Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1208: Một phát súng đáng kinh ngạc 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không có thời gian quan sát dị tượng trên cây kia, cũng khôngcó thời gian vui mừng vì mình không bỏ cái rương trên lưng, ngay cả máu tươiở khóe môi y cũng không lau được, đã bắt đầu chạy trốn một lần nữa. Dựa vàochân khí bá đạo của bản thân, chèo chống thân thể mệt mỏi, chạy như điên vềphía đỉnh núi.Từ lúc Yến Tiểu Ất biến mất trong ống ngắm, không đến năm giây sau đãmò vào trong phạm vi trăm trượng quanh mình, loại thân pháp này, khả nănghành động khủng khiếp này, thật sự khiến Phạm Nhàn phát lạnh.Chỉ chốc lát sau, Yến Tiểu Ất mặc một bộ giáp nhẹ, uyển chuyển như thiênthần hiện thân phía sau gốc đại thụ này. Chỉ có điều lúc này trên người hắn dínhđầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.Yến Tiểu Ất lạnh lùng quan sát trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục truy đuổi.Nhưng bước chân vừa di chuyển, hắn lại vô thức lần nữa nằm rạp xuống trongbụi cỏ.Hắn cảm nhận được một luồng nguy hiểm khiến hắn phát lạnh, lúc trước đãsuýt chút nữa khóa chặt bản thân.Yến Tiểu Ất đã từng cảm nhận được loại khí tức này, đó là lúc trong đườngphố kinh đô đầy sương mù.Nhưng điều khiến hắn hoài nghi là, có thể khóa chặt lấy mình từ khoảngcách xa đến vậy, trừ phi... Phạm Nhàn đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư, hoặcgiống như chính mình, có cung thần trợ giúp.Nhưng hắn vẫn cẩn thận nằm trong bụi cỏ.Phạm Nhàn quỳ gối ngắm bắn, phát hiện mục tiêu luôn giấu trong góc chết,không khỏi thầm chửi vài câu, thu hồi súng bắn tỉa, nuốt trôi vị máu tanh trongmiệng, chồm lên đỉnh núi..o O o.Phía bắc Đạm Châu toàn núi cao, nhưng có lẽ không ai biết, chính ngọn núihùng vĩ mà Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn đang ám sát lẫn nhau này, lại có đỉnh làmột mảnh đất bằng phẳng. Trên đỉnh núi bằng phẳng như thảo nguyên, rất kỳdiệu là tới một gốc đại thụ cũng không có, chỉ có cỏ dài hơn đầu gối một người,như một tấm thảm màu xanh trải rộng bát ngát.Thảm cỏ trên đỉnh núi kỳ dị ấy trải dài đến tận vách núi.Trong bụi cỏ bên vách núi, Phạm Nhàn đã bố trí xong giá đỡ, đặt cái rươngmàu đen thật ổn định bên cạnh mình, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh. Y biếtmình không còn lối thoát, dù có cõng rương đi dọc theo vách núi bò xuống,nhưng bây giờ đang là ban ngày, nếu Yến Tiểu Ất cầm cung bắn xuống, mìnhchỉ còn một con đường chết.Hơn nữa, y cũng không muốn chạy trốn nữa. Người chuyển sinh cầm trongtay một cây súng ngắm, lại bị người nguyên thủy cầm cung tên đuổi giết, lại cònbị đuổi giết đến mức khốn khổ như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ. Nếu chết nhưvậy, những vị tiên hiền trong cõi u minh chắc sẽ cười đến chết,, đặc biệt là vị họDiệp kia.Có điều, thông qua kính ngắm quang học vẫn không thể bắt được bóng dángcủa Yến Tiểu Ất. Trên trán y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh - Y giấu mình rất tốt,nhưng khu vực đại khái đã bị Yến Tiểu Ất nắm giữ. Phía cuối bãi cỏ gần váchnúi chỉ có một khoảnh đất lớn như vậy, thể nào Yến Tiểu Ất cũng tiếp cận mình.Càng gần Yến Tiểu Ất, cơ hội thắng của mình càng nhỏ.o O oCuối cùng Yến Tiểu Ất cuối cũng để lộ bóng dáng, như một con diều hâu, dichuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ trong bụi cỏ. Rất rõ ràng, cho dù hắn không biếtPhạm Nhàn đang cầm cái gì trên tay, nhưng hắn hoàn toàn hiểu đối phương cóthứ đe dọa được mình.Ống ngắm trên súng của Phạm Nhàn nhô ra từ bụi cỏ, liên tục đong đưa qualại, nhưng mãi không thể khóa chặt bóng dáng đang nhanh chóng tiến về phíatrước.Mặc dù đối phương lúc tiến lên, lúc lui lại, dường như đang vẽ thành mộtquỹ đạo xoắn ốc, nhưng Phạm Nhàn biết rõ hơn bất cứ ai, trước sau gì quỹ đạoxoắn ốc cùng sẽ tiến lên, Yến Tiểu Ất đang từng bước từng bước thu hẹpkhoảng cách giữa hắn và Phạm Nhàn.Còn năm trăm thước.Mồ hôi trên trán Phạm Nhàn đổ ra ngày càng nhanh, dần dần làm ướt đôimắt của y.Còn bốn trăm mét.Phạm Nhàn dần dần có cảm giác bất lực dần lên, giống như cảm giác từngnắm giữ cả thiên hạ trong tay, sau đó nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. y không cáchnào bắn trúng Yến Tiểu Ất chỉ bằng một phát... Còn Yến Tiểu Ất, chỉ cần tiếnthêm chút nữa, chắc chắn có thể sử dụng mũi tên trong tay biến Phạm Nhànthành con nhím.Còn ba trăm năm mươi mét.Nếu Yến Tiểu Ất thật sự tiếp cận, với tình trạng của Phạm Nhàn lúc này,chắc chắn không có cách nào thoát khỏi tầm tay một cường giả cửu phẩmthượng.Cho đến thời điểm này, Phạm Nhàn cuối cùng cũng đã nhận ra ý nghĩa củakhẩu súng ngắm mình đang cầm, đó chính là —— kchẳng hông có ý nghĩa gìcả! Một loại vũ khí có cường đại hơn nữa, cuối cùng vẫn phải xem người nắmgiữ nó là ai. Ý định dựa vào một khẩu súng ngắm là có thể quét ngang thiên hạ,thực ra chỉ là mơ mộng của kẻ mê muội.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không có thời gian quan sát dị tượng trên cây kia, cũng khôngcó thời gian vui mừng vì mình không bỏ cái rương trên lưng, ngay cả máu tươiở khóe môi y cũng không lau được, đã bắt đầu chạy trốn một lần nữa. Dựa vàochân khí bá đạo của bản thân, chèo chống thân thể mệt mỏi, chạy như điên vềphía đỉnh núi.Từ lúc Yến Tiểu Ất biến mất trong ống ngắm, không đến năm giây sau đãmò vào trong phạm vi trăm trượng quanh mình, loại thân pháp này, khả nănghành động khủng khiếp này, thật sự khiến Phạm Nhàn phát lạnh.Chỉ chốc lát sau, Yến Tiểu Ất mặc một bộ giáp nhẹ, uyển chuyển như thiênthần hiện thân phía sau gốc đại thụ này. Chỉ có điều lúc này trên người hắn dínhđầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.Yến Tiểu Ất lạnh lùng quan sát trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục truy đuổi.Nhưng bước chân vừa di chuyển, hắn lại vô thức lần nữa nằm rạp xuống trongbụi cỏ.Hắn cảm nhận được một luồng nguy hiểm khiến hắn phát lạnh, lúc trước đãsuýt chút nữa khóa chặt bản thân.Yến Tiểu Ất đã từng cảm nhận được loại khí tức này, đó là lúc trong đườngphố kinh đô đầy sương mù.Nhưng điều khiến hắn hoài nghi là, có thể khóa chặt lấy mình từ khoảngcách xa đến vậy, trừ phi... Phạm Nhàn đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư, hoặcgiống như chính mình, có cung thần trợ giúp.Nhưng hắn vẫn cẩn thận nằm trong bụi cỏ.Phạm Nhàn quỳ gối ngắm bắn, phát hiện mục tiêu luôn giấu trong góc chết,không khỏi thầm chửi vài câu, thu hồi súng bắn tỉa, nuốt trôi vị máu tanh trongmiệng, chồm lên đỉnh núi..o O o.Phía bắc Đạm Châu toàn núi cao, nhưng có lẽ không ai biết, chính ngọn núihùng vĩ mà Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn đang ám sát lẫn nhau này, lại có đỉnh làmột mảnh đất bằng phẳng. Trên đỉnh núi bằng phẳng như thảo nguyên, rất kỳdiệu là tới một gốc đại thụ cũng không có, chỉ có cỏ dài hơn đầu gối một người,như một tấm thảm màu xanh trải rộng bát ngát.Thảm cỏ trên đỉnh núi kỳ dị ấy trải dài đến tận vách núi.Trong bụi cỏ bên vách núi, Phạm Nhàn đã bố trí xong giá đỡ, đặt cái rươngmàu đen thật ổn định bên cạnh mình, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh. Y biếtmình không còn lối thoát, dù có cõng rương đi dọc theo vách núi bò xuống,nhưng bây giờ đang là ban ngày, nếu Yến Tiểu Ất cầm cung bắn xuống, mìnhchỉ còn một con đường chết.Hơn nữa, y cũng không muốn chạy trốn nữa. Người chuyển sinh cầm trongtay một cây súng ngắm, lại bị người nguyên thủy cầm cung tên đuổi giết, lại cònbị đuổi giết đến mức khốn khổ như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ. Nếu chết nhưvậy, những vị tiên hiền trong cõi u minh chắc sẽ cười đến chết,, đặc biệt là vị họDiệp kia.Có điều, thông qua kính ngắm quang học vẫn không thể bắt được bóng dángcủa Yến Tiểu Ất. Trên trán y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh - Y giấu mình rất tốt,nhưng khu vực đại khái đã bị Yến Tiểu Ất nắm giữ. Phía cuối bãi cỏ gần váchnúi chỉ có một khoảnh đất lớn như vậy, thể nào Yến Tiểu Ất cũng tiếp cận mình.Càng gần Yến Tiểu Ất, cơ hội thắng của mình càng nhỏ.o O oCuối cùng Yến Tiểu Ất cuối cũng để lộ bóng dáng, như một con diều hâu, dichuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ trong bụi cỏ. Rất rõ ràng, cho dù hắn không biếtPhạm Nhàn đang cầm cái gì trên tay, nhưng hắn hoàn toàn hiểu đối phương cóthứ đe dọa được mình.Ống ngắm trên súng của Phạm Nhàn nhô ra từ bụi cỏ, liên tục đong đưa qualại, nhưng mãi không thể khóa chặt bóng dáng đang nhanh chóng tiến về phíatrước.Mặc dù đối phương lúc tiến lên, lúc lui lại, dường như đang vẽ thành mộtquỹ đạo xoắn ốc, nhưng Phạm Nhàn biết rõ hơn bất cứ ai, trước sau gì quỹ đạoxoắn ốc cùng sẽ tiến lên, Yến Tiểu Ất đang từng bước từng bước thu hẹpkhoảng cách giữa hắn và Phạm Nhàn.Còn năm trăm thước.Mồ hôi trên trán Phạm Nhàn đổ ra ngày càng nhanh, dần dần làm ướt đôimắt của y.Còn bốn trăm mét.Phạm Nhàn dần dần có cảm giác bất lực dần lên, giống như cảm giác từngnắm giữ cả thiên hạ trong tay, sau đó nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. y không cáchnào bắn trúng Yến Tiểu Ất chỉ bằng một phát... Còn Yến Tiểu Ất, chỉ cần tiếnthêm chút nữa, chắc chắn có thể sử dụng mũi tên trong tay biến Phạm Nhànthành con nhím.Còn ba trăm năm mươi mét.Nếu Yến Tiểu Ất thật sự tiếp cận, với tình trạng của Phạm Nhàn lúc này,chắc chắn không có cách nào thoát khỏi tầm tay một cường giả cửu phẩmthượng.Cho đến thời điểm này, Phạm Nhàn cuối cùng cũng đã nhận ra ý nghĩa củakhẩu súng ngắm mình đang cầm, đó chính là —— kchẳng hông có ý nghĩa gìcả! Một loại vũ khí có cường đại hơn nữa, cuối cùng vẫn phải xem người nắmgiữ nó là ai. Ý định dựa vào một khẩu súng ngắm là có thể quét ngang thiên hạ,thực ra chỉ là mơ mộng của kẻ mê muội.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không có thời gian quan sát dị tượng trên cây kia, cũng khôngcó thời gian vui mừng vì mình không bỏ cái rương trên lưng, ngay cả máu tươiở khóe môi y cũng không lau được, đã bắt đầu chạy trốn một lần nữa. Dựa vàochân khí bá đạo của bản thân, chèo chống thân thể mệt mỏi, chạy như điên vềphía đỉnh núi.Từ lúc Yến Tiểu Ất biến mất trong ống ngắm, không đến năm giây sau đãmò vào trong phạm vi trăm trượng quanh mình, loại thân pháp này, khả nănghành động khủng khiếp này, thật sự khiến Phạm Nhàn phát lạnh.Chỉ chốc lát sau, Yến Tiểu Ất mặc một bộ giáp nhẹ, uyển chuyển như thiênthần hiện thân phía sau gốc đại thụ này. Chỉ có điều lúc này trên người hắn dínhđầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.Yến Tiểu Ất lạnh lùng quan sát trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục truy đuổi.Nhưng bước chân vừa di chuyển, hắn lại vô thức lần nữa nằm rạp xuống trongbụi cỏ.Hắn cảm nhận được một luồng nguy hiểm khiến hắn phát lạnh, lúc trước đãsuýt chút nữa khóa chặt bản thân.Yến Tiểu Ất đã từng cảm nhận được loại khí tức này, đó là lúc trong đườngphố kinh đô đầy sương mù.Nhưng điều khiến hắn hoài nghi là, có thể khóa chặt lấy mình từ khoảngcách xa đến vậy, trừ phi... Phạm Nhàn đã đạt đến cảnh giới Đại tông sư, hoặcgiống như chính mình, có cung thần trợ giúp.Nhưng hắn vẫn cẩn thận nằm trong bụi cỏ.Phạm Nhàn quỳ gối ngắm bắn, phát hiện mục tiêu luôn giấu trong góc chết,không khỏi thầm chửi vài câu, thu hồi súng bắn tỉa, nuốt trôi vị máu tanh trongmiệng, chồm lên đỉnh núi..o O o.Phía bắc Đạm Châu toàn núi cao, nhưng có lẽ không ai biết, chính ngọn núihùng vĩ mà Yến Tiểu Ất và Phạm Nhàn đang ám sát lẫn nhau này, lại có đỉnh làmột mảnh đất bằng phẳng. Trên đỉnh núi bằng phẳng như thảo nguyên, rất kỳdiệu là tới một gốc đại thụ cũng không có, chỉ có cỏ dài hơn đầu gối một người,như một tấm thảm màu xanh trải rộng bát ngát.Thảm cỏ trên đỉnh núi kỳ dị ấy trải dài đến tận vách núi.Trong bụi cỏ bên vách núi, Phạm Nhàn đã bố trí xong giá đỡ, đặt cái rươngmàu đen thật ổn định bên cạnh mình, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh. Y biếtmình không còn lối thoát, dù có cõng rương đi dọc theo vách núi bò xuống,nhưng bây giờ đang là ban ngày, nếu Yến Tiểu Ất cầm cung bắn xuống, mìnhchỉ còn một con đường chết.Hơn nữa, y cũng không muốn chạy trốn nữa. Người chuyển sinh cầm trongtay một cây súng ngắm, lại bị người nguyên thủy cầm cung tên đuổi giết, lại cònbị đuổi giết đến mức khốn khổ như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ. Nếu chết nhưvậy, những vị tiên hiền trong cõi u minh chắc sẽ cười đến chết,, đặc biệt là vị họDiệp kia.Có điều, thông qua kính ngắm quang học vẫn không thể bắt được bóng dángcủa Yến Tiểu Ất. Trên trán y bắt đầu đổ mồ hôi lạnh - Y giấu mình rất tốt,nhưng khu vực đại khái đã bị Yến Tiểu Ất nắm giữ. Phía cuối bãi cỏ gần váchnúi chỉ có một khoảnh đất lớn như vậy, thể nào Yến Tiểu Ất cũng tiếp cận mình.Càng gần Yến Tiểu Ất, cơ hội thắng của mình càng nhỏ.o O oCuối cùng Yến Tiểu Ất cuối cũng để lộ bóng dáng, như một con diều hâu, dichuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ trong bụi cỏ. Rất rõ ràng, cho dù hắn không biếtPhạm Nhàn đang cầm cái gì trên tay, nhưng hắn hoàn toàn hiểu đối phương cóthứ đe dọa được mình.Ống ngắm trên súng của Phạm Nhàn nhô ra từ bụi cỏ, liên tục đong đưa qualại, nhưng mãi không thể khóa chặt bóng dáng đang nhanh chóng tiến về phíatrước.Mặc dù đối phương lúc tiến lên, lúc lui lại, dường như đang vẽ thành mộtquỹ đạo xoắn ốc, nhưng Phạm Nhàn biết rõ hơn bất cứ ai, trước sau gì quỹ đạoxoắn ốc cùng sẽ tiến lên, Yến Tiểu Ất đang từng bước từng bước thu hẹpkhoảng cách giữa hắn và Phạm Nhàn.Còn năm trăm thước.Mồ hôi trên trán Phạm Nhàn đổ ra ngày càng nhanh, dần dần làm ướt đôimắt của y.Còn bốn trăm mét.Phạm Nhàn dần dần có cảm giác bất lực dần lên, giống như cảm giác từngnắm giữ cả thiên hạ trong tay, sau đó nhận ra tất cả chỉ là ảo ảnh. y không cáchnào bắn trúng Yến Tiểu Ất chỉ bằng một phát... Còn Yến Tiểu Ất, chỉ cần tiếnthêm chút nữa, chắc chắn có thể sử dụng mũi tên trong tay biến Phạm Nhànthành con nhím.Còn ba trăm năm mươi mét.Nếu Yến Tiểu Ất thật sự tiếp cận, với tình trạng của Phạm Nhàn lúc này,chắc chắn không có cách nào thoát khỏi tầm tay một cường giả cửu phẩmthượng.Cho đến thời điểm này, Phạm Nhàn cuối cùng cũng đã nhận ra ý nghĩa củakhẩu súng ngắm mình đang cầm, đó chính là —— kchẳng hông có ý nghĩa gìcả! Một loại vũ khí có cường đại hơn nữa, cuối cùng vẫn phải xem người nắmgiữ nó là ai. Ý định dựa vào một khẩu súng ngắm là có thể quét ngang thiên hạ,thực ra chỉ là mơ mộng của kẻ mê muội.

Chương 1208: Một phát súng đáng kinh ngạc 4