Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1175: Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng Đông Sơn 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong một biệt viện yên bình của hoàng thất, một thị vệ đang tuần tra ngoàicửa sổ, tựa như mắt mù tai điếc, không thể nghe hay thấy bất cứ điều gì. Tronglúc này, đối tượng trông coi đặc biệt của hoàng thất - Trưởng công chúa đang bímật bàn bạc gì đó với thân tín của mình."Hắn quá đa nghi, vì vậy không cần phải bày mưu gì cả, hắn nhảy ra chủđộng thiết kế." Lý Vân Duệ nói chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Hơn nữa, hắn rất tựđại, tự đại đến mức có thể tương kế tựu kế... kế sách chó má gì chứ, thực ra chỉlà hắn tự chơi với mình mà thôi."Cô ả đột ngột mở mắt, nói: "Có điều... bản cung sợ ca ca cảm thấy cô đơnnên đành phải chơi đùa với hắn một chút. Ám sát ở Đại Đông Sơn... dường nhưđã trở thành một việc có vẻ rất hoang đường. Hắn biết ta muốn giết hắn, chờ tatới giết; ta biết hắn chờ ta tới giết nhưng vẫn phải tới giết hắn. Đúng là thú vị."Viên Hoành Đạo nghe câu nói vòng vo này, nhìn nụ cười điềm nhiên trênkhóe môi Trưởng công chúa, nhưng lại chẳng thấy thú vị chút nào, ngược lạitrong lòng dâng lên ý lạnh, biết rõ trên Đại Đông sơn là một cái bẫy, nhưngTrưởng công chúa nghĩa chẳng từ nan nhảy thẳng vào. Chẳng lẽ cô ta thật sựcho rằng vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân có thể thay đổi thế cục cả thiên hạ haysao?Tuy sau khi Hoàng Nghị chết đi, hắn đã trở thành mưu sĩ thân cận nhất củaLý Vân Duệ, có điều hắn biết tuy hai năm qua vị Trưởng công chúa điện hạ nàycó vẻ luôn bị bệ hạ và Phạm Nhàn bức ép lùi từng bước một về phía sau, nhưnghề có chiêu thức nào ra dáng; nhưng trong phương diện mưu kế, đúng là khôngcó quá nhiều chỗ cần đến mình.Cũng chính vì vậy, hắn vẫn chưa thăm dò rõ ràng những chi tiết nhỏ trongkế hoạch cuối cùng của Trưởng công chúa, đương nhiên cũng không thể tớibẩm báo cho Viện trưởng và Hoàng đế bệ hạ.Thân là mưu sĩ, tại những thời khắc quan trọng như này, cho dù là để ngụytrang hay để giành được lòng tin, Viên Hoành Đạo cũng phải đưa ra một số lờikhuyên cần thiết. Vì vậy, hắn nhìn vào mắt công chúa Lý Vân Duệ, nhẹ nhàngnói: "Thú vị, có những lúc là sự kết hợp giữa hoang đường và ngu ngốc... Takhông biết rốt cuộc bên nào càng hoang đường hơn, bên nào càng ngu xuẩnhơn, nhưng nếu người đầu tiên hành động là bệ hạ, thế thì ngài nên chọn một lốiđi khác. Nếu không, cho dù hành động như thế nào, bước đi của quân cờ luônchậm hơn đối phương một bước."Trưởng công chúa Lý Vân Duệ từ từ nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu rồinói: "Một lối đi khác? Ngươi đang khuyên ta nên tạm thời không hành động?""Đúng vậy."Trưởng công chúa đột nhiên mở mắt nở nụ cười, một nụ cười ngây thơ hồnnhiên: "Không hành động thì có ích lợi gì? Nếu lễ tế trời tại Đại Đông sơn diễnra suôn sẻ... cuối cùng mẫu hậu cũng sẽ ra đi, lẽ nào ngươi mong ta bị giam cầmmãi mãi ở biệt viện này?"Viên Hoành Đạo lẳng lặng nở nụ cười, mình đã có thể thoải mái ra vào biệtviện này, thế thì chắc chắn Trưởng công chúa có rất nhiều biện pháp thoải máirời khỏi biệt viện. Hắn biết Trưởng công chúa chỉ suy nghĩ tới tình hình sau nàycủa Khánh Quốc, cho dù xét trên góc độ nào đi nữa, nếu không nắm được cơhội bệ hạ rời kinh lần này, Trưởng công chúa muốn Đông Sơn tái khởi, còn cócơ hội nào cơ chứ?“Phạm Nhàn.” Viên Hoành Đạo cố gắng thuyết phục Trưởng công chúa,trước khi trong viện có chỉ thị rõ ràng hơn, đương nhiên hắn phải cố gắng hếtsức kéo dài hành động của Trưởng công chúa: “Đây là cơ hội của ngài.’“Phạm Nhàn?” Trưởng công chúa nổi hứng thú, mỉm cười nói: “Cho dùtương lai bệ hạ sẽ tước quyền của Phạm Nhàn, nhưng đây không phải cơ hộicho bản cung.”“Không chỉ đơn giản là tước quyền.” Viên Hoành Đạo nhẹ nhàng nói:“Phạm Nhàn có mối quan hệ quá gần gũi với phương bắc, mà bệ hạ... một khiổn định lại mâu thuẫn trong nội bộ triều đình, chắc chắn sẽ chỉ mũi đao về phíaBắc Tề. Mà lúc này Phạm Nhàn sẽ làm như thế nào, cũng đáng suy ngẫm,không khéo lúc đó sẽ là cơ hội cho ngài.”“Cho nên ta phải sống sót?” Trưởng công chúa nở nụ cười tự giễu."Ngài nhất định phải sống sót."Cô ả lười biếng cười một tiếng, không tỏ ý kiến, đôi tay thon dài như hoalan chỉ vào chén trà trên bàn. Khi Viên Hoành Đạo đứng lên để rót trà cho nàng,nữ nhân này nhẹ nhàng hạ thấp mí mắt xuống, bình tĩnh suy nghĩ. Ý tưởng củaViên Hoành Đạo không sai, chẳng qua hắn không hiểu Hoàng đế là người nhưthế nào.Trên thế giới này, chỉ có công chúa Lý Vân Duệ hiểu rõ nhất về bản chất củaHoàng đế, cũng chỉ có ả mới biết, lúc này Hoàng đế đang tạo cơ hội cho mình.Nếu ả không nắm lấy cơ hội này, thế thì không cần phải bàn đến việc tương lai.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong một biệt viện yên bình của hoàng thất, một thị vệ đang tuần tra ngoàicửa sổ, tựa như mắt mù tai điếc, không thể nghe hay thấy bất cứ điều gì. Tronglúc này, đối tượng trông coi đặc biệt của hoàng thất - Trưởng công chúa đang bímật bàn bạc gì đó với thân tín của mình."Hắn quá đa nghi, vì vậy không cần phải bày mưu gì cả, hắn nhảy ra chủđộng thiết kế." Lý Vân Duệ nói chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Hơn nữa, hắn rất tựđại, tự đại đến mức có thể tương kế tựu kế... kế sách chó má gì chứ, thực ra chỉlà hắn tự chơi với mình mà thôi."Cô ả đột ngột mở mắt, nói: "Có điều... bản cung sợ ca ca cảm thấy cô đơnnên đành phải chơi đùa với hắn một chút. Ám sát ở Đại Đông Sơn... dường nhưđã trở thành một việc có vẻ rất hoang đường. Hắn biết ta muốn giết hắn, chờ tatới giết; ta biết hắn chờ ta tới giết nhưng vẫn phải tới giết hắn. Đúng là thú vị."Viên Hoành Đạo nghe câu nói vòng vo này, nhìn nụ cười điềm nhiên trênkhóe môi Trưởng công chúa, nhưng lại chẳng thấy thú vị chút nào, ngược lạitrong lòng dâng lên ý lạnh, biết rõ trên Đại Đông sơn là một cái bẫy, nhưngTrưởng công chúa nghĩa chẳng từ nan nhảy thẳng vào. Chẳng lẽ cô ta thật sựcho rằng vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân có thể thay đổi thế cục cả thiên hạ haysao?Tuy sau khi Hoàng Nghị chết đi, hắn đã trở thành mưu sĩ thân cận nhất củaLý Vân Duệ, có điều hắn biết tuy hai năm qua vị Trưởng công chúa điện hạ nàycó vẻ luôn bị bệ hạ và Phạm Nhàn bức ép lùi từng bước một về phía sau, nhưnghề có chiêu thức nào ra dáng; nhưng trong phương diện mưu kế, đúng là khôngcó quá nhiều chỗ cần đến mình.Cũng chính vì vậy, hắn vẫn chưa thăm dò rõ ràng những chi tiết nhỏ trongkế hoạch cuối cùng của Trưởng công chúa, đương nhiên cũng không thể tớibẩm báo cho Viện trưởng và Hoàng đế bệ hạ.Thân là mưu sĩ, tại những thời khắc quan trọng như này, cho dù là để ngụytrang hay để giành được lòng tin, Viên Hoành Đạo cũng phải đưa ra một số lờikhuyên cần thiết. Vì vậy, hắn nhìn vào mắt công chúa Lý Vân Duệ, nhẹ nhàngnói: "Thú vị, có những lúc là sự kết hợp giữa hoang đường và ngu ngốc... Takhông biết rốt cuộc bên nào càng hoang đường hơn, bên nào càng ngu xuẩnhơn, nhưng nếu người đầu tiên hành động là bệ hạ, thế thì ngài nên chọn một lốiđi khác. Nếu không, cho dù hành động như thế nào, bước đi của quân cờ luônchậm hơn đối phương một bước."Trưởng công chúa Lý Vân Duệ từ từ nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu rồinói: "Một lối đi khác? Ngươi đang khuyên ta nên tạm thời không hành động?""Đúng vậy."Trưởng công chúa đột nhiên mở mắt nở nụ cười, một nụ cười ngây thơ hồnnhiên: "Không hành động thì có ích lợi gì? Nếu lễ tế trời tại Đại Đông sơn diễnra suôn sẻ... cuối cùng mẫu hậu cũng sẽ ra đi, lẽ nào ngươi mong ta bị giam cầmmãi mãi ở biệt viện này?"Viên Hoành Đạo lẳng lặng nở nụ cười, mình đã có thể thoải mái ra vào biệtviện này, thế thì chắc chắn Trưởng công chúa có rất nhiều biện pháp thoải máirời khỏi biệt viện. Hắn biết Trưởng công chúa chỉ suy nghĩ tới tình hình sau nàycủa Khánh Quốc, cho dù xét trên góc độ nào đi nữa, nếu không nắm được cơhội bệ hạ rời kinh lần này, Trưởng công chúa muốn Đông Sơn tái khởi, còn cócơ hội nào cơ chứ?“Phạm Nhàn.” Viên Hoành Đạo cố gắng thuyết phục Trưởng công chúa,trước khi trong viện có chỉ thị rõ ràng hơn, đương nhiên hắn phải cố gắng hếtsức kéo dài hành động của Trưởng công chúa: “Đây là cơ hội của ngài.’“Phạm Nhàn?” Trưởng công chúa nổi hứng thú, mỉm cười nói: “Cho dùtương lai bệ hạ sẽ tước quyền của Phạm Nhàn, nhưng đây không phải cơ hộicho bản cung.”“Không chỉ đơn giản là tước quyền.” Viên Hoành Đạo nhẹ nhàng nói:“Phạm Nhàn có mối quan hệ quá gần gũi với phương bắc, mà bệ hạ... một khiổn định lại mâu thuẫn trong nội bộ triều đình, chắc chắn sẽ chỉ mũi đao về phíaBắc Tề. Mà lúc này Phạm Nhàn sẽ làm như thế nào, cũng đáng suy ngẫm,không khéo lúc đó sẽ là cơ hội cho ngài.”“Cho nên ta phải sống sót?” Trưởng công chúa nở nụ cười tự giễu."Ngài nhất định phải sống sót."Cô ả lười biếng cười một tiếng, không tỏ ý kiến, đôi tay thon dài như hoalan chỉ vào chén trà trên bàn. Khi Viên Hoành Đạo đứng lên để rót trà cho nàng,nữ nhân này nhẹ nhàng hạ thấp mí mắt xuống, bình tĩnh suy nghĩ. Ý tưởng củaViên Hoành Đạo không sai, chẳng qua hắn không hiểu Hoàng đế là người nhưthế nào.Trên thế giới này, chỉ có công chúa Lý Vân Duệ hiểu rõ nhất về bản chất củaHoàng đế, cũng chỉ có ả mới biết, lúc này Hoàng đế đang tạo cơ hội cho mình.Nếu ả không nắm lấy cơ hội này, thế thì không cần phải bàn đến việc tương lai.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong một biệt viện yên bình của hoàng thất, một thị vệ đang tuần tra ngoàicửa sổ, tựa như mắt mù tai điếc, không thể nghe hay thấy bất cứ điều gì. Tronglúc này, đối tượng trông coi đặc biệt của hoàng thất - Trưởng công chúa đang bímật bàn bạc gì đó với thân tín của mình."Hắn quá đa nghi, vì vậy không cần phải bày mưu gì cả, hắn nhảy ra chủđộng thiết kế." Lý Vân Duệ nói chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Hơn nữa, hắn rất tựđại, tự đại đến mức có thể tương kế tựu kế... kế sách chó má gì chứ, thực ra chỉlà hắn tự chơi với mình mà thôi."Cô ả đột ngột mở mắt, nói: "Có điều... bản cung sợ ca ca cảm thấy cô đơnnên đành phải chơi đùa với hắn một chút. Ám sát ở Đại Đông Sơn... dường nhưđã trở thành một việc có vẻ rất hoang đường. Hắn biết ta muốn giết hắn, chờ tatới giết; ta biết hắn chờ ta tới giết nhưng vẫn phải tới giết hắn. Đúng là thú vị."Viên Hoành Đạo nghe câu nói vòng vo này, nhìn nụ cười điềm nhiên trênkhóe môi Trưởng công chúa, nhưng lại chẳng thấy thú vị chút nào, ngược lạitrong lòng dâng lên ý lạnh, biết rõ trên Đại Đông sơn là một cái bẫy, nhưngTrưởng công chúa nghĩa chẳng từ nan nhảy thẳng vào. Chẳng lẽ cô ta thật sựcho rằng vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân có thể thay đổi thế cục cả thiên hạ haysao?Tuy sau khi Hoàng Nghị chết đi, hắn đã trở thành mưu sĩ thân cận nhất củaLý Vân Duệ, có điều hắn biết tuy hai năm qua vị Trưởng công chúa điện hạ nàycó vẻ luôn bị bệ hạ và Phạm Nhàn bức ép lùi từng bước một về phía sau, nhưnghề có chiêu thức nào ra dáng; nhưng trong phương diện mưu kế, đúng là khôngcó quá nhiều chỗ cần đến mình.Cũng chính vì vậy, hắn vẫn chưa thăm dò rõ ràng những chi tiết nhỏ trongkế hoạch cuối cùng của Trưởng công chúa, đương nhiên cũng không thể tớibẩm báo cho Viện trưởng và Hoàng đế bệ hạ.Thân là mưu sĩ, tại những thời khắc quan trọng như này, cho dù là để ngụytrang hay để giành được lòng tin, Viên Hoành Đạo cũng phải đưa ra một số lờikhuyên cần thiết. Vì vậy, hắn nhìn vào mắt công chúa Lý Vân Duệ, nhẹ nhàngnói: "Thú vị, có những lúc là sự kết hợp giữa hoang đường và ngu ngốc... Takhông biết rốt cuộc bên nào càng hoang đường hơn, bên nào càng ngu xuẩnhơn, nhưng nếu người đầu tiên hành động là bệ hạ, thế thì ngài nên chọn một lốiđi khác. Nếu không, cho dù hành động như thế nào, bước đi của quân cờ luônchậm hơn đối phương một bước."Trưởng công chúa Lý Vân Duệ từ từ nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu rồinói: "Một lối đi khác? Ngươi đang khuyên ta nên tạm thời không hành động?""Đúng vậy."Trưởng công chúa đột nhiên mở mắt nở nụ cười, một nụ cười ngây thơ hồnnhiên: "Không hành động thì có ích lợi gì? Nếu lễ tế trời tại Đại Đông sơn diễnra suôn sẻ... cuối cùng mẫu hậu cũng sẽ ra đi, lẽ nào ngươi mong ta bị giam cầmmãi mãi ở biệt viện này?"Viên Hoành Đạo lẳng lặng nở nụ cười, mình đã có thể thoải mái ra vào biệtviện này, thế thì chắc chắn Trưởng công chúa có rất nhiều biện pháp thoải máirời khỏi biệt viện. Hắn biết Trưởng công chúa chỉ suy nghĩ tới tình hình sau nàycủa Khánh Quốc, cho dù xét trên góc độ nào đi nữa, nếu không nắm được cơhội bệ hạ rời kinh lần này, Trưởng công chúa muốn Đông Sơn tái khởi, còn cócơ hội nào cơ chứ?“Phạm Nhàn.” Viên Hoành Đạo cố gắng thuyết phục Trưởng công chúa,trước khi trong viện có chỉ thị rõ ràng hơn, đương nhiên hắn phải cố gắng hếtsức kéo dài hành động của Trưởng công chúa: “Đây là cơ hội của ngài.’“Phạm Nhàn?” Trưởng công chúa nổi hứng thú, mỉm cười nói: “Cho dùtương lai bệ hạ sẽ tước quyền của Phạm Nhàn, nhưng đây không phải cơ hộicho bản cung.”“Không chỉ đơn giản là tước quyền.” Viên Hoành Đạo nhẹ nhàng nói:“Phạm Nhàn có mối quan hệ quá gần gũi với phương bắc, mà bệ hạ... một khiổn định lại mâu thuẫn trong nội bộ triều đình, chắc chắn sẽ chỉ mũi đao về phíaBắc Tề. Mà lúc này Phạm Nhàn sẽ làm như thế nào, cũng đáng suy ngẫm,không khéo lúc đó sẽ là cơ hội cho ngài.”“Cho nên ta phải sống sót?” Trưởng công chúa nở nụ cười tự giễu."Ngài nhất định phải sống sót."Cô ả lười biếng cười một tiếng, không tỏ ý kiến, đôi tay thon dài như hoalan chỉ vào chén trà trên bàn. Khi Viên Hoành Đạo đứng lên để rót trà cho nàng,nữ nhân này nhẹ nhàng hạ thấp mí mắt xuống, bình tĩnh suy nghĩ. Ý tưởng củaViên Hoành Đạo không sai, chẳng qua hắn không hiểu Hoàng đế là người nhưthế nào.Trên thế giới này, chỉ có công chúa Lý Vân Duệ hiểu rõ nhất về bản chất củaHoàng đế, cũng chỉ có ả mới biết, lúc này Hoàng đế đang tạo cơ hội cho mình.Nếu ả không nắm lấy cơ hội này, thế thì không cần phải bàn đến việc tương lai.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑