Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1194: Trái tim trên con thuyền 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… May mắn thay, lần này vận số của y không tệ.Phạm Nhàn ngâm mình trong nước biển gương mặt trắng bệch nở nụ cườiquỷ dị, nghĩ thầm vận may trong đời mình đúng là là không ai sánh bằng.Y nhìn thấy trên mạn thuyền có một bàn tay, bàn tay đó rất tự nhiên đặt rangoài mạn thuyền, gõ nhẹ mà không tạo ra chút tiếng động nào, duy trì một tầnsuất rất ổn định và kỳ lạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên mặt biển có tổng cộng năm chiếc thuyền chiến đang chậm rãi dichuyển. Dưới ánh trăng, những chiếc thuyền này giống như những con quỷđang tìm kiếm con mồi, lướt qua mặt nước, luôn sẵn sàng đóng đinh con mồidưới đáy biển.Lại có ba chiếc thuyền chiến rời xa khỏi đội hình, giữ khoảng cách xa hơnmột chút so với dự định, chịu trách nhiệm hỗ trợ và giám sát trong phạm vi rộnglớn hơn.Trên một chiếc thuyền trong đó, ánh đèn trong phòng u ám. Tướng lĩnh thủyquân Giao Châu phụ trách con thuyền này là Hứa Mậu Tài, đang lạnh lùng ngồitrên ghế thái sư. Ba thân binh của hắn có hai người đứng ngoài canh phòng cảnhgiới, một người chịu trách nhiệm liên lạc với thuyền chiến chính của thủy quân.Bên cạnh hắn chỉ còn lại một tên thân binh. Gương mặt của thân binh này bịche khuất sau ánh đèn mờ, không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng loáng thoáng thấyđược sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, không biết có phải bị trận thế đêm nay dọacho phát sợ hay không.Thuyền chiến hoàn toàn yên lặng. Đột nhiên, tên thân binh mở miệng nói."Vì sao thủy quân Giao Châu lại phản bội?"Tới giờ Hứa Mậu Tài đã trở thành một trong ba nhân vật hàng đầu của thủyquân Giao Châu, dưới quyền hắn có lực lượng đủ mạnh mẽ. Với tình cảnh lớnnhư đêm nay, nếu không biết rõ thông tin trong đó, chắc chắn hắn sẽ không dámcho thuyền chiến của mình bao vây vùng biển xung quanh Đại Đông sơn.Hắn cúi đầu, sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia, tình hình hiện nay không phảilà Thủy quân Giao Châu phản bội... Mà là... ngài đã phản bội!"Tên binh sĩ kia đương nhiên là người mang vận may đến mức nghịch thiên,lẻn lên thuyền chiến mà không bị phát hiện, Phạm Nhàn. Hứa Mậu Tài từngnằm trong của thủy quân Tuyền Châu năm xưa, và bàn tay luôn treo ngoài mạnthuyền chứng tỏ người này đã luôn ẩn mình trong bóng tối, hy vọng Phạm Nhàncó thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Vì vậy Phạm Nhàn hoàn toàn tintưởng hắn. Có điều, sau khi nghe những lời này, Phạm Nhàn vẫn không nhịn nổinhíu mày.Trưởng công chúa sắp đặt ra sao, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã đoán được từlâu. Vụ vây giết Đại Đông sơn đúng là rất lớn, tối đa chỉ có thể kiểm soát tin tứctrong mấy ngày. Mà cuối cùng, Hoàng đế bị hành thích mất mạng, để lại Thái tửkế vị... rõ ràng chuyện Hoàng đế bị ám sát này cần một người chịu trách nhiệm.Và người đó buộc phải có sức mạnh đủ lớn để giết chết Hoàng đế, lại cóđộng cơ để thực hiện hành vi này, như thế mới có khả năng thuyết phục đượcThái hậu trong cung và các quan lớn trong triều.Cho dù không phải là thuyết phục, cũng phải cho những người này có mộtcâu trả lời về mặt tâm lý.Rõ ràng là, trong đoàn người tham gia lễ tế trời ở Đại Đông sơn, kẻ duy nhấtcó đủ sức mạnh để giết chết Hoàng đế chính là Đề ti Giám Sát viện - PhạmNhàn, tay nắm năm trăm Hắc Kỵ, trong bóng tối còn có một số cao thủ khôngbiết tên.Về động cơ ám sát Hoàng đế... có lẽ với trí tuệ của Trưởng công chúa, cô ảsẽ hướng đến việc mà Thái hậu luôn cảnh giác, Diệp gia."Ngươi đã không ứng phó, chắc chắn ngươi cũng không thông báo cho NgôCách Phi... chắc chỗ Hầu Qusy Thường cũng không báo tin."Phạm Nhàn đứng sau lưng Hứa Mậu Tài, lạnh lùng nhìn sâu vào gò má hắn.Để tránh nguy cơ có người đột ngột bước vào, sau khi lên thuyền, y chỉ băng bóvết thương đơn giản, sau đó ngụy trang thành một thân binh của Hứa Mậu Tài,luôn đứng sau lưng hắn."Ta bảo ngươi ở lại đội thủy quân Giao Châu, chính là vì ngày hôm nay."Tuy giọng điệu của Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã thầm tứcgiận: "Kết quả, ngươi chẳng làm điều gì cả... Giám Sát viện âm mưu ám sátHoàng đế, có lẽ sẽ thuyết phục được một số tướng lĩnh trong thủy quân, nhưngvì sao ngươi lại tin vào điều đó? Hơn nữa, vì sao Yến Tiểu Ất lại ở trên thuyềncủa thủy quân? Trong lòng những tướng lĩnh thủy quân này không nghi ngờ gìsao? Vì sao họ lại tin vào lòng trung thành của ngươi và cho phép ngươi đếnĐại Đông Sơn?"Hứa Mậu Tài cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Về chuyện hành thích, có lẽmột số người sẽ tin... Bởi vì danh tiếng của Giám Sát viện không tốt, hơn nữangày hôm qua đã nhận được thông tin, năm Hắc Kỵ đã hành quân cả đêm từ đạidoanh ở Giang Bắc đến Hào Sơn, sau đó đến khu vực Đông Sơn lại không còntin tức gì. Vì vậy, việc năm trăm Hắc Kỵ đến đây hành thích cũng có thể hiểuđược.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… May mắn thay, lần này vận số của y không tệ.Phạm Nhàn ngâm mình trong nước biển gương mặt trắng bệch nở nụ cườiquỷ dị, nghĩ thầm vận may trong đời mình đúng là là không ai sánh bằng.Y nhìn thấy trên mạn thuyền có một bàn tay, bàn tay đó rất tự nhiên đặt rangoài mạn thuyền, gõ nhẹ mà không tạo ra chút tiếng động nào, duy trì một tầnsuất rất ổn định và kỳ lạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên mặt biển có tổng cộng năm chiếc thuyền chiến đang chậm rãi dichuyển. Dưới ánh trăng, những chiếc thuyền này giống như những con quỷđang tìm kiếm con mồi, lướt qua mặt nước, luôn sẵn sàng đóng đinh con mồidưới đáy biển.Lại có ba chiếc thuyền chiến rời xa khỏi đội hình, giữ khoảng cách xa hơnmột chút so với dự định, chịu trách nhiệm hỗ trợ và giám sát trong phạm vi rộnglớn hơn.Trên một chiếc thuyền trong đó, ánh đèn trong phòng u ám. Tướng lĩnh thủyquân Giao Châu phụ trách con thuyền này là Hứa Mậu Tài, đang lạnh lùng ngồitrên ghế thái sư. Ba thân binh của hắn có hai người đứng ngoài canh phòng cảnhgiới, một người chịu trách nhiệm liên lạc với thuyền chiến chính của thủy quân.Bên cạnh hắn chỉ còn lại một tên thân binh. Gương mặt của thân binh này bịche khuất sau ánh đèn mờ, không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng loáng thoáng thấyđược sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, không biết có phải bị trận thế đêm nay dọacho phát sợ hay không.Thuyền chiến hoàn toàn yên lặng. Đột nhiên, tên thân binh mở miệng nói."Vì sao thủy quân Giao Châu lại phản bội?"Tới giờ Hứa Mậu Tài đã trở thành một trong ba nhân vật hàng đầu của thủyquân Giao Châu, dưới quyền hắn có lực lượng đủ mạnh mẽ. Với tình cảnh lớnnhư đêm nay, nếu không biết rõ thông tin trong đó, chắc chắn hắn sẽ không dámcho thuyền chiến của mình bao vây vùng biển xung quanh Đại Đông sơn.Hắn cúi đầu, sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia, tình hình hiện nay không phảilà Thủy quân Giao Châu phản bội... Mà là... ngài đã phản bội!"Tên binh sĩ kia đương nhiên là người mang vận may đến mức nghịch thiên,lẻn lên thuyền chiến mà không bị phát hiện, Phạm Nhàn. Hứa Mậu Tài từngnằm trong của thủy quân Tuyền Châu năm xưa, và bàn tay luôn treo ngoài mạnthuyền chứng tỏ người này đã luôn ẩn mình trong bóng tối, hy vọng Phạm Nhàncó thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Vì vậy Phạm Nhàn hoàn toàn tintưởng hắn. Có điều, sau khi nghe những lời này, Phạm Nhàn vẫn không nhịn nổinhíu mày.Trưởng công chúa sắp đặt ra sao, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã đoán được từlâu. Vụ vây giết Đại Đông sơn đúng là rất lớn, tối đa chỉ có thể kiểm soát tin tứctrong mấy ngày. Mà cuối cùng, Hoàng đế bị hành thích mất mạng, để lại Thái tửkế vị... rõ ràng chuyện Hoàng đế bị ám sát này cần một người chịu trách nhiệm.Và người đó buộc phải có sức mạnh đủ lớn để giết chết Hoàng đế, lại cóđộng cơ để thực hiện hành vi này, như thế mới có khả năng thuyết phục đượcThái hậu trong cung và các quan lớn trong triều.Cho dù không phải là thuyết phục, cũng phải cho những người này có mộtcâu trả lời về mặt tâm lý.Rõ ràng là, trong đoàn người tham gia lễ tế trời ở Đại Đông sơn, kẻ duy nhấtcó đủ sức mạnh để giết chết Hoàng đế chính là Đề ti Giám Sát viện - PhạmNhàn, tay nắm năm trăm Hắc Kỵ, trong bóng tối còn có một số cao thủ khôngbiết tên.Về động cơ ám sát Hoàng đế... có lẽ với trí tuệ của Trưởng công chúa, cô ảsẽ hướng đến việc mà Thái hậu luôn cảnh giác, Diệp gia."Ngươi đã không ứng phó, chắc chắn ngươi cũng không thông báo cho NgôCách Phi... chắc chỗ Hầu Qusy Thường cũng không báo tin."Phạm Nhàn đứng sau lưng Hứa Mậu Tài, lạnh lùng nhìn sâu vào gò má hắn.Để tránh nguy cơ có người đột ngột bước vào, sau khi lên thuyền, y chỉ băng bóvết thương đơn giản, sau đó ngụy trang thành một thân binh của Hứa Mậu Tài,luôn đứng sau lưng hắn."Ta bảo ngươi ở lại đội thủy quân Giao Châu, chính là vì ngày hôm nay."Tuy giọng điệu của Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã thầm tứcgiận: "Kết quả, ngươi chẳng làm điều gì cả... Giám Sát viện âm mưu ám sátHoàng đế, có lẽ sẽ thuyết phục được một số tướng lĩnh trong thủy quân, nhưngvì sao ngươi lại tin vào điều đó? Hơn nữa, vì sao Yến Tiểu Ất lại ở trên thuyềncủa thủy quân? Trong lòng những tướng lĩnh thủy quân này không nghi ngờ gìsao? Vì sao họ lại tin vào lòng trung thành của ngươi và cho phép ngươi đếnĐại Đông Sơn?"Hứa Mậu Tài cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Về chuyện hành thích, có lẽmột số người sẽ tin... Bởi vì danh tiếng của Giám Sát viện không tốt, hơn nữangày hôm qua đã nhận được thông tin, năm Hắc Kỵ đã hành quân cả đêm từ đạidoanh ở Giang Bắc đến Hào Sơn, sau đó đến khu vực Đông Sơn lại không còntin tức gì. Vì vậy, việc năm trăm Hắc Kỵ đến đây hành thích cũng có thể hiểuđược.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… May mắn thay, lần này vận số của y không tệ.Phạm Nhàn ngâm mình trong nước biển gương mặt trắng bệch nở nụ cườiquỷ dị, nghĩ thầm vận may trong đời mình đúng là là không ai sánh bằng.Y nhìn thấy trên mạn thuyền có một bàn tay, bàn tay đó rất tự nhiên đặt rangoài mạn thuyền, gõ nhẹ mà không tạo ra chút tiếng động nào, duy trì một tầnsuất rất ổn định và kỳ lạ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên mặt biển có tổng cộng năm chiếc thuyền chiến đang chậm rãi dichuyển. Dưới ánh trăng, những chiếc thuyền này giống như những con quỷđang tìm kiếm con mồi, lướt qua mặt nước, luôn sẵn sàng đóng đinh con mồidưới đáy biển.Lại có ba chiếc thuyền chiến rời xa khỏi đội hình, giữ khoảng cách xa hơnmột chút so với dự định, chịu trách nhiệm hỗ trợ và giám sát trong phạm vi rộnglớn hơn.Trên một chiếc thuyền trong đó, ánh đèn trong phòng u ám. Tướng lĩnh thủyquân Giao Châu phụ trách con thuyền này là Hứa Mậu Tài, đang lạnh lùng ngồitrên ghế thái sư. Ba thân binh của hắn có hai người đứng ngoài canh phòng cảnhgiới, một người chịu trách nhiệm liên lạc với thuyền chiến chính của thủy quân.Bên cạnh hắn chỉ còn lại một tên thân binh. Gương mặt của thân binh này bịche khuất sau ánh đèn mờ, không thể nhìn rõ chi tiết, nhưng loáng thoáng thấyđược sắc mặt của hắn có vẻ tái nhợt, không biết có phải bị trận thế đêm nay dọacho phát sợ hay không.Thuyền chiến hoàn toàn yên lặng. Đột nhiên, tên thân binh mở miệng nói."Vì sao thủy quân Giao Châu lại phản bội?"Tới giờ Hứa Mậu Tài đã trở thành một trong ba nhân vật hàng đầu của thủyquân Giao Châu, dưới quyền hắn có lực lượng đủ mạnh mẽ. Với tình cảnh lớnnhư đêm nay, nếu không biết rõ thông tin trong đó, chắc chắn hắn sẽ không dámcho thuyền chiến của mình bao vây vùng biển xung quanh Đại Đông sơn.Hắn cúi đầu, sau đó chậm rãi nói: "Thiếu gia, tình hình hiện nay không phảilà Thủy quân Giao Châu phản bội... Mà là... ngài đã phản bội!"Tên binh sĩ kia đương nhiên là người mang vận may đến mức nghịch thiên,lẻn lên thuyền chiến mà không bị phát hiện, Phạm Nhàn. Hứa Mậu Tài từngnằm trong của thủy quân Tuyền Châu năm xưa, và bàn tay luôn treo ngoài mạnthuyền chứng tỏ người này đã luôn ẩn mình trong bóng tối, hy vọng Phạm Nhàncó thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Vì vậy Phạm Nhàn hoàn toàn tintưởng hắn. Có điều, sau khi nghe những lời này, Phạm Nhàn vẫn không nhịn nổinhíu mày.Trưởng công chúa sắp đặt ra sao, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã đoán được từlâu. Vụ vây giết Đại Đông sơn đúng là rất lớn, tối đa chỉ có thể kiểm soát tin tứctrong mấy ngày. Mà cuối cùng, Hoàng đế bị hành thích mất mạng, để lại Thái tửkế vị... rõ ràng chuyện Hoàng đế bị ám sát này cần một người chịu trách nhiệm.Và người đó buộc phải có sức mạnh đủ lớn để giết chết Hoàng đế, lại cóđộng cơ để thực hiện hành vi này, như thế mới có khả năng thuyết phục đượcThái hậu trong cung và các quan lớn trong triều.Cho dù không phải là thuyết phục, cũng phải cho những người này có mộtcâu trả lời về mặt tâm lý.Rõ ràng là, trong đoàn người tham gia lễ tế trời ở Đại Đông sơn, kẻ duy nhấtcó đủ sức mạnh để giết chết Hoàng đế chính là Đề ti Giám Sát viện - PhạmNhàn, tay nắm năm trăm Hắc Kỵ, trong bóng tối còn có một số cao thủ khôngbiết tên.Về động cơ ám sát Hoàng đế... có lẽ với trí tuệ của Trưởng công chúa, cô ảsẽ hướng đến việc mà Thái hậu luôn cảnh giác, Diệp gia."Ngươi đã không ứng phó, chắc chắn ngươi cũng không thông báo cho NgôCách Phi... chắc chỗ Hầu Qusy Thường cũng không báo tin."Phạm Nhàn đứng sau lưng Hứa Mậu Tài, lạnh lùng nhìn sâu vào gò má hắn.Để tránh nguy cơ có người đột ngột bước vào, sau khi lên thuyền, y chỉ băng bóvết thương đơn giản, sau đó ngụy trang thành một thân binh của Hứa Mậu Tài,luôn đứng sau lưng hắn."Ta bảo ngươi ở lại đội thủy quân Giao Châu, chính là vì ngày hôm nay."Tuy giọng điệu của Phạm Nhàn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng y đã thầm tứcgiận: "Kết quả, ngươi chẳng làm điều gì cả... Giám Sát viện âm mưu ám sátHoàng đế, có lẽ sẽ thuyết phục được một số tướng lĩnh trong thủy quân, nhưngvì sao ngươi lại tin vào điều đó? Hơn nữa, vì sao Yến Tiểu Ất lại ở trên thuyềncủa thủy quân? Trong lòng những tướng lĩnh thủy quân này không nghi ngờ gìsao? Vì sao họ lại tin vào lòng trung thành của ngươi và cho phép ngươi đếnĐại Đông Sơn?"Hứa Mậu Tài cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Về chuyện hành thích, có lẽmột số người sẽ tin... Bởi vì danh tiếng của Giám Sát viện không tốt, hơn nữangày hôm qua đã nhận được thông tin, năm Hắc Kỵ đã hành quân cả đêm từ đạidoanh ở Giang Bắc đến Hào Sơn, sau đó đến khu vực Đông Sơn lại không còntin tức gì. Vì vậy, việc năm trăm Hắc Kỵ đến đây hành thích cũng có thể hiểuđược.

Chương 1194: Trái tim trên con thuyền 3