Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1214: Đại tông sư 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại Đông sơn là một trong những ngọn núi mỹ lệ nhất và kỳ dị nhất trênđời, quay về phía biển và đưa lưng về đất liền. Mặt trước ngọn núi là một váchđá trơn mượt như phỉ thúy, còn phía sau là những khu rừng xanh mướt do đấtđai màu mỡ tẩm bổ. Trong suy nghĩ của mọi người, không ai có thể lên xuốngvách đá trơn trượt ấy. Nhưng kỷ lục này cuối cùng đã bị Đề ti Khánh QuốcPhạm Nhàn phá vỡ một đêm trước.Mặt chính của Đại Đông sơn vẫn rất hiểm trở. Ngoài một dãy bậc đá dài vàthẳng tắp, dẫn thẳng vào trong đám mây trên đỉnh núi, không có lối đi nào khác.Muốn tấn công chỉ có thể theo con đường đó. Đặc biệt là ở nơi hẹp nhất, thườnglà một người giữ ải vạn người khó qua. Đây thực sự là một hiểm trở dễ thủ khócông.Còn lý do quân phản loạn lựa chọn bao vây Đại Đông sơn, cũng bắt nguồntừ suy nghĩ đảo ngược. Nếu khó leo núi thế thì khi đại quân bao vây núi, nhữngngười trên núi cũng rất khó xuống.Cho đến nay, phản quân đã kiểm soát tình hình rất tốt. Lực lượng của KhánhĐế đã cố gắng phá vây nhiều lần nhưng đều bị đánh bại thảm hại, không chútkhoan nhượng. Sau khi đuổi lui về chân núi, phản quân đã kiểm soát hoàn toànvùng đất quan trọng dưới chân Đại Đông sơn.Tuy nhiên, điều mà phản quân không ngờ tới là dù vây kín nhưng vẫn khôngthể tiến thêm nửa bước lên ngọn núi.o O oQuả thật, trên Đại Đông Sơn có một trăm Hổ Vệ. Nếu tính đơn giản, cần ítnhất mười bốn Hải Đường mới đủ sức đối đầu trực diện với lực lượng thị vệhùng mạnh này của Khánh Đế. Nhưng trên thực tế, cả thiên hạ chỉ có một HảiĐường.Huống hồ, bên cạnh Hổ Vệ còn có Vương Thập Tam Lang, một con ngườimặc dù ngu ngốc nhưng vẫn giữ được chút vũ dũng hào hiệp đã tuyệt diệt từ lâutrên đời này.Với lực lượng bảo vệ hùng hậu như vậy cùng địa thế kỳ lạ của Đại Đôngsơn, cho dù phản quân đã bao vây núi, muốn tấn công và leo lên đỉnh vẫn khónhư lên trời.Giống như một con đường đá dài - thang trời.Muốn lên trời, làm sao phàm nhân có thể làm được?Vì vậy, vị tướng phản quân khoác áo đen rất quyết đoán hạ ra lệnh tạm dừngtất cả các đợt tấn công, chỉ tăng cường tuần tra và phong tỏa vùng dưới chânnúi.Sau khi ra lệnh, hắn quay lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, bình tĩnh nói vớiVân Chi Lan bên cạnh: "Trong những thời khắc lịch sử quan trọng như thế này,cho dù là ngươi hay ta, đôi khi cũng chỉ có tư cách im lặng làm người quan sát."o O oĐây là thời đại võ đạo hưng thịnh, là thời đại sức mạnh cá nhân được thểhiện gần như ở tầm Thiên cảnh. Ba mươi năm trước, trên đời chưa hề có Đạitông sư. Nhưng khi Đại tông sư xuất hiện, mọi người mới nhận ra sức mạnh cánhân có thể vĩ đại đến mức nào. Bởi vì họ quá mạnh mẽ, những Đại tông sư ấycó thể ảnh hưởng đến thế cuộc của thiên hạ.Chính vì vậy, các Đại tông sư thường ẩn dật, luôn lo sợ mỗi lời nói, hànhđộng của mình có thể gây chấn động thiên hạ, từ đó ảnh hưởng đến sinh mệnhcủa những người mình muốn bảo vệ.Còn nơi này là Đại Đông sơn thần bí và mỹ lệ. Trên đỉnh núi là Khánh Đế,dường như chỉ có Đại tông sư mới đủ tầm vóc để ra tay.Khi Đại tông sư ra tay, những tướng lĩnh hùng mạnh thống lĩnh một phương,những kiếm khách lừng danh thiên hạ, sẽ tự động lùi về phía sau. Hào quangcủa họ bị áp chế hoàn toàn, giống như hòn than không thể phát sáng, chỉ mongcó cơ hội được chứng kiến lịch sử.Giống như lúc này.o O oCon đường đá uốn lượn vút lên cao dường như không có điểm cuối, phía xatrên cao có thể thấy sương mù bay lơ lửng. Một người mặc áo vải thô, đầu độinón lá, đứng im lặng dưới chân núi Đại Đông, trên bậc thềm đá đầu tiên.Các bậc thang đá đầy vết máu, có máu khô, có máu tươi, toả mùi tanh hôikhó chịu. Không biết bao nhiêu binh sĩ cấm quân và binh sĩ phản loạn đã bỏmạng tại đây vì một tấc đất, một bước tiến.Nhưng người ấy chỉ đứng im lặng, dưới chân hắn dường như không phải làmáu mà là những đám mây trắng lững lờ. Khi gió núi thổi tới, hình bóng ngườiấy trở nên mơ hồ, cao thượng như tiên nhân, dường như muốn cưỡi mây baythẳng lên ba ngàn thước, nhưng mục tiêu của hắn không phải là cung điện trêntrời mà là ngôi miếu trên đỉnh núi.Khi người đội nón lá xuất hiện trên bậc thềm đá đầu tiên, cả hai phe trongvà ngoài núi đồng loạt im lặng, thậm chí không có một tiếng kêu ngạc nhiên,dường như sợ làm phiền bóng dáng quen thuộc đó.Người mặc áo đen và Vân Chi Lan, âm thầm xuống ngựa, cúi mình trướcbóng lưng người mặc áo vải thô kia, bày tỏ lòng tôn kính.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại Đông sơn là một trong những ngọn núi mỹ lệ nhất và kỳ dị nhất trên
đời, quay về phía biển và đưa lưng về đất liền. Mặt trước ngọn núi là một vách
đá trơn mượt như phỉ thúy, còn phía sau là những khu rừng xanh mướt do đất
đai màu mỡ tẩm bổ. Trong suy nghĩ của mọi người, không ai có thể lên xuống
vách đá trơn trượt ấy. Nhưng kỷ lục này cuối cùng đã bị Đề ti Khánh Quốc
Phạm Nhàn phá vỡ một đêm trước.
Mặt chính của Đại Đông sơn vẫn rất hiểm trở. Ngoài một dãy bậc đá dài và
thẳng tắp, dẫn thẳng vào trong đám mây trên đỉnh núi, không có lối đi nào khác.
Muốn tấn công chỉ có thể theo con đường đó. Đặc biệt là ở nơi hẹp nhất, thường
là một người giữ ải vạn người khó qua. Đây thực sự là một hiểm trở dễ thủ khó
công.
Còn lý do quân phản loạn lựa chọn bao vây Đại Đông sơn, cũng bắt nguồn
từ suy nghĩ đảo ngược. Nếu khó leo núi thế thì khi đại quân bao vây núi, những
người trên núi cũng rất khó xuống.
Cho đến nay, phản quân đã kiểm soát tình hình rất tốt. Lực lượng của Khánh
Đế đã cố gắng phá vây nhiều lần nhưng đều bị đánh bại thảm hại, không chút
khoan nhượng. Sau khi đuổi lui về chân núi, phản quân đã kiểm soát hoàn toàn
vùng đất quan trọng dưới chân Đại Đông sơn.
Tuy nhiên, điều mà phản quân không ngờ tới là dù vây kín nhưng vẫn không
thể tiến thêm nửa bước lên ngọn núi.
o O o
Quả thật, trên Đại Đông Sơn có một trăm Hổ Vệ. Nếu tính đơn giản, cần ít
nhất mười bốn Hải Đường mới đủ sức đối đầu trực diện với lực lượng thị vệ
hùng mạnh này của Khánh Đế. Nhưng trên thực tế, cả thiên hạ chỉ có một Hải
Đường.
Huống hồ, bên cạnh Hổ Vệ còn có Vương Thập Tam Lang, một con người
mặc dù ngu ngốc nhưng vẫn giữ được chút vũ dũng hào hiệp đã tuyệt diệt từ lâu
trên đời này.
Với lực lượng bảo vệ hùng hậu như vậy cùng địa thế kỳ lạ của Đại Đông
sơn, cho dù phản quân đã bao vây núi, muốn tấn công và leo lên đỉnh vẫn khó
như lên trời.
Giống như một con đường đá dài - thang trời.
Muốn lên trời, làm sao phàm nhân có thể làm được?
Vì vậy, vị tướng phản quân khoác áo đen rất quyết đoán hạ ra lệnh tạm dừng
tất cả các đợt tấn công, chỉ tăng cường tuần tra và phong tỏa vùng dưới chân
núi.
Sau khi ra lệnh, hắn quay lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, bình tĩnh nói với
Vân Chi Lan bên cạnh: "Trong những thời khắc lịch sử quan trọng như thế này,
cho dù là ngươi hay ta, đôi khi cũng chỉ có tư cách im lặng làm người quan sát."
o O o
Đây là thời đại võ đạo hưng thịnh, là thời đại sức mạnh cá nhân được thể
hiện gần như ở tầm Thiên cảnh. Ba mươi năm trước, trên đời chưa hề có Đại
tông sư. Nhưng khi Đại tông sư xuất hiện, mọi người mới nhận ra sức mạnh cá
nhân có thể vĩ đại đến mức nào. Bởi vì họ quá mạnh mẽ, những Đại tông sư ấy
có thể ảnh hưởng đến thế cuộc của thiên hạ.
Chính vì vậy, các Đại tông sư thường ẩn dật, luôn lo sợ mỗi lời nói, hành
động của mình có thể gây chấn động thiên hạ, từ đó ảnh hưởng đến sinh mệnh
của những người mình muốn bảo vệ.
Còn nơi này là Đại Đông sơn thần bí và mỹ lệ. Trên đỉnh núi là Khánh Đế,
dường như chỉ có Đại tông sư mới đủ tầm vóc để ra tay.
Khi Đại tông sư ra tay, những tướng lĩnh hùng mạnh thống lĩnh một phương,
những kiếm khách lừng danh thiên hạ, sẽ tự động lùi về phía sau. Hào quang
của họ bị áp chế hoàn toàn, giống như hòn than không thể phát sáng, chỉ mong
có cơ hội được chứng kiến lịch sử.
Giống như lúc này.
o O o
Con đường đá uốn lượn vút lên cao dường như không có điểm cuối, phía xa
trên cao có thể thấy sương mù bay lơ lửng. Một người mặc áo vải thô, đầu đội
nón lá, đứng im lặng dưới chân núi Đại Đông, trên bậc thềm đá đầu tiên.
Các bậc thang đá đầy vết máu, có máu khô, có máu tươi, toả mùi tanh hôi
khó chịu. Không biết bao nhiêu binh sĩ cấm quân và binh sĩ phản loạn đã bỏ
mạng tại đây vì một tấc đất, một bước tiến.
Nhưng người ấy chỉ đứng im lặng, dưới chân hắn dường như không phải là
máu mà là những đám mây trắng lững lờ. Khi gió núi thổi tới, hình bóng người
ấy trở nên mơ hồ, cao thượng như tiên nhân, dường như muốn cưỡi mây bay
thẳng lên ba ngàn thước, nhưng mục tiêu của hắn không phải là cung điện trên
trời mà là ngôi miếu trên đỉnh núi.
Khi người đội nón lá xuất hiện trên bậc thềm đá đầu tiên, cả hai phe trong
và ngoài núi đồng loạt im lặng, thậm chí không có một tiếng kêu ngạc nhiên,
dường như sợ làm phiền bóng dáng quen thuộc đó.
Người mặc áo đen và Vân Chi Lan, âm thầm xuống ngựa, cúi mình trước
bóng lưng người mặc áo vải thô kia, bày tỏ lòng tôn kính.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại Đông sơn là một trong những ngọn núi mỹ lệ nhất và kỳ dị nhất trênđời, quay về phía biển và đưa lưng về đất liền. Mặt trước ngọn núi là một váchđá trơn mượt như phỉ thúy, còn phía sau là những khu rừng xanh mướt do đấtđai màu mỡ tẩm bổ. Trong suy nghĩ của mọi người, không ai có thể lên xuốngvách đá trơn trượt ấy. Nhưng kỷ lục này cuối cùng đã bị Đề ti Khánh QuốcPhạm Nhàn phá vỡ một đêm trước.Mặt chính của Đại Đông sơn vẫn rất hiểm trở. Ngoài một dãy bậc đá dài vàthẳng tắp, dẫn thẳng vào trong đám mây trên đỉnh núi, không có lối đi nào khác.Muốn tấn công chỉ có thể theo con đường đó. Đặc biệt là ở nơi hẹp nhất, thườnglà một người giữ ải vạn người khó qua. Đây thực sự là một hiểm trở dễ thủ khócông.Còn lý do quân phản loạn lựa chọn bao vây Đại Đông sơn, cũng bắt nguồntừ suy nghĩ đảo ngược. Nếu khó leo núi thế thì khi đại quân bao vây núi, nhữngngười trên núi cũng rất khó xuống.Cho đến nay, phản quân đã kiểm soát tình hình rất tốt. Lực lượng của KhánhĐế đã cố gắng phá vây nhiều lần nhưng đều bị đánh bại thảm hại, không chútkhoan nhượng. Sau khi đuổi lui về chân núi, phản quân đã kiểm soát hoàn toànvùng đất quan trọng dưới chân Đại Đông sơn.Tuy nhiên, điều mà phản quân không ngờ tới là dù vây kín nhưng vẫn khôngthể tiến thêm nửa bước lên ngọn núi.o O oQuả thật, trên Đại Đông Sơn có một trăm Hổ Vệ. Nếu tính đơn giản, cần ítnhất mười bốn Hải Đường mới đủ sức đối đầu trực diện với lực lượng thị vệhùng mạnh này của Khánh Đế. Nhưng trên thực tế, cả thiên hạ chỉ có một HảiĐường.Huống hồ, bên cạnh Hổ Vệ còn có Vương Thập Tam Lang, một con ngườimặc dù ngu ngốc nhưng vẫn giữ được chút vũ dũng hào hiệp đã tuyệt diệt từ lâutrên đời này.Với lực lượng bảo vệ hùng hậu như vậy cùng địa thế kỳ lạ của Đại Đôngsơn, cho dù phản quân đã bao vây núi, muốn tấn công và leo lên đỉnh vẫn khónhư lên trời.Giống như một con đường đá dài - thang trời.Muốn lên trời, làm sao phàm nhân có thể làm được?Vì vậy, vị tướng phản quân khoác áo đen rất quyết đoán hạ ra lệnh tạm dừngtất cả các đợt tấn công, chỉ tăng cường tuần tra và phong tỏa vùng dưới chânnúi.Sau khi ra lệnh, hắn quay lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ngựa, bình tĩnh nói vớiVân Chi Lan bên cạnh: "Trong những thời khắc lịch sử quan trọng như thế này,cho dù là ngươi hay ta, đôi khi cũng chỉ có tư cách im lặng làm người quan sát."o O oĐây là thời đại võ đạo hưng thịnh, là thời đại sức mạnh cá nhân được thểhiện gần như ở tầm Thiên cảnh. Ba mươi năm trước, trên đời chưa hề có Đạitông sư. Nhưng khi Đại tông sư xuất hiện, mọi người mới nhận ra sức mạnh cánhân có thể vĩ đại đến mức nào. Bởi vì họ quá mạnh mẽ, những Đại tông sư ấycó thể ảnh hưởng đến thế cuộc của thiên hạ.Chính vì vậy, các Đại tông sư thường ẩn dật, luôn lo sợ mỗi lời nói, hànhđộng của mình có thể gây chấn động thiên hạ, từ đó ảnh hưởng đến sinh mệnhcủa những người mình muốn bảo vệ.Còn nơi này là Đại Đông sơn thần bí và mỹ lệ. Trên đỉnh núi là Khánh Đế,dường như chỉ có Đại tông sư mới đủ tầm vóc để ra tay.Khi Đại tông sư ra tay, những tướng lĩnh hùng mạnh thống lĩnh một phương,những kiếm khách lừng danh thiên hạ, sẽ tự động lùi về phía sau. Hào quangcủa họ bị áp chế hoàn toàn, giống như hòn than không thể phát sáng, chỉ mongcó cơ hội được chứng kiến lịch sử.Giống như lúc này.o O oCon đường đá uốn lượn vút lên cao dường như không có điểm cuối, phía xatrên cao có thể thấy sương mù bay lơ lửng. Một người mặc áo vải thô, đầu độinón lá, đứng im lặng dưới chân núi Đại Đông, trên bậc thềm đá đầu tiên.Các bậc thang đá đầy vết máu, có máu khô, có máu tươi, toả mùi tanh hôikhó chịu. Không biết bao nhiêu binh sĩ cấm quân và binh sĩ phản loạn đã bỏmạng tại đây vì một tấc đất, một bước tiến.Nhưng người ấy chỉ đứng im lặng, dưới chân hắn dường như không phải làmáu mà là những đám mây trắng lững lờ. Khi gió núi thổi tới, hình bóng ngườiấy trở nên mơ hồ, cao thượng như tiên nhân, dường như muốn cưỡi mây baythẳng lên ba ngàn thước, nhưng mục tiêu của hắn không phải là cung điện trêntrời mà là ngôi miếu trên đỉnh núi.Khi người đội nón lá xuất hiện trên bậc thềm đá đầu tiên, cả hai phe trongvà ngoài núi đồng loạt im lặng, thậm chí không có một tiếng kêu ngạc nhiên,dường như sợ làm phiền bóng dáng quen thuộc đó.Người mặc áo đen và Vân Chi Lan, âm thầm xuống ngựa, cúi mình trướcbóng lưng người mặc áo vải thô kia, bày tỏ lòng tôn kính.