Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1184: Che khuất ánh trăng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ai ngồi lên cái ghế kia, để cho y quyết định? Đây là di ngôn hay là thứ gìkhác? Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù mạng của mình có lớn, chạy được nghìn dặmvề kinh đô trước khi Trưởng công chúa tuyên bố mọi chuyện, nhưng mình cóthực lực gì để biến ý muốn của bản thân thành hiện thực?Đây không phải là Minh gia ở Giang Nam, không phải Thôi gia, không phảiquan triều trong kinh đô, không phải kẻ đáng thương trong Khâm Thiên giám,mà là hoàng cung, là quyền nắm giữ thiên hạ!Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, cho dù mình là quyền thần KhánhQuốc, nhưng trên tay không có một binh một tốt nào, lấy cái gì mà thay bệ hạổn định kinh đô? Lại dựa vào đâu để quyết định cái ghế kia thuộc về ai?"Trẫm, sẽ không thua." Khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười, ý cười tràn đầysát ý lạnh lùng, "Cho dù thua, có Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm thay trẫm bồitáng, còn sợ gì nữa? Ngươi cũng không cần lo lắng, Trần Viện trưởng ở kinh đô,Thái hậu ở trong cung, đám người đó không thể gây ra bao nhiêu sóng gió,ngươi cầm ngọc tỷ của trẫm đi, nếu có người ngăn cản ngươi... giết hết!"Trên trán Phạm Nhàn đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu như hai nhà Diệp Tầncùng làm phản, cho dù mình có là Đại tông sư, cùng lắm cũng chỉ có thể chơiđánh du kích, làm sao mà giết hết được?Y đã nhìn ra một chút không chắc chắn trong nội tâm Hoàng đế, cõi lòngkhông khỏi trở nên ảm đạm. Nếu Hoàng đế thật sự chết trên Đại Đông sơn,thiên hạ này thành ra sao? Cho dù Thái tử hay lão nhị kế vị, chỉ e Khánh Quốcnày cũng không còn chỗ dung thân cho mình, chẳng lẽ thật muốn ôm cái TụBảo bồn kia, bước lên con đường thứ hai?Có điều, tình hình chưa đến thời khắc nguy hiểm nhất, trên đỉnh núi còn cóHồng lão thái giám và Ngũ Trúc thúc, cộng thêm hơn trăm Hổ Vệ, cho dù đốiđầu với kẻ thù mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng có thể duy trì thời gian rất dài.Muốn tập kích lên Đại Đông sơn, chỉ có một con đường, rõ ràng nhiệm vụcủa năm ngàn trường cung thủ ở dưới chân núi là cắt đứt liên hệ giữa Đại Đôngsơn và thiên hạ. Ít nhất phải cắt đứt ba ngày trở lên, tạo khoảng trống thời giancho biến động ở kinh đô. Còn thật sự muốn hành thích quân vương, đám phảnquân này lại không có bất cứ tác dụng gì.Bởi vì Hoàng đế sẽ không ngu ngốc xuống núi.Sau đó... Diệp Lưu Vân sẽ lên núi.Đây đúng là một ván cược, nếu như ba nước trong thiên hạ vẫn giữ nguyênđại thế như cũ - quân chủ Khánh Quốc bố trí ám sát Diệp Lưu Vân, chắc chắnBắc Tề và Đông Di cũng rất lạc quan tán thành, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũngkhông bỏ qua thân phận của mình mà đến đây can thiệp.Thế nhưng... mồ hôi lạnh trên trán Phạm Nhàn đã khô, trên người chỉ cảmthấy giá lạnh. Lúc ở Ngô Châu, nhạc phụ Lâm Nhược Phủ đã nhắc nhở y, vìmột mục tiêu đủ sức cuốn hút thậm chí có phần rực rỡ, có lẽ các Đại tông sư sẽrất tự nhiên đi cùng với nhau.Miệng Phạm Nhàn càng lúc càng đắng chát. Nếu như tình thế thực sự pháttriển theo hướng này, trên Đại Đông sơn này làm gì còn ai sống sót? Nhưngchẳng lẽ từ lúc bắt đầu Hoàng đế lại không dự liệu được cục diện này sao? Ycẩn thận liếc mắt nhìn gương mặt được Hoàng đế, phát hiện sắc mặt Hoàng đếcó phần âm trầm, trong bóng đêm con ngươi lóe lên ngọn lửa...Y không dám nghĩ thêm về những vấn đề này nữa, trong đầu nhanh chóngphân tích tình hình trước mắt. Cục diện ở Đại Đông sơn còn chưa rõ thắng bại,nhưng nếu như lâm vào tình thế bế tắc, bên phía kinh đô lại có vấn đề, mìnhnhất định phải đưa tin tức bệ hạ còn sống đến kinh đô, đưa đến bên cạnh Tháihậu.Cho dù bệ hạ đã chết, khi mình trở lại kinh đô cũng phải khiến Thái hậu tinrằng bệ hạ vẫn còn sống, bằng không với phán đoán của loại người thiên vềchính trị như Thái hậu, một khi biết tin bệ hạ tử vong, chắc chắn bà ta sẽ chọncách để Tần gia bảo vệ Thái tử đăng cơ, ổn định triều chính Khánh Quốc.Hoàng đế là con trai của bà, nếu có ai muốn làm hại Hoàng đế, chắc chắnThái hậu sẽ không cho phép. Nhưng nếu cái chết của Hoàng đế trở thành sự thậtđã định, thân là thế hệ cao nhất trong hoàng tộc, Thái hậu buộc phải suy xét đếnsự tồn vong của toàn bộ hoàng tộc, cũng như tồn vong của thiên hạ.Vì vậy, cho dù là xuất phát từ an nguy của bản thân hay là từ tình hình ởkinh đô, Phạm Nhàn cũng biết bố trí của Hoàng đế cực kỳ chính xác; chínhmình phải mang theo bức thư mà bệ hạ ngự bút cùng ngọc tỷ trở lại kinh đô, ổnđịnh tình hình, để ứng phó với thời đại hậu tông sư.Đúng vậy, thời đại hậu tông sư. Trận chiến ở Đại Đông sơn, cho dù ai thắngai thua, chắc chắn sẽ có một hoặc hai vị Đại tông sư rời khỏi sân khấu lịch sử.
Ai ngồi lên cái ghế kia, để cho y quyết định? Đây là di ngôn hay là thứ gì
khác? Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù mạng của mình có lớn, chạy được nghìn dặm
về kinh đô trước khi Trưởng công chúa tuyên bố mọi chuyện, nhưng mình có
thực lực gì để biến ý muốn của bản thân thành hiện thực?
Đây không phải là Minh gia ở Giang Nam, không phải Thôi gia, không phải
quan triều trong kinh đô, không phải kẻ đáng thương trong Khâm Thiên giám,
mà là hoàng cung, là quyền nắm giữ thiên hạ!
Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, cho dù mình là quyền thần Khánh
Quốc, nhưng trên tay không có một binh một tốt nào, lấy cái gì mà thay bệ hạ
ổn định kinh đô? Lại dựa vào đâu để quyết định cái ghế kia thuộc về ai?
"Trẫm, sẽ không thua." Khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười, ý cười tràn đầy
sát ý lạnh lùng, "Cho dù thua, có Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm thay trẫm bồi
táng, còn sợ gì nữa? Ngươi cũng không cần lo lắng, Trần Viện trưởng ở kinh đô,
Thái hậu ở trong cung, đám người đó không thể gây ra bao nhiêu sóng gió,
ngươi cầm ngọc tỷ của trẫm đi, nếu có người ngăn cản ngươi... giết hết!"
Trên trán Phạm Nhàn đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu như hai nhà Diệp Tần
cùng làm phản, cho dù mình có là Đại tông sư, cùng lắm cũng chỉ có thể chơi
đánh du kích, làm sao mà giết hết được?
Y đã nhìn ra một chút không chắc chắn trong nội tâm Hoàng đế, cõi lòng
không khỏi trở nên ảm đạm. Nếu Hoàng đế thật sự chết trên Đại Đông sơn,
thiên hạ này thành ra sao? Cho dù Thái tử hay lão nhị kế vị, chỉ e Khánh Quốc
này cũng không còn chỗ dung thân cho mình, chẳng lẽ thật muốn ôm cái Tụ
Bảo bồn kia, bước lên con đường thứ hai?
Có điều, tình hình chưa đến thời khắc nguy hiểm nhất, trên đỉnh núi còn có
Hồng lão thái giám và Ngũ Trúc thúc, cộng thêm hơn trăm Hổ Vệ, cho dù đối
đầu với kẻ thù mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng có thể duy trì thời gian rất dài.
Muốn tập kích lên Đại Đông sơn, chỉ có một con đường, rõ ràng nhiệm vụ
của năm ngàn trường cung thủ ở dưới chân núi là cắt đứt liên hệ giữa Đại Đông
sơn và thiên hạ. Ít nhất phải cắt đứt ba ngày trở lên, tạo khoảng trống thời gian
cho biến động ở kinh đô. Còn thật sự muốn hành thích quân vương, đám phản
quân này lại không có bất cứ tác dụng gì.
Bởi vì Hoàng đế sẽ không ngu ngốc xuống núi.
Sau đó... Diệp Lưu Vân sẽ lên núi.
Đây đúng là một ván cược, nếu như ba nước trong thiên hạ vẫn giữ nguyên
đại thế như cũ - quân chủ Khánh Quốc bố trí ám sát Diệp Lưu Vân, chắc chắn
Bắc Tề và Đông Di cũng rất lạc quan tán thành, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng
không bỏ qua thân phận của mình mà đến đây can thiệp.
Thế nhưng... mồ hôi lạnh trên trán Phạm Nhàn đã khô, trên người chỉ cảm
thấy giá lạnh. Lúc ở Ngô Châu, nhạc phụ Lâm Nhược Phủ đã nhắc nhở y, vì
một mục tiêu đủ sức cuốn hút thậm chí có phần rực rỡ, có lẽ các Đại tông sư sẽ
rất tự nhiên đi cùng với nhau.
Miệng Phạm Nhàn càng lúc càng đắng chát. Nếu như tình thế thực sự phát
triển theo hướng này, trên Đại Đông sơn này làm gì còn ai sống sót? Nhưng
chẳng lẽ từ lúc bắt đầu Hoàng đế lại không dự liệu được cục diện này sao? Y
cẩn thận liếc mắt nhìn gương mặt được Hoàng đế, phát hiện sắc mặt Hoàng đế
có phần âm trầm, trong bóng đêm con ngươi lóe lên ngọn lửa...
Y không dám nghĩ thêm về những vấn đề này nữa, trong đầu nhanh chóng
phân tích tình hình trước mắt. Cục diện ở Đại Đông sơn còn chưa rõ thắng bại,
nhưng nếu như lâm vào tình thế bế tắc, bên phía kinh đô lại có vấn đề, mình
nhất định phải đưa tin tức bệ hạ còn sống đến kinh đô, đưa đến bên cạnh Thái
hậu.
Cho dù bệ hạ đã chết, khi mình trở lại kinh đô cũng phải khiến Thái hậu tin
rằng bệ hạ vẫn còn sống, bằng không với phán đoán của loại người thiên về
chính trị như Thái hậu, một khi biết tin bệ hạ tử vong, chắc chắn bà ta sẽ chọn
cách để Tần gia bảo vệ Thái tử đăng cơ, ổn định triều chính Khánh Quốc.
Hoàng đế là con trai của bà, nếu có ai muốn làm hại Hoàng đế, chắc chắn
Thái hậu sẽ không cho phép. Nhưng nếu cái chết của Hoàng đế trở thành sự thật
đã định, thân là thế hệ cao nhất trong hoàng tộc, Thái hậu buộc phải suy xét đến
sự tồn vong của toàn bộ hoàng tộc, cũng như tồn vong của thiên hạ.
Vì vậy, cho dù là xuất phát từ an nguy của bản thân hay là từ tình hình ở
kinh đô, Phạm Nhàn cũng biết bố trí của Hoàng đế cực kỳ chính xác; chính
mình phải mang theo bức thư mà bệ hạ ngự bút cùng ngọc tỷ trở lại kinh đô, ổn
định tình hình, để ứng phó với thời đại hậu tông sư.
Đúng vậy, thời đại hậu tông sư. Trận chiến ở Đại Đông sơn, cho dù ai thắng
ai thua, chắc chắn sẽ có một hoặc hai vị Đại tông sư rời khỏi sân khấu lịch sử.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ai ngồi lên cái ghế kia, để cho y quyết định? Đây là di ngôn hay là thứ gìkhác? Vấn đề nằm ở chỗ, cho dù mạng của mình có lớn, chạy được nghìn dặmvề kinh đô trước khi Trưởng công chúa tuyên bố mọi chuyện, nhưng mình cóthực lực gì để biến ý muốn của bản thân thành hiện thực?Đây không phải là Minh gia ở Giang Nam, không phải Thôi gia, không phảiquan triều trong kinh đô, không phải kẻ đáng thương trong Khâm Thiên giám,mà là hoàng cung, là quyền nắm giữ thiên hạ!Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, cho dù mình là quyền thần KhánhQuốc, nhưng trên tay không có một binh một tốt nào, lấy cái gì mà thay bệ hạổn định kinh đô? Lại dựa vào đâu để quyết định cái ghế kia thuộc về ai?"Trẫm, sẽ không thua." Khóe môi Hoàng đế nở một nụ cười, ý cười tràn đầysát ý lạnh lùng, "Cho dù thua, có Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm thay trẫm bồitáng, còn sợ gì nữa? Ngươi cũng không cần lo lắng, Trần Viện trưởng ở kinh đô,Thái hậu ở trong cung, đám người đó không thể gây ra bao nhiêu sóng gió,ngươi cầm ngọc tỷ của trẫm đi, nếu có người ngăn cản ngươi... giết hết!"Trên trán Phạm Nhàn đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu như hai nhà Diệp Tầncùng làm phản, cho dù mình có là Đại tông sư, cùng lắm cũng chỉ có thể chơiđánh du kích, làm sao mà giết hết được?Y đã nhìn ra một chút không chắc chắn trong nội tâm Hoàng đế, cõi lòngkhông khỏi trở nên ảm đạm. Nếu Hoàng đế thật sự chết trên Đại Đông sơn,thiên hạ này thành ra sao? Cho dù Thái tử hay lão nhị kế vị, chỉ e Khánh Quốcnày cũng không còn chỗ dung thân cho mình, chẳng lẽ thật muốn ôm cái TụBảo bồn kia, bước lên con đường thứ hai?Có điều, tình hình chưa đến thời khắc nguy hiểm nhất, trên đỉnh núi còn cóHồng lão thái giám và Ngũ Trúc thúc, cộng thêm hơn trăm Hổ Vệ, cho dù đốiđầu với kẻ thù mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng có thể duy trì thời gian rất dài.Muốn tập kích lên Đại Đông sơn, chỉ có một con đường, rõ ràng nhiệm vụcủa năm ngàn trường cung thủ ở dưới chân núi là cắt đứt liên hệ giữa Đại Đôngsơn và thiên hạ. Ít nhất phải cắt đứt ba ngày trở lên, tạo khoảng trống thời giancho biến động ở kinh đô. Còn thật sự muốn hành thích quân vương, đám phảnquân này lại không có bất cứ tác dụng gì.Bởi vì Hoàng đế sẽ không ngu ngốc xuống núi.Sau đó... Diệp Lưu Vân sẽ lên núi.Đây đúng là một ván cược, nếu như ba nước trong thiên hạ vẫn giữ nguyênđại thế như cũ - quân chủ Khánh Quốc bố trí ám sát Diệp Lưu Vân, chắc chắnBắc Tề và Đông Di cũng rất lạc quan tán thành, Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũngkhông bỏ qua thân phận của mình mà đến đây can thiệp.Thế nhưng... mồ hôi lạnh trên trán Phạm Nhàn đã khô, trên người chỉ cảmthấy giá lạnh. Lúc ở Ngô Châu, nhạc phụ Lâm Nhược Phủ đã nhắc nhở y, vìmột mục tiêu đủ sức cuốn hút thậm chí có phần rực rỡ, có lẽ các Đại tông sư sẽrất tự nhiên đi cùng với nhau.Miệng Phạm Nhàn càng lúc càng đắng chát. Nếu như tình thế thực sự pháttriển theo hướng này, trên Đại Đông sơn này làm gì còn ai sống sót? Nhưngchẳng lẽ từ lúc bắt đầu Hoàng đế lại không dự liệu được cục diện này sao? Ycẩn thận liếc mắt nhìn gương mặt được Hoàng đế, phát hiện sắc mặt Hoàng đếcó phần âm trầm, trong bóng đêm con ngươi lóe lên ngọn lửa...Y không dám nghĩ thêm về những vấn đề này nữa, trong đầu nhanh chóngphân tích tình hình trước mắt. Cục diện ở Đại Đông sơn còn chưa rõ thắng bại,nhưng nếu như lâm vào tình thế bế tắc, bên phía kinh đô lại có vấn đề, mìnhnhất định phải đưa tin tức bệ hạ còn sống đến kinh đô, đưa đến bên cạnh Tháihậu.Cho dù bệ hạ đã chết, khi mình trở lại kinh đô cũng phải khiến Thái hậu tinrằng bệ hạ vẫn còn sống, bằng không với phán đoán của loại người thiên vềchính trị như Thái hậu, một khi biết tin bệ hạ tử vong, chắc chắn bà ta sẽ chọncách để Tần gia bảo vệ Thái tử đăng cơ, ổn định triều chính Khánh Quốc.Hoàng đế là con trai của bà, nếu có ai muốn làm hại Hoàng đế, chắc chắnThái hậu sẽ không cho phép. Nhưng nếu cái chết của Hoàng đế trở thành sự thậtđã định, thân là thế hệ cao nhất trong hoàng tộc, Thái hậu buộc phải suy xét đếnsự tồn vong của toàn bộ hoàng tộc, cũng như tồn vong của thiên hạ.Vì vậy, cho dù là xuất phát từ an nguy của bản thân hay là từ tình hình ởkinh đô, Phạm Nhàn cũng biết bố trí của Hoàng đế cực kỳ chính xác; chínhmình phải mang theo bức thư mà bệ hạ ngự bút cùng ngọc tỷ trở lại kinh đô, ổnđịnh tình hình, để ứng phó với thời đại hậu tông sư.Đúng vậy, thời đại hậu tông sư. Trận chiến ở Đại Đông sơn, cho dù ai thắngai thua, chắc chắn sẽ có một hoặc hai vị Đại tông sư rời khỏi sân khấu lịch sử.