Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1177: Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng Đông Sơn 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chữ "cũng", mang ẩn chứa biết bao ý nghĩa. Đối với Ngũ Trúc, thế giới nàychỉ có hai người mà thôi. Đúng, dù có muôn vàn người khác, trong mắt hắn chỉcó hai người. Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có chuyệncá nhân của hai người này mới đáng để hắn ghi nhớ.Hai mươi năm trước, người phụ nữ kia đã sinh con. Hai mươi năm sau, đứacon mà người phụ nữ ấy sinh ra lại sắp làm cha. Hai sự kiện tuy cách nhau haimươi năm, nhưng trong cảm nhận của hắn, chúng như xảy ra liên tiếp. Chính vìvậy mới có chữ "cũng".Sau đó, khóe môi hắn hé lộ nụ cười ôn hòa, rất nghiêm túc nói với PhạmNhàn: "Chúc mừng."Nụ cười và hai chữ kia khiến Phạm Nhàn chìm vào trạng thái kinh ngạc vàvui sướng khó tả. Y không hiểu nổi vì sao sau hơn một năm không gặp, NgũTrúc thúc lại có thể nói ra hai chữ bình thường như vậy, và thậm chí sẵn lòngthể hiện vẻ mặt mang tính người nhiều nhất trước mắt mình - Lần trước y thấynụ cười của Ngũ Trúc thúc, đến giờ đã là bao lâu rồi? Có lẽ là lúc nhắc đến mẫuthân trong tiệm tạp hóa ở thành Đạm Châu.Phạm Nhàn không biết vì sao trong lòng lại ôn hòa đến vậy, dường như ycảm nhận được cuối cùng Ngũ Trúc cũng cười vì y một lần, chứ không chỉ vìDiệp Khinh Mi. Đây quả là điều đáng để ghi nhớ.Nụ cười trên môi Ngũ Trúc nhanh chóng tắt đi, trở lại vẻ nghiêm nghịthường thấy, hắn nói một cách nghiêm túc: "Sắp có con rồi, phải nói chúcmừng. Đây là điều tiểu thư đã dạy, ta không quên, nên ngươi đừng ngạc nhiên."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lại mở nói: "Cảm xúc này nên phát ra từ tậnđáy lòng, không cần phải ghi nhớ."Gương mặt của Ngũ Trúc nhìn về phía bức tranh trên tường của miếu, nói:"Đối với ta, điều này rất khó khăn, đối với ngươi, ngươi đã vui mừng quá sớm."Tấm vải đen mỏng manh nhưng tuyệt đối không để sánh sáng đi lọt quấntrước mắt hắn, khiến cho sống mũi trở nên rất thẳng, cũng khiến những lời nóitiếp theo cực kỳ thẳng thắn: "Thời điểm không đúng.".o O o.Những lời này thật quá đơn giản nhưng lại quá huyền diệu, nếu là ngườithường chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi. Nhưng Phạm Nhàn đã sống bên cạnhNgũ Trúc từ nhỏ, y dễ dàng nhận ra ý nghĩa tiềm ẩn trong bốn chữ này. Y cườikhổ một tiếng, gật đầu và thừa nhận phán đoán của Ngũ Trúc thúc.Hoàng đế tổ chức lễ tế trời ở Đại Đông Sơn, nếu thật sự có người dám nổiloạn, thì Đại Đông sơn sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, và tương ứng,kinh đô sẽ là nơi nguy hiểm thứ hai. Lúc này Phạm Nhàn bờ biển xa xôi, khôngcách nào nào quan tâm đến tình hình tại kinh đô. Nếu như Trưởng công chúa vàcác Hoàng tử thực sự dám làm ra chuyện như vậy, thế thì đối với phe phái luônthể hiện mình trung thành tới chết bảo vệ Hoàng đế như Phạm Nhàn... họ sẽ sửdụng thủ đoạn như thế nào?Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa nên Phạm Nhàn không quálo lắng. Nhưng còn Tư Tư và đứa trẻ sắp chào đời trong bụng nàng thì sao? Chodù Hoàng đế có thu được lợi ích cực lớn ở Đông Sơn, nhưng một khi kinh đô bịxáo trộn, mọi người trong Phạm phủ và những người mà Phạm Nhàn lo lắng sẽchịu ảnh hưởng như thế nào?Sau khi thấy Hoàng đế ở Đàm Châu, Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng hoảnghốt và lo âu. Có điều, trước mặt Hoàng đế, y không thể bày tỏ điều gì. Chỉ saukhi Ngũ Trúc nói ra nguyên nhân, gương mặt y mới thể hiện rõ ràng tâm trạngthật sự trong lòng, nặng trĩu lo âu."Viện trưởng và phụ thân ở trong kinh đô, chắc chắn không có chuyện gìxảy ra." Y như muốn thuyết phục Ngũ Trúc, nhưng cũng giống như đang tự anủi mình."Hoàng đế vẫn không cho phép Trần Bình Bình và Phạm Kiến chỉ huy quânđội. Đây là vấn đề." Lời nói của Ngũ Trúc không có bất cứ phỏng đoán nào, chỉđưa ra kết quả. Hắn cúi đầu lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngươi nên lập tức trở vềkinh đô, có lẽ vẫn còn kịp."Đúng, cho dù có người nào đó nổi loạn trong kinh đô, nhưng dẫu sao cũngmột lý do. Nếu Hoàng đế bị ám sát, chắc chắn sẽ cần một kẻ chịu trách nhiệmthay. Vì vậy, biến cố ở kinh đô nhất định phải diễn ra vào khoảng mười lămngày sau sự kiện ở Đại Đông sơn.Nếu bây giờ Phạm Nhàn trở lại kinh đô, chắc vẫn còn tới kịp.Ngũ Trúc nói: "Ngươi ở đây, vô ích."Sau một lúc suy nghĩ, Phạm Nhàn đột nhiên nói: "Vai trò của ta, dường nhưtrong khoảnh khắc gặp ngươi, đã hoàn thành rồi."Lên Đại Đông sơn, bước vào ngôi miếu nhỏ cổ xưa, khoảnh khắc chứngkiến Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu ra lý do Hoàng đế muốn xuống hạ chỉtriệu mình đi theo dự lễ tế trời, và lý do vì sao lại chặn đường mình ở ĐạmChâu, đưa mình lên Đại Đông sơn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chữ "cũng", mang ẩn chứa biết bao ý nghĩa. Đối với Ngũ Trúc, thế giới nàychỉ có hai người mà thôi. Đúng, dù có muôn vàn người khác, trong mắt hắn chỉcó hai người. Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có chuyệncá nhân của hai người này mới đáng để hắn ghi nhớ.Hai mươi năm trước, người phụ nữ kia đã sinh con. Hai mươi năm sau, đứacon mà người phụ nữ ấy sinh ra lại sắp làm cha. Hai sự kiện tuy cách nhau haimươi năm, nhưng trong cảm nhận của hắn, chúng như xảy ra liên tiếp. Chính vìvậy mới có chữ "cũng".Sau đó, khóe môi hắn hé lộ nụ cười ôn hòa, rất nghiêm túc nói với PhạmNhàn: "Chúc mừng."Nụ cười và hai chữ kia khiến Phạm Nhàn chìm vào trạng thái kinh ngạc vàvui sướng khó tả. Y không hiểu nổi vì sao sau hơn một năm không gặp, NgũTrúc thúc lại có thể nói ra hai chữ bình thường như vậy, và thậm chí sẵn lòngthể hiện vẻ mặt mang tính người nhiều nhất trước mắt mình - Lần trước y thấynụ cười của Ngũ Trúc thúc, đến giờ đã là bao lâu rồi? Có lẽ là lúc nhắc đến mẫuthân trong tiệm tạp hóa ở thành Đạm Châu.Phạm Nhàn không biết vì sao trong lòng lại ôn hòa đến vậy, dường như ycảm nhận được cuối cùng Ngũ Trúc cũng cười vì y một lần, chứ không chỉ vìDiệp Khinh Mi. Đây quả là điều đáng để ghi nhớ.Nụ cười trên môi Ngũ Trúc nhanh chóng tắt đi, trở lại vẻ nghiêm nghịthường thấy, hắn nói một cách nghiêm túc: "Sắp có con rồi, phải nói chúcmừng. Đây là điều tiểu thư đã dạy, ta không quên, nên ngươi đừng ngạc nhiên."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lại mở nói: "Cảm xúc này nên phát ra từ tậnđáy lòng, không cần phải ghi nhớ."Gương mặt của Ngũ Trúc nhìn về phía bức tranh trên tường của miếu, nói:"Đối với ta, điều này rất khó khăn, đối với ngươi, ngươi đã vui mừng quá sớm."Tấm vải đen mỏng manh nhưng tuyệt đối không để sánh sáng đi lọt quấntrước mắt hắn, khiến cho sống mũi trở nên rất thẳng, cũng khiến những lời nóitiếp theo cực kỳ thẳng thắn: "Thời điểm không đúng.".o O o.Những lời này thật quá đơn giản nhưng lại quá huyền diệu, nếu là ngườithường chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi. Nhưng Phạm Nhàn đã sống bên cạnhNgũ Trúc từ nhỏ, y dễ dàng nhận ra ý nghĩa tiềm ẩn trong bốn chữ này. Y cườikhổ một tiếng, gật đầu và thừa nhận phán đoán của Ngũ Trúc thúc.Hoàng đế tổ chức lễ tế trời ở Đại Đông Sơn, nếu thật sự có người dám nổiloạn, thì Đại Đông sơn sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, và tương ứng,kinh đô sẽ là nơi nguy hiểm thứ hai. Lúc này Phạm Nhàn bờ biển xa xôi, khôngcách nào nào quan tâm đến tình hình tại kinh đô. Nếu như Trưởng công chúa vàcác Hoàng tử thực sự dám làm ra chuyện như vậy, thế thì đối với phe phái luônthể hiện mình trung thành tới chết bảo vệ Hoàng đế như Phạm Nhàn... họ sẽ sửdụng thủ đoạn như thế nào?Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa nên Phạm Nhàn không quálo lắng. Nhưng còn Tư Tư và đứa trẻ sắp chào đời trong bụng nàng thì sao? Chodù Hoàng đế có thu được lợi ích cực lớn ở Đông Sơn, nhưng một khi kinh đô bịxáo trộn, mọi người trong Phạm phủ và những người mà Phạm Nhàn lo lắng sẽchịu ảnh hưởng như thế nào?Sau khi thấy Hoàng đế ở Đàm Châu, Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng hoảnghốt và lo âu. Có điều, trước mặt Hoàng đế, y không thể bày tỏ điều gì. Chỉ saukhi Ngũ Trúc nói ra nguyên nhân, gương mặt y mới thể hiện rõ ràng tâm trạngthật sự trong lòng, nặng trĩu lo âu."Viện trưởng và phụ thân ở trong kinh đô, chắc chắn không có chuyện gìxảy ra." Y như muốn thuyết phục Ngũ Trúc, nhưng cũng giống như đang tự anủi mình."Hoàng đế vẫn không cho phép Trần Bình Bình và Phạm Kiến chỉ huy quânđội. Đây là vấn đề." Lời nói của Ngũ Trúc không có bất cứ phỏng đoán nào, chỉđưa ra kết quả. Hắn cúi đầu lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngươi nên lập tức trở vềkinh đô, có lẽ vẫn còn kịp."Đúng, cho dù có người nào đó nổi loạn trong kinh đô, nhưng dẫu sao cũngmột lý do. Nếu Hoàng đế bị ám sát, chắc chắn sẽ cần một kẻ chịu trách nhiệmthay. Vì vậy, biến cố ở kinh đô nhất định phải diễn ra vào khoảng mười lămngày sau sự kiện ở Đại Đông sơn.Nếu bây giờ Phạm Nhàn trở lại kinh đô, chắc vẫn còn tới kịp.Ngũ Trúc nói: "Ngươi ở đây, vô ích."Sau một lúc suy nghĩ, Phạm Nhàn đột nhiên nói: "Vai trò của ta, dường nhưtrong khoảnh khắc gặp ngươi, đã hoàn thành rồi."Lên Đại Đông sơn, bước vào ngôi miếu nhỏ cổ xưa, khoảnh khắc chứngkiến Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu ra lý do Hoàng đế muốn xuống hạ chỉtriệu mình đi theo dự lễ tế trời, và lý do vì sao lại chặn đường mình ở ĐạmChâu, đưa mình lên Đại Đông sơn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chữ "cũng", mang ẩn chứa biết bao ý nghĩa. Đối với Ngũ Trúc, thế giới nàychỉ có hai người mà thôi. Đúng, dù có muôn vàn người khác, trong mắt hắn chỉcó hai người. Tất cả những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có chuyệncá nhân của hai người này mới đáng để hắn ghi nhớ.Hai mươi năm trước, người phụ nữ kia đã sinh con. Hai mươi năm sau, đứacon mà người phụ nữ ấy sinh ra lại sắp làm cha. Hai sự kiện tuy cách nhau haimươi năm, nhưng trong cảm nhận của hắn, chúng như xảy ra liên tiếp. Chính vìvậy mới có chữ "cũng".Sau đó, khóe môi hắn hé lộ nụ cười ôn hòa, rất nghiêm túc nói với PhạmNhàn: "Chúc mừng."Nụ cười và hai chữ kia khiến Phạm Nhàn chìm vào trạng thái kinh ngạc vàvui sướng khó tả. Y không hiểu nổi vì sao sau hơn một năm không gặp, NgũTrúc thúc lại có thể nói ra hai chữ bình thường như vậy, và thậm chí sẵn lòngthể hiện vẻ mặt mang tính người nhiều nhất trước mắt mình - Lần trước y thấynụ cười của Ngũ Trúc thúc, đến giờ đã là bao lâu rồi? Có lẽ là lúc nhắc đến mẫuthân trong tiệm tạp hóa ở thành Đạm Châu.Phạm Nhàn không biết vì sao trong lòng lại ôn hòa đến vậy, dường như ycảm nhận được cuối cùng Ngũ Trúc cũng cười vì y một lần, chứ không chỉ vìDiệp Khinh Mi. Đây quả là điều đáng để ghi nhớ.Nụ cười trên môi Ngũ Trúc nhanh chóng tắt đi, trở lại vẻ nghiêm nghịthường thấy, hắn nói một cách nghiêm túc: "Sắp có con rồi, phải nói chúcmừng. Đây là điều tiểu thư đã dạy, ta không quên, nên ngươi đừng ngạc nhiên."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lại mở nói: "Cảm xúc này nên phát ra từ tậnđáy lòng, không cần phải ghi nhớ."Gương mặt của Ngũ Trúc nhìn về phía bức tranh trên tường của miếu, nói:"Đối với ta, điều này rất khó khăn, đối với ngươi, ngươi đã vui mừng quá sớm."Tấm vải đen mỏng manh nhưng tuyệt đối không để sánh sáng đi lọt quấntrước mắt hắn, khiến cho sống mũi trở nên rất thẳng, cũng khiến những lời nóitiếp theo cực kỳ thẳng thắn: "Thời điểm không đúng.".o O o.Những lời này thật quá đơn giản nhưng lại quá huyền diệu, nếu là ngườithường chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi. Nhưng Phạm Nhàn đã sống bên cạnhNgũ Trúc từ nhỏ, y dễ dàng nhận ra ý nghĩa tiềm ẩn trong bốn chữ này. Y cườikhổ một tiếng, gật đầu và thừa nhận phán đoán của Ngũ Trúc thúc.Hoàng đế tổ chức lễ tế trời ở Đại Đông Sơn, nếu thật sự có người dám nổiloạn, thì Đại Đông sơn sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, và tương ứng,kinh đô sẽ là nơi nguy hiểm thứ hai. Lúc này Phạm Nhàn bờ biển xa xôi, khôngcách nào nào quan tâm đến tình hình tại kinh đô. Nếu như Trưởng công chúa vàcác Hoàng tử thực sự dám làm ra chuyện như vậy, thế thì đối với phe phái luônthể hiện mình trung thành tới chết bảo vệ Hoàng đế như Phạm Nhàn... họ sẽ sửdụng thủ đoạn như thế nào?Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa nên Phạm Nhàn không quálo lắng. Nhưng còn Tư Tư và đứa trẻ sắp chào đời trong bụng nàng thì sao? Chodù Hoàng đế có thu được lợi ích cực lớn ở Đông Sơn, nhưng một khi kinh đô bịxáo trộn, mọi người trong Phạm phủ và những người mà Phạm Nhàn lo lắng sẽchịu ảnh hưởng như thế nào?Sau khi thấy Hoàng đế ở Đàm Châu, Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng hoảnghốt và lo âu. Có điều, trước mặt Hoàng đế, y không thể bày tỏ điều gì. Chỉ saukhi Ngũ Trúc nói ra nguyên nhân, gương mặt y mới thể hiện rõ ràng tâm trạngthật sự trong lòng, nặng trĩu lo âu."Viện trưởng và phụ thân ở trong kinh đô, chắc chắn không có chuyện gìxảy ra." Y như muốn thuyết phục Ngũ Trúc, nhưng cũng giống như đang tự anủi mình."Hoàng đế vẫn không cho phép Trần Bình Bình và Phạm Kiến chỉ huy quânđội. Đây là vấn đề." Lời nói của Ngũ Trúc không có bất cứ phỏng đoán nào, chỉđưa ra kết quả. Hắn cúi đầu lạnh lùng nói: "Bây giờ, ngươi nên lập tức trở vềkinh đô, có lẽ vẫn còn kịp."Đúng, cho dù có người nào đó nổi loạn trong kinh đô, nhưng dẫu sao cũngmột lý do. Nếu Hoàng đế bị ám sát, chắc chắn sẽ cần một kẻ chịu trách nhiệmthay. Vì vậy, biến cố ở kinh đô nhất định phải diễn ra vào khoảng mười lămngày sau sự kiện ở Đại Đông sơn.Nếu bây giờ Phạm Nhàn trở lại kinh đô, chắc vẫn còn tới kịp.Ngũ Trúc nói: "Ngươi ở đây, vô ích."Sau một lúc suy nghĩ, Phạm Nhàn đột nhiên nói: "Vai trò của ta, dường nhưtrong khoảnh khắc gặp ngươi, đã hoàn thành rồi."Lên Đại Đông sơn, bước vào ngôi miếu nhỏ cổ xưa, khoảnh khắc chứngkiến Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu ra lý do Hoàng đế muốn xuống hạ chỉtriệu mình đi theo dự lễ tế trời, và lý do vì sao lại chặn đường mình ở ĐạmChâu, đưa mình lên Đại Đông sơn.