Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1189: Nương nhờ biển rộng 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người áo đen không có ý định giải thích việc tạm ngừng tấn công lúc nàycho thuộc hạ, chỉ lạnh lùng nhìn ngọn núi lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Lầnnày thống lĩnh quân phản loạn tập kích chỉ là một phần trong hiệp nghị, nếukhông tạm thời nắm giữ lực lượng này trong tay, bệ hạ kia... rất khó hạ quyếtđịnh kia.Trên bầu trời bỗng nhiên có đám mây đen bay qua, che che khuất vầng trăngsáng ngời, khiến xung quanh sơn môn chìm trong bóng tối. Người mặc áo đencưỡi ngựa vẫn không hề động đậy, chỉ có hai thân tín bên cạnh, tay cầm binhkhí ngắn trong bọc vải, tỏa hào quang thăm thẳm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không biết đám mây đen này sẽ che khuất ánh trăng trong baolâu, y lẳng lặng mà trượt xuống dưới núi, không chậm lại hay tăng tốc, duy trìmột tốc độ ổn định đáng sợ. Ban ngày, mặt Đại Đông sơn giáp biển tựa nhưngọc thạch, ban đêm tỏa ra ánh sáng âm u, kết hợp hoàn mỹ với y phục đi đêmmà y mặc.Hai bên sườn Đại Đông sơn như hai lưỡi dao, đâm thẳng vào mặt đất bờbiển, chỗ đó có cao thủ Đông Di thành đang mai phục, nên anh không thể chọnlựa con đường kia, chỉ có thể đi từ phía dưới mặt biển đối diện với gió.Trên thế gian này, không ai có khả năng trượt xuống từ tình cảnh tuyệt vọngnhư vậy, ngoại trừ Phạm Nhàn. Vì vậy y không lo người trên mặt biển hay binhsĩ phản loạn trên đất liền sẽ phát hiện dấu vết của mình. Có điều y vẫn cảm thấyvô cùng cấp bách, bởi vì anh luôn cảm nhận được có một đôi mắt đang bình tĩnhnhìn xuyên qua đêm tối và gió biển gào thét.Có người đang nhìn y.Phạm Nhàn biết đây chỉ là ảo giác của mình, cũng giống như lần trước ởngoại ô Thượng Kinh thành Bắc Tề, trên vách đá cheo leo Tây Sơn y luôn cảmthấy có một đôi mắt đang nhìn mình trong núi rừng phía sau — có lẽ đây làphản ứng tự nhiên của một người đang đối diện với tình cảnh gian nan khónhọc, là cảm giác kích thích sau khi trải qua một cơn chấn động, nhất là đối vớingười theo chủ nghĩa duy tâm như Phạm Nhàn.Một năm trước, khi y ngồi trên con thuyền với buồm trắng trở về Đạm Châuthăm người thân, đã từng đi qua ngọn núi Đại Đông sơn tựa như bị một kiếmcủa thiên thần chẻ ra. Lúc đó nhìn thấy bức tường ngọc bích bóng loáng bênsườn đông, y đã từng có suy nghĩ tự giễu: liệu có ngày nào mình phải leo trèotrên ngọn núi này không?Ai mà ngờ, tất cả những điều này đều trở thành sự thực.Cộng trừ nhân chia, trên có bầu trời xanh, lẽ nào ông trời thật sự đang nhìnmình?Đại Đông sơn còn cao hơn, cheo leo hiểm trở hơn cả vách đá của Tây Sơn.Phạm Nhàn đến nơi đây, thân thể đã bắt đầu run rẩy, tiêu hao nội lực đã bắt đầuảnh hưởng đến cơ thể của y.Y tựa như một con dơi, hết sức linh hoạt và nhẹ nhàng bám vào vách đá,ngón tay móc vào một khe hở hiếm gặp, nghỉ ngơi một chút. Lúc này ngẩng đầunhìn lên, đã không còn thấy ánh đèn trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới có thể thấynước biển màu mực đang càng lúc càng gần, còn có mấy chiếc thuyền binhđang đong đưa trong nước biển.Là thuyền của thủy quân Giao Châu. Bọn họ gánh vác nhiệm vụ hộ vệ tạiđây, tuy không thể phát huy nhiều tác dụng trước cuộc tập kích của quân phảnloạn từ phía sau núi, nhưng rõ ràng có thể rời khỏi nơi này để thông báo choquan phủ địa phương.Có điều, từ khi tình hình phát triển đến nay, thuyền thủy quân chưa từng dichuyển khỏi vị trí cũ. Tuy Phạm Nhàn chưa từng thảo luận với Hoàng đế về vấnđề này, nhưng cả hai đều hiểu, rõ ràng Tần gia cũng có vấn đề.Ánh trăng nhô lên một góc, Phạm Nhàn không vội vã di chuyển, mà dán sátgương mặt vào vách đá giá băng, cảm nhận từng làn gió lạnh, trong lòng lại suynghĩ về một vấn đề. Nếu tính cả Tần gia... đúng là tất cả mọi lực lượng trên thếgian này đều tập trung lại, tham gia vào hành động Đại Đông sơn, chẳng tráchđược bệ hạ không lường trước được.Một người có khả năng kết hợp tất cả kẻ địch trên đời tạm thời bỏ qua bấtđồng, đoàn kết chặt chẽ, đây là cảnh giới cỡ nào? Đây chính là cảnh giới củaHoàng đế Khánh Quốc.Tuy Bắc Tề không hành động nhưng năm ngàn thân binh của Yến Tiểu Ấtcó thể đến dưới Đại Đông sơn, rõ ràng là Trưởng công chúa và Thượng Sam Hổbên kia đã có sắp xếp cực kỳ bí mật. Phạm Nhàn áp mặt vào tảng đá lạnh nhưbăng, nghĩ thầm loại đại sự này, liệu Hải Đường có biết không?Y nhẹ nhàng hít thở vài lần —— thực ra, tính đi tính lại thì tình hình nguyhiểm trước mắt đều là do lão thọt Trần Bình Bình bỏ thời gian nhiều năm tạothành, bản thân y cũng vài lần tham gia vào việc này. Cho dù là Trưởng côngchúa hay Tần gia Diệp gia, đều là do mình và lão thọt đã rất cố ý đẩy vào mặttrận đối lập với Hoàng đế.Nếu Trần Bình Bình biết mọi chuyện phát triển theo cách này, liệu ông ấy cógiống như mình trên vách núi cheo leo này, cảm thấy mọi việc trên cõi đời nàythực sự rất kỳ diệu?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người áo đen không có ý định giải thích việc tạm ngừng tấn công lúc nàycho thuộc hạ, chỉ lạnh lùng nhìn ngọn núi lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Lầnnày thống lĩnh quân phản loạn tập kích chỉ là một phần trong hiệp nghị, nếukhông tạm thời nắm giữ lực lượng này trong tay, bệ hạ kia... rất khó hạ quyếtđịnh kia.Trên bầu trời bỗng nhiên có đám mây đen bay qua, che che khuất vầng trăngsáng ngời, khiến xung quanh sơn môn chìm trong bóng tối. Người mặc áo đencưỡi ngựa vẫn không hề động đậy, chỉ có hai thân tín bên cạnh, tay cầm binhkhí ngắn trong bọc vải, tỏa hào quang thăm thẳm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không biết đám mây đen này sẽ che khuất ánh trăng trong baolâu, y lẳng lặng mà trượt xuống dưới núi, không chậm lại hay tăng tốc, duy trìmột tốc độ ổn định đáng sợ. Ban ngày, mặt Đại Đông sơn giáp biển tựa nhưngọc thạch, ban đêm tỏa ra ánh sáng âm u, kết hợp hoàn mỹ với y phục đi đêmmà y mặc.Hai bên sườn Đại Đông sơn như hai lưỡi dao, đâm thẳng vào mặt đất bờbiển, chỗ đó có cao thủ Đông Di thành đang mai phục, nên anh không thể chọnlựa con đường kia, chỉ có thể đi từ phía dưới mặt biển đối diện với gió.Trên thế gian này, không ai có khả năng trượt xuống từ tình cảnh tuyệt vọngnhư vậy, ngoại trừ Phạm Nhàn. Vì vậy y không lo người trên mặt biển hay binhsĩ phản loạn trên đất liền sẽ phát hiện dấu vết của mình. Có điều y vẫn cảm thấyvô cùng cấp bách, bởi vì anh luôn cảm nhận được có một đôi mắt đang bình tĩnhnhìn xuyên qua đêm tối và gió biển gào thét.Có người đang nhìn y.Phạm Nhàn biết đây chỉ là ảo giác của mình, cũng giống như lần trước ởngoại ô Thượng Kinh thành Bắc Tề, trên vách đá cheo leo Tây Sơn y luôn cảmthấy có một đôi mắt đang nhìn mình trong núi rừng phía sau — có lẽ đây làphản ứng tự nhiên của một người đang đối diện với tình cảnh gian nan khónhọc, là cảm giác kích thích sau khi trải qua một cơn chấn động, nhất là đối vớingười theo chủ nghĩa duy tâm như Phạm Nhàn.Một năm trước, khi y ngồi trên con thuyền với buồm trắng trở về Đạm Châuthăm người thân, đã từng đi qua ngọn núi Đại Đông sơn tựa như bị một kiếmcủa thiên thần chẻ ra. Lúc đó nhìn thấy bức tường ngọc bích bóng loáng bênsườn đông, y đã từng có suy nghĩ tự giễu: liệu có ngày nào mình phải leo trèotrên ngọn núi này không?Ai mà ngờ, tất cả những điều này đều trở thành sự thực.Cộng trừ nhân chia, trên có bầu trời xanh, lẽ nào ông trời thật sự đang nhìnmình?Đại Đông sơn còn cao hơn, cheo leo hiểm trở hơn cả vách đá của Tây Sơn.Phạm Nhàn đến nơi đây, thân thể đã bắt đầu run rẩy, tiêu hao nội lực đã bắt đầuảnh hưởng đến cơ thể của y.Y tựa như một con dơi, hết sức linh hoạt và nhẹ nhàng bám vào vách đá,ngón tay móc vào một khe hở hiếm gặp, nghỉ ngơi một chút. Lúc này ngẩng đầunhìn lên, đã không còn thấy ánh đèn trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới có thể thấynước biển màu mực đang càng lúc càng gần, còn có mấy chiếc thuyền binhđang đong đưa trong nước biển.Là thuyền của thủy quân Giao Châu. Bọn họ gánh vác nhiệm vụ hộ vệ tạiđây, tuy không thể phát huy nhiều tác dụng trước cuộc tập kích của quân phảnloạn từ phía sau núi, nhưng rõ ràng có thể rời khỏi nơi này để thông báo choquan phủ địa phương.Có điều, từ khi tình hình phát triển đến nay, thuyền thủy quân chưa từng dichuyển khỏi vị trí cũ. Tuy Phạm Nhàn chưa từng thảo luận với Hoàng đế về vấnđề này, nhưng cả hai đều hiểu, rõ ràng Tần gia cũng có vấn đề.Ánh trăng nhô lên một góc, Phạm Nhàn không vội vã di chuyển, mà dán sátgương mặt vào vách đá giá băng, cảm nhận từng làn gió lạnh, trong lòng lại suynghĩ về một vấn đề. Nếu tính cả Tần gia... đúng là tất cả mọi lực lượng trên thếgian này đều tập trung lại, tham gia vào hành động Đại Đông sơn, chẳng tráchđược bệ hạ không lường trước được.Một người có khả năng kết hợp tất cả kẻ địch trên đời tạm thời bỏ qua bấtđồng, đoàn kết chặt chẽ, đây là cảnh giới cỡ nào? Đây chính là cảnh giới củaHoàng đế Khánh Quốc.Tuy Bắc Tề không hành động nhưng năm ngàn thân binh của Yến Tiểu Ấtcó thể đến dưới Đại Đông sơn, rõ ràng là Trưởng công chúa và Thượng Sam Hổbên kia đã có sắp xếp cực kỳ bí mật. Phạm Nhàn áp mặt vào tảng đá lạnh nhưbăng, nghĩ thầm loại đại sự này, liệu Hải Đường có biết không?Y nhẹ nhàng hít thở vài lần —— thực ra, tính đi tính lại thì tình hình nguyhiểm trước mắt đều là do lão thọt Trần Bình Bình bỏ thời gian nhiều năm tạothành, bản thân y cũng vài lần tham gia vào việc này. Cho dù là Trưởng côngchúa hay Tần gia Diệp gia, đều là do mình và lão thọt đã rất cố ý đẩy vào mặttrận đối lập với Hoàng đế.Nếu Trần Bình Bình biết mọi chuyện phát triển theo cách này, liệu ông ấy cógiống như mình trên vách núi cheo leo này, cảm thấy mọi việc trên cõi đời nàythực sự rất kỳ diệu?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người áo đen không có ý định giải thích việc tạm ngừng tấn công lúc nàycho thuộc hạ, chỉ lạnh lùng nhìn ngọn núi lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Lầnnày thống lĩnh quân phản loạn tập kích chỉ là một phần trong hiệp nghị, nếukhông tạm thời nắm giữ lực lượng này trong tay, bệ hạ kia... rất khó hạ quyếtđịnh kia.Trên bầu trời bỗng nhiên có đám mây đen bay qua, che che khuất vầng trăngsáng ngời, khiến xung quanh sơn môn chìm trong bóng tối. Người mặc áo đencưỡi ngựa vẫn không hề động đậy, chỉ có hai thân tín bên cạnh, tay cầm binhkhí ngắn trong bọc vải, tỏa hào quang thăm thẳm.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không biết đám mây đen này sẽ che khuất ánh trăng trong baolâu, y lẳng lặng mà trượt xuống dưới núi, không chậm lại hay tăng tốc, duy trìmột tốc độ ổn định đáng sợ. Ban ngày, mặt Đại Đông sơn giáp biển tựa nhưngọc thạch, ban đêm tỏa ra ánh sáng âm u, kết hợp hoàn mỹ với y phục đi đêmmà y mặc.Hai bên sườn Đại Đông sơn như hai lưỡi dao, đâm thẳng vào mặt đất bờbiển, chỗ đó có cao thủ Đông Di thành đang mai phục, nên anh không thể chọnlựa con đường kia, chỉ có thể đi từ phía dưới mặt biển đối diện với gió.Trên thế gian này, không ai có khả năng trượt xuống từ tình cảnh tuyệt vọngnhư vậy, ngoại trừ Phạm Nhàn. Vì vậy y không lo người trên mặt biển hay binhsĩ phản loạn trên đất liền sẽ phát hiện dấu vết của mình. Có điều y vẫn cảm thấyvô cùng cấp bách, bởi vì anh luôn cảm nhận được có một đôi mắt đang bình tĩnhnhìn xuyên qua đêm tối và gió biển gào thét.Có người đang nhìn y.Phạm Nhàn biết đây chỉ là ảo giác của mình, cũng giống như lần trước ởngoại ô Thượng Kinh thành Bắc Tề, trên vách đá cheo leo Tây Sơn y luôn cảmthấy có một đôi mắt đang nhìn mình trong núi rừng phía sau — có lẽ đây làphản ứng tự nhiên của một người đang đối diện với tình cảnh gian nan khónhọc, là cảm giác kích thích sau khi trải qua một cơn chấn động, nhất là đối vớingười theo chủ nghĩa duy tâm như Phạm Nhàn.Một năm trước, khi y ngồi trên con thuyền với buồm trắng trở về Đạm Châuthăm người thân, đã từng đi qua ngọn núi Đại Đông sơn tựa như bị một kiếmcủa thiên thần chẻ ra. Lúc đó nhìn thấy bức tường ngọc bích bóng loáng bênsườn đông, y đã từng có suy nghĩ tự giễu: liệu có ngày nào mình phải leo trèotrên ngọn núi này không?Ai mà ngờ, tất cả những điều này đều trở thành sự thực.Cộng trừ nhân chia, trên có bầu trời xanh, lẽ nào ông trời thật sự đang nhìnmình?Đại Đông sơn còn cao hơn, cheo leo hiểm trở hơn cả vách đá của Tây Sơn.Phạm Nhàn đến nơi đây, thân thể đã bắt đầu run rẩy, tiêu hao nội lực đã bắt đầuảnh hưởng đến cơ thể của y.Y tựa như một con dơi, hết sức linh hoạt và nhẹ nhàng bám vào vách đá,ngón tay móc vào một khe hở hiếm gặp, nghỉ ngơi một chút. Lúc này ngẩng đầunhìn lên, đã không còn thấy ánh đèn trên đỉnh núi, nhìn xuống dưới có thể thấynước biển màu mực đang càng lúc càng gần, còn có mấy chiếc thuyền binhđang đong đưa trong nước biển.Là thuyền của thủy quân Giao Châu. Bọn họ gánh vác nhiệm vụ hộ vệ tạiđây, tuy không thể phát huy nhiều tác dụng trước cuộc tập kích của quân phảnloạn từ phía sau núi, nhưng rõ ràng có thể rời khỏi nơi này để thông báo choquan phủ địa phương.Có điều, từ khi tình hình phát triển đến nay, thuyền thủy quân chưa từng dichuyển khỏi vị trí cũ. Tuy Phạm Nhàn chưa từng thảo luận với Hoàng đế về vấnđề này, nhưng cả hai đều hiểu, rõ ràng Tần gia cũng có vấn đề.Ánh trăng nhô lên một góc, Phạm Nhàn không vội vã di chuyển, mà dán sátgương mặt vào vách đá giá băng, cảm nhận từng làn gió lạnh, trong lòng lại suynghĩ về một vấn đề. Nếu tính cả Tần gia... đúng là tất cả mọi lực lượng trên thếgian này đều tập trung lại, tham gia vào hành động Đại Đông sơn, chẳng tráchđược bệ hạ không lường trước được.Một người có khả năng kết hợp tất cả kẻ địch trên đời tạm thời bỏ qua bấtđồng, đoàn kết chặt chẽ, đây là cảnh giới cỡ nào? Đây chính là cảnh giới củaHoàng đế Khánh Quốc.Tuy Bắc Tề không hành động nhưng năm ngàn thân binh của Yến Tiểu Ấtcó thể đến dưới Đại Đông sơn, rõ ràng là Trưởng công chúa và Thượng Sam Hổbên kia đã có sắp xếp cực kỳ bí mật. Phạm Nhàn áp mặt vào tảng đá lạnh nhưbăng, nghĩ thầm loại đại sự này, liệu Hải Đường có biết không?Y nhẹ nhàng hít thở vài lần —— thực ra, tính đi tính lại thì tình hình nguyhiểm trước mắt đều là do lão thọt Trần Bình Bình bỏ thời gian nhiều năm tạothành, bản thân y cũng vài lần tham gia vào việc này. Cho dù là Trưởng côngchúa hay Tần gia Diệp gia, đều là do mình và lão thọt đã rất cố ý đẩy vào mặttrận đối lập với Hoàng đế.Nếu Trần Bình Bình biết mọi chuyện phát triển theo cách này, liệu ông ấy cógiống như mình trên vách núi cheo leo này, cảm thấy mọi việc trên cõi đời nàythực sự rất kỳ diệu?

Chương 1189: Nương nhờ biển rộng 1