Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1180: Trường cung phong dạ sơn 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ánh trăng lạnh như nước.Phạm Nhàn khẽ híp mắt, nhìn xuống chân núi xa xăm, bờ biển xa xăm. Giữanước biển đen như mực, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng bập bềnh.Nội lực của y bá đạo, thị lực kinh người, thực ra vẫn không thấy rõ tình hìnhtrên chiếc thuyền kia. Nhưng điểm quái lạ là, dường như cách xa như vậy mà yvẫn có thấy được vị lão già trên thuyền kia, chiếc mũ rộng vành, bộ râu buôngxõa.Trong thiên hạ tứ đại tông sư, y mới gặp mình Diệp Lưu Vân.Thuở niên thiếu một lần, bên trong thành Tô Châu một lần, lần nào cũng đầykinh ngạc. Diệp Lưu Vân là người tiêu sái, cực kỳ tiêu sái; tối nay, ngồi thuyềnvượt sóng, cầm kiếm đi lên, khí thế chưa đến, phong thái đã khiến người takhông khỏi kính phục.Lúc này Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền trong đại dương mênh mông kia,nhìn chiếc thuyền bồng bềnh độc lập kia đang đi thẳng tới Đại Đông sơn. Nghĩđến vị Đại tông sư mà ngàn vạn người hướng tới, y không khỏi cảm khái vạnphần, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kính ngưỡng.Con thuyền nhỏ trông thì rất gần, kì thực lại cực xa, đi qua một dải bờ biểntắm ánh trăng, chậm rãi trôi tới bên này, cứ như vĩnh viễn không thể tiếp cậnbến bờ này.Nhưng mà Phạm Nhàn biết rõ... khoảng cách xa nhất trên thế gian này cũngkhông phải là khoảng cách giữa sinh và tử, cho nên chiếc thuyền nhỏ sắp sửađịnh đoạt sinh tử kia chung quy sẽ có lúc cập bờ.Dưới chân núi, dải bờ biển bên kia đột nhiên hiện lên vài tia lửa lấm tấm, dùchỉ là vài tia, nhưng ánh sáng vẫn đủ để chiếu lên đỉnh núi. Từ đó có thể thấytrên chiến trường kia, quân phản loạn xuất hiện như ma quỷ mạnh mẽ đếnnhường nào, đang liều mình tấn công phòng tuyến của hai ngàn cấm quân, thếlửa đốt trại đã tới mức không thể kiểm soát được.May mắn thay, mùa hạ nước mưa nhiều, cộng thêm gió biển thổi về, trongnúi hơi ẩm dày đặc, không sợ ngọn lửa này sẽ bén lên cả Đại Đông sơn, đốtthành cột trụ cháy khô, thiêu chết tất cả mọi người trên núi.Lại có mấy tiếng tên lệnh thê lương phóng lên, nhưng chỉ bay tới lưngchừng núi đã thảm thiết, chán nản bất lực rơi xuống. Cũng như dưới chân núilúc này, tuyến phòng ngự của quân cấm đã khó mà chống cự tiếp, sắp không thểduy trì được nữa..o O o.Lúc này con thuyền nhỏ chưa tới, quân địch đã giết tiến tới chân núi, đoànngười Hoàng đế Khánh Quốc đều quay lưng về phía biển, đứng trước lan canbằng đá để quan sát, lẳng lặng nhìn dưới chân núi, theo dõi những ngọn lửa lúccháy sáng, lúc dập tắt, nghe tiếng chém giết mơ hồ. Có điều dù sao khoảng cáchcũng quá xa, tiếng chém giết vọng tới đỉnh núi, bị gió thổi qua, cành rừng rungđộng, biến thành nhịp điệu có phần méo mó.Không có sát ý, ít nhất những người trên đỉnh núi không cảm nhận được bầukhông khí này, nếu so sánh ra thì chiếc thuyền nhỏ đang từ từ trôi đến phía saunúi Đại Đông sơn kia mới khiến cho mọi người có cảm giác căng thẳng hơn mộtchút.Lúc này, Thượng thư bộ lễ, Tự khanh của Thái Thường tự đã sớm rời khỏiphòng, lẳng lặng đứng hầu phía sau Hoàng đế bệ hạ. Trong lòng mỗi người đềukhiếp sợ không gì sánh nổi, sợ hãi vô cùng, nhưng không ai dám nói lời nào.Lúc này vị Phó thống lĩnh cấm quân kia đã chạy xuống chân núi từ lâu,chuẩn bị liều mình trên tuyến đầu. Nhưng chỉ e trong lúc hắn chưa tới, hai nghìncấm quân kia đã trở thành hồn ma trong đêm tối, tử thi giữa núi rừng.Phạm Nhàn cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, vô thức liếm đôi môi khô khốc,trong lòng không bất giác dâng lên cảm giác khiếp sợ — rốt cuộc nhánh quânđội dưới chân từ đâu đến? Vì sao mạng lưới Giám Sát viện ở khu vực Đông Sơnkhông tìm hiểu được bất cứ thông tin nào? Vì sao năm trăm Hắc Kỵ đặt trên núiHào Sơn lại không có tác dụng gì? Đối phương làm thế nào lẻn đến dưới chânnúi Đại Đông sơn mà không ai hay biết?Mà điều khiến y kinh ngạc nhất chính là tình thế lúc này dưới chân núi, nhìnngọn lửa rút về phía sau, nghe tiếng chém giết vang lên, suy đoán từ những mũitên lệnh kia, hắn biết rõ cấm quân đã không ngăn cản nổi, hai ngàn cấm quânmà lại tan tác nhanh như vậy!Khánh Quốc dùng võ lực để bình định thiên hạ, mặc dù cấm quân thườngtrú tại kinh đô, nếu xét về khả năng chiến đấu nơi hoang dã chắc chắn khôngbằng bảy nhánh đại quân như Định Châu quân, Chinh Bắc quân. Nhưng từ saukhi Đại hoàng tử được điều đến làm Đại thống lĩnh cấm quân, đã rút rất nhiềutướng lĩnh nòng cốt trong quân đội Tây Chinh, thực lực của cấm quân được bổsung rất hiệu quả. Tuy vẫn không phải đối phương của những nhánh đại quânkia, nhưng cũng không đến mức... tan tác nhanh như vậy.Ngoài khiếp sợ, trong lòng Phạm Nhàn còn dâng lên một chút nghi hoặc, rốtcuộc quân đội đang tấn công là con cháu nhà ai?.o O o.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ánh trăng lạnh như nước.Phạm Nhàn khẽ híp mắt, nhìn xuống chân núi xa xăm, bờ biển xa xăm. Giữanước biển đen như mực, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng bập bềnh.Nội lực của y bá đạo, thị lực kinh người, thực ra vẫn không thấy rõ tình hìnhtrên chiếc thuyền kia. Nhưng điểm quái lạ là, dường như cách xa như vậy mà yvẫn có thấy được vị lão già trên thuyền kia, chiếc mũ rộng vành, bộ râu buôngxõa.Trong thiên hạ tứ đại tông sư, y mới gặp mình Diệp Lưu Vân.Thuở niên thiếu một lần, bên trong thành Tô Châu một lần, lần nào cũng đầykinh ngạc. Diệp Lưu Vân là người tiêu sái, cực kỳ tiêu sái; tối nay, ngồi thuyềnvượt sóng, cầm kiếm đi lên, khí thế chưa đến, phong thái đã khiến người takhông khỏi kính phục.Lúc này Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền trong đại dương mênh mông kia,nhìn chiếc thuyền bồng bềnh độc lập kia đang đi thẳng tới Đại Đông sơn. Nghĩđến vị Đại tông sư mà ngàn vạn người hướng tới, y không khỏi cảm khái vạnphần, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kính ngưỡng.Con thuyền nhỏ trông thì rất gần, kì thực lại cực xa, đi qua một dải bờ biểntắm ánh trăng, chậm rãi trôi tới bên này, cứ như vĩnh viễn không thể tiếp cậnbến bờ này.Nhưng mà Phạm Nhàn biết rõ... khoảng cách xa nhất trên thế gian này cũngkhông phải là khoảng cách giữa sinh và tử, cho nên chiếc thuyền nhỏ sắp sửađịnh đoạt sinh tử kia chung quy sẽ có lúc cập bờ.Dưới chân núi, dải bờ biển bên kia đột nhiên hiện lên vài tia lửa lấm tấm, dùchỉ là vài tia, nhưng ánh sáng vẫn đủ để chiếu lên đỉnh núi. Từ đó có thể thấytrên chiến trường kia, quân phản loạn xuất hiện như ma quỷ mạnh mẽ đếnnhường nào, đang liều mình tấn công phòng tuyến của hai ngàn cấm quân, thếlửa đốt trại đã tới mức không thể kiểm soát được.May mắn thay, mùa hạ nước mưa nhiều, cộng thêm gió biển thổi về, trongnúi hơi ẩm dày đặc, không sợ ngọn lửa này sẽ bén lên cả Đại Đông sơn, đốtthành cột trụ cháy khô, thiêu chết tất cả mọi người trên núi.Lại có mấy tiếng tên lệnh thê lương phóng lên, nhưng chỉ bay tới lưngchừng núi đã thảm thiết, chán nản bất lực rơi xuống. Cũng như dưới chân núilúc này, tuyến phòng ngự của quân cấm đã khó mà chống cự tiếp, sắp không thểduy trì được nữa..o O o.Lúc này con thuyền nhỏ chưa tới, quân địch đã giết tiến tới chân núi, đoànngười Hoàng đế Khánh Quốc đều quay lưng về phía biển, đứng trước lan canbằng đá để quan sát, lẳng lặng nhìn dưới chân núi, theo dõi những ngọn lửa lúccháy sáng, lúc dập tắt, nghe tiếng chém giết mơ hồ. Có điều dù sao khoảng cáchcũng quá xa, tiếng chém giết vọng tới đỉnh núi, bị gió thổi qua, cành rừng rungđộng, biến thành nhịp điệu có phần méo mó.Không có sát ý, ít nhất những người trên đỉnh núi không cảm nhận được bầukhông khí này, nếu so sánh ra thì chiếc thuyền nhỏ đang từ từ trôi đến phía saunúi Đại Đông sơn kia mới khiến cho mọi người có cảm giác căng thẳng hơn mộtchút.Lúc này, Thượng thư bộ lễ, Tự khanh của Thái Thường tự đã sớm rời khỏiphòng, lẳng lặng đứng hầu phía sau Hoàng đế bệ hạ. Trong lòng mỗi người đềukhiếp sợ không gì sánh nổi, sợ hãi vô cùng, nhưng không ai dám nói lời nào.Lúc này vị Phó thống lĩnh cấm quân kia đã chạy xuống chân núi từ lâu,chuẩn bị liều mình trên tuyến đầu. Nhưng chỉ e trong lúc hắn chưa tới, hai nghìncấm quân kia đã trở thành hồn ma trong đêm tối, tử thi giữa núi rừng.Phạm Nhàn cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, vô thức liếm đôi môi khô khốc,trong lòng không bất giác dâng lên cảm giác khiếp sợ — rốt cuộc nhánh quânđội dưới chân từ đâu đến? Vì sao mạng lưới Giám Sát viện ở khu vực Đông Sơnkhông tìm hiểu được bất cứ thông tin nào? Vì sao năm trăm Hắc Kỵ đặt trên núiHào Sơn lại không có tác dụng gì? Đối phương làm thế nào lẻn đến dưới chânnúi Đại Đông sơn mà không ai hay biết?Mà điều khiến y kinh ngạc nhất chính là tình thế lúc này dưới chân núi, nhìnngọn lửa rút về phía sau, nghe tiếng chém giết vang lên, suy đoán từ những mũitên lệnh kia, hắn biết rõ cấm quân đã không ngăn cản nổi, hai ngàn cấm quânmà lại tan tác nhanh như vậy!Khánh Quốc dùng võ lực để bình định thiên hạ, mặc dù cấm quân thườngtrú tại kinh đô, nếu xét về khả năng chiến đấu nơi hoang dã chắc chắn khôngbằng bảy nhánh đại quân như Định Châu quân, Chinh Bắc quân. Nhưng từ saukhi Đại hoàng tử được điều đến làm Đại thống lĩnh cấm quân, đã rút rất nhiềutướng lĩnh nòng cốt trong quân đội Tây Chinh, thực lực của cấm quân được bổsung rất hiệu quả. Tuy vẫn không phải đối phương của những nhánh đại quânkia, nhưng cũng không đến mức... tan tác nhanh như vậy.Ngoài khiếp sợ, trong lòng Phạm Nhàn còn dâng lên một chút nghi hoặc, rốtcuộc quân đội đang tấn công là con cháu nhà ai?.o O o.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ánh trăng lạnh như nước.Phạm Nhàn khẽ híp mắt, nhìn xuống chân núi xa xăm, bờ biển xa xăm. Giữanước biển đen như mực, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng bập bềnh.Nội lực của y bá đạo, thị lực kinh người, thực ra vẫn không thấy rõ tình hìnhtrên chiếc thuyền kia. Nhưng điểm quái lạ là, dường như cách xa như vậy mà yvẫn có thấy được vị lão già trên thuyền kia, chiếc mũ rộng vành, bộ râu buôngxõa.Trong thiên hạ tứ đại tông sư, y mới gặp mình Diệp Lưu Vân.Thuở niên thiếu một lần, bên trong thành Tô Châu một lần, lần nào cũng đầykinh ngạc. Diệp Lưu Vân là người tiêu sái, cực kỳ tiêu sái; tối nay, ngồi thuyềnvượt sóng, cầm kiếm đi lên, khí thế chưa đến, phong thái đã khiến người takhông khỏi kính phục.Lúc này Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền trong đại dương mênh mông kia,nhìn chiếc thuyền bồng bềnh độc lập kia đang đi thẳng tới Đại Đông sơn. Nghĩđến vị Đại tông sư mà ngàn vạn người hướng tới, y không khỏi cảm khái vạnphần, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kính ngưỡng.Con thuyền nhỏ trông thì rất gần, kì thực lại cực xa, đi qua một dải bờ biểntắm ánh trăng, chậm rãi trôi tới bên này, cứ như vĩnh viễn không thể tiếp cậnbến bờ này.Nhưng mà Phạm Nhàn biết rõ... khoảng cách xa nhất trên thế gian này cũngkhông phải là khoảng cách giữa sinh và tử, cho nên chiếc thuyền nhỏ sắp sửađịnh đoạt sinh tử kia chung quy sẽ có lúc cập bờ.Dưới chân núi, dải bờ biển bên kia đột nhiên hiện lên vài tia lửa lấm tấm, dùchỉ là vài tia, nhưng ánh sáng vẫn đủ để chiếu lên đỉnh núi. Từ đó có thể thấytrên chiến trường kia, quân phản loạn xuất hiện như ma quỷ mạnh mẽ đếnnhường nào, đang liều mình tấn công phòng tuyến của hai ngàn cấm quân, thếlửa đốt trại đã tới mức không thể kiểm soát được.May mắn thay, mùa hạ nước mưa nhiều, cộng thêm gió biển thổi về, trongnúi hơi ẩm dày đặc, không sợ ngọn lửa này sẽ bén lên cả Đại Đông sơn, đốtthành cột trụ cháy khô, thiêu chết tất cả mọi người trên núi.Lại có mấy tiếng tên lệnh thê lương phóng lên, nhưng chỉ bay tới lưngchừng núi đã thảm thiết, chán nản bất lực rơi xuống. Cũng như dưới chân núilúc này, tuyến phòng ngự của quân cấm đã khó mà chống cự tiếp, sắp không thểduy trì được nữa..o O o.Lúc này con thuyền nhỏ chưa tới, quân địch đã giết tiến tới chân núi, đoànngười Hoàng đế Khánh Quốc đều quay lưng về phía biển, đứng trước lan canbằng đá để quan sát, lẳng lặng nhìn dưới chân núi, theo dõi những ngọn lửa lúccháy sáng, lúc dập tắt, nghe tiếng chém giết mơ hồ. Có điều dù sao khoảng cáchcũng quá xa, tiếng chém giết vọng tới đỉnh núi, bị gió thổi qua, cành rừng rungđộng, biến thành nhịp điệu có phần méo mó.Không có sát ý, ít nhất những người trên đỉnh núi không cảm nhận được bầukhông khí này, nếu so sánh ra thì chiếc thuyền nhỏ đang từ từ trôi đến phía saunúi Đại Đông sơn kia mới khiến cho mọi người có cảm giác căng thẳng hơn mộtchút.Lúc này, Thượng thư bộ lễ, Tự khanh của Thái Thường tự đã sớm rời khỏiphòng, lẳng lặng đứng hầu phía sau Hoàng đế bệ hạ. Trong lòng mỗi người đềukhiếp sợ không gì sánh nổi, sợ hãi vô cùng, nhưng không ai dám nói lời nào.Lúc này vị Phó thống lĩnh cấm quân kia đã chạy xuống chân núi từ lâu,chuẩn bị liều mình trên tuyến đầu. Nhưng chỉ e trong lúc hắn chưa tới, hai nghìncấm quân kia đã trở thành hồn ma trong đêm tối, tử thi giữa núi rừng.Phạm Nhàn cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, vô thức liếm đôi môi khô khốc,trong lòng không bất giác dâng lên cảm giác khiếp sợ — rốt cuộc nhánh quânđội dưới chân từ đâu đến? Vì sao mạng lưới Giám Sát viện ở khu vực Đông Sơnkhông tìm hiểu được bất cứ thông tin nào? Vì sao năm trăm Hắc Kỵ đặt trên núiHào Sơn lại không có tác dụng gì? Đối phương làm thế nào lẻn đến dưới chânnúi Đại Đông sơn mà không ai hay biết?Mà điều khiến y kinh ngạc nhất chính là tình thế lúc này dưới chân núi, nhìnngọn lửa rút về phía sau, nghe tiếng chém giết vang lên, suy đoán từ những mũitên lệnh kia, hắn biết rõ cấm quân đã không ngăn cản nổi, hai ngàn cấm quânmà lại tan tác nhanh như vậy!Khánh Quốc dùng võ lực để bình định thiên hạ, mặc dù cấm quân thườngtrú tại kinh đô, nếu xét về khả năng chiến đấu nơi hoang dã chắc chắn khôngbằng bảy nhánh đại quân như Định Châu quân, Chinh Bắc quân. Nhưng từ saukhi Đại hoàng tử được điều đến làm Đại thống lĩnh cấm quân, đã rút rất nhiềutướng lĩnh nòng cốt trong quân đội Tây Chinh, thực lực của cấm quân được bổsung rất hiệu quả. Tuy vẫn không phải đối phương của những nhánh đại quânkia, nhưng cũng không đến mức... tan tác nhanh như vậy.Ngoài khiếp sợ, trong lòng Phạm Nhàn còn dâng lên một chút nghi hoặc, rốtcuộc quân đội đang tấn công là con cháu nhà ai?.o O o.

Chương 1180: Trường cung phong dạ sơn 1