Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1197: Truy sát 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đây là một quân cờ vô cùng thâm sâu được chôn giấu trong thủy quân GiaoChâu, nhưng lại mất tác dụng vốn có, bởi quân cờ có ý nghĩ của bản thân.Nhưng Phạm Nhàn không thể nổi giận, thậm chí có tức giận cũng rất nhạtnhòa, bởi vì y rõ ràng hiểu tâm ý của người này.Hứa Mậu Tài thấy không thể thuyết phục được Phạm Nhàn, vẻ mặt có phầnảm đạm. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta vốn định tới thời khắc cuối cùng sẽđiều động bộ hạ trên biển quay mũi giáo tấn công, quấy nhiễu vòng vây củathủy quân, cưỡng ép lên bờ, tiếp ứng ngài xuống núi, rồi lại đi kinh đô."Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, với lực lượng trên vài con thuyền củaHứa Mậu Tài, tổng cộng chỉ hơn ngàn binh lính, muốn đổ bộ tiếp ứng mìnhxuống núi, chắc chắn phải ôm dũng khí và quyết tâm liều chết."Thật không ngờ, ngài lại có thể..." Hứa Mậu Tài lắc đầu thở dài, ánh mắtkhông khỏi lóe lên vẻ kính sợ. Trong mắt những người này, một người có thểthoát khỏi vách đá trơn láng dựng đứng của Đại Đông sơn, dường như đã thoátkhỏi phạm trù phàm nhân.Hứa Mậu Tài tiếp tục nói: "Ngài đoán không sai, lần này thủy quân GiaoChâu tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, một mặt là Tần gia, nhưng quantrọng hơn là sự tham dự của ta... Nếu để thiếu gia ngài gặp nạn trên núi, ta cóchết muôn lần cũng không thể chuộc tội nổi. Có điều, cũng may là vì vậy nênYến Đại đô đốc rất tin tưởng ta, nói vậy là có làm cách nào cũng không tra đếncon thuyền, ngài cứ yên tâm ở lại đây đi."Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Ta phải chạy về kinh đô." Saukhi lên thuyền, hắn ngay lập tức hỏi thăm tình huống phong tỏa trên biển và trênlục địa lúc này, rõ ràng vòng vây tối nay đã tập trung vô số cường giả, cộngthêm những sát thủ cửu phẩm đáng sợ của Đông Di thành, nếu muốn phá vòngvây từ trên mặt đất, độ khó quả thật rất lớn."Có thể không để thuyền đi ba dặm về phía bắc không?" Y cau mày nói:"Ngoài ba dặm, đám người này không cách nào kiểm soát được khu vực rộnglớn hơn, chắc có thể tìm được cơ hội.""Quá nhiều ánh mắt quan sát, phải đợi." Hứa Mậu Tài lo lắng nhìn y mộtcái, thở dài. Theo hắn thấy, lúc này trở về kinh đô không phải là việc quan trọngnhất, cần nghĩ cách liên lạc với Hắc Kỵ, sau đó liên hệ với đám người trongkinh đô, ngồi xem hổ đấu đá mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Làm sao Phạm Nhàn lại không hiểu, nếu muốn giành được lợi ích lớn nhất,hiện giờ y có thể trốn về Giang Nam, thông báo cho Tiết Thanh, sau đó từ NgôChâu trở về kinh đô, chờ thời hậu chiêu, ngược lại đây lại là chiêu thức tuyệtdiệu nhất - nhưng hiển nhiên người thường không thể đưa ra quyết định nàyđược. Trong kinh đô có quá nhiều người mà Y cần quan tâm, tồn vong củaKhánh Quốc, liệu thiên hạ có bùng nổ chiến sự hay không. Đứng trên vị trí củacủa Phạm Nhàn, nhất định phải có lòng dạ thâm sâu."Ta không thể chờ quá lâu." Phạm Nhàn hạ giọng nói thẳng, ngọn lửa trongđèn theo nhịp sóng biển bên ngoài khoang mà lúc sáng lúc tối, khiến cho gươngmặt y nhuốm màu lo âu hiếm thấy.Đúng vậy, y có thể bỏ qua bên phía Đại Đông sơn, bởi vì người y lo lắngnhất là Ngũ Trúc thúc lại đang nằm trong hoàn cảnh lợi thế tuyệt đối của ĐạiĐông sơn. So với Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, thậm chí là Hồng lão tháigiám, Ngũ Trúc thúc có được ưu thế tuyệt đối, không ai có thể giữ hắn lại. Màbên phương diện kinh đô lại rất cần y trở về, cần ngọc tỷ và ngự thư của Hoàngđế được đưa cho Thái hậu"Ngoài cảng Đạm Châu, ngươi ở trên thuyền à?" Phạm Nhàn vẫn mặc trangphục thân binh, đứng ở phía sau Hứa Mậu Tài, hạ giọng hỏi."Vâng."Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn bèn hỏi tiếp: "Yến Tiểu Ấtlên thuyền lúc nào?""Không rõ lắm." Hứa Mậu Tài đáp: "Chắc là dọc đường từ Đạm Châu đếnĐại Đông sơn."Phạm Nhàn nhíu mày, xem ra liên minh của Trưởng công chúa đã tán thànhlẫn nhau, trong đó không có quá nhiều kẽ hở để lợi dụng. "Lúc ở Đạm Châu,chắc ngươi đã nhìn thấy một chiếc thuyền buồm màu trắng."Hứa Mậu Tài nghi hoặc nghiêng đầu, nói: "Đó là chiếc thuyền của ngài,đương nhiên có chú ý tới.""Ta muốn lên chiếc thuyền đó." Ánh mắt Phạm Nhàn hơi híp lại, giọng nóimang theo vẻ quả quyết không cho phép nghi ngờ: "Chỉ e lúc này hai mắt YếnTiểu Ất đã rời khỏi đáy biển, ta muốn lên bờ sẽ rất khó khăn, có cách nào từtrên biển đi về phía Bắc một đoạn hay không?"Hứa Mậu Tài cau mày, nói: "Như vậy còn không bằng trực tiếp ngồi thuyềnđến Đạm Châu, chẳng qua là... cái này phải xem vận may."Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Xưa nay vận may của ta luôn rấttốt."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đây là một quân cờ vô cùng thâm sâu được chôn giấu trong thủy quân GiaoChâu, nhưng lại mất tác dụng vốn có, bởi quân cờ có ý nghĩ của bản thân.Nhưng Phạm Nhàn không thể nổi giận, thậm chí có tức giận cũng rất nhạtnhòa, bởi vì y rõ ràng hiểu tâm ý của người này.Hứa Mậu Tài thấy không thể thuyết phục được Phạm Nhàn, vẻ mặt có phầnảm đạm. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta vốn định tới thời khắc cuối cùng sẽđiều động bộ hạ trên biển quay mũi giáo tấn công, quấy nhiễu vòng vây củathủy quân, cưỡng ép lên bờ, tiếp ứng ngài xuống núi, rồi lại đi kinh đô."Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, với lực lượng trên vài con thuyền củaHứa Mậu Tài, tổng cộng chỉ hơn ngàn binh lính, muốn đổ bộ tiếp ứng mìnhxuống núi, chắc chắn phải ôm dũng khí và quyết tâm liều chết."Thật không ngờ, ngài lại có thể..." Hứa Mậu Tài lắc đầu thở dài, ánh mắtkhông khỏi lóe lên vẻ kính sợ. Trong mắt những người này, một người có thểthoát khỏi vách đá trơn láng dựng đứng của Đại Đông sơn, dường như đã thoátkhỏi phạm trù phàm nhân.Hứa Mậu Tài tiếp tục nói: "Ngài đoán không sai, lần này thủy quân GiaoChâu tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, một mặt là Tần gia, nhưng quantrọng hơn là sự tham dự của ta... Nếu để thiếu gia ngài gặp nạn trên núi, ta cóchết muôn lần cũng không thể chuộc tội nổi. Có điều, cũng may là vì vậy nênYến Đại đô đốc rất tin tưởng ta, nói vậy là có làm cách nào cũng không tra đếncon thuyền, ngài cứ yên tâm ở lại đây đi."Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Ta phải chạy về kinh đô." Saukhi lên thuyền, hắn ngay lập tức hỏi thăm tình huống phong tỏa trên biển và trênlục địa lúc này, rõ ràng vòng vây tối nay đã tập trung vô số cường giả, cộngthêm những sát thủ cửu phẩm đáng sợ của Đông Di thành, nếu muốn phá vòngvây từ trên mặt đất, độ khó quả thật rất lớn."Có thể không để thuyền đi ba dặm về phía bắc không?" Y cau mày nói:"Ngoài ba dặm, đám người này không cách nào kiểm soát được khu vực rộnglớn hơn, chắc có thể tìm được cơ hội.""Quá nhiều ánh mắt quan sát, phải đợi." Hứa Mậu Tài lo lắng nhìn y mộtcái, thở dài. Theo hắn thấy, lúc này trở về kinh đô không phải là việc quan trọngnhất, cần nghĩ cách liên lạc với Hắc Kỵ, sau đó liên hệ với đám người trongkinh đô, ngồi xem hổ đấu đá mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Làm sao Phạm Nhàn lại không hiểu, nếu muốn giành được lợi ích lớn nhất,hiện giờ y có thể trốn về Giang Nam, thông báo cho Tiết Thanh, sau đó từ NgôChâu trở về kinh đô, chờ thời hậu chiêu, ngược lại đây lại là chiêu thức tuyệtdiệu nhất - nhưng hiển nhiên người thường không thể đưa ra quyết định nàyđược. Trong kinh đô có quá nhiều người mà Y cần quan tâm, tồn vong củaKhánh Quốc, liệu thiên hạ có bùng nổ chiến sự hay không. Đứng trên vị trí củacủa Phạm Nhàn, nhất định phải có lòng dạ thâm sâu."Ta không thể chờ quá lâu." Phạm Nhàn hạ giọng nói thẳng, ngọn lửa trongđèn theo nhịp sóng biển bên ngoài khoang mà lúc sáng lúc tối, khiến cho gươngmặt y nhuốm màu lo âu hiếm thấy.Đúng vậy, y có thể bỏ qua bên phía Đại Đông sơn, bởi vì người y lo lắngnhất là Ngũ Trúc thúc lại đang nằm trong hoàn cảnh lợi thế tuyệt đối của ĐạiĐông sơn. So với Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, thậm chí là Hồng lão tháigiám, Ngũ Trúc thúc có được ưu thế tuyệt đối, không ai có thể giữ hắn lại. Màbên phương diện kinh đô lại rất cần y trở về, cần ngọc tỷ và ngự thư của Hoàngđế được đưa cho Thái hậu"Ngoài cảng Đạm Châu, ngươi ở trên thuyền à?" Phạm Nhàn vẫn mặc trangphục thân binh, đứng ở phía sau Hứa Mậu Tài, hạ giọng hỏi."Vâng."Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn bèn hỏi tiếp: "Yến Tiểu Ấtlên thuyền lúc nào?""Không rõ lắm." Hứa Mậu Tài đáp: "Chắc là dọc đường từ Đạm Châu đếnĐại Đông sơn."Phạm Nhàn nhíu mày, xem ra liên minh của Trưởng công chúa đã tán thànhlẫn nhau, trong đó không có quá nhiều kẽ hở để lợi dụng. "Lúc ở Đạm Châu,chắc ngươi đã nhìn thấy một chiếc thuyền buồm màu trắng."Hứa Mậu Tài nghi hoặc nghiêng đầu, nói: "Đó là chiếc thuyền của ngài,đương nhiên có chú ý tới.""Ta muốn lên chiếc thuyền đó." Ánh mắt Phạm Nhàn hơi híp lại, giọng nóimang theo vẻ quả quyết không cho phép nghi ngờ: "Chỉ e lúc này hai mắt YếnTiểu Ất đã rời khỏi đáy biển, ta muốn lên bờ sẽ rất khó khăn, có cách nào từtrên biển đi về phía Bắc một đoạn hay không?"Hứa Mậu Tài cau mày, nói: "Như vậy còn không bằng trực tiếp ngồi thuyềnđến Đạm Châu, chẳng qua là... cái này phải xem vận may."Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Xưa nay vận may của ta luôn rấttốt."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đây là một quân cờ vô cùng thâm sâu được chôn giấu trong thủy quân GiaoChâu, nhưng lại mất tác dụng vốn có, bởi quân cờ có ý nghĩ của bản thân.Nhưng Phạm Nhàn không thể nổi giận, thậm chí có tức giận cũng rất nhạtnhòa, bởi vì y rõ ràng hiểu tâm ý của người này.Hứa Mậu Tài thấy không thể thuyết phục được Phạm Nhàn, vẻ mặt có phầnảm đạm. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta vốn định tới thời khắc cuối cùng sẽđiều động bộ hạ trên biển quay mũi giáo tấn công, quấy nhiễu vòng vây củathủy quân, cưỡng ép lên bờ, tiếp ứng ngài xuống núi, rồi lại đi kinh đô."Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, với lực lượng trên vài con thuyền củaHứa Mậu Tài, tổng cộng chỉ hơn ngàn binh lính, muốn đổ bộ tiếp ứng mìnhxuống núi, chắc chắn phải ôm dũng khí và quyết tâm liều chết."Thật không ngờ, ngài lại có thể..." Hứa Mậu Tài lắc đầu thở dài, ánh mắtkhông khỏi lóe lên vẻ kính sợ. Trong mắt những người này, một người có thểthoát khỏi vách đá trơn láng dựng đứng của Đại Đông sơn, dường như đã thoátkhỏi phạm trù phàm nhân.Hứa Mậu Tài tiếp tục nói: "Ngài đoán không sai, lần này thủy quân GiaoChâu tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, một mặt là Tần gia, nhưng quantrọng hơn là sự tham dự của ta... Nếu để thiếu gia ngài gặp nạn trên núi, ta cóchết muôn lần cũng không thể chuộc tội nổi. Có điều, cũng may là vì vậy nênYến Đại đô đốc rất tin tưởng ta, nói vậy là có làm cách nào cũng không tra đếncon thuyền, ngài cứ yên tâm ở lại đây đi."Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Ta phải chạy về kinh đô." Saukhi lên thuyền, hắn ngay lập tức hỏi thăm tình huống phong tỏa trên biển và trênlục địa lúc này, rõ ràng vòng vây tối nay đã tập trung vô số cường giả, cộngthêm những sát thủ cửu phẩm đáng sợ của Đông Di thành, nếu muốn phá vòngvây từ trên mặt đất, độ khó quả thật rất lớn."Có thể không để thuyền đi ba dặm về phía bắc không?" Y cau mày nói:"Ngoài ba dặm, đám người này không cách nào kiểm soát được khu vực rộnglớn hơn, chắc có thể tìm được cơ hội.""Quá nhiều ánh mắt quan sát, phải đợi." Hứa Mậu Tài lo lắng nhìn y mộtcái, thở dài. Theo hắn thấy, lúc này trở về kinh đô không phải là việc quan trọngnhất, cần nghĩ cách liên lạc với Hắc Kỵ, sau đó liên hệ với đám người trongkinh đô, ngồi xem hổ đấu đá mới là lựa chọn sáng suốt nhất.Làm sao Phạm Nhàn lại không hiểu, nếu muốn giành được lợi ích lớn nhất,hiện giờ y có thể trốn về Giang Nam, thông báo cho Tiết Thanh, sau đó từ NgôChâu trở về kinh đô, chờ thời hậu chiêu, ngược lại đây lại là chiêu thức tuyệtdiệu nhất - nhưng hiển nhiên người thường không thể đưa ra quyết định nàyđược. Trong kinh đô có quá nhiều người mà Y cần quan tâm, tồn vong củaKhánh Quốc, liệu thiên hạ có bùng nổ chiến sự hay không. Đứng trên vị trí củacủa Phạm Nhàn, nhất định phải có lòng dạ thâm sâu."Ta không thể chờ quá lâu." Phạm Nhàn hạ giọng nói thẳng, ngọn lửa trongđèn theo nhịp sóng biển bên ngoài khoang mà lúc sáng lúc tối, khiến cho gươngmặt y nhuốm màu lo âu hiếm thấy.Đúng vậy, y có thể bỏ qua bên phía Đại Đông sơn, bởi vì người y lo lắngnhất là Ngũ Trúc thúc lại đang nằm trong hoàn cảnh lợi thế tuyệt đối của ĐạiĐông sơn. So với Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, thậm chí là Hồng lão tháigiám, Ngũ Trúc thúc có được ưu thế tuyệt đối, không ai có thể giữ hắn lại. Màbên phương diện kinh đô lại rất cần y trở về, cần ngọc tỷ và ngự thư của Hoàngđế được đưa cho Thái hậu"Ngoài cảng Đạm Châu, ngươi ở trên thuyền à?" Phạm Nhàn vẫn mặc trangphục thân binh, đứng ở phía sau Hứa Mậu Tài, hạ giọng hỏi."Vâng."Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn bèn hỏi tiếp: "Yến Tiểu Ấtlên thuyền lúc nào?""Không rõ lắm." Hứa Mậu Tài đáp: "Chắc là dọc đường từ Đạm Châu đếnĐại Đông sơn."Phạm Nhàn nhíu mày, xem ra liên minh của Trưởng công chúa đã tán thànhlẫn nhau, trong đó không có quá nhiều kẽ hở để lợi dụng. "Lúc ở Đạm Châu,chắc ngươi đã nhìn thấy một chiếc thuyền buồm màu trắng."Hứa Mậu Tài nghi hoặc nghiêng đầu, nói: "Đó là chiếc thuyền của ngài,đương nhiên có chú ý tới.""Ta muốn lên chiếc thuyền đó." Ánh mắt Phạm Nhàn hơi híp lại, giọng nóimang theo vẻ quả quyết không cho phép nghi ngờ: "Chỉ e lúc này hai mắt YếnTiểu Ất đã rời khỏi đáy biển, ta muốn lên bờ sẽ rất khó khăn, có cách nào từtrên biển đi về phía Bắc một đoạn hay không?"Hứa Mậu Tài cau mày, nói: "Như vậy còn không bằng trực tiếp ngồi thuyềnđến Đạm Châu, chẳng qua là... cái này phải xem vận may."Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Xưa nay vận may của ta luôn rấttốt."