Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1215: Đại tông sư 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Họ biết vị đại nhân này đã đến chân núi từ đêm hôm trước, nhưng khôngbiết ngài ấy đã xuất hiện trước mắt mọi người như thế nào. Dù sao, họ cũngkhông cần ngạc nhiên, bởi sự xuất hiện của bậc đại nhân như vậy trên đời, vốnkhó có lời giải thích.Phản quân không còn hành động gì nữa, còn Hổ Vệ và đám người của GiámSát viện ẩn mình trong núi rừng, sau một hồi im lặng, dường như bắt đầu hoảngloạn. Dù lòng trung thành, yêu nước của họ cao đến đâu đi nữa, trong lòng họchưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối đầu trực diện với người này. Đặc biệt là nhữngngười dân Khánh Quốc luôn coi bậc cao nhân thích đi thuyền trên biển này là vịthần bảo hộ của Khánh Quốc.Thế nhưng, giờ đây vị thần này lại muốn lên núi, không quan tâm tới ý chỉcủa bệ hạ, chuẩn bị leo lên. Mục đích là gì, ai cũng biết.Hổ Vệ bắt đầu căng thẳng, những kiếm thủ của Giám Sát viện thấy miệnglưỡi khô khốc, thậm chí cấm quân còn sợ đến mức không cầm vững được binhkhí. Đối đầu với một vị thần, điều này vượt khỏi trí tưởng tượng và giới hạntinh thần của hầu hết mọi người. Họ cũng biết, dù chỉ một mình, nhưng ngườinày còn đáng sợ hơn hàng ngàn quân lính.Dẫu cho trên tay hắn không có kiếm.Thực vậy, Diệp Lưu Vân đội mũ rộng vành, tay không cầm kiếm, nhưngkhông ai biết trong lòng có mang bảo kiếm hay không. Đêm hôm trước kiếmcủa hắn đêm hôm trước đã xuyên qua biển cả dưới chân Đại Đông Sơn, xuyênqua những con sóng dữ dội, chặt đứt một dải đá ngầm, đã làm tổn thương tâmmạch của Phạm Nhàn, cuối cùng đâm thẳng vào vách đá cứng như kim loại, cảthanh kiếm chìm vào đá, chỉ để lại trên vách đá phần cán kiếm nhô ra.Nhưng mọi người đều biết, khi Đại tông sư Diệp Lưu Vân không cầm kiếmtrong tay lại càng đáng sợ. Trong những truyền thuyết, vì một câu chuyện bí ẩnkhông muốn người khác biết, Diệp Lưu Vân quyết định từ bỏ kiếm, đã lĩnh hộiđược Lưu Vân tán thủ trong núi trong mây, từ đó mới bước vào cảnh giới tôngsư.o O oHiện giờ, Diệp Lưu Vân đã bước lên bậc thang đá thứ hai. Cuối cùng, nhữngHổ Vệ ẩn mình trong rừng sau sơn môn cũng phản ứng. Thứ đầu tiên đón nhậnvị Đại tông sư này lên núi là những cơn mưa tên đáng sợ, mạnh mẽ đến khiếpngười.Đây là vũ khí đại sát thương do Giám Sát viện trang bị, từng xuất hiện ởthảo nguyên phía nam Trường Châu, bắn liên tiếp trong khoảng cách gần nhưthế, ai mà tránh khỏi?Người áo đen và Vân Chi Lan đứng ngoài sơn môn phía xa, nhìn chằmchằm vào cảnh tượng trước mặt mà không hề không chớp mắt. Họ không lolắng cho tính mạng của Diệp Lưu Vân, không ai tin rằng chỉ một trận mưa tênnhỏ bé lại có thể ngăn cản Đại tông sư. Họ chỉ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắcra tay của vị Đại tông sư thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi!Trong lòng, người áo đen thầm nghĩ nếu là mình đối mặt với cơn mưa têndồn dập như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.Vân Chi Lan lại đang suy nghĩ xem vị sư phụ của mình sẽ ứng phó ra sao.Còn Diệp Lưu Vân, khi đối mặt với những mũi tên sắp tới, chỉ... vẫy nhẹtay.Cái vẫy tay ấy như cây tùng đuổi theo đám mây, không muốn để sương mùche khuất nhan sắc thanh tú. Cái vẫy tay kia giống như giọt mưa xuyên qua mâyđen, không muốn bị mây đen cản trở cơ hội chạm đất. Điều kỳ diệu nhất màngười chứng kiến cảm nhận được từ động tác đơn giản này là sự tự nhiên, mềmmại nhưng cương quyết và nhanh chóng.Hai phẩm chất hoàn toàn trái ngược hợp nhất một cách hoàn hảo trong độngtác vẫy tay đơn giản ấy.Nơi tay vẫy qua, mũi tên rơi nhẹ xuống đất.Mũi tên bắn ra với tốc độ cao khi gặp bàn tay ấy chợt chậm lại, từng mũimột được bàn tay kia nhẹ nhàng gạt ra rồi rơi xuống đất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người áo đen cảm thấy trong lòng phát lạnh, thì thầm: "Ta không nhìn rõbàn tay của hắn."Vân Chi Lan im lặng không nói gì, vốn dĩ hắn muốn so sánh sư phụ với vịĐại tông sư này xem ai cao ai thấp, nhưng không ngờ bản thân cũng không thểnhận ra.Với tầm mắt của hai người, chỉ thấy được một điều - Lưu Vân Tán Thủ vừadịu dàng lại vừa nhanh chóng đến mức không ai có thể nhận ra quỹ đạo chuyểnđộng của ngón tay!"Không chỉ nhanh." Người áo đen thì thầm: "Mây có nhiều hình dạng, nênđôi tay ấy vừa dịu dàng vừa đáng sợ."o O oTại thành Tô Châu, trong Bão Nguyệt lâu, Diệp Lưu Vân từng dùng một đôiđũa đánh bật tên nỏ của Phạm Nhàn như đuổi muỗi, nhưng lúc này dưới chânĐại Đông Sơn, chỉ cần vẫy tay đã thể hiện đẳng cấp cao siêu hơn.Lão tiến thêm một bước nữa.Đao quang sáng rực, như tuýet bay tháng sáu dưới vách đá Đại Đông sơn,lao thẳng về phía chiếc mũ rộng vành kia
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Họ biết vị đại nhân này đã đến chân núi từ đêm hôm trước, nhưng không
biết ngài ấy đã xuất hiện trước mắt mọi người như thế nào. Dù sao, họ cũng
không cần ngạc nhiên, bởi sự xuất hiện của bậc đại nhân như vậy trên đời, vốn
khó có lời giải thích.
Phản quân không còn hành động gì nữa, còn Hổ Vệ và đám người của Giám
Sát viện ẩn mình trong núi rừng, sau một hồi im lặng, dường như bắt đầu hoảng
loạn. Dù lòng trung thành, yêu nước của họ cao đến đâu đi nữa, trong lòng họ
chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối đầu trực diện với người này. Đặc biệt là những
người dân Khánh Quốc luôn coi bậc cao nhân thích đi thuyền trên biển này là vị
thần bảo hộ của Khánh Quốc.
Thế nhưng, giờ đây vị thần này lại muốn lên núi, không quan tâm tới ý chỉ
của bệ hạ, chuẩn bị leo lên. Mục đích là gì, ai cũng biết.
Hổ Vệ bắt đầu căng thẳng, những kiếm thủ của Giám Sát viện thấy miệng
lưỡi khô khốc, thậm chí cấm quân còn sợ đến mức không cầm vững được binh
khí. Đối đầu với một vị thần, điều này vượt khỏi trí tưởng tượng và giới hạn
tinh thần của hầu hết mọi người. Họ cũng biết, dù chỉ một mình, nhưng người
này còn đáng sợ hơn hàng ngàn quân lính.
Dẫu cho trên tay hắn không có kiếm.
Thực vậy, Diệp Lưu Vân đội mũ rộng vành, tay không cầm kiếm, nhưng
không ai biết trong lòng có mang bảo kiếm hay không. Đêm hôm trước kiếm
của hắn đêm hôm trước đã xuyên qua biển cả dưới chân Đại Đông Sơn, xuyên
qua những con sóng dữ dội, chặt đứt một dải đá ngầm, đã làm tổn thương tâm
mạch của Phạm Nhàn, cuối cùng đâm thẳng vào vách đá cứng như kim loại, cả
thanh kiếm chìm vào đá, chỉ để lại trên vách đá phần cán kiếm nhô ra.
Nhưng mọi người đều biết, khi Đại tông sư Diệp Lưu Vân không cầm kiếm
trong tay lại càng đáng sợ. Trong những truyền thuyết, vì một câu chuyện bí ẩn
không muốn người khác biết, Diệp Lưu Vân quyết định từ bỏ kiếm, đã lĩnh hội
được Lưu Vân tán thủ trong núi trong mây, từ đó mới bước vào cảnh giới tông
sư.
o O o
Hiện giờ, Diệp Lưu Vân đã bước lên bậc thang đá thứ hai. Cuối cùng, những
Hổ Vệ ẩn mình trong rừng sau sơn môn cũng phản ứng. Thứ đầu tiên đón nhận
vị Đại tông sư này lên núi là những cơn mưa tên đáng sợ, mạnh mẽ đến khiếp
người.
Đây là vũ khí đại sát thương do Giám Sát viện trang bị, từng xuất hiện ở
thảo nguyên phía nam Trường Châu, bắn liên tiếp trong khoảng cách gần như
thế, ai mà tránh khỏi?
Người áo đen và Vân Chi Lan đứng ngoài sơn môn phía xa, nhìn chằm
chằm vào cảnh tượng trước mặt mà không hề không chớp mắt. Họ không lo
lắng cho tính mạng của Diệp Lưu Vân, không ai tin rằng chỉ một trận mưa tên
nhỏ bé lại có thể ngăn cản Đại tông sư. Họ chỉ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc
ra tay của vị Đại tông sư thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi!
Trong lòng, người áo đen thầm nghĩ nếu là mình đối mặt với cơn mưa tên
dồn dập như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.
Vân Chi Lan lại đang suy nghĩ xem vị sư phụ của mình sẽ ứng phó ra sao.
Còn Diệp Lưu Vân, khi đối mặt với những mũi tên sắp tới, chỉ... vẫy nhẹ
tay.
Cái vẫy tay ấy như cây tùng đuổi theo đám mây, không muốn để sương mù
che khuất nhan sắc thanh tú. Cái vẫy tay kia giống như giọt mưa xuyên qua mây
đen, không muốn bị mây đen cản trở cơ hội chạm đất. Điều kỳ diệu nhất mà
người chứng kiến cảm nhận được từ động tác đơn giản này là sự tự nhiên, mềm
mại nhưng cương quyết và nhanh chóng.
Hai phẩm chất hoàn toàn trái ngược hợp nhất một cách hoàn hảo trong động
tác vẫy tay đơn giản ấy.
Nơi tay vẫy qua, mũi tên rơi nhẹ xuống đất.
Mũi tên bắn ra với tốc độ cao khi gặp bàn tay ấy chợt chậm lại, từng mũi
một được bàn tay kia nhẹ nhàng gạt ra rồi rơi xuống đất.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người áo đen cảm thấy trong lòng phát lạnh, thì thầm: "Ta không nhìn rõ
bàn tay của hắn."
Vân Chi Lan im lặng không nói gì, vốn dĩ hắn muốn so sánh sư phụ với vị
Đại tông sư này xem ai cao ai thấp, nhưng không ngờ bản thân cũng không thể
nhận ra.
Với tầm mắt của hai người, chỉ thấy được một điều - Lưu Vân Tán Thủ vừa
dịu dàng lại vừa nhanh chóng đến mức không ai có thể nhận ra quỹ đạo chuyển
động của ngón tay!
"Không chỉ nhanh." Người áo đen thì thầm: "Mây có nhiều hình dạng, nên
đôi tay ấy vừa dịu dàng vừa đáng sợ."
o O o
Tại thành Tô Châu, trong Bão Nguyệt lâu, Diệp Lưu Vân từng dùng một đôi
đũa đánh bật tên nỏ của Phạm Nhàn như đuổi muỗi, nhưng lúc này dưới chân
Đại Đông Sơn, chỉ cần vẫy tay đã thể hiện đẳng cấp cao siêu hơn.
Lão tiến thêm một bước nữa.
Đao quang sáng rực, như tuýet bay tháng sáu dưới vách đá Đại Đông sơn,
lao thẳng về phía chiếc mũ rộng vành kia
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Họ biết vị đại nhân này đã đến chân núi từ đêm hôm trước, nhưng khôngbiết ngài ấy đã xuất hiện trước mắt mọi người như thế nào. Dù sao, họ cũngkhông cần ngạc nhiên, bởi sự xuất hiện của bậc đại nhân như vậy trên đời, vốnkhó có lời giải thích.Phản quân không còn hành động gì nữa, còn Hổ Vệ và đám người của GiámSát viện ẩn mình trong núi rừng, sau một hồi im lặng, dường như bắt đầu hoảngloạn. Dù lòng trung thành, yêu nước của họ cao đến đâu đi nữa, trong lòng họchưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối đầu trực diện với người này. Đặc biệt là nhữngngười dân Khánh Quốc luôn coi bậc cao nhân thích đi thuyền trên biển này là vịthần bảo hộ của Khánh Quốc.Thế nhưng, giờ đây vị thần này lại muốn lên núi, không quan tâm tới ý chỉcủa bệ hạ, chuẩn bị leo lên. Mục đích là gì, ai cũng biết.Hổ Vệ bắt đầu căng thẳng, những kiếm thủ của Giám Sát viện thấy miệnglưỡi khô khốc, thậm chí cấm quân còn sợ đến mức không cầm vững được binhkhí. Đối đầu với một vị thần, điều này vượt khỏi trí tưởng tượng và giới hạntinh thần của hầu hết mọi người. Họ cũng biết, dù chỉ một mình, nhưng ngườinày còn đáng sợ hơn hàng ngàn quân lính.Dẫu cho trên tay hắn không có kiếm.Thực vậy, Diệp Lưu Vân đội mũ rộng vành, tay không cầm kiếm, nhưngkhông ai biết trong lòng có mang bảo kiếm hay không. Đêm hôm trước kiếmcủa hắn đêm hôm trước đã xuyên qua biển cả dưới chân Đại Đông Sơn, xuyênqua những con sóng dữ dội, chặt đứt một dải đá ngầm, đã làm tổn thương tâmmạch của Phạm Nhàn, cuối cùng đâm thẳng vào vách đá cứng như kim loại, cảthanh kiếm chìm vào đá, chỉ để lại trên vách đá phần cán kiếm nhô ra.Nhưng mọi người đều biết, khi Đại tông sư Diệp Lưu Vân không cầm kiếmtrong tay lại càng đáng sợ. Trong những truyền thuyết, vì một câu chuyện bí ẩnkhông muốn người khác biết, Diệp Lưu Vân quyết định từ bỏ kiếm, đã lĩnh hộiđược Lưu Vân tán thủ trong núi trong mây, từ đó mới bước vào cảnh giới tôngsư.o O oHiện giờ, Diệp Lưu Vân đã bước lên bậc thang đá thứ hai. Cuối cùng, nhữngHổ Vệ ẩn mình trong rừng sau sơn môn cũng phản ứng. Thứ đầu tiên đón nhậnvị Đại tông sư này lên núi là những cơn mưa tên đáng sợ, mạnh mẽ đến khiếpngười.Đây là vũ khí đại sát thương do Giám Sát viện trang bị, từng xuất hiện ởthảo nguyên phía nam Trường Châu, bắn liên tiếp trong khoảng cách gần nhưthế, ai mà tránh khỏi?Người áo đen và Vân Chi Lan đứng ngoài sơn môn phía xa, nhìn chằmchằm vào cảnh tượng trước mặt mà không hề không chớp mắt. Họ không lolắng cho tính mạng của Diệp Lưu Vân, không ai tin rằng chỉ một trận mưa tênnhỏ bé lại có thể ngăn cản Đại tông sư. Họ chỉ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắcra tay của vị Đại tông sư thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi!Trong lòng, người áo đen thầm nghĩ nếu là mình đối mặt với cơn mưa têndồn dập như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.Vân Chi Lan lại đang suy nghĩ xem vị sư phụ của mình sẽ ứng phó ra sao.Còn Diệp Lưu Vân, khi đối mặt với những mũi tên sắp tới, chỉ... vẫy nhẹtay.Cái vẫy tay ấy như cây tùng đuổi theo đám mây, không muốn để sương mùche khuất nhan sắc thanh tú. Cái vẫy tay kia giống như giọt mưa xuyên qua mâyđen, không muốn bị mây đen cản trở cơ hội chạm đất. Điều kỳ diệu nhất màngười chứng kiến cảm nhận được từ động tác đơn giản này là sự tự nhiên, mềmmại nhưng cương quyết và nhanh chóng.Hai phẩm chất hoàn toàn trái ngược hợp nhất một cách hoàn hảo trong độngtác vẫy tay đơn giản ấy.Nơi tay vẫy qua, mũi tên rơi nhẹ xuống đất.Mũi tên bắn ra với tốc độ cao khi gặp bàn tay ấy chợt chậm lại, từng mũimột được bàn tay kia nhẹ nhàng gạt ra rồi rơi xuống đất.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Người áo đen cảm thấy trong lòng phát lạnh, thì thầm: "Ta không nhìn rõbàn tay của hắn."Vân Chi Lan im lặng không nói gì, vốn dĩ hắn muốn so sánh sư phụ với vịĐại tông sư này xem ai cao ai thấp, nhưng không ngờ bản thân cũng không thểnhận ra.Với tầm mắt của hai người, chỉ thấy được một điều - Lưu Vân Tán Thủ vừadịu dàng lại vừa nhanh chóng đến mức không ai có thể nhận ra quỹ đạo chuyểnđộng của ngón tay!"Không chỉ nhanh." Người áo đen thì thầm: "Mây có nhiều hình dạng, nênđôi tay ấy vừa dịu dàng vừa đáng sợ."o O oTại thành Tô Châu, trong Bão Nguyệt lâu, Diệp Lưu Vân từng dùng một đôiđũa đánh bật tên nỏ của Phạm Nhàn như đuổi muỗi, nhưng lúc này dưới chânĐại Đông Sơn, chỉ cần vẫy tay đã thể hiện đẳng cấp cao siêu hơn.Lão tiến thêm một bước nữa.Đao quang sáng rực, như tuýet bay tháng sáu dưới vách đá Đại Đông sơn,lao thẳng về phía chiếc mũ rộng vành kia