Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1185: Che khuất ánh trăng 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y trầm mặc gật đầu, nói: "Xin bệ hạ cứ yên tâm, kinh đô sẽ không cóchuyện gì."Hoàng đế nhìn y một cái thật sâu rồi nói: "Lần này con đường rất gian nan,ngươi phải cẩn thận."Phạm Nhàn hơi giật mình, vốn dĩ sâu thẳm trong cõi lòng y mang vẻ lạnhlùng và tự mải mai về câu nói “trẫm có bốn đứa con trai” của Hoàng đế, khôngngờ bây giờ lại nghe được những lời như vậy, khiến cho trong lòng y bỗng mềmmại hơn một chút.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Siết chặt đai lưng, xác nhận trang bị trên người đã sẵn sàng, Phạm Nhànnhanh thay biến đổi từ thân phận một thần tử hầu cận thành thích khách áo đencửu phẩm, toàn thân thu lại khí tức, hòa làm một thể với đỉnh Đại Đông sơn.Chỉ có vầng trăng màu bạc khiến người ta sầu não kia chiếu ánh sáng khônghài hòa lên thân thể của hắn.Trong ngực y cất giữ ngọc tỳ của Hoàng đế và ngự thư viết cho Thái hậu,không quá nặng nề, nhưng y lại cảm thấy rất nặng nề - y biết chắc chắn khôngbao lâu sau tin tức về việc Đại Đông sơn bị bao vây sẽ truyền về kinh đô. Đồngthời tin tức đưa về kinh đô còn là tin tức bệ hạ đã bị hành thích - Trưởng côngchúa đang tính toán thời gian chênh lệch này, thậm chí ả ta chẳng cần chuẩn bịgì cả, chỉ cần xác nhận cái chết của Hoàng đế, Thái hậu nhất định phải đau đớnbước ra từ phía sau tấm rèm, lựa chọn người kế vị trong ba vị hoàng tử.Lúc này lễ tế trời chưa xong, ý thị của ông trời chưa ban xuống. Tuy thiênhạ đều biết Thái tử sắp bị phế nhưng Thái tử vẫn là Thái tử như cũ, không chỉ từgóc độ ổn định triều chính mà cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào khác, Thái hậucũng sẽ lựa chọn Thái tử kế vị.Đây không phải là âm mưu, chỉ là mượn thế, mượn dòng nước tự chảy vềkênh. Cho dù Hoàng đế có để lại vô số kế sách ở kinh đô, Trần Bình Bình vàcấm quân trung thành tuyệt không hai lòng, nhưng khi tin tức về cái chết củaHoàng đế lan khắp thiên hạ, ai dám chống đối thẳng mặt với ý chỉ của Thái hậu,trừ phi... họ muốn tạo phản lần thứ hai.Phạm Nhàn duỗi tay chân, như muốn làm cho gánh nặng trên người trở nênnhẹ nhõm hơn một chút, y biết bản thân không khác nào vác cái ghế rồng củaKhánh Quốc trên người."Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt của ngươi." Hoàng đế đứng bêncạnh Phạm Nhàn toàn thân trong bộ đồ đen, lạnh lùng nói: "Nếu có thể khônggiết, thì không giết, đặc biệt là Thừa Trạch. Mà... nếu không thể không giết, thìgiết hết."Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghiêm nghị, gật nhẹ đầu.Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, nhìn chiếc thuyền nhỏ xa xôi trên biển,châm chọc nói: "Vì sao Lưu Vân thế thúc lại chậm chạp như vậy? Chẳng lẽ vìthân là Đại tông sư, mà đối mặt với trẫm vẫn không khống chế được nỗi sợ. Đạitông sư còn cần người giúp hay sao?"Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trêntrời, chân mày cau lại..o O o ."Ban ngày, trẫm từng nói với ngươi, vì sao lại lựa chọn Đại Đông sơn để tếtrời." Hoàng đế bỗng nhiên nói: "Lý do đầu tiên đương nhiên là vì mời lão Ngũrời núi."Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế.Hoàng đế nhìn y bình tĩnh nói: "Lý do thứ hai là... Đại Đông sơn là mộtngọn núi cô độc bên bờ biển, chính là nơi chôn thây tốt nhất. Vân Cơ sai YếnTiểu Ất vây núi, lại mời Lưu Vân thế thúc tới hành thích trẫm, nhưng trẫm hoàntoàn không có chỗ nào để đi."Đại Đông sơn cô độc bên biển, đi xuống chân núi về phía lục địa chỉ có mộtcon đường cụt, mà phía biển chỉ có một mặt vách đá trơn bóng như ngọc thạch,ngay cả Đại tông sư cũng không thể sử dụng kỹ năng khinh thân để leo lên. NếuHoàng đế bị hành thích ở đây, đúng là có chắp cánh cũng khó thoát."Trẫm chọn chỗ chôn thây Đại Đông sơn này, chính là để tạo ra một ảo giáccho Vân Cơ." Hoàng đế dường như đã thoát khỏi tin tức có thể Tứ Cố Kiếm sẽtới, trở lại vẻ tự tin, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, hình như muốnnhìn thấu tâm can của y."Con bé cho rằng có thể phong tỏa tất cả thông tin về Đại Đông sơn, để nólàm xằng làm bậy ở kinh đô, nhưng lại quên rằng... Trẫm chọn nơi chỗ chộnthây này, đương nhiên là vì bên cạnh trẫm có người có thể thoát khỏi đất chết...bay ra ngoài."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm bản lĩnh độc đáo của mình cũngkhông thể thoát khỏi con mắt của bệ hạ. Trong thiên hạ này, có lẽ chỉ có phápmôn vận công kỳ lạ của bản thân mới có thể giúp mình trượt từ vách đá ĐạiĐông sơn có bề mặt bóng loáng như gương xuống dưới. Hoàng đế đã đưa mìnhđến Đại Đông sơn, hoa ra là đã mai phục ở chỗ này

Y trầm mặc gật đầu, nói: "Xin bệ hạ cứ yên tâm, kinh đô sẽ không có

chuyện gì."

Hoàng đế nhìn y một cái thật sâu rồi nói: "Lần này con đường rất gian nan,

ngươi phải cẩn thận."

Phạm Nhàn hơi giật mình, vốn dĩ sâu thẳm trong cõi lòng y mang vẻ lạnh

lùng và tự mải mai về câu nói “trẫm có bốn đứa con trai” của Hoàng đế, không

ngờ bây giờ lại nghe được những lời như vậy, khiến cho trong lòng y bỗng mềm

mại hơn một chút.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Siết chặt đai lưng, xác nhận trang bị trên người đã sẵn sàng, Phạm Nhàn

nhanh thay biến đổi từ thân phận một thần tử hầu cận thành thích khách áo đen

cửu phẩm, toàn thân thu lại khí tức, hòa làm một thể với đỉnh Đại Đông sơn.

Chỉ có vầng trăng màu bạc khiến người ta sầu não kia chiếu ánh sáng không

hài hòa lên thân thể của hắn.

Trong ngực y cất giữ ngọc tỳ của Hoàng đế và ngự thư viết cho Thái hậu,

không quá nặng nề, nhưng y lại cảm thấy rất nặng nề - y biết chắc chắn không

bao lâu sau tin tức về việc Đại Đông sơn bị bao vây sẽ truyền về kinh đô. Đồng

thời tin tức đưa về kinh đô còn là tin tức bệ hạ đã bị hành thích - Trưởng công

chúa đang tính toán thời gian chênh lệch này, thậm chí ả ta chẳng cần chuẩn bị

gì cả, chỉ cần xác nhận cái chết của Hoàng đế, Thái hậu nhất định phải đau đớn

bước ra từ phía sau tấm rèm, lựa chọn người kế vị trong ba vị hoàng tử.

Lúc này lễ tế trời chưa xong, ý thị của ông trời chưa ban xuống. Tuy thiên

hạ đều biết Thái tử sắp bị phế nhưng Thái tử vẫn là Thái tử như cũ, không chỉ từ

góc độ ổn định triều chính mà cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào khác, Thái hậu

cũng sẽ lựa chọn Thái tử kế vị.

Đây không phải là âm mưu, chỉ là mượn thế, mượn dòng nước tự chảy về

kênh. Cho dù Hoàng đế có để lại vô số kế sách ở kinh đô, Trần Bình Bình và

cấm quân trung thành tuyệt không hai lòng, nhưng khi tin tức về cái chết của

Hoàng đế lan khắp thiên hạ, ai dám chống đối thẳng mặt với ý chỉ của Thái hậu,

trừ phi... họ muốn tạo phản lần thứ hai.

Phạm Nhàn duỗi tay chân, như muốn làm cho gánh nặng trên người trở nên

nhẹ nhõm hơn một chút, y biết bản thân không khác nào vác cái ghế rồng của

Khánh Quốc trên người.

"Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt của ngươi." Hoàng đế đứng bên

cạnh Phạm Nhàn toàn thân trong bộ đồ đen, lạnh lùng nói: "Nếu có thể không

giết, thì không giết, đặc biệt là Thừa Trạch. Mà... nếu không thể không giết, thì

giết hết."

Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghiêm nghị, gật nhẹ đầu.

Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, nhìn chiếc thuyền nhỏ xa xôi trên biển,

châm chọc nói: "Vì sao Lưu Vân thế thúc lại chậm chạp như vậy? Chẳng lẽ vì

thân là Đại tông sư, mà đối mặt với trẫm vẫn không khống chế được nỗi sợ. Đại

tông sư còn cần người giúp hay sao?"

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên

trời, chân mày cau lại.

.o O o .

"Ban ngày, trẫm từng nói với ngươi, vì sao lại lựa chọn Đại Đông sơn để tế

trời." Hoàng đế bỗng nhiên nói: "Lý do đầu tiên đương nhiên là vì mời lão Ngũ

rời núi."

Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn y bình tĩnh nói: "Lý do thứ hai là... Đại Đông sơn là một

ngọn núi cô độc bên bờ biển, chính là nơi chôn thây tốt nhất. Vân Cơ sai Yến

Tiểu Ất vây núi, lại mời Lưu Vân thế thúc tới hành thích trẫm, nhưng trẫm hoàn

toàn không có chỗ nào để đi."

Đại Đông sơn cô độc bên biển, đi xuống chân núi về phía lục địa chỉ có một

con đường cụt, mà phía biển chỉ có một mặt vách đá trơn bóng như ngọc thạch,

ngay cả Đại tông sư cũng không thể sử dụng kỹ năng khinh thân để leo lên. Nếu

Hoàng đế bị hành thích ở đây, đúng là có chắp cánh cũng khó thoát.

"Trẫm chọn chỗ chôn thây Đại Đông sơn này, chính là để tạo ra một ảo giác

cho Vân Cơ." Hoàng đế dường như đã thoát khỏi tin tức có thể Tứ Cố Kiếm sẽ

tới, trở lại vẻ tự tin, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, hình như muốn

nhìn thấu tâm can của y.

"Con bé cho rằng có thể phong tỏa tất cả thông tin về Đại Đông sơn, để nó

làm xằng làm bậy ở kinh đô, nhưng lại quên rằng... Trẫm chọn nơi chỗ chộn

thây này, đương nhiên là vì bên cạnh trẫm có người có thể thoát khỏi đất chết...

bay ra ngoài."

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm bản lĩnh độc đáo của mình cũng

không thể thoát khỏi con mắt của bệ hạ. Trong thiên hạ này, có lẽ chỉ có pháp

môn vận công kỳ lạ của bản thân mới có thể giúp mình trượt từ vách đá Đại

Đông sơn có bề mặt bóng loáng như gương xuống dưới. Hoàng đế đã đưa mình

đến Đại Đông sơn, hoa ra là đã mai phục ở chỗ này

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y trầm mặc gật đầu, nói: "Xin bệ hạ cứ yên tâm, kinh đô sẽ không cóchuyện gì."Hoàng đế nhìn y một cái thật sâu rồi nói: "Lần này con đường rất gian nan,ngươi phải cẩn thận."Phạm Nhàn hơi giật mình, vốn dĩ sâu thẳm trong cõi lòng y mang vẻ lạnhlùng và tự mải mai về câu nói “trẫm có bốn đứa con trai” của Hoàng đế, khôngngờ bây giờ lại nghe được những lời như vậy, khiến cho trong lòng y bỗng mềmmại hơn một chút.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Siết chặt đai lưng, xác nhận trang bị trên người đã sẵn sàng, Phạm Nhànnhanh thay biến đổi từ thân phận một thần tử hầu cận thành thích khách áo đencửu phẩm, toàn thân thu lại khí tức, hòa làm một thể với đỉnh Đại Đông sơn.Chỉ có vầng trăng màu bạc khiến người ta sầu não kia chiếu ánh sáng khônghài hòa lên thân thể của hắn.Trong ngực y cất giữ ngọc tỳ của Hoàng đế và ngự thư viết cho Thái hậu,không quá nặng nề, nhưng y lại cảm thấy rất nặng nề - y biết chắc chắn khôngbao lâu sau tin tức về việc Đại Đông sơn bị bao vây sẽ truyền về kinh đô. Đồngthời tin tức đưa về kinh đô còn là tin tức bệ hạ đã bị hành thích - Trưởng côngchúa đang tính toán thời gian chênh lệch này, thậm chí ả ta chẳng cần chuẩn bịgì cả, chỉ cần xác nhận cái chết của Hoàng đế, Thái hậu nhất định phải đau đớnbước ra từ phía sau tấm rèm, lựa chọn người kế vị trong ba vị hoàng tử.Lúc này lễ tế trời chưa xong, ý thị của ông trời chưa ban xuống. Tuy thiênhạ đều biết Thái tử sắp bị phế nhưng Thái tử vẫn là Thái tử như cũ, không chỉ từgóc độ ổn định triều chính mà cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào khác, Thái hậucũng sẽ lựa chọn Thái tử kế vị.Đây không phải là âm mưu, chỉ là mượn thế, mượn dòng nước tự chảy vềkênh. Cho dù Hoàng đế có để lại vô số kế sách ở kinh đô, Trần Bình Bình vàcấm quân trung thành tuyệt không hai lòng, nhưng khi tin tức về cái chết củaHoàng đế lan khắp thiên hạ, ai dám chống đối thẳng mặt với ý chỉ của Thái hậu,trừ phi... họ muốn tạo phản lần thứ hai.Phạm Nhàn duỗi tay chân, như muốn làm cho gánh nặng trên người trở nênnhẹ nhõm hơn một chút, y biết bản thân không khác nào vác cái ghế rồng củaKhánh Quốc trên người."Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ ruột thịt của ngươi." Hoàng đế đứng bêncạnh Phạm Nhàn toàn thân trong bộ đồ đen, lạnh lùng nói: "Nếu có thể khônggiết, thì không giết, đặc biệt là Thừa Trạch. Mà... nếu không thể không giết, thìgiết hết."Trong lòng Phạm Nhàn thầm nghiêm nghị, gật nhẹ đầu.Khóe môi Hoàng đế hơi vểnh lên, nhìn chiếc thuyền nhỏ xa xôi trên biển,châm chọc nói: "Vì sao Lưu Vân thế thúc lại chậm chạp như vậy? Chẳng lẽ vìthân là Đại tông sư, mà đối mặt với trẫm vẫn không khống chế được nỗi sợ. Đạitông sư còn cần người giúp hay sao?"Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trêntrời, chân mày cau lại..o O o ."Ban ngày, trẫm từng nói với ngươi, vì sao lại lựa chọn Đại Đông sơn để tếtrời." Hoàng đế bỗng nhiên nói: "Lý do đầu tiên đương nhiên là vì mời lão Ngũrời núi."Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế.Hoàng đế nhìn y bình tĩnh nói: "Lý do thứ hai là... Đại Đông sơn là mộtngọn núi cô độc bên bờ biển, chính là nơi chôn thây tốt nhất. Vân Cơ sai YếnTiểu Ất vây núi, lại mời Lưu Vân thế thúc tới hành thích trẫm, nhưng trẫm hoàntoàn không có chỗ nào để đi."Đại Đông sơn cô độc bên biển, đi xuống chân núi về phía lục địa chỉ có mộtcon đường cụt, mà phía biển chỉ có một mặt vách đá trơn bóng như ngọc thạch,ngay cả Đại tông sư cũng không thể sử dụng kỹ năng khinh thân để leo lên. NếuHoàng đế bị hành thích ở đây, đúng là có chắp cánh cũng khó thoát."Trẫm chọn chỗ chôn thây Đại Đông sơn này, chính là để tạo ra một ảo giáccho Vân Cơ." Hoàng đế dường như đã thoát khỏi tin tức có thể Tứ Cố Kiếm sẽtới, trở lại vẻ tự tin, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Phạm Nhàn, hình như muốnnhìn thấu tâm can của y."Con bé cho rằng có thể phong tỏa tất cả thông tin về Đại Đông sơn, để nólàm xằng làm bậy ở kinh đô, nhưng lại quên rằng... Trẫm chọn nơi chỗ chộnthây này, đương nhiên là vì bên cạnh trẫm có người có thể thoát khỏi đất chết...bay ra ngoài."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, nghĩ thầm bản lĩnh độc đáo của mình cũngkhông thể thoát khỏi con mắt của bệ hạ. Trong thiên hạ này, có lẽ chỉ có phápmôn vận công kỳ lạ của bản thân mới có thể giúp mình trượt từ vách đá ĐạiĐông sơn có bề mặt bóng loáng như gương xuống dưới. Hoàng đế đã đưa mìnhđến Đại Đông sơn, hoa ra là đã mai phục ở chỗ này

Chương 1185: Che khuất ánh trăng 2