Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1182: Trường cung phong dạ sơn 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Với khả năng của đi lại trong bóng tối của kiếm thủ Lục Xử, cho dù dướichân núi có cả vạn kỵ binh cùng đến, giữa đêm như vậy cũng không thể giếtchết hoặc bắt giữ toàn bộ kiếm thủ này, chung quy cũng có một số người thoátkhỏi.Nhưng vào lúc này, một người mặc áo xám như bóng ma bay lên từ vạn bậcthang dẫn lên trời kia. Khinh công của người này xuất sắc, tư thế lại hết sức kỳquái, cứ như đầu gối có lắp đặt một cơ chế lòe loẹt nào đó, mỗi lần chạm đất lànhẹ nhàng bắn lên... Mặc dù tư thế không bằng tiêu sái bằng cường giả tuyệt thếnhưng lại nhanh chóng và yên lặng.Người áo xám còn chưa lướt đến đỉnh núi, trong bầu trời đêm đã có vô sốbông tuyết nở rộ, đao hoa như tuyết. Những Hổ Vệ ẩn nấp xung quanh Hoàngđế giơ cao trường đao chém tới, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn che khuấtánh sáng từ vầng trăng.Người áo xám không ra tay, chỉ giơ cao lệnh bài, lệnh bài được ánh trăng vàánh đao soi sáng rất rõ ràng, chính là lệnh bài của Giám Sát viện.Diêu thái giám vung tay lên, đám Hổ Vệ thu đao lại, nhưng vẫn hiện thânvây người áo xám kia vào giữa, mười mấy thanh trường đao chỉ về phía đó, khíthế bức người.Phạm Nhàn tin tưởng, kể cả mình ở giữa mười mấy thanh trường đao nàycũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi. Nhưng y bước tới gần người áo xám kia mộtbước, gương mặt mang vẻ thăm dò lo lắng.Người áo xám chính là một trong hai cánh của Giám Sát viện Vương KhảiNiên, tuyệt đối là tâm phúc của Phạm Nhàn. Hôm nay đột nhiên nảy sinh biếncố, lão lãnh đạo mọi người Giám Sát viện bố trí phòng ngự ở chân núi, lúc nàyđã sớm khiếp sợ đến mức không thể tả nổi. Lão không nói gì thêm với PhạmNhàn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hoàng đế và Phạm Nhàn, trầm giọng bẩmbáo: "Năm ngàn phản quân, cầm nỏ, toàn bộ đều là cung tiễn thủ..."Mọi người trên đỉnh núi đồng loạt yên lặng xuống. Đầu tiên, tin tức nàychứng minh phán đoán của Hoàng đế. Phản quân tấn công chính là thân binh đạidoanh của Yến Tiểu Ất, cũng chỉ có thần tiễn thủ như Yến Tiểu Ất mới có khảnăng huấn luyện toàn bộ thân binh đại doanh của mình thành những thần tiễnthủ ngàn người chọn một.Tuy mũi tên không bay xa bằng nỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, năm ngànthần tiễn thủ tập kích trong đêm tối, nghe đồn trong đại doanh của Yến Tiểu Ấttoàn là binh lính dùng trường cung... Chẳng trách nhân lực Giám Sát viện quâncấm dưới chân núi phải chống cự vất vả như vậy.Hoàng đế nhìn Vương Khải đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng hỏi: "Tìnhhình chiến sự ra sao?"Giọng điệu Vương Khải cứng nhắc, lập tức đáp lời: "Lúc bị tập kích, thần đãlên núi, không biết tình hình chiến đấu hiện tại."Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục bày tỏ thái độ không hàilòng. Từ lúc bị tập kích đến giờ thời gian cực ngắn, khoảng cách từ chân núiđến đỉnh núi cực xa, ngoại trừ mấy mũi lệnh tiễn báo động, Vương Khải là quanviên đầu tiên vọt lên đỉnh núi báo tin. Nhìn gương mặt tái mét của lão là biếtchạy lên núi trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tiêu hao đại bộ phận tinhthần và sức lực lực của lão."Năm ngàn trường cung thủ..." Hoàng đế đột nhiên cười lạnh, "Muốn tiêudiệt toàn bộ hai ngàn cấm quân, Tiểu Ất cũng không có tham vọng và thủ đoạnnhư vậy. Đúng là tò mò, cao nhân chỉ huy dưới chân núi lúc này là ai."Phản quân đã phong tỏa ngọn núi nhưng lúc này lại không tấn công, tìnhhình có vẻ kỳ quái. Phạm Nhàn nhìn Vương Khải hỏi thẳng: "Đã đột phá rangoài chưa?"Giám Sát viện làm việc đúng theo quy trình, cấp trên hỏi thuộc hạ sẽ tự hiểuđang hỏi về điều gì. Vương Khải Niên sắc mặt hơi đổi, bẩm báo với PhạmNhàn: "Sáu mươi người, chết hết."Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, hỏi: "Xác nhận?""Xác nhận..." Vương Khải Niên cúi đầu bẩm báo: "Lúc ở sườn núi đã từngquay đầu lại, trên hai con đường hướng tĩnh lặng phía tây bắc và tây nam nảysinh chiến đấu, có cao thủ ẩn nấp."Phạm Nhàn tròng mắt hơi co lại, trong lòng đau xót, cố gắng kìm chế cảmxúc tức giận và bi ai ngày càng nặng nề. Xưa nay Lục Xử luôn hoạt động giữabóng tối, làm sao trong thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất lại có kiếm thủquen thuộc với ám sát như vậy? Có thể âm thầm giết chết toàn bộ thuộc hạ củamình giữa màn đêm đen, chứng tỏ phẩm cấp của những thích khách kia cao hơnrất nhiều so với trình độ của kiếm thủ Lục Xử!Y tiếp tục nhìn Vương Khải một hồi lâu.Vương Khải Niên không gật đầu hay lắc đầu, có điều tay phải chống trênmặt đất khẽ nhúc nhích.Phạm Nhàn thở dài trong lòng, biết Vương Thập Tam Lang vẫn coi là yênphận, thoáng an lòng, quay lại nhìn Hoàng đế, không do dự mà trực tiếp nói mộtcách rất bình tĩnh:"Bệ hạ, người của Đông Di thành cũng đã đến."

Với khả năng của đi lại trong bóng tối của kiếm thủ Lục Xử, cho dù dưới

chân núi có cả vạn kỵ binh cùng đến, giữa đêm như vậy cũng không thể giết

chết hoặc bắt giữ toàn bộ kiếm thủ này, chung quy cũng có một số người thoát

khỏi.

Nhưng vào lúc này, một người mặc áo xám như bóng ma bay lên từ vạn bậc

thang dẫn lên trời kia. Khinh công của người này xuất sắc, tư thế lại hết sức kỳ

quái, cứ như đầu gối có lắp đặt một cơ chế lòe loẹt nào đó, mỗi lần chạm đất là

nhẹ nhàng bắn lên... Mặc dù tư thế không bằng tiêu sái bằng cường giả tuyệt thế

nhưng lại nhanh chóng và yên lặng.

Người áo xám còn chưa lướt đến đỉnh núi, trong bầu trời đêm đã có vô số

bông tuyết nở rộ, đao hoa như tuyết. Những Hổ Vệ ẩn nấp xung quanh Hoàng

đế giơ cao trường đao chém tới, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn che khuất

ánh sáng từ vầng trăng.

Người áo xám không ra tay, chỉ giơ cao lệnh bài, lệnh bài được ánh trăng và

ánh đao soi sáng rất rõ ràng, chính là lệnh bài của Giám Sát viện.

Diêu thái giám vung tay lên, đám Hổ Vệ thu đao lại, nhưng vẫn hiện thân

vây người áo xám kia vào giữa, mười mấy thanh trường đao chỉ về phía đó, khí

thế bức người.

Phạm Nhàn tin tưởng, kể cả mình ở giữa mười mấy thanh trường đao này

cũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi. Nhưng y bước tới gần người áo xám kia một

bước, gương mặt mang vẻ thăm dò lo lắng.

Người áo xám chính là một trong hai cánh của Giám Sát viện Vương Khải

Niên, tuyệt đối là tâm phúc của Phạm Nhàn. Hôm nay đột nhiên nảy sinh biến

cố, lão lãnh đạo mọi người Giám Sát viện bố trí phòng ngự ở chân núi, lúc này

đã sớm khiếp sợ đến mức không thể tả nổi. Lão không nói gì thêm với Phạm

Nhàn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hoàng đế và Phạm Nhàn, trầm giọng bẩm

báo: "Năm ngàn phản quân, cầm nỏ, toàn bộ đều là cung tiễn thủ..."

Mọi người trên đỉnh núi đồng loạt yên lặng xuống. Đầu tiên, tin tức này

chứng minh phán đoán của Hoàng đế. Phản quân tấn công chính là thân binh đại

doanh của Yến Tiểu Ất, cũng chỉ có thần tiễn thủ như Yến Tiểu Ất mới có khả

năng huấn luyện toàn bộ thân binh đại doanh của mình thành những thần tiễn

thủ ngàn người chọn một.

Tuy mũi tên không bay xa bằng nỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, năm ngàn

thần tiễn thủ tập kích trong đêm tối, nghe đồn trong đại doanh của Yến Tiểu Ất

toàn là binh lính dùng trường cung... Chẳng trách nhân lực Giám Sát viện quân

cấm dưới chân núi phải chống cự vất vả như vậy.

Hoàng đế nhìn Vương Khải đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng hỏi: "Tình

hình chiến sự ra sao?"

Giọng điệu Vương Khải cứng nhắc, lập tức đáp lời: "Lúc bị tập kích, thần đã

lên núi, không biết tình hình chiến đấu hiện tại."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục bày tỏ thái độ không hài

lòng. Từ lúc bị tập kích đến giờ thời gian cực ngắn, khoảng cách từ chân núi

đến đỉnh núi cực xa, ngoại trừ mấy mũi lệnh tiễn báo động, Vương Khải là quan

viên đầu tiên vọt lên đỉnh núi báo tin. Nhìn gương mặt tái mét của lão là biết

chạy lên núi trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tiêu hao đại bộ phận tinh

thần và sức lực lực của lão.

"Năm ngàn trường cung thủ..." Hoàng đế đột nhiên cười lạnh, "Muốn tiêu

diệt toàn bộ hai ngàn cấm quân, Tiểu Ất cũng không có tham vọng và thủ đoạn

như vậy. Đúng là tò mò, cao nhân chỉ huy dưới chân núi lúc này là ai."

Phản quân đã phong tỏa ngọn núi nhưng lúc này lại không tấn công, tình

hình có vẻ kỳ quái. Phạm Nhàn nhìn Vương Khải hỏi thẳng: "Đã đột phá ra

ngoài chưa?"

Giám Sát viện làm việc đúng theo quy trình, cấp trên hỏi thuộc hạ sẽ tự hiểu

đang hỏi về điều gì. Vương Khải Niên sắc mặt hơi đổi, bẩm báo với Phạm

Nhàn: "Sáu mươi người, chết hết."

Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, hỏi: "Xác nhận?"

"Xác nhận..." Vương Khải Niên cúi đầu bẩm báo: "Lúc ở sườn núi đã từng

quay đầu lại, trên hai con đường hướng tĩnh lặng phía tây bắc và tây nam nảy

sinh chiến đấu, có cao thủ ẩn nấp."

Phạm Nhàn tròng mắt hơi co lại, trong lòng đau xót, cố gắng kìm chế cảm

xúc tức giận và bi ai ngày càng nặng nề. Xưa nay Lục Xử luôn hoạt động giữa

bóng tối, làm sao trong thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất lại có kiếm thủ

quen thuộc với ám sát như vậy? Có thể âm thầm giết chết toàn bộ thuộc hạ của

mình giữa màn đêm đen, chứng tỏ phẩm cấp của những thích khách kia cao hơn

rất nhiều so với trình độ của kiếm thủ Lục Xử!

Y tiếp tục nhìn Vương Khải một hồi lâu.

Vương Khải Niên không gật đầu hay lắc đầu, có điều tay phải chống trên

mặt đất khẽ nhúc nhích.

Phạm Nhàn thở dài trong lòng, biết Vương Thập Tam Lang vẫn coi là yên

phận, thoáng an lòng, quay lại nhìn Hoàng đế, không do dự mà trực tiếp nói một

cách rất bình tĩnh:

"Bệ hạ, người của Đông Di thành cũng đã đến."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Với khả năng của đi lại trong bóng tối của kiếm thủ Lục Xử, cho dù dướichân núi có cả vạn kỵ binh cùng đến, giữa đêm như vậy cũng không thể giếtchết hoặc bắt giữ toàn bộ kiếm thủ này, chung quy cũng có một số người thoátkhỏi.Nhưng vào lúc này, một người mặc áo xám như bóng ma bay lên từ vạn bậcthang dẫn lên trời kia. Khinh công của người này xuất sắc, tư thế lại hết sức kỳquái, cứ như đầu gối có lắp đặt một cơ chế lòe loẹt nào đó, mỗi lần chạm đất lànhẹ nhàng bắn lên... Mặc dù tư thế không bằng tiêu sái bằng cường giả tuyệt thếnhưng lại nhanh chóng và yên lặng.Người áo xám còn chưa lướt đến đỉnh núi, trong bầu trời đêm đã có vô sốbông tuyết nở rộ, đao hoa như tuyết. Những Hổ Vệ ẩn nấp xung quanh Hoàngđế giơ cao trường đao chém tới, trong khoảnh khắc đó thậm chí còn che khuấtánh sáng từ vầng trăng.Người áo xám không ra tay, chỉ giơ cao lệnh bài, lệnh bài được ánh trăng vàánh đao soi sáng rất rõ ràng, chính là lệnh bài của Giám Sát viện.Diêu thái giám vung tay lên, đám Hổ Vệ thu đao lại, nhưng vẫn hiện thânvây người áo xám kia vào giữa, mười mấy thanh trường đao chỉ về phía đó, khíthế bức người.Phạm Nhàn tin tưởng, kể cả mình ở giữa mười mấy thanh trường đao nàycũng chỉ có thể trốn chạy mà thôi. Nhưng y bước tới gần người áo xám kia mộtbước, gương mặt mang vẻ thăm dò lo lắng.Người áo xám chính là một trong hai cánh của Giám Sát viện Vương KhảiNiên, tuyệt đối là tâm phúc của Phạm Nhàn. Hôm nay đột nhiên nảy sinh biếncố, lão lãnh đạo mọi người Giám Sát viện bố trí phòng ngự ở chân núi, lúc nàyđã sớm khiếp sợ đến mức không thể tả nổi. Lão không nói gì thêm với PhạmNhàn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hoàng đế và Phạm Nhàn, trầm giọng bẩmbáo: "Năm ngàn phản quân, cầm nỏ, toàn bộ đều là cung tiễn thủ..."Mọi người trên đỉnh núi đồng loạt yên lặng xuống. Đầu tiên, tin tức nàychứng minh phán đoán của Hoàng đế. Phản quân tấn công chính là thân binh đạidoanh của Yến Tiểu Ất, cũng chỉ có thần tiễn thủ như Yến Tiểu Ất mới có khảnăng huấn luyện toàn bộ thân binh đại doanh của mình thành những thần tiễnthủ ngàn người chọn một.Tuy mũi tên không bay xa bằng nỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, năm ngànthần tiễn thủ tập kích trong đêm tối, nghe đồn trong đại doanh của Yến Tiểu Ấttoàn là binh lính dùng trường cung... Chẳng trách nhân lực Giám Sát viện quâncấm dưới chân núi phải chống cự vất vả như vậy.Hoàng đế nhìn Vương Khải đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng hỏi: "Tìnhhình chiến sự ra sao?"Giọng điệu Vương Khải cứng nhắc, lập tức đáp lời: "Lúc bị tập kích, thần đãlên núi, không biết tình hình chiến đấu hiện tại."Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục bày tỏ thái độ không hàilòng. Từ lúc bị tập kích đến giờ thời gian cực ngắn, khoảng cách từ chân núiđến đỉnh núi cực xa, ngoại trừ mấy mũi lệnh tiễn báo động, Vương Khải là quanviên đầu tiên vọt lên đỉnh núi báo tin. Nhìn gương mặt tái mét của lão là biếtchạy lên núi trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã tiêu hao đại bộ phận tinhthần và sức lực lực của lão."Năm ngàn trường cung thủ..." Hoàng đế đột nhiên cười lạnh, "Muốn tiêudiệt toàn bộ hai ngàn cấm quân, Tiểu Ất cũng không có tham vọng và thủ đoạnnhư vậy. Đúng là tò mò, cao nhân chỉ huy dưới chân núi lúc này là ai."Phản quân đã phong tỏa ngọn núi nhưng lúc này lại không tấn công, tìnhhình có vẻ kỳ quái. Phạm Nhàn nhìn Vương Khải hỏi thẳng: "Đã đột phá rangoài chưa?"Giám Sát viện làm việc đúng theo quy trình, cấp trên hỏi thuộc hạ sẽ tự hiểuđang hỏi về điều gì. Vương Khải Niên sắc mặt hơi đổi, bẩm báo với PhạmNhàn: "Sáu mươi người, chết hết."Phạm Nhàn mặt không đổi sắc, hỏi: "Xác nhận?""Xác nhận..." Vương Khải Niên cúi đầu bẩm báo: "Lúc ở sườn núi đã từngquay đầu lại, trên hai con đường hướng tĩnh lặng phía tây bắc và tây nam nảysinh chiến đấu, có cao thủ ẩn nấp."Phạm Nhàn tròng mắt hơi co lại, trong lòng đau xót, cố gắng kìm chế cảmxúc tức giận và bi ai ngày càng nặng nề. Xưa nay Lục Xử luôn hoạt động giữabóng tối, làm sao trong thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất lại có kiếm thủquen thuộc với ám sát như vậy? Có thể âm thầm giết chết toàn bộ thuộc hạ củamình giữa màn đêm đen, chứng tỏ phẩm cấp của những thích khách kia cao hơnrất nhiều so với trình độ của kiếm thủ Lục Xử!Y tiếp tục nhìn Vương Khải một hồi lâu.Vương Khải Niên không gật đầu hay lắc đầu, có điều tay phải chống trênmặt đất khẽ nhúc nhích.Phạm Nhàn thở dài trong lòng, biết Vương Thập Tam Lang vẫn coi là yênphận, thoáng an lòng, quay lại nhìn Hoàng đế, không do dự mà trực tiếp nói mộtcách rất bình tĩnh:"Bệ hạ, người của Đông Di thành cũng đã đến."

Chương 1182: Trường cung phong dạ sơn 3