Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1181: Trường cung phong dạ sơn 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất." Hoàng đế bệ hạ đứng ở bên cạnhlan can đá, nhìn xuống dưới chân núi. Tuy rõ ràng là hắn không thấy rõ phía bêndưới đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thấy được vẻ bất an trong mắt củaPhạm Nhàn và Hồng lão thái giám. Hắn lạnh lùng nói: "Cấm quân không phảilà đối thủ của bọn chúng.""Thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất?" Phạm Nhàn nhướng mày, lập tứcliên tưởng đến trận đại thắng kỳ quái một tháng ở Thương Châu và Yên Kinh.Tuy y vẫn không biết Yến Tiểu Ất dùng biện pháp nào đưa những binh sĩ nàyđến chân Đại Đông sơn, nhưng kẻ địch đã đến, lúc này nghĩ mấy thứ đó chỉ đơnthuần là lãng phí thời gian."Ngươi là Đề ti Giám Sát viện, một nhánh quân đội xâm nhập ngàn dặm,vào trong quốc cảnh, đáng chịu tội gì?" Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, mỉm cườihỏi.Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, biết bệ hạ đang đùa. Chỉ có điều lúc nàytình thế dưới chân núi hung hiểm như vậy, y nào có tâm trạng đùa giỡn, đáp:"Cho dù phía bắc Đàm Châu có mật đạo, nhưng Giám Sát viện cũng phải nhậnđược tin đồn, cho nên thần cho rằng, trong viện có người đang giúp hắn."Hoàng đế chỉ cười, không nói gì thêm, nhưng trong nụ cười lại nhiều thêmvẻ tự giễu.Phạm Nhàn nói trong viện có vấn đề, là thẳng thắn, càng là thăm dò. Ymuốn thăm dò đội quân tinh nhuệ thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất như hổlang cắn giết dưới chân núi có phải do Hoàng đế đã tận lực buông tha haykhông. Chỉ nhìn vẻ bình tĩnh và thái độ tự tin của Hoàng đế lúc này, sâu trongnội tâm Phạm Nhàn tin tưởng cái suy luận này, thế nhưng nụ cười kia củaHoàng đế lại có vẻ rất bất đắc dĩ..."Trẫm muốn biết tình hình cụ thể dưới chân núi lúc này." Hoàng đế bỗngnhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Trẫm không muốn trở thành người mù."Năm đó, Hoàng đế tự mình dẫn quân đi nam chinh bắc chiến, đã lập đượcnhững chiến công hiển hách khó có thể vượt qua, được mệnh danh là tướng sốmột đại lục. Có điều gần hai mươi năm qua hắn chưa từng tự mình ra trận, mớilàm cho chiến công chống cự người man của Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề dầndần che khuất vinh quang về mặt quân sự của vị quân vương này.Mà tình hình như đêm nay khi ngự giá trong vòng vây, nếu Hoàng đế có thểtự mình chỉ huy cấm quân, chắc chắn cấm quân dưới chân núi cũng không thểthảm bại đến mức này. Chỉ có điều... giờ đang trong đêm trên núi, cho dù cótrăng sáng treo cao, việc lên núi xuống núi không phải dễ dàng như hát ca,muốn truyền mệnh lệnh còn cần thời gian rất dài, huống chi tự mình chỉ huy.Vì vậy, gương mặt của Hoàng đế lạnh như băng, giọng điệu cũng có phầnbực bội.Vẻ bực bội này cũng không khiến cho người bên cạnh Hoàng đế sợ hãi.Trong tình hình này, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận tím mặt chém đầu nhữngquan viên bên cạnh, đã là bình tĩnh lắm rồi.Phạm Nhàn từ từ cúi đầu, hai ngón trỏ và ngón áp út hai tay nhẹ nhàngchạm vào nhau, tạo nên một cây cầu ý, trong nháy mắt đã vận toàn bộ chân khíbá đạo trong cơ thể, thúc đẩy hai hệ thống chu thiên tuần hoàn khác hẳn mọingười trong cơ thể mình, ép giác quan thứ sáu của mình lên tới cảnh giới thanhminh nhất.Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người y bất chợt bùng lên, khiến cho đỉnhnúi bỗng nổi lên một cơn gió, cát đá khẽ động!Những Hổ Vệ bảo vệ bên cạnh Hoàng đế đều kinh ngạc, trong thời khắcmẫn cảm này, nhanh chóng thực hiện động tác phòng bị. Chỉ có vị Hồng lão tháigiám kia vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đứng sau lưng Hoàng đế.Một lát sau, Phạm Nhàn kính cẩn bẩm báo: "Bệ hạ, có gì đó kỳ quái, hìnhnhư đối phương đã lui binh."Nghe được câu này này, lông mày Hoàng đế cũng nhíu lại, một lúc lâu saumới âm u nói: "Rốt cuộc mang theo bao nhiêu người đến đây mà dám có ý đồphong bế cả ngọn núi, không tha cho một ai cả. Yến Tiểu Ất... khẩu vị lớn thật!"Quân phản loạn đang chiếm thượng phong lại đột nhiên tạm lui, cho cấmquân một chút cơ hội thở dốc. Các quan viên trên đỉnh núi bao gồm cả PhạmNhàn, đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng chỉ có mình Hoàng đế phán đoán rất rõràng ý đồ của phản quân... Cho cấm quân cơ hội sắp xếp bố trận một lần nữachính là sợ hai bên giao chiến tới cuối cùng, dẫn tới tình trạng hỗn loạn, bỏ sótmột số người sống trong tấm lưới này. Phản quân dưới chân núi... không địnhđể bất cứ ai sống sót chạy ra khỏi Đại Đông sơn, tới các châu quận báo tin!"Không thể nào." Phạm Nhàn nói, Y biết theo quy trình của Giám Sát viện,lúc này kiếm thủ Lục Xử đang trà trộn trong cấm quân, chắc chắn trong thờigian sớm nhất sẽ tìm cơ hội đột phá vòng vây để thông báo cho quan phủ khuvực Đông Sơn, điều quân châu và quân đội gần nhất đến tiếp viện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất." Hoàng đế bệ hạ đứng ở bên cạnhlan can đá, nhìn xuống dưới chân núi. Tuy rõ ràng là hắn không thấy rõ phía bêndưới đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thấy được vẻ bất an trong mắt củaPhạm Nhàn và Hồng lão thái giám. Hắn lạnh lùng nói: "Cấm quân không phảilà đối thủ của bọn chúng.""Thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất?" Phạm Nhàn nhướng mày, lập tứcliên tưởng đến trận đại thắng kỳ quái một tháng ở Thương Châu và Yên Kinh.Tuy y vẫn không biết Yến Tiểu Ất dùng biện pháp nào đưa những binh sĩ nàyđến chân Đại Đông sơn, nhưng kẻ địch đã đến, lúc này nghĩ mấy thứ đó chỉ đơnthuần là lãng phí thời gian."Ngươi là Đề ti Giám Sát viện, một nhánh quân đội xâm nhập ngàn dặm,vào trong quốc cảnh, đáng chịu tội gì?" Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, mỉm cườihỏi.Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, biết bệ hạ đang đùa. Chỉ có điều lúc nàytình thế dưới chân núi hung hiểm như vậy, y nào có tâm trạng đùa giỡn, đáp:"Cho dù phía bắc Đàm Châu có mật đạo, nhưng Giám Sát viện cũng phải nhậnđược tin đồn, cho nên thần cho rằng, trong viện có người đang giúp hắn."Hoàng đế chỉ cười, không nói gì thêm, nhưng trong nụ cười lại nhiều thêmvẻ tự giễu.Phạm Nhàn nói trong viện có vấn đề, là thẳng thắn, càng là thăm dò. Ymuốn thăm dò đội quân tinh nhuệ thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất như hổlang cắn giết dưới chân núi có phải do Hoàng đế đã tận lực buông tha haykhông. Chỉ nhìn vẻ bình tĩnh và thái độ tự tin của Hoàng đế lúc này, sâu trongnội tâm Phạm Nhàn tin tưởng cái suy luận này, thế nhưng nụ cười kia củaHoàng đế lại có vẻ rất bất đắc dĩ..."Trẫm muốn biết tình hình cụ thể dưới chân núi lúc này." Hoàng đế bỗngnhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Trẫm không muốn trở thành người mù."Năm đó, Hoàng đế tự mình dẫn quân đi nam chinh bắc chiến, đã lập đượcnhững chiến công hiển hách khó có thể vượt qua, được mệnh danh là tướng sốmột đại lục. Có điều gần hai mươi năm qua hắn chưa từng tự mình ra trận, mớilàm cho chiến công chống cự người man của Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề dầndần che khuất vinh quang về mặt quân sự của vị quân vương này.Mà tình hình như đêm nay khi ngự giá trong vòng vây, nếu Hoàng đế có thểtự mình chỉ huy cấm quân, chắc chắn cấm quân dưới chân núi cũng không thểthảm bại đến mức này. Chỉ có điều... giờ đang trong đêm trên núi, cho dù cótrăng sáng treo cao, việc lên núi xuống núi không phải dễ dàng như hát ca,muốn truyền mệnh lệnh còn cần thời gian rất dài, huống chi tự mình chỉ huy.Vì vậy, gương mặt của Hoàng đế lạnh như băng, giọng điệu cũng có phầnbực bội.Vẻ bực bội này cũng không khiến cho người bên cạnh Hoàng đế sợ hãi.Trong tình hình này, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận tím mặt chém đầu nhữngquan viên bên cạnh, đã là bình tĩnh lắm rồi.Phạm Nhàn từ từ cúi đầu, hai ngón trỏ và ngón áp út hai tay nhẹ nhàngchạm vào nhau, tạo nên một cây cầu ý, trong nháy mắt đã vận toàn bộ chân khíbá đạo trong cơ thể, thúc đẩy hai hệ thống chu thiên tuần hoàn khác hẳn mọingười trong cơ thể mình, ép giác quan thứ sáu của mình lên tới cảnh giới thanhminh nhất.Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người y bất chợt bùng lên, khiến cho đỉnhnúi bỗng nổi lên một cơn gió, cát đá khẽ động!Những Hổ Vệ bảo vệ bên cạnh Hoàng đế đều kinh ngạc, trong thời khắcmẫn cảm này, nhanh chóng thực hiện động tác phòng bị. Chỉ có vị Hồng lão tháigiám kia vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đứng sau lưng Hoàng đế.Một lát sau, Phạm Nhàn kính cẩn bẩm báo: "Bệ hạ, có gì đó kỳ quái, hìnhnhư đối phương đã lui binh."Nghe được câu này này, lông mày Hoàng đế cũng nhíu lại, một lúc lâu saumới âm u nói: "Rốt cuộc mang theo bao nhiêu người đến đây mà dám có ý đồphong bế cả ngọn núi, không tha cho một ai cả. Yến Tiểu Ất... khẩu vị lớn thật!"Quân phản loạn đang chiếm thượng phong lại đột nhiên tạm lui, cho cấmquân một chút cơ hội thở dốc. Các quan viên trên đỉnh núi bao gồm cả PhạmNhàn, đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng chỉ có mình Hoàng đế phán đoán rất rõràng ý đồ của phản quân... Cho cấm quân cơ hội sắp xếp bố trận một lần nữachính là sợ hai bên giao chiến tới cuối cùng, dẫn tới tình trạng hỗn loạn, bỏ sótmột số người sống trong tấm lưới này. Phản quân dưới chân núi... không địnhđể bất cứ ai sống sót chạy ra khỏi Đại Đông sơn, tới các châu quận báo tin!"Không thể nào." Phạm Nhàn nói, Y biết theo quy trình của Giám Sát viện,lúc này kiếm thủ Lục Xử đang trà trộn trong cấm quân, chắc chắn trong thờigian sớm nhất sẽ tìm cơ hội đột phá vòng vây để thông báo cho quan phủ khuvực Đông Sơn, điều quân châu và quân đội gần nhất đến tiếp viện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất." Hoàng đế bệ hạ đứng ở bên cạnhlan can đá, nhìn xuống dưới chân núi. Tuy rõ ràng là hắn không thấy rõ phía bêndưới đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thấy được vẻ bất an trong mắt củaPhạm Nhàn và Hồng lão thái giám. Hắn lạnh lùng nói: "Cấm quân không phảilà đối thủ của bọn chúng.""Thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất?" Phạm Nhàn nhướng mày, lập tứcliên tưởng đến trận đại thắng kỳ quái một tháng ở Thương Châu và Yên Kinh.Tuy y vẫn không biết Yến Tiểu Ất dùng biện pháp nào đưa những binh sĩ nàyđến chân Đại Đông sơn, nhưng kẻ địch đã đến, lúc này nghĩ mấy thứ đó chỉ đơnthuần là lãng phí thời gian."Ngươi là Đề ti Giám Sát viện, một nhánh quân đội xâm nhập ngàn dặm,vào trong quốc cảnh, đáng chịu tội gì?" Hoàng đế nhìn Phạm Nhàn, mỉm cườihỏi.Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, biết bệ hạ đang đùa. Chỉ có điều lúc nàytình thế dưới chân núi hung hiểm như vậy, y nào có tâm trạng đùa giỡn, đáp:"Cho dù phía bắc Đàm Châu có mật đạo, nhưng Giám Sát viện cũng phải nhậnđược tin đồn, cho nên thần cho rằng, trong viện có người đang giúp hắn."Hoàng đế chỉ cười, không nói gì thêm, nhưng trong nụ cười lại nhiều thêmvẻ tự giễu.Phạm Nhàn nói trong viện có vấn đề, là thẳng thắn, càng là thăm dò. Ymuốn thăm dò đội quân tinh nhuệ thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất như hổlang cắn giết dưới chân núi có phải do Hoàng đế đã tận lực buông tha haykhông. Chỉ nhìn vẻ bình tĩnh và thái độ tự tin của Hoàng đế lúc này, sâu trongnội tâm Phạm Nhàn tin tưởng cái suy luận này, thế nhưng nụ cười kia củaHoàng đế lại có vẻ rất bất đắc dĩ..."Trẫm muốn biết tình hình cụ thể dưới chân núi lúc này." Hoàng đế bỗngnhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Trẫm không muốn trở thành người mù."Năm đó, Hoàng đế tự mình dẫn quân đi nam chinh bắc chiến, đã lập đượcnhững chiến công hiển hách khó có thể vượt qua, được mệnh danh là tướng sốmột đại lục. Có điều gần hai mươi năm qua hắn chưa từng tự mình ra trận, mớilàm cho chiến công chống cự người man của Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề dầndần che khuất vinh quang về mặt quân sự của vị quân vương này.Mà tình hình như đêm nay khi ngự giá trong vòng vây, nếu Hoàng đế có thểtự mình chỉ huy cấm quân, chắc chắn cấm quân dưới chân núi cũng không thểthảm bại đến mức này. Chỉ có điều... giờ đang trong đêm trên núi, cho dù cótrăng sáng treo cao, việc lên núi xuống núi không phải dễ dàng như hát ca,muốn truyền mệnh lệnh còn cần thời gian rất dài, huống chi tự mình chỉ huy.Vì vậy, gương mặt của Hoàng đế lạnh như băng, giọng điệu cũng có phầnbực bội.Vẻ bực bội này cũng không khiến cho người bên cạnh Hoàng đế sợ hãi.Trong tình hình này, Hoàng đế bệ hạ không nổi giận tím mặt chém đầu nhữngquan viên bên cạnh, đã là bình tĩnh lắm rồi.Phạm Nhàn từ từ cúi đầu, hai ngón trỏ và ngón áp út hai tay nhẹ nhàngchạm vào nhau, tạo nên một cây cầu ý, trong nháy mắt đã vận toàn bộ chân khíbá đạo trong cơ thể, thúc đẩy hai hệ thống chu thiên tuần hoàn khác hẳn mọingười trong cơ thể mình, ép giác quan thứ sáu của mình lên tới cảnh giới thanhminh nhất.Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người y bất chợt bùng lên, khiến cho đỉnhnúi bỗng nổi lên một cơn gió, cát đá khẽ động!Những Hổ Vệ bảo vệ bên cạnh Hoàng đế đều kinh ngạc, trong thời khắcmẫn cảm này, nhanh chóng thực hiện động tác phòng bị. Chỉ có vị Hồng lão tháigiám kia vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đứng sau lưng Hoàng đế.Một lát sau, Phạm Nhàn kính cẩn bẩm báo: "Bệ hạ, có gì đó kỳ quái, hìnhnhư đối phương đã lui binh."Nghe được câu này này, lông mày Hoàng đế cũng nhíu lại, một lúc lâu saumới âm u nói: "Rốt cuộc mang theo bao nhiêu người đến đây mà dám có ý đồphong bế cả ngọn núi, không tha cho một ai cả. Yến Tiểu Ất... khẩu vị lớn thật!"Quân phản loạn đang chiếm thượng phong lại đột nhiên tạm lui, cho cấmquân một chút cơ hội thở dốc. Các quan viên trên đỉnh núi bao gồm cả PhạmNhàn, đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng chỉ có mình Hoàng đế phán đoán rất rõràng ý đồ của phản quân... Cho cấm quân cơ hội sắp xếp bố trận một lần nữachính là sợ hai bên giao chiến tới cuối cùng, dẫn tới tình trạng hỗn loạn, bỏ sótmột số người sống trong tấm lưới này. Phản quân dưới chân núi... không địnhđể bất cứ ai sống sót chạy ra khỏi Đại Đông sơn, tới các châu quận báo tin!"Không thể nào." Phạm Nhàn nói, Y biết theo quy trình của Giám Sát viện,lúc này kiếm thủ Lục Xử đang trà trộn trong cấm quân, chắc chắn trong thờigian sớm nhất sẽ tìm cơ hội đột phá vòng vây để thông báo cho quan phủ khuvực Đông Sơn, điều quân châu và quân đội gần nhất đến tiếp viện.

Chương 1181: Trường cung phong dạ sơn 2