Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1216: Đại tông sư 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong khoảnh khắc này không biết bao nhiêu Hổ Vệ, vì trách nhiệm và sợhãi trong lòng, đồng loạt rút đao ra.Những thanh trường đao bay lượn giữa không trung, sắc bén đến mức có thểxé nát bầu trời, bao trùm toàn bộ thân hình Diệp Lưu Vân. Cùng lúc đó, đao thếcường thịnh như vậy chồng chất lên nhau hoàn toàn đủ sức chém Phạm Nhàn vàHải Đường thành nhiều mảnh.Nhưng không chém trúng Diệp Lưu Vân.Trên lối đi bằng đá chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau kêu choangchoang, chiếc mũ của Diệp Lưu Vân vẫn còn, còn bản thân lão như làn khóinhẹ, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua từng lớp lưỡi dao, nhanh chóng đến phíatrên bậc thang, bỏ lại những Hổ Vệ phía sau.Lão ta vung hai tay, hai khối kim loại xoắn như bánh quai chèo rơi xuốngbậc thang đá, phát lên tiếng kêu leng keng, lăn dọc xuống nhiều bậc thang trướckhi bung ra.Bấy giờ mọi người mới nhận ra, những vật thể kim loại xoắn như bánh quaichèo đó chính là những thanh trường đao của sáu bảy Hổ Vệ!Lưu Vân có thể kéo vàng buộc đá. Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã thể hiện rõkhả năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn đứng im trên bậc thang đá. Bỗngnhiên, lão lảo đảo, một góc áo vải bị gió thổi bay, một mảnh vải theo gió cuốnlên trên bậc thang đá.Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt lão xuất hiện một chàng trai trẻ người đầyvết máu khô, đôi mắt trong veo sáng sủa, tay cầm lá cờ xanh.Vương Thập Tam Lang.Một cơn gió núi thổi qua, đám mây che khuất đỉnh núi dường như tan đi, lộra một góc ngôi đền mờ ảo.Tiếng động vang lên từ bậc thang đá.Diệp Lưu Vân rút tay lại, cúi nhìn xuống dưới chân, nơi lá cờ xanh đã gãylàm đôi. Trong ánh mắt không chú xao động bỗng lóe lên vẻ ngạc nhiên và ýcười, sau đó lão ho nhẹ hai tiếng.Lúc này Vương Thập Tam Lang vẫn đang bay trên không, máu tươi vô thứcbắn ra thêm lần nữa. Hắn vẽ nên một đường cong dài, kiệt sức rơi xuống rừng,đổ ập vào một góc cây lớn ở phía xa bên phải bậc thang.Cho dù là cường giả cửu phẩm, cũng không thể so sánh với Đại tông sư.Tuy nhiên, Diệp Lưu Vân lại ho hai tiếng.o O oTrong mắt người đàn ông áo đen, vẻ lo âu lóe lên. Hắn biết cho dù Diệp LưuVân đã phá vỡ trận nỏ của Hổ Vệ, đánh bại tên tráng sĩ trẻ tuổi cửu phẩm, lãovẫn chịu ảnh hưởng. Hắn hiểu ở trình độ Đại tông sư, lão không thể bị thương.Có điều mỗi lần Diệp Lưu Vân ra tay đều cố ý lưu thủ, nhưng khi đối mặt vớinhững cao thủ hai mắt đỏ ngầu vì sợ hãi và phẫn nộ dưới trướng Hoàng đếKhánh Quốc tẩm máu, ắt có vấn đề.Đại tông sư là người gần như thần linh, nhưng dẫu sao họ cũng không phảithần linh, họ có gia đình và quê hương của riêng mình.Đặc biệt là Diệp Lưu Vân luôn tự do phóng khoáng. Tuy hôm nay lão đếnđây vì gia tộc của mình, muốn ám sát Hoàng đế, lão vẫn tỏ ra ôn hòa, khôngmuốn làm tổn thương con dân Khánh Quốc.Sau đó, hắn thấy một mảnh vải rơi ra từ y phục của Đại tông sư, nhẹ nhàngbay tới trước mặt. Con ngựa dưới chân hắn tò mò cúi đầu ngửi thử.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đỉnh Đại Đông sơn, sương sớm đã tan, gió thổi mạnh, mây dần tiêután, bóng dáng những ngôi đền cổ hiện ra. Hoàng đế Quốc mặc áo long bàovàng rực rỡ, đứng yên lặng bên lan can, chờ đợi Diệp Lưu Vân xuất hiện. Dướichân núi, năm ngàn cung thủ đã vây quanh, trong đó có bóng dáng các cao thủcửu phẩm từ Đông Di thành. Hoàng đế Khánh Quốc vốn luôn tính toán mọi việcchuẩn xác, dường như lần đầu nhận ra mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát củamình, trên khuôn mặt trung niên ấy thi thoáng lại hiện lên nét lo âu.Trong khuôn viện của các ngôi đền cổ với mái vòm đen, tiếng chuông vanglên, âm thanh thấm vào tâm can, khiến lòng người bình yên nhưng lại khiếnthiên hạ bất an. Những quyển sách cầu nguyện dâng lên trời đang được đốt cháytrong lò, khói xanh nghi ngút, mọi tội lỗi mà Thái tử Khánh Quốc gây ra dườngnhư đã được cầu nguyện trước bàn thờ hư vô, ý trời càng trở nên mơ hồ xa xăm.Một chuyến đi tế trời, nhiệm vụ quan trọng nhất của Khánh Đế đã hoànthành. Giờ đây Khánh Đế chỉ cần mang theo những lời mở đầu không cần thiếttừ trên cõi trời, quay về kinh đô, phế truất Thái tử và lựa chọn người kế vị thuậnmắt hơn.Tuy nhiên, chiếc nón lá chậm rãi bước qua bậc thềm cuối cùng trên đỉnh ĐạiĐông đã bất ngờ xuất hiện trước mặt các quan lại đang ở điện thờ.o O oHoàng đế bình tĩnh nhìn về phía đó, dưới chiếc nón lá là gương mặt đơngiản không có gì đặc biệt, với đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước thu.Hắnchậm rãi nói:"Lưu Vân thế thúc, ngài đến muộn rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong khoảnh khắc này không biết bao nhiêu Hổ Vệ, vì trách nhiệm và sợ

hãi trong lòng, đồng loạt rút đao ra.

Những thanh trường đao bay lượn giữa không trung, sắc bén đến mức có thể

xé nát bầu trời, bao trùm toàn bộ thân hình Diệp Lưu Vân. Cùng lúc đó, đao thế

cường thịnh như vậy chồng chất lên nhau hoàn toàn đủ sức chém Phạm Nhàn và

Hải Đường thành nhiều mảnh.

Nhưng không chém trúng Diệp Lưu Vân.

Trên lối đi bằng đá chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau kêu choang

choang, chiếc mũ của Diệp Lưu Vân vẫn còn, còn bản thân lão như làn khói

nhẹ, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua từng lớp lưỡi dao, nhanh chóng đến phía

trên bậc thang, bỏ lại những Hổ Vệ phía sau.

Lão ta vung hai tay, hai khối kim loại xoắn như bánh quai chèo rơi xuống

bậc thang đá, phát lên tiếng kêu leng keng, lăn dọc xuống nhiều bậc thang trước

khi bung ra.

Bấy giờ mọi người mới nhận ra, những vật thể kim loại xoắn như bánh quai

chèo đó chính là những thanh trường đao của sáu bảy Hổ Vệ!

Lưu Vân có thể kéo vàng buộc đá. Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã thể hiện rõ

khả năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn đứng im trên bậc thang đá. Bỗng

nhiên, lão lảo đảo, một góc áo vải bị gió thổi bay, một mảnh vải theo gió cuốn

lên trên bậc thang đá.

Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt lão xuất hiện một chàng trai trẻ người đầy

vết máu khô, đôi mắt trong veo sáng sủa, tay cầm lá cờ xanh.

Vương Thập Tam Lang.

Một cơn gió núi thổi qua, đám mây che khuất đỉnh núi dường như tan đi, lộ

ra một góc ngôi đền mờ ảo.

Tiếng động vang lên từ bậc thang đá.

Diệp Lưu Vân rút tay lại, cúi nhìn xuống dưới chân, nơi lá cờ xanh đã gãy

làm đôi. Trong ánh mắt không chú xao động bỗng lóe lên vẻ ngạc nhiên và ý

cười, sau đó lão ho nhẹ hai tiếng.

Lúc này Vương Thập Tam Lang vẫn đang bay trên không, máu tươi vô thức

bắn ra thêm lần nữa. Hắn vẽ nên một đường cong dài, kiệt sức rơi xuống rừng,

đổ ập vào một góc cây lớn ở phía xa bên phải bậc thang.

Cho dù là cường giả cửu phẩm, cũng không thể so sánh với Đại tông sư.

Tuy nhiên, Diệp Lưu Vân lại ho hai tiếng.

o O o

Trong mắt người đàn ông áo đen, vẻ lo âu lóe lên. Hắn biết cho dù Diệp Lưu

Vân đã phá vỡ trận nỏ của Hổ Vệ, đánh bại tên tráng sĩ trẻ tuổi cửu phẩm, lão

vẫn chịu ảnh hưởng. Hắn hiểu ở trình độ Đại tông sư, lão không thể bị thương.

Có điều mỗi lần Diệp Lưu Vân ra tay đều cố ý lưu thủ, nhưng khi đối mặt với

những cao thủ hai mắt đỏ ngầu vì sợ hãi và phẫn nộ dưới trướng Hoàng đế

Khánh Quốc tẩm máu, ắt có vấn đề.

Đại tông sư là người gần như thần linh, nhưng dẫu sao họ cũng không phải

thần linh, họ có gia đình và quê hương của riêng mình.

Đặc biệt là Diệp Lưu Vân luôn tự do phóng khoáng. Tuy hôm nay lão đến

đây vì gia tộc của mình, muốn ám sát Hoàng đế, lão vẫn tỏ ra ôn hòa, không

muốn làm tổn thương con dân Khánh Quốc.

Sau đó, hắn thấy một mảnh vải rơi ra từ y phục của Đại tông sư, nhẹ nhàng

bay tới trước mặt. Con ngựa dưới chân hắn tò mò cúi đầu ngửi thử.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên đỉnh Đại Đông sơn, sương sớm đã tan, gió thổi mạnh, mây dần tiêu

tán, bóng dáng những ngôi đền cổ hiện ra. Hoàng đế Quốc mặc áo long bào

vàng rực rỡ, đứng yên lặng bên lan can, chờ đợi Diệp Lưu Vân xuất hiện. Dưới

chân núi, năm ngàn cung thủ đã vây quanh, trong đó có bóng dáng các cao thủ

cửu phẩm từ Đông Di thành. Hoàng đế Khánh Quốc vốn luôn tính toán mọi việc

chuẩn xác, dường như lần đầu nhận ra mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của

mình, trên khuôn mặt trung niên ấy thi thoáng lại hiện lên nét lo âu.

Trong khuôn viện của các ngôi đền cổ với mái vòm đen, tiếng chuông vang

lên, âm thanh thấm vào tâm can, khiến lòng người bình yên nhưng lại khiến

thiên hạ bất an. Những quyển sách cầu nguyện dâng lên trời đang được đốt cháy

trong lò, khói xanh nghi ngút, mọi tội lỗi mà Thái tử Khánh Quốc gây ra dường

như đã được cầu nguyện trước bàn thờ hư vô, ý trời càng trở nên mơ hồ xa xăm.

Một chuyến đi tế trời, nhiệm vụ quan trọng nhất của Khánh Đế đã hoàn

thành. Giờ đây Khánh Đế chỉ cần mang theo những lời mở đầu không cần thiết

từ trên cõi trời, quay về kinh đô, phế truất Thái tử và lựa chọn người kế vị thuận

mắt hơn.

Tuy nhiên, chiếc nón lá chậm rãi bước qua bậc thềm cuối cùng trên đỉnh Đại

Đông đã bất ngờ xuất hiện trước mặt các quan lại đang ở điện thờ.

o O o

Hoàng đế bình tĩnh nhìn về phía đó, dưới chiếc nón lá là gương mặt đơn

giản không có gì đặc biệt, với đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước thu.

Hắnchậm rãi nói:

"Lưu Vân thế thúc, ngài đến muộn rồi."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong khoảnh khắc này không biết bao nhiêu Hổ Vệ, vì trách nhiệm và sợhãi trong lòng, đồng loạt rút đao ra.Những thanh trường đao bay lượn giữa không trung, sắc bén đến mức có thểxé nát bầu trời, bao trùm toàn bộ thân hình Diệp Lưu Vân. Cùng lúc đó, đao thếcường thịnh như vậy chồng chất lên nhau hoàn toàn đủ sức chém Phạm Nhàn vàHải Đường thành nhiều mảnh.Nhưng không chém trúng Diệp Lưu Vân.Trên lối đi bằng đá chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau kêu choangchoang, chiếc mũ của Diệp Lưu Vân vẫn còn, còn bản thân lão như làn khóinhẹ, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua từng lớp lưỡi dao, nhanh chóng đến phíatrên bậc thang, bỏ lại những Hổ Vệ phía sau.Lão ta vung hai tay, hai khối kim loại xoắn như bánh quai chèo rơi xuốngbậc thang đá, phát lên tiếng kêu leng keng, lăn dọc xuống nhiều bậc thang trướckhi bung ra.Bấy giờ mọi người mới nhận ra, những vật thể kim loại xoắn như bánh quaichèo đó chính là những thanh trường đao của sáu bảy Hổ Vệ!Lưu Vân có thể kéo vàng buộc đá. Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã thể hiện rõkhả năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn đứng im trên bậc thang đá. Bỗngnhiên, lão lảo đảo, một góc áo vải bị gió thổi bay, một mảnh vải theo gió cuốnlên trên bậc thang đá.Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt lão xuất hiện một chàng trai trẻ người đầyvết máu khô, đôi mắt trong veo sáng sủa, tay cầm lá cờ xanh.Vương Thập Tam Lang.Một cơn gió núi thổi qua, đám mây che khuất đỉnh núi dường như tan đi, lộra một góc ngôi đền mờ ảo.Tiếng động vang lên từ bậc thang đá.Diệp Lưu Vân rút tay lại, cúi nhìn xuống dưới chân, nơi lá cờ xanh đã gãylàm đôi. Trong ánh mắt không chú xao động bỗng lóe lên vẻ ngạc nhiên và ýcười, sau đó lão ho nhẹ hai tiếng.Lúc này Vương Thập Tam Lang vẫn đang bay trên không, máu tươi vô thứcbắn ra thêm lần nữa. Hắn vẽ nên một đường cong dài, kiệt sức rơi xuống rừng,đổ ập vào một góc cây lớn ở phía xa bên phải bậc thang.Cho dù là cường giả cửu phẩm, cũng không thể so sánh với Đại tông sư.Tuy nhiên, Diệp Lưu Vân lại ho hai tiếng.o O oTrong mắt người đàn ông áo đen, vẻ lo âu lóe lên. Hắn biết cho dù Diệp LưuVân đã phá vỡ trận nỏ của Hổ Vệ, đánh bại tên tráng sĩ trẻ tuổi cửu phẩm, lãovẫn chịu ảnh hưởng. Hắn hiểu ở trình độ Đại tông sư, lão không thể bị thương.Có điều mỗi lần Diệp Lưu Vân ra tay đều cố ý lưu thủ, nhưng khi đối mặt vớinhững cao thủ hai mắt đỏ ngầu vì sợ hãi và phẫn nộ dưới trướng Hoàng đếKhánh Quốc tẩm máu, ắt có vấn đề.Đại tông sư là người gần như thần linh, nhưng dẫu sao họ cũng không phảithần linh, họ có gia đình và quê hương của riêng mình.Đặc biệt là Diệp Lưu Vân luôn tự do phóng khoáng. Tuy hôm nay lão đếnđây vì gia tộc của mình, muốn ám sát Hoàng đế, lão vẫn tỏ ra ôn hòa, khôngmuốn làm tổn thương con dân Khánh Quốc.Sau đó, hắn thấy một mảnh vải rơi ra từ y phục của Đại tông sư, nhẹ nhàngbay tới trước mặt. Con ngựa dưới chân hắn tò mò cúi đầu ngửi thử.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đỉnh Đại Đông sơn, sương sớm đã tan, gió thổi mạnh, mây dần tiêután, bóng dáng những ngôi đền cổ hiện ra. Hoàng đế Quốc mặc áo long bàovàng rực rỡ, đứng yên lặng bên lan can, chờ đợi Diệp Lưu Vân xuất hiện. Dướichân núi, năm ngàn cung thủ đã vây quanh, trong đó có bóng dáng các cao thủcửu phẩm từ Đông Di thành. Hoàng đế Khánh Quốc vốn luôn tính toán mọi việcchuẩn xác, dường như lần đầu nhận ra mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát củamình, trên khuôn mặt trung niên ấy thi thoáng lại hiện lên nét lo âu.Trong khuôn viện của các ngôi đền cổ với mái vòm đen, tiếng chuông vanglên, âm thanh thấm vào tâm can, khiến lòng người bình yên nhưng lại khiếnthiên hạ bất an. Những quyển sách cầu nguyện dâng lên trời đang được đốt cháytrong lò, khói xanh nghi ngút, mọi tội lỗi mà Thái tử Khánh Quốc gây ra dườngnhư đã được cầu nguyện trước bàn thờ hư vô, ý trời càng trở nên mơ hồ xa xăm.Một chuyến đi tế trời, nhiệm vụ quan trọng nhất của Khánh Đế đã hoànthành. Giờ đây Khánh Đế chỉ cần mang theo những lời mở đầu không cần thiếttừ trên cõi trời, quay về kinh đô, phế truất Thái tử và lựa chọn người kế vị thuậnmắt hơn.Tuy nhiên, chiếc nón lá chậm rãi bước qua bậc thềm cuối cùng trên đỉnh ĐạiĐông đã bất ngờ xuất hiện trước mặt các quan lại đang ở điện thờ.o O oHoàng đế bình tĩnh nhìn về phía đó, dưới chiếc nón lá là gương mặt đơngiản không có gì đặc biệt, với đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước thu.Hắnchậm rãi nói:"Lưu Vân thế thúc, ngài đến muộn rồi."

Chương 1216: Đại tông sư 3