Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1172: Lời nói trong lòng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngôn Băng Vân không có gì cần thu dọn, ra khỏi toà nhà, lên xe ngựa củamình, vội vã trở về phủ Tử tước, không tìm đến gặp muội tử Thẩm gia để tâmsự, mà trực tiếp bước đến thư phòng của phụ thân, mở miệng hỏi: "Bên phíaTần gia có tin tức gì không?"Ngôn Nhược Hải nhìn con trai một cái, lắc đầu nói: "Con quản lý Tứ Xửtrong viện, bên phía Hào Sơn có động tĩnh gì không?"Vị trí của Hào Sơn rất đặc biệt, chính là nơi ra vào của khu vực Đông Sơn.Địa điểm này nằm ở đông bắc của Khánh Quốc, cách Đông Di không xa. Cóđiều, giữa Đạm Châu và Đông Di có rừng rậm nguyên thủy mà không ai dám đixuyên qua, nên giao thông giữa hai nơi chủ yếu dựa vào đường biển hoặc đivòng qua Hào Sơn.Vốn dĩ khu vực Đông Sơn không có lực lượng nào quá mạnh mẽ đe dọađược đoàn tùy tùng của Hoàng đế, nhưng Hào Sơn lại nằm ngang trên đường từĐông Sơn trở về kinh đô. Điểm mấu chốt nhất là... cả hai cha con nhà họ Ngônđều biết trong khe núi đó luôn có thân binh bí mật của Tần lão gia tử đang huấnluyện. Vụ phục kích Phạm Nhàn ở ngoại ô kinh đô năm ngoái chính là đội ngũmà Tần gia đã giấu diếm triều đình, điều động từ Hào Sơn đến đây."Phía Hào Sơn vẫn luôn yên bình. Kể từ sau sự việc đó, trong viện luôn tậptrung tinh thần cao độ theo dõi phía đó, nếu có bất cứ dị biến nào, đều không thểgiấu diếm chúng ta." Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng thả lỏng mình một chút, ngồixuống.Ngôn Nhược Hải mỉm cười nói: "Những việc chúng ta biết, thì Viện trưởngđại nhân cũng biết, tức là bệ hạ cũng biết. Bệ hạ đã dám dẫn theo hai ngàn cấmquân đến Đại Đông sơn để tế trời, nếu không phải là không đặt những người ởHào Sơn vào trong mắt, thì tức là tin tưởng vào lòng trung thành của Tần lão giatử.""Trung thành?" Ngôn Băng Vân thở dài, "Chẳng lẽ việc âm thầm ám sáttrọng thần của triều đình, cũng được coi là trung thành?""Trung thành có nhiều cấp độ, có lẽ sau sự việc lần trước bệ hạ đã nghi ngờlòng trung thành của lão gia tử, nhưng trên thực tế, thần tử và bệ hạ luôn có sựkhác biệt."Ngôn Nhược Hải dừng lại một lát rồi hỏi một cách nghiêm túc: "Mặc dù tađã nghỉ việc và không nên hỏi, nhưng vẫn rất tò mò, bên phía Định Châu cóchuyện gì xảy ra không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Đầu năm chém được sáu trăm tên người Hồ, đánglẽ lúc này ra phải trở về kinh đô báo cáo công trạng, nhưng rõ ràng Diệp Trọngcũng lo sợ triều đình nghi ngờ mình, vì vậy hắn vẫn giữ đội ngũ ở Định Châu,không dám trở về kinh đô trong lúc bệ hạ vắng mặt."Hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm trong tay áo, muốn nói gì đó nhưng lạithôi.Ngôn Nhược Hải tò mò nhìn con trai mình một cái, nói: "Lúc bình thườngcon có như thế này đâu, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi."Gương mặt giá lạnh của Ngôn Băng Vân lộ vẻ nghi ngờ: "Con không biết bệhạ có thật sự an toàn hay không.""Có gì đáng ngại?" Ngôn Nhược Hải cau mày nói: "Triều đình Đại Khánh tacó bảy nhánh quân tinh nhuệ, ba nhánh mà con nghi ngờ chẳng thể tiến cận ĐạiĐông Sơn, tất cả đều dưới sự giám sát của viện.""Yến Tiểu Ất thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của phụthân, như muốn tìm ra điều gì đó từ ánh mắt của ông.Ngôn Nhược Hải rất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt con trai,nói: "Yến Đại đô đốc thì có chuyện gì?""Trận đại thắng ở Thương Châu có vấn đề!" Ngôn Băng Vân hạ giọng lại:"Ta đã nói, trận đại thắng ở Thương Châu lần này có vấn đề! Những mật thámTứ Xử điều tra quân công từ đã báo cáo lại, tuy những thủ cấp này đã đượcngụy trang nhưng vẫn có một số điểm không ổn...""Ngươi là thủ lĩnh của Tứ Xử, tiếp quản chức vụ của ta, chắc biết, giết dânđể giả công... Tuy là tội rất lớn, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có cách nào đểngăn chặn hoàn toàn. Đặc biệt là những tướng lĩnh biên giới như thế này, cầnnhận thêm ban thưởng từ triều đình để cân bằng đau khổ ở vùng đất biêncương." Ngôn Nhược Hải lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cho dù Yến Tiểu Ất giả mạoquân công, thì có liên quan gì đến bệ hạ trên Đại Đông sơn? Đừng quên, quốcthư từ Bắc Tề đã đến, chẳng lẽ người Bắc Tề lại đóng kịch cùng Yến Đại đôđốc?""Điều con lo ngại chính là chuyện ấy." Ngôn Băng Vân phản bác: "Nếu chỉlà giết dân để giả công thì con cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu việc này có liênquan đến Bắc Tề, con sợ sự việc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."Ngôn Nhược Hải từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con traimình, nói từng câu từng chữ một: "Con có biết mình đang nói gì không? Chẳnglẽ con nghĩ chỉ vì Viện trưởng và Đề ti đại nhân cho phép con tạm quản lý việnnên con đã là nhân vật tài giỏi nhất dưới vòm trời này? Con nghĩ mình có thểnhìn thấu mọi sự giả dối trên thế gian này ư? Cho dù Yến Đại đô đốc và ngườiBắc Tề đang đóng kịch, nhưng có vấn đề gì không?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngôn Băng Vân không có gì cần thu dọn, ra khỏi toà nhà, lên xe ngựa củamình, vội vã trở về phủ Tử tước, không tìm đến gặp muội tử Thẩm gia để tâmsự, mà trực tiếp bước đến thư phòng của phụ thân, mở miệng hỏi: "Bên phíaTần gia có tin tức gì không?"Ngôn Nhược Hải nhìn con trai một cái, lắc đầu nói: "Con quản lý Tứ Xửtrong viện, bên phía Hào Sơn có động tĩnh gì không?"Vị trí của Hào Sơn rất đặc biệt, chính là nơi ra vào của khu vực Đông Sơn.Địa điểm này nằm ở đông bắc của Khánh Quốc, cách Đông Di không xa. Cóđiều, giữa Đạm Châu và Đông Di có rừng rậm nguyên thủy mà không ai dám đixuyên qua, nên giao thông giữa hai nơi chủ yếu dựa vào đường biển hoặc đivòng qua Hào Sơn.Vốn dĩ khu vực Đông Sơn không có lực lượng nào quá mạnh mẽ đe dọađược đoàn tùy tùng của Hoàng đế, nhưng Hào Sơn lại nằm ngang trên đường từĐông Sơn trở về kinh đô. Điểm mấu chốt nhất là... cả hai cha con nhà họ Ngônđều biết trong khe núi đó luôn có thân binh bí mật của Tần lão gia tử đang huấnluyện. Vụ phục kích Phạm Nhàn ở ngoại ô kinh đô năm ngoái chính là đội ngũmà Tần gia đã giấu diếm triều đình, điều động từ Hào Sơn đến đây."Phía Hào Sơn vẫn luôn yên bình. Kể từ sau sự việc đó, trong viện luôn tậptrung tinh thần cao độ theo dõi phía đó, nếu có bất cứ dị biến nào, đều không thểgiấu diếm chúng ta." Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng thả lỏng mình một chút, ngồixuống.Ngôn Nhược Hải mỉm cười nói: "Những việc chúng ta biết, thì Viện trưởngđại nhân cũng biết, tức là bệ hạ cũng biết. Bệ hạ đã dám dẫn theo hai ngàn cấmquân đến Đại Đông sơn để tế trời, nếu không phải là không đặt những người ởHào Sơn vào trong mắt, thì tức là tin tưởng vào lòng trung thành của Tần lão giatử.""Trung thành?" Ngôn Băng Vân thở dài, "Chẳng lẽ việc âm thầm ám sáttrọng thần của triều đình, cũng được coi là trung thành?""Trung thành có nhiều cấp độ, có lẽ sau sự việc lần trước bệ hạ đã nghi ngờlòng trung thành của lão gia tử, nhưng trên thực tế, thần tử và bệ hạ luôn có sựkhác biệt."Ngôn Nhược Hải dừng lại một lát rồi hỏi một cách nghiêm túc: "Mặc dù tađã nghỉ việc và không nên hỏi, nhưng vẫn rất tò mò, bên phía Định Châu cóchuyện gì xảy ra không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Đầu năm chém được sáu trăm tên người Hồ, đánglẽ lúc này ra phải trở về kinh đô báo cáo công trạng, nhưng rõ ràng Diệp Trọngcũng lo sợ triều đình nghi ngờ mình, vì vậy hắn vẫn giữ đội ngũ ở Định Châu,không dám trở về kinh đô trong lúc bệ hạ vắng mặt."Hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm trong tay áo, muốn nói gì đó nhưng lạithôi.Ngôn Nhược Hải tò mò nhìn con trai mình một cái, nói: "Lúc bình thườngcon có như thế này đâu, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi."Gương mặt giá lạnh của Ngôn Băng Vân lộ vẻ nghi ngờ: "Con không biết bệhạ có thật sự an toàn hay không.""Có gì đáng ngại?" Ngôn Nhược Hải cau mày nói: "Triều đình Đại Khánh tacó bảy nhánh quân tinh nhuệ, ba nhánh mà con nghi ngờ chẳng thể tiến cận ĐạiĐông Sơn, tất cả đều dưới sự giám sát của viện.""Yến Tiểu Ất thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của phụthân, như muốn tìm ra điều gì đó từ ánh mắt của ông.Ngôn Nhược Hải rất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt con trai,nói: "Yến Đại đô đốc thì có chuyện gì?""Trận đại thắng ở Thương Châu có vấn đề!" Ngôn Băng Vân hạ giọng lại:"Ta đã nói, trận đại thắng ở Thương Châu lần này có vấn đề! Những mật thámTứ Xử điều tra quân công từ đã báo cáo lại, tuy những thủ cấp này đã đượcngụy trang nhưng vẫn có một số điểm không ổn...""Ngươi là thủ lĩnh của Tứ Xử, tiếp quản chức vụ của ta, chắc biết, giết dânđể giả công... Tuy là tội rất lớn, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có cách nào đểngăn chặn hoàn toàn. Đặc biệt là những tướng lĩnh biên giới như thế này, cầnnhận thêm ban thưởng từ triều đình để cân bằng đau khổ ở vùng đất biêncương." Ngôn Nhược Hải lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cho dù Yến Tiểu Ất giả mạoquân công, thì có liên quan gì đến bệ hạ trên Đại Đông sơn? Đừng quên, quốcthư từ Bắc Tề đã đến, chẳng lẽ người Bắc Tề lại đóng kịch cùng Yến Đại đôđốc?""Điều con lo ngại chính là chuyện ấy." Ngôn Băng Vân phản bác: "Nếu chỉlà giết dân để giả công thì con cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu việc này có liênquan đến Bắc Tề, con sợ sự việc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."Ngôn Nhược Hải từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con traimình, nói từng câu từng chữ một: "Con có biết mình đang nói gì không? Chẳnglẽ con nghĩ chỉ vì Viện trưởng và Đề ti đại nhân cho phép con tạm quản lý việnnên con đã là nhân vật tài giỏi nhất dưới vòm trời này? Con nghĩ mình có thểnhìn thấu mọi sự giả dối trên thế gian này ư? Cho dù Yến Đại đô đốc và ngườiBắc Tề đang đóng kịch, nhưng có vấn đề gì không?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngôn Băng Vân không có gì cần thu dọn, ra khỏi toà nhà, lên xe ngựa củamình, vội vã trở về phủ Tử tước, không tìm đến gặp muội tử Thẩm gia để tâmsự, mà trực tiếp bước đến thư phòng của phụ thân, mở miệng hỏi: "Bên phíaTần gia có tin tức gì không?"Ngôn Nhược Hải nhìn con trai một cái, lắc đầu nói: "Con quản lý Tứ Xửtrong viện, bên phía Hào Sơn có động tĩnh gì không?"Vị trí của Hào Sơn rất đặc biệt, chính là nơi ra vào của khu vực Đông Sơn.Địa điểm này nằm ở đông bắc của Khánh Quốc, cách Đông Di không xa. Cóđiều, giữa Đạm Châu và Đông Di có rừng rậm nguyên thủy mà không ai dám đixuyên qua, nên giao thông giữa hai nơi chủ yếu dựa vào đường biển hoặc đivòng qua Hào Sơn.Vốn dĩ khu vực Đông Sơn không có lực lượng nào quá mạnh mẽ đe dọađược đoàn tùy tùng của Hoàng đế, nhưng Hào Sơn lại nằm ngang trên đường từĐông Sơn trở về kinh đô. Điểm mấu chốt nhất là... cả hai cha con nhà họ Ngônđều biết trong khe núi đó luôn có thân binh bí mật của Tần lão gia tử đang huấnluyện. Vụ phục kích Phạm Nhàn ở ngoại ô kinh đô năm ngoái chính là đội ngũmà Tần gia đã giấu diếm triều đình, điều động từ Hào Sơn đến đây."Phía Hào Sơn vẫn luôn yên bình. Kể từ sau sự việc đó, trong viện luôn tậptrung tinh thần cao độ theo dõi phía đó, nếu có bất cứ dị biến nào, đều không thểgiấu diếm chúng ta." Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng thả lỏng mình một chút, ngồixuống.Ngôn Nhược Hải mỉm cười nói: "Những việc chúng ta biết, thì Viện trưởngđại nhân cũng biết, tức là bệ hạ cũng biết. Bệ hạ đã dám dẫn theo hai ngàn cấmquân đến Đại Đông sơn để tế trời, nếu không phải là không đặt những người ởHào Sơn vào trong mắt, thì tức là tin tưởng vào lòng trung thành của Tần lão giatử.""Trung thành?" Ngôn Băng Vân thở dài, "Chẳng lẽ việc âm thầm ám sáttrọng thần của triều đình, cũng được coi là trung thành?""Trung thành có nhiều cấp độ, có lẽ sau sự việc lần trước bệ hạ đã nghi ngờlòng trung thành của lão gia tử, nhưng trên thực tế, thần tử và bệ hạ luôn có sựkhác biệt."Ngôn Nhược Hải dừng lại một lát rồi hỏi một cách nghiêm túc: "Mặc dù tađã nghỉ việc và không nên hỏi, nhưng vẫn rất tò mò, bên phía Định Châu cóchuyện gì xảy ra không?"Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Đầu năm chém được sáu trăm tên người Hồ, đánglẽ lúc này ra phải trở về kinh đô báo cáo công trạng, nhưng rõ ràng Diệp Trọngcũng lo sợ triều đình nghi ngờ mình, vì vậy hắn vẫn giữ đội ngũ ở Định Châu,không dám trở về kinh đô trong lúc bệ hạ vắng mặt."Hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm trong tay áo, muốn nói gì đó nhưng lạithôi.Ngôn Nhược Hải tò mò nhìn con trai mình một cái, nói: "Lúc bình thườngcon có như thế này đâu, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi."Gương mặt giá lạnh của Ngôn Băng Vân lộ vẻ nghi ngờ: "Con không biết bệhạ có thật sự an toàn hay không.""Có gì đáng ngại?" Ngôn Nhược Hải cau mày nói: "Triều đình Đại Khánh tacó bảy nhánh quân tinh nhuệ, ba nhánh mà con nghi ngờ chẳng thể tiến cận ĐạiĐông Sơn, tất cả đều dưới sự giám sát của viện.""Yến Tiểu Ất thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của phụthân, như muốn tìm ra điều gì đó từ ánh mắt của ông.Ngôn Nhược Hải rất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt con trai,nói: "Yến Đại đô đốc thì có chuyện gì?""Trận đại thắng ở Thương Châu có vấn đề!" Ngôn Băng Vân hạ giọng lại:"Ta đã nói, trận đại thắng ở Thương Châu lần này có vấn đề! Những mật thámTứ Xử điều tra quân công từ đã báo cáo lại, tuy những thủ cấp này đã đượcngụy trang nhưng vẫn có một số điểm không ổn...""Ngươi là thủ lĩnh của Tứ Xử, tiếp quản chức vụ của ta, chắc biết, giết dânđể giả công... Tuy là tội rất lớn, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có cách nào đểngăn chặn hoàn toàn. Đặc biệt là những tướng lĩnh biên giới như thế này, cầnnhận thêm ban thưởng từ triều đình để cân bằng đau khổ ở vùng đất biêncương." Ngôn Nhược Hải lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cho dù Yến Tiểu Ất giả mạoquân công, thì có liên quan gì đến bệ hạ trên Đại Đông sơn? Đừng quên, quốcthư từ Bắc Tề đã đến, chẳng lẽ người Bắc Tề lại đóng kịch cùng Yến Đại đôđốc?""Điều con lo ngại chính là chuyện ấy." Ngôn Băng Vân phản bác: "Nếu chỉlà giết dân để giả công thì con cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu việc này có liênquan đến Bắc Tề, con sợ sự việc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."Ngôn Nhược Hải từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con traimình, nói từng câu từng chữ một: "Con có biết mình đang nói gì không? Chẳnglẽ con nghĩ chỉ vì Viện trưởng và Đề ti đại nhân cho phép con tạm quản lý việnnên con đã là nhân vật tài giỏi nhất dưới vòm trời này? Con nghĩ mình có thểnhìn thấu mọi sự giả dối trên thế gian này ư? Cho dù Yến Đại đô đốc và ngườiBắc Tề đang đóng kịch, nhưng có vấn đề gì không?"