Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1202: Truy sát 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một cái chân hung hăng đạp lên xương bả vai của Hứa Mậu Tài, lực lượngcường đại trực tiếp đá bay hắn, đập vào mạn thuyền, làm chấn văng mấy khúcvụn gỗ.Cũng chính vì vậy hắn mới may mắn khỏi mũi tên kia!Khi thân thể Hứa Mậu Tài vừa mới bị cú đá kia đạp lệch đi, mũi tên sượtqua gương mặt của hắn, mũi tên mạnh mẽ như xuyên thủng cả núi nhưng khôngcó âm thanh gì lớn, vẫn luôn âm u.Một tiếng viu nhẻ!Hứa Mậu Tài nằm trong mảnh gỗ vụn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đờngười ra, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy.Tổng cộng năm quan binh thủy quân, trên người có những lỗ nhỏ thanh tú,vẫn giữ nguyên biểu cảm cuối cùng trước khi chết, mắt trợn tròn, miệng há hốcđứng đó, nhưng đã không còn hơi thở, máu tươi chảy ra từ những lỗ nhỏ thanhtú ở cổ họng, trước ngực, trong bụng, trên đầu của họ.Một mũi tên nhỏ màu đen thanh tú, đâm vào chính giữa tấm gỗ trên chiếnthuyền, mũi tên rung với tốc độ rất cao, phát ra âm thanh ong ong, máu tươinhuộm trên mũi tên, tí tách một tiếng, nhỏ xuống một giọt máu.Một giọt máu.Một người chết.Đây là loại mũi tên gì?Thu hồi bàn chân đạp lên người Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn biết mình đã cácược sai, quả nhiên Yến Tiểu Ất ở trên thuyền nhưng không phải trên chiếcthuyền bừng bừng ánh lửa mà Hứa Mậu Tài vừa mới liều mạng tấn công. Y biếttung tích của mình đã rơi vào trong mắt Yến Tiểu Ất, có che giấu cũng là vôích.Y híp mắt lại, nhìn chiếc chiến thuyền vẫn duy trì tốc độ cực nhanh kia đangđâm về phía thuyền quan bên bờ, nhìn Yến Đại Tổng đốc mặc giáp nhẹ màuđen ở mũi thuyền, cầm cung giống như thiên thần, lạnh lùng giơ tay, khoác lênngười chiếc mặt nạ nhạt màu của Giám Sát viện.Y quay đầu nhìn Hứa Mậu Tài nửa bên mặt nằm trong vũng máu, không cònthấy một lỗ tai. Chân phải đi đôi giày da bò đã giẫm lên dây thừng nối liềnthuyền chiến của mình với chiếc thuyền buồm màu trắng.Thân hình nhoáng một cái, sau khi ngụy trang xong, Phạm Nhàn đi dọc theodây thừng trong sương mù, trượt qua bên kia. Thân thể của y hơi cong cong,giống như một con báo săn, lặng lẽ trốn vào trong làn sương mù màu trắng.Viu một tiếng! Một mũi tên không bắn về phía thân thể đã biến mất trongsương mù của Phạm Nhàn, mà bắn về dây thừng nối với cỗ nỏ phía bên phảithuyền chiến, mũi tên lập tức đã xoắn đứt dây thừng thành phấn vụn!Dây thừng giữa hai chiếc thuyền vô lực rơi xuống biển, nhưng lại khôngnghe thấy thanh âm có người rơi xuống nước.o O oYến Tiểu ất lạnh lùng thu hồi trường cung, nhìn đội thuyền dưới chân dichuyển với tốc độ cực nhanh, đánh về phía chiếc thuyền quan Giám Sát việnkia.Phía bên kia của sương mù, Phạm Nhàn đã tựa như một bóng ma, một taynắm chặt lấy dây thừng đã đứt, bay vào trong khoang thuyền quen thuộc củamình. Y không kịp nhìn xem thuộc hạ của mình có bị thương hay không, cũngbất chấp phía sau trong phạm vi không đủ cho tên bay hết đà, chiếc thuyềnchiến thủy quân khổng lồ kia đang đâm về phía mông mình.Y trực tiếp giơ chân đá thẳng vào chiếc rương trong khoang. Một tiếng ộpgiòn dã vang lên, chiếc rương gỗ cứng cáp bị cú đá chứa đầy chân khí bá đạocủa y làm văng mảnh gỗ khắp nơi, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Đúng vậy, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Mười ba vạn lượng bạc trắng đổ ra từ trong cái rương rách nát, như một tráilựu đã bị cắt mở phần bụng.Để lộ ra một góc của chiếc rương dài hẹp màu đen kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vươn tay ra, nắm lấy chiếc rương màu đen giữa đống bạc rảiđầy đất.Trên ngón tay có cảm giác hơi thô ráp nhưng cực kỳ có cảm xúc, loại cảmgiác quen thuộc tuyệt vời này, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã truyền dũng khí vàchân khí vô tận vào trong thân thể của y, khiến cho y bỏ lại tất sự sợ hãi vàkhiếp đảm, cõi lòng tràn ngập sự tự tin, không hề quan tâm đến chiếc thuyềnsắp đâm vào sau lưng mình.Nhưng khi lao vào khoang thuyền, y đã thực hiện một loạt động tác liên tiếpquá nhanh, đến mức không phát hiện có người bên cạnh.Vì thế, khi y đầy hào hùng cõng cái rương màu đen, chuẩn bị lao ra khoangthuyền, tiến vào đại lục, hùng bá thiên hạ... lại kinh ngạc phát hiện bên cạnhmình có thêm một người mặc quan phục của Giám Sát viện, không khỏi ngớngười trong chốc lát.Cũng chỉ là một chốc lúc ngơ ngác, vì người này là Hồng Thường Thanh, làthân tín y ủy thác trọng trách Khải Niên tiểu tổ. Không có thời gian trò chuyện,Phạm Nhàn chỉ nhìn hắn một cái, ý nghĩa trong ánh mắt này rất rõ ràng - Ôngđây đã bắn tên lệnh, sao ngươi còn chưa chạy?Hồng Thường Thanh sững sờ nhìn y, ý nghĩa trong ánh mắt cũng rất rõ ràng—— mười ba vạn lượng bạc, làm sao cam lòng vứt lại bỏ chạy? Dù sao cũngphải thay đại nhân trông thêm một lát chứ?Cái gọi là tâm hồn đồng cảm, liệu có phải là mắt đối mắt như vậy không?.o O o.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một cái chân hung hăng đạp lên xương bả vai của Hứa Mậu Tài, lực lượngcường đại trực tiếp đá bay hắn, đập vào mạn thuyền, làm chấn văng mấy khúcvụn gỗ.Cũng chính vì vậy hắn mới may mắn khỏi mũi tên kia!Khi thân thể Hứa Mậu Tài vừa mới bị cú đá kia đạp lệch đi, mũi tên sượtqua gương mặt của hắn, mũi tên mạnh mẽ như xuyên thủng cả núi nhưng khôngcó âm thanh gì lớn, vẫn luôn âm u.Một tiếng viu nhẻ!Hứa Mậu Tài nằm trong mảnh gỗ vụn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đờngười ra, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy.Tổng cộng năm quan binh thủy quân, trên người có những lỗ nhỏ thanh tú,vẫn giữ nguyên biểu cảm cuối cùng trước khi chết, mắt trợn tròn, miệng há hốcđứng đó, nhưng đã không còn hơi thở, máu tươi chảy ra từ những lỗ nhỏ thanhtú ở cổ họng, trước ngực, trong bụng, trên đầu của họ.Một mũi tên nhỏ màu đen thanh tú, đâm vào chính giữa tấm gỗ trên chiếnthuyền, mũi tên rung với tốc độ rất cao, phát ra âm thanh ong ong, máu tươinhuộm trên mũi tên, tí tách một tiếng, nhỏ xuống một giọt máu.Một giọt máu.Một người chết.Đây là loại mũi tên gì?Thu hồi bàn chân đạp lên người Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn biết mình đã cácược sai, quả nhiên Yến Tiểu Ất ở trên thuyền nhưng không phải trên chiếcthuyền bừng bừng ánh lửa mà Hứa Mậu Tài vừa mới liều mạng tấn công. Y biếttung tích của mình đã rơi vào trong mắt Yến Tiểu Ất, có che giấu cũng là vôích.Y híp mắt lại, nhìn chiếc chiến thuyền vẫn duy trì tốc độ cực nhanh kia đangđâm về phía thuyền quan bên bờ, nhìn Yến Đại Tổng đốc mặc giáp nhẹ màuđen ở mũi thuyền, cầm cung giống như thiên thần, lạnh lùng giơ tay, khoác lênngười chiếc mặt nạ nhạt màu của Giám Sát viện.Y quay đầu nhìn Hứa Mậu Tài nửa bên mặt nằm trong vũng máu, không cònthấy một lỗ tai. Chân phải đi đôi giày da bò đã giẫm lên dây thừng nối liềnthuyền chiến của mình với chiếc thuyền buồm màu trắng.Thân hình nhoáng một cái, sau khi ngụy trang xong, Phạm Nhàn đi dọc theodây thừng trong sương mù, trượt qua bên kia. Thân thể của y hơi cong cong,giống như một con báo săn, lặng lẽ trốn vào trong làn sương mù màu trắng.Viu một tiếng! Một mũi tên không bắn về phía thân thể đã biến mất trongsương mù của Phạm Nhàn, mà bắn về dây thừng nối với cỗ nỏ phía bên phảithuyền chiến, mũi tên lập tức đã xoắn đứt dây thừng thành phấn vụn!Dây thừng giữa hai chiếc thuyền vô lực rơi xuống biển, nhưng lại khôngnghe thấy thanh âm có người rơi xuống nước.o O oYến Tiểu ất lạnh lùng thu hồi trường cung, nhìn đội thuyền dưới chân dichuyển với tốc độ cực nhanh, đánh về phía chiếc thuyền quan Giám Sát việnkia.Phía bên kia của sương mù, Phạm Nhàn đã tựa như một bóng ma, một taynắm chặt lấy dây thừng đã đứt, bay vào trong khoang thuyền quen thuộc củamình. Y không kịp nhìn xem thuộc hạ của mình có bị thương hay không, cũngbất chấp phía sau trong phạm vi không đủ cho tên bay hết đà, chiếc thuyềnchiến thủy quân khổng lồ kia đang đâm về phía mông mình.Y trực tiếp giơ chân đá thẳng vào chiếc rương trong khoang. Một tiếng ộpgiòn dã vang lên, chiếc rương gỗ cứng cáp bị cú đá chứa đầy chân khí bá đạocủa y làm văng mảnh gỗ khắp nơi, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Đúng vậy, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Mười ba vạn lượng bạc trắng đổ ra từ trong cái rương rách nát, như một tráilựu đã bị cắt mở phần bụng.Để lộ ra một góc của chiếc rương dài hẹp màu đen kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vươn tay ra, nắm lấy chiếc rương màu đen giữa đống bạc rảiđầy đất.Trên ngón tay có cảm giác hơi thô ráp nhưng cực kỳ có cảm xúc, loại cảmgiác quen thuộc tuyệt vời này, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã truyền dũng khí vàchân khí vô tận vào trong thân thể của y, khiến cho y bỏ lại tất sự sợ hãi vàkhiếp đảm, cõi lòng tràn ngập sự tự tin, không hề quan tâm đến chiếc thuyềnsắp đâm vào sau lưng mình.Nhưng khi lao vào khoang thuyền, y đã thực hiện một loạt động tác liên tiếpquá nhanh, đến mức không phát hiện có người bên cạnh.Vì thế, khi y đầy hào hùng cõng cái rương màu đen, chuẩn bị lao ra khoangthuyền, tiến vào đại lục, hùng bá thiên hạ... lại kinh ngạc phát hiện bên cạnhmình có thêm một người mặc quan phục của Giám Sát viện, không khỏi ngớngười trong chốc lát.Cũng chỉ là một chốc lúc ngơ ngác, vì người này là Hồng Thường Thanh, làthân tín y ủy thác trọng trách Khải Niên tiểu tổ. Không có thời gian trò chuyện,Phạm Nhàn chỉ nhìn hắn một cái, ý nghĩa trong ánh mắt này rất rõ ràng - Ôngđây đã bắn tên lệnh, sao ngươi còn chưa chạy?Hồng Thường Thanh sững sờ nhìn y, ý nghĩa trong ánh mắt cũng rất rõ ràng—— mười ba vạn lượng bạc, làm sao cam lòng vứt lại bỏ chạy? Dù sao cũngphải thay đại nhân trông thêm một lát chứ?Cái gọi là tâm hồn đồng cảm, liệu có phải là mắt đối mắt như vậy không?.o O o.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Một cái chân hung hăng đạp lên xương bả vai của Hứa Mậu Tài, lực lượngcường đại trực tiếp đá bay hắn, đập vào mạn thuyền, làm chấn văng mấy khúcvụn gỗ.Cũng chính vì vậy hắn mới may mắn khỏi mũi tên kia!Khi thân thể Hứa Mậu Tài vừa mới bị cú đá kia đạp lệch đi, mũi tên sượtqua gương mặt của hắn, mũi tên mạnh mẽ như xuyên thủng cả núi nhưng khôngcó âm thanh gì lớn, vẫn luôn âm u.Một tiếng viu nhẻ!Hứa Mậu Tài nằm trong mảnh gỗ vụn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đờngười ra, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy.Tổng cộng năm quan binh thủy quân, trên người có những lỗ nhỏ thanh tú,vẫn giữ nguyên biểu cảm cuối cùng trước khi chết, mắt trợn tròn, miệng há hốcđứng đó, nhưng đã không còn hơi thở, máu tươi chảy ra từ những lỗ nhỏ thanhtú ở cổ họng, trước ngực, trong bụng, trên đầu của họ.Một mũi tên nhỏ màu đen thanh tú, đâm vào chính giữa tấm gỗ trên chiếnthuyền, mũi tên rung với tốc độ rất cao, phát ra âm thanh ong ong, máu tươinhuộm trên mũi tên, tí tách một tiếng, nhỏ xuống một giọt máu.Một giọt máu.Một người chết.Đây là loại mũi tên gì?Thu hồi bàn chân đạp lên người Hứa Mậu Tài, Phạm Nhàn biết mình đã cácược sai, quả nhiên Yến Tiểu Ất ở trên thuyền nhưng không phải trên chiếcthuyền bừng bừng ánh lửa mà Hứa Mậu Tài vừa mới liều mạng tấn công. Y biếttung tích của mình đã rơi vào trong mắt Yến Tiểu Ất, có che giấu cũng là vôích.Y híp mắt lại, nhìn chiếc chiến thuyền vẫn duy trì tốc độ cực nhanh kia đangđâm về phía thuyền quan bên bờ, nhìn Yến Đại Tổng đốc mặc giáp nhẹ màuđen ở mũi thuyền, cầm cung giống như thiên thần, lạnh lùng giơ tay, khoác lênngười chiếc mặt nạ nhạt màu của Giám Sát viện.Y quay đầu nhìn Hứa Mậu Tài nửa bên mặt nằm trong vũng máu, không cònthấy một lỗ tai. Chân phải đi đôi giày da bò đã giẫm lên dây thừng nối liềnthuyền chiến của mình với chiếc thuyền buồm màu trắng.Thân hình nhoáng một cái, sau khi ngụy trang xong, Phạm Nhàn đi dọc theodây thừng trong sương mù, trượt qua bên kia. Thân thể của y hơi cong cong,giống như một con báo săn, lặng lẽ trốn vào trong làn sương mù màu trắng.Viu một tiếng! Một mũi tên không bắn về phía thân thể đã biến mất trongsương mù của Phạm Nhàn, mà bắn về dây thừng nối với cỗ nỏ phía bên phảithuyền chiến, mũi tên lập tức đã xoắn đứt dây thừng thành phấn vụn!Dây thừng giữa hai chiếc thuyền vô lực rơi xuống biển, nhưng lại khôngnghe thấy thanh âm có người rơi xuống nước.o O oYến Tiểu ất lạnh lùng thu hồi trường cung, nhìn đội thuyền dưới chân dichuyển với tốc độ cực nhanh, đánh về phía chiếc thuyền quan Giám Sát việnkia.Phía bên kia của sương mù, Phạm Nhàn đã tựa như một bóng ma, một taynắm chặt lấy dây thừng đã đứt, bay vào trong khoang thuyền quen thuộc củamình. Y không kịp nhìn xem thuộc hạ của mình có bị thương hay không, cũngbất chấp phía sau trong phạm vi không đủ cho tên bay hết đà, chiếc thuyềnchiến thủy quân khổng lồ kia đang đâm về phía mông mình.Y trực tiếp giơ chân đá thẳng vào chiếc rương trong khoang. Một tiếng ộpgiòn dã vang lên, chiếc rương gỗ cứng cáp bị cú đá chứa đầy chân khí bá đạocủa y làm văng mảnh gỗ khắp nơi, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Đúng vậy, ánh bạc tỏa ra tứ phía.Mười ba vạn lượng bạc trắng đổ ra từ trong cái rương rách nát, như một tráilựu đã bị cắt mở phần bụng.Để lộ ra một góc của chiếc rương dài hẹp màu đen kia.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn vươn tay ra, nắm lấy chiếc rương màu đen giữa đống bạc rảiđầy đất.Trên ngón tay có cảm giác hơi thô ráp nhưng cực kỳ có cảm xúc, loại cảmgiác quen thuộc tuyệt vời này, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã truyền dũng khí vàchân khí vô tận vào trong thân thể của y, khiến cho y bỏ lại tất sự sợ hãi vàkhiếp đảm, cõi lòng tràn ngập sự tự tin, không hề quan tâm đến chiếc thuyềnsắp đâm vào sau lưng mình.Nhưng khi lao vào khoang thuyền, y đã thực hiện một loạt động tác liên tiếpquá nhanh, đến mức không phát hiện có người bên cạnh.Vì thế, khi y đầy hào hùng cõng cái rương màu đen, chuẩn bị lao ra khoangthuyền, tiến vào đại lục, hùng bá thiên hạ... lại kinh ngạc phát hiện bên cạnhmình có thêm một người mặc quan phục của Giám Sát viện, không khỏi ngớngười trong chốc lát.Cũng chỉ là một chốc lúc ngơ ngác, vì người này là Hồng Thường Thanh, làthân tín y ủy thác trọng trách Khải Niên tiểu tổ. Không có thời gian trò chuyện,Phạm Nhàn chỉ nhìn hắn một cái, ý nghĩa trong ánh mắt này rất rõ ràng - Ôngđây đã bắn tên lệnh, sao ngươi còn chưa chạy?Hồng Thường Thanh sững sờ nhìn y, ý nghĩa trong ánh mắt cũng rất rõ ràng—— mười ba vạn lượng bạc, làm sao cam lòng vứt lại bỏ chạy? Dù sao cũngphải thay đại nhân trông thêm một lát chứ?Cái gọi là tâm hồn đồng cảm, liệu có phải là mắt đối mắt như vậy không?.o O o.