Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1188: Che khuất ánh trăng 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sự thật đã chứng minh tất cả. Lúc này, năm nghìn tên trường cung binh đềunhìn về phía người mặc áo đen kia, ngoài kính nể ra chỉ còn lại sợ hãi. Cho dùlúc trước họ không hiểu mệnh lệnh thu binh đột ngột kia, nhưng cũng khôngcòn ai dám nghi ngờ.Người mặc áo đen có thân hình cao lớn, ngồi trên lưng ngựa càng tôn lên vẻuy vũ, chỉ đáng tiếc là bị áo đen che khuất, không thẻ thấy được gương mặt thậtsự của hắn, che giấu vẻ uy nghi dưới chiếc áo đen.Người áo đen đứng xa xa, nhìn người trẻ tuổi răng trắng như ngọc máu međầy người dưới sơn môn, một giọng nói vang lên từ trong tấm vải đen, có vẻcực kỳ thán phục."Anh hùng... Giết ba lần cũng không chết, đúng là dũng sĩ, nếu người nàygia nhập quân đội, chưa đầy một năm, thiên hạ sẽ có thêm một vị mãnh tướng."Người mặc áo đen bỗng nhiên mỉm cười: "Có điều, đại thế đã thành, sức lựccủa một tên thất phu, làm sao nghịch thiên được? Có điều cũng thật đáng tiếc,một chút nữa thôi, vị tráng sĩ này sẽ phải chết."Bên cạnh hắn, bỗng có người thở dài một tiếng. Người mặc áo đen quay đầulại nhìn, ôn hòa hỏi: "Vân đại gia đang tiếc tài à?"Người thở dài không phải ai khác mà chính là đệ tử số một của Tứ Cố Kiếmở Đông Di thành, đại gia kiếm pháp trong thế hệ này, Vân Chi Lan!Quả nhiên Phạm Nhàn đã đoán đúng, Đông Di thành thật sự cử đội ngũ sátthủ tinh nhuệ nhất của mình tới giúp đỡ quân phản loạn của Trưởng công chúa,hơn nữa còn do chính Vân Chi Lan dẫn đầu!Vân Chi Lan liếc nhìn người mặc áo đen bên cạnh, cười gượng một tiếng,nhưng không trả lời câu hỏi này. Bởi vì ở nơi này, chỉ có mình hắn biết ngườitrẻ tuổi đầy máu nhưng vẫn kiên cường duy trì nụ cười kia là ai.Người kia không phải là quan viên của Giám Sát viện, thậm chí không phảilà con dân của Khánh Quốc! Hắn là Vương Thập Tam Lang, đệ tử nhỏ tuổi màsư phụ yêu thương nhất, tiểu sư đệ tài năng nhất của mình."Điên hết rồi à?" Vân Chi Lan lẩm bẩm. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sưđệ biết sư môn đã cử người đến, sao vẫn như con mãnh hổ canh giữ ở sơn môn?Rốt cuộc nó đang nghĩ gì vậy?"Sư phụ cử đệ theo Phạm Nhàn, nhưng không phải để đệ trở thành lựclượng hỗ trợ Phạm Nhàn." Vân Chi Lan nhìn bóng người đầy máu ở cửa sơnmôn phía xa, trong lòng cực kỳ hoang mang, thầm nghĩ: "Làm một việc thìtrung thành với một việc? Thậm chí còn không quan tâm đến lợi ích của sưmôn? Rốt cuộc đây là điên cuồng... hay chính là tính cách sáng suốt mà sư phụtán thưởng nhất?""Không điên cuồng, làm sao mà sống sót?" Người áo đen lạnh lùng trả lờiVân Chi Lan.Vân Chi Lan lắc đầu, không nói thêm điều gì. Tuy hắn không hiểu vì saotiểu sư đệ lại làm như vậy, nhưng thân là truyền nhân của Kiếm Lư, hắn tôntrọng tiểu sư đệ. Cho nên hắn sẽ không tiết lộ lai lịch của tiểu sư đệ cho ngườiáo đen trước mặt.Hắn không biết rốt cuộc người mặc áo đen này là ai, nhưng hiện tại toàn bộđội ngũ đều do người này chỉ huy. Hơn nữa sau khi đứng bên lề quan sát mộtthời gian, hắn cũng phải công nhận, người mặc áo đen này dụng binh thật quáthần diệu, tuyệt đối không mạo hiểm, mà là từng bước từng bước vững vàng, lạiphối hợp điều động toàn bộ tài nguyên của quân phản loạn tới một trạng tháigần như hoàn mỹ, không để cho cấm quân của Khánh Quốc có cơ hội phản kíchhay đột phá.Vân Chi Lan dẫn theo phần lớn cao thủ Kiếm Lư xuất chiến, hợp lực cùngthân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, vốn dĩ hai bên phối hợp có vấn đề rất lớn,nếu các kiếm thủ Giám Sát viện trên núi hoặc là những Hổ Vệ võ công caocường đột phá vòng vây, sẽ không dễ gì phong tỏa hoàn toàn.Nhưng người mặc áo đen cưỡi ngựa kia, lại dường như có một đôi mắt thầnnhìn được thấu mọi chi tiết nhỏ bé nhất trên chiến trường. Ngay từ khi tập kíchban đầu, hắn đã cưỡng ép ra mệnh cho cao thủ Đông Di thành chuyển đến maiphụ ở những trông tầm thường.Lúc mới bắt đầu, Vân Chi Lan không hiểu gì cả, nhưng khi những trận đánhlén lần lượt nảy sinh trong bóng đêm, khi Đại Đông sơn thử đột phá vòng vâylần đầu bị thủ đoạn tàn nhẫn của người áo đen này ép xuống... cuối cùng VânChi Lan cũng nhận ra, người mặc áo đen này tuyệt đối không phải là loại tầmthường, có thể điều khiển toàn bộ chiến trường mà không bỏ lỡ bất cứ kẽ hởnào.Dùng binh như vậy, nếu không đã đắm chìm trên sa trường hàng chục nămthì không thể đạt được - Cho nên Vân Chi Lan rất nghi hoặc, vì sao Yến Tiểu Ấtkhông tự mình dẫn binh đến đây, rốt cuộc người áo đen này là ai?Hắn đang đoán mò, thật ra rất nhiều người trong quân phản loạn cũng đangđoán xem người áo đen này là ai. Người áo đen này chỉ dẫn theo hai tên thânbinh gia nhập đội ngũ quân phản, toàn thân tự tại, lại dùng binh như thần linh,tiêu sái mà hung tàn, khiến người ta không khỏi khâm phục.

Sự thật đã chứng minh tất cả. Lúc này, năm nghìn tên trường cung binh đều

nhìn về phía người mặc áo đen kia, ngoài kính nể ra chỉ còn lại sợ hãi. Cho dù

lúc trước họ không hiểu mệnh lệnh thu binh đột ngột kia, nhưng cũng không

còn ai dám nghi ngờ.

Người mặc áo đen có thân hình cao lớn, ngồi trên lưng ngựa càng tôn lên vẻ

uy vũ, chỉ đáng tiếc là bị áo đen che khuất, không thẻ thấy được gương mặt thật

sự của hắn, che giấu vẻ uy nghi dưới chiếc áo đen.

Người áo đen đứng xa xa, nhìn người trẻ tuổi răng trắng như ngọc máu me

đầy người dưới sơn môn, một giọng nói vang lên từ trong tấm vải đen, có vẻ

cực kỳ thán phục.

"Anh hùng... Giết ba lần cũng không chết, đúng là dũng sĩ, nếu người này

gia nhập quân đội, chưa đầy một năm, thiên hạ sẽ có thêm một vị mãnh tướng."

Người mặc áo đen bỗng nhiên mỉm cười: "Có điều, đại thế đã thành, sức lực

của một tên thất phu, làm sao nghịch thiên được? Có điều cũng thật đáng tiếc,

một chút nữa thôi, vị tráng sĩ này sẽ phải chết."

Bên cạnh hắn, bỗng có người thở dài một tiếng. Người mặc áo đen quay đầu

lại nhìn, ôn hòa hỏi: "Vân đại gia đang tiếc tài à?"

Người thở dài không phải ai khác mà chính là đệ tử số một của Tứ Cố Kiếm

ở Đông Di thành, đại gia kiếm pháp trong thế hệ này, Vân Chi Lan!

Quả nhiên Phạm Nhàn đã đoán đúng, Đông Di thành thật sự cử đội ngũ sát

thủ tinh nhuệ nhất của mình tới giúp đỡ quân phản loạn của Trưởng công chúa,

hơn nữa còn do chính Vân Chi Lan dẫn đầu!

Vân Chi Lan liếc nhìn người mặc áo đen bên cạnh, cười gượng một tiếng,

nhưng không trả lời câu hỏi này. Bởi vì ở nơi này, chỉ có mình hắn biết người

trẻ tuổi đầy máu nhưng vẫn kiên cường duy trì nụ cười kia là ai.

Người kia không phải là quan viên của Giám Sát viện, thậm chí không phải

là con dân của Khánh Quốc! Hắn là Vương Thập Tam Lang, đệ tử nhỏ tuổi mà

sư phụ yêu thương nhất, tiểu sư đệ tài năng nhất của mình.

"Điên hết rồi à?" Vân Chi Lan lẩm bẩm. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sư

đệ biết sư môn đã cử người đến, sao vẫn như con mãnh hổ canh giữ ở sơn môn?

Rốt cuộc nó đang nghĩ gì vậy?

"Sư phụ cử đệ theo Phạm Nhàn, nhưng không phải để đệ trở thành lực

lượng hỗ trợ Phạm Nhàn." Vân Chi Lan nhìn bóng người đầy máu ở cửa sơn

môn phía xa, trong lòng cực kỳ hoang mang, thầm nghĩ: "Làm một việc thì

trung thành với một việc? Thậm chí còn không quan tâm đến lợi ích của sư

môn? Rốt cuộc đây là điên cuồng... hay chính là tính cách sáng suốt mà sư phụ

tán thưởng nhất?"

"Không điên cuồng, làm sao mà sống sót?" Người áo đen lạnh lùng trả lời

Vân Chi Lan.

Vân Chi Lan lắc đầu, không nói thêm điều gì. Tuy hắn không hiểu vì sao

tiểu sư đệ lại làm như vậy, nhưng thân là truyền nhân của Kiếm Lư, hắn tôn

trọng tiểu sư đệ. Cho nên hắn sẽ không tiết lộ lai lịch của tiểu sư đệ cho người

áo đen trước mặt.

Hắn không biết rốt cuộc người mặc áo đen này là ai, nhưng hiện tại toàn bộ

đội ngũ đều do người này chỉ huy. Hơn nữa sau khi đứng bên lề quan sát một

thời gian, hắn cũng phải công nhận, người mặc áo đen này dụng binh thật quá

thần diệu, tuyệt đối không mạo hiểm, mà là từng bước từng bước vững vàng, lại

phối hợp điều động toàn bộ tài nguyên của quân phản loạn tới một trạng thái

gần như hoàn mỹ, không để cho cấm quân của Khánh Quốc có cơ hội phản kích

hay đột phá.

Vân Chi Lan dẫn theo phần lớn cao thủ Kiếm Lư xuất chiến, hợp lực cùng

thân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, vốn dĩ hai bên phối hợp có vấn đề rất lớn,

nếu các kiếm thủ Giám Sát viện trên núi hoặc là những Hổ Vệ võ công cao

cường đột phá vòng vây, sẽ không dễ gì phong tỏa hoàn toàn.

Nhưng người mặc áo đen cưỡi ngựa kia, lại dường như có một đôi mắt thần

nhìn được thấu mọi chi tiết nhỏ bé nhất trên chiến trường. Ngay từ khi tập kích

ban đầu, hắn đã cưỡng ép ra mệnh cho cao thủ Đông Di thành chuyển đến mai

phụ ở những trông tầm thường.

Lúc mới bắt đầu, Vân Chi Lan không hiểu gì cả, nhưng khi những trận đánh

lén lần lượt nảy sinh trong bóng đêm, khi Đại Đông sơn thử đột phá vòng vây

lần đầu bị thủ đoạn tàn nhẫn của người áo đen này ép xuống... cuối cùng Vân

Chi Lan cũng nhận ra, người mặc áo đen này tuyệt đối không phải là loại tầm

thường, có thể điều khiển toàn bộ chiến trường mà không bỏ lỡ bất cứ kẽ hở

nào.

Dùng binh như vậy, nếu không đã đắm chìm trên sa trường hàng chục năm

thì không thể đạt được - Cho nên Vân Chi Lan rất nghi hoặc, vì sao Yến Tiểu Ất

không tự mình dẫn binh đến đây, rốt cuộc người áo đen này là ai?

Hắn đang đoán mò, thật ra rất nhiều người trong quân phản loạn cũng đang

đoán xem người áo đen này là ai. Người áo đen này chỉ dẫn theo hai tên thân

binh gia nhập đội ngũ quân phản, toàn thân tự tại, lại dùng binh như thần linh,

tiêu sái mà hung tàn, khiến người ta không khỏi khâm phục.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sự thật đã chứng minh tất cả. Lúc này, năm nghìn tên trường cung binh đềunhìn về phía người mặc áo đen kia, ngoài kính nể ra chỉ còn lại sợ hãi. Cho dùlúc trước họ không hiểu mệnh lệnh thu binh đột ngột kia, nhưng cũng khôngcòn ai dám nghi ngờ.Người mặc áo đen có thân hình cao lớn, ngồi trên lưng ngựa càng tôn lên vẻuy vũ, chỉ đáng tiếc là bị áo đen che khuất, không thẻ thấy được gương mặt thậtsự của hắn, che giấu vẻ uy nghi dưới chiếc áo đen.Người áo đen đứng xa xa, nhìn người trẻ tuổi răng trắng như ngọc máu međầy người dưới sơn môn, một giọng nói vang lên từ trong tấm vải đen, có vẻcực kỳ thán phục."Anh hùng... Giết ba lần cũng không chết, đúng là dũng sĩ, nếu người nàygia nhập quân đội, chưa đầy một năm, thiên hạ sẽ có thêm một vị mãnh tướng."Người mặc áo đen bỗng nhiên mỉm cười: "Có điều, đại thế đã thành, sức lựccủa một tên thất phu, làm sao nghịch thiên được? Có điều cũng thật đáng tiếc,một chút nữa thôi, vị tráng sĩ này sẽ phải chết."Bên cạnh hắn, bỗng có người thở dài một tiếng. Người mặc áo đen quay đầulại nhìn, ôn hòa hỏi: "Vân đại gia đang tiếc tài à?"Người thở dài không phải ai khác mà chính là đệ tử số một của Tứ Cố Kiếmở Đông Di thành, đại gia kiếm pháp trong thế hệ này, Vân Chi Lan!Quả nhiên Phạm Nhàn đã đoán đúng, Đông Di thành thật sự cử đội ngũ sátthủ tinh nhuệ nhất của mình tới giúp đỡ quân phản loạn của Trưởng công chúa,hơn nữa còn do chính Vân Chi Lan dẫn đầu!Vân Chi Lan liếc nhìn người mặc áo đen bên cạnh, cười gượng một tiếng,nhưng không trả lời câu hỏi này. Bởi vì ở nơi này, chỉ có mình hắn biết ngườitrẻ tuổi đầy máu nhưng vẫn kiên cường duy trì nụ cười kia là ai.Người kia không phải là quan viên của Giám Sát viện, thậm chí không phảilà con dân của Khánh Quốc! Hắn là Vương Thập Tam Lang, đệ tử nhỏ tuổi màsư phụ yêu thương nhất, tiểu sư đệ tài năng nhất của mình."Điên hết rồi à?" Vân Chi Lan lẩm bẩm. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sưđệ biết sư môn đã cử người đến, sao vẫn như con mãnh hổ canh giữ ở sơn môn?Rốt cuộc nó đang nghĩ gì vậy?"Sư phụ cử đệ theo Phạm Nhàn, nhưng không phải để đệ trở thành lựclượng hỗ trợ Phạm Nhàn." Vân Chi Lan nhìn bóng người đầy máu ở cửa sơnmôn phía xa, trong lòng cực kỳ hoang mang, thầm nghĩ: "Làm một việc thìtrung thành với một việc? Thậm chí còn không quan tâm đến lợi ích của sưmôn? Rốt cuộc đây là điên cuồng... hay chính là tính cách sáng suốt mà sư phụtán thưởng nhất?""Không điên cuồng, làm sao mà sống sót?" Người áo đen lạnh lùng trả lờiVân Chi Lan.Vân Chi Lan lắc đầu, không nói thêm điều gì. Tuy hắn không hiểu vì saotiểu sư đệ lại làm như vậy, nhưng thân là truyền nhân của Kiếm Lư, hắn tôntrọng tiểu sư đệ. Cho nên hắn sẽ không tiết lộ lai lịch của tiểu sư đệ cho ngườiáo đen trước mặt.Hắn không biết rốt cuộc người mặc áo đen này là ai, nhưng hiện tại toàn bộđội ngũ đều do người này chỉ huy. Hơn nữa sau khi đứng bên lề quan sát mộtthời gian, hắn cũng phải công nhận, người mặc áo đen này dụng binh thật quáthần diệu, tuyệt đối không mạo hiểm, mà là từng bước từng bước vững vàng, lạiphối hợp điều động toàn bộ tài nguyên của quân phản loạn tới một trạng tháigần như hoàn mỹ, không để cho cấm quân của Khánh Quốc có cơ hội phản kíchhay đột phá.Vân Chi Lan dẫn theo phần lớn cao thủ Kiếm Lư xuất chiến, hợp lực cùngthân binh đại doanh của Yến Tiểu Ất, vốn dĩ hai bên phối hợp có vấn đề rất lớn,nếu các kiếm thủ Giám Sát viện trên núi hoặc là những Hổ Vệ võ công caocường đột phá vòng vây, sẽ không dễ gì phong tỏa hoàn toàn.Nhưng người mặc áo đen cưỡi ngựa kia, lại dường như có một đôi mắt thầnnhìn được thấu mọi chi tiết nhỏ bé nhất trên chiến trường. Ngay từ khi tập kíchban đầu, hắn đã cưỡng ép ra mệnh cho cao thủ Đông Di thành chuyển đến maiphụ ở những trông tầm thường.Lúc mới bắt đầu, Vân Chi Lan không hiểu gì cả, nhưng khi những trận đánhlén lần lượt nảy sinh trong bóng đêm, khi Đại Đông sơn thử đột phá vòng vâylần đầu bị thủ đoạn tàn nhẫn của người áo đen này ép xuống... cuối cùng VânChi Lan cũng nhận ra, người mặc áo đen này tuyệt đối không phải là loại tầmthường, có thể điều khiển toàn bộ chiến trường mà không bỏ lỡ bất cứ kẽ hởnào.Dùng binh như vậy, nếu không đã đắm chìm trên sa trường hàng chục nămthì không thể đạt được - Cho nên Vân Chi Lan rất nghi hoặc, vì sao Yến Tiểu Ấtkhông tự mình dẫn binh đến đây, rốt cuộc người áo đen này là ai?Hắn đang đoán mò, thật ra rất nhiều người trong quân phản loạn cũng đangđoán xem người áo đen này là ai. Người áo đen này chỉ dẫn theo hai tên thânbinh gia nhập đội ngũ quân phản, toàn thân tự tại, lại dùng binh như thần linh,tiêu sái mà hung tàn, khiến người ta không khỏi khâm phục.

Chương 1188: Che khuất ánh trăng 5