Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1198: Truy sát 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên mặt biển đen tối, chiếc thuyền thủy quân gần Đại Đông sơn nhất lóelên ánh đèn sáng, cố gắng duy trì liên hệ với thuyền xung quanh. Thuyền đi biểnrất lớn, nhưng so sánh với Đại Đông sơn vắt ngang trời đất lại có phần nhỏ béđáng thương, giống như một hạt đậu xanh trước một tờ giấy trắng.Quân sĩ trên thuyền căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt biển, dường nhưmuốn tìm ra dấu vết gì đó từ trong nước biển. Thỉnh thoảng có người la lớn gìđó, còn rất nhiều binh sĩ lăm lăm cung tên trong tay, sẵn sàng bắn tên xuốngbiển bất cứ lúc nào.Bóng người trên vách đá đã biến mất trong sóng biển từ lâu. Từ mặt biểnđến hai bên đất liền Đại Đông sơn, có bao nhiêu người đang tìm kiếm tung tíchcủa Phạm Nhàn, nhưng không ai nghĩ đến việc Phạm Nhàn lại trốn ở trênthuyền của phản quân.Yến Tiểu Ất mặc trang phục nhẹ nhàng của một cung thủ, lẳng lặng đứng ởmũi thuyền, có thân binh bên cạnh giúp hắn cõng cây cung kim loại nặng nềkia. Hắn nâng chén rượu mạnh từ chiếc bàn gỗ bên cạnh lên, uống một hơi cạnsạch, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọt nước dưới vách núi. Mặc dù thờigian đã trôi qua rất lâu, nhưng hắn vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết.Tuy Phạm Nhàn đã trúng một mũi tên của hắn, lại bị chiêu kiếm phá sóngkia chấn nhiếp, nhưng Yến Tiểu Ất vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết, phát rahiệu lệnh cho thủy quân cùng vè thân binh đại doanh trên bờ gấp rút truy bắt.Yến Tiểu Ất biết Phạm Nhàn đã bị thương, nhưng hắn vẫn vô thức hy vọngPhạm Nhàn còn sống, tốt nhất là còn có thể sống đến trước mặt mình, để chomũi tên của mình đâm thẳng vào họng y —— Hắn rất ghét tên mặt trắng PhạmNhàn kia, căm hận cái mặt trắng trẻo đó. Một mặt là do hắn biết cái chết củacon trai mình có liên quan đến Phạm Nhàn, một mặt là vì đêm đó trên con phố ởkinh đô, trên tay hắn là trường cung, nhưng trong suốt cuộc đối đầu giữa lànsương mù mà Phạm Nhàn tạo ra, hắn luôn ở thế hạ phong. Đây là sỉ nhục màhắn không thể chấp nhận được.Phạm Nhàn nhất định phải chết dưới tay hắn, mới có thể xóa đi nỗi nhụcnày."Chắc chắn lần này ngươi không có vận may tốt như trước." Trong mắt YếnTiểu Ất lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào vách đá tuyên cổ bất động củaĐại Đông sơn, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa chứng kiến, một cảnh tượng khiếnhắn khiếp sợ.Cái gã mặt trắng đó lại có thể trượt xuống vách đá từ độ cao như vậy, màcòn thẳng đứng, trơn nhẵn như thế!Nếu không phải cảnh giới tuyệt diệu và nhãn lực kinh người của Yến TiểuẤt, chắc chắn các quan binh thủy quân trên mặt biển không thể phát hiện ra dấuvết của Phạm Nhàn, chỉ e Phạm Nhàn đã sử dụng thuật thủy độn trốn thoátngoài ngàn dặm mà tất cả quân phản loạn vẫn cho vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi nàycòn bị giam trên núi.Đây không phải vấn đề về may mắn, mà là vấn đề về thực lực, Yến Tiểu Ấtthoáng bất an, kinh ngạc trước thực lực mà Phạm Nhàn thể hiện. Do khoảngcách giữa thuyền và vách đá quá xa, mười ba mũi tên liên tiếp của hắn, khôngthể đóng đinh Phạm Nhàn lên vách núi, chỉ làm cho y bị thương, sự thật nàykhiến Yến Tiểu Ất khó kiềm chế nổi, lộ vẻ chấn động.Kẻ địch mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể cho phép y thoát khỏi tình huốngtất sát tối nay?"Việc lục soát trên tất cả các thuyền ra sao?" Yến Tiểu Ất lạnh lùng nói, khikhông tìm thấy tung tích Phạm Nhàn trong biển, hắn lập tức nghĩ đến việc thằngnhãi này đã nhô ra khỏi nước biển rồi leo lên thuyền của mình. Lần này ngườimà thủy quân Giao Châu phái đến đều hiểu rõ về tình hình, Yến Tiểu Ất cũngkhông nghi ngờ giết ì.Đề đốc thủy quân Giao Châu Tần Dịch nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:"Không ở trên thuyền."Người này là nhân vật thế hệ thứ hai của Tần gia, là huynh đệ họ hàng củaPhó sứ Khu Mật viện Tần Hằng, do năm ngoái Phạm Nhàn điều tra vụ án GiaoChâu, khiến cho người này có cơ hội tiếp nhận chức Đề đốc thủy quân GiaoChâu. Lúc này hắn đứng song song với Yến Tiểu Ất trên mũi thuyền, thái độcủa Tần gia... đã rất rõ ràng."Cẩn thận một chút, người này cực kỳ gian xảo. Nếu hắn đã leo từ trên núixuống, chắc chắn trong người mang theo thứ gì đó rất quan trọng, nếu để chohắn trở về kinh đô, chỉ e kế hoạch của Trưởng công chúa và Tần lão gia sẽ bịảnh hưởng rất lớn." Yến Tiểu Ất trầm tư nói.Tần Dịch đáp lại một tiếng, mặc dù hắn là Đề đốc thủy quân nhất phẩm,nhưng trước mặt Đại đô đốc siêu phẩm Yến Tiểu Ất, hắn cũng không có phần tưcách phản bác. Đặc biệt là trong lần vây giết Đại Đông sơn này, mọi người đềuphối hợp lẫn nhau nhưng người có thực sự quyền lực lên tiếng vẫn là Yến TiểuẤt.Yến Tiểu Ất nhìn nước biển trước mặt, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ta lo...Phạm Nhàn từ đáy biển lên bờ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên mặt biển đen tối, chiếc thuyền thủy quân gần Đại Đông sơn nhất lóelên ánh đèn sáng, cố gắng duy trì liên hệ với thuyền xung quanh. Thuyền đi biểnrất lớn, nhưng so sánh với Đại Đông sơn vắt ngang trời đất lại có phần nhỏ béđáng thương, giống như một hạt đậu xanh trước một tờ giấy trắng.Quân sĩ trên thuyền căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt biển, dường nhưmuốn tìm ra dấu vết gì đó từ trong nước biển. Thỉnh thoảng có người la lớn gìđó, còn rất nhiều binh sĩ lăm lăm cung tên trong tay, sẵn sàng bắn tên xuốngbiển bất cứ lúc nào.Bóng người trên vách đá đã biến mất trong sóng biển từ lâu. Từ mặt biểnđến hai bên đất liền Đại Đông sơn, có bao nhiêu người đang tìm kiếm tung tíchcủa Phạm Nhàn, nhưng không ai nghĩ đến việc Phạm Nhàn lại trốn ở trênthuyền của phản quân.Yến Tiểu Ất mặc trang phục nhẹ nhàng của một cung thủ, lẳng lặng đứng ởmũi thuyền, có thân binh bên cạnh giúp hắn cõng cây cung kim loại nặng nềkia. Hắn nâng chén rượu mạnh từ chiếc bàn gỗ bên cạnh lên, uống một hơi cạnsạch, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọt nước dưới vách núi. Mặc dù thờigian đã trôi qua rất lâu, nhưng hắn vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết.Tuy Phạm Nhàn đã trúng một mũi tên của hắn, lại bị chiêu kiếm phá sóngkia chấn nhiếp, nhưng Yến Tiểu Ất vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết, phát rahiệu lệnh cho thủy quân cùng vè thân binh đại doanh trên bờ gấp rút truy bắt.Yến Tiểu Ất biết Phạm Nhàn đã bị thương, nhưng hắn vẫn vô thức hy vọngPhạm Nhàn còn sống, tốt nhất là còn có thể sống đến trước mặt mình, để chomũi tên của mình đâm thẳng vào họng y —— Hắn rất ghét tên mặt trắng PhạmNhàn kia, căm hận cái mặt trắng trẻo đó. Một mặt là do hắn biết cái chết củacon trai mình có liên quan đến Phạm Nhàn, một mặt là vì đêm đó trên con phố ởkinh đô, trên tay hắn là trường cung, nhưng trong suốt cuộc đối đầu giữa lànsương mù mà Phạm Nhàn tạo ra, hắn luôn ở thế hạ phong. Đây là sỉ nhục màhắn không thể chấp nhận được.Phạm Nhàn nhất định phải chết dưới tay hắn, mới có thể xóa đi nỗi nhụcnày."Chắc chắn lần này ngươi không có vận may tốt như trước." Trong mắt YếnTiểu Ất lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào vách đá tuyên cổ bất động củaĐại Đông sơn, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa chứng kiến, một cảnh tượng khiếnhắn khiếp sợ.Cái gã mặt trắng đó lại có thể trượt xuống vách đá từ độ cao như vậy, màcòn thẳng đứng, trơn nhẵn như thế!Nếu không phải cảnh giới tuyệt diệu và nhãn lực kinh người của Yến TiểuẤt, chắc chắn các quan binh thủy quân trên mặt biển không thể phát hiện ra dấuvết của Phạm Nhàn, chỉ e Phạm Nhàn đã sử dụng thuật thủy độn trốn thoátngoài ngàn dặm mà tất cả quân phản loạn vẫn cho vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi nàycòn bị giam trên núi.Đây không phải vấn đề về may mắn, mà là vấn đề về thực lực, Yến Tiểu Ấtthoáng bất an, kinh ngạc trước thực lực mà Phạm Nhàn thể hiện. Do khoảngcách giữa thuyền và vách đá quá xa, mười ba mũi tên liên tiếp của hắn, khôngthể đóng đinh Phạm Nhàn lên vách núi, chỉ làm cho y bị thương, sự thật nàykhiến Yến Tiểu Ất khó kiềm chế nổi, lộ vẻ chấn động.Kẻ địch mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể cho phép y thoát khỏi tình huốngtất sát tối nay?"Việc lục soát trên tất cả các thuyền ra sao?" Yến Tiểu Ất lạnh lùng nói, khikhông tìm thấy tung tích Phạm Nhàn trong biển, hắn lập tức nghĩ đến việc thằngnhãi này đã nhô ra khỏi nước biển rồi leo lên thuyền của mình. Lần này ngườimà thủy quân Giao Châu phái đến đều hiểu rõ về tình hình, Yến Tiểu Ất cũngkhông nghi ngờ giết ì.Đề đốc thủy quân Giao Châu Tần Dịch nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:"Không ở trên thuyền."Người này là nhân vật thế hệ thứ hai của Tần gia, là huynh đệ họ hàng củaPhó sứ Khu Mật viện Tần Hằng, do năm ngoái Phạm Nhàn điều tra vụ án GiaoChâu, khiến cho người này có cơ hội tiếp nhận chức Đề đốc thủy quân GiaoChâu. Lúc này hắn đứng song song với Yến Tiểu Ất trên mũi thuyền, thái độcủa Tần gia... đã rất rõ ràng."Cẩn thận một chút, người này cực kỳ gian xảo. Nếu hắn đã leo từ trên núixuống, chắc chắn trong người mang theo thứ gì đó rất quan trọng, nếu để chohắn trở về kinh đô, chỉ e kế hoạch của Trưởng công chúa và Tần lão gia sẽ bịảnh hưởng rất lớn." Yến Tiểu Ất trầm tư nói.Tần Dịch đáp lại một tiếng, mặc dù hắn là Đề đốc thủy quân nhất phẩm,nhưng trước mặt Đại đô đốc siêu phẩm Yến Tiểu Ất, hắn cũng không có phần tưcách phản bác. Đặc biệt là trong lần vây giết Đại Đông sơn này, mọi người đềuphối hợp lẫn nhau nhưng người có thực sự quyền lực lên tiếng vẫn là Yến TiểuẤt.Yến Tiểu Ất nhìn nước biển trước mặt, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ta lo...Phạm Nhàn từ đáy biển lên bờ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên mặt biển đen tối, chiếc thuyền thủy quân gần Đại Đông sơn nhất lóelên ánh đèn sáng, cố gắng duy trì liên hệ với thuyền xung quanh. Thuyền đi biểnrất lớn, nhưng so sánh với Đại Đông sơn vắt ngang trời đất lại có phần nhỏ béđáng thương, giống như một hạt đậu xanh trước một tờ giấy trắng.Quân sĩ trên thuyền căng thẳng nhìn chằm chằm vào mặt biển, dường nhưmuốn tìm ra dấu vết gì đó từ trong nước biển. Thỉnh thoảng có người la lớn gìđó, còn rất nhiều binh sĩ lăm lăm cung tên trong tay, sẵn sàng bắn tên xuốngbiển bất cứ lúc nào.Bóng người trên vách đá đã biến mất trong sóng biển từ lâu. Từ mặt biểnđến hai bên đất liền Đại Đông sơn, có bao nhiêu người đang tìm kiếm tung tíchcủa Phạm Nhàn, nhưng không ai nghĩ đến việc Phạm Nhàn lại trốn ở trênthuyền của phản quân.Yến Tiểu Ất mặc trang phục nhẹ nhàng của một cung thủ, lẳng lặng đứng ởmũi thuyền, có thân binh bên cạnh giúp hắn cõng cây cung kim loại nặng nềkia. Hắn nâng chén rượu mạnh từ chiếc bàn gỗ bên cạnh lên, uống một hơi cạnsạch, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọt nước dưới vách núi. Mặc dù thờigian đã trôi qua rất lâu, nhưng hắn vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết.Tuy Phạm Nhàn đã trúng một mũi tên của hắn, lại bị chiêu kiếm phá sóngkia chấn nhiếp, nhưng Yến Tiểu Ất vẫn tin rằng Phạm Nhàn chưa chết, phát rahiệu lệnh cho thủy quân cùng vè thân binh đại doanh trên bờ gấp rút truy bắt.Yến Tiểu Ất biết Phạm Nhàn đã bị thương, nhưng hắn vẫn vô thức hy vọngPhạm Nhàn còn sống, tốt nhất là còn có thể sống đến trước mặt mình, để chomũi tên của mình đâm thẳng vào họng y —— Hắn rất ghét tên mặt trắng PhạmNhàn kia, căm hận cái mặt trắng trẻo đó. Một mặt là do hắn biết cái chết củacon trai mình có liên quan đến Phạm Nhàn, một mặt là vì đêm đó trên con phố ởkinh đô, trên tay hắn là trường cung, nhưng trong suốt cuộc đối đầu giữa lànsương mù mà Phạm Nhàn tạo ra, hắn luôn ở thế hạ phong. Đây là sỉ nhục màhắn không thể chấp nhận được.Phạm Nhàn nhất định phải chết dưới tay hắn, mới có thể xóa đi nỗi nhụcnày."Chắc chắn lần này ngươi không có vận may tốt như trước." Trong mắt YếnTiểu Ất lóe lên vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào vách đá tuyên cổ bất động củaĐại Đông sơn, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa chứng kiến, một cảnh tượng khiếnhắn khiếp sợ.Cái gã mặt trắng đó lại có thể trượt xuống vách đá từ độ cao như vậy, màcòn thẳng đứng, trơn nhẵn như thế!Nếu không phải cảnh giới tuyệt diệu và nhãn lực kinh người của Yến TiểuẤt, chắc chắn các quan binh thủy quân trên mặt biển không thể phát hiện ra dấuvết của Phạm Nhàn, chỉ e Phạm Nhàn đã sử dụng thuật thủy độn trốn thoátngoài ngàn dặm mà tất cả quân phản loạn vẫn cho vị Đề ti đại nhân trẻ tuổi nàycòn bị giam trên núi.Đây không phải vấn đề về may mắn, mà là vấn đề về thực lực, Yến Tiểu Ấtthoáng bất an, kinh ngạc trước thực lực mà Phạm Nhàn thể hiện. Do khoảngcách giữa thuyền và vách đá quá xa, mười ba mũi tên liên tiếp của hắn, khôngthể đóng đinh Phạm Nhàn lên vách núi, chỉ làm cho y bị thương, sự thật nàykhiến Yến Tiểu Ất khó kiềm chế nổi, lộ vẻ chấn động.Kẻ địch mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể cho phép y thoát khỏi tình huốngtất sát tối nay?"Việc lục soát trên tất cả các thuyền ra sao?" Yến Tiểu Ất lạnh lùng nói, khikhông tìm thấy tung tích Phạm Nhàn trong biển, hắn lập tức nghĩ đến việc thằngnhãi này đã nhô ra khỏi nước biển rồi leo lên thuyền của mình. Lần này ngườimà thủy quân Giao Châu phái đến đều hiểu rõ về tình hình, Yến Tiểu Ất cũngkhông nghi ngờ giết ì.Đề đốc thủy quân Giao Châu Tần Dịch nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:"Không ở trên thuyền."Người này là nhân vật thế hệ thứ hai của Tần gia, là huynh đệ họ hàng củaPhó sứ Khu Mật viện Tần Hằng, do năm ngoái Phạm Nhàn điều tra vụ án GiaoChâu, khiến cho người này có cơ hội tiếp nhận chức Đề đốc thủy quân GiaoChâu. Lúc này hắn đứng song song với Yến Tiểu Ất trên mũi thuyền, thái độcủa Tần gia... đã rất rõ ràng."Cẩn thận một chút, người này cực kỳ gian xảo. Nếu hắn đã leo từ trên núixuống, chắc chắn trong người mang theo thứ gì đó rất quan trọng, nếu để chohắn trở về kinh đô, chỉ e kế hoạch của Trưởng công chúa và Tần lão gia sẽ bịảnh hưởng rất lớn." Yến Tiểu Ất trầm tư nói.Tần Dịch đáp lại một tiếng, mặc dù hắn là Đề đốc thủy quân nhất phẩm,nhưng trước mặt Đại đô đốc siêu phẩm Yến Tiểu Ất, hắn cũng không có phần tưcách phản bác. Đặc biệt là trong lần vây giết Đại Đông sơn này, mọi người đềuphối hợp lẫn nhau nhưng người có thực sự quyền lực lên tiếng vẫn là Yến TiểuẤt.Yến Tiểu Ất nhìn nước biển trước mặt, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ta lo...Phạm Nhàn từ đáy biển lên bờ."