Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1171: Lời nói trong lòng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy vẻ ngoài hình bình thản nhưng bên trong căng thẳng, ai cũng biết mụcđích chính trong chuyến đi tế trời của bệ hạ là gì, chắc chắn không thể để Tháitử ở lại trong cung giám quốc. Vì vậy, Thái hậu lại buông rèm xuống, cấm quânmà Đại hoàng tử kiểm soát cũng trở nên cẩn trọng, quân phòng vệ kinh đô kinhđô cũng tăng cường tuần tra.Bệ hạ đã giữ lại một động thái quan trọng nhất, đó là triệu hồi Viện trưởngcủa Giám Sát viện, Trần Bình Bình vào kinh đô. Lão thọt sính ống ở Trần Viêncuối cùng cũng trở về căn viện âm u, vẻ lạnh lùng quan sát mọi chi tiết của kinhđô, cảnh cáo những kẻ mang ý đồ xấu xa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khoảng một canh giờ, Ngôn Băng Vân đóng cửa sổ lại và ngồi xuốngghế. Hắn rút từ trong lòng ra một túi thêu tinh xảo và đẹp đẽ, sau đó lấy một vàihạt dưa ra, nhẹ nhàng đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù trông cóphần chán chường, nhưng mỗi khi nhìn vào túi thêu, ánh mắt của hắn lại trở nêndịu dàng đong đầy tình cảm. Chiếc túi này được thêu bởi Thẩm đại tiểu thư.Những ngày qua, Tiểu Ngôn công tử sống rất thảnh thơi. Hắn không còngánh trách nhiệm quản lý các công việc trong viện, cũng không cần phải nhạybén đến phát bệnh để giám sát các quan viên trong triều. Ngoài những công việchàng ngày, hắn không còn nhiều việc phải làm.—— Trên vùng đất hoang vu giữa Yến Kinh và Thương Châu, Thượng SamHổ đã chịu thiệt nặng nề trước Yến Tiểu Ất, và sau đó mọi thứ trở nên bìnhtĩnh. Mặc dù người Bắc Tề đã gửi quốc thư để trách cứ, nhưng việc điều tra vụngộ thương vẫn đang diễn ra. Thượng Kinh thành không có bất cứ dấu hiệu bấtthường nào, bên phía Đông Di thành mọi thứ cũng rất yên bình.Những vấn đề cần quản lý ở Tứ Xử chỉ có thế. Trước khi bệ hạ rời khỏi kinhthành, đã có nhiều thông tin giả mạo được lan truyền ra ngoài để đảm bảo sựyên bình giữa hai thế lực. Ngôn Băng Vân tin rằng với năng lực của Giám Sátviện, ngay cả khi hoàng thất Bắc Tề và Tứ Cố Kiếm biết thông tin về việcHoàng đế đi tuần, bọn chúng cũng không cách nào đưa ra phản ứng trong thờigian ngắn ngủi như vậy.Hơn nữa hắn không thể không rảnh rỗi, bởi vì cho dù không có nhữngnhiệm vụ nho nhỏ này, nhưng Khải Niên tiểu tổ ở kinh đô vẫn nằm dưới quyềnkiểm soát của Ngôn Băng Vân. Theo lẽ thường, việc lớn như bệ hạ xuất tuần,hắn nên thông báo trước cho Phạm Nhàn... Nhưng điều khó hiểu là, ngay khiTrần viện trưởng trở về kinh đô, lão đã dập tắt ý tưởng này của hắn một cáchđầy kiên quyết.Đây chính là điều Phạm Nhàn suy nghĩ mãi không ra khi ở Đạm Châu. Lúcnày Ngôn Băng Vân vẫn chưa biết Phạm Đề ti đã gặp gỡ đoàn tùy tùng của bệhạ, trong lòng vẫn còn mờ mịt.Ngoài ra còn có căng thẳng.Kinh đô dù trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cấm quân, quân phòng vệ kinh đôvà Trần Viện trưởng toàn thân toát lên một bầu không khí đen tối và đáng sợ,không thể có gì chuyện lớn gì xảy ra. Nếu có chuyện lớn diễn ra, chắc chắn sẽ ởbên cạnh vị bệ hạ đã rời xa kinh đô...Ngôn Băng Vân đứng bên cửa cười khổ, nhìn xuống con đường Thiên Hàphía dưới, hoàng cung cách đó không xa. Cho dù địa vị của hắn hoàn toànkhông cao nhưng vai trò lại rất phức tạp. Hắn thực sự là người đứng thứ batrong Giám Sát viện, là thân tín của Phạm Nhàn, nhưng phụ thân của hắn lại cómột danh thân phận khác. Mấu chốt hơn, hắn là một trong những thanh niênđược bệ hạ đích thân triệu vào cung ngày trước, sau một đêm dài trò chuyện,hắn lại có thêm một thân phận khác.Chẳng trách khi Trần Viện trưởng trở về kinh đô, đã chèn ép mình như vậy,có lẽ Viện trưởng đại nhân cũng có chút ý kiến về mình.Về phần vì sao Trần Viện trưởng không cho mình thông báo tới Phạm Nhàn,Ngôn Băng Vân dựa vào thông tin riêng lẻ mà mình nhận được từ ba phía,loáng thoáng đoán ra một ít chân tướng, nhưng lại cảm thấy sợ hãi trước chântướng này – Lẽ nào Trần Viện trưởng tính ra bên cạnh bệ hạ sẽ xảy ra chuyệnlớn? Do đó mới muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho Phạm Nhàn tránh càng xaHoàng thượng càng tốt!Có điều, Viện trưởng trung thành với bệ hạ đến vậy cơ mà, cho dù yêu mếnPhạm Nhàn đến đâu chăng nữa, sao lại coi trọng an toàn của Phạm Nhàn hơn cảtính mạng của bệ hạ?Tiếng chuông đồng vang lên, tín hiệu về nhà đặc biệt nhất trong các cơ quanlớn tại kinh đô được phát ra. Trong toà nhà vuông vắn của Giám Sát viện có rấtnhiều quan viên vội vã bước ra. Không phải họ vội vàng đi làm chuyện sai tráigì, chỉ là muốn nhanh chóng trở về nhà. Đặc vụ cũng là công việc chính sự,trong Giám Sát viện tất cả đều là nhân viên công vụ, không khác gì ngườithường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy vẻ ngoài hình bình thản nhưng bên trong căng thẳng, ai cũng biết mụcđích chính trong chuyến đi tế trời của bệ hạ là gì, chắc chắn không thể để Tháitử ở lại trong cung giám quốc. Vì vậy, Thái hậu lại buông rèm xuống, cấm quânmà Đại hoàng tử kiểm soát cũng trở nên cẩn trọng, quân phòng vệ kinh đô kinhđô cũng tăng cường tuần tra.Bệ hạ đã giữ lại một động thái quan trọng nhất, đó là triệu hồi Viện trưởngcủa Giám Sát viện, Trần Bình Bình vào kinh đô. Lão thọt sính ống ở Trần Viêncuối cùng cũng trở về căn viện âm u, vẻ lạnh lùng quan sát mọi chi tiết của kinhđô, cảnh cáo những kẻ mang ý đồ xấu xa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khoảng một canh giờ, Ngôn Băng Vân đóng cửa sổ lại và ngồi xuốngghế. Hắn rút từ trong lòng ra một túi thêu tinh xảo và đẹp đẽ, sau đó lấy một vàihạt dưa ra, nhẹ nhàng đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù trông cóphần chán chường, nhưng mỗi khi nhìn vào túi thêu, ánh mắt của hắn lại trở nêndịu dàng đong đầy tình cảm. Chiếc túi này được thêu bởi Thẩm đại tiểu thư.Những ngày qua, Tiểu Ngôn công tử sống rất thảnh thơi. Hắn không còngánh trách nhiệm quản lý các công việc trong viện, cũng không cần phải nhạybén đến phát bệnh để giám sát các quan viên trong triều. Ngoài những công việchàng ngày, hắn không còn nhiều việc phải làm.—— Trên vùng đất hoang vu giữa Yến Kinh và Thương Châu, Thượng SamHổ đã chịu thiệt nặng nề trước Yến Tiểu Ất, và sau đó mọi thứ trở nên bìnhtĩnh. Mặc dù người Bắc Tề đã gửi quốc thư để trách cứ, nhưng việc điều tra vụngộ thương vẫn đang diễn ra. Thượng Kinh thành không có bất cứ dấu hiệu bấtthường nào, bên phía Đông Di thành mọi thứ cũng rất yên bình.Những vấn đề cần quản lý ở Tứ Xử chỉ có thế. Trước khi bệ hạ rời khỏi kinhthành, đã có nhiều thông tin giả mạo được lan truyền ra ngoài để đảm bảo sựyên bình giữa hai thế lực. Ngôn Băng Vân tin rằng với năng lực của Giám Sátviện, ngay cả khi hoàng thất Bắc Tề và Tứ Cố Kiếm biết thông tin về việcHoàng đế đi tuần, bọn chúng cũng không cách nào đưa ra phản ứng trong thờigian ngắn ngủi như vậy.Hơn nữa hắn không thể không rảnh rỗi, bởi vì cho dù không có nhữngnhiệm vụ nho nhỏ này, nhưng Khải Niên tiểu tổ ở kinh đô vẫn nằm dưới quyềnkiểm soát của Ngôn Băng Vân. Theo lẽ thường, việc lớn như bệ hạ xuất tuần,hắn nên thông báo trước cho Phạm Nhàn... Nhưng điều khó hiểu là, ngay khiTrần viện trưởng trở về kinh đô, lão đã dập tắt ý tưởng này của hắn một cáchđầy kiên quyết.Đây chính là điều Phạm Nhàn suy nghĩ mãi không ra khi ở Đạm Châu. Lúcnày Ngôn Băng Vân vẫn chưa biết Phạm Đề ti đã gặp gỡ đoàn tùy tùng của bệhạ, trong lòng vẫn còn mờ mịt.Ngoài ra còn có căng thẳng.Kinh đô dù trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cấm quân, quân phòng vệ kinh đôvà Trần Viện trưởng toàn thân toát lên một bầu không khí đen tối và đáng sợ,không thể có gì chuyện lớn gì xảy ra. Nếu có chuyện lớn diễn ra, chắc chắn sẽ ởbên cạnh vị bệ hạ đã rời xa kinh đô...Ngôn Băng Vân đứng bên cửa cười khổ, nhìn xuống con đường Thiên Hàphía dưới, hoàng cung cách đó không xa. Cho dù địa vị của hắn hoàn toànkhông cao nhưng vai trò lại rất phức tạp. Hắn thực sự là người đứng thứ batrong Giám Sát viện, là thân tín của Phạm Nhàn, nhưng phụ thân của hắn lại cómột danh thân phận khác. Mấu chốt hơn, hắn là một trong những thanh niênđược bệ hạ đích thân triệu vào cung ngày trước, sau một đêm dài trò chuyện,hắn lại có thêm một thân phận khác.Chẳng trách khi Trần Viện trưởng trở về kinh đô, đã chèn ép mình như vậy,có lẽ Viện trưởng đại nhân cũng có chút ý kiến về mình.Về phần vì sao Trần Viện trưởng không cho mình thông báo tới Phạm Nhàn,Ngôn Băng Vân dựa vào thông tin riêng lẻ mà mình nhận được từ ba phía,loáng thoáng đoán ra một ít chân tướng, nhưng lại cảm thấy sợ hãi trước chântướng này – Lẽ nào Trần Viện trưởng tính ra bên cạnh bệ hạ sẽ xảy ra chuyệnlớn? Do đó mới muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho Phạm Nhàn tránh càng xaHoàng thượng càng tốt!Có điều, Viện trưởng trung thành với bệ hạ đến vậy cơ mà, cho dù yêu mếnPhạm Nhàn đến đâu chăng nữa, sao lại coi trọng an toàn của Phạm Nhàn hơn cảtính mạng của bệ hạ?Tiếng chuông đồng vang lên, tín hiệu về nhà đặc biệt nhất trong các cơ quanlớn tại kinh đô được phát ra. Trong toà nhà vuông vắn của Giám Sát viện có rấtnhiều quan viên vội vã bước ra. Không phải họ vội vàng đi làm chuyện sai tráigì, chỉ là muốn nhanh chóng trở về nhà. Đặc vụ cũng là công việc chính sự,trong Giám Sát viện tất cả đều là nhân viên công vụ, không khác gì ngườithường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy vẻ ngoài hình bình thản nhưng bên trong căng thẳng, ai cũng biết mụcđích chính trong chuyến đi tế trời của bệ hạ là gì, chắc chắn không thể để Tháitử ở lại trong cung giám quốc. Vì vậy, Thái hậu lại buông rèm xuống, cấm quânmà Đại hoàng tử kiểm soát cũng trở nên cẩn trọng, quân phòng vệ kinh đô kinhđô cũng tăng cường tuần tra.Bệ hạ đã giữ lại một động thái quan trọng nhất, đó là triệu hồi Viện trưởngcủa Giám Sát viện, Trần Bình Bình vào kinh đô. Lão thọt sính ống ở Trần Viêncuối cùng cũng trở về căn viện âm u, vẻ lạnh lùng quan sát mọi chi tiết của kinhđô, cảnh cáo những kẻ mang ý đồ xấu xa.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau khoảng một canh giờ, Ngôn Băng Vân đóng cửa sổ lại và ngồi xuốngghế. Hắn rút từ trong lòng ra một túi thêu tinh xảo và đẹp đẽ, sau đó lấy một vàihạt dưa ra, nhẹ nhàng đưa vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù trông cóphần chán chường, nhưng mỗi khi nhìn vào túi thêu, ánh mắt của hắn lại trở nêndịu dàng đong đầy tình cảm. Chiếc túi này được thêu bởi Thẩm đại tiểu thư.Những ngày qua, Tiểu Ngôn công tử sống rất thảnh thơi. Hắn không còngánh trách nhiệm quản lý các công việc trong viện, cũng không cần phải nhạybén đến phát bệnh để giám sát các quan viên trong triều. Ngoài những công việchàng ngày, hắn không còn nhiều việc phải làm.—— Trên vùng đất hoang vu giữa Yến Kinh và Thương Châu, Thượng SamHổ đã chịu thiệt nặng nề trước Yến Tiểu Ất, và sau đó mọi thứ trở nên bìnhtĩnh. Mặc dù người Bắc Tề đã gửi quốc thư để trách cứ, nhưng việc điều tra vụngộ thương vẫn đang diễn ra. Thượng Kinh thành không có bất cứ dấu hiệu bấtthường nào, bên phía Đông Di thành mọi thứ cũng rất yên bình.Những vấn đề cần quản lý ở Tứ Xử chỉ có thế. Trước khi bệ hạ rời khỏi kinhthành, đã có nhiều thông tin giả mạo được lan truyền ra ngoài để đảm bảo sựyên bình giữa hai thế lực. Ngôn Băng Vân tin rằng với năng lực của Giám Sátviện, ngay cả khi hoàng thất Bắc Tề và Tứ Cố Kiếm biết thông tin về việcHoàng đế đi tuần, bọn chúng cũng không cách nào đưa ra phản ứng trong thờigian ngắn ngủi như vậy.Hơn nữa hắn không thể không rảnh rỗi, bởi vì cho dù không có nhữngnhiệm vụ nho nhỏ này, nhưng Khải Niên tiểu tổ ở kinh đô vẫn nằm dưới quyềnkiểm soát của Ngôn Băng Vân. Theo lẽ thường, việc lớn như bệ hạ xuất tuần,hắn nên thông báo trước cho Phạm Nhàn... Nhưng điều khó hiểu là, ngay khiTrần viện trưởng trở về kinh đô, lão đã dập tắt ý tưởng này của hắn một cáchđầy kiên quyết.Đây chính là điều Phạm Nhàn suy nghĩ mãi không ra khi ở Đạm Châu. Lúcnày Ngôn Băng Vân vẫn chưa biết Phạm Đề ti đã gặp gỡ đoàn tùy tùng của bệhạ, trong lòng vẫn còn mờ mịt.Ngoài ra còn có căng thẳng.Kinh đô dù trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cấm quân, quân phòng vệ kinh đôvà Trần Viện trưởng toàn thân toát lên một bầu không khí đen tối và đáng sợ,không thể có gì chuyện lớn gì xảy ra. Nếu có chuyện lớn diễn ra, chắc chắn sẽ ởbên cạnh vị bệ hạ đã rời xa kinh đô...Ngôn Băng Vân đứng bên cửa cười khổ, nhìn xuống con đường Thiên Hàphía dưới, hoàng cung cách đó không xa. Cho dù địa vị của hắn hoàn toànkhông cao nhưng vai trò lại rất phức tạp. Hắn thực sự là người đứng thứ batrong Giám Sát viện, là thân tín của Phạm Nhàn, nhưng phụ thân của hắn lại cómột danh thân phận khác. Mấu chốt hơn, hắn là một trong những thanh niênđược bệ hạ đích thân triệu vào cung ngày trước, sau một đêm dài trò chuyện,hắn lại có thêm một thân phận khác.Chẳng trách khi Trần Viện trưởng trở về kinh đô, đã chèn ép mình như vậy,có lẽ Viện trưởng đại nhân cũng có chút ý kiến về mình.Về phần vì sao Trần Viện trưởng không cho mình thông báo tới Phạm Nhàn,Ngôn Băng Vân dựa vào thông tin riêng lẻ mà mình nhận được từ ba phía,loáng thoáng đoán ra một ít chân tướng, nhưng lại cảm thấy sợ hãi trước chântướng này – Lẽ nào Trần Viện trưởng tính ra bên cạnh bệ hạ sẽ xảy ra chuyệnlớn? Do đó mới muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho Phạm Nhàn tránh càng xaHoàng thượng càng tốt!Có điều, Viện trưởng trung thành với bệ hạ đến vậy cơ mà, cho dù yêu mếnPhạm Nhàn đến đâu chăng nữa, sao lại coi trọng an toàn của Phạm Nhàn hơn cảtính mạng của bệ hạ?Tiếng chuông đồng vang lên, tín hiệu về nhà đặc biệt nhất trong các cơ quanlớn tại kinh đô được phát ra. Trong toà nhà vuông vắn của Giám Sát viện có rấtnhiều quan viên vội vã bước ra. Không phải họ vội vàng đi làm chuyện sai tráigì, chỉ là muốn nhanh chóng trở về nhà. Đặc vụ cũng là công việc chính sự,trong Giám Sát viện tất cả đều là nhân viên công vụ, không khác gì ngườithường.