Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1156: Cái vô sỉ của quân vương 7

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vô số khí tức hoặc sáng hoặc tối mang đầy cảm giác ngột ngạt. Phạm Nhànnhẹ nhàng cúi đầu, đầu gối khẽ cong, tay trái nắm chặt cò nỏ cầm tay, tay phảibuông xõa tự nhiên, sẵn sàng rút con dao nhỏ màu đen trong giày.Vương Khải Niên bên cạnh y vẫn bình tĩnh như thường, cầm chắc Đại NgụyThiên Tử kiếm, lưỡi kiếm lộ ra một phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cán kiếmnằm ngay chỗ Phạm Nhàn có thể rút ra một cách thuận tiện nhất.Vương Thập Tam Lang hạ thấp tầm mắt, nắm chặt cây cờ màu xanh.Mấy Hổ Vệ do Cao Đạt dẫn đầu cũng cảm nhận được vẻ bất thường, nhíumày, hai tay đã nắm chặt chuôi thanh trường đao.Chỉ có những kiếm thủ của Lục Xử Giám Sát viện phản ứng hơi chậm,nhưng vẫn chai ra phía sau phía trước Đề ti đại nhân. Một khi đột ngột gặp phảikẻ thù, bọn họ sẽ dựa người vào các cửa hàng bên đường, lợi dụng góc âm u củakiến trúc, nhanh chóng sẵn lòng lẩn trốn vào bóng tối, tiến hành giao chiến trựctiếp nhất với kẻ địch.o O oPhạm Nhàn là người sợ chết, nên tuy số người y mang theo không nhiềunhưng đều là những nhân vật lợi hại nhất trên đời này. Trước kia có Ảnh Tử cóHải Đường làm làm tướng tiên phong, giờ có Vương Thập Tam Lãng làm dũngsĩ, kết hợp với bản thân, Hổ Vệ và kiếm thủ. Lực lượng phòng thủ cường đạinhư vậy, Cho dù có Đại tông sư tới, Phạm Nhàn vẫn tự tin mình vẫn có thểchống trả vài hiệp.Nói cách khác, y sẵn sàng nghênh tiếp ám sát từ một Đại tông sư nào đó.Nhưng hôm nay, bên ngoài trạch viện tại Đạm Châu, tuy xung quanh PhạmNhàn có lực lượng mạnh mẽ đến vậy, y vẫn cảm thấy sức ép từ những người ẩnnấp xung quanh. Điều đáng nói là sức ép này không xuất phát từ một người,chứng tỏ kẻ đến không phải một Đại tông sư. Trên thế giới này, còn ai có thể tậphợp nhiều cao thủ như vậy?Phạm Nhàn cau mày, đột nhiên mỉm cười một cách khổ sở.Cánh cửa của trạch viện Phạm phủ ở Đạm Châu từ từ mở ra. Theo tiếng kẽokẹt, bầu không khí căng thẳng giữa sân lập tức tan biến.Trong cửa xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc, nhưng gương mặtnày không nên xuất hiện tại Đạm Châu."Nhâm đại nhân." Phạm Nhàn nhìn Chính khanh Thái Thường tự NhâmThiếu An trong trạch viện, cười khổ nói: "Vì sao lại là ngươi đang đợi ta trongnhà của ta?"Nhâm Thiếu An mỉm cười, nhưng không chào hỏi, chỉ ra dấu tay mời. PhạmNhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Thập Tam Lang một cái. VươngThập Tam Lang cười khẽ, ở lại ngoài cổng cùng nhóm kiếm thủ Lục Xử GiámSát viện.Phạm Nhàn dẫn Vương Khải Niên và Cao Đạt cùng mình tiến vào trạchviện. Dọc đường đi không có gì bất thường nhưng có thể cảm nhận được tòanhà từng rất yên bình này, hôm nay lại chứa đầy căng thẳng. Sau những bứctường kia, không biết có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp.Khi tới cửa vào hậu viện, Nhâm Thiếu An dừng lại, một thái giám vớigương mặt tươi cười mời Phạm Nhàn đi vào một mình.Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn càng ngày càng khổ sở, nhìn Diêu thái giámmà không thể nói ra lời.Đi đến căn toà lầu nhỏ trong hậu viện, tầng một có mấy vị quan viên đanglẳng lặng chờ đợi, thấy Phạm Nhàn đi vào đều đứng dậy hành lễ. Phạm Nhànđáp lễ từng người một, nhận ra có Thượng thư bộ Lễ và Giám chính KhâmThiên giám.Diêu thái giám chỉ đưa đến tầng một, Phạm Nhàn nâng vạt áo phía trướclên, bước chân nặng nề lết lên tầng hai, nãi nãi đang ở tầng hai.Vén bức rèm châu ngoài của tầng hai, Phạm Nhàn bước vào một cách vữngvàng, nhìn nãi nãi trên giường có vẻ ốm đau, gương mặt lộ ra vẻ đau lòng; lạinhìn nam nhân trung niên bên cạnh giường đang nắm tay nãi nãi trò chuyện,trong lòng lóe lên chút sợ hãi.Y đi tới trước giường, cực kỳ ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với haingười, lúc này mới cười khổ nói: "Bệ hạ, sao ngài lại... đến đây?"Lúc này trong lòng Phạm Nhàn chỉ có khiếp sợ và bất đắc dĩ, lần này từHàng Châu tới Đạm Châu, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh, tự cho mình tiêusái không khác gì đại sư huynh, phất ống tay áo, vứt bỏ chuyện phế truất ngườikế vị ở sau đầu... Nào ngờ, hóa ra sư phụ Nhạc Bất Quần đang ở đây chờ mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chẳng lẽ trẫm không được đến đây à?" Gương mặt Hoàng đế mang theo nụcười khó lường, nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Ngươi đường đường Khâm saimột khu vực, thế mà lại cứ sai đến Đạm Châu. Trẫm nhớ chỉ cho ngươi quản lýkhu vực Giang Nam thôi, đâu có cho cho phép ngươi quản lý cả khu vực ĐôngSơn."Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ nói: "Chủ yếu là xem xét tuyến đường chính củaNội Khố, đi qua khu vực Giang Bắc, nghĩ tới Đạm Châu cách đó không xa nênđến thăm nãi nãi, nghe nói sức khỏe nãi nãi không tốt, bản thân là cháu trai củabà mà..."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vô số khí tức hoặc sáng hoặc tối mang đầy cảm giác ngột ngạt. Phạm Nhànnhẹ nhàng cúi đầu, đầu gối khẽ cong, tay trái nắm chặt cò nỏ cầm tay, tay phảibuông xõa tự nhiên, sẵn sàng rút con dao nhỏ màu đen trong giày.Vương Khải Niên bên cạnh y vẫn bình tĩnh như thường, cầm chắc Đại NgụyThiên Tử kiếm, lưỡi kiếm lộ ra một phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cán kiếmnằm ngay chỗ Phạm Nhàn có thể rút ra một cách thuận tiện nhất.Vương Thập Tam Lang hạ thấp tầm mắt, nắm chặt cây cờ màu xanh.Mấy Hổ Vệ do Cao Đạt dẫn đầu cũng cảm nhận được vẻ bất thường, nhíumày, hai tay đã nắm chặt chuôi thanh trường đao.Chỉ có những kiếm thủ của Lục Xử Giám Sát viện phản ứng hơi chậm,nhưng vẫn chai ra phía sau phía trước Đề ti đại nhân. Một khi đột ngột gặp phảikẻ thù, bọn họ sẽ dựa người vào các cửa hàng bên đường, lợi dụng góc âm u củakiến trúc, nhanh chóng sẵn lòng lẩn trốn vào bóng tối, tiến hành giao chiến trựctiếp nhất với kẻ địch.o O oPhạm Nhàn là người sợ chết, nên tuy số người y mang theo không nhiềunhưng đều là những nhân vật lợi hại nhất trên đời này. Trước kia có Ảnh Tử cóHải Đường làm làm tướng tiên phong, giờ có Vương Thập Tam Lãng làm dũngsĩ, kết hợp với bản thân, Hổ Vệ và kiếm thủ. Lực lượng phòng thủ cường đạinhư vậy, Cho dù có Đại tông sư tới, Phạm Nhàn vẫn tự tin mình vẫn có thểchống trả vài hiệp.Nói cách khác, y sẵn sàng nghênh tiếp ám sát từ một Đại tông sư nào đó.Nhưng hôm nay, bên ngoài trạch viện tại Đạm Châu, tuy xung quanh PhạmNhàn có lực lượng mạnh mẽ đến vậy, y vẫn cảm thấy sức ép từ những người ẩnnấp xung quanh. Điều đáng nói là sức ép này không xuất phát từ một người,chứng tỏ kẻ đến không phải một Đại tông sư. Trên thế giới này, còn ai có thể tậphợp nhiều cao thủ như vậy?Phạm Nhàn cau mày, đột nhiên mỉm cười một cách khổ sở.Cánh cửa của trạch viện Phạm phủ ở Đạm Châu từ từ mở ra. Theo tiếng kẽokẹt, bầu không khí căng thẳng giữa sân lập tức tan biến.Trong cửa xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc, nhưng gương mặtnày không nên xuất hiện tại Đạm Châu."Nhâm đại nhân." Phạm Nhàn nhìn Chính khanh Thái Thường tự NhâmThiếu An trong trạch viện, cười khổ nói: "Vì sao lại là ngươi đang đợi ta trongnhà của ta?"Nhâm Thiếu An mỉm cười, nhưng không chào hỏi, chỉ ra dấu tay mời. PhạmNhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Thập Tam Lang một cái. VươngThập Tam Lang cười khẽ, ở lại ngoài cổng cùng nhóm kiếm thủ Lục Xử GiámSát viện.Phạm Nhàn dẫn Vương Khải Niên và Cao Đạt cùng mình tiến vào trạchviện. Dọc đường đi không có gì bất thường nhưng có thể cảm nhận được tòanhà từng rất yên bình này, hôm nay lại chứa đầy căng thẳng. Sau những bứctường kia, không biết có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp.Khi tới cửa vào hậu viện, Nhâm Thiếu An dừng lại, một thái giám vớigương mặt tươi cười mời Phạm Nhàn đi vào một mình.Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn càng ngày càng khổ sở, nhìn Diêu thái giámmà không thể nói ra lời.Đi đến căn toà lầu nhỏ trong hậu viện, tầng một có mấy vị quan viên đanglẳng lặng chờ đợi, thấy Phạm Nhàn đi vào đều đứng dậy hành lễ. Phạm Nhànđáp lễ từng người một, nhận ra có Thượng thư bộ Lễ và Giám chính KhâmThiên giám.Diêu thái giám chỉ đưa đến tầng một, Phạm Nhàn nâng vạt áo phía trướclên, bước chân nặng nề lết lên tầng hai, nãi nãi đang ở tầng hai.Vén bức rèm châu ngoài của tầng hai, Phạm Nhàn bước vào một cách vữngvàng, nhìn nãi nãi trên giường có vẻ ốm đau, gương mặt lộ ra vẻ đau lòng; lạinhìn nam nhân trung niên bên cạnh giường đang nắm tay nãi nãi trò chuyện,trong lòng lóe lên chút sợ hãi.Y đi tới trước giường, cực kỳ ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với haingười, lúc này mới cười khổ nói: "Bệ hạ, sao ngài lại... đến đây?"Lúc này trong lòng Phạm Nhàn chỉ có khiếp sợ và bất đắc dĩ, lần này từHàng Châu tới Đạm Châu, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh, tự cho mình tiêusái không khác gì đại sư huynh, phất ống tay áo, vứt bỏ chuyện phế truất ngườikế vị ở sau đầu... Nào ngờ, hóa ra sư phụ Nhạc Bất Quần đang ở đây chờ mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chẳng lẽ trẫm không được đến đây à?" Gương mặt Hoàng đế mang theo nụcười khó lường, nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Ngươi đường đường Khâm saimột khu vực, thế mà lại cứ sai đến Đạm Châu. Trẫm nhớ chỉ cho ngươi quản lýkhu vực Giang Nam thôi, đâu có cho cho phép ngươi quản lý cả khu vực ĐôngSơn."Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ nói: "Chủ yếu là xem xét tuyến đường chính củaNội Khố, đi qua khu vực Giang Bắc, nghĩ tới Đạm Châu cách đó không xa nênđến thăm nãi nãi, nghe nói sức khỏe nãi nãi không tốt, bản thân là cháu trai củabà mà..."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vô số khí tức hoặc sáng hoặc tối mang đầy cảm giác ngột ngạt. Phạm Nhànnhẹ nhàng cúi đầu, đầu gối khẽ cong, tay trái nắm chặt cò nỏ cầm tay, tay phảibuông xõa tự nhiên, sẵn sàng rút con dao nhỏ màu đen trong giày.Vương Khải Niên bên cạnh y vẫn bình tĩnh như thường, cầm chắc Đại NgụyThiên Tử kiếm, lưỡi kiếm lộ ra một phần, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cán kiếmnằm ngay chỗ Phạm Nhàn có thể rút ra một cách thuận tiện nhất.Vương Thập Tam Lang hạ thấp tầm mắt, nắm chặt cây cờ màu xanh.Mấy Hổ Vệ do Cao Đạt dẫn đầu cũng cảm nhận được vẻ bất thường, nhíumày, hai tay đã nắm chặt chuôi thanh trường đao.Chỉ có những kiếm thủ của Lục Xử Giám Sát viện phản ứng hơi chậm,nhưng vẫn chai ra phía sau phía trước Đề ti đại nhân. Một khi đột ngột gặp phảikẻ thù, bọn họ sẽ dựa người vào các cửa hàng bên đường, lợi dụng góc âm u củakiến trúc, nhanh chóng sẵn lòng lẩn trốn vào bóng tối, tiến hành giao chiến trựctiếp nhất với kẻ địch.o O oPhạm Nhàn là người sợ chết, nên tuy số người y mang theo không nhiềunhưng đều là những nhân vật lợi hại nhất trên đời này. Trước kia có Ảnh Tử cóHải Đường làm làm tướng tiên phong, giờ có Vương Thập Tam Lãng làm dũngsĩ, kết hợp với bản thân, Hổ Vệ và kiếm thủ. Lực lượng phòng thủ cường đạinhư vậy, Cho dù có Đại tông sư tới, Phạm Nhàn vẫn tự tin mình vẫn có thểchống trả vài hiệp.Nói cách khác, y sẵn sàng nghênh tiếp ám sát từ một Đại tông sư nào đó.Nhưng hôm nay, bên ngoài trạch viện tại Đạm Châu, tuy xung quanh PhạmNhàn có lực lượng mạnh mẽ đến vậy, y vẫn cảm thấy sức ép từ những người ẩnnấp xung quanh. Điều đáng nói là sức ép này không xuất phát từ một người,chứng tỏ kẻ đến không phải một Đại tông sư. Trên thế giới này, còn ai có thể tậphợp nhiều cao thủ như vậy?Phạm Nhàn cau mày, đột nhiên mỉm cười một cách khổ sở.Cánh cửa của trạch viện Phạm phủ ở Đạm Châu từ từ mở ra. Theo tiếng kẽokẹt, bầu không khí căng thẳng giữa sân lập tức tan biến.Trong cửa xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc, nhưng gương mặtnày không nên xuất hiện tại Đạm Châu."Nhâm đại nhân." Phạm Nhàn nhìn Chính khanh Thái Thường tự NhâmThiếu An trong trạch viện, cười khổ nói: "Vì sao lại là ngươi đang đợi ta trongnhà của ta?"Nhâm Thiếu An mỉm cười, nhưng không chào hỏi, chỉ ra dấu tay mời. PhạmNhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Thập Tam Lang một cái. VươngThập Tam Lang cười khẽ, ở lại ngoài cổng cùng nhóm kiếm thủ Lục Xử GiámSát viện.Phạm Nhàn dẫn Vương Khải Niên và Cao Đạt cùng mình tiến vào trạchviện. Dọc đường đi không có gì bất thường nhưng có thể cảm nhận được tòanhà từng rất yên bình này, hôm nay lại chứa đầy căng thẳng. Sau những bứctường kia, không biết có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp.Khi tới cửa vào hậu viện, Nhâm Thiếu An dừng lại, một thái giám vớigương mặt tươi cười mời Phạm Nhàn đi vào một mình.Nụ cười trên mặt Phạm Nhàn càng ngày càng khổ sở, nhìn Diêu thái giámmà không thể nói ra lời.Đi đến căn toà lầu nhỏ trong hậu viện, tầng một có mấy vị quan viên đanglẳng lặng chờ đợi, thấy Phạm Nhàn đi vào đều đứng dậy hành lễ. Phạm Nhànđáp lễ từng người một, nhận ra có Thượng thư bộ Lễ và Giám chính KhâmThiên giám.Diêu thái giám chỉ đưa đến tầng một, Phạm Nhàn nâng vạt áo phía trướclên, bước chân nặng nề lết lên tầng hai, nãi nãi đang ở tầng hai.Vén bức rèm châu ngoài của tầng hai, Phạm Nhàn bước vào một cách vữngvàng, nhìn nãi nãi trên giường có vẻ ốm đau, gương mặt lộ ra vẻ đau lòng; lạinhìn nam nhân trung niên bên cạnh giường đang nắm tay nãi nãi trò chuyện,trong lòng lóe lên chút sợ hãi.Y đi tới trước giường, cực kỳ ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với haingười, lúc này mới cười khổ nói: "Bệ hạ, sao ngài lại... đến đây?"Lúc này trong lòng Phạm Nhàn chỉ có khiếp sợ và bất đắc dĩ, lần này từHàng Châu tới Đạm Châu, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh, tự cho mình tiêusái không khác gì đại sư huynh, phất ống tay áo, vứt bỏ chuyện phế truất ngườikế vị ở sau đầu... Nào ngờ, hóa ra sư phụ Nhạc Bất Quần đang ở đây chờ mình.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chẳng lẽ trẫm không được đến đây à?" Gương mặt Hoàng đế mang theo nụcười khó lường, nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Ngươi đường đường Khâm saimột khu vực, thế mà lại cứ sai đến Đạm Châu. Trẫm nhớ chỉ cho ngươi quản lýkhu vực Giang Nam thôi, đâu có cho cho phép ngươi quản lý cả khu vực ĐôngSơn."Phạm Nhàn vẻ mặt đau khổ nói: "Chủ yếu là xem xét tuyến đường chính củaNội Khố, đi qua khu vực Giang Bắc, nghĩ tới Đạm Châu cách đó không xa nênđến thăm nãi nãi, nghe nói sức khỏe nãi nãi không tốt, bản thân là cháu trai củabà mà..."

Chương 1156: Cái vô sỉ của quân vương 7