Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1225: Đại sự 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khổ Hà thở dài đáp: "Nếu bệ hạ không chết, chẳng phải cũng sẽ xuất binh?Đại chiến thiên hạ há chẳng nổ ra?"Hoàng đế chậm rãi nói: "Trong hai mươi năm qua thiên hạ chưa hề có chiếnsự lớn, các ngươi hiểu rõ nhất là vì lý do gì."Khổ Hà thở dài đáp: "Bệ hạ dùng binh như thần, Khánh Quốc mỗi ngày mộtthêm hùng mạnh. Bệ hạ vì thương xót muôn dân nên chưa gây chiến tranh,không ngoài lý do trên đời vẫn còn những lão già chúng ta sống sót, nếu khôngthì cho dù thống nhất thiên hạ, cũng sẽ trở thành thiên hạ có thể bị chúng ta làmđổ vỡ bất cứ lúc nào. Đương nhiên bệ hạ không muốn kết quả đó.""Đúng vậy, trẫm đang chờ các ngươi già nua, chờ các ngươi lìa đời." Ánhmắt Hoàng đế hơi hạ xuống, thản nhiên nói: "Trẫm còn trẻ hơn các ngươi, trẫmcó thể chờ...""Chúng ta không thể chờ thêm được nữa." Khổ Hà lại thở dài nói: "Nếukhông sau khi chúng ta qua đời, còn ai có thể duy trì thái bình cho thiên hạnày?"Hai hàng lông mày của Khánh Đế dần nhíu lại, nếp nhăn nhỏ giữa đôi màytỏa ra chút gì đó lạnh lùng và cương quyết: "Thái bình? Chỉ có trẫm mới có thểban thái bình cho thiên hạ này! Ba tên không biết thời thế các ngươi, chỉ biếtđánh đánh giết giết như lũ mãng phu, chẳng lẽ lại có thể mang tới thời thái bìnhthịnh trị cho muôn dân trong thiên hạ này?"Vị quốc sư Bắc Tề lên núi cuối cùng mỉm cười ôn hòa, nhẹ giọng nói vớiHoàng đế Khánh Quốc: "Ngàn năm sau, cho dù sử sách miêu tả chuyện ĐạiĐông sơn hôm nay như thế nào, cũng không phải chuyện những kẻ phàm phutục tử như chúng ta có thể khống chế. Mỗi người trong thế gian này đều khôngthể chịu trách nhiệm cho tương lai xa xôi... Những gì chúng ta muốn nhìn thấy,chỉ là khoảnh khắc hiện tại trong thế giới yên bình này mà thôi."Khổ Hà nhẹ nhàng chắp tay thành hình chữ thập, nói: "Ít nhất trước khi bangười chúng ta chết, trước chúng ta khi già, chúng ta phải chịu trách nhiệm mộtchút đối với thiên hạ này.""Vậy nên trẫm nhất định phải chết à?" Khánh Đế mỉm cười, quay đầu sangnhìn Diệp Lưu Vân nói: "Thế thúc, ngài là người của Khánh Quốc, cưỡi gỗ trôidạt trên biển, tiêu sái cỡ nào. Ngài muốn trẫm chết, chẳng lẽ cũng vì thái bìnhcho thiên hạ? Đừng quên, Đại Khánh ta đã nam chinh bắc chiến, giết chết vô sốngười, Diệp gia của ngài cũng chiếm ba phần trong số đó!"Không đợi Diệp Lưu Vân trả lời, nói xong câu này Khánh Đế lại chuyểnhướng nhìn Tứ Cố Kiếm, cười lạnh nói: "Còn ngươi thì sao? Một gã kiếm sigiết người như cỏ rác, không ngờ lại lòng mang thiên hạ? Chẳng lẽ năm xưangươi giết cả nhà mình, cũng là vì thái bình của Đông Di thành?"Cuối cùng Khánh Đế khinh thường nhìn về phía Khổ Hà, nói: "Thiên Nhấtđạo mang danh khổ tu, nhưng những tu sĩ các ngươi đâu có làm ra cái gì, toànbộ là được dân chúng nuôi dưỡng, tính là cái quái gì? Chẳng qua là một đámsâu mọt mà thôi.""Chiến Minh Nguyệt!" Khánh Đế lạnh lùng quát lên một tiếng: "Đừngtưởng cạo trọc đầu là có thể rửa sạch máu trên tay mình.""Thế thúc, ngài chỉ vì muốn duy trì gia tộc của mình... Đương nhiên, trẫmvốn có ý định giết ngài ngay tại đây, ngài muốn giết trẫm, trẫm không hề oántrách.""Tứ Cố Kiếm, ngươi đã bảo vệ Đông Di thành bao năm, trẫm muốn diệtĐông Di, ngươi hãy đến hành thích trẫm đi, đúng là chuyện nên làm.""Khổ Hà, ngài chính là quốc sư Bắc Tề, trẫm muốn thôn tính Bắc Tề, ngàihành động điên cuồng như vậy, lợi ích ra áo, không cần nói nhiều.""Cả ba người, đều có lý do để giết trẫm, cũng có tư cách giết trẫm, nhưng..."Hắn nhìn ba vị Đại tông sư với tu vi kinh thiên động địa, không kiềm được ýkhinh bỉ: "Trong lòng chư vị đều có tính toán riêng của mình, sao phải bày racái danh nghĩa lừa dối thế gian đấy?""Đội ba cái nón lá, mặc ba bộ áo gai, cho mình là dân thường? Sai! Cácngươi vốn là quái vật không nên tồn tại trong thế giới này." Khánh Đế lạnh lùngnhìn chằm chằm vào ba vị Đại tông sư, "Cứu giúp cho vạn dân, các ngươi xứngsao?"Khánh Đế nhẹ nhàng vẩy tay áo, cười một tràng dài, trong tiếng cười trànđầy vẻ khinh thường và chế giễu, hoặc là chế giễu ba vị Đại tông sư đứng cao ởđỉnh nhân gian kia, hoặc là tự chế giễu tính toán của mình chung quy cũngkhông địch nổi ý trời."Được rồi, từ xưa đến nay thiên đạo này vốn bất công, ba kẻ vô danh, lạimuốn phá hỏng kế hoạch lớn của trẫm. Hai mươi năm qua, trẫm thường hỏi ôngtrời này, vì sao ngàn năm trước không sinh, trăm năm trước không hiện, nhưngngay khi trẫm còn sống, lại có mấy lão quái vật như các ngươi..."Vị nam nhân trung niên sở hữu quyền lực lớn nhất thiên hạ này bỗng nhiênthu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Bây giờ mọi người đã tập trung đầy đủ, còn chờgì nữa?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khổ Hà thở dài đáp: "Nếu bệ hạ không chết, chẳng phải cũng sẽ xuất binh?Đại chiến thiên hạ há chẳng nổ ra?"Hoàng đế chậm rãi nói: "Trong hai mươi năm qua thiên hạ chưa hề có chiếnsự lớn, các ngươi hiểu rõ nhất là vì lý do gì."Khổ Hà thở dài đáp: "Bệ hạ dùng binh như thần, Khánh Quốc mỗi ngày mộtthêm hùng mạnh. Bệ hạ vì thương xót muôn dân nên chưa gây chiến tranh,không ngoài lý do trên đời vẫn còn những lão già chúng ta sống sót, nếu khôngthì cho dù thống nhất thiên hạ, cũng sẽ trở thành thiên hạ có thể bị chúng ta làmđổ vỡ bất cứ lúc nào. Đương nhiên bệ hạ không muốn kết quả đó.""Đúng vậy, trẫm đang chờ các ngươi già nua, chờ các ngươi lìa đời." Ánhmắt Hoàng đế hơi hạ xuống, thản nhiên nói: "Trẫm còn trẻ hơn các ngươi, trẫmcó thể chờ...""Chúng ta không thể chờ thêm được nữa." Khổ Hà lại thở dài nói: "Nếukhông sau khi chúng ta qua đời, còn ai có thể duy trì thái bình cho thiên hạnày?"Hai hàng lông mày của Khánh Đế dần nhíu lại, nếp nhăn nhỏ giữa đôi màytỏa ra chút gì đó lạnh lùng và cương quyết: "Thái bình? Chỉ có trẫm mới có thểban thái bình cho thiên hạ này! Ba tên không biết thời thế các ngươi, chỉ biếtđánh đánh giết giết như lũ mãng phu, chẳng lẽ lại có thể mang tới thời thái bìnhthịnh trị cho muôn dân trong thiên hạ này?"Vị quốc sư Bắc Tề lên núi cuối cùng mỉm cười ôn hòa, nhẹ giọng nói vớiHoàng đế Khánh Quốc: "Ngàn năm sau, cho dù sử sách miêu tả chuyện ĐạiĐông sơn hôm nay như thế nào, cũng không phải chuyện những kẻ phàm phutục tử như chúng ta có thể khống chế. Mỗi người trong thế gian này đều khôngthể chịu trách nhiệm cho tương lai xa xôi... Những gì chúng ta muốn nhìn thấy,chỉ là khoảnh khắc hiện tại trong thế giới yên bình này mà thôi."Khổ Hà nhẹ nhàng chắp tay thành hình chữ thập, nói: "Ít nhất trước khi bangười chúng ta chết, trước chúng ta khi già, chúng ta phải chịu trách nhiệm mộtchút đối với thiên hạ này.""Vậy nên trẫm nhất định phải chết à?" Khánh Đế mỉm cười, quay đầu sangnhìn Diệp Lưu Vân nói: "Thế thúc, ngài là người của Khánh Quốc, cưỡi gỗ trôidạt trên biển, tiêu sái cỡ nào. Ngài muốn trẫm chết, chẳng lẽ cũng vì thái bìnhcho thiên hạ? Đừng quên, Đại Khánh ta đã nam chinh bắc chiến, giết chết vô sốngười, Diệp gia của ngài cũng chiếm ba phần trong số đó!"Không đợi Diệp Lưu Vân trả lời, nói xong câu này Khánh Đế lại chuyểnhướng nhìn Tứ Cố Kiếm, cười lạnh nói: "Còn ngươi thì sao? Một gã kiếm sigiết người như cỏ rác, không ngờ lại lòng mang thiên hạ? Chẳng lẽ năm xưangươi giết cả nhà mình, cũng là vì thái bình của Đông Di thành?"Cuối cùng Khánh Đế khinh thường nhìn về phía Khổ Hà, nói: "Thiên Nhấtđạo mang danh khổ tu, nhưng những tu sĩ các ngươi đâu có làm ra cái gì, toànbộ là được dân chúng nuôi dưỡng, tính là cái quái gì? Chẳng qua là một đámsâu mọt mà thôi.""Chiến Minh Nguyệt!" Khánh Đế lạnh lùng quát lên một tiếng: "Đừngtưởng cạo trọc đầu là có thể rửa sạch máu trên tay mình.""Thế thúc, ngài chỉ vì muốn duy trì gia tộc của mình... Đương nhiên, trẫmvốn có ý định giết ngài ngay tại đây, ngài muốn giết trẫm, trẫm không hề oántrách.""Tứ Cố Kiếm, ngươi đã bảo vệ Đông Di thành bao năm, trẫm muốn diệtĐông Di, ngươi hãy đến hành thích trẫm đi, đúng là chuyện nên làm.""Khổ Hà, ngài chính là quốc sư Bắc Tề, trẫm muốn thôn tính Bắc Tề, ngàihành động điên cuồng như vậy, lợi ích ra áo, không cần nói nhiều.""Cả ba người, đều có lý do để giết trẫm, cũng có tư cách giết trẫm, nhưng..."Hắn nhìn ba vị Đại tông sư với tu vi kinh thiên động địa, không kiềm được ýkhinh bỉ: "Trong lòng chư vị đều có tính toán riêng của mình, sao phải bày racái danh nghĩa lừa dối thế gian đấy?""Đội ba cái nón lá, mặc ba bộ áo gai, cho mình là dân thường? Sai! Cácngươi vốn là quái vật không nên tồn tại trong thế giới này." Khánh Đế lạnh lùngnhìn chằm chằm vào ba vị Đại tông sư, "Cứu giúp cho vạn dân, các ngươi xứngsao?"Khánh Đế nhẹ nhàng vẩy tay áo, cười một tràng dài, trong tiếng cười trànđầy vẻ khinh thường và chế giễu, hoặc là chế giễu ba vị Đại tông sư đứng cao ởđỉnh nhân gian kia, hoặc là tự chế giễu tính toán của mình chung quy cũngkhông địch nổi ý trời."Được rồi, từ xưa đến nay thiên đạo này vốn bất công, ba kẻ vô danh, lạimuốn phá hỏng kế hoạch lớn của trẫm. Hai mươi năm qua, trẫm thường hỏi ôngtrời này, vì sao ngàn năm trước không sinh, trăm năm trước không hiện, nhưngngay khi trẫm còn sống, lại có mấy lão quái vật như các ngươi..."Vị nam nhân trung niên sở hữu quyền lực lớn nhất thiên hạ này bỗng nhiênthu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Bây giờ mọi người đã tập trung đầy đủ, còn chờgì nữa?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Khổ Hà thở dài đáp: "Nếu bệ hạ không chết, chẳng phải cũng sẽ xuất binh?Đại chiến thiên hạ há chẳng nổ ra?"Hoàng đế chậm rãi nói: "Trong hai mươi năm qua thiên hạ chưa hề có chiếnsự lớn, các ngươi hiểu rõ nhất là vì lý do gì."Khổ Hà thở dài đáp: "Bệ hạ dùng binh như thần, Khánh Quốc mỗi ngày mộtthêm hùng mạnh. Bệ hạ vì thương xót muôn dân nên chưa gây chiến tranh,không ngoài lý do trên đời vẫn còn những lão già chúng ta sống sót, nếu khôngthì cho dù thống nhất thiên hạ, cũng sẽ trở thành thiên hạ có thể bị chúng ta làmđổ vỡ bất cứ lúc nào. Đương nhiên bệ hạ không muốn kết quả đó.""Đúng vậy, trẫm đang chờ các ngươi già nua, chờ các ngươi lìa đời." Ánhmắt Hoàng đế hơi hạ xuống, thản nhiên nói: "Trẫm còn trẻ hơn các ngươi, trẫmcó thể chờ...""Chúng ta không thể chờ thêm được nữa." Khổ Hà lại thở dài nói: "Nếukhông sau khi chúng ta qua đời, còn ai có thể duy trì thái bình cho thiên hạnày?"Hai hàng lông mày của Khánh Đế dần nhíu lại, nếp nhăn nhỏ giữa đôi màytỏa ra chút gì đó lạnh lùng và cương quyết: "Thái bình? Chỉ có trẫm mới có thểban thái bình cho thiên hạ này! Ba tên không biết thời thế các ngươi, chỉ biếtđánh đánh giết giết như lũ mãng phu, chẳng lẽ lại có thể mang tới thời thái bìnhthịnh trị cho muôn dân trong thiên hạ này?"Vị quốc sư Bắc Tề lên núi cuối cùng mỉm cười ôn hòa, nhẹ giọng nói vớiHoàng đế Khánh Quốc: "Ngàn năm sau, cho dù sử sách miêu tả chuyện ĐạiĐông sơn hôm nay như thế nào, cũng không phải chuyện những kẻ phàm phutục tử như chúng ta có thể khống chế. Mỗi người trong thế gian này đều khôngthể chịu trách nhiệm cho tương lai xa xôi... Những gì chúng ta muốn nhìn thấy,chỉ là khoảnh khắc hiện tại trong thế giới yên bình này mà thôi."Khổ Hà nhẹ nhàng chắp tay thành hình chữ thập, nói: "Ít nhất trước khi bangười chúng ta chết, trước chúng ta khi già, chúng ta phải chịu trách nhiệm mộtchút đối với thiên hạ này.""Vậy nên trẫm nhất định phải chết à?" Khánh Đế mỉm cười, quay đầu sangnhìn Diệp Lưu Vân nói: "Thế thúc, ngài là người của Khánh Quốc, cưỡi gỗ trôidạt trên biển, tiêu sái cỡ nào. Ngài muốn trẫm chết, chẳng lẽ cũng vì thái bìnhcho thiên hạ? Đừng quên, Đại Khánh ta đã nam chinh bắc chiến, giết chết vô sốngười, Diệp gia của ngài cũng chiếm ba phần trong số đó!"Không đợi Diệp Lưu Vân trả lời, nói xong câu này Khánh Đế lại chuyểnhướng nhìn Tứ Cố Kiếm, cười lạnh nói: "Còn ngươi thì sao? Một gã kiếm sigiết người như cỏ rác, không ngờ lại lòng mang thiên hạ? Chẳng lẽ năm xưangươi giết cả nhà mình, cũng là vì thái bình của Đông Di thành?"Cuối cùng Khánh Đế khinh thường nhìn về phía Khổ Hà, nói: "Thiên Nhấtđạo mang danh khổ tu, nhưng những tu sĩ các ngươi đâu có làm ra cái gì, toànbộ là được dân chúng nuôi dưỡng, tính là cái quái gì? Chẳng qua là một đámsâu mọt mà thôi.""Chiến Minh Nguyệt!" Khánh Đế lạnh lùng quát lên một tiếng: "Đừngtưởng cạo trọc đầu là có thể rửa sạch máu trên tay mình.""Thế thúc, ngài chỉ vì muốn duy trì gia tộc của mình... Đương nhiên, trẫmvốn có ý định giết ngài ngay tại đây, ngài muốn giết trẫm, trẫm không hề oántrách.""Tứ Cố Kiếm, ngươi đã bảo vệ Đông Di thành bao năm, trẫm muốn diệtĐông Di, ngươi hãy đến hành thích trẫm đi, đúng là chuyện nên làm.""Khổ Hà, ngài chính là quốc sư Bắc Tề, trẫm muốn thôn tính Bắc Tề, ngàihành động điên cuồng như vậy, lợi ích ra áo, không cần nói nhiều.""Cả ba người, đều có lý do để giết trẫm, cũng có tư cách giết trẫm, nhưng..."Hắn nhìn ba vị Đại tông sư với tu vi kinh thiên động địa, không kiềm được ýkhinh bỉ: "Trong lòng chư vị đều có tính toán riêng của mình, sao phải bày racái danh nghĩa lừa dối thế gian đấy?""Đội ba cái nón lá, mặc ba bộ áo gai, cho mình là dân thường? Sai! Cácngươi vốn là quái vật không nên tồn tại trong thế giới này." Khánh Đế lạnh lùngnhìn chằm chằm vào ba vị Đại tông sư, "Cứu giúp cho vạn dân, các ngươi xứngsao?"Khánh Đế nhẹ nhàng vẩy tay áo, cười một tràng dài, trong tiếng cười trànđầy vẻ khinh thường và chế giễu, hoặc là chế giễu ba vị Đại tông sư đứng cao ởđỉnh nhân gian kia, hoặc là tự chế giễu tính toán của mình chung quy cũngkhông địch nổi ý trời."Được rồi, từ xưa đến nay thiên đạo này vốn bất công, ba kẻ vô danh, lạimuốn phá hỏng kế hoạch lớn của trẫm. Hai mươi năm qua, trẫm thường hỏi ôngtrời này, vì sao ngàn năm trước không sinh, trăm năm trước không hiện, nhưngngay khi trẫm còn sống, lại có mấy lão quái vật như các ngươi..."Vị nam nhân trung niên sở hữu quyền lực lớn nhất thiên hạ này bỗng nhiênthu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Bây giờ mọi người đã tập trung đầy đủ, còn chờgì nữa?"