Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1207: Một phát súng đáng kinh ngạc 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Yến Tiểu Ất lạnh lùng liếc nhìn tên thân binh kia, không nói gì thêm. Dãynúi ở phía Bắc Đạm Châu cùng rừng rậm nguyên thủy chính là mấu chốt ngăncách giao thông đường bộ giữa Khánh Quốc và Đông Di thành. Nếu không cócon đường bí mât kia, lần này vây quanh Đại Đông sơn căn bản là không có khảnăng thành công. Từ nửa năm trước, Yến Tiểu Ất đã tập trung toàn bộ tâm trívào việc điều quân qua con đường bí mật, hiểu rất rõ về tuyến đường và rừngnúi xung quanh.Nhưng cũng chính vì vậy, đối với việc Phạm Nhàn có thể chống đỡ đượcđến bây giờ, hắn đã có cảm giác tia kính trọng."Năm ngàn huynh đệ dưới chân Đại Đông sơn đang đợi ngài trở về... Chẳnglẽ ngài yên tâm để cho người ngoài thống lĩnh?" Rõ ràng thân binh này đã kinhhãi trước cái chết của bốn vị huynh đệ và độc dược của Phạm Nhàn, không chúý đến ánh mắt Yến Tiểu Ất, cúi đầu nói: "Cho dù Phạm Nhàn có thể sống sót đira ngoài, nhưng ở kinh đô đã có Trưởng công chúa trấn giữa, sao phải để ý tới?"Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó phất tay, nhưng muốn bảo thân binhnày đừng nói nữa.Cánh tay của hắn vừa vặn vung lên trên mặt thân binh.Một tiếng rắc giòn vang, đầu của thân binh này giống qua dưa hấu bị đậpbẹp, méo mó biến dạng, ngũ quan đều bị chưởng này vỗ mạnh vào cùng mộtchỗ, ngay cả không kịp phát ra tới một tiếng rên, cứ như vậy ngã sõng soài trênmặt đất.Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thi thể dưới mặt đất một cái, đi đến phía sau gốcđại thụ kia, ngồi xổm xuống ấn lên đám cỏ dại bị Phạm Nhàn ngồi bẹp, xácnhận Phạm Nhàn chưa đi khỏi quá lâu, lại xác nhận phương hướng Phạm Nhànvừa đi, sau đó lẳng lặng đuổi theo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trong ống kính quang học, Phạm Nhàn hútsâu một hơi lạnh, khiến cho vết thương do mũi tên sau lưng chấn động, hạ giọngho khan hai tiếng. Y không có tâm tư tán thưởng sự kỳ diệu của cái rương đen,có thể bảo quản khẩu súng ngắm nặng nề này một cách hoàn hảo như vậy, ốngngắm quang học vẫn còn rõ ràng như trước... Y chỉ tập trung tán thưởng khảnăng hành động và giác quan thứ sáu mạnh mẽ của Yến Tiểu Ất.Y đã ẩn núp trong bụi cỏ một lúc lâu, liên tục quan sát vào khu vực đi lênnúi, mấy lần gần như đã khoá trúng thân thể Yến Tiểu Ất. Có điều, Yến Tiểu Ấtlại như bẩm sinh có thể cảm nhận được loại nguy hiểm này, mỗi lần chỉ bấtđộng nửa giây rồi lại bắt đầu di chuyển, mượn sự che trở của những gốc đại thụvà cành lá rậm rạp, bước từng bước một đến gần ngọn núi.Phạm Nhàn hít sâu một hơi, lo tiếng ho khan trước đó của mình sẽ chỉ rõ vịtrí cho Yến Tiểu Ất, cố gắng đè nén cơn đau nhức dữ dội ở phía sau lưng, bò ratừ trong bụi cỏ, leo lên phía trên cách khoảng hơn trăm trượng, lại tìm được mộtgốc đại thụ mà ít nhất năm người mới có thể vây quanh được, nghiêng ngườitựa vào thân cây, há miệng thở dốc.Không khí nhanh chóng đổ vào cổ họng hắn, hơi nóng và cơn thèm khát oxytrong cơ thể khiến mỗi hơi thở của y đều trở nên vô cùng nhanh chóng, cảmgiác khô khốc và đau đớn lan ra trong họng, ngực y cũng bắt đầu dâng lên mộtcảm giác xé toạc khó chịu.Phạm Nhàn buông lỏng dây buộc ở cổ áo, cố gắng khép miệng lại, hít thởbằng mũi, mắng thầm vài câu trong lòng, tự hỏi vì sao mình đã cầm súng ngắmrồi mà vẫn thiếu tự tin như vậy – sức giật đâu có lớn, vì sao lại không thử sớmmột chút?Đoạn độc thoại nội tâm còn chưa mắng xong, y đã cảm thấy một chút quáidị, toàn thân lập tức căng thẳng.Sau đó y nghe thấy một tiếng động nhẹ, phía sau gốc cây như rung lên mộtchút.Chắc chắn là một mũi tên.Ban đầu Phạm Nhàn không có phản ứng gì, nhưng y lập tức nghĩ đến việcnhững thân binh kia đã chết sạch, mũi tên này... tất nhiên là do Yến Tiểu Ất bắnra. Con ngươi của y đột nhiên co lại!Y lập tức cong hai chân, thư giãn toàn bộ đầu gối, thân thể hơi nghiêng vềphía trước, trong khoảnh khắc này, việc duy nhất y có thể làm được là thay đổitư thế một chút.Tư thế này có thể giảm lực, thuận theo lực lượng hùng hồn từ phía sau,khiến cho toàn bộ thân thể thuận thế ngã về phía trước, cố gắng hóa giải mộtcách tối đa.Nếu như lúc này cố chấp chống lại, chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm.Một tiếng động trầm trầm, Phạm Nhàn bị chấn động ngã về phía trước,trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngã xuống trong bụi cỏ, trênmặt và tay đã bị cắt không biết bao nhiêu vết thương nhỏ.Trên gốc đại thụ phía sau lưng y, toàn bộ vỏ cây to tơ cỡ bàn tay đã tách ra,để lộ thân cây màu trắng bệch. Một mũi tên nhỏ mảnh mai như rắn độc ẩn núpđã lâu, nhô ra đầu tên màu đen, lấy mũi tên làm tâm, thân cây màu trắng bị chânkhí mạnh mẽ trên mũi tên chấn vỡ thành từng mảnh.
Yến Tiểu Ất lạnh lùng liếc nhìn tên thân binh kia, không nói gì thêm. Dãy
núi ở phía Bắc Đạm Châu cùng rừng rậm nguyên thủy chính là mấu chốt ngăn
cách giao thông đường bộ giữa Khánh Quốc và Đông Di thành. Nếu không có
con đường bí mât kia, lần này vây quanh Đại Đông sơn căn bản là không có khả
năng thành công. Từ nửa năm trước, Yến Tiểu Ất đã tập trung toàn bộ tâm trí
vào việc điều quân qua con đường bí mật, hiểu rất rõ về tuyến đường và rừng
núi xung quanh.
Nhưng cũng chính vì vậy, đối với việc Phạm Nhàn có thể chống đỡ được
đến bây giờ, hắn đã có cảm giác tia kính trọng.
"Năm ngàn huynh đệ dưới chân Đại Đông sơn đang đợi ngài trở về... Chẳng
lẽ ngài yên tâm để cho người ngoài thống lĩnh?" Rõ ràng thân binh này đã kinh
hãi trước cái chết của bốn vị huynh đệ và độc dược của Phạm Nhàn, không chú
ý đến ánh mắt Yến Tiểu Ất, cúi đầu nói: "Cho dù Phạm Nhàn có thể sống sót đi
ra ngoài, nhưng ở kinh đô đã có Trưởng công chúa trấn giữa, sao phải để ý tới?"
Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó phất tay, nhưng muốn bảo thân binh
này đừng nói nữa.
Cánh tay của hắn vừa vặn vung lên trên mặt thân binh.
Một tiếng rắc giòn vang, đầu của thân binh này giống qua dưa hấu bị đập
bẹp, méo mó biến dạng, ngũ quan đều bị chưởng này vỗ mạnh vào cùng một
chỗ, ngay cả không kịp phát ra tới một tiếng rên, cứ như vậy ngã sõng soài trên
mặt đất.
Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thi thể dưới mặt đất một cái, đi đến phía sau gốc
đại thụ kia, ngồi xổm xuống ấn lên đám cỏ dại bị Phạm Nhàn ngồi bẹp, xác
nhận Phạm Nhàn chưa đi khỏi quá lâu, lại xác nhận phương hướng Phạm Nhàn
vừa đi, sau đó lẳng lặng đuổi theo.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trong ống kính quang học, Phạm Nhàn hút
sâu một hơi lạnh, khiến cho vết thương do mũi tên sau lưng chấn động, hạ giọng
ho khan hai tiếng. Y không có tâm tư tán thưởng sự kỳ diệu của cái rương đen,
có thể bảo quản khẩu súng ngắm nặng nề này một cách hoàn hảo như vậy, ống
ngắm quang học vẫn còn rõ ràng như trước... Y chỉ tập trung tán thưởng khả
năng hành động và giác quan thứ sáu mạnh mẽ của Yến Tiểu Ất.
Y đã ẩn núp trong bụi cỏ một lúc lâu, liên tục quan sát vào khu vực đi lên
núi, mấy lần gần như đã khoá trúng thân thể Yến Tiểu Ất. Có điều, Yến Tiểu Ất
lại như bẩm sinh có thể cảm nhận được loại nguy hiểm này, mỗi lần chỉ bất
động nửa giây rồi lại bắt đầu di chuyển, mượn sự che trở của những gốc đại thụ
và cành lá rậm rạp, bước từng bước một đến gần ngọn núi.
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, lo tiếng ho khan trước đó của mình sẽ chỉ rõ vị
trí cho Yến Tiểu Ất, cố gắng đè nén cơn đau nhức dữ dội ở phía sau lưng, bò ra
từ trong bụi cỏ, leo lên phía trên cách khoảng hơn trăm trượng, lại tìm được một
gốc đại thụ mà ít nhất năm người mới có thể vây quanh được, nghiêng người
tựa vào thân cây, há miệng thở dốc.
Không khí nhanh chóng đổ vào cổ họng hắn, hơi nóng và cơn thèm khát oxy
trong cơ thể khiến mỗi hơi thở của y đều trở nên vô cùng nhanh chóng, cảm
giác khô khốc và đau đớn lan ra trong họng, ngực y cũng bắt đầu dâng lên một
cảm giác xé toạc khó chịu.
Phạm Nhàn buông lỏng dây buộc ở cổ áo, cố gắng khép miệng lại, hít thở
bằng mũi, mắng thầm vài câu trong lòng, tự hỏi vì sao mình đã cầm súng ngắm
rồi mà vẫn thiếu tự tin như vậy – sức giật đâu có lớn, vì sao lại không thử sớm
một chút?
Đoạn độc thoại nội tâm còn chưa mắng xong, y đã cảm thấy một chút quái
dị, toàn thân lập tức căng thẳng.
Sau đó y nghe thấy một tiếng động nhẹ, phía sau gốc cây như rung lên một
chút.
Chắc chắn là một mũi tên.
Ban đầu Phạm Nhàn không có phản ứng gì, nhưng y lập tức nghĩ đến việc
những thân binh kia đã chết sạch, mũi tên này... tất nhiên là do Yến Tiểu Ất bắn
ra. Con ngươi của y đột nhiên co lại!
Y lập tức cong hai chân, thư giãn toàn bộ đầu gối, thân thể hơi nghiêng về
phía trước, trong khoảnh khắc này, việc duy nhất y có thể làm được là thay đổi
tư thế một chút.
Tư thế này có thể giảm lực, thuận theo lực lượng hùng hồn từ phía sau,
khiến cho toàn bộ thân thể thuận thế ngã về phía trước, cố gắng hóa giải một
cách tối đa.
Nếu như lúc này cố chấp chống lại, chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm.
Một tiếng động trầm trầm, Phạm Nhàn bị chấn động ngã về phía trước,
trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngã xuống trong bụi cỏ, trên
mặt và tay đã bị cắt không biết bao nhiêu vết thương nhỏ.
Trên gốc đại thụ phía sau lưng y, toàn bộ vỏ cây to tơ cỡ bàn tay đã tách ra,
để lộ thân cây màu trắng bệch. Một mũi tên nhỏ mảnh mai như rắn độc ẩn núp
đã lâu, nhô ra đầu tên màu đen, lấy mũi tên làm tâm, thân cây màu trắng bị chân
khí mạnh mẽ trên mũi tên chấn vỡ thành từng mảnh.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Yến Tiểu Ất lạnh lùng liếc nhìn tên thân binh kia, không nói gì thêm. Dãynúi ở phía Bắc Đạm Châu cùng rừng rậm nguyên thủy chính là mấu chốt ngăncách giao thông đường bộ giữa Khánh Quốc và Đông Di thành. Nếu không cócon đường bí mât kia, lần này vây quanh Đại Đông sơn căn bản là không có khảnăng thành công. Từ nửa năm trước, Yến Tiểu Ất đã tập trung toàn bộ tâm trívào việc điều quân qua con đường bí mật, hiểu rất rõ về tuyến đường và rừngnúi xung quanh.Nhưng cũng chính vì vậy, đối với việc Phạm Nhàn có thể chống đỡ đượcđến bây giờ, hắn đã có cảm giác tia kính trọng."Năm ngàn huynh đệ dưới chân Đại Đông sơn đang đợi ngài trở về... Chẳnglẽ ngài yên tâm để cho người ngoài thống lĩnh?" Rõ ràng thân binh này đã kinhhãi trước cái chết của bốn vị huynh đệ và độc dược của Phạm Nhàn, không chúý đến ánh mắt Yến Tiểu Ất, cúi đầu nói: "Cho dù Phạm Nhàn có thể sống sót đira ngoài, nhưng ở kinh đô đã có Trưởng công chúa trấn giữa, sao phải để ý tới?"Yến Tiểu Ất im lặng một hồi sau đó phất tay, nhưng muốn bảo thân binhnày đừng nói nữa.Cánh tay của hắn vừa vặn vung lên trên mặt thân binh.Một tiếng rắc giòn vang, đầu của thân binh này giống qua dưa hấu bị đậpbẹp, méo mó biến dạng, ngũ quan đều bị chưởng này vỗ mạnh vào cùng mộtchỗ, ngay cả không kịp phát ra tới một tiếng rên, cứ như vậy ngã sõng soài trênmặt đất.Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thi thể dưới mặt đất một cái, đi đến phía sau gốcđại thụ kia, ngồi xổm xuống ấn lên đám cỏ dại bị Phạm Nhàn ngồi bẹp, xácnhận Phạm Nhàn chưa đi khỏi quá lâu, lại xác nhận phương hướng Phạm Nhànvừa đi, sau đó lẳng lặng đuổi theo.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trong ống kính quang học, Phạm Nhàn hútsâu một hơi lạnh, khiến cho vết thương do mũi tên sau lưng chấn động, hạ giọngho khan hai tiếng. Y không có tâm tư tán thưởng sự kỳ diệu của cái rương đen,có thể bảo quản khẩu súng ngắm nặng nề này một cách hoàn hảo như vậy, ốngngắm quang học vẫn còn rõ ràng như trước... Y chỉ tập trung tán thưởng khảnăng hành động và giác quan thứ sáu mạnh mẽ của Yến Tiểu Ất.Y đã ẩn núp trong bụi cỏ một lúc lâu, liên tục quan sát vào khu vực đi lênnúi, mấy lần gần như đã khoá trúng thân thể Yến Tiểu Ất. Có điều, Yến Tiểu Ấtlại như bẩm sinh có thể cảm nhận được loại nguy hiểm này, mỗi lần chỉ bấtđộng nửa giây rồi lại bắt đầu di chuyển, mượn sự che trở của những gốc đại thụvà cành lá rậm rạp, bước từng bước một đến gần ngọn núi.Phạm Nhàn hít sâu một hơi, lo tiếng ho khan trước đó của mình sẽ chỉ rõ vịtrí cho Yến Tiểu Ất, cố gắng đè nén cơn đau nhức dữ dội ở phía sau lưng, bò ratừ trong bụi cỏ, leo lên phía trên cách khoảng hơn trăm trượng, lại tìm được mộtgốc đại thụ mà ít nhất năm người mới có thể vây quanh được, nghiêng ngườitựa vào thân cây, há miệng thở dốc.Không khí nhanh chóng đổ vào cổ họng hắn, hơi nóng và cơn thèm khát oxytrong cơ thể khiến mỗi hơi thở của y đều trở nên vô cùng nhanh chóng, cảmgiác khô khốc và đau đớn lan ra trong họng, ngực y cũng bắt đầu dâng lên mộtcảm giác xé toạc khó chịu.Phạm Nhàn buông lỏng dây buộc ở cổ áo, cố gắng khép miệng lại, hít thởbằng mũi, mắng thầm vài câu trong lòng, tự hỏi vì sao mình đã cầm súng ngắmrồi mà vẫn thiếu tự tin như vậy – sức giật đâu có lớn, vì sao lại không thử sớmmột chút?Đoạn độc thoại nội tâm còn chưa mắng xong, y đã cảm thấy một chút quáidị, toàn thân lập tức căng thẳng.Sau đó y nghe thấy một tiếng động nhẹ, phía sau gốc cây như rung lên mộtchút.Chắc chắn là một mũi tên.Ban đầu Phạm Nhàn không có phản ứng gì, nhưng y lập tức nghĩ đến việcnhững thân binh kia đã chết sạch, mũi tên này... tất nhiên là do Yến Tiểu Ất bắnra. Con ngươi của y đột nhiên co lại!Y lập tức cong hai chân, thư giãn toàn bộ đầu gối, thân thể hơi nghiêng vềphía trước, trong khoảnh khắc này, việc duy nhất y có thể làm được là thay đổitư thế một chút.Tư thế này có thể giảm lực, thuận theo lực lượng hùng hồn từ phía sau,khiến cho toàn bộ thân thể thuận thế ngã về phía trước, cố gắng hóa giải mộtcách tối đa.Nếu như lúc này cố chấp chống lại, chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm.Một tiếng động trầm trầm, Phạm Nhàn bị chấn động ngã về phía trước,trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân ngã xuống trong bụi cỏ, trênmặt và tay đã bị cắt không biết bao nhiêu vết thương nhỏ.Trên gốc đại thụ phía sau lưng y, toàn bộ vỏ cây to tơ cỡ bàn tay đã tách ra,để lộ thân cây màu trắng bệch. Một mũi tên nhỏ mảnh mai như rắn độc ẩn núpđã lâu, nhô ra đầu tên màu đen, lấy mũi tên làm tâm, thân cây màu trắng bị chânkhí mạnh mẽ trên mũi tên chấn vỡ thành từng mảnh.