Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1219: Hội họp ở Đông Sơn 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong khoảnh khắc này, Cao Đạt tự cho là mình đã bay lên.Hắn bay qua tầng tầng rừng xanh bên hông Đại Đông sơn, bay qua sươngmù mờ nhạt trong rừng, bay qua những mũi tên nhanh chóng bắn đến, càng lúccàng cao.Bay càng cao, nhìn càng xa, trong khoảnh khắc đó, Cao Đạt nhìn thấy sơnmôn dưới chân núi, nhìn thấy trên con đường đá dài, những phiến đá màu xanhkia đã nhiễm vết máu, ánh đao lóng lánh trong rừng, bên cạnh con đường đá làánh kiếm giống như rắn rết.Sau đó hắn rơi xuống, nặng nề ngã sầm xuống, không biết gãy mất baonhiêu cành cây, bịch một tiếng đập vào mặt đất ẩm ướt trong rừng, suýt nữa rơixuống vách núi dốc đứng.Cao Đạt kêu lên một tiếng đau đớn, dựa vào chân khí trong cơ thể mạnh mẽchống đỡ lần trùng kích này, toàn thân nhảy dựng lên như lò xo, hai tay nắmthật chặt lấy chuôi đao, cất bước, chuẩn bị lại một lần nữa xông tới con đườngđá tử thần kia.Sau đó một động tác khiến hắn cảm nhận được xương cốt toàn thân đồngthời vỡ nát, một tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong mũi hắn, cảm giác thốngkhổ đến khó mà chịu đựng nổi; cùng lúc đó, hai dòng máu cũng từ trong mũicủa hắn thấm ra.Đôi chân Cao Đạt mềm nhũn, vô thức trở tay đâm trường đao xuống trênmặt đất bên cạnh mình để chống đỡ thân thể, không ngờ mũi đao chạm vào bùnđất, phát ra tiếng kêu lách cách, chỉ trong nháy mắt đã vỡ thành vô số mảnh kimloại!Trong tiếng vang giòn giã, Cao Đạt chật vật không chịu nổi ngã sấp xuốngđất rừng, bên người là mảnh đao vỡ, tay cầm chuôi đao đáng thương còn sót lại,trong mắt toàn vẻ kinh hãi và khiếp sợ, đáng thương tới khó tả.o O oHắn bị một người một kiếm chém bay.Là thân vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt có thực lực bát phẩm thượng, lúctrước ở trong cung đình Bắc Tề, một đao đánh lui kẻ địch, uy phong tới nhườngnào? Cho dù là trong Hổ Vệ cung đình, hắn cũng là cao thủ có tiếng, không ngờlại bị một thanh kiếm đánh bay như đập muỗi!Ánh mắt Cao Đạt đầy phức tạp nhìn kiếm quang trên bậc thang đá phươngxa, trong lòng thoáng ảm đạm.Lần này Phạm Nhàn mang theo bảy Hổ Vệ đi đến Đạm Châu, không ngờ lạibị bệ hạ đưa tới Đại Đông sơn, tiếp theo lại gặp phải chuyện hành thích. Thân làHổ Vệ, việc quan trọng nhất từ trước tới nay chính là bảo vệ an nguy của bệ hạ.Tuy Cao Đạt không biết lúc này Tiểu Phạm đại nhân đã lặng lẽ xuống vách núi,nhưng gã vẫn thống lĩnh sáu gã Hổ Vệ khác, gia nhập đại đội hộ vệ cung đình,bắt đầu tiến hành giết chóc vô tình nhất trên con đường đá này.Hơn trăm Hổ Vệ thủ hộ một con đường núi, theo lý thuyết, trên cõi đời nàykhông cao thủ nào có thể đột phá lên núi.Nhưng trên thế gian, luôn có một số kẻ tồn tại không theo đạo lý, ví như Đạitông sư Khánh Quốc trước đây như áng mây trôi - Diệp Lưu Vân, ví dụ như vịlúc này tay cầm một thanh kiếm, đi trên con đường đá gặp thần giết thần, trướcsau gì đều không quan tâm, kiếm ý thê lương tuyệt thế đã đến đỉnh điểm.Cao Đạt nuốt nước miếng đang ngọt lịm, cố gắng bình ổn nhịp hô hấp. Nghetiếng trên con đường đá càng lúc càng nhỏ, biết chỉ e các huynh đệ đã chết trongtay tên Đại tông sư kia rồi.Hổ Vệ, yêu cầu cơ bản nhất chính là trung thành với bệ hạ, cho dù biết rõmình phải đối diện với lực lượng đỉnh cao của nhân thế, bọn họ vẫn kiên nghịđứng trên con đường đá, chắn trước người bệ hạ, bắn máu đào, mở toang lồngngực, quên cả sống chết, không lùi một bước!Vì thế phản ứng đầu tiên của Cao Đạt lúc này là, có lẽ mình nên lại xông tớichắn trước gương mặt đáng sợ của vị đại cường giả kia, trở thành một hồn makhác dưới kiếm của đối phương.Dù cho mình đã bị trọng thương, cho dù đao của mình đã vỡ thành mảnhnhỏ!Nhưng trong nháy mắt. Cao Đạt lại do dự.Trên con đường đá xanh rất dài đầy vết máu, không biết có bao nhiêu Hổ Vệđịnh kết đội bảy người bao vây, dùng phương pháp thường ngày dùng để đốiphó với cao thủ cửu phẩm kia. Nhưng tất cả nỗ lực đều là phí công, thanh kiếmkia tựa như từ cõi u minh đi vào, mang theo khí thế vô tiền khoáng hậu, chỉ nhẹnhàng vung vẩy là sát khí tràn ngập, chặt đứt lưỡi đao của mọi người, chặt đứtcánh tay, chặt đứt đầu lâu.Mà sở dĩ Cao Đạt còn có thể sống sót, sau khi bay văng ra, vẫn còn sống,chính là bởi vì hai năm qua hắn đã sống chung với Phạm Nhàn, đã bị ảnh hưởngquá nhiều từ Phạm Nhàn, trong trường đao của hắn bất giác mang theo dấu vếtTiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn.Không còn một mực chém giết ác liệt, không còn không lùi một bước. Chonên lúc đối đầu với đại cao thủ kia, tuy Cao Đạt vẫn không đỡ nổi một hiệp,kinh mạch bị kiếm ý xâm nhập như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn còn sống sót.

Trong khoảnh khắc này, Cao Đạt tự cho là mình đã bay lên.

Hắn bay qua tầng tầng rừng xanh bên hông Đại Đông sơn, bay qua sương

mù mờ nhạt trong rừng, bay qua những mũi tên nhanh chóng bắn đến, càng lúc

càng cao.

Bay càng cao, nhìn càng xa, trong khoảnh khắc đó, Cao Đạt nhìn thấy sơn

môn dưới chân núi, nhìn thấy trên con đường đá dài, những phiến đá màu xanh

kia đã nhiễm vết máu, ánh đao lóng lánh trong rừng, bên cạnh con đường đá là

ánh kiếm giống như rắn rết.

Sau đó hắn rơi xuống, nặng nề ngã sầm xuống, không biết gãy mất bao

nhiêu cành cây, bịch một tiếng đập vào mặt đất ẩm ướt trong rừng, suýt nữa rơi

xuống vách núi dốc đứng.

Cao Đạt kêu lên một tiếng đau đớn, dựa vào chân khí trong cơ thể mạnh mẽ

chống đỡ lần trùng kích này, toàn thân nhảy dựng lên như lò xo, hai tay nắm

thật chặt lấy chuôi đao, cất bước, chuẩn bị lại một lần nữa xông tới con đường

đá tử thần kia.

Sau đó một động tác khiến hắn cảm nhận được xương cốt toàn thân đồng

thời vỡ nát, một tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong mũi hắn, cảm giác thống

khổ đến khó mà chịu đựng nổi; cùng lúc đó, hai dòng máu cũng từ trong mũi

của hắn thấm ra.

Đôi chân Cao Đạt mềm nhũn, vô thức trở tay đâm trường đao xuống trên

mặt đất bên cạnh mình để chống đỡ thân thể, không ngờ mũi đao chạm vào bùn

đất, phát ra tiếng kêu lách cách, chỉ trong nháy mắt đã vỡ thành vô số mảnh kim

loại!

Trong tiếng vang giòn giã, Cao Đạt chật vật không chịu nổi ngã sấp xuống

đất rừng, bên người là mảnh đao vỡ, tay cầm chuôi đao đáng thương còn sót lại,

trong mắt toàn vẻ kinh hãi và khiếp sợ, đáng thương tới khó tả.

o O o

Hắn bị một người một kiếm chém bay.

Là thân vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt có thực lực bát phẩm thượng, lúc

trước ở trong cung đình Bắc Tề, một đao đánh lui kẻ địch, uy phong tới nhường

nào? Cho dù là trong Hổ Vệ cung đình, hắn cũng là cao thủ có tiếng, không ngờ

lại bị một thanh kiếm đánh bay như đập muỗi!

Ánh mắt Cao Đạt đầy phức tạp nhìn kiếm quang trên bậc thang đá phương

xa, trong lòng thoáng ảm đạm.

Lần này Phạm Nhàn mang theo bảy Hổ Vệ đi đến Đạm Châu, không ngờ lại

bị bệ hạ đưa tới Đại Đông sơn, tiếp theo lại gặp phải chuyện hành thích. Thân là

Hổ Vệ, việc quan trọng nhất từ trước tới nay chính là bảo vệ an nguy của bệ hạ.

Tuy Cao Đạt không biết lúc này Tiểu Phạm đại nhân đã lặng lẽ xuống vách núi,

nhưng gã vẫn thống lĩnh sáu gã Hổ Vệ khác, gia nhập đại đội hộ vệ cung đình,

bắt đầu tiến hành giết chóc vô tình nhất trên con đường đá này.

Hơn trăm Hổ Vệ thủ hộ một con đường núi, theo lý thuyết, trên cõi đời này

không cao thủ nào có thể đột phá lên núi.

Nhưng trên thế gian, luôn có một số kẻ tồn tại không theo đạo lý, ví như Đại

tông sư Khánh Quốc trước đây như áng mây trôi - Diệp Lưu Vân, ví dụ như vị

lúc này tay cầm một thanh kiếm, đi trên con đường đá gặp thần giết thần, trước

sau gì đều không quan tâm, kiếm ý thê lương tuyệt thế đã đến đỉnh điểm.

Cao Đạt nuốt nước miếng đang ngọt lịm, cố gắng bình ổn nhịp hô hấp. Nghe

tiếng trên con đường đá càng lúc càng nhỏ, biết chỉ e các huynh đệ đã chết trong

tay tên Đại tông sư kia rồi.

Hổ Vệ, yêu cầu cơ bản nhất chính là trung thành với bệ hạ, cho dù biết rõ

mình phải đối diện với lực lượng đỉnh cao của nhân thế, bọn họ vẫn kiên nghị

đứng trên con đường đá, chắn trước người bệ hạ, bắn máu đào, mở toang lồng

ngực, quên cả sống chết, không lùi một bước!

Vì thế phản ứng đầu tiên của Cao Đạt lúc này là, có lẽ mình nên lại xông tới

chắn trước gương mặt đáng sợ của vị đại cường giả kia, trở thành một hồn ma

khác dưới kiếm của đối phương.

Dù cho mình đã bị trọng thương, cho dù đao của mình đã vỡ thành mảnh

nhỏ!

Nhưng trong nháy mắt. Cao Đạt lại do dự.

Trên con đường đá xanh rất dài đầy vết máu, không biết có bao nhiêu Hổ Vệ

định kết đội bảy người bao vây, dùng phương pháp thường ngày dùng để đối

phó với cao thủ cửu phẩm kia. Nhưng tất cả nỗ lực đều là phí công, thanh kiếm

kia tựa như từ cõi u minh đi vào, mang theo khí thế vô tiền khoáng hậu, chỉ nhẹ

nhàng vung vẩy là sát khí tràn ngập, chặt đứt lưỡi đao của mọi người, chặt đứt

cánh tay, chặt đứt đầu lâu.

Mà sở dĩ Cao Đạt còn có thể sống sót, sau khi bay văng ra, vẫn còn sống,

chính là bởi vì hai năm qua hắn đã sống chung với Phạm Nhàn, đã bị ảnh hưởng

quá nhiều từ Phạm Nhàn, trong trường đao của hắn bất giác mang theo dấu vết

Tiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn.

Không còn một mực chém giết ác liệt, không còn không lùi một bước. Cho

nên lúc đối đầu với đại cao thủ kia, tuy Cao Đạt vẫn không đỡ nổi một hiệp,

kinh mạch bị kiếm ý xâm nhập như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn còn sống sót.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong khoảnh khắc này, Cao Đạt tự cho là mình đã bay lên.Hắn bay qua tầng tầng rừng xanh bên hông Đại Đông sơn, bay qua sươngmù mờ nhạt trong rừng, bay qua những mũi tên nhanh chóng bắn đến, càng lúccàng cao.Bay càng cao, nhìn càng xa, trong khoảnh khắc đó, Cao Đạt nhìn thấy sơnmôn dưới chân núi, nhìn thấy trên con đường đá dài, những phiến đá màu xanhkia đã nhiễm vết máu, ánh đao lóng lánh trong rừng, bên cạnh con đường đá làánh kiếm giống như rắn rết.Sau đó hắn rơi xuống, nặng nề ngã sầm xuống, không biết gãy mất baonhiêu cành cây, bịch một tiếng đập vào mặt đất ẩm ướt trong rừng, suýt nữa rơixuống vách núi dốc đứng.Cao Đạt kêu lên một tiếng đau đớn, dựa vào chân khí trong cơ thể mạnh mẽchống đỡ lần trùng kích này, toàn thân nhảy dựng lên như lò xo, hai tay nắmthật chặt lấy chuôi đao, cất bước, chuẩn bị lại một lần nữa xông tới con đườngđá tử thần kia.Sau đó một động tác khiến hắn cảm nhận được xương cốt toàn thân đồngthời vỡ nát, một tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong mũi hắn, cảm giác thốngkhổ đến khó mà chịu đựng nổi; cùng lúc đó, hai dòng máu cũng từ trong mũicủa hắn thấm ra.Đôi chân Cao Đạt mềm nhũn, vô thức trở tay đâm trường đao xuống trênmặt đất bên cạnh mình để chống đỡ thân thể, không ngờ mũi đao chạm vào bùnđất, phát ra tiếng kêu lách cách, chỉ trong nháy mắt đã vỡ thành vô số mảnh kimloại!Trong tiếng vang giòn giã, Cao Đạt chật vật không chịu nổi ngã sấp xuốngđất rừng, bên người là mảnh đao vỡ, tay cầm chuôi đao đáng thương còn sót lại,trong mắt toàn vẻ kinh hãi và khiếp sợ, đáng thương tới khó tả.o O oHắn bị một người một kiếm chém bay.Là thân vệ bên cạnh Phạm Nhàn, Cao Đạt có thực lực bát phẩm thượng, lúctrước ở trong cung đình Bắc Tề, một đao đánh lui kẻ địch, uy phong tới nhườngnào? Cho dù là trong Hổ Vệ cung đình, hắn cũng là cao thủ có tiếng, không ngờlại bị một thanh kiếm đánh bay như đập muỗi!Ánh mắt Cao Đạt đầy phức tạp nhìn kiếm quang trên bậc thang đá phươngxa, trong lòng thoáng ảm đạm.Lần này Phạm Nhàn mang theo bảy Hổ Vệ đi đến Đạm Châu, không ngờ lạibị bệ hạ đưa tới Đại Đông sơn, tiếp theo lại gặp phải chuyện hành thích. Thân làHổ Vệ, việc quan trọng nhất từ trước tới nay chính là bảo vệ an nguy của bệ hạ.Tuy Cao Đạt không biết lúc này Tiểu Phạm đại nhân đã lặng lẽ xuống vách núi,nhưng gã vẫn thống lĩnh sáu gã Hổ Vệ khác, gia nhập đại đội hộ vệ cung đình,bắt đầu tiến hành giết chóc vô tình nhất trên con đường đá này.Hơn trăm Hổ Vệ thủ hộ một con đường núi, theo lý thuyết, trên cõi đời nàykhông cao thủ nào có thể đột phá lên núi.Nhưng trên thế gian, luôn có một số kẻ tồn tại không theo đạo lý, ví như Đạitông sư Khánh Quốc trước đây như áng mây trôi - Diệp Lưu Vân, ví dụ như vịlúc này tay cầm một thanh kiếm, đi trên con đường đá gặp thần giết thần, trướcsau gì đều không quan tâm, kiếm ý thê lương tuyệt thế đã đến đỉnh điểm.Cao Đạt nuốt nước miếng đang ngọt lịm, cố gắng bình ổn nhịp hô hấp. Nghetiếng trên con đường đá càng lúc càng nhỏ, biết chỉ e các huynh đệ đã chết trongtay tên Đại tông sư kia rồi.Hổ Vệ, yêu cầu cơ bản nhất chính là trung thành với bệ hạ, cho dù biết rõmình phải đối diện với lực lượng đỉnh cao của nhân thế, bọn họ vẫn kiên nghịđứng trên con đường đá, chắn trước người bệ hạ, bắn máu đào, mở toang lồngngực, quên cả sống chết, không lùi một bước!Vì thế phản ứng đầu tiên của Cao Đạt lúc này là, có lẽ mình nên lại xông tớichắn trước gương mặt đáng sợ của vị đại cường giả kia, trở thành một hồn makhác dưới kiếm của đối phương.Dù cho mình đã bị trọng thương, cho dù đao của mình đã vỡ thành mảnhnhỏ!Nhưng trong nháy mắt. Cao Đạt lại do dự.Trên con đường đá xanh rất dài đầy vết máu, không biết có bao nhiêu Hổ Vệđịnh kết đội bảy người bao vây, dùng phương pháp thường ngày dùng để đốiphó với cao thủ cửu phẩm kia. Nhưng tất cả nỗ lực đều là phí công, thanh kiếmkia tựa như từ cõi u minh đi vào, mang theo khí thế vô tiền khoáng hậu, chỉ nhẹnhàng vung vẩy là sát khí tràn ngập, chặt đứt lưỡi đao của mọi người, chặt đứtcánh tay, chặt đứt đầu lâu.Mà sở dĩ Cao Đạt còn có thể sống sót, sau khi bay văng ra, vẫn còn sống,chính là bởi vì hai năm qua hắn đã sống chung với Phạm Nhàn, đã bị ảnh hưởngquá nhiều từ Phạm Nhàn, trong trường đao của hắn bất giác mang theo dấu vếtTiểu Thủ Đoạn của Phạm Nhàn.Không còn một mực chém giết ác liệt, không còn không lùi một bước. Chonên lúc đối đầu với đại cao thủ kia, tuy Cao Đạt vẫn không đỡ nổi một hiệp,kinh mạch bị kiếm ý xâm nhập như muốn nứt ra, nhưng hắn vẫn còn sống sót.

Chương 1219: Hội họp ở Đông Sơn 1