Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1176: Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng Đông Sơn 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế đã có biết bao cơ hội để tiêu diệt ả, nhưng hắn không hành động,rõ ràng là mong muốn thông qua ả để dụ dỗ một số người ló đầu ra. Những kẻthuộc Quân Sơn hội luôn ẩn nấp trong triều đình, một lão quái vật nào đó...Ả nghĩ thầm trong lòng, nếu ả thắng cuộc, thế thì đây chẳng là gì cả. Nhưngngay cả khi thua, miễn là Hoàng đế có thể đạt được mục tiêu của mình, như vậycũng tốt... nghĩ đến điều này, khóe miệng ả lại nở nụ cười tự ti..o O o."Hoành Đạo huynh, theo ngươi thì chuyện giết người này, cuối cùng là sođấu điều gì?" Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn hắn .Viên Hoành Đạo suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thời gian, cơ hội và đạithế.""Không sai, nhưng thực ra đã sai." Trưởng công chúa nhẹ nhàng cúi đầu vànói: "Thực ra đến cuối cùng, chúng ta đang so đấu những điều đơn giản và trựctiếp nhất. Xem ai rút dao nhanh hơn, ai có nhiều tay chân hơn.""Tranh giành ngôi báu, thực chất không khác gì việc các bang phái trêngiang hồ tranh giành lãnh thổ... Bệ hạ tự cao tự đại và đa nghi. Hắn tự tin mìnhcó thể kiểm soát cả thiên hạ, nhưng lại quên một điểm quan trọng: không phảitất cả những đao kiếm đều nằm trong tay hắn. Hắn không nên quên câu nói củata trước đây: chính vì hắn quá đa nghi nên chắc chắn hắn phải thất bại."Trưởng công chúa lạnh lùng nói, quyết định khúc nhạc dạo cho sự việc này.o O oViên Hoành Đạo mỉm cười, biết mình không thể thuyết phục được Trưởngcông chúa. Trong lòng hắn khó tránh khỏi lo lắng, nhưng vẫn che giấu điều nàyrất tốt, nói: "Bên phía Thái tử và Nhị điện hạ đã liên lạc xong xuôi. Chỉ cần tintức đến, họ sẽ bắt đầu sắp xếp. Phương diện quan văn chắc cũng không có vấnđề gì. Tin buồn thường khiến cho tâm trạng của các quan văn này dao động...cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, họ cũng không có lý do gì để từ chối.""Ngài nói rất có lý." Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Giám Sát viện mãimãi chỉ là nơi không thể lộ ra ánh sáng, bọn chúng là công cụ rất mạnh mẽ,nhưng trong một số thời điểm, bọn chúng vĩnh viễn không thể trở thành lựclượng quyết định. Chỉ cần các triều thần ủng hộ, trong cung ủng hộ, thế thì TrầnBình Bình có thể làm được gì?"Sau đó, ả mỉm cười: "Nghe nói Uyển Nhi vẫn luôn chăm sóc tiểu thiếp sắpsinh... Cần sắp xếp chuyện này một chút.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đỉnh Đại Đông sơn, Phạm Nhàn đứng ngoài cửa nhìn người ngồi trênchiếu kia, một người mù bịt mắt bằng tấm vải đen, dáng người không cao lớn,nhưng lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh. Y mở miệng nhưng lại không nói gì.Hoàng đế cười một tiếng, xoay người rời khỏi, để lại nơi đây cho hai chúcháu.Phạm Nhàn bước vào, cẩn thận đóng cửa, xác định không ai đứng ngoàinghe lén, rồi mới để lộ vẻ mặt mừng rỡ của mình, ôm cổ người mù, nhẹ nhàngvỗ lên lưng hắn.Ngũ Trúc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, loại lạnh lùng này khác vớiNgôn công tử, không phải là một tâm trạng tự bảo vệ mình, mà là lạnh lùng hờhững không để tâm đến mọi thứ xung quanh, nội tâm tuyệt đối bình tĩnh quansát mọi thứ.Khi Phạm Nhàn ôm chặt hắn, mặt mày mừng rỡ muốn phát điên, ở phía sauPhạm Nhàn. nơi mà y không thể nhìn thấy, gương mặt của người mù này hơinhếch miệng, để lộ một nụ cười dịu dàng hiếm khi được thấy.Thật đáng tiếc, Phạm Nhàn không thấy được, nếu không chắc chắn y sẽ cómột số hành động rất biến thái.Vừa ôm đã buông. Ngũ Trúc không phải là người thích thể hiện tình cảmthân mật qua xúc tiếp với người khác, Phạm Nhàn cũng vậy. Chẳng qua lâu rồikhông gặp, Phạm Nhàn không thể kìm nổi niềm vui trong lòng, nên mới ra sứcôm chặt lấy hắn.Hai ng chia ra ngồi trên bồ đoàn, "nhìn" lẫn nhau một hồi lâu, không nói lờinào.Gương mặt của Phạm Nhàn càng ngày càng trở nên dịu dàng và vui vẻ. Yxác định tình trạng thương tích của người mù đã gần như lành lặn, nhưng tronglúc này lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Từ khi chia tay một năm rưỡi trước, yđã xuống Giang Nam để đối đầu với Minh gia, gặp phải phục kích trong sơncốc, giết người cả đêm trong kinh thành, không biết đã trải qua bao nhiêu sónggió.Có điều... tất cả những chuyện đó có lẽ không phải là điều Ngũ Trúc muốnnghe. Những sự việc này không có gì đáng kể đối với Ngũ Trúc. Minh gia là gì,Ngũ Trúc hoàn toàn không quan tâm. Còn về việc gặp phải ám sát trong sơncốc, Ngũ Trúc chỉ cho rằng biểu hiện Phạm Nhàn cực kỳ kém cỏi.Vì vậy, một lúc lâu sau Phạm Nhàn mới mở miệng nói: "Thúc thúc, con sắplàm cha rồi.".o O o.Ngay cả khi Đại Đông Sơn sụp đổ, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh như thường.Nhưng sau khi nghe câu nói đó, hắn bỗng trở nên trầm lặng rất hiếm thấy.Dường như hắn đang từ từ tiếp thu tin tức này. Một lát sau hắn mới nhẹ nhàngnghiêng đầu và nói: "Ngươi... cũng sắp có con?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế đã có biết bao cơ hội để tiêu diệt ả, nhưng hắn không hành động,rõ ràng là mong muốn thông qua ả để dụ dỗ một số người ló đầu ra. Những kẻthuộc Quân Sơn hội luôn ẩn nấp trong triều đình, một lão quái vật nào đó...Ả nghĩ thầm trong lòng, nếu ả thắng cuộc, thế thì đây chẳng là gì cả. Nhưngngay cả khi thua, miễn là Hoàng đế có thể đạt được mục tiêu của mình, như vậycũng tốt... nghĩ đến điều này, khóe miệng ả lại nở nụ cười tự ti..o O o."Hoành Đạo huynh, theo ngươi thì chuyện giết người này, cuối cùng là sođấu điều gì?" Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn hắn .Viên Hoành Đạo suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thời gian, cơ hội và đạithế.""Không sai, nhưng thực ra đã sai." Trưởng công chúa nhẹ nhàng cúi đầu vànói: "Thực ra đến cuối cùng, chúng ta đang so đấu những điều đơn giản và trựctiếp nhất. Xem ai rút dao nhanh hơn, ai có nhiều tay chân hơn.""Tranh giành ngôi báu, thực chất không khác gì việc các bang phái trêngiang hồ tranh giành lãnh thổ... Bệ hạ tự cao tự đại và đa nghi. Hắn tự tin mìnhcó thể kiểm soát cả thiên hạ, nhưng lại quên một điểm quan trọng: không phảitất cả những đao kiếm đều nằm trong tay hắn. Hắn không nên quên câu nói củata trước đây: chính vì hắn quá đa nghi nên chắc chắn hắn phải thất bại."Trưởng công chúa lạnh lùng nói, quyết định khúc nhạc dạo cho sự việc này.o O oViên Hoành Đạo mỉm cười, biết mình không thể thuyết phục được Trưởngcông chúa. Trong lòng hắn khó tránh khỏi lo lắng, nhưng vẫn che giấu điều nàyrất tốt, nói: "Bên phía Thái tử và Nhị điện hạ đã liên lạc xong xuôi. Chỉ cần tintức đến, họ sẽ bắt đầu sắp xếp. Phương diện quan văn chắc cũng không có vấnđề gì. Tin buồn thường khiến cho tâm trạng của các quan văn này dao động...cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, họ cũng không có lý do gì để từ chối.""Ngài nói rất có lý." Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Giám Sát viện mãimãi chỉ là nơi không thể lộ ra ánh sáng, bọn chúng là công cụ rất mạnh mẽ,nhưng trong một số thời điểm, bọn chúng vĩnh viễn không thể trở thành lựclượng quyết định. Chỉ cần các triều thần ủng hộ, trong cung ủng hộ, thế thì TrầnBình Bình có thể làm được gì?"Sau đó, ả mỉm cười: "Nghe nói Uyển Nhi vẫn luôn chăm sóc tiểu thiếp sắpsinh... Cần sắp xếp chuyện này một chút.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đỉnh Đại Đông sơn, Phạm Nhàn đứng ngoài cửa nhìn người ngồi trênchiếu kia, một người mù bịt mắt bằng tấm vải đen, dáng người không cao lớn,nhưng lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh. Y mở miệng nhưng lại không nói gì.Hoàng đế cười một tiếng, xoay người rời khỏi, để lại nơi đây cho hai chúcháu.Phạm Nhàn bước vào, cẩn thận đóng cửa, xác định không ai đứng ngoàinghe lén, rồi mới để lộ vẻ mặt mừng rỡ của mình, ôm cổ người mù, nhẹ nhàngvỗ lên lưng hắn.Ngũ Trúc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, loại lạnh lùng này khác vớiNgôn công tử, không phải là một tâm trạng tự bảo vệ mình, mà là lạnh lùng hờhững không để tâm đến mọi thứ xung quanh, nội tâm tuyệt đối bình tĩnh quansát mọi thứ.Khi Phạm Nhàn ôm chặt hắn, mặt mày mừng rỡ muốn phát điên, ở phía sauPhạm Nhàn. nơi mà y không thể nhìn thấy, gương mặt của người mù này hơinhếch miệng, để lộ một nụ cười dịu dàng hiếm khi được thấy.Thật đáng tiếc, Phạm Nhàn không thấy được, nếu không chắc chắn y sẽ cómột số hành động rất biến thái.Vừa ôm đã buông. Ngũ Trúc không phải là người thích thể hiện tình cảmthân mật qua xúc tiếp với người khác, Phạm Nhàn cũng vậy. Chẳng qua lâu rồikhông gặp, Phạm Nhàn không thể kìm nổi niềm vui trong lòng, nên mới ra sứcôm chặt lấy hắn.Hai ng chia ra ngồi trên bồ đoàn, "nhìn" lẫn nhau một hồi lâu, không nói lờinào.Gương mặt của Phạm Nhàn càng ngày càng trở nên dịu dàng và vui vẻ. Yxác định tình trạng thương tích của người mù đã gần như lành lặn, nhưng tronglúc này lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Từ khi chia tay một năm rưỡi trước, yđã xuống Giang Nam để đối đầu với Minh gia, gặp phải phục kích trong sơncốc, giết người cả đêm trong kinh thành, không biết đã trải qua bao nhiêu sónggió.Có điều... tất cả những chuyện đó có lẽ không phải là điều Ngũ Trúc muốnnghe. Những sự việc này không có gì đáng kể đối với Ngũ Trúc. Minh gia là gì,Ngũ Trúc hoàn toàn không quan tâm. Còn về việc gặp phải ám sát trong sơncốc, Ngũ Trúc chỉ cho rằng biểu hiện Phạm Nhàn cực kỳ kém cỏi.Vì vậy, một lúc lâu sau Phạm Nhàn mới mở miệng nói: "Thúc thúc, con sắplàm cha rồi.".o O o.Ngay cả khi Đại Đông Sơn sụp đổ, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh như thường.Nhưng sau khi nghe câu nói đó, hắn bỗng trở nên trầm lặng rất hiếm thấy.Dường như hắn đang từ từ tiếp thu tin tức này. Một lát sau hắn mới nhẹ nhàngnghiêng đầu và nói: "Ngươi... cũng sắp có con?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hoàng đế đã có biết bao cơ hội để tiêu diệt ả, nhưng hắn không hành động,rõ ràng là mong muốn thông qua ả để dụ dỗ một số người ló đầu ra. Những kẻthuộc Quân Sơn hội luôn ẩn nấp trong triều đình, một lão quái vật nào đó...Ả nghĩ thầm trong lòng, nếu ả thắng cuộc, thế thì đây chẳng là gì cả. Nhưngngay cả khi thua, miễn là Hoàng đế có thể đạt được mục tiêu của mình, như vậycũng tốt... nghĩ đến điều này, khóe miệng ả lại nở nụ cười tự ti..o O o."Hoành Đạo huynh, theo ngươi thì chuyện giết người này, cuối cùng là sođấu điều gì?" Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mỉm cười nhìn hắn .Viên Hoành Đạo suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thời gian, cơ hội và đạithế.""Không sai, nhưng thực ra đã sai." Trưởng công chúa nhẹ nhàng cúi đầu vànói: "Thực ra đến cuối cùng, chúng ta đang so đấu những điều đơn giản và trựctiếp nhất. Xem ai rút dao nhanh hơn, ai có nhiều tay chân hơn.""Tranh giành ngôi báu, thực chất không khác gì việc các bang phái trêngiang hồ tranh giành lãnh thổ... Bệ hạ tự cao tự đại và đa nghi. Hắn tự tin mìnhcó thể kiểm soát cả thiên hạ, nhưng lại quên một điểm quan trọng: không phảitất cả những đao kiếm đều nằm trong tay hắn. Hắn không nên quên câu nói củata trước đây: chính vì hắn quá đa nghi nên chắc chắn hắn phải thất bại."Trưởng công chúa lạnh lùng nói, quyết định khúc nhạc dạo cho sự việc này.o O oViên Hoành Đạo mỉm cười, biết mình không thể thuyết phục được Trưởngcông chúa. Trong lòng hắn khó tránh khỏi lo lắng, nhưng vẫn che giấu điều nàyrất tốt, nói: "Bên phía Thái tử và Nhị điện hạ đã liên lạc xong xuôi. Chỉ cần tintức đến, họ sẽ bắt đầu sắp xếp. Phương diện quan văn chắc cũng không có vấnđề gì. Tin buồn thường khiến cho tâm trạng của các quan văn này dao động...cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, họ cũng không có lý do gì để từ chối.""Ngài nói rất có lý." Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Giám Sát viện mãimãi chỉ là nơi không thể lộ ra ánh sáng, bọn chúng là công cụ rất mạnh mẽ,nhưng trong một số thời điểm, bọn chúng vĩnh viễn không thể trở thành lựclượng quyết định. Chỉ cần các triều thần ủng hộ, trong cung ủng hộ, thế thì TrầnBình Bình có thể làm được gì?"Sau đó, ả mỉm cười: "Nghe nói Uyển Nhi vẫn luôn chăm sóc tiểu thiếp sắpsinh... Cần sắp xếp chuyện này một chút.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đỉnh Đại Đông sơn, Phạm Nhàn đứng ngoài cửa nhìn người ngồi trênchiếu kia, một người mù bịt mắt bằng tấm vải đen, dáng người không cao lớn,nhưng lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh. Y mở miệng nhưng lại không nói gì.Hoàng đế cười một tiếng, xoay người rời khỏi, để lại nơi đây cho hai chúcháu.Phạm Nhàn bước vào, cẩn thận đóng cửa, xác định không ai đứng ngoàinghe lén, rồi mới để lộ vẻ mặt mừng rỡ của mình, ôm cổ người mù, nhẹ nhàngvỗ lên lưng hắn.Ngũ Trúc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, loại lạnh lùng này khác vớiNgôn công tử, không phải là một tâm trạng tự bảo vệ mình, mà là lạnh lùng hờhững không để tâm đến mọi thứ xung quanh, nội tâm tuyệt đối bình tĩnh quansát mọi thứ.Khi Phạm Nhàn ôm chặt hắn, mặt mày mừng rỡ muốn phát điên, ở phía sauPhạm Nhàn. nơi mà y không thể nhìn thấy, gương mặt của người mù này hơinhếch miệng, để lộ một nụ cười dịu dàng hiếm khi được thấy.Thật đáng tiếc, Phạm Nhàn không thấy được, nếu không chắc chắn y sẽ cómột số hành động rất biến thái.Vừa ôm đã buông. Ngũ Trúc không phải là người thích thể hiện tình cảmthân mật qua xúc tiếp với người khác, Phạm Nhàn cũng vậy. Chẳng qua lâu rồikhông gặp, Phạm Nhàn không thể kìm nổi niềm vui trong lòng, nên mới ra sứcôm chặt lấy hắn.Hai ng chia ra ngồi trên bồ đoàn, "nhìn" lẫn nhau một hồi lâu, không nói lờinào.Gương mặt của Phạm Nhàn càng ngày càng trở nên dịu dàng và vui vẻ. Yxác định tình trạng thương tích của người mù đã gần như lành lặn, nhưng tronglúc này lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Từ khi chia tay một năm rưỡi trước, yđã xuống Giang Nam để đối đầu với Minh gia, gặp phải phục kích trong sơncốc, giết người cả đêm trong kinh thành, không biết đã trải qua bao nhiêu sónggió.Có điều... tất cả những chuyện đó có lẽ không phải là điều Ngũ Trúc muốnnghe. Những sự việc này không có gì đáng kể đối với Ngũ Trúc. Minh gia là gì,Ngũ Trúc hoàn toàn không quan tâm. Còn về việc gặp phải ám sát trong sơncốc, Ngũ Trúc chỉ cho rằng biểu hiện Phạm Nhàn cực kỳ kém cỏi.Vì vậy, một lúc lâu sau Phạm Nhàn mới mở miệng nói: "Thúc thúc, con sắplàm cha rồi.".o O o.Ngay cả khi Đại Đông Sơn sụp đổ, Ngũ Trúc vẫn bình tĩnh như thường.Nhưng sau khi nghe câu nói đó, hắn bỗng trở nên trầm lặng rất hiếm thấy.Dường như hắn đang từ từ tiếp thu tin tức này. Một lát sau hắn mới nhẹ nhàngnghiêng đầu và nói: "Ngươi... cũng sắp có con?"

Chương 1176: Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng Đông Sơn 2