước hạn, sử dụngquân lực mạnh mẽ để đàn áp âm mưu của Thượng Sam Hổ và ý đồ xấu xa củangười Bắc Tề.Còn cuộc chiến cao điểm ở biên giới lần này chính là xung đột giữa ChinhBắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất và vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Sau khi Thượng Sam Hổ dẫn quân rút lui, tuy đã lưu lại cho Yến Tiểu Ấtđầy đủ không gian thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị, nhưng Yến Tiểu Ất lạikhông hề nghĩ ngợi về đường lui của mình trong Khánh Quốc, cũng không địnhnghênh đóng lệnh bắt giữ của Hoàng đế Khánh Quốc. Thay vào đó, hắn trựctiếp dẫn binh đi lên phía bắc, mang theo hai vạn binh lính tinh nhuệ, đi dọc theobiên giới Thương Châu - Yến Kinh, tập kích vào doanh trại phía bắc!Quân cơ không ngại dối trá, thế quân nhanh như bão táp, Yến Tiểu Ất quántriệt hoàn hảo tôn chỉ này, không hề xin chỉ thị từ Khu Mật viện, cũng khôngchờ ý chỉ từ Hoàng đế Khánh Quốc mà trực tiếp dẫn đại quân giết tới.Vào thời điểm này, vị Thượng Sam Hổ xưa nay tính toán trên sa trườngchưa bao giờ sai sót, lại không ngờ Yến Tiểu Ất đang đứng giữa tình cảnh khókhăn mà vẫn có tâm trí dẫn quân ra trận.Lúc này, quân đội Bắc Tề đang chậm rãi rút lui khoảng năm mươi dặm, vẫnchưa đặt được trại, bất ngờ bị tấn công vào buổi tối, gặp phải tổn thất nặng nề.Còn quân đội Nam Khánh, chỉ mất đi tổng cộng năm nghìn sinh mạng.Đây chính là trận đại thắng ở Thương Châu.Trong ấn tượng của mọi người, dường như đây là lần đầu tiên Thượng SamHổ thua trận.Khi tin tức này được đứng đắn về kinh đô, Ngay cả Thư Đại học sĩ bị ralệnh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hay bách tính uống rượu dọc đường, tất cả đềucực kỳ phấn khích. Tinh thần hiếu chiến và nhiệt huyết mở rộng lãnh thổ đã ănsâu trong máu dân chúng Khánh Quốc, được trận đại thắng “vô sỉ”này kíchthích đến đỉnh điểm.Đám mây đen lơ lửng trên bầu trời kinh đô dường như đã không còn quáchói mắt như trước nữa. Mọi người đều đang nghĩ, với những tin tức tốt lànhnhư vậy, chắc chắn bệ hạ không thể tiếp tục ôm lấy những ý nghĩa vô lý củamình, làm những điều trái ngược với tâm trạng chung của mọi người, đó quả làlựa chọn rất không sáng suốt.Theo báo cáo chiến trường, ngay sau đó là quốc thư từ Hoàng đế Bắc Tề.Trong thư, Hoàng đế Bắc Tề tức giận mắng chửi, nói hai nước đang giao hảo,nhưng sao các ngươi lại làm như thế này, vô sỉ tới cùng cực.Sau khi nhận quốc thư, Hoàng đế Khánh Quốc chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sauđó giao việc này cho Hồng Lư tự và bộ Lễ xử lý. Thiên hạ hiện tại, biên giớigiữa các quốc gia luôn mơ hồ, việc ai xâm nhập vào lãnh thổ của ai luôn là điềukhó mà nói rõ. Nếu thực sự chỉ là một hiểu lầm, thì đợi mấy ngày rồi xin lỗi làđược, đằng nào thì người chết rồi cũng đâu có sống lại được.Hoàng đế mỉm cười nói với Hồng công công bên cạnh: "Yến Tiểu Ất thật sựkhông tệ, biết cách sử dụng phương thức đúng đắn để giải thích cho trẫm về ýnghĩa tồn tại của mình."Đúng vậy, những người không có ý nghĩa tồn tại, thì không nên tiếp tục tồntại.Chẳng hạn như Thái tử.Vì vậy, Đại Lý Tự tiếp tục điều tra vụ án áo đông, Giám Sát viện khôngngừng tìm hiểu mọi sai lầm mà Thái tử đã mắc phải. Vô sỉ diện nhất là Bát Xử,hình như đang chuẩn bị viết tất cả những chuyện Thái tử trêu chọc cung nữ khicòn nhỏ thành một cuốn hồi ký.Việc phế truất Thái tử không dừng lại vì chiến thắng lớn của Yến Tiểu Ất,chỉ là nghỉ ngơi lấy hơi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục thực hiện dưới ánh mắtquan sát đầy thất vọng của quần thần, mà lại không được phép từ chối.o O oTất cả những chuyện này không liên quan gì đến Phạm Nhàn.Lúc này, y đang ở trên một chiếc thuyền dân, ngây người nhìn tờ báo cáotrong tay, nghĩ thầm Hoàng đế đúng là còn không biết xấu hổ hơn mình. Xem rakhông bao lâu nữa, lễ tế trời mà Tiết Thanh từng nhắc đến sẽ bắt đầu, khôngbiết đến lúc đó tòa Khánh miếu yên bình ở kinh đô sẽ trở thành như thế nào.Tìm ra lý do để phế truất Thái tử, sau đó tổ chức lễ tế trời để xin chỉ dẫn –Hoàng đế là con của trời thì đương nhiên Thái tử là cháu của trời. Nếu ông trờicho rằng đứa cháu này không ngoan, thế thì con của trời cũng chỉ có nước tuântheo.Nếu điều này được ghi lại, trên sách sử sẽ trở nên đẹp mắt hơn.Đúng là vô sỉ đến cực điểm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vì vậy mới có Diệp gia ở Định Châu cử quân đến hỗ trợ phía tây, mà lúcnày Thế tử của Tĩnh Vương - Lý Hoằng Thành lại tới chơi trò trốn tìm cùngnhững bộ lạc người Hồ ở phía tây.Yến Tiểu Ất ở phía bắc cũng đã quay trở lại quân doanh trước hạn, sử dụngquân lực mạnh mẽ để đàn áp âm mưu của Thượng Sam Hổ và ý đồ xấu xa củangười Bắc Tề.Còn cuộc chiến cao điểm ở biên giới lần này chính là xung đột giữa ChinhBắc Đại đô đốc Yến Tiểu Ất và vị đại danh tướng Thượng Sam Hổ.Sau khi Thượng Sam Hổ dẫn quân rút lui, tuy đã lưu lại cho Yến Tiểu Ấtđầy đủ không gian thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị, nhưng Yến Tiểu Ất lạikhông hề nghĩ ngợi về đường lui của mình trong Khánh Quốc, cũng không địnhnghênh đóng lệnh bắt giữ của Hoàng đế Khánh Quốc. Thay vào đó, hắn trựctiếp dẫn binh đi lên phía bắc, mang theo hai vạn binh lính tinh nhuệ, đi dọc theobiên giới Thương Châu - Yến Kinh, tập kích vào doanh trại phía bắc!Quân cơ không ngại dối trá, thế quân nhanh như bão táp, Yến Tiểu Ất quántriệt hoàn hảo tôn chỉ này, không hề xin chỉ thị từ Khu Mật viện, cũng khôngchờ ý chỉ từ Hoàng đế Khánh Quốc mà trực tiếp dẫn đại quân giết tới.Vào thời điểm này, vị Thượng Sam Hổ xưa nay tính toán trên sa trườngchưa bao giờ sai sót, lại không ngờ Yến Tiểu Ất đang đứng giữa tình cảnh khókhăn mà vẫn có tâm trí dẫn quân ra trận.Lúc này, quân đội Bắc Tề đang chậm rãi rút lui khoảng năm mươi dặm, vẫnchưa đặt được trại, bất ngờ bị tấn công vào buổi tối, gặp phải tổn thất nặng nề.Còn quân đội Nam Khánh, chỉ mất đi tổng cộng năm nghìn sinh mạng.Đây chính là trận đại thắng ở Thương Châu.Trong ấn tượng của mọi người, dường như đây là lần đầu tiên Thượng SamHổ thua trận.Khi tin tức này được đứng đắn về kinh đô, Ngay cả Thư Đại học sĩ bị ralệnh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hay bách tính uống rượu dọc đường, tất cả đềucực kỳ phấn khích. Tinh thần hiếu chiến và nhiệt huyết mở rộng lãnh thổ đã ănsâu trong máu dân chúng Khánh Quốc, được trận đại thắng “vô sỉ”này kíchthích đến đỉnh điểm.Đám mây đen lơ lửng trên bầu trời kinh đô dường như đã không còn quáchói mắt như trước nữa. Mọi người đều đang nghĩ, với những tin tức tốt lànhnhư vậy, chắc chắn bệ hạ không thể tiếp tục ôm lấy những ý nghĩa vô lý củamình, làm những điều trái ngược với tâm trạng chung của mọi người, đó quả làlựa chọn rất không sáng suốt.Theo báo cáo chiến trường, ngay sau đó là quốc thư từ Hoàng đế Bắc Tề.Trong thư, Hoàng đế Bắc Tề tức giận mắng chửi, nói hai nước đang giao hảo,nhưng sao các ngươi lại làm như thế này, vô sỉ tới cùng cực.Sau khi nhận quốc thư, Hoàng đế Khánh Quốc chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sauđó giao việc này cho Hồng Lư tự và bộ Lễ xử lý. Thiên hạ hiện tại, biên giớigiữa các quốc gia luôn mơ hồ, việc ai xâm nhập vào lãnh thổ của ai luôn là điềukhó mà nói rõ. Nếu thực sự chỉ là một hiểu lầm, thì đợi mấy ngày rồi xin lỗi làđược, đằng nào thì người chết rồi cũng đâu có sống lại được.Hoàng đế mỉm cười nói với Hồng công công bên cạnh: "Yến Tiểu Ất thật sựkhông tệ, biết cách sử dụng phương thức đúng đắn để giải thích cho trẫm về ýnghĩa tồn tại của mình."Đúng vậy, những người không có ý nghĩa tồn tại, thì không nên tiếp tục tồntại.Chẳng hạn như Thái tử.Vì vậy, Đại Lý Tự tiếp tục điều tra vụ án áo đông, Giám Sát viện khôngngừng tìm hiểu mọi sai lầm mà Thái tử đã mắc phải. Vô sỉ diện nhất là Bát Xử,hình như đang chuẩn bị viết tất cả những chuyện Thái tử trêu chọc cung nữ khicòn nhỏ thành một cuốn hồi ký.Việc phế truất Thái tử không dừng lại vì chiến thắng lớn của Yến Tiểu Ất,chỉ là nghỉ ngơi lấy hơi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục thực hiện dưới ánh mắtquan sát đầy thất vọng của quần thần, mà lại không được phép từ chối.o O oTất cả những chuyện này không liên quan gì đến Phạm Nhàn.Lúc này, y đang ở trên một chiếc thuyền dân, ngây người nhìn tờ báo cáotrong tay, nghĩ thầm Hoàng đế đúng là còn không biết xấu hổ hơn mình. Xem rakhông bao lâu nữa, lễ tế trời mà Tiết Thanh từng nhắc đến sẽ bắt đầu, khôngbiết đến lúc đó tòa Khánh miếu yên bình ở kinh đô sẽ trở thành như thế nào.Tìm ra lý do để phế truất Thái tử, sau đó tổ chức lễ tế trời để xin chỉ dẫn –Hoàng đế là con của trời thì đương nhiên Thái tử là cháu của trời. Nếu ông trờicho rằng đứa cháu này không ngoan, thế thì con của trời cũng chỉ có nước tuântheo.Nếu điều này được ghi lại, trên sách sử sẽ trở nên đẹp mắt hơn.Đúng là vô sỉ đến cực điểm.