Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1155: Cái vô sỉ của quân vương 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thỏ khôn chết, cho dù chó săn không vào nồi, cũng không còn nhiều thịt đểăn. Nhưng vấn đề hiện tại là, thỏ khôn không chỉ chưa chết mà còn luôn tỏ raquá trung thực.Nói chính xác hơn, một ngày Trưởng công chúa Lý Vân Duệ chưa chết,Phạm Nhàn không tin chuyện này đã vẽ một dấu chấm tròn viên mãn.Mấy ngày sau, chắc chuyện phế truất Thái tử bên phía kinh đô đã đi đếnnhững bước cuối, nhưng lúc này, Phạm Nhàn đang lênh đênh giữa biển cả,không biết tình hình thế nào. Do không muốn tiếp nhận thánh chỉ, thậm chí ycòn tạm thời cắt đứt liên lạc với hệ thống tình báo giữa thuyền và Giám Sátviện, giống như một chiếc máy bay màu đen có khả năng chống radar, cô độcbồng bềnh trên biển.Ngày hôm, thuyền cập bến một tòa thành nhỏ trong khu vực Giang Bắc.Con thuyền y đang dùng được cải tạo từ thuyền binh của Giám Sát viện. Ngườibình thường nhìn vào không nhận ra điều gì, do đó y vốn tưởng rằng trên đoạnđường trở về Đạm Châu này, chắc chắn sẽ không thu hút ánh mắt chú ý củangười khác.Nhưng không ngờ, quan viên trong thành nhỏ này lại cực kỳ cung kính gửitặng quà, cũng không đề nghị gặp mặt mà tự rút lui.Phạm Nhàn hơi lúng túng, tự hỏi làm sao quan viên nhỏ bé này biết mìnhđang trên thuyền.Vương Khải Niên cười và nói: "Đại nhân uy phong quá đây mà."Câu nịnh này quá kém cỏi, vì vậy Phạm Nhàn tỏ ra không hài lòng, đưa ánhmắt nhìn sang một người khác cũng họ Vương.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, nhún vai và nói: "Ai mà biết được?Ta thấy ngài nhận quà có vẻ rất vui cơ mà."Phạm Nhàn bị hắn vạch trần mặt thích hư vinh, có phần không vui. VươngThập Tam lang cười ha hả, bước đến bên thuyền, tay cầm cây cờ màu xanh, tựanhư một tấm buồm nhỏ, trông rất hài hước.o O oTrong giới quan lại, việc quan trọng nhất chính là thông tin liên lạc vớinhau. Các quan viên trong tòa thành nhỏ đó biết Đề ti đại nhân của Giám Sátviện đang trên thuyền, vì vậy toàn bộ các vị đại nhân từ các châu quận ven biểnđều biết tin này.Kể từ ngày đó, con thuyền dọc theo bờ biển đi về phía bắc, mỗi lần dừngchân ở nơi nào là lại có quan viên địa phương đến tặng quà. Dường như họ đềuđoán ra Phạm Nhàn không muốn gặp mọi người, nên không ai xin được gặpmặt.Vừa đi vừa ngừng nghỉ chừng hơn mười ngày, đã có tới mười bốn nhómngười lên thuyền tặng quà thỉnh an.Phạm Nhàn ngồi ở mũi thuyền, nhìn khối "Đại Thanh Ngọc" trượt qua bênthuyền - đó chính là tòa Đại Đông Sơn đã bị Thiên Kiếm chém thành hai nửa, Yvẫn còn ngây ngốc, làm sao mọi người lại biết được lộ trình của mình?Chẳng qua cũng không sao, càng ngày càng cách xa kinh đô, càng cách xaHoàng đế, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng càng thoải mái. Ngược lại, y say đắmtrong phong cảnh dọc đường, đắm chìm trong cách tiếp đãi cách của các quanviên địa phương.Ở một thế giới và thời điểm khác, từng có một vị tên Lệnh Hồ Tẩu Quỷđang đi trên dòng Hoàng Hà, mơ hồ thu được biết bao lễ vật, chịu biết bao lờikhen và đau đớn trên cơ thể. Nhưng chắc chắn tấm lòng hư vinh của vị đại sưhuynh ấy đã được thỏa mãn tột đỉnh, đặc biệt khi trước mặt những đệ tử khôngbiết xấu hổ.Hôm nay, Phạm Nhàn đang ngồi trên chiếc thuyền giữa Đông Hải, chỉ mơmơ màng màng nhận vô số quà cáp, tuy không ai dám làm phiền, nhưng lònghư vinh của y cũng đã được thỏa mãn. Đặc biệt là trong lúc kinh đô đang mưagió bão bùng, mình lại có thể tự do dạo chơi trên biển, cảm giác này thật sựkhiến người ta vui sướng.Dẫu biết niềm vui này chỉ là nhất thời.o O oThuyền đi qua bờ biển cô độc, giống như một lưỡi kiếm bằng ngọc đâmthẳng lên bầu trời từ núi Đại Đông Sơn, sau đó rẽ hai khúc, khi không còn thấyngôi miếu trên đỉnh núi là đã tới gần cảng Đàm Châu.Phạm Nhàn đã đi qua đường biển này lần thứ hai, y không còn cảm giácchấn động như lần đầu đối với núi Đại Đông hùng vĩ kia, nhưng vẫn cảm thấylòng mình rạo rực một chút.Thuyền lớn đậu tại cảng Đạm Châu, không có quan viên nào ra đón. PhạmNhàn thở dài nhẹ nhõm, dẫn theo mấy Hổ Vệ như Cao Đạt và kiếm thủ Lục Xử,dưới ánh mắt nóng bỏng và lời thỉnh an không ngừng của dân chúng Đạm Châu,tiến về cổng của trạch viện Đạm Châu.Phạm Nhàn cười mỉm nghĩ thầm, mình chỉ mới trở về một năm trước cơ mà,sao bách tính này vẫn còn nhiệt tình và phấn khích như vậy? Y vươn tay gõ nhẹlên cánh cửa gỗ quen thuộc.Có điều, khi ngón tay vừa chạm vào cửa, lông mày y nhíu lại, cảm nhận rõràng có nhiều ánh mắt cảnh giác từ bốn phía trạch viện đổ về mình. Chủ nhâncủa những ánh mắt này rất am hiểu che giấu thân hình, nên trong thời gianngắn, y cũng không thể xác định xem rốt cuộc đối phương ẩn náu ở nơi nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thỏ khôn chết, cho dù chó săn không vào nồi, cũng không còn nhiều thịt đểăn. Nhưng vấn đề hiện tại là, thỏ khôn không chỉ chưa chết mà còn luôn tỏ raquá trung thực.Nói chính xác hơn, một ngày Trưởng công chúa Lý Vân Duệ chưa chết,Phạm Nhàn không tin chuyện này đã vẽ một dấu chấm tròn viên mãn.Mấy ngày sau, chắc chuyện phế truất Thái tử bên phía kinh đô đã đi đếnnhững bước cuối, nhưng lúc này, Phạm Nhàn đang lênh đênh giữa biển cả,không biết tình hình thế nào. Do không muốn tiếp nhận thánh chỉ, thậm chí ycòn tạm thời cắt đứt liên lạc với hệ thống tình báo giữa thuyền và Giám Sátviện, giống như một chiếc máy bay màu đen có khả năng chống radar, cô độcbồng bềnh trên biển.Ngày hôm, thuyền cập bến một tòa thành nhỏ trong khu vực Giang Bắc.Con thuyền y đang dùng được cải tạo từ thuyền binh của Giám Sát viện. Ngườibình thường nhìn vào không nhận ra điều gì, do đó y vốn tưởng rằng trên đoạnđường trở về Đạm Châu này, chắc chắn sẽ không thu hút ánh mắt chú ý củangười khác.Nhưng không ngờ, quan viên trong thành nhỏ này lại cực kỳ cung kính gửitặng quà, cũng không đề nghị gặp mặt mà tự rút lui.Phạm Nhàn hơi lúng túng, tự hỏi làm sao quan viên nhỏ bé này biết mìnhđang trên thuyền.Vương Khải Niên cười và nói: "Đại nhân uy phong quá đây mà."Câu nịnh này quá kém cỏi, vì vậy Phạm Nhàn tỏ ra không hài lòng, đưa ánhmắt nhìn sang một người khác cũng họ Vương.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, nhún vai và nói: "Ai mà biết được?Ta thấy ngài nhận quà có vẻ rất vui cơ mà."Phạm Nhàn bị hắn vạch trần mặt thích hư vinh, có phần không vui. VươngThập Tam lang cười ha hả, bước đến bên thuyền, tay cầm cây cờ màu xanh, tựanhư một tấm buồm nhỏ, trông rất hài hước.o O oTrong giới quan lại, việc quan trọng nhất chính là thông tin liên lạc vớinhau. Các quan viên trong tòa thành nhỏ đó biết Đề ti đại nhân của Giám Sátviện đang trên thuyền, vì vậy toàn bộ các vị đại nhân từ các châu quận ven biểnđều biết tin này.Kể từ ngày đó, con thuyền dọc theo bờ biển đi về phía bắc, mỗi lần dừngchân ở nơi nào là lại có quan viên địa phương đến tặng quà. Dường như họ đềuđoán ra Phạm Nhàn không muốn gặp mọi người, nên không ai xin được gặpmặt.Vừa đi vừa ngừng nghỉ chừng hơn mười ngày, đã có tới mười bốn nhómngười lên thuyền tặng quà thỉnh an.Phạm Nhàn ngồi ở mũi thuyền, nhìn khối "Đại Thanh Ngọc" trượt qua bênthuyền - đó chính là tòa Đại Đông Sơn đã bị Thiên Kiếm chém thành hai nửa, Yvẫn còn ngây ngốc, làm sao mọi người lại biết được lộ trình của mình?Chẳng qua cũng không sao, càng ngày càng cách xa kinh đô, càng cách xaHoàng đế, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng càng thoải mái. Ngược lại, y say đắmtrong phong cảnh dọc đường, đắm chìm trong cách tiếp đãi cách của các quanviên địa phương.Ở một thế giới và thời điểm khác, từng có một vị tên Lệnh Hồ Tẩu Quỷđang đi trên dòng Hoàng Hà, mơ hồ thu được biết bao lễ vật, chịu biết bao lờikhen và đau đớn trên cơ thể. Nhưng chắc chắn tấm lòng hư vinh của vị đại sưhuynh ấy đã được thỏa mãn tột đỉnh, đặc biệt khi trước mặt những đệ tử khôngbiết xấu hổ.Hôm nay, Phạm Nhàn đang ngồi trên chiếc thuyền giữa Đông Hải, chỉ mơmơ màng màng nhận vô số quà cáp, tuy không ai dám làm phiền, nhưng lònghư vinh của y cũng đã được thỏa mãn. Đặc biệt là trong lúc kinh đô đang mưagió bão bùng, mình lại có thể tự do dạo chơi trên biển, cảm giác này thật sựkhiến người ta vui sướng.Dẫu biết niềm vui này chỉ là nhất thời.o O oThuyền đi qua bờ biển cô độc, giống như một lưỡi kiếm bằng ngọc đâmthẳng lên bầu trời từ núi Đại Đông Sơn, sau đó rẽ hai khúc, khi không còn thấyngôi miếu trên đỉnh núi là đã tới gần cảng Đàm Châu.Phạm Nhàn đã đi qua đường biển này lần thứ hai, y không còn cảm giácchấn động như lần đầu đối với núi Đại Đông hùng vĩ kia, nhưng vẫn cảm thấylòng mình rạo rực một chút.Thuyền lớn đậu tại cảng Đạm Châu, không có quan viên nào ra đón. PhạmNhàn thở dài nhẹ nhõm, dẫn theo mấy Hổ Vệ như Cao Đạt và kiếm thủ Lục Xử,dưới ánh mắt nóng bỏng và lời thỉnh an không ngừng của dân chúng Đạm Châu,tiến về cổng của trạch viện Đạm Châu.Phạm Nhàn cười mỉm nghĩ thầm, mình chỉ mới trở về một năm trước cơ mà,sao bách tính này vẫn còn nhiệt tình và phấn khích như vậy? Y vươn tay gõ nhẹlên cánh cửa gỗ quen thuộc.Có điều, khi ngón tay vừa chạm vào cửa, lông mày y nhíu lại, cảm nhận rõràng có nhiều ánh mắt cảnh giác từ bốn phía trạch viện đổ về mình. Chủ nhâncủa những ánh mắt này rất am hiểu che giấu thân hình, nên trong thời gianngắn, y cũng không thể xác định xem rốt cuộc đối phương ẩn náu ở nơi nào.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thỏ khôn chết, cho dù chó săn không vào nồi, cũng không còn nhiều thịt đểăn. Nhưng vấn đề hiện tại là, thỏ khôn không chỉ chưa chết mà còn luôn tỏ raquá trung thực.Nói chính xác hơn, một ngày Trưởng công chúa Lý Vân Duệ chưa chết,Phạm Nhàn không tin chuyện này đã vẽ một dấu chấm tròn viên mãn.Mấy ngày sau, chắc chuyện phế truất Thái tử bên phía kinh đô đã đi đếnnhững bước cuối, nhưng lúc này, Phạm Nhàn đang lênh đênh giữa biển cả,không biết tình hình thế nào. Do không muốn tiếp nhận thánh chỉ, thậm chí ycòn tạm thời cắt đứt liên lạc với hệ thống tình báo giữa thuyền và Giám Sátviện, giống như một chiếc máy bay màu đen có khả năng chống radar, cô độcbồng bềnh trên biển.Ngày hôm, thuyền cập bến một tòa thành nhỏ trong khu vực Giang Bắc.Con thuyền y đang dùng được cải tạo từ thuyền binh của Giám Sát viện. Ngườibình thường nhìn vào không nhận ra điều gì, do đó y vốn tưởng rằng trên đoạnđường trở về Đạm Châu này, chắc chắn sẽ không thu hút ánh mắt chú ý củangười khác.Nhưng không ngờ, quan viên trong thành nhỏ này lại cực kỳ cung kính gửitặng quà, cũng không đề nghị gặp mặt mà tự rút lui.Phạm Nhàn hơi lúng túng, tự hỏi làm sao quan viên nhỏ bé này biết mìnhđang trên thuyền.Vương Khải Niên cười và nói: "Đại nhân uy phong quá đây mà."Câu nịnh này quá kém cỏi, vì vậy Phạm Nhàn tỏ ra không hài lòng, đưa ánhmắt nhìn sang một người khác cũng họ Vương.Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, nhún vai và nói: "Ai mà biết được?Ta thấy ngài nhận quà có vẻ rất vui cơ mà."Phạm Nhàn bị hắn vạch trần mặt thích hư vinh, có phần không vui. VươngThập Tam lang cười ha hả, bước đến bên thuyền, tay cầm cây cờ màu xanh, tựanhư một tấm buồm nhỏ, trông rất hài hước.o O oTrong giới quan lại, việc quan trọng nhất chính là thông tin liên lạc vớinhau. Các quan viên trong tòa thành nhỏ đó biết Đề ti đại nhân của Giám Sátviện đang trên thuyền, vì vậy toàn bộ các vị đại nhân từ các châu quận ven biểnđều biết tin này.Kể từ ngày đó, con thuyền dọc theo bờ biển đi về phía bắc, mỗi lần dừngchân ở nơi nào là lại có quan viên địa phương đến tặng quà. Dường như họ đềuđoán ra Phạm Nhàn không muốn gặp mọi người, nên không ai xin được gặpmặt.Vừa đi vừa ngừng nghỉ chừng hơn mười ngày, đã có tới mười bốn nhómngười lên thuyền tặng quà thỉnh an.Phạm Nhàn ngồi ở mũi thuyền, nhìn khối "Đại Thanh Ngọc" trượt qua bênthuyền - đó chính là tòa Đại Đông Sơn đã bị Thiên Kiếm chém thành hai nửa, Yvẫn còn ngây ngốc, làm sao mọi người lại biết được lộ trình của mình?Chẳng qua cũng không sao, càng ngày càng cách xa kinh đô, càng cách xaHoàng đế, tâm trạng của Phạm Nhàn cũng càng thoải mái. Ngược lại, y say đắmtrong phong cảnh dọc đường, đắm chìm trong cách tiếp đãi cách của các quanviên địa phương.Ở một thế giới và thời điểm khác, từng có một vị tên Lệnh Hồ Tẩu Quỷđang đi trên dòng Hoàng Hà, mơ hồ thu được biết bao lễ vật, chịu biết bao lờikhen và đau đớn trên cơ thể. Nhưng chắc chắn tấm lòng hư vinh của vị đại sưhuynh ấy đã được thỏa mãn tột đỉnh, đặc biệt khi trước mặt những đệ tử khôngbiết xấu hổ.Hôm nay, Phạm Nhàn đang ngồi trên chiếc thuyền giữa Đông Hải, chỉ mơmơ màng màng nhận vô số quà cáp, tuy không ai dám làm phiền, nhưng lònghư vinh của y cũng đã được thỏa mãn. Đặc biệt là trong lúc kinh đô đang mưagió bão bùng, mình lại có thể tự do dạo chơi trên biển, cảm giác này thật sựkhiến người ta vui sướng.Dẫu biết niềm vui này chỉ là nhất thời.o O oThuyền đi qua bờ biển cô độc, giống như một lưỡi kiếm bằng ngọc đâmthẳng lên bầu trời từ núi Đại Đông Sơn, sau đó rẽ hai khúc, khi không còn thấyngôi miếu trên đỉnh núi là đã tới gần cảng Đàm Châu.Phạm Nhàn đã đi qua đường biển này lần thứ hai, y không còn cảm giácchấn động như lần đầu đối với núi Đại Đông hùng vĩ kia, nhưng vẫn cảm thấylòng mình rạo rực một chút.Thuyền lớn đậu tại cảng Đạm Châu, không có quan viên nào ra đón. PhạmNhàn thở dài nhẹ nhõm, dẫn theo mấy Hổ Vệ như Cao Đạt và kiếm thủ Lục Xử,dưới ánh mắt nóng bỏng và lời thỉnh an không ngừng của dân chúng Đạm Châu,tiến về cổng của trạch viện Đạm Châu.Phạm Nhàn cười mỉm nghĩ thầm, mình chỉ mới trở về một năm trước cơ mà,sao bách tính này vẫn còn nhiệt tình và phấn khích như vậy? Y vươn tay gõ nhẹlên cánh cửa gỗ quen thuộc.Có điều, khi ngón tay vừa chạm vào cửa, lông mày y nhíu lại, cảm nhận rõràng có nhiều ánh mắt cảnh giác từ bốn phía trạch viện đổ về mình. Chủ nhâncủa những ánh mắt này rất am hiểu che giấu thân hình, nên trong thời gianngắn, y cũng không thể xác định xem rốt cuộc đối phương ẩn náu ở nơi nào.