Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1195: Trái tim trên con thuyền 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng Phạm Nhàn phát lạnh, năm trăm Hắc Kỵ là mình điều động tới,chẳng qua chưa tiến vào phạm vi Đại Đông sơn. Nếu bị người từ kinh đô ámtoán trong điểm này, nếu lần này Hoàng đế thực sự khó thoát đại kiếp nạn, đúnglà mình cũng khó giải thích được... may là trong lòng mình còn có một số thủđoạn.Hứa Mậu Tài kể lại chi tiết tình hình trong quân đội hiện giờ. Càng nghePhạm Nhàn càng thấy bất đắc dĩ, mình ở trên đỉnh núi đã một ngày một đêm,mà tin tức dưới chân núi tin tức đã trở thành một hình ảnh khác. Mình cấu kếtvới Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành hành thích Hoàng đế? Con mẹ nó... thủđoạn vu khống này thực quá ngây thơ.Có điều, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, xưa nay thủ đoạn chỉ là thứ yếu. Chỉ cầncuối cùng dựa vào thực lực phân định thắng bại, cho dù thủ đoạn vu khống củaTrưởng công chúa có ngây thơ đến đâu chăng nữa, cũng sẽ trở thành sự thậtkhông thể thay đổi trong sử sách."Đương nhiên, trong lòng đại đa số thủy quân đều có nghi vấn, thậm chí tatin chắc có một số người... vốn đã biết rõ sự thật về sự việc ở Đại Đông sơn lầnnày." Hứa Mậu Tài lạnh lùng nói: "Nhưng cho dù biết sự thật thì đã sao cơ chứ?Nếu như mấy năm trước vẫn là Thường Côn dẫn quân, với lòng kính trọng củahắn và những lão tướng thủy quân đối với bệ hạ, ta tin chắc chắn có đánh chếthọ cũng không dám dính líu tới chuyện này. Mà năm ngoái thiếu gia ngài đãgây ra một trận tàn sát ở Giao Châu, rất nhiều lão tướng đã thiệt mạng, khôngbiết có bao nhiêu tướng lĩnh bắt đầu cảm thấy cõi lòng nguội lạnh với triềuđình. Thủy quân Giao Châu giờ đã thuộc về Tần gia, cho dù bọn họ thực sựmưu phản, ta tin các tướng lĩnh trên chiến thuyền của thủy quân dưới chân ĐạiĐông sơn cũng rất vui lòng."Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ngươi cũng nên biết chân tướng. Về thay đổicủa thủy quân, ta chưa từng nghi ngờ... Bệ hạ cũng biết rõ về Tần gia. Ta tinchắc người sẽ có thủ đoạn tiếp theo, vì vậy ta càng thắc mắc làm sao ngươi lạicó được lòng tin của Trưởng công chúa..."Bất ngờ, hắn cau mày nói: "Cõi lòng nguội lạnh với triều đình, chắc chắnchuyện này có công lão của ngươi... Mậu Tài, ta để ngươi ở thủy quân GiaoChâu, không phải để ngươi tạo ra một nhánh quân phản loạn."Hứa Mậu im lặng một lúc lâu, sau đó đột ngột đứng lên, nghiêm nghị cúiđầu trước Phạm Nhàn, thành khẩn nói: "Thiếu gia, Mậu Tài kém cỏi, suốt thờigian qua vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn lực lượng thủy quân ở Giao Châu.Nhưng bây giờ... Trưởng công chúa đã mưu phản, Tần gia cũng gia nhập, chắcngài cũng đã thấy... Trên biển còn có vị Đại tông sư kia, thời cơ hiếm có."Ánh mắt của y chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lóelên vẻ trung thành và nồng nhiệt, kiên quyết nói: "Thiếu gia, nên lợi dụng cơ hộinày, làm phản đi!"Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt Hứa Mậu tâm, một lúc lâu sau vẫnkhông nói gì. Y biết lòng trung thành của tướng quân này đối với mình, không,phải nói là lòng trung thành với mẫu thân của mình. Cũng không phải y chưatừng suy đoán về đề nghị đại nghịch bất đạo này của hắn. Sau cùng... y chỉ nhẹnhàng lắc đầu."Vì sao?" Hứa Mậu Tài hạ giọng xuống, nói một cách lo lắng: "Hiện giờ cáccường giả chân chính trong khắp thiên hạ đều bị thu hút đến Đại Đông sơn. Bâygiờ kinh đô chỉ là nơi trống vắng. Thiếu gia, ngài nên nắm bắt cơ hội này, liênhệ với năm trăm Hắc Kỵ ở dãy núi Hào Sơn, nhanh chóng tiến về kinh đô, hợptác trong ngoài với Trần Viện trưởng, nhanh chóng kiểm soát hoàngc ung... Đợitới khi bên Đại Đông sơn lưỡng bại câu thương, ngài với tư cách Hoàng tử,vung tay kêu gọi tại kinh đô, mọi chuyện... có thể thành công!""Hoàn toàn không khả thi." Phạm Nhàn cố gắng giữ giọng điệu thật bìnhtĩnh, tránh làm tổn thương tấm lòng người trước mắt, y ôn tồn nói: "Hoàng đếcực kỳ rất cảnh giác với ta, chưa bao giờ cho phép ta chỉ huy quân đội. Chỉ cónăm trăm Hắc Kỵ, làm sao tiến vào được kinh đô? Bên ngoài kinh đô có mườivạn binh sĩ bảo vệ, trong kinh đô có mười ba cổng thành và ba nghìn cấmquân... làm sao ta có thể đối phó được?""Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là thân tín của Đại hoàng tử, toàn bộcấm quân đều nằm dưới kiểm soát của Đại hoàng tử. Mười ba cổng thành đềuthuộc quản lý trực tiếp từ bệ hạ. Nhưng một khi bệ hạ vắng mặt, nơi đó sẽ trởthành kẻ không đầu." Rõ ràng Hứa Mậu Tài đã có chuẩn bị, nói một cách đâu rađấy, phân tích từng điểm: "Thiếu gia, ngài đã mạo hiểm đột phá vòng vây, chắcchắn trên người phải có tín vật cỏ của bệ hạ, có lẽ là ngự thư tay hoặc ngọc tỷ.Ngài vào cung một mình, thuyết phục Thái hậu, lại được ủng hộ từ Nghi quýtần... Bên ngoài cung, ngài cứ mời Trần Viện trưởng ra tay, tiêu diệt toàn bộ lựclượng của Thái tử và Nhị hoàng tử chỉ trong một lượt..."

Trong lòng Phạm Nhàn phát lạnh, năm trăm Hắc Kỵ là mình điều động tới,

chẳng qua chưa tiến vào phạm vi Đại Đông sơn. Nếu bị người từ kinh đô ám

toán trong điểm này, nếu lần này Hoàng đế thực sự khó thoát đại kiếp nạn, đúng

là mình cũng khó giải thích được... may là trong lòng mình còn có một số thủ

đoạn.

Hứa Mậu Tài kể lại chi tiết tình hình trong quân đội hiện giờ. Càng nghe

Phạm Nhàn càng thấy bất đắc dĩ, mình ở trên đỉnh núi đã một ngày một đêm,

mà tin tức dưới chân núi tin tức đã trở thành một hình ảnh khác. Mình cấu kết

với Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành hành thích Hoàng đế? Con mẹ nó... thủ

đoạn vu khống này thực quá ngây thơ.

Có điều, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, xưa nay thủ đoạn chỉ là thứ yếu. Chỉ cần

cuối cùng dựa vào thực lực phân định thắng bại, cho dù thủ đoạn vu khống của

Trưởng công chúa có ngây thơ đến đâu chăng nữa, cũng sẽ trở thành sự thật

không thể thay đổi trong sử sách.

"Đương nhiên, trong lòng đại đa số thủy quân đều có nghi vấn, thậm chí ta

tin chắc có một số người... vốn đã biết rõ sự thật về sự việc ở Đại Đông sơn lần

này." Hứa Mậu Tài lạnh lùng nói: "Nhưng cho dù biết sự thật thì đã sao cơ chứ?

Nếu như mấy năm trước vẫn là Thường Côn dẫn quân, với lòng kính trọng của

hắn và những lão tướng thủy quân đối với bệ hạ, ta tin chắc chắn có đánh chết

họ cũng không dám dính líu tới chuyện này. Mà năm ngoái thiếu gia ngài đã

gây ra một trận tàn sát ở Giao Châu, rất nhiều lão tướng đã thiệt mạng, không

biết có bao nhiêu tướng lĩnh bắt đầu cảm thấy cõi lòng nguội lạnh với triều

đình. Thủy quân Giao Châu giờ đã thuộc về Tần gia, cho dù bọn họ thực sự

mưu phản, ta tin các tướng lĩnh trên chiến thuyền của thủy quân dưới chân Đại

Đông sơn cũng rất vui lòng."

Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ngươi cũng nên biết chân tướng. Về thay đổi

của thủy quân, ta chưa từng nghi ngờ... Bệ hạ cũng biết rõ về Tần gia. Ta tin

chắc người sẽ có thủ đoạn tiếp theo, vì vậy ta càng thắc mắc làm sao ngươi lại

có được lòng tin của Trưởng công chúa..."

Bất ngờ, hắn cau mày nói: "Cõi lòng nguội lạnh với triều đình, chắc chắn

chuyện này có công lão của ngươi... Mậu Tài, ta để ngươi ở thủy quân Giao

Châu, không phải để ngươi tạo ra một nhánh quân phản loạn."

Hứa Mậu im lặng một lúc lâu, sau đó đột ngột đứng lên, nghiêm nghị cúi

đầu trước Phạm Nhàn, thành khẩn nói: "Thiếu gia, Mậu Tài kém cỏi, suốt thời

gian qua vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn lực lượng thủy quân ở Giao Châu.

Nhưng bây giờ... Trưởng công chúa đã mưu phản, Tần gia cũng gia nhập, chắc

ngài cũng đã thấy... Trên biển còn có vị Đại tông sư kia, thời cơ hiếm có."

Ánh mắt của y chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lóe

lên vẻ trung thành và nồng nhiệt, kiên quyết nói: "Thiếu gia, nên lợi dụng cơ hội

này, làm phản đi!"

Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt Hứa Mậu tâm, một lúc lâu sau vẫn

không nói gì. Y biết lòng trung thành của tướng quân này đối với mình, không,

phải nói là lòng trung thành với mẫu thân của mình. Cũng không phải y chưa

từng suy đoán về đề nghị đại nghịch bất đạo này của hắn. Sau cùng... y chỉ nhẹ

nhàng lắc đầu.

"Vì sao?" Hứa Mậu Tài hạ giọng xuống, nói một cách lo lắng: "Hiện giờ các

cường giả chân chính trong khắp thiên hạ đều bị thu hút đến Đại Đông sơn. Bây

giờ kinh đô chỉ là nơi trống vắng. Thiếu gia, ngài nên nắm bắt cơ hội này, liên

hệ với năm trăm Hắc Kỵ ở dãy núi Hào Sơn, nhanh chóng tiến về kinh đô, hợp

tác trong ngoài với Trần Viện trưởng, nhanh chóng kiểm soát hoàngc ung... Đợi

tới khi bên Đại Đông sơn lưỡng bại câu thương, ngài với tư cách Hoàng tử,

vung tay kêu gọi tại kinh đô, mọi chuyện... có thể thành công!"

"Hoàn toàn không khả thi." Phạm Nhàn cố gắng giữ giọng điệu thật bình

tĩnh, tránh làm tổn thương tấm lòng người trước mắt, y ôn tồn nói: "Hoàng đế

cực kỳ rất cảnh giác với ta, chưa bao giờ cho phép ta chỉ huy quân đội. Chỉ có

năm trăm Hắc Kỵ, làm sao tiến vào được kinh đô? Bên ngoài kinh đô có mười

vạn binh sĩ bảo vệ, trong kinh đô có mười ba cổng thành và ba nghìn cấm

quân... làm sao ta có thể đối phó được?"

"Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là thân tín của Đại hoàng tử, toàn bộ

cấm quân đều nằm dưới kiểm soát của Đại hoàng tử. Mười ba cổng thành đều

thuộc quản lý trực tiếp từ bệ hạ. Nhưng một khi bệ hạ vắng mặt, nơi đó sẽ trở

thành kẻ không đầu." Rõ ràng Hứa Mậu Tài đã có chuẩn bị, nói một cách đâu ra

đấy, phân tích từng điểm: "Thiếu gia, ngài đã mạo hiểm đột phá vòng vây, chắc

chắn trên người phải có tín vật cỏ của bệ hạ, có lẽ là ngự thư tay hoặc ngọc tỷ.

Ngài vào cung một mình, thuyết phục Thái hậu, lại được ủng hộ từ Nghi quý

tần... Bên ngoài cung, ngài cứ mời Trần Viện trưởng ra tay, tiêu diệt toàn bộ lực

lượng của Thái tử và Nhị hoàng tử chỉ trong một lượt..."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng Phạm Nhàn phát lạnh, năm trăm Hắc Kỵ là mình điều động tới,chẳng qua chưa tiến vào phạm vi Đại Đông sơn. Nếu bị người từ kinh đô ámtoán trong điểm này, nếu lần này Hoàng đế thực sự khó thoát đại kiếp nạn, đúnglà mình cũng khó giải thích được... may là trong lòng mình còn có một số thủđoạn.Hứa Mậu Tài kể lại chi tiết tình hình trong quân đội hiện giờ. Càng nghePhạm Nhàn càng thấy bất đắc dĩ, mình ở trên đỉnh núi đã một ngày một đêm,mà tin tức dưới chân núi tin tức đã trở thành một hình ảnh khác. Mình cấu kếtvới Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành hành thích Hoàng đế? Con mẹ nó... thủđoạn vu khống này thực quá ngây thơ.Có điều, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, xưa nay thủ đoạn chỉ là thứ yếu. Chỉ cầncuối cùng dựa vào thực lực phân định thắng bại, cho dù thủ đoạn vu khống củaTrưởng công chúa có ngây thơ đến đâu chăng nữa, cũng sẽ trở thành sự thậtkhông thể thay đổi trong sử sách."Đương nhiên, trong lòng đại đa số thủy quân đều có nghi vấn, thậm chí tatin chắc có một số người... vốn đã biết rõ sự thật về sự việc ở Đại Đông sơn lầnnày." Hứa Mậu Tài lạnh lùng nói: "Nhưng cho dù biết sự thật thì đã sao cơ chứ?Nếu như mấy năm trước vẫn là Thường Côn dẫn quân, với lòng kính trọng củahắn và những lão tướng thủy quân đối với bệ hạ, ta tin chắc chắn có đánh chếthọ cũng không dám dính líu tới chuyện này. Mà năm ngoái thiếu gia ngài đãgây ra một trận tàn sát ở Giao Châu, rất nhiều lão tướng đã thiệt mạng, khôngbiết có bao nhiêu tướng lĩnh bắt đầu cảm thấy cõi lòng nguội lạnh với triềuđình. Thủy quân Giao Châu giờ đã thuộc về Tần gia, cho dù bọn họ thực sựmưu phản, ta tin các tướng lĩnh trên chiến thuyền của thủy quân dưới chân ĐạiĐông sơn cũng rất vui lòng."Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ngươi cũng nên biết chân tướng. Về thay đổicủa thủy quân, ta chưa từng nghi ngờ... Bệ hạ cũng biết rõ về Tần gia. Ta tinchắc người sẽ có thủ đoạn tiếp theo, vì vậy ta càng thắc mắc làm sao ngươi lạicó được lòng tin của Trưởng công chúa..."Bất ngờ, hắn cau mày nói: "Cõi lòng nguội lạnh với triều đình, chắc chắnchuyện này có công lão của ngươi... Mậu Tài, ta để ngươi ở thủy quân GiaoChâu, không phải để ngươi tạo ra một nhánh quân phản loạn."Hứa Mậu im lặng một lúc lâu, sau đó đột ngột đứng lên, nghiêm nghị cúiđầu trước Phạm Nhàn, thành khẩn nói: "Thiếu gia, Mậu Tài kém cỏi, suốt thờigian qua vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn lực lượng thủy quân ở Giao Châu.Nhưng bây giờ... Trưởng công chúa đã mưu phản, Tần gia cũng gia nhập, chắcngài cũng đã thấy... Trên biển còn có vị Đại tông sư kia, thời cơ hiếm có."Ánh mắt của y chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lóelên vẻ trung thành và nồng nhiệt, kiên quyết nói: "Thiếu gia, nên lợi dụng cơ hộinày, làm phản đi!"Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào hai mắt Hứa Mậu tâm, một lúc lâu sau vẫnkhông nói gì. Y biết lòng trung thành của tướng quân này đối với mình, không,phải nói là lòng trung thành với mẫu thân của mình. Cũng không phải y chưatừng suy đoán về đề nghị đại nghịch bất đạo này của hắn. Sau cùng... y chỉ nhẹnhàng lắc đầu."Vì sao?" Hứa Mậu Tài hạ giọng xuống, nói một cách lo lắng: "Hiện giờ cáccường giả chân chính trong khắp thiên hạ đều bị thu hút đến Đại Đông sơn. Bâygiờ kinh đô chỉ là nơi trống vắng. Thiếu gia, ngài nên nắm bắt cơ hội này, liênhệ với năm trăm Hắc Kỵ ở dãy núi Hào Sơn, nhanh chóng tiến về kinh đô, hợptác trong ngoài với Trần Viện trưởng, nhanh chóng kiểm soát hoàngc ung... Đợitới khi bên Đại Đông sơn lưỡng bại câu thương, ngài với tư cách Hoàng tử,vung tay kêu gọi tại kinh đô, mọi chuyện... có thể thành công!""Hoàn toàn không khả thi." Phạm Nhàn cố gắng giữ giọng điệu thật bìnhtĩnh, tránh làm tổn thương tấm lòng người trước mắt, y ôn tồn nói: "Hoàng đếcực kỳ rất cảnh giác với ta, chưa bao giờ cho phép ta chỉ huy quân đội. Chỉ cónăm trăm Hắc Kỵ, làm sao tiến vào được kinh đô? Bên ngoài kinh đô có mườivạn binh sĩ bảo vệ, trong kinh đô có mười ba cổng thành và ba nghìn cấmquân... làm sao ta có thể đối phó được?""Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô là thân tín của Đại hoàng tử, toàn bộcấm quân đều nằm dưới kiểm soát của Đại hoàng tử. Mười ba cổng thành đềuthuộc quản lý trực tiếp từ bệ hạ. Nhưng một khi bệ hạ vắng mặt, nơi đó sẽ trởthành kẻ không đầu." Rõ ràng Hứa Mậu Tài đã có chuẩn bị, nói một cách đâu rađấy, phân tích từng điểm: "Thiếu gia, ngài đã mạo hiểm đột phá vòng vây, chắcchắn trên người phải có tín vật cỏ của bệ hạ, có lẽ là ngự thư tay hoặc ngọc tỷ.Ngài vào cung một mình, thuyết phục Thái hậu, lại được ủng hộ từ Nghi quýtần... Bên ngoài cung, ngài cứ mời Trần Viện trưởng ra tay, tiêu diệt toàn bộ lựclượng của Thái tử và Nhị hoàng tử chỉ trong một lượt..."

Chương 1195: Trái tim trên con thuyền 4