Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1204: Truy sát 9
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không có gì bất ngờ, mũi tên hung hăng đâm thẳng vào sau lưng PhạmNhàn. Không, nói chính xác là đâm trúng chiếc rương màu đen mà Phạm Nhànđang cõng trên lưng!Trong sương mù trên bờ biển vang lên một tiếng kêu đau đớn, điểm đen kiadường như lảo đảo một chút, suýt nữa bị mũi tên này bắn ngã xuống đất, nhưngkhông hiểu vì sao, lại lập tức đạp đất bay lên, nhanh chóng chạy thẳng về phíaxa.Vẫn không chết?Vẫn không chết!Có sương mù dày đặc che khuất, mọi người trên thuyền chỉ có thể loángthoáng nhìn thấy bóng dáng của Phạm Nhàn, ngay cả người có nhãn lực sắc bénnhư Yến Tiểu Ất cũng không thấy rõ chi tiết tên mũi tên bắn trúng đối phương.Trên gương mặt năm tên cao thủ thân binh của Yến Tiểu Ất, đều lộ vẻ sợ hãi vàhoài nghi. Truy sát Phạm Nhàn cả một đêm, đến tận nơi này, lòng tin của mọingười đã dần dần mất đi.Làm sao trên thế giới này lại có người trượt được từ trên vách đá bóng loángcao hàng trăm trượng trượt xuống!Làm sao trên thế giới này lại có người bị Đại Đô Đốc bắn trúng một mũi têntoàn lực, nhưng chỉ lảo đảo một cái!Những cao thủ thân binh này đột nhiên nghĩ đến lai lịch người mà mìnhđuổi giết, nghĩ đến người có Thiên Mạch trong truyền thuyết, nghĩ đến rất nhiềuchuyện liên quan tới Phạm Nhàn.Trong lòng Yến Tiểu Ất không khỏi nảy sinh một chút cảm xúc xao động,nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, không lộ ra biến đổi trong nội tâm. Hắn vỗlan can thuyền, người đã bay tới bờ, trong rừng cây bên bờ mơ hồ vang lêntiếng truyền đến tiếng bầy ngựa lao phi nước đại.Năm cao thủ thân binh ở đuôi thuyền nhìn nhau một cái, gương mặt đầykiên định, lướt tới trên bờ.Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ binh từ trong rừng chạy tới, trao vật cưỡi chosáu người nhóm Yến Tiểu Ất.Không thể nói là Yến Tiểu Ất chuẩn bị không đầy đủ, chuyến này đến ĐạmChâu để vây giết, thực hiện đồng thời hai tuyến đường dưới nước và trên bộ, cótuấn mã đi lại, làm sao Phạm Nhàn có thể trốn thoát?Tiếng vó ngựa vang lên, đội ngũ truy sát Phạm Đề ti biến mất trong sươngmù bên bờ biển. Sau khi chiếc thuyền buồm màu trắng trên biển bị va chạm, nóbắt đầu từ từ chìm vào trong nước biển lạnh giá, trên mặt biển đâu đâu cũng làthi thể và tro cặn trôi nổi.Hồng Thường Thanh nhảy xuống, Phạm Nhàn cũng nhảy xuống, Yến TiểuẤt và đám thân binh của hắn cũng nhảy xuống, mười ba vạn lượng bạc trắngcũng chìm xuống.Truy bắt vẫn đang tiếp tục.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một ngày sau, trong rừng rậm nguyên thủy phía bắc Đạm Châu, phía saumột cây đại thụ, Phạm Nhàn mặc một bộ áo đen ngồi trên rêu xanh, miệng háhốc thở hổn hển, thỉnh thoảng lại đưa tay lau máu chảy ra từ khóe môi.Sau đó y nhẹ nhàng vuốt ve chấm nhỏ trên cái rương trong ngực, cõi lòngphát lạnh. Từ khi còn thiếu niên, y đã biết độ chắc chắn của cái rương này, bảnthân dùng dao găm màu đen mà Phí tiên sinh đưa cho cũng không thể lưu lạichút vết tích nào. Ai có mà ngờ nổi một mũi tên của Yến Tiểu Ất lại có thể lưudấu vết trên rương.Từ đó có thể thấy mũi tên của Yến Tiểu Ất mạnh mẽ đến mức nào.Nói vậy chắc những người kia cũng không ngờ mình dám trực tiếp ngăn cảnmũi tên đó, khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười. Có một cái rương như vậy trênngười, không lấy ra để đỡ đạn mới là đồ ngốc.Chẳng qua y cũng biết, mặc dù cái rương đã ngăn chặn mũi tên đâm vàothân thể, nhưng lại không thể ngănc ản lực chấn động cường đại và tiễn ý sắcbén hung ác kia, cho nên nội tạng của mình đã là thương càng thêm thương,chân khí cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.Cho nên tại rừng rậm phía bắc Đạm Châu, y đã bị đội ngũ truy đuổi của YếnTiểu Ất bao vây trong khu vực chưa đầy mười dặm.Có điều Phạm Nhàn không hề lo lắng, ngược lại sâu trong cõi lòng bắt đầumơ hồ hưng phấn. Y cố sức kiềm chế nhịp hít thở của mình, ngón tay nhẹ nhàngmở cái rương dài màu đen.Trong chiếc rương là những vật kim loại giản dị tự nhiên, thậm chí trông cóvẻ đơn sơ. Nhưng Phạm Nhàn lại biết , những món đồ kém xa thanh trườngcung quấn tơ vàng bá đạo mỹ lệ mà Yến Tiểu Ất cầm, lại chính là vũ khí đángsợ nhất trên thế giới này.Y nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó hai tay bắt đầu hoạt độngnhanh chóng trong chiếc rương, kèm theo một chuỗi âm thanh lách cách đơngiản mà tuyệt diệu, một món vũ khí không thuộc về thế giới này, đã bình tĩnhxuất hiện trong tay y.Lần trước khi vũ khí này xuất hiện trên thế gian đã trực tiếp gây ra cái chếtbí ẩn của hai vị thân vương Khánh Quốc, góp phần cho Thành Vương gia đăngcơ, cũng cho phép bệ hạ của Khánh Quốc hiện tại có cơ hội ngồi lên ghế rồng.Xét theo một góc độ nào đó mà nói, năm xưa Đại Ngụy bị diệt, tình hình thiênhạ biến đổi, Khánh Quốc trở nên cường đại... khởi nguồn cho tất cả mọi việcchính là từ khẩu M82A1 trong tay Phạm Nhàn lúc này.M82A1, một danh hiệu đơn giản, một chiếc rương màu đen, một báu vậttrong truyền thuyết.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không có gì bất ngờ, mũi tên hung hăng đâm thẳng vào sau lưng PhạmNhàn. Không, nói chính xác là đâm trúng chiếc rương màu đen mà Phạm Nhànđang cõng trên lưng!Trong sương mù trên bờ biển vang lên một tiếng kêu đau đớn, điểm đen kiadường như lảo đảo một chút, suýt nữa bị mũi tên này bắn ngã xuống đất, nhưngkhông hiểu vì sao, lại lập tức đạp đất bay lên, nhanh chóng chạy thẳng về phíaxa.Vẫn không chết?Vẫn không chết!Có sương mù dày đặc che khuất, mọi người trên thuyền chỉ có thể loángthoáng nhìn thấy bóng dáng của Phạm Nhàn, ngay cả người có nhãn lực sắc bénnhư Yến Tiểu Ất cũng không thấy rõ chi tiết tên mũi tên bắn trúng đối phương.Trên gương mặt năm tên cao thủ thân binh của Yến Tiểu Ất, đều lộ vẻ sợ hãi vàhoài nghi. Truy sát Phạm Nhàn cả một đêm, đến tận nơi này, lòng tin của mọingười đã dần dần mất đi.Làm sao trên thế giới này lại có người trượt được từ trên vách đá bóng loángcao hàng trăm trượng trượt xuống!Làm sao trên thế giới này lại có người bị Đại Đô Đốc bắn trúng một mũi têntoàn lực, nhưng chỉ lảo đảo một cái!Những cao thủ thân binh này đột nhiên nghĩ đến lai lịch người mà mìnhđuổi giết, nghĩ đến người có Thiên Mạch trong truyền thuyết, nghĩ đến rất nhiềuchuyện liên quan tới Phạm Nhàn.Trong lòng Yến Tiểu Ất không khỏi nảy sinh một chút cảm xúc xao động,nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, không lộ ra biến đổi trong nội tâm. Hắn vỗlan can thuyền, người đã bay tới bờ, trong rừng cây bên bờ mơ hồ vang lêntiếng truyền đến tiếng bầy ngựa lao phi nước đại.Năm cao thủ thân binh ở đuôi thuyền nhìn nhau một cái, gương mặt đầykiên định, lướt tới trên bờ.Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ binh từ trong rừng chạy tới, trao vật cưỡi chosáu người nhóm Yến Tiểu Ất.Không thể nói là Yến Tiểu Ất chuẩn bị không đầy đủ, chuyến này đến ĐạmChâu để vây giết, thực hiện đồng thời hai tuyến đường dưới nước và trên bộ, cótuấn mã đi lại, làm sao Phạm Nhàn có thể trốn thoát?Tiếng vó ngựa vang lên, đội ngũ truy sát Phạm Đề ti biến mất trong sươngmù bên bờ biển. Sau khi chiếc thuyền buồm màu trắng trên biển bị va chạm, nóbắt đầu từ từ chìm vào trong nước biển lạnh giá, trên mặt biển đâu đâu cũng làthi thể và tro cặn trôi nổi.Hồng Thường Thanh nhảy xuống, Phạm Nhàn cũng nhảy xuống, Yến TiểuẤt và đám thân binh của hắn cũng nhảy xuống, mười ba vạn lượng bạc trắngcũng chìm xuống.Truy bắt vẫn đang tiếp tục.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một ngày sau, trong rừng rậm nguyên thủy phía bắc Đạm Châu, phía saumột cây đại thụ, Phạm Nhàn mặc một bộ áo đen ngồi trên rêu xanh, miệng háhốc thở hổn hển, thỉnh thoảng lại đưa tay lau máu chảy ra từ khóe môi.Sau đó y nhẹ nhàng vuốt ve chấm nhỏ trên cái rương trong ngực, cõi lòngphát lạnh. Từ khi còn thiếu niên, y đã biết độ chắc chắn của cái rương này, bảnthân dùng dao găm màu đen mà Phí tiên sinh đưa cho cũng không thể lưu lạichút vết tích nào. Ai có mà ngờ nổi một mũi tên của Yến Tiểu Ất lại có thể lưudấu vết trên rương.Từ đó có thể thấy mũi tên của Yến Tiểu Ất mạnh mẽ đến mức nào.Nói vậy chắc những người kia cũng không ngờ mình dám trực tiếp ngăn cảnmũi tên đó, khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười. Có một cái rương như vậy trênngười, không lấy ra để đỡ đạn mới là đồ ngốc.Chẳng qua y cũng biết, mặc dù cái rương đã ngăn chặn mũi tên đâm vàothân thể, nhưng lại không thể ngănc ản lực chấn động cường đại và tiễn ý sắcbén hung ác kia, cho nên nội tạng của mình đã là thương càng thêm thương,chân khí cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.Cho nên tại rừng rậm phía bắc Đạm Châu, y đã bị đội ngũ truy đuổi của YếnTiểu Ất bao vây trong khu vực chưa đầy mười dặm.Có điều Phạm Nhàn không hề lo lắng, ngược lại sâu trong cõi lòng bắt đầumơ hồ hưng phấn. Y cố sức kiềm chế nhịp hít thở của mình, ngón tay nhẹ nhàngmở cái rương dài màu đen.Trong chiếc rương là những vật kim loại giản dị tự nhiên, thậm chí trông cóvẻ đơn sơ. Nhưng Phạm Nhàn lại biết , những món đồ kém xa thanh trườngcung quấn tơ vàng bá đạo mỹ lệ mà Yến Tiểu Ất cầm, lại chính là vũ khí đángsợ nhất trên thế giới này.Y nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó hai tay bắt đầu hoạt độngnhanh chóng trong chiếc rương, kèm theo một chuỗi âm thanh lách cách đơngiản mà tuyệt diệu, một món vũ khí không thuộc về thế giới này, đã bình tĩnhxuất hiện trong tay y.Lần trước khi vũ khí này xuất hiện trên thế gian đã trực tiếp gây ra cái chếtbí ẩn của hai vị thân vương Khánh Quốc, góp phần cho Thành Vương gia đăngcơ, cũng cho phép bệ hạ của Khánh Quốc hiện tại có cơ hội ngồi lên ghế rồng.Xét theo một góc độ nào đó mà nói, năm xưa Đại Ngụy bị diệt, tình hình thiênhạ biến đổi, Khánh Quốc trở nên cường đại... khởi nguồn cho tất cả mọi việcchính là từ khẩu M82A1 trong tay Phạm Nhàn lúc này.M82A1, một danh hiệu đơn giản, một chiếc rương màu đen, một báu vậttrong truyền thuyết.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Không có gì bất ngờ, mũi tên hung hăng đâm thẳng vào sau lưng PhạmNhàn. Không, nói chính xác là đâm trúng chiếc rương màu đen mà Phạm Nhànđang cõng trên lưng!Trong sương mù trên bờ biển vang lên một tiếng kêu đau đớn, điểm đen kiadường như lảo đảo một chút, suýt nữa bị mũi tên này bắn ngã xuống đất, nhưngkhông hiểu vì sao, lại lập tức đạp đất bay lên, nhanh chóng chạy thẳng về phíaxa.Vẫn không chết?Vẫn không chết!Có sương mù dày đặc che khuất, mọi người trên thuyền chỉ có thể loángthoáng nhìn thấy bóng dáng của Phạm Nhàn, ngay cả người có nhãn lực sắc bénnhư Yến Tiểu Ất cũng không thấy rõ chi tiết tên mũi tên bắn trúng đối phương.Trên gương mặt năm tên cao thủ thân binh của Yến Tiểu Ất, đều lộ vẻ sợ hãi vàhoài nghi. Truy sát Phạm Nhàn cả một đêm, đến tận nơi này, lòng tin của mọingười đã dần dần mất đi.Làm sao trên thế giới này lại có người trượt được từ trên vách đá bóng loángcao hàng trăm trượng trượt xuống!Làm sao trên thế giới này lại có người bị Đại Đô Đốc bắn trúng một mũi têntoàn lực, nhưng chỉ lảo đảo một cái!Những cao thủ thân binh này đột nhiên nghĩ đến lai lịch người mà mìnhđuổi giết, nghĩ đến người có Thiên Mạch trong truyền thuyết, nghĩ đến rất nhiềuchuyện liên quan tới Phạm Nhàn.Trong lòng Yến Tiểu Ất không khỏi nảy sinh một chút cảm xúc xao động,nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh lùng, không lộ ra biến đổi trong nội tâm. Hắn vỗlan can thuyền, người đã bay tới bờ, trong rừng cây bên bờ mơ hồ vang lêntiếng truyền đến tiếng bầy ngựa lao phi nước đại.Năm cao thủ thân binh ở đuôi thuyền nhìn nhau một cái, gương mặt đầykiên định, lướt tới trên bờ.Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ binh từ trong rừng chạy tới, trao vật cưỡi chosáu người nhóm Yến Tiểu Ất.Không thể nói là Yến Tiểu Ất chuẩn bị không đầy đủ, chuyến này đến ĐạmChâu để vây giết, thực hiện đồng thời hai tuyến đường dưới nước và trên bộ, cótuấn mã đi lại, làm sao Phạm Nhàn có thể trốn thoát?Tiếng vó ngựa vang lên, đội ngũ truy sát Phạm Đề ti biến mất trong sươngmù bên bờ biển. Sau khi chiếc thuyền buồm màu trắng trên biển bị va chạm, nóbắt đầu từ từ chìm vào trong nước biển lạnh giá, trên mặt biển đâu đâu cũng làthi thể và tro cặn trôi nổi.Hồng Thường Thanh nhảy xuống, Phạm Nhàn cũng nhảy xuống, Yến TiểuẤt và đám thân binh của hắn cũng nhảy xuống, mười ba vạn lượng bạc trắngcũng chìm xuống.Truy bắt vẫn đang tiếp tục.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một ngày sau, trong rừng rậm nguyên thủy phía bắc Đạm Châu, phía saumột cây đại thụ, Phạm Nhàn mặc một bộ áo đen ngồi trên rêu xanh, miệng háhốc thở hổn hển, thỉnh thoảng lại đưa tay lau máu chảy ra từ khóe môi.Sau đó y nhẹ nhàng vuốt ve chấm nhỏ trên cái rương trong ngực, cõi lòngphát lạnh. Từ khi còn thiếu niên, y đã biết độ chắc chắn của cái rương này, bảnthân dùng dao găm màu đen mà Phí tiên sinh đưa cho cũng không thể lưu lạichút vết tích nào. Ai có mà ngờ nổi một mũi tên của Yến Tiểu Ất lại có thể lưudấu vết trên rương.Từ đó có thể thấy mũi tên của Yến Tiểu Ất mạnh mẽ đến mức nào.Nói vậy chắc những người kia cũng không ngờ mình dám trực tiếp ngăn cảnmũi tên đó, khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười. Có một cái rương như vậy trênngười, không lấy ra để đỡ đạn mới là đồ ngốc.Chẳng qua y cũng biết, mặc dù cái rương đã ngăn chặn mũi tên đâm vàothân thể, nhưng lại không thể ngănc ản lực chấn động cường đại và tiễn ý sắcbén hung ác kia, cho nên nội tạng của mình đã là thương càng thêm thương,chân khí cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.Cho nên tại rừng rậm phía bắc Đạm Châu, y đã bị đội ngũ truy đuổi của YếnTiểu Ất bao vây trong khu vực chưa đầy mười dặm.Có điều Phạm Nhàn không hề lo lắng, ngược lại sâu trong cõi lòng bắt đầumơ hồ hưng phấn. Y cố sức kiềm chế nhịp hít thở của mình, ngón tay nhẹ nhàngmở cái rương dài màu đen.Trong chiếc rương là những vật kim loại giản dị tự nhiên, thậm chí trông cóvẻ đơn sơ. Nhưng Phạm Nhàn lại biết , những món đồ kém xa thanh trườngcung quấn tơ vàng bá đạo mỹ lệ mà Yến Tiểu Ất cầm, lại chính là vũ khí đángsợ nhất trên thế giới này.Y nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó hai tay bắt đầu hoạt độngnhanh chóng trong chiếc rương, kèm theo một chuỗi âm thanh lách cách đơngiản mà tuyệt diệu, một món vũ khí không thuộc về thế giới này, đã bình tĩnhxuất hiện trong tay y.Lần trước khi vũ khí này xuất hiện trên thế gian đã trực tiếp gây ra cái chếtbí ẩn của hai vị thân vương Khánh Quốc, góp phần cho Thành Vương gia đăngcơ, cũng cho phép bệ hạ của Khánh Quốc hiện tại có cơ hội ngồi lên ghế rồng.Xét theo một góc độ nào đó mà nói, năm xưa Đại Ngụy bị diệt, tình hình thiênhạ biến đổi, Khánh Quốc trở nên cường đại... khởi nguồn cho tất cả mọi việcchính là từ khẩu M82A1 trong tay Phạm Nhàn lúc này.M82A1, một danh hiệu đơn giản, một chiếc rương màu đen, một báu vậttrong truyền thuyết.