Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1186: Che khuất ánh trăng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bệ hạ suy nghĩ đúng là rất sâu xa. Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên máyđộng, không còn lo lắng như trước nữa. Nếu bệ hạ đã có thể lợi dụng mình, thếthì sao lại không có kế hoạch ứng phó với tình cảnh nguy hiểm nhất này?Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm từng nói với Cung Điển, bản lĩnh trèo tườngcủa ngươi, rất có phong... rất mạnh, hơn trẫm rất nhiều."Phạm Nhàn nhìn vách núi như vực sâu dưới chân, xoay cổ, nói một câu đùahiếm thấy: "Có đứa con vượt tường, chỉ tiếc đêm nay trăng sáng quá.""Trăng có khi tròn khi khuyết, đây là lời ngươi đã từng nói." Hoàng đếngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Trẫm không thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra,nhưng trẫm biết, ánh trăng không thể nào mãi mãi sáng như vậy được."Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời có áng mây đen bay đến, che khuất vầngtrăng tròn kia phía sau tầng mây. Ánh bạc chợt thu liễm, đêm tối lại bao phủ mặtđất, đỉnh núi Đại Đông sơn chìm trong bóng tối đen kịt.Bên cạnh Hoàng đế, đã không còn bóng dáng Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới chân núi, rừng cây trong đêm, khắp nơi tràn đầy mùi máu, còn tanhhơn gió biển. Thỉnh thoảng có ánh trăng lọt qua rừng cây, loáng thoáng thấyđược trong núi rừng đâu đâu cũng là tử thi. Có thi thể nằm rạp trên mặt đất, cóthi thể vô lực tựa vào thân cây, phần lớn những người chết đều mặc trang phụccủa cấm quân. Điều càng nhất trí hơn nữa là, trên người những cấm quân trúngmai phục này cắm vài mũi tên.Mũi tên cắm sâu vào trong cơ thể người chết, cực kỳ tàn nhẫn ghim bọn họtrên gốc cây, dưới mặt đất. Cảnh tượng xung quanh trông cực kỳ thảm khốc.Dưới chân núi Đại Đông sơn, rừng cây mọc um tùm, đường lớn đã bị bóngđêm và rừng cây đồng thời che khuất, đã không thể nhìn rõ hình dáng tổng thể,chỉ thấy vô số thi thể cùng máu chảy loang lổ. Càng gần chân núi, cảnh tượnglưu lại càng nói rõ trận chém giết lúc trước khốc liệt nhường nào.Có ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại một số cây cỏ gầnsơn môn đang cháy, soi sáng được một góc nhỏ trong đêm tối. Mùi khét lẹt dầndần lan tỏa từ mặt đất, lấn át mùi tanh của máu và gió biển, khiến cho quân độicả hai bên đều trở nên căng thẳng."Viu!" Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, một mũi tên dài bắn ra như tiachớp, đâm trúng một tên cấm quân đang ở rìa ngoài của khu rừng!Cấm quân đó nắm lấy mũi tên dài trên ngực, muốn rút ra, nhưng dưới cơnđau đớn kịch liệt đã không còn sức lực, từ từ ngồi xuống.Trong lúc hắn ngồi xuống, lại có ba mũi tên xuyên qua không gian, đâmthẳng vào người hắn!Tên cấm quân đó đầu lệch sang một bên, miệng phun ra một ngụm máutươi, rồi cứ thế bỏ mạng.o O oDưới chân núi hoàn toàn tĩnh lặng, năm ngàn phản quân lặng lẽ tới ĐạiĐông sơn, tiến hành cuộc tập kích trong đêm tối đầy hèn hạ và đột ngột lên haingàn cấm quân. Cấm quân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lại thêmtheo thông lệ ngự giá tế trời, cũng không chuẩn bị trọng giáp cần thiết cho đánhdã chiến...Phản quân tập kích là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, hơn năm ngànthần xạ thủ sử dụng trường cung, giả bộ tấn công rồi rút lui trong trận ThươngChâu và Yến Kinh, được Tứ Cố Kiếm ngấm ngầm đồng ý và ra sức che giấu, đingang qua mười sáu nước chư hầu của Đông Di thành, lại xuyên qua một lối đibí mật phía bắc Đạm Châu, mất gần hai mươi ngày, như năm ngàn hồn ma baovây Đại Đông sơn.Trinh sát dọc đường núi Đại Đông bị những cao thủ trong phản quân tấncông dồn dập đánh lén, không kịp phát ra bất cứ tin tức gì - hai ngàn cấm quânkhông mặc giáp nặng, bị năm ngàn trường cung thủ tập kích, có thể tưởngtượng được sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng như thế nào.Mà điều khiến những binh sĩ cấm quân này phẫn nộ và đau xót nhất chính làđợt tấn công đầu tiên của cung thủ phản quân, thậm chí còn dùng tên lửa!Ngay trong khoảnh khắc đó, dưới chân núi Đại Đông sơn phảng phất nhưđồng thời thắp lên hàng ngàn ngọn đèn trời, mờ mờ ảo ảo lao về phía doanh trạicủa cấm quân. Tên lửa rơi xuống đất là bùng lên, cả doanh trại và cánh rừng đềubắt đầu bốc cháy, thế lửa cực mạnh. Đó là đám người Hoàng đế Khánh Quốctrên đỉnh núi nhìn thấy ánh lửa bùng.Còn những cấm quân thì không thể phân tâm đi cứu hỏa, bởi vì lửa cháysáng ngời trong rừng rậm khuya khoắt, để lộ thân hình bọn họ trong tầm mắtcủa cung thủ đối địch. Mặc dù các cấm quân đã được huấn luyện nghiêm ngặt,ngay lập tức tìm kiếm địa hình thích hợp nương nhờ yểm hộ, nhưng vẫn phải trảgiá bằng hơn hai trăm mạng sống trong cơn mưa tên theo sát phía sau!Tiếp theo chính là đợt phản công tanh máu nhưng vô vị, đột phá doanh trại,thất bại, vây giết.
Bệ hạ suy nghĩ đúng là rất sâu xa. Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên máy
động, không còn lo lắng như trước nữa. Nếu bệ hạ đã có thể lợi dụng mình, thế
thì sao lại không có kế hoạch ứng phó với tình cảnh nguy hiểm nhất này?
Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm từng nói với Cung Điển, bản lĩnh trèo tường
của ngươi, rất có phong... rất mạnh, hơn trẫm rất nhiều."
Phạm Nhàn nhìn vách núi như vực sâu dưới chân, xoay cổ, nói một câu đùa
hiếm thấy: "Có đứa con vượt tường, chỉ tiếc đêm nay trăng sáng quá."
"Trăng có khi tròn khi khuyết, đây là lời ngươi đã từng nói." Hoàng đế
ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Trẫm không thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra,
nhưng trẫm biết, ánh trăng không thể nào mãi mãi sáng như vậy được."
Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời có áng mây đen bay đến, che khuất vầng
trăng tròn kia phía sau tầng mây. Ánh bạc chợt thu liễm, đêm tối lại bao phủ mặt
đất, đỉnh núi Đại Đông sơn chìm trong bóng tối đen kịt.
Bên cạnh Hoàng đế, đã không còn bóng dáng Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dưới chân núi, rừng cây trong đêm, khắp nơi tràn đầy mùi máu, còn tanh
hơn gió biển. Thỉnh thoảng có ánh trăng lọt qua rừng cây, loáng thoáng thấy
được trong núi rừng đâu đâu cũng là tử thi. Có thi thể nằm rạp trên mặt đất, có
thi thể vô lực tựa vào thân cây, phần lớn những người chết đều mặc trang phục
của cấm quân. Điều càng nhất trí hơn nữa là, trên người những cấm quân trúng
mai phục này cắm vài mũi tên.
Mũi tên cắm sâu vào trong cơ thể người chết, cực kỳ tàn nhẫn ghim bọn họ
trên gốc cây, dưới mặt đất. Cảnh tượng xung quanh trông cực kỳ thảm khốc.
Dưới chân núi Đại Đông sơn, rừng cây mọc um tùm, đường lớn đã bị bóng
đêm và rừng cây đồng thời che khuất, đã không thể nhìn rõ hình dáng tổng thể,
chỉ thấy vô số thi thể cùng máu chảy loang lổ. Càng gần chân núi, cảnh tượng
lưu lại càng nói rõ trận chém giết lúc trước khốc liệt nhường nào.
Có ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại một số cây cỏ gần
sơn môn đang cháy, soi sáng được một góc nhỏ trong đêm tối. Mùi khét lẹt dần
dần lan tỏa từ mặt đất, lấn át mùi tanh của máu và gió biển, khiến cho quân đội
cả hai bên đều trở nên căng thẳng.
"Viu!" Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, một mũi tên dài bắn ra như tia
chớp, đâm trúng một tên cấm quân đang ở rìa ngoài của khu rừng!
Cấm quân đó nắm lấy mũi tên dài trên ngực, muốn rút ra, nhưng dưới cơn
đau đớn kịch liệt đã không còn sức lực, từ từ ngồi xuống.
Trong lúc hắn ngồi xuống, lại có ba mũi tên xuyên qua không gian, đâm
thẳng vào người hắn!
Tên cấm quân đó đầu lệch sang một bên, miệng phun ra một ngụm máu
tươi, rồi cứ thế bỏ mạng.
o O o
Dưới chân núi hoàn toàn tĩnh lặng, năm ngàn phản quân lặng lẽ tới Đại
Đông sơn, tiến hành cuộc tập kích trong đêm tối đầy hèn hạ và đột ngột lên hai
ngàn cấm quân. Cấm quân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lại thêm
theo thông lệ ngự giá tế trời, cũng không chuẩn bị trọng giáp cần thiết cho đánh
dã chiến...
Phản quân tập kích là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, hơn năm ngàn
thần xạ thủ sử dụng trường cung, giả bộ tấn công rồi rút lui trong trận Thương
Châu và Yến Kinh, được Tứ Cố Kiếm ngấm ngầm đồng ý và ra sức che giấu, đi
ngang qua mười sáu nước chư hầu của Đông Di thành, lại xuyên qua một lối đi
bí mật phía bắc Đạm Châu, mất gần hai mươi ngày, như năm ngàn hồn ma bao
vây Đại Đông sơn.
Trinh sát dọc đường núi Đại Đông bị những cao thủ trong phản quân tấn
công dồn dập đánh lén, không kịp phát ra bất cứ tin tức gì - hai ngàn cấm quân
không mặc giáp nặng, bị năm ngàn trường cung thủ tập kích, có thể tưởng
tượng được sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng như thế nào.
Mà điều khiến những binh sĩ cấm quân này phẫn nộ và đau xót nhất chính là
đợt tấn công đầu tiên của cung thủ phản quân, thậm chí còn dùng tên lửa!
Ngay trong khoảnh khắc đó, dưới chân núi Đại Đông sơn phảng phất như
đồng thời thắp lên hàng ngàn ngọn đèn trời, mờ mờ ảo ảo lao về phía doanh trại
của cấm quân. Tên lửa rơi xuống đất là bùng lên, cả doanh trại và cánh rừng đều
bắt đầu bốc cháy, thế lửa cực mạnh. Đó là đám người Hoàng đế Khánh Quốc
trên đỉnh núi nhìn thấy ánh lửa bùng.
Còn những cấm quân thì không thể phân tâm đi cứu hỏa, bởi vì lửa cháy
sáng ngời trong rừng rậm khuya khoắt, để lộ thân hình bọn họ trong tầm mắt
của cung thủ đối địch. Mặc dù các cấm quân đã được huấn luyện nghiêm ngặt,
ngay lập tức tìm kiếm địa hình thích hợp nương nhờ yểm hộ, nhưng vẫn phải trả
giá bằng hơn hai trăm mạng sống trong cơn mưa tên theo sát phía sau!
Tiếp theo chính là đợt phản công tanh máu nhưng vô vị, đột phá doanh trại,
thất bại, vây giết.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bệ hạ suy nghĩ đúng là rất sâu xa. Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên máyđộng, không còn lo lắng như trước nữa. Nếu bệ hạ đã có thể lợi dụng mình, thếthì sao lại không có kế hoạch ứng phó với tình cảnh nguy hiểm nhất này?Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm từng nói với Cung Điển, bản lĩnh trèo tườngcủa ngươi, rất có phong... rất mạnh, hơn trẫm rất nhiều."Phạm Nhàn nhìn vách núi như vực sâu dưới chân, xoay cổ, nói một câu đùahiếm thấy: "Có đứa con vượt tường, chỉ tiếc đêm nay trăng sáng quá.""Trăng có khi tròn khi khuyết, đây là lời ngươi đã từng nói." Hoàng đếngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Trẫm không thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra,nhưng trẫm biết, ánh trăng không thể nào mãi mãi sáng như vậy được."Tiếng nói vừa dứt, trên bầu trời có áng mây đen bay đến, che khuất vầngtrăng tròn kia phía sau tầng mây. Ánh bạc chợt thu liễm, đêm tối lại bao phủ mặtđất, đỉnh núi Đại Đông sơn chìm trong bóng tối đen kịt.Bên cạnh Hoàng đế, đã không còn bóng dáng Phạm Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới chân núi, rừng cây trong đêm, khắp nơi tràn đầy mùi máu, còn tanhhơn gió biển. Thỉnh thoảng có ánh trăng lọt qua rừng cây, loáng thoáng thấyđược trong núi rừng đâu đâu cũng là tử thi. Có thi thể nằm rạp trên mặt đất, cóthi thể vô lực tựa vào thân cây, phần lớn những người chết đều mặc trang phụccủa cấm quân. Điều càng nhất trí hơn nữa là, trên người những cấm quân trúngmai phục này cắm vài mũi tên.Mũi tên cắm sâu vào trong cơ thể người chết, cực kỳ tàn nhẫn ghim bọn họtrên gốc cây, dưới mặt đất. Cảnh tượng xung quanh trông cực kỳ thảm khốc.Dưới chân núi Đại Đông sơn, rừng cây mọc um tùm, đường lớn đã bị bóngđêm và rừng cây đồng thời che khuất, đã không thể nhìn rõ hình dáng tổng thể,chỉ thấy vô số thi thể cùng máu chảy loang lổ. Càng gần chân núi, cảnh tượnglưu lại càng nói rõ trận chém giết lúc trước khốc liệt nhường nào.Có ngọn lửa bùng lên rồi nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại một số cây cỏ gầnsơn môn đang cháy, soi sáng được một góc nhỏ trong đêm tối. Mùi khét lẹt dầndần lan tỏa từ mặt đất, lấn át mùi tanh của máu và gió biển, khiến cho quân độicả hai bên đều trở nên căng thẳng."Viu!" Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, một mũi tên dài bắn ra như tiachớp, đâm trúng một tên cấm quân đang ở rìa ngoài của khu rừng!Cấm quân đó nắm lấy mũi tên dài trên ngực, muốn rút ra, nhưng dưới cơnđau đớn kịch liệt đã không còn sức lực, từ từ ngồi xuống.Trong lúc hắn ngồi xuống, lại có ba mũi tên xuyên qua không gian, đâmthẳng vào người hắn!Tên cấm quân đó đầu lệch sang một bên, miệng phun ra một ngụm máutươi, rồi cứ thế bỏ mạng.o O oDưới chân núi hoàn toàn tĩnh lặng, năm ngàn phản quân lặng lẽ tới ĐạiĐông sơn, tiến hành cuộc tập kích trong đêm tối đầy hèn hạ và đột ngột lên haingàn cấm quân. Cấm quân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lại thêmtheo thông lệ ngự giá tế trời, cũng không chuẩn bị trọng giáp cần thiết cho đánhdã chiến...Phản quân tập kích là thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, hơn năm ngànthần xạ thủ sử dụng trường cung, giả bộ tấn công rồi rút lui trong trận ThươngChâu và Yến Kinh, được Tứ Cố Kiếm ngấm ngầm đồng ý và ra sức che giấu, đingang qua mười sáu nước chư hầu của Đông Di thành, lại xuyên qua một lối đibí mật phía bắc Đạm Châu, mất gần hai mươi ngày, như năm ngàn hồn ma baovây Đại Đông sơn.Trinh sát dọc đường núi Đại Đông bị những cao thủ trong phản quân tấncông dồn dập đánh lén, không kịp phát ra bất cứ tin tức gì - hai ngàn cấm quânkhông mặc giáp nặng, bị năm ngàn trường cung thủ tập kích, có thể tưởngtượng được sẽ phải trả một cái giá nghiêm trọng như thế nào.Mà điều khiến những binh sĩ cấm quân này phẫn nộ và đau xót nhất chính làđợt tấn công đầu tiên của cung thủ phản quân, thậm chí còn dùng tên lửa!Ngay trong khoảnh khắc đó, dưới chân núi Đại Đông sơn phảng phất nhưđồng thời thắp lên hàng ngàn ngọn đèn trời, mờ mờ ảo ảo lao về phía doanh trạicủa cấm quân. Tên lửa rơi xuống đất là bùng lên, cả doanh trại và cánh rừng đềubắt đầu bốc cháy, thế lửa cực mạnh. Đó là đám người Hoàng đế Khánh Quốctrên đỉnh núi nhìn thấy ánh lửa bùng.Còn những cấm quân thì không thể phân tâm đi cứu hỏa, bởi vì lửa cháysáng ngời trong rừng rậm khuya khoắt, để lộ thân hình bọn họ trong tầm mắtcủa cung thủ đối địch. Mặc dù các cấm quân đã được huấn luyện nghiêm ngặt,ngay lập tức tìm kiếm địa hình thích hợp nương nhờ yểm hộ, nhưng vẫn phải trảgiá bằng hơn hai trăm mạng sống trong cơn mưa tên theo sát phía sau!Tiếp theo chính là đợt phản công tanh máu nhưng vô vị, đột phá doanh trại,thất bại, vây giết.