Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1218: Thế gian 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên thế giới này, số người được Hoàng đế Khánh gọi là bạn cũ của DiệpLưu Vân chỉ lác đác vài vị. Vì vậy, khi tiếng chuông của Khánh Miếu lại vanglên, cửa gỗ của căn nhà bên cạnh mở toang, một cơn gió núi thổi qua đỉnh, mộtmình Ngũ Trúc buộc bằng vải đen che mắt bước từ trong cửa ra...Diệp Lưu Vân chỉ cười khẽ, tất nhiên, nụ cười ấy chứa đựng một chút xúcđộng và chua chát."Sau khi từ biệt ở Đạm Châu, đã mấy năm rồi chúng ta không gặp, cũng hơnhai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi." Lão nhìn Ngũ Trúc, thân thiệnnói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã trở về, không ngờ lại ở trên Đại Đông sơn."Mùa hè hai năm trước, quốc sư Bắc Tề Khổ Hà âm thầm quyết đấu vớingười khác dẫn tới thụ thương, Diệp Lưu Vân thân là một trong vốn vị Đại tôngsư, đương nhiên đoán ra người đã ra tay chính là Ngũ Trúc, cho nên mới có câu‘hai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi’.Còn câu nói ‘ta cứ nghĩ ngươi đã trở về’ của Diệp Lưu Vân lại càng ẩn chứaquá nhiều tin tức, có điều trên thế gian này, có lẽ chỉ có lão và Ngũ Trúc mới cóthể hiểu được. Cuộc trò chuyện dưới vách đá ở Đạm Châu năm ấy, Phạm Nhànđứng trên đỉnh vách đá, hoàn toàn không nghe được.Ngũ Trúc vẫn như mọi khi, lời nói gọn gàng nhanh chóng. Sau khi nói haichữ, hắn đứng ở cửa của căn nhà, không di chuyển thêm bước nào, nhìn về phíaDiệp Lưu Vân ở đằng xa, cách Hoàng đế gần hơn một chút.Hai chữ hắn nói là: "Xin chào."o O oChỉ là hai chữ "xin chào", nhưng khiến cho Diệp Lưu Vân cảm thấy bất ngờhơn lúc trước thấy hắn bước ra từ gian nhà. Lão không kìm nén được cảm xúc,thậm chí phát ra tiếng cười trấn an, tiếng cười đó vô cùng chân thành.Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Diệp Lưu Vân xoay người đối diệnvới Hoàng đế, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Bệ hạ quảđúng là người có tài, chẳng trách có đoàn người tới Đại Đông Sơn tế trời, thậmchí ngay cả quái vật này cũng bị bệ hạ khám phá ra. Cho dù ta không muốncông nhận đi nữa cũng không thể phủ nhận."Hoàng đế nghe vậy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng hai hàng lông màythoáng rung nhẹ hai lần. Đúng thế, lễ tế trời này vốn là một cái bẫy nhằm vàoDiệp Lưu Vân, mà khi Ngũ Trúc - một nhân vật then chốt trong kế hoạch xuấthiện, Diệp Lưu Vân lại không hề có phản ứng như rơi vào bẫy.Cái thứ khí thế luôn là trò chơi luân phiên, ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ lolắng rồi nhanh chóng tiêu tan. Hắn biết chắc chắn chuyện lớn mà mình và PhạmNhàn đã đoán, cuối cùng sắp thành hiện thực.Hoàng đế nhìn về phía Hồng lão thái giám bên cạnh, ánh mắt bình tĩnhnhưng đầy ý tứ, dường như đang hỏi vì sao không ra tay ngay lập tức? Với cảnhgiới của một Đại tông sư, mặc dù là hai chống lại một, nhưng nếu không nắmbắt được khoảnh khắc trước đó, sự xuất hiện bí ẩn của Ngũ Trúc khiến DiệpLưu Vân có một chút sơ hở, thế thì âm mưu ám sát Diệp Lưu Vân trên núi sẽ trởnên khó khăn hơn nhiều.Lúc này, Hồng lão thái giám không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng đế,ánh mắt lão nóng bỏng nhìn về phía trước, xuyên qua vai của Diệp Lưu Vân,nhìn xuống khu rừng dưới bậc đá.Lão bước lên một bước, đứng trước Hoàng đế và sau đó từ từ đứng thẳngngười dậy.Hồng công công dường như cả đời đều khom lưng, bỗng dưng ưỡn thẳnglưng dậy. Chỉ là một động tác thay đổi đơn giản như vậy, một loại khí thế khôngthể diễn tả bắt đầu tràn vào cơ thể lão, lan tỏa mạnh mẽ khắp bốn phía đỉnhnúi...Rõ ràng tất cả mọi người đều biết cơ thể Hồng công công không hề to lên,nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như lão đã trởthành một vị thần linh không thể đánh bại, toàn thân phát ra ánh sáng chói lòa,hoàn toàn che khuất Khánh Đế đứng phía sau.Chân khí này đã mạnh mẽ đến mức, dường như đã vượt qua khả năng chứađựng của thể xác loài người.Bá đạo đến cực hạn.o O o“Lào rào lá rụng, cây ai đếm, Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu.” (Vô biênlạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn đại giang cổn cổn lưu) Đây là bài thơ đầu tiên PhạmNhàn đã chép khi đến kinh đô, bát luận hai chữ “Đại Giang” có hợp hay không,nhưng bài thơ này cũng đã truyền tụng trên khắp thế gian này.Những ai có duyên hay không may mắn đứng trên Đại Đông sơn ngày hômấy, trong khoảnh khắc này, đều liên tưởng đến nửa đầu của bài thơ kia.Vì họ cảm nhận được một luồng kiếm khí dâng trào, đang hoành hành bêndưới trong rừng núi dưới bậc thềm đá, ngay cả đỉnh núi xa xôi cũng bị luồngkiếm khí mạnh mẽ này xâm nhập. Rừng xanh bắt đầu rụng lá, lá rụng chất đốngmàu xanh.Diệp Lưu Vân nhìn Hồng công công nói: "Ngươi vốn là giai nhân, sao lạilàm nô tài?"Mái tóc bạc của Hồng công công tung bay trong gió, khàn khàn nói: "Đạitông sư cũng chỉ là nô tài, ta là nô tài của bệ hạ, còn các ngươi... cũng chỉ là nôtài của thế gian này, có gì khác nhau?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên thế giới này, số người được Hoàng đế Khánh gọi là bạn cũ của DiệpLưu Vân chỉ lác đác vài vị. Vì vậy, khi tiếng chuông của Khánh Miếu lại vanglên, cửa gỗ của căn nhà bên cạnh mở toang, một cơn gió núi thổi qua đỉnh, mộtmình Ngũ Trúc buộc bằng vải đen che mắt bước từ trong cửa ra...Diệp Lưu Vân chỉ cười khẽ, tất nhiên, nụ cười ấy chứa đựng một chút xúcđộng và chua chát."Sau khi từ biệt ở Đạm Châu, đã mấy năm rồi chúng ta không gặp, cũng hơnhai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi." Lão nhìn Ngũ Trúc, thân thiệnnói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã trở về, không ngờ lại ở trên Đại Đông sơn."Mùa hè hai năm trước, quốc sư Bắc Tề Khổ Hà âm thầm quyết đấu vớingười khác dẫn tới thụ thương, Diệp Lưu Vân thân là một trong vốn vị Đại tôngsư, đương nhiên đoán ra người đã ra tay chính là Ngũ Trúc, cho nên mới có câu‘hai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi’.Còn câu nói ‘ta cứ nghĩ ngươi đã trở về’ của Diệp Lưu Vân lại càng ẩn chứaquá nhiều tin tức, có điều trên thế gian này, có lẽ chỉ có lão và Ngũ Trúc mới cóthể hiểu được. Cuộc trò chuyện dưới vách đá ở Đạm Châu năm ấy, Phạm Nhànđứng trên đỉnh vách đá, hoàn toàn không nghe được.Ngũ Trúc vẫn như mọi khi, lời nói gọn gàng nhanh chóng. Sau khi nói haichữ, hắn đứng ở cửa của căn nhà, không di chuyển thêm bước nào, nhìn về phíaDiệp Lưu Vân ở đằng xa, cách Hoàng đế gần hơn một chút.Hai chữ hắn nói là: "Xin chào."o O oChỉ là hai chữ "xin chào", nhưng khiến cho Diệp Lưu Vân cảm thấy bất ngờhơn lúc trước thấy hắn bước ra từ gian nhà. Lão không kìm nén được cảm xúc,thậm chí phát ra tiếng cười trấn an, tiếng cười đó vô cùng chân thành.Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Diệp Lưu Vân xoay người đối diệnvới Hoàng đế, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Bệ hạ quảđúng là người có tài, chẳng trách có đoàn người tới Đại Đông Sơn tế trời, thậmchí ngay cả quái vật này cũng bị bệ hạ khám phá ra. Cho dù ta không muốncông nhận đi nữa cũng không thể phủ nhận."Hoàng đế nghe vậy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng hai hàng lông màythoáng rung nhẹ hai lần. Đúng thế, lễ tế trời này vốn là một cái bẫy nhằm vàoDiệp Lưu Vân, mà khi Ngũ Trúc - một nhân vật then chốt trong kế hoạch xuấthiện, Diệp Lưu Vân lại không hề có phản ứng như rơi vào bẫy.Cái thứ khí thế luôn là trò chơi luân phiên, ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ lolắng rồi nhanh chóng tiêu tan. Hắn biết chắc chắn chuyện lớn mà mình và PhạmNhàn đã đoán, cuối cùng sắp thành hiện thực.Hoàng đế nhìn về phía Hồng lão thái giám bên cạnh, ánh mắt bình tĩnhnhưng đầy ý tứ, dường như đang hỏi vì sao không ra tay ngay lập tức? Với cảnhgiới của một Đại tông sư, mặc dù là hai chống lại một, nhưng nếu không nắmbắt được khoảnh khắc trước đó, sự xuất hiện bí ẩn của Ngũ Trúc khiến DiệpLưu Vân có một chút sơ hở, thế thì âm mưu ám sát Diệp Lưu Vân trên núi sẽ trởnên khó khăn hơn nhiều.Lúc này, Hồng lão thái giám không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng đế,ánh mắt lão nóng bỏng nhìn về phía trước, xuyên qua vai của Diệp Lưu Vân,nhìn xuống khu rừng dưới bậc đá.Lão bước lên một bước, đứng trước Hoàng đế và sau đó từ từ đứng thẳngngười dậy.Hồng công công dường như cả đời đều khom lưng, bỗng dưng ưỡn thẳnglưng dậy. Chỉ là một động tác thay đổi đơn giản như vậy, một loại khí thế khôngthể diễn tả bắt đầu tràn vào cơ thể lão, lan tỏa mạnh mẽ khắp bốn phía đỉnhnúi...Rõ ràng tất cả mọi người đều biết cơ thể Hồng công công không hề to lên,nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như lão đã trởthành một vị thần linh không thể đánh bại, toàn thân phát ra ánh sáng chói lòa,hoàn toàn che khuất Khánh Đế đứng phía sau.Chân khí này đã mạnh mẽ đến mức, dường như đã vượt qua khả năng chứađựng của thể xác loài người.Bá đạo đến cực hạn.o O o“Lào rào lá rụng, cây ai đếm, Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu.” (Vô biênlạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn đại giang cổn cổn lưu) Đây là bài thơ đầu tiên PhạmNhàn đã chép khi đến kinh đô, bát luận hai chữ “Đại Giang” có hợp hay không,nhưng bài thơ này cũng đã truyền tụng trên khắp thế gian này.Những ai có duyên hay không may mắn đứng trên Đại Đông sơn ngày hômấy, trong khoảnh khắc này, đều liên tưởng đến nửa đầu của bài thơ kia.Vì họ cảm nhận được một luồng kiếm khí dâng trào, đang hoành hành bêndưới trong rừng núi dưới bậc thềm đá, ngay cả đỉnh núi xa xôi cũng bị luồngkiếm khí mạnh mẽ này xâm nhập. Rừng xanh bắt đầu rụng lá, lá rụng chất đốngmàu xanh.Diệp Lưu Vân nhìn Hồng công công nói: "Ngươi vốn là giai nhân, sao lạilàm nô tài?"Mái tóc bạc của Hồng công công tung bay trong gió, khàn khàn nói: "Đạitông sư cũng chỉ là nô tài, ta là nô tài của bệ hạ, còn các ngươi... cũng chỉ là nôtài của thế gian này, có gì khác nhau?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên thế giới này, số người được Hoàng đế Khánh gọi là bạn cũ của DiệpLưu Vân chỉ lác đác vài vị. Vì vậy, khi tiếng chuông của Khánh Miếu lại vanglên, cửa gỗ của căn nhà bên cạnh mở toang, một cơn gió núi thổi qua đỉnh, mộtmình Ngũ Trúc buộc bằng vải đen che mắt bước từ trong cửa ra...Diệp Lưu Vân chỉ cười khẽ, tất nhiên, nụ cười ấy chứa đựng một chút xúcđộng và chua chát."Sau khi từ biệt ở Đạm Châu, đã mấy năm rồi chúng ta không gặp, cũng hơnhai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi." Lão nhìn Ngũ Trúc, thân thiệnnói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã trở về, không ngờ lại ở trên Đại Đông sơn."Mùa hè hai năm trước, quốc sư Bắc Tề Khổ Hà âm thầm quyết đấu vớingười khác dẫn tới thụ thương, Diệp Lưu Vân thân là một trong vốn vị Đại tôngsư, đương nhiên đoán ra người đã ra tay chính là Ngũ Trúc, cho nên mới có câu‘hai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi’.Còn câu nói ‘ta cứ nghĩ ngươi đã trở về’ của Diệp Lưu Vân lại càng ẩn chứaquá nhiều tin tức, có điều trên thế gian này, có lẽ chỉ có lão và Ngũ Trúc mới cóthể hiểu được. Cuộc trò chuyện dưới vách đá ở Đạm Châu năm ấy, Phạm Nhànđứng trên đỉnh vách đá, hoàn toàn không nghe được.Ngũ Trúc vẫn như mọi khi, lời nói gọn gàng nhanh chóng. Sau khi nói haichữ, hắn đứng ở cửa của căn nhà, không di chuyển thêm bước nào, nhìn về phíaDiệp Lưu Vân ở đằng xa, cách Hoàng đế gần hơn một chút.Hai chữ hắn nói là: "Xin chào."o O oChỉ là hai chữ "xin chào", nhưng khiến cho Diệp Lưu Vân cảm thấy bất ngờhơn lúc trước thấy hắn bước ra từ gian nhà. Lão không kìm nén được cảm xúc,thậm chí phát ra tiếng cười trấn an, tiếng cười đó vô cùng chân thành.Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Diệp Lưu Vân xoay người đối diệnvới Hoàng đế, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Bệ hạ quảđúng là người có tài, chẳng trách có đoàn người tới Đại Đông Sơn tế trời, thậmchí ngay cả quái vật này cũng bị bệ hạ khám phá ra. Cho dù ta không muốncông nhận đi nữa cũng không thể phủ nhận."Hoàng đế nghe vậy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng hai hàng lông màythoáng rung nhẹ hai lần. Đúng thế, lễ tế trời này vốn là một cái bẫy nhằm vàoDiệp Lưu Vân, mà khi Ngũ Trúc - một nhân vật then chốt trong kế hoạch xuấthiện, Diệp Lưu Vân lại không hề có phản ứng như rơi vào bẫy.Cái thứ khí thế luôn là trò chơi luân phiên, ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ lolắng rồi nhanh chóng tiêu tan. Hắn biết chắc chắn chuyện lớn mà mình và PhạmNhàn đã đoán, cuối cùng sắp thành hiện thực.Hoàng đế nhìn về phía Hồng lão thái giám bên cạnh, ánh mắt bình tĩnhnhưng đầy ý tứ, dường như đang hỏi vì sao không ra tay ngay lập tức? Với cảnhgiới của một Đại tông sư, mặc dù là hai chống lại một, nhưng nếu không nắmbắt được khoảnh khắc trước đó, sự xuất hiện bí ẩn của Ngũ Trúc khiến DiệpLưu Vân có một chút sơ hở, thế thì âm mưu ám sát Diệp Lưu Vân trên núi sẽ trởnên khó khăn hơn nhiều.Lúc này, Hồng lão thái giám không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng đế,ánh mắt lão nóng bỏng nhìn về phía trước, xuyên qua vai của Diệp Lưu Vân,nhìn xuống khu rừng dưới bậc đá.Lão bước lên một bước, đứng trước Hoàng đế và sau đó từ từ đứng thẳngngười dậy.Hồng công công dường như cả đời đều khom lưng, bỗng dưng ưỡn thẳnglưng dậy. Chỉ là một động tác thay đổi đơn giản như vậy, một loại khí thế khôngthể diễn tả bắt đầu tràn vào cơ thể lão, lan tỏa mạnh mẽ khắp bốn phía đỉnhnúi...Rõ ràng tất cả mọi người đều biết cơ thể Hồng công công không hề to lên,nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như lão đã trởthành một vị thần linh không thể đánh bại, toàn thân phát ra ánh sáng chói lòa,hoàn toàn che khuất Khánh Đế đứng phía sau.Chân khí này đã mạnh mẽ đến mức, dường như đã vượt qua khả năng chứađựng của thể xác loài người.Bá đạo đến cực hạn.o O o“Lào rào lá rụng, cây ai đếm, Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu.” (Vô biênlạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn đại giang cổn cổn lưu) Đây là bài thơ đầu tiên PhạmNhàn đã chép khi đến kinh đô, bát luận hai chữ “Đại Giang” có hợp hay không,nhưng bài thơ này cũng đã truyền tụng trên khắp thế gian này.Những ai có duyên hay không may mắn đứng trên Đại Đông sơn ngày hômấy, trong khoảnh khắc này, đều liên tưởng đến nửa đầu của bài thơ kia.Vì họ cảm nhận được một luồng kiếm khí dâng trào, đang hoành hành bêndưới trong rừng núi dưới bậc thềm đá, ngay cả đỉnh núi xa xôi cũng bị luồngkiếm khí mạnh mẽ này xâm nhập. Rừng xanh bắt đầu rụng lá, lá rụng chất đốngmàu xanh.Diệp Lưu Vân nhìn Hồng công công nói: "Ngươi vốn là giai nhân, sao lạilàm nô tài?"Mái tóc bạc của Hồng công công tung bay trong gió, khàn khàn nói: "Đạitông sư cũng chỉ là nô tài, ta là nô tài của bệ hạ, còn các ngươi... cũng chỉ là nôtài của thế gian này, có gì khác nhau?"