Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1213: Tiểu tiễn thương tâm 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không phải để bày tỏ lòng trung thành, giữa Hoàng đế và lão thái giámkhông cần những lời dư thừa này. Nhưng tới giờ phút này, khi đại quân vâyquanh núi, Hồng lão thái giám vẫn chậm rãi bày tỏ, dường như rất muốn chia sẻtâm tư của mình với Hoàng đế.Hoàng đế yên lặng nhìn Hồng Tứ Dương, sắc mặt đà nghiêm nghị. Một lúclâu sau hắn cúi mình hành lễ với Hồng lão thái giám.Để một vị Hoàng đế tôn quý như vậy hành lễ với một vị thái giám, chắcchắn đây là một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng. Nhưng Hồng Tứ Dương lạithờ ơ, thản nhiên và thậm chí hơi lạnh lùng nhận kính lễ này.Hoàng đế đứng thẳng dậy, vẻ mặt kiên định, nói: "Những gì trẫm hứa vớingươi, hứa với Khánh Quốc, hứa với thiên hạ... tương lai, trẫm sẽ cho ngươithấy."Sắc trời đã sáng tỏ, sương mù dày đặc đã tan đi. Phản quân cắm trại ở sườnnúi nhỏ phía sau mấy hàng cây xanh dưới chân Đại Đông sơn. Vị thống lĩnhphản quân mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân bình tĩnh quan sát tình hìnhở sơn môn. Ánh mắt bình thản của hắn hoàn toàn không chứa chút sự kích độnghay phấn chấn nào."Không tấn công nữa, vô ích." Thống soái mặc đen bình tĩnh nói với ngườiđứng bên cạnh, cứ như đang nói về một chuyện bình thường trong gia đình, tháiđộ của hắn vô cùng ôn hòa, nhưng lại không cho phép ai nghi ngờ.Vân Chi Lan đeo kiếm trên lưng nhìn vị nhân vật bí ẩn này, nhíu mày. tuyhắn không đồng tình với phát động của đối phương, nhưng không mở miệngphản đối. Trận vây hãm Đại Đông sơn này chắc chắn sẽ là đại sự chấn độngthiên hạ, thân là đại hành gia trong kiếm thuật - Vân Chi Lan không muốn vìmình mà ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình đại cục.Bên chỗ sơn môn, mọi thứ đều yên bình. Vài trăm binh sĩ cấm quân còn sótlại đã rút về phía sau sơn môn. Năm ngàn cung thủ của phản quân, tuy đã tấncông mãnh liệt nhiều lần nhưng đều bị lực lượng phòng thủ trong rừng núi đẩyngược trở lại. Còn cuộc tấn công lần này, chính là đội ngũ mạnh mẽ nhất vớinhững cao thủ của Đông Di thành làm trụ cột.Với thực lực của môn đồ Kiếm Lư, Vân Chi Lan có lòng tin vô cùng mạnhmẽ. Theo hắn thấy chỉ cần có bọn họ dẫn đầu, cho dù trong núi rừng phía sausơn môn ẩn giấu lực lượng Hổ Vệ lợi hại nhất Khánh Quốc, cũng sẽ bị xé toạcra một vết thương.Huống hồ người lợi hại nhất của cấm quân... tiểu sư đệ, tới lúc đối mặt vớiđồng môn ở Đông Di thành, chẳng lẽ lại tiếp tục động thủ?o O oSáng sớm tiếng kêu sợ hãi của chim chóc vang lên. Chúng lao ra khỏi ngọncây, thậm chí còn làm rụng vài chiếc lá xanh. Từ đó có thấy sau một đêm nghĩngơi lũ chim đã bị kinh động ra sao.Điều khiến chúng kinh hoàng là ánh sáng như tuyết chiếu rọi đầy trời.Mỗi mảnh tuyết chính là một thanh đao.Thanh trường đao, giết người không lưu tình.Ánh tuyết khắp trời, không biết bao nhiêu thanh đao phệ hồn vung lên cùnglúc, tạo ra một khung cảnh lạnh lẽo thê lương và đáng sợ đến như vậy.Đao khí tung hoành khắp rừng, chỉ trong khoảnh khắc đã xuyên thấu mọithứ. Những cây cổ thụ mà ngày thường rất cứng cáp, giờ đây trở nên mềm yếukhông gì sánh được. Vô số vỏ cây và thân cây bị chém đứt, bay vụt ra, rơixuống mặt đất tạo ra tiếng động phốc phốc vang vọng.Vô số tiếng tiếng kêu đau đớn và thảm thiết vang lên chỉ trong khoảnh khắc.Máu tươi tuôn ra xối xả trong rừng, chân tay cụt văng lên trời rồi rơi xuống đất.Đợt chiến đấu lần đầu tiên này, đã trở nên khốc liệt đến vậy, qua đó có thể thấy,những người mang dao này đã bị đẩy tới tuyệt cảnh, cuối cùng cũng bộc phátlực lượng cực hạn nhất của mình.Ánh mắt Vân Chi Loan co lại, hắn biết sự phán đoán của thống lĩnh mặc áođen là chính xác tới tột độ, không dám chần chừ nữa, vung tay ra lệnh bắn tên.Các cao thủ từ Đông Di thành dẫn dắt quân lính phản loạn còn sót lại, miễncưỡng rút lui khỏi khu rừng. Xét theo tình thế, nếu nói bị đánh tan tác có lẽ sẽchính xác hơn.Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đợt tấn công sơn môn của phản quân đãphải trả giá bằng thương vong lên tới bảy phần mười, thậm chí ngay cả cao thủcủa Đông Di thành cũng mất đi năm người.Trong lòng Vân Chi Loan đau xót, không biết phải nói gì. Đông Di thànhkhông có lượng binh sĩ đông đảo như Nam Khánh và Bắc Tề, mạnh nhất lànhóm kiếm khách được đào tạo bởi Kiếm Lư. Mất đi năm người, đối với bọn họđã là đả kích trầm trọng.Hắn biết lực lượng phòng ngự xung quanh Khánh Đế rất đáng sợ, nhưnghắn chưa bao giờ nghĩ tới khi đối phương đứng canh sơn môn lại có lực lượngcường đại đến mức độ này."Là Hổ Vệ." Người mặc áo đen cưỡi ngựa nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Theo lờiđồn đại , bên cạnh Tiểu Phạm đại nhân có bảy Hổ Vệ, liên thủ có thể bức luiHải Đường cô nương... Trên Đại Đông sơn yên tĩnh này."Hắn nhẹ nhàng mỉm cười: "Có một trăm Hổ Vệ."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không phải để bày tỏ lòng trung thành, giữa Hoàng đế và lão thái giám

không cần những lời dư thừa này. Nhưng tới giờ phút này, khi đại quân vây

quanh núi, Hồng lão thái giám vẫn chậm rãi bày tỏ, dường như rất muốn chia sẻ

tâm tư của mình với Hoàng đế.

Hoàng đế yên lặng nhìn Hồng Tứ Dương, sắc mặt đà nghiêm nghị. Một lúc

lâu sau hắn cúi mình hành lễ với Hồng lão thái giám.

Để một vị Hoàng đế tôn quý như vậy hành lễ với một vị thái giám, chắc

chắn đây là một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng. Nhưng Hồng Tứ Dương lại

thờ ơ, thản nhiên và thậm chí hơi lạnh lùng nhận kính lễ này.

Hoàng đế đứng thẳng dậy, vẻ mặt kiên định, nói: "Những gì trẫm hứa với

ngươi, hứa với Khánh Quốc, hứa với thiên hạ... tương lai, trẫm sẽ cho ngươi

thấy."

Sắc trời đã sáng tỏ, sương mù dày đặc đã tan đi. Phản quân cắm trại ở sườn

núi nhỏ phía sau mấy hàng cây xanh dưới chân Đại Đông sơn. Vị thống lĩnh

phản quân mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân bình tĩnh quan sát tình hình

ở sơn môn. Ánh mắt bình thản của hắn hoàn toàn không chứa chút sự kích động

hay phấn chấn nào.

"Không tấn công nữa, vô ích." Thống soái mặc đen bình tĩnh nói với người

đứng bên cạnh, cứ như đang nói về một chuyện bình thường trong gia đình, thái

độ của hắn vô cùng ôn hòa, nhưng lại không cho phép ai nghi ngờ.

Vân Chi Lan đeo kiếm trên lưng nhìn vị nhân vật bí ẩn này, nhíu mày. tuy

hắn không đồng tình với phát động của đối phương, nhưng không mở miệng

phản đối. Trận vây hãm Đại Đông sơn này chắc chắn sẽ là đại sự chấn động

thiên hạ, thân là đại hành gia trong kiếm thuật - Vân Chi Lan không muốn vì

mình mà ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình đại cục.

Bên chỗ sơn môn, mọi thứ đều yên bình. Vài trăm binh sĩ cấm quân còn sót

lại đã rút về phía sau sơn môn. Năm ngàn cung thủ của phản quân, tuy đã tấn

công mãnh liệt nhiều lần nhưng đều bị lực lượng phòng thủ trong rừng núi đẩy

ngược trở lại. Còn cuộc tấn công lần này, chính là đội ngũ mạnh mẽ nhất với

những cao thủ của Đông Di thành làm trụ cột.

Với thực lực của môn đồ Kiếm Lư, Vân Chi Lan có lòng tin vô cùng mạnh

mẽ. Theo hắn thấy chỉ cần có bọn họ dẫn đầu, cho dù trong núi rừng phía sau

sơn môn ẩn giấu lực lượng Hổ Vệ lợi hại nhất Khánh Quốc, cũng sẽ bị xé toạc

ra một vết thương.

Huống hồ người lợi hại nhất của cấm quân... tiểu sư đệ, tới lúc đối mặt với

đồng môn ở Đông Di thành, chẳng lẽ lại tiếp tục động thủ?

o O o

Sáng sớm tiếng kêu sợ hãi của chim chóc vang lên. Chúng lao ra khỏi ngọn

cây, thậm chí còn làm rụng vài chiếc lá xanh. Từ đó có thấy sau một đêm nghĩ

ngơi lũ chim đã bị kinh động ra sao.

Điều khiến chúng kinh hoàng là ánh sáng như tuyết chiếu rọi đầy trời.

Mỗi mảnh tuyết chính là một thanh đao.

Thanh trường đao, giết người không lưu tình.

Ánh tuyết khắp trời, không biết bao nhiêu thanh đao phệ hồn vung lên cùng

lúc, tạo ra một khung cảnh lạnh lẽo thê lương và đáng sợ đến như vậy.

Đao khí tung hoành khắp rừng, chỉ trong khoảnh khắc đã xuyên thấu mọi

thứ. Những cây cổ thụ mà ngày thường rất cứng cáp, giờ đây trở nên mềm yếu

không gì sánh được. Vô số vỏ cây và thân cây bị chém đứt, bay vụt ra, rơi

xuống mặt đất tạo ra tiếng động phốc phốc vang vọng.

Vô số tiếng tiếng kêu đau đớn và thảm thiết vang lên chỉ trong khoảnh khắc.

Máu tươi tuôn ra xối xả trong rừng, chân tay cụt văng lên trời rồi rơi xuống đất.

Đợt chiến đấu lần đầu tiên này, đã trở nên khốc liệt đến vậy, qua đó có thể thấy,

những người mang dao này đã bị đẩy tới tuyệt cảnh, cuối cùng cũng bộc phát

lực lượng cực hạn nhất của mình.

Ánh mắt Vân Chi Loan co lại, hắn biết sự phán đoán của thống lĩnh mặc áo

đen là chính xác tới tột độ, không dám chần chừ nữa, vung tay ra lệnh bắn tên.

Các cao thủ từ Đông Di thành dẫn dắt quân lính phản loạn còn sót lại, miễn

cưỡng rút lui khỏi khu rừng. Xét theo tình thế, nếu nói bị đánh tan tác có lẽ sẽ

chính xác hơn.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đợt tấn công sơn môn của phản quân đã

phải trả giá bằng thương vong lên tới bảy phần mười, thậm chí ngay cả cao thủ

của Đông Di thành cũng mất đi năm người.

Trong lòng Vân Chi Loan đau xót, không biết phải nói gì. Đông Di thành

không có lượng binh sĩ đông đảo như Nam Khánh và Bắc Tề, mạnh nhất là

nhóm kiếm khách được đào tạo bởi Kiếm Lư. Mất đi năm người, đối với bọn họ

đã là đả kích trầm trọng.

Hắn biết lực lượng phòng ngự xung quanh Khánh Đế rất đáng sợ, nhưng

hắn chưa bao giờ nghĩ tới khi đối phương đứng canh sơn môn lại có lực lượng

cường đại đến mức độ này.

"Là Hổ Vệ." Người mặc áo đen cưỡi ngựa nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Theo lời

đồn đại , bên cạnh Tiểu Phạm đại nhân có bảy Hổ Vệ, liên thủ có thể bức lui

Hải Đường cô nương... Trên Đại Đông sơn yên tĩnh này."

Hắn nhẹ nhàng mỉm cười: "Có một trăm Hổ Vệ."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không phải để bày tỏ lòng trung thành, giữa Hoàng đế và lão thái giámkhông cần những lời dư thừa này. Nhưng tới giờ phút này, khi đại quân vâyquanh núi, Hồng lão thái giám vẫn chậm rãi bày tỏ, dường như rất muốn chia sẻtâm tư của mình với Hoàng đế.Hoàng đế yên lặng nhìn Hồng Tứ Dương, sắc mặt đà nghiêm nghị. Một lúclâu sau hắn cúi mình hành lễ với Hồng lão thái giám.Để một vị Hoàng đế tôn quý như vậy hành lễ với một vị thái giám, chắcchắn đây là một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng. Nhưng Hồng Tứ Dương lạithờ ơ, thản nhiên và thậm chí hơi lạnh lùng nhận kính lễ này.Hoàng đế đứng thẳng dậy, vẻ mặt kiên định, nói: "Những gì trẫm hứa vớingươi, hứa với Khánh Quốc, hứa với thiên hạ... tương lai, trẫm sẽ cho ngươithấy."Sắc trời đã sáng tỏ, sương mù dày đặc đã tan đi. Phản quân cắm trại ở sườnnúi nhỏ phía sau mấy hàng cây xanh dưới chân Đại Đông sơn. Vị thống lĩnhphản quân mặc trang phục màu đen từ đầu đến chân bình tĩnh quan sát tình hìnhở sơn môn. Ánh mắt bình thản của hắn hoàn toàn không chứa chút sự kích độnghay phấn chấn nào."Không tấn công nữa, vô ích." Thống soái mặc đen bình tĩnh nói với ngườiđứng bên cạnh, cứ như đang nói về một chuyện bình thường trong gia đình, tháiđộ của hắn vô cùng ôn hòa, nhưng lại không cho phép ai nghi ngờ.Vân Chi Lan đeo kiếm trên lưng nhìn vị nhân vật bí ẩn này, nhíu mày. tuyhắn không đồng tình với phát động của đối phương, nhưng không mở miệngphản đối. Trận vây hãm Đại Đông sơn này chắc chắn sẽ là đại sự chấn độngthiên hạ, thân là đại hành gia trong kiếm thuật - Vân Chi Lan không muốn vìmình mà ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình đại cục.Bên chỗ sơn môn, mọi thứ đều yên bình. Vài trăm binh sĩ cấm quân còn sótlại đã rút về phía sau sơn môn. Năm ngàn cung thủ của phản quân, tuy đã tấncông mãnh liệt nhiều lần nhưng đều bị lực lượng phòng thủ trong rừng núi đẩyngược trở lại. Còn cuộc tấn công lần này, chính là đội ngũ mạnh mẽ nhất vớinhững cao thủ của Đông Di thành làm trụ cột.Với thực lực của môn đồ Kiếm Lư, Vân Chi Lan có lòng tin vô cùng mạnhmẽ. Theo hắn thấy chỉ cần có bọn họ dẫn đầu, cho dù trong núi rừng phía sausơn môn ẩn giấu lực lượng Hổ Vệ lợi hại nhất Khánh Quốc, cũng sẽ bị xé toạcra một vết thương.Huống hồ người lợi hại nhất của cấm quân... tiểu sư đệ, tới lúc đối mặt vớiđồng môn ở Đông Di thành, chẳng lẽ lại tiếp tục động thủ?o O oSáng sớm tiếng kêu sợ hãi của chim chóc vang lên. Chúng lao ra khỏi ngọncây, thậm chí còn làm rụng vài chiếc lá xanh. Từ đó có thấy sau một đêm nghĩngơi lũ chim đã bị kinh động ra sao.Điều khiến chúng kinh hoàng là ánh sáng như tuyết chiếu rọi đầy trời.Mỗi mảnh tuyết chính là một thanh đao.Thanh trường đao, giết người không lưu tình.Ánh tuyết khắp trời, không biết bao nhiêu thanh đao phệ hồn vung lên cùnglúc, tạo ra một khung cảnh lạnh lẽo thê lương và đáng sợ đến như vậy.Đao khí tung hoành khắp rừng, chỉ trong khoảnh khắc đã xuyên thấu mọithứ. Những cây cổ thụ mà ngày thường rất cứng cáp, giờ đây trở nên mềm yếukhông gì sánh được. Vô số vỏ cây và thân cây bị chém đứt, bay vụt ra, rơixuống mặt đất tạo ra tiếng động phốc phốc vang vọng.Vô số tiếng tiếng kêu đau đớn và thảm thiết vang lên chỉ trong khoảnh khắc.Máu tươi tuôn ra xối xả trong rừng, chân tay cụt văng lên trời rồi rơi xuống đất.Đợt chiến đấu lần đầu tiên này, đã trở nên khốc liệt đến vậy, qua đó có thể thấy,những người mang dao này đã bị đẩy tới tuyệt cảnh, cuối cùng cũng bộc phátlực lượng cực hạn nhất của mình.Ánh mắt Vân Chi Loan co lại, hắn biết sự phán đoán của thống lĩnh mặc áođen là chính xác tới tột độ, không dám chần chừ nữa, vung tay ra lệnh bắn tên.Các cao thủ từ Đông Di thành dẫn dắt quân lính phản loạn còn sót lại, miễncưỡng rút lui khỏi khu rừng. Xét theo tình thế, nếu nói bị đánh tan tác có lẽ sẽchính xác hơn.Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đợt tấn công sơn môn của phản quân đãphải trả giá bằng thương vong lên tới bảy phần mười, thậm chí ngay cả cao thủcủa Đông Di thành cũng mất đi năm người.Trong lòng Vân Chi Loan đau xót, không biết phải nói gì. Đông Di thànhkhông có lượng binh sĩ đông đảo như Nam Khánh và Bắc Tề, mạnh nhất lànhóm kiếm khách được đào tạo bởi Kiếm Lư. Mất đi năm người, đối với bọn họđã là đả kích trầm trọng.Hắn biết lực lượng phòng ngự xung quanh Khánh Đế rất đáng sợ, nhưnghắn chưa bao giờ nghĩ tới khi đối phương đứng canh sơn môn lại có lực lượngcường đại đến mức độ này."Là Hổ Vệ." Người mặc áo đen cưỡi ngựa nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Theo lờiđồn đại , bên cạnh Tiểu Phạm đại nhân có bảy Hổ Vệ, liên thủ có thể bức luiHải Đường cô nương... Trên Đại Đông sơn yên tĩnh này."Hắn nhẹ nhàng mỉm cười: "Có một trăm Hổ Vệ."

Chương 1213: Tiểu tiễn thương tâm 4