Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1205: Một phát súng đáng kinh ngạc 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xử lý xong mọi việc, Phạm Nhàn đóng chiếc rương lại, ôm khẩu súng vàotrong ngực, nghỉ ngơi một chút, nhưng dù sao cũng không thể chuyển vào trạngthái minh tưởng chân chính. Thứ nhất là vì Yến Tiểu Ất trong rừng núi phía sautựa như một con hổ điên, bám sát lấy mình; thứ hai là cảm giác tiếp xúc với kimloại trong ngực, khiến tinh thần của y hơi phân tán.Y cảm thấy dường như không phải mình đang ở Khánh Quốc, không phải ởtrong thế giới này, mà cứ như trở lại trong thế giới cũ đã lâu ngày không gặp,trong núi rừng Vân Nam, liều mạng chiến đấu cùng đám lính đánh thuê hungác.Loại cảm giác hoang đường này, khiến tâm hồn của y trở nên hơi méo mó.Có điều cảm giác mệt mỏi mãnh liệt và phấn khích kỳ vọng vào chuyện tiếptheo, khiến y không thể ném khẩu súng này đi.Chạy trốn từ bờ biển đến nơi này, Phạm Nhàn suốt chặng đường chưa có cơhội phản kích, có lẽ là do tính cẩn thận từ trong xương tủy phát tác, y cứ thếmang cái rương sau lưng chạy vào trong rừng rậm. Lúc đi ngang qua ĐạmChâu, y sợ đem lại tai họa không lường được cho bách tính và tổ mẫu trongthành, đương nhiên không thể đi vào cầu viện, kéo thành một đường vòng cungra phía xa, dẫn đoàn người Yến Tiểu Ất tới núi rừng phía sau vách núi.Cảnh tượng lắp súng lúc trước đã chứng minh những năm gần đây PhạmNhàn không bỏ qua việc huấn luyện này, còn nhớ ban đêm ở Thương Sơn khimới cưới, hàng đêm y luôn cầm súng lên Tuyết Sơn luyện tập, cho nên tronglòng y tràn ngập lòng tin.Nếu nói Yến Tiểu Ất là cường giả phát huy tối đa uy lực của binh khí lạnhviễn trình, thế thì Phạm Nhàn chính là người mới, đã cố gắng huấn luyện đã lâu,lần đầu tiên thử ám sát ở khoảng cách xa.Đây là một lần quyết đấu giữa hai nềm văn minh binh khí lạnh đỉnh cao vàthuốc súng.Mà loại so sánh này, ngay từ đầu đã là không công bằng.o O oMột tiếng bụp vang!Một mũi tên hung hăng đóng đinh vào gốc đại thụ mà Phạm Nhàn đang dựavào.Nhưng Phạm Nhàn lại không hề mở mắt ra, cũng không thực hiện bất cứđộng tác phòng ngự nào. Y biết đám người mà Yến Tiểu Ất dẫn theo đó cũng lànhững cao thủ trong việc sử dụng cung tên truy tung. Nghe tiếng tên, y đã biếtYến Tiểu Ất đang ở trên sườn núi đối diện, chăm chú quan sát mọi động tĩnh ởphía này, hai bên cách nhau rất xa.Những đợt thăm dò nho nhỏ như vậy không thể khiến y ngu ngốc đến mứcđể thân hình.Không biết đã điều chỉnh hơi thở bao lâu, Phạm Nhàn mở cả hai mắt, nhậnthức được tình trạng cơ thể của mình. Trong cuộc chiến ám sát phức tạp vànguy hiểm trong rừng núi như thế này, không thể nghỉ ngơi đầy đủ thì khó lònghồi phục nguyên khí. Y không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây.Hắn buộc lại chiếc rương màu đen trên người, dùng đao cắt một ít lá cây dâyleo để ngụy trang, cẩn thận kiểm tra năm cơ quan loại nhỏ mình lưu lại trước vàsau gốc cây, tay phải cầm khẩu súng bắn tỉa nặng nề, mượn gốc đại thụ che lấp,cẩn thận từng chút một bước lên núi.Nghĩ đến những người chết trong đêm qua, Phạm Nhàn vừa leo lên vừa liếmliếm bờ môi khô khốc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu như không phải bị ép đến bước đường cùng, Phạm Nhàn tuyệt đốikhông nghĩ đến việc sử dụng chiếc rương đen. Ban đầu khi theo bệ hạ đi làm lễtế trời ở Đại Đông sơn, cứ nghĩ bệ hạ đang bố trí bẫy người, cho nên y đã đặtchiếc rương ở trên thuyền.Chiếc rương vẫn luôn ở trên thuyền, vẫn luôn bị mười ba vạn lượng bạctrắng bao quanh, công khai đặt trong ở sảnh chính của Hoa Viên ở Tô Châu,đón nhận ánh mắt quan sát của mọi người. Hoàng đế và Trần Bình Bình, thaothức suy nghĩ về chiếc rương này, nhưng ai ngờ được Phạm Nhàn lại chọn mộtvị trí như vậy để cất giấu.Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không chỉ đối với người màđối với chiếc rương này cũng vậy.Lúc này y muốn lên núi, bởi vì anh hiểu rõ, đối với trận đánh lén khôngcông bằng này, ưu thế lớn nhất của mình chính là Yến Tiểu Ất hoàn toàn khôngbiết mình sở hữu vũ khí gì, không có chút nhận thúc nào về sự khủng khiế củavũ khí nóng.Ở khoảng cách năm trăm mét, Yến Tiểu Ất chỉ có nước bị mình đánh, màmột khi Yến Tiểu Ất đột nhập vào trong vòng ba trăm mét, với tốc độ và thầnuy từ tiễn pháp của Yến Tiểu Ất, chỉ e Phạm Nhàn còn không dám ngẩng đầulên, chứ đừng nói là nhắm vào mục tiêu? Cho nên y phải kéo giãn khoảng cáchvới Yến Tiểu Ất, đồng thời chờ Yến Tiểu Ất xuất hiện trong tầm mắt của mình.Cho nên sau khi lấy được cái rương trên thuyền, Phạm Nhàn không tìm cơhội phản kích ngay lập tức, chính là vì y biết rõ Yến Tiểu Ất không cần nhắmbắn cũng có thể thi triển liền mười ba mũi tên chỉ trong một giây, còn mình phíanhắm một lúc lâu, mới có thể... miễn cưỡng bắn một phát súng. Nếu bắn lungtung trên bờ biển, chắc chắn mình sẽ trở thành người “xuyên việt” chết uất ứcnhất từ trước tới nay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xử lý xong mọi việc, Phạm Nhàn đóng chiếc rương lại, ôm khẩu súng vàotrong ngực, nghỉ ngơi một chút, nhưng dù sao cũng không thể chuyển vào trạngthái minh tưởng chân chính. Thứ nhất là vì Yến Tiểu Ất trong rừng núi phía sautựa như một con hổ điên, bám sát lấy mình; thứ hai là cảm giác tiếp xúc với kimloại trong ngực, khiến tinh thần của y hơi phân tán.Y cảm thấy dường như không phải mình đang ở Khánh Quốc, không phải ởtrong thế giới này, mà cứ như trở lại trong thế giới cũ đã lâu ngày không gặp,trong núi rừng Vân Nam, liều mạng chiến đấu cùng đám lính đánh thuê hungác.Loại cảm giác hoang đường này, khiến tâm hồn của y trở nên hơi méo mó.Có điều cảm giác mệt mỏi mãnh liệt và phấn khích kỳ vọng vào chuyện tiếptheo, khiến y không thể ném khẩu súng này đi.Chạy trốn từ bờ biển đến nơi này, Phạm Nhàn suốt chặng đường chưa có cơhội phản kích, có lẽ là do tính cẩn thận từ trong xương tủy phát tác, y cứ thếmang cái rương sau lưng chạy vào trong rừng rậm. Lúc đi ngang qua ĐạmChâu, y sợ đem lại tai họa không lường được cho bách tính và tổ mẫu trongthành, đương nhiên không thể đi vào cầu viện, kéo thành một đường vòng cungra phía xa, dẫn đoàn người Yến Tiểu Ất tới núi rừng phía sau vách núi.Cảnh tượng lắp súng lúc trước đã chứng minh những năm gần đây PhạmNhàn không bỏ qua việc huấn luyện này, còn nhớ ban đêm ở Thương Sơn khimới cưới, hàng đêm y luôn cầm súng lên Tuyết Sơn luyện tập, cho nên tronglòng y tràn ngập lòng tin.Nếu nói Yến Tiểu Ất là cường giả phát huy tối đa uy lực của binh khí lạnhviễn trình, thế thì Phạm Nhàn chính là người mới, đã cố gắng huấn luyện đã lâu,lần đầu tiên thử ám sát ở khoảng cách xa.Đây là một lần quyết đấu giữa hai nềm văn minh binh khí lạnh đỉnh cao vàthuốc súng.Mà loại so sánh này, ngay từ đầu đã là không công bằng.o O oMột tiếng bụp vang!Một mũi tên hung hăng đóng đinh vào gốc đại thụ mà Phạm Nhàn đang dựavào.Nhưng Phạm Nhàn lại không hề mở mắt ra, cũng không thực hiện bất cứđộng tác phòng ngự nào. Y biết đám người mà Yến Tiểu Ất dẫn theo đó cũng lànhững cao thủ trong việc sử dụng cung tên truy tung. Nghe tiếng tên, y đã biếtYến Tiểu Ất đang ở trên sườn núi đối diện, chăm chú quan sát mọi động tĩnh ởphía này, hai bên cách nhau rất xa.Những đợt thăm dò nho nhỏ như vậy không thể khiến y ngu ngốc đến mứcđể thân hình.Không biết đã điều chỉnh hơi thở bao lâu, Phạm Nhàn mở cả hai mắt, nhậnthức được tình trạng cơ thể của mình. Trong cuộc chiến ám sát phức tạp vànguy hiểm trong rừng núi như thế này, không thể nghỉ ngơi đầy đủ thì khó lònghồi phục nguyên khí. Y không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây.Hắn buộc lại chiếc rương màu đen trên người, dùng đao cắt một ít lá cây dâyleo để ngụy trang, cẩn thận kiểm tra năm cơ quan loại nhỏ mình lưu lại trước vàsau gốc cây, tay phải cầm khẩu súng bắn tỉa nặng nề, mượn gốc đại thụ che lấp,cẩn thận từng chút một bước lên núi.Nghĩ đến những người chết trong đêm qua, Phạm Nhàn vừa leo lên vừa liếmliếm bờ môi khô khốc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu như không phải bị ép đến bước đường cùng, Phạm Nhàn tuyệt đốikhông nghĩ đến việc sử dụng chiếc rương đen. Ban đầu khi theo bệ hạ đi làm lễtế trời ở Đại Đông sơn, cứ nghĩ bệ hạ đang bố trí bẫy người, cho nên y đã đặtchiếc rương ở trên thuyền.Chiếc rương vẫn luôn ở trên thuyền, vẫn luôn bị mười ba vạn lượng bạctrắng bao quanh, công khai đặt trong ở sảnh chính của Hoa Viên ở Tô Châu,đón nhận ánh mắt quan sát của mọi người. Hoàng đế và Trần Bình Bình, thaothức suy nghĩ về chiếc rương này, nhưng ai ngờ được Phạm Nhàn lại chọn mộtvị trí như vậy để cất giấu.Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không chỉ đối với người màđối với chiếc rương này cũng vậy.Lúc này y muốn lên núi, bởi vì anh hiểu rõ, đối với trận đánh lén khôngcông bằng này, ưu thế lớn nhất của mình chính là Yến Tiểu Ất hoàn toàn khôngbiết mình sở hữu vũ khí gì, không có chút nhận thúc nào về sự khủng khiế củavũ khí nóng.Ở khoảng cách năm trăm mét, Yến Tiểu Ất chỉ có nước bị mình đánh, màmột khi Yến Tiểu Ất đột nhập vào trong vòng ba trăm mét, với tốc độ và thầnuy từ tiễn pháp của Yến Tiểu Ất, chỉ e Phạm Nhàn còn không dám ngẩng đầulên, chứ đừng nói là nhắm vào mục tiêu? Cho nên y phải kéo giãn khoảng cáchvới Yến Tiểu Ất, đồng thời chờ Yến Tiểu Ất xuất hiện trong tầm mắt của mình.Cho nên sau khi lấy được cái rương trên thuyền, Phạm Nhàn không tìm cơhội phản kích ngay lập tức, chính là vì y biết rõ Yến Tiểu Ất không cần nhắmbắn cũng có thể thi triển liền mười ba mũi tên chỉ trong một giây, còn mình phíanhắm một lúc lâu, mới có thể... miễn cưỡng bắn một phát súng. Nếu bắn lungtung trên bờ biển, chắc chắn mình sẽ trở thành người “xuyên việt” chết uất ứcnhất từ trước tới nay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xử lý xong mọi việc, Phạm Nhàn đóng chiếc rương lại, ôm khẩu súng vàotrong ngực, nghỉ ngơi một chút, nhưng dù sao cũng không thể chuyển vào trạngthái minh tưởng chân chính. Thứ nhất là vì Yến Tiểu Ất trong rừng núi phía sautựa như một con hổ điên, bám sát lấy mình; thứ hai là cảm giác tiếp xúc với kimloại trong ngực, khiến tinh thần của y hơi phân tán.Y cảm thấy dường như không phải mình đang ở Khánh Quốc, không phải ởtrong thế giới này, mà cứ như trở lại trong thế giới cũ đã lâu ngày không gặp,trong núi rừng Vân Nam, liều mạng chiến đấu cùng đám lính đánh thuê hungác.Loại cảm giác hoang đường này, khiến tâm hồn của y trở nên hơi méo mó.Có điều cảm giác mệt mỏi mãnh liệt và phấn khích kỳ vọng vào chuyện tiếptheo, khiến y không thể ném khẩu súng này đi.Chạy trốn từ bờ biển đến nơi này, Phạm Nhàn suốt chặng đường chưa có cơhội phản kích, có lẽ là do tính cẩn thận từ trong xương tủy phát tác, y cứ thếmang cái rương sau lưng chạy vào trong rừng rậm. Lúc đi ngang qua ĐạmChâu, y sợ đem lại tai họa không lường được cho bách tính và tổ mẫu trongthành, đương nhiên không thể đi vào cầu viện, kéo thành một đường vòng cungra phía xa, dẫn đoàn người Yến Tiểu Ất tới núi rừng phía sau vách núi.Cảnh tượng lắp súng lúc trước đã chứng minh những năm gần đây PhạmNhàn không bỏ qua việc huấn luyện này, còn nhớ ban đêm ở Thương Sơn khimới cưới, hàng đêm y luôn cầm súng lên Tuyết Sơn luyện tập, cho nên tronglòng y tràn ngập lòng tin.Nếu nói Yến Tiểu Ất là cường giả phát huy tối đa uy lực của binh khí lạnhviễn trình, thế thì Phạm Nhàn chính là người mới, đã cố gắng huấn luyện đã lâu,lần đầu tiên thử ám sát ở khoảng cách xa.Đây là một lần quyết đấu giữa hai nềm văn minh binh khí lạnh đỉnh cao vàthuốc súng.Mà loại so sánh này, ngay từ đầu đã là không công bằng.o O oMột tiếng bụp vang!Một mũi tên hung hăng đóng đinh vào gốc đại thụ mà Phạm Nhàn đang dựavào.Nhưng Phạm Nhàn lại không hề mở mắt ra, cũng không thực hiện bất cứđộng tác phòng ngự nào. Y biết đám người mà Yến Tiểu Ất dẫn theo đó cũng lànhững cao thủ trong việc sử dụng cung tên truy tung. Nghe tiếng tên, y đã biếtYến Tiểu Ất đang ở trên sườn núi đối diện, chăm chú quan sát mọi động tĩnh ởphía này, hai bên cách nhau rất xa.Những đợt thăm dò nho nhỏ như vậy không thể khiến y ngu ngốc đến mứcđể thân hình.Không biết đã điều chỉnh hơi thở bao lâu, Phạm Nhàn mở cả hai mắt, nhậnthức được tình trạng cơ thể của mình. Trong cuộc chiến ám sát phức tạp vànguy hiểm trong rừng núi như thế này, không thể nghỉ ngơi đầy đủ thì khó lònghồi phục nguyên khí. Y không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây.Hắn buộc lại chiếc rương màu đen trên người, dùng đao cắt một ít lá cây dâyleo để ngụy trang, cẩn thận kiểm tra năm cơ quan loại nhỏ mình lưu lại trước vàsau gốc cây, tay phải cầm khẩu súng bắn tỉa nặng nề, mượn gốc đại thụ che lấp,cẩn thận từng chút một bước lên núi.Nghĩ đến những người chết trong đêm qua, Phạm Nhàn vừa leo lên vừa liếmliếm bờ môi khô khốc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nếu như không phải bị ép đến bước đường cùng, Phạm Nhàn tuyệt đốikhông nghĩ đến việc sử dụng chiếc rương đen. Ban đầu khi theo bệ hạ đi làm lễtế trời ở Đại Đông sơn, cứ nghĩ bệ hạ đang bố trí bẫy người, cho nên y đã đặtchiếc rương ở trên thuyền.Chiếc rương vẫn luôn ở trên thuyền, vẫn luôn bị mười ba vạn lượng bạctrắng bao quanh, công khai đặt trong ở sảnh chính của Hoa Viên ở Tô Châu,đón nhận ánh mắt quan sát của mọi người. Hoàng đế và Trần Bình Bình, thaothức suy nghĩ về chiếc rương này, nhưng ai ngờ được Phạm Nhàn lại chọn mộtvị trí như vậy để cất giấu.Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không chỉ đối với người màđối với chiếc rương này cũng vậy.Lúc này y muốn lên núi, bởi vì anh hiểu rõ, đối với trận đánh lén khôngcông bằng này, ưu thế lớn nhất của mình chính là Yến Tiểu Ất hoàn toàn khôngbiết mình sở hữu vũ khí gì, không có chút nhận thúc nào về sự khủng khiế củavũ khí nóng.Ở khoảng cách năm trăm mét, Yến Tiểu Ất chỉ có nước bị mình đánh, màmột khi Yến Tiểu Ất đột nhập vào trong vòng ba trăm mét, với tốc độ và thầnuy từ tiễn pháp của Yến Tiểu Ất, chỉ e Phạm Nhàn còn không dám ngẩng đầulên, chứ đừng nói là nhắm vào mục tiêu? Cho nên y phải kéo giãn khoảng cáchvới Yến Tiểu Ất, đồng thời chờ Yến Tiểu Ất xuất hiện trong tầm mắt của mình.Cho nên sau khi lấy được cái rương trên thuyền, Phạm Nhàn không tìm cơhội phản kích ngay lập tức, chính là vì y biết rõ Yến Tiểu Ất không cần nhắmbắn cũng có thể thi triển liền mười ba mũi tên chỉ trong một giây, còn mình phíanhắm một lúc lâu, mới có thể... miễn cưỡng bắn một phát súng. Nếu bắn lungtung trên bờ biển, chắc chắn mình sẽ trở thành người “xuyên việt” chết uất ứcnhất từ trước tới nay.