Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1200: Truy sát 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba chiếc thuyền đang chạy trên biển về phía bắc, duy trì khoảng cách tuyệthảo với bờ biển. Hứa Mậu Tài đã vài lần định để thuyền lại gần bờ biển hơnmột chút, nhưng lại lo lắng động tác quá lớn, khiến đám người truy đuổi nghingờ, cho nên trong một canh giờ này Phạm Nhàn cũng không cách nào lên bờ.Phạm Nhàn cũng đã nghĩ tới việc bỏ trốn một mình, nhưng y không yên tâmđể các thuộc hạ ở phía nam Đạm Châu. Trong Khải Niên tiểu tổ còn có một tiểuđội ở lại trên thuyền, Hồng Thường Thanh mà y rất ưa thích vẫn đang phụ tráchsự vụ trên chiếc thuyền đó. Lúc này ba chiếc thuyền thủy quân đang vây công,nếu mình bỏ chạy thì sinh tử của các thuộc hạ kia phải làm sao bây giờ?Y không biết Yến Tiểu Ất có mặt trên ba chiếc thuyền này hay không, tronglòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ mà bất đắc dĩ. Y luôn cho vận may củamình tốt tới cực điểm nhưng lúc này mới phát hiện, thứ như vận may vốn là mộtcon dao hai lưỡi.Nếu mình không xuất hiện, chắc chắn chiếc thuyền của Giám Sát viện sẽ trởthành mục tiêu công kích hàng đầu của thủy quân, không ai trên thuyền có thểsống sót.Nếu như ba chiếc chiến thuyền này đều bị Hứa Mậu Tài khống chế, đươngnhiên Phạm Nhàn có biện pháp xử lý tốt hơn. Vấn đề là Đề đốc Tần Dịch khôngphạm sai lầm này, ba chiếc chiến thuyền được điều động từ ba vị tướng lĩnhthuộc hạ.Điều quan trọng hơn cả là Phạm Nhàn không tin Yến Tiểu Ất lại chủ quanđến mức này, nếu đối phương nghĩ sau khi trốn thoát mình sẽ đi tìm thuộc hạGiám Sát viện ở phía nam Đạm Châu, làm sao hắn lại không bám theo mình?Y ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, điều chỉnh hô hấp, biết mình sắp phải đốimặt một lựa chọn rất khó khăn – Yến Tiểu Ất điều binh cường công nam ĐạmChâu, thế này là dùng tính mạng của thuộc hạ để ép mình xuất đầu lộ diện. –Chỉ e Yến Tiểu Ất đã sớm đoán được mình trốn ở trên thuyền, chẳng qua khôngbiết mình ở trên chiếc thuyền nào, lại không tiện tìm kiếm làm mất mặt thủyquân Giao Châu.Vấn đề là Phạm Nhàn cũng không biết lúc này Yến Tiểu Ất đang ở trênchiếc thuyền nào. Nếu biết thì tốt quá.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sương trắng càng dày, gió biển lại càng mạnh, dần dà thổi tan sương mù dàyđặc như mây mù trên núi sang hai bên. Xuyên qua cửa sổ, loáng thoáng thấyđược vách núi và những gốc cây xanh trên bờ biển. Mà chiếc thuyền buồm màutrắng yên tĩnh đậu ở bên bờ biển như một xử nữ thanh tú đáng yêu, chiếc thuyềnbuồm màu trắng đã bầu bạn với Phạm Nhàn một thời gian dài, đã dần dần lọtvào tầm mắt mọi người.Trong lòng Phạm Nhàn căng thẳng, cây xanh trên vách núi quá hấp dẫn đốivới y. Ngươiếu như từ bỏ chiếc thuyền kia, trực tiếp lên bờ, cho dù lúc này YếnTiểu Ất đang ở trên thuyền, lên bờ truy bắt, y vẫn tự tin có sáu phần cơ hội chạytrốn, lẫn vào biển người, thẳng tiến đến kinh đô.Nhưng... chiếc thuyền kia lại càng hấp dẫn với Phạm Nhàn, sinh tử của cácthuộc hạ trên dưới chiếc thuyền đó cũng rất quan trọng với y. Xét cho cùng thìhai đời làm người, y vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới như Trần Bình Bình... ynhất định phải leo lên chiếc thuyền đó, nhất định phải nhắc nhở những thuộc hạvẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ trước khi thủy quân phản loạn bắt đầu phátđộng thế công.Ba chiếc thuyền chiến thủy quân dần dần vang lên tiếng dây thừng siết chặt.Trong lòng Phạm Nhàn lại càng căng thẳng, biết trên thuyền đang chuẩn bị sẵnsàng ném đá. Mà rõ ràng mọi người trên chiếc thuyền buồm màu trắng ởphương xa kia, do đang nằm sâu trong Khánh Quốc, lại không có vị đại nhânvật nào đó cần bảo vệ, từ đó có phần buông lỏng cảnh giác, không phát hiện rabiến động trên biển.Con ngươi của Phạm Nhàn hơi co lại, đầu ngón tay búng ra, gọi Hứa MậuTài vào trong khoang thuyền, nói nhỏ vài tiếng, chuẩn bị đánh cược.o O oBa chiếc chiến thuyền xếp theo hình tam giác, chậm rãi bao vây đội thuyềngiám sát. Khi còn cách một đoạn, chiến thuyền của Hứa Mậu Tài như đột nhiênbị sóng biển đánh trúng, người lái thuyền gặp một chút vấn đề, góc độ mũithuyền lệch đi một chút.Các tướng lĩnh phản quân trên hai chiếc thuyền còn lại nhíu mày, nghĩ thầmHứa tướng quân đã lâu không tham chiến, không ngờ lại phạm phải loại sai lầmnày. Có điều khi thấy mục tiêu trên bờ không hề bị kinh động, bọn họ cũngkhông mấy để tâm.Ngay trong khoảnh khắc sơ sẩy này.Một tiếng động trầm đục, dường như là tiếng âm thanh của một loại khí giớihạng nặng nào đó bị kích hoạt, ngay sau đó bờ biển phủ sương trắng vang lênmột trận tiếng gào thét xé gió thê lương!Vài tảng đá góc cạnh sắc bén được phóng ra từ máy bắn đá trên chiếnthuyền của Hứa Mậu Tài, mang theo trọng lượng khổng lồ và tốc độ khủngkhiếp, bay qua bầu trời trên mặt nước, không để ý đến lớp sương mù dịu dàngbao bọc, cũng không chút dấu hiệu nào báo trước, đập xuống chiếc chiến thuyềnthủy quân gần bờ biển!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba chiếc thuyền đang chạy trên biển về phía bắc, duy trì khoảng cách tuyệthảo với bờ biển. Hứa Mậu Tài đã vài lần định để thuyền lại gần bờ biển hơnmột chút, nhưng lại lo lắng động tác quá lớn, khiến đám người truy đuổi nghingờ, cho nên trong một canh giờ này Phạm Nhàn cũng không cách nào lên bờ.Phạm Nhàn cũng đã nghĩ tới việc bỏ trốn một mình, nhưng y không yên tâmđể các thuộc hạ ở phía nam Đạm Châu. Trong Khải Niên tiểu tổ còn có một tiểuđội ở lại trên thuyền, Hồng Thường Thanh mà y rất ưa thích vẫn đang phụ tráchsự vụ trên chiếc thuyền đó. Lúc này ba chiếc thuyền thủy quân đang vây công,nếu mình bỏ chạy thì sinh tử của các thuộc hạ kia phải làm sao bây giờ?Y không biết Yến Tiểu Ất có mặt trên ba chiếc thuyền này hay không, tronglòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ mà bất đắc dĩ. Y luôn cho vận may củamình tốt tới cực điểm nhưng lúc này mới phát hiện, thứ như vận may vốn là mộtcon dao hai lưỡi.Nếu mình không xuất hiện, chắc chắn chiếc thuyền của Giám Sát viện sẽ trởthành mục tiêu công kích hàng đầu của thủy quân, không ai trên thuyền có thểsống sót.Nếu như ba chiếc chiến thuyền này đều bị Hứa Mậu Tài khống chế, đươngnhiên Phạm Nhàn có biện pháp xử lý tốt hơn. Vấn đề là Đề đốc Tần Dịch khôngphạm sai lầm này, ba chiếc chiến thuyền được điều động từ ba vị tướng lĩnhthuộc hạ.Điều quan trọng hơn cả là Phạm Nhàn không tin Yến Tiểu Ất lại chủ quanđến mức này, nếu đối phương nghĩ sau khi trốn thoát mình sẽ đi tìm thuộc hạGiám Sát viện ở phía nam Đạm Châu, làm sao hắn lại không bám theo mình?Y ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, điều chỉnh hô hấp, biết mình sắp phải đốimặt một lựa chọn rất khó khăn – Yến Tiểu Ất điều binh cường công nam ĐạmChâu, thế này là dùng tính mạng của thuộc hạ để ép mình xuất đầu lộ diện. –Chỉ e Yến Tiểu Ất đã sớm đoán được mình trốn ở trên thuyền, chẳng qua khôngbiết mình ở trên chiếc thuyền nào, lại không tiện tìm kiếm làm mất mặt thủyquân Giao Châu.Vấn đề là Phạm Nhàn cũng không biết lúc này Yến Tiểu Ất đang ở trênchiếc thuyền nào. Nếu biết thì tốt quá.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sương trắng càng dày, gió biển lại càng mạnh, dần dà thổi tan sương mù dàyđặc như mây mù trên núi sang hai bên. Xuyên qua cửa sổ, loáng thoáng thấyđược vách núi và những gốc cây xanh trên bờ biển. Mà chiếc thuyền buồm màutrắng yên tĩnh đậu ở bên bờ biển như một xử nữ thanh tú đáng yêu, chiếc thuyềnbuồm màu trắng đã bầu bạn với Phạm Nhàn một thời gian dài, đã dần dần lọtvào tầm mắt mọi người.Trong lòng Phạm Nhàn căng thẳng, cây xanh trên vách núi quá hấp dẫn đốivới y. Ngươiếu như từ bỏ chiếc thuyền kia, trực tiếp lên bờ, cho dù lúc này YếnTiểu Ất đang ở trên thuyền, lên bờ truy bắt, y vẫn tự tin có sáu phần cơ hội chạytrốn, lẫn vào biển người, thẳng tiến đến kinh đô.Nhưng... chiếc thuyền kia lại càng hấp dẫn với Phạm Nhàn, sinh tử của cácthuộc hạ trên dưới chiếc thuyền đó cũng rất quan trọng với y. Xét cho cùng thìhai đời làm người, y vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới như Trần Bình Bình... ynhất định phải leo lên chiếc thuyền đó, nhất định phải nhắc nhở những thuộc hạvẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ trước khi thủy quân phản loạn bắt đầu phátđộng thế công.Ba chiếc thuyền chiến thủy quân dần dần vang lên tiếng dây thừng siết chặt.Trong lòng Phạm Nhàn lại càng căng thẳng, biết trên thuyền đang chuẩn bị sẵnsàng ném đá. Mà rõ ràng mọi người trên chiếc thuyền buồm màu trắng ởphương xa kia, do đang nằm sâu trong Khánh Quốc, lại không có vị đại nhânvật nào đó cần bảo vệ, từ đó có phần buông lỏng cảnh giác, không phát hiện rabiến động trên biển.Con ngươi của Phạm Nhàn hơi co lại, đầu ngón tay búng ra, gọi Hứa MậuTài vào trong khoang thuyền, nói nhỏ vài tiếng, chuẩn bị đánh cược.o O oBa chiếc chiến thuyền xếp theo hình tam giác, chậm rãi bao vây đội thuyềngiám sát. Khi còn cách một đoạn, chiến thuyền của Hứa Mậu Tài như đột nhiênbị sóng biển đánh trúng, người lái thuyền gặp một chút vấn đề, góc độ mũithuyền lệch đi một chút.Các tướng lĩnh phản quân trên hai chiếc thuyền còn lại nhíu mày, nghĩ thầmHứa tướng quân đã lâu không tham chiến, không ngờ lại phạm phải loại sai lầmnày. Có điều khi thấy mục tiêu trên bờ không hề bị kinh động, bọn họ cũngkhông mấy để tâm.Ngay trong khoảnh khắc sơ sẩy này.Một tiếng động trầm đục, dường như là tiếng âm thanh của một loại khí giớihạng nặng nào đó bị kích hoạt, ngay sau đó bờ biển phủ sương trắng vang lênmột trận tiếng gào thét xé gió thê lương!Vài tảng đá góc cạnh sắc bén được phóng ra từ máy bắn đá trên chiếnthuyền của Hứa Mậu Tài, mang theo trọng lượng khổng lồ và tốc độ khủngkhiếp, bay qua bầu trời trên mặt nước, không để ý đến lớp sương mù dịu dàngbao bọc, cũng không chút dấu hiệu nào báo trước, đập xuống chiếc chiến thuyềnthủy quân gần bờ biển!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ba chiếc thuyền đang chạy trên biển về phía bắc, duy trì khoảng cách tuyệthảo với bờ biển. Hứa Mậu Tài đã vài lần định để thuyền lại gần bờ biển hơnmột chút, nhưng lại lo lắng động tác quá lớn, khiến đám người truy đuổi nghingờ, cho nên trong một canh giờ này Phạm Nhàn cũng không cách nào lên bờ.Phạm Nhàn cũng đã nghĩ tới việc bỏ trốn một mình, nhưng y không yên tâmđể các thuộc hạ ở phía nam Đạm Châu. Trong Khải Niên tiểu tổ còn có một tiểuđội ở lại trên thuyền, Hồng Thường Thanh mà y rất ưa thích vẫn đang phụ tráchsự vụ trên chiếc thuyền đó. Lúc này ba chiếc thuyền thủy quân đang vây công,nếu mình bỏ chạy thì sinh tử của các thuộc hạ kia phải làm sao bây giờ?Y không biết Yến Tiểu Ất có mặt trên ba chiếc thuyền này hay không, tronglòng dâng lên một cảm giác phẫn nộ mà bất đắc dĩ. Y luôn cho vận may củamình tốt tới cực điểm nhưng lúc này mới phát hiện, thứ như vận may vốn là mộtcon dao hai lưỡi.Nếu mình không xuất hiện, chắc chắn chiếc thuyền của Giám Sát viện sẽ trởthành mục tiêu công kích hàng đầu của thủy quân, không ai trên thuyền có thểsống sót.Nếu như ba chiếc chiến thuyền này đều bị Hứa Mậu Tài khống chế, đươngnhiên Phạm Nhàn có biện pháp xử lý tốt hơn. Vấn đề là Đề đốc Tần Dịch khôngphạm sai lầm này, ba chiếc chiến thuyền được điều động từ ba vị tướng lĩnhthuộc hạ.Điều quan trọng hơn cả là Phạm Nhàn không tin Yến Tiểu Ất lại chủ quanđến mức này, nếu đối phương nghĩ sau khi trốn thoát mình sẽ đi tìm thuộc hạGiám Sát viện ở phía nam Đạm Châu, làm sao hắn lại không bám theo mình?Y ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, điều chỉnh hô hấp, biết mình sắp phải đốimặt một lựa chọn rất khó khăn – Yến Tiểu Ất điều binh cường công nam ĐạmChâu, thế này là dùng tính mạng của thuộc hạ để ép mình xuất đầu lộ diện. –Chỉ e Yến Tiểu Ất đã sớm đoán được mình trốn ở trên thuyền, chẳng qua khôngbiết mình ở trên chiếc thuyền nào, lại không tiện tìm kiếm làm mất mặt thủyquân Giao Châu.Vấn đề là Phạm Nhàn cũng không biết lúc này Yến Tiểu Ất đang ở trênchiếc thuyền nào. Nếu biết thì tốt quá.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sương trắng càng dày, gió biển lại càng mạnh, dần dà thổi tan sương mù dàyđặc như mây mù trên núi sang hai bên. Xuyên qua cửa sổ, loáng thoáng thấyđược vách núi và những gốc cây xanh trên bờ biển. Mà chiếc thuyền buồm màutrắng yên tĩnh đậu ở bên bờ biển như một xử nữ thanh tú đáng yêu, chiếc thuyềnbuồm màu trắng đã bầu bạn với Phạm Nhàn một thời gian dài, đã dần dần lọtvào tầm mắt mọi người.Trong lòng Phạm Nhàn căng thẳng, cây xanh trên vách núi quá hấp dẫn đốivới y. Ngươiếu như từ bỏ chiếc thuyền kia, trực tiếp lên bờ, cho dù lúc này YếnTiểu Ất đang ở trên thuyền, lên bờ truy bắt, y vẫn tự tin có sáu phần cơ hội chạytrốn, lẫn vào biển người, thẳng tiến đến kinh đô.Nhưng... chiếc thuyền kia lại càng hấp dẫn với Phạm Nhàn, sinh tử của cácthuộc hạ trên dưới chiếc thuyền đó cũng rất quan trọng với y. Xét cho cùng thìhai đời làm người, y vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới như Trần Bình Bình... ynhất định phải leo lên chiếc thuyền đó, nhất định phải nhắc nhở những thuộc hạvẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ trước khi thủy quân phản loạn bắt đầu phátđộng thế công.Ba chiếc thuyền chiến thủy quân dần dần vang lên tiếng dây thừng siết chặt.Trong lòng Phạm Nhàn lại càng căng thẳng, biết trên thuyền đang chuẩn bị sẵnsàng ném đá. Mà rõ ràng mọi người trên chiếc thuyền buồm màu trắng ởphương xa kia, do đang nằm sâu trong Khánh Quốc, lại không có vị đại nhânvật nào đó cần bảo vệ, từ đó có phần buông lỏng cảnh giác, không phát hiện rabiến động trên biển.Con ngươi của Phạm Nhàn hơi co lại, đầu ngón tay búng ra, gọi Hứa MậuTài vào trong khoang thuyền, nói nhỏ vài tiếng, chuẩn bị đánh cược.o O oBa chiếc chiến thuyền xếp theo hình tam giác, chậm rãi bao vây đội thuyềngiám sát. Khi còn cách một đoạn, chiến thuyền của Hứa Mậu Tài như đột nhiênbị sóng biển đánh trúng, người lái thuyền gặp một chút vấn đề, góc độ mũithuyền lệch đi một chút.Các tướng lĩnh phản quân trên hai chiếc thuyền còn lại nhíu mày, nghĩ thầmHứa tướng quân đã lâu không tham chiến, không ngờ lại phạm phải loại sai lầmnày. Có điều khi thấy mục tiêu trên bờ không hề bị kinh động, bọn họ cũngkhông mấy để tâm.Ngay trong khoảnh khắc sơ sẩy này.Một tiếng động trầm đục, dường như là tiếng âm thanh của một loại khí giớihạng nặng nào đó bị kích hoạt, ngay sau đó bờ biển phủ sương trắng vang lênmột trận tiếng gào thét xé gió thê lương!Vài tảng đá góc cạnh sắc bén được phóng ra từ máy bắn đá trên chiếnthuyền của Hứa Mậu Tài, mang theo trọng lượng khổng lồ và tốc độ khủngkhiếp, bay qua bầu trời trên mặt nước, không để ý đến lớp sương mù dịu dàngbao bọc, cũng không chút dấu hiệu nào báo trước, đập xuống chiếc chiến thuyềnthủy quân gần bờ biển!

Chương 1200: Truy sát 5