Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1224: Đại sự 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đúng vậy, tất cả mọi người đều không dám cử động, không dám nói năng,trong lòng đều dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp: hoặc kích động, hoặc sợ hãi,hoặc hưng phấn, hoặc tuyệt vọng, hoặc kính sợ, hoặc bi thương.Đúng vậy, diện tích khu vực trên đỉnh núi này không quá lớn, nhưng hômnay đã xảy ra quá nhiều sự kiện, có quá nhiều đại nhân vật đến đây. Thế nênnhững miếu thờ cũ kỹ lỗi thời cũng bắt đầu run rẩy trong gió biển, chuông đồngtrên mái hiên đang kêu lên, dường như đang thi lễ với những vị đại nhân vậtnày.o O oDiệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà. Ba vị Đại tông sư mà dân chúng banước trong thiên hạ quỳ bái. Ba vị Đại tông sư này thiên nam địa bắc mỗi ngườihùng cứ một phương. Khổ Hà là quốc sư của Bắc Tề, Tứ Cố Kiếm một mìnhmột kiếm thủ hộ Đông Di, Diệp Lưu Vân lại là người phiêu bạt trên biển, khótìm thấy dấu vết. Trên thế giới này không có ai có thể mời ba người bọn họ xuấthiện ở cùng một nơi. Đây là tự giác của những người đứng đầu nhân gian.Hôm nay họ đến Đại Đông sơn vì một người.Bởi vì đối phương chính là Hoàng đế Khánh Quốc, người mà hùng tâmchưa bao giờ suy chuyển, Hoàng đế của quốc gia mạnh nhất thiên hạ, kẻ sở hữuquyền lực lớn nhất trên nhân gian!o O oBên cạnh Hoàng đế là Hồng công công, người không bao giờ rời khỏi kinhđô.Tứ đại tông sư tụ tập ở Đông Sơn!Hành thích Khánh Đế!Đỉnh cao của vũ lực võ lâm cùng quyền lực nhân gian, đều tụ tập ở đây.Cảnh tượng kỳ diệu như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử của mảnh đại lụcnày, có lẽ trong những năm tháng dài dằng dẵng về sau cũng không có cơ hộixuất hiện lần nữa. Cảnh tượng như vậy, thường chỉ tồn tại trong ảo tưởng củamọi người, hoặc có thể là trong miệng người kể chuyện bên Bắc Tề.Nhưng mà cảnh tượng tưởng chừng như không thể, cuối cùng trên Đại Đôngsơn khi mùa hạ gần kết thúc, đã trở thành sự thật.Kể cả Khánh Đế thân là mục tiêu, hay bốn vị Đại tông sư, đều mãi mãikhông quên, trước cánh cửa của ngôi miếu nhỏ cũ kỹ kia... còn đứng đó mộtngười mù, trên mắt đeo một miếng vải đen.※※※"Bái kiến bệ hạ." Cuối cùng, vị Đại tông sư kia cũng lên núi. Người mặcchiếc áo vải gai, chân trần, quần gai rủ xuống mắt cá chân, không che khuất đôichân chưa hề dính bụi trần.Hoàng đế nhẹ nhàng cúi người hành lễ: "Một năm rưỡi không gặp Quốc sư,tinh thần của Quốc sư càng ngày càng tốt."Khổ Hà chậm rãi cởi chiếc nón lá trên đầu xuống, để lộ ra cái đầu trọc lốc,những nếp nhăn trên trán toát lên một khí chất an nhiên, nhẹ nhàng nói: "Tinhthần của bệ hạ cũng không tệ."Hoàng đế đã thoát khỏi nỗi khiếp sợ ban đầu, nếu lão Ngũ có thể đến, Tứ CốKiếm cũng có mặt, đương nhiên Khổ Hà cũng tới. Hắn cười khổ một tiếng, nhưđang than thở mình cố ý lưu lại tính mạng cho muội muội,, ai ngờ lại làm ra mộttác phẩm lớn như thế."Thật không hiểu, Vân Duệ dùng phương thức gì để thuyết phục được cácvị."Chỉ trong chốc lát, nụ cười đắng cay trong lòng Hoàng đế Khánh Quốc đãbiến mất, ngang nhiên nói: "Chúng ta không phải phàm nhân, trẫm là Thiên tử,cũng không phải phàm nhân, muốn giết trẫm... Các ngươi có can đảm gánh vácthiên hạ đại loạn sau khi trẫm băng hà không?"Lời này không hề giả dối. Hoàng đế Khánh Quốc vừa qua đời, cho dùTrưởng Công chúa trong cung có xoay chuyển tình thế ra sao, chắc chắn KhánhQuốc đã bị tổn thương nặng nề. Hoàng đế bị ám sát, không khác nào xé toạcmột vết thương lớn trong lòng nhân dân Khánh Quốc. Triều đình Khánh Quốcvốn ổn định giờ đây đã bị trọng thương, nếu muốn duy trì thăng bằng nội bộ,nhất định phải tìm kiếm một lối thoát trút cơn thịnh nộ ra bên ngoài.Hoàng đế Khánh Quốc bình tĩnh như vậy chính là vì phán đoán thời thế củachính hắn. Mình bị hành thích ở Đông Sơn, thế lực nước khác gia nhập, cho dùcác thần tử trong triều trung thành hay bất trung, dưới áp lực mãnh liệt của việcquốc quân mới mất, chắc chắn sẽ bị ép phải khởi binh.Với sức mạnh quân đội của Khánh Quốc được bồi dưỡng nhiều năm tạo nênkhí phách dũng mãnh của nhân dân, một khi giương cao ngọn cờ trả thù cho bệhạ, dưới sát khí sôi trào, Bắc Tề và Đông Di làm sao chống cự nổi? Cho dù đốiphương có Đại tông sư... nhưng loạn cục thiên hạ chắc chắn sẽ bùng nổ!"Trẫm vừa lìa đời, thiên hạ sẽ có hàng ngàn hàng vạn người chết." Hoàng đếnhìn ba vị Đại tông sư kia, cười mỉa mai: "Xưa nay ba người các ngươi luônthích tự xưng là người thủ hộ bách tính, Khổ Hà bảo vệ Bắc Tề, Tứ Cố Kiếmche chở Đông Di, nhưng chính bởi cái chết của trẫm dẫn đến cái chết của condân các ngươi. Đói khát, bị lăng nhục, lưu lạc khắp nơi, trăm năm không đượcthở dốc... giao dịch này có đáng không?"

Đúng vậy, tất cả mọi người đều không dám cử động, không dám nói năng,

trong lòng đều dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp: hoặc kích động, hoặc sợ hãi,

hoặc hưng phấn, hoặc tuyệt vọng, hoặc kính sợ, hoặc bi thương.

Đúng vậy, diện tích khu vực trên đỉnh núi này không quá lớn, nhưng hôm

nay đã xảy ra quá nhiều sự kiện, có quá nhiều đại nhân vật đến đây. Thế nên

những miếu thờ cũ kỹ lỗi thời cũng bắt đầu run rẩy trong gió biển, chuông đồng

trên mái hiên đang kêu lên, dường như đang thi lễ với những vị đại nhân vật

này.

o O o

Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà. Ba vị Đại tông sư mà dân chúng ba

nước trong thiên hạ quỳ bái. Ba vị Đại tông sư này thiên nam địa bắc mỗi người

hùng cứ một phương. Khổ Hà là quốc sư của Bắc Tề, Tứ Cố Kiếm một mình

một kiếm thủ hộ Đông Di, Diệp Lưu Vân lại là người phiêu bạt trên biển, khó

tìm thấy dấu vết. Trên thế giới này không có ai có thể mời ba người bọn họ xuất

hiện ở cùng một nơi. Đây là tự giác của những người đứng đầu nhân gian.

Hôm nay họ đến Đại Đông sơn vì một người.

Bởi vì đối phương chính là Hoàng đế Khánh Quốc, người mà hùng tâm

chưa bao giờ suy chuyển, Hoàng đế của quốc gia mạnh nhất thiên hạ, kẻ sở hữu

quyền lực lớn nhất trên nhân gian!

o O o

Bên cạnh Hoàng đế là Hồng công công, người không bao giờ rời khỏi kinh

đô.

Tứ đại tông sư tụ tập ở Đông Sơn!

Hành thích Khánh Đế!

Đỉnh cao của vũ lực võ lâm cùng quyền lực nhân gian, đều tụ tập ở đây.

Cảnh tượng kỳ diệu như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử của mảnh đại lục

này, có lẽ trong những năm tháng dài dằng dẵng về sau cũng không có cơ hội

xuất hiện lần nữa. Cảnh tượng như vậy, thường chỉ tồn tại trong ảo tưởng của

mọi người, hoặc có thể là trong miệng người kể chuyện bên Bắc Tề.

Nhưng mà cảnh tượng tưởng chừng như không thể, cuối cùng trên Đại Đông

sơn khi mùa hạ gần kết thúc, đã trở thành sự thật.

Kể cả Khánh Đế thân là mục tiêu, hay bốn vị Đại tông sư, đều mãi mãi

không quên, trước cánh cửa của ngôi miếu nhỏ cũ kỹ kia... còn đứng đó một

người mù, trên mắt đeo một miếng vải đen.

※※※

"Bái kiến bệ hạ." Cuối cùng, vị Đại tông sư kia cũng lên núi. Người mặc

chiếc áo vải gai, chân trần, quần gai rủ xuống mắt cá chân, không che khuất đôi

chân chưa hề dính bụi trần.

Hoàng đế nhẹ nhàng cúi người hành lễ: "Một năm rưỡi không gặp Quốc sư,

tinh thần của Quốc sư càng ngày càng tốt."

Khổ Hà chậm rãi cởi chiếc nón lá trên đầu xuống, để lộ ra cái đầu trọc lốc,

những nếp nhăn trên trán toát lên một khí chất an nhiên, nhẹ nhàng nói: "Tinh

thần của bệ hạ cũng không tệ."

Hoàng đế đã thoát khỏi nỗi khiếp sợ ban đầu, nếu lão Ngũ có thể đến, Tứ Cố

Kiếm cũng có mặt, đương nhiên Khổ Hà cũng tới. Hắn cười khổ một tiếng, như

đang than thở mình cố ý lưu lại tính mạng cho muội muội,, ai ngờ lại làm ra một

tác phẩm lớn như thế.

"Thật không hiểu, Vân Duệ dùng phương thức gì để thuyết phục được các

vị."

Chỉ trong chốc lát, nụ cười đắng cay trong lòng Hoàng đế Khánh Quốc đã

biến mất, ngang nhiên nói: "Chúng ta không phải phàm nhân, trẫm là Thiên tử,

cũng không phải phàm nhân, muốn giết trẫm... Các ngươi có can đảm gánh vác

thiên hạ đại loạn sau khi trẫm băng hà không?"

Lời này không hề giả dối. Hoàng đế Khánh Quốc vừa qua đời, cho dù

Trưởng Công chúa trong cung có xoay chuyển tình thế ra sao, chắc chắn Khánh

Quốc đã bị tổn thương nặng nề. Hoàng đế bị ám sát, không khác nào xé toạc

một vết thương lớn trong lòng nhân dân Khánh Quốc. Triều đình Khánh Quốc

vốn ổn định giờ đây đã bị trọng thương, nếu muốn duy trì thăng bằng nội bộ,

nhất định phải tìm kiếm một lối thoát trút cơn thịnh nộ ra bên ngoài.

Hoàng đế Khánh Quốc bình tĩnh như vậy chính là vì phán đoán thời thế của

chính hắn. Mình bị hành thích ở Đông Sơn, thế lực nước khác gia nhập, cho dù

các thần tử trong triều trung thành hay bất trung, dưới áp lực mãnh liệt của việc

quốc quân mới mất, chắc chắn sẽ bị ép phải khởi binh.

Với sức mạnh quân đội của Khánh Quốc được bồi dưỡng nhiều năm tạo nên

khí phách dũng mãnh của nhân dân, một khi giương cao ngọn cờ trả thù cho bệ

hạ, dưới sát khí sôi trào, Bắc Tề và Đông Di làm sao chống cự nổi? Cho dù đối

phương có Đại tông sư... nhưng loạn cục thiên hạ chắc chắn sẽ bùng nổ!

"Trẫm vừa lìa đời, thiên hạ sẽ có hàng ngàn hàng vạn người chết." Hoàng đế

nhìn ba vị Đại tông sư kia, cười mỉa mai: "Xưa nay ba người các ngươi luôn

thích tự xưng là người thủ hộ bách tính, Khổ Hà bảo vệ Bắc Tề, Tứ Cố Kiếm

che chở Đông Di, nhưng chính bởi cái chết của trẫm dẫn đến cái chết của con

dân các ngươi. Đói khát, bị lăng nhục, lưu lạc khắp nơi, trăm năm không được

thở dốc... giao dịch này có đáng không?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đúng vậy, tất cả mọi người đều không dám cử động, không dám nói năng,trong lòng đều dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp: hoặc kích động, hoặc sợ hãi,hoặc hưng phấn, hoặc tuyệt vọng, hoặc kính sợ, hoặc bi thương.Đúng vậy, diện tích khu vực trên đỉnh núi này không quá lớn, nhưng hômnay đã xảy ra quá nhiều sự kiện, có quá nhiều đại nhân vật đến đây. Thế nênnhững miếu thờ cũ kỹ lỗi thời cũng bắt đầu run rẩy trong gió biển, chuông đồngtrên mái hiên đang kêu lên, dường như đang thi lễ với những vị đại nhân vậtnày.o O oDiệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà. Ba vị Đại tông sư mà dân chúng banước trong thiên hạ quỳ bái. Ba vị Đại tông sư này thiên nam địa bắc mỗi ngườihùng cứ một phương. Khổ Hà là quốc sư của Bắc Tề, Tứ Cố Kiếm một mìnhmột kiếm thủ hộ Đông Di, Diệp Lưu Vân lại là người phiêu bạt trên biển, khótìm thấy dấu vết. Trên thế giới này không có ai có thể mời ba người bọn họ xuấthiện ở cùng một nơi. Đây là tự giác của những người đứng đầu nhân gian.Hôm nay họ đến Đại Đông sơn vì một người.Bởi vì đối phương chính là Hoàng đế Khánh Quốc, người mà hùng tâmchưa bao giờ suy chuyển, Hoàng đế của quốc gia mạnh nhất thiên hạ, kẻ sở hữuquyền lực lớn nhất trên nhân gian!o O oBên cạnh Hoàng đế là Hồng công công, người không bao giờ rời khỏi kinhđô.Tứ đại tông sư tụ tập ở Đông Sơn!Hành thích Khánh Đế!Đỉnh cao của vũ lực võ lâm cùng quyền lực nhân gian, đều tụ tập ở đây.Cảnh tượng kỳ diệu như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử của mảnh đại lụcnày, có lẽ trong những năm tháng dài dằng dẵng về sau cũng không có cơ hộixuất hiện lần nữa. Cảnh tượng như vậy, thường chỉ tồn tại trong ảo tưởng củamọi người, hoặc có thể là trong miệng người kể chuyện bên Bắc Tề.Nhưng mà cảnh tượng tưởng chừng như không thể, cuối cùng trên Đại Đôngsơn khi mùa hạ gần kết thúc, đã trở thành sự thật.Kể cả Khánh Đế thân là mục tiêu, hay bốn vị Đại tông sư, đều mãi mãikhông quên, trước cánh cửa của ngôi miếu nhỏ cũ kỹ kia... còn đứng đó mộtngười mù, trên mắt đeo một miếng vải đen.※※※"Bái kiến bệ hạ." Cuối cùng, vị Đại tông sư kia cũng lên núi. Người mặcchiếc áo vải gai, chân trần, quần gai rủ xuống mắt cá chân, không che khuất đôichân chưa hề dính bụi trần.Hoàng đế nhẹ nhàng cúi người hành lễ: "Một năm rưỡi không gặp Quốc sư,tinh thần của Quốc sư càng ngày càng tốt."Khổ Hà chậm rãi cởi chiếc nón lá trên đầu xuống, để lộ ra cái đầu trọc lốc,những nếp nhăn trên trán toát lên một khí chất an nhiên, nhẹ nhàng nói: "Tinhthần của bệ hạ cũng không tệ."Hoàng đế đã thoát khỏi nỗi khiếp sợ ban đầu, nếu lão Ngũ có thể đến, Tứ CốKiếm cũng có mặt, đương nhiên Khổ Hà cũng tới. Hắn cười khổ một tiếng, nhưđang than thở mình cố ý lưu lại tính mạng cho muội muội,, ai ngờ lại làm ra mộttác phẩm lớn như thế."Thật không hiểu, Vân Duệ dùng phương thức gì để thuyết phục được cácvị."Chỉ trong chốc lát, nụ cười đắng cay trong lòng Hoàng đế Khánh Quốc đãbiến mất, ngang nhiên nói: "Chúng ta không phải phàm nhân, trẫm là Thiên tử,cũng không phải phàm nhân, muốn giết trẫm... Các ngươi có can đảm gánh vácthiên hạ đại loạn sau khi trẫm băng hà không?"Lời này không hề giả dối. Hoàng đế Khánh Quốc vừa qua đời, cho dùTrưởng Công chúa trong cung có xoay chuyển tình thế ra sao, chắc chắn KhánhQuốc đã bị tổn thương nặng nề. Hoàng đế bị ám sát, không khác nào xé toạcmột vết thương lớn trong lòng nhân dân Khánh Quốc. Triều đình Khánh Quốcvốn ổn định giờ đây đã bị trọng thương, nếu muốn duy trì thăng bằng nội bộ,nhất định phải tìm kiếm một lối thoát trút cơn thịnh nộ ra bên ngoài.Hoàng đế Khánh Quốc bình tĩnh như vậy chính là vì phán đoán thời thế củachính hắn. Mình bị hành thích ở Đông Sơn, thế lực nước khác gia nhập, cho dùcác thần tử trong triều trung thành hay bất trung, dưới áp lực mãnh liệt của việcquốc quân mới mất, chắc chắn sẽ bị ép phải khởi binh.Với sức mạnh quân đội của Khánh Quốc được bồi dưỡng nhiều năm tạo nênkhí phách dũng mãnh của nhân dân, một khi giương cao ngọn cờ trả thù cho bệhạ, dưới sát khí sôi trào, Bắc Tề và Đông Di làm sao chống cự nổi? Cho dù đốiphương có Đại tông sư... nhưng loạn cục thiên hạ chắc chắn sẽ bùng nổ!"Trẫm vừa lìa đời, thiên hạ sẽ có hàng ngàn hàng vạn người chết." Hoàng đếnhìn ba vị Đại tông sư kia, cười mỉa mai: "Xưa nay ba người các ngươi luônthích tự xưng là người thủ hộ bách tính, Khổ Hà bảo vệ Bắc Tề, Tứ Cố Kiếmche chở Đông Di, nhưng chính bởi cái chết của trẫm dẫn đến cái chết của condân các ngươi. Đói khát, bị lăng nhục, lưu lạc khắp nơi, trăm năm không đượcthở dốc... giao dịch này có đáng không?"

Chương 1224: Đại sự 1