Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1227: Đại sự 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cỏ xanh xung quanh đỉnh núi ngã xuống như những thanh kiếm, đâm vàochính giữa sân, giống như đang cúi mình trước vị quân chủ của nhân gian.Chuông đồng trên mái hiên miếu thờ rung động nhẹ nhàng, nhưng không phátra tiếng động nào. Đất vàng bên dưới từ từ rút vào khe đá xanh với tốc độ mắtthường có thể thấy được, co lại thành đường cong, một đường cong co rúm lại,tránh né luồng năng lượng hùng vĩ này.Không một âm thanh nào, tất cả âm thanh bị phong ấn bên trong lớp vỏ chắcchắn của thực thế, tiếng sấm vang rền của mây đen, tiếng mưa thấm ướt mặtđất, tất cả đều biến thành vô thanh, có thể thấy hình dạng nhưng không cách nàonghe thấy tiếng.Thực vượt xa cửu phẩm, thế nằm ngoài cửu phẩm, nhân loại vẫn đang suynghĩ, một khi dốc toàn lực thi triển lực lượng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, màhôm nay trên Đại Đông sơn, năm vị đỉnh cao nhất của nhân gian đồng thời ratay, sức mạnh này thậm chí mơ hồ vượt khỏi phạm trù con người, bắt đầuhướng tới cõi thiên đạo hư vô mờ ảo.Gió lớn dậy mà im lặng không tiếng.Mưa lớn rơi mà không nghe tí tách.Nước mưa đánh vào gương mặt già cả của Khổ Hà đại sư, không bị chân khíthuần chính trong cơ thể đẩy lên thành hạt mưa, mà nhẹ nhàng trượt xuống, làmướt vạt áo, xiêm y và đôi chân trần của ông. Cuồng phong trên đỉnh núi thổi bayáo choàng của ông ra phía sau, nhưng thân hình ông vẫn như ngọn núi, lẳnglặng đứng yên trên đỉnh núi, nghênh tiếp gió táp mưa sa, không tận lực chốngcự mà chỉ dịu dàng hòa mình với mưa gió.Đây là mượn thế, mượn thế núi, mượn thế gió, mượn thế mưa, hòa hợp vớichân khí bá đạo tới cực điểm kia.Hồng lão công công nắm tay Khánh Đế, toàn thân ưỡn thẳng. Chân khícường đại người mình lão bộc phát ra ngoài không hề bảo lưu. Râu tóc lão dựngđứng, xuyên thủng cả mũ trên đầu; áo choàng của lão cũng bay phất phới theochiều gió, toàn thân tỏa ra khí thế kinh thiên động địa có thể khiến quỷ thầntránh lui, cứ như muốn nghiền nát cả núi này, gió này, mưa này...Trong mắt Khổ Hà đại sư bỗng lóe lên tia sáng quỷ dị, một vẻ quỷ dị hoàntoàn không hợp tâm ý công chính bình thản của Thiên Nhất đạo; khóe môi ônglẩm bẩm gì đó nghe không rõ, nhưng khiến thân thể ông bất lực lay động tronggió mưa, nhưng vẫn không thấy chút suy yếu nào..o O o .Giữa tứ thế hiện tại , chỉ có Hồng công công phát huy hết thực lực, khí thếvút lên trời cao chấn động đến mức nước mưa xung quanh lão và Hoàng đế biếnthành một màn sương mù, bao trùm lấy hai người, làm mờ cảnh vật chungquanh.Sức mạnh bá đạo cuối cùng cũng là khó kiểm soát, nhất là sức mạnh nghịchthiên như thế này. Đôi mắt Hồng công công tỏa ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân nhưtrẻ ra hàng chục tuổi. Chẳng lẽ lão đang tiêu hao sinh mệnh để ngăn cản ba vịĐại tông sư trong giây lát, tạo cơ hội cho Ngũ Trúc cứu giá?Nhưng Ngũ Trúc vẫn đứng yên dưới mưa, không hề cử động, dù nước mưađã thấm ướt lớp vải đen..o O o .Ngũ Trúc không động đậy, không có nghĩa là hắn sẽ mãi bất động. Cho nênTứ Cố Kiếm như một làn nước mưa thay đổi phương hướng, lướt nhanh qua tạothành bóng đen, xuất hiện như quỷ mị giữa Ngũ Trúc và Khánh Đế.Tứ Cố Kiếm không tiếp tục nhúc nhích, chỉ ngưng tụ thế của mình. Hắn cúiđầu, chiếc nón lá che khuất khuôn mặt, nước mưa như muốn nuốt chửng bóngngười thấp bé mặc áo gai này.Nhưng cho dù mưa có to đến đâu cũng không thể nuốt trọn thanh kiếm cầmngược trong tay hắn.Ngũ Trúc liếc mắt qua tấm vải đen, “nhìn” thanh kiếm trong tay Tứ CốKiếm.Thanh kiếm vẫn lấp lánh sắc máu lạnh lẽo giữa màn mưa, nhưng bỗng mờđi trong chớp mắt.Tứ Cố Kiếm vẫn bất động, nhưng chân khí mạnh mẽ trong người bị đẩy ra,tuôn trào ra ngoài qua hàng trăm lỗ nhỏ trên chiếc áo gai.Hàng trăm vết thủng này là cái giá phải trả khi vị Đại tông sư này chỉ dùngmột kiếm tiêu diệt cả trăm Hổ Vệ.Chân khí Tứ Cố Kiếm như có hình thể, bắn ra từ những khe hở trên áo gai,tuy không phát ra tiếng động, nhưng qua những qua những vết đứt đong đưatrên áo có thể cảm nhận rõ ràng đến kỳ lạ. Những mảnh vỡ chân khí bị đẩy rakhỏi cơ thể lão, bay lượn theo những vòng cung thê lương xung quanh ngườilão, không tan vào không trung.Kéo những giọt nước mưa kia bay lượn theoNước mưa biến thành từng cơn gió nhỏ, lẳng lặng bay lượn, trong suốt,trông hết sức thần kỳ.Ngũ Trúc chậm rãi cúi đầu, nắm lấy cây dùi sắt bên hông, nhíu mày.Trong khoảnh khắc đó, vô số lưỡi dao mưa xung quanh Tứ Cố Kiếm cànglúc càng dữ dội, chém đứt mọi sinh cơ xung quanh, khiến cho toàn bộ đỉnh núichìm trong bầu không khí tuyệt vọng và giết chóc.Tứ Cố Kiếm vẫn chưa rút kiếm, bởi bản thân hắn là thanh kiếm ngu xuẩn vàcố chấp.

Cỏ xanh xung quanh đỉnh núi ngã xuống như những thanh kiếm, đâm vào

chính giữa sân, giống như đang cúi mình trước vị quân chủ của nhân gian.

Chuông đồng trên mái hiên miếu thờ rung động nhẹ nhàng, nhưng không phát

ra tiếng động nào. Đất vàng bên dưới từ từ rút vào khe đá xanh với tốc độ mắt

thường có thể thấy được, co lại thành đường cong, một đường cong co rúm lại,

tránh né luồng năng lượng hùng vĩ này.

Không một âm thanh nào, tất cả âm thanh bị phong ấn bên trong lớp vỏ chắc

chắn của thực thế, tiếng sấm vang rền của mây đen, tiếng mưa thấm ướt mặt

đất, tất cả đều biến thành vô thanh, có thể thấy hình dạng nhưng không cách nào

nghe thấy tiếng.

Thực vượt xa cửu phẩm, thế nằm ngoài cửu phẩm, nhân loại vẫn đang suy

nghĩ, một khi dốc toàn lực thi triển lực lượng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, mà

hôm nay trên Đại Đông sơn, năm vị đỉnh cao nhất của nhân gian đồng thời ra

tay, sức mạnh này thậm chí mơ hồ vượt khỏi phạm trù con người, bắt đầu

hướng tới cõi thiên đạo hư vô mờ ảo.

Gió lớn dậy mà im lặng không tiếng.

Mưa lớn rơi mà không nghe tí tách.

Nước mưa đánh vào gương mặt già cả của Khổ Hà đại sư, không bị chân khí

thuần chính trong cơ thể đẩy lên thành hạt mưa, mà nhẹ nhàng trượt xuống, làm

ướt vạt áo, xiêm y và đôi chân trần của ông. Cuồng phong trên đỉnh núi thổi bay

áo choàng của ông ra phía sau, nhưng thân hình ông vẫn như ngọn núi, lẳng

lặng đứng yên trên đỉnh núi, nghênh tiếp gió táp mưa sa, không tận lực chống

cự mà chỉ dịu dàng hòa mình với mưa gió.

Đây là mượn thế, mượn thế núi, mượn thế gió, mượn thế mưa, hòa hợp với

chân khí bá đạo tới cực điểm kia.

Hồng lão công công nắm tay Khánh Đế, toàn thân ưỡn thẳng. Chân khí

cường đại người mình lão bộc phát ra ngoài không hề bảo lưu. Râu tóc lão dựng

đứng, xuyên thủng cả mũ trên đầu; áo choàng của lão cũng bay phất phới theo

chiều gió, toàn thân tỏa ra khí thế kinh thiên động địa có thể khiến quỷ thần

tránh lui, cứ như muốn nghiền nát cả núi này, gió này, mưa này...

Trong mắt Khổ Hà đại sư bỗng lóe lên tia sáng quỷ dị, một vẻ quỷ dị hoàn

toàn không hợp tâm ý công chính bình thản của Thiên Nhất đạo; khóe môi ông

lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, nhưng khiến thân thể ông bất lực lay động trong

gió mưa, nhưng vẫn không thấy chút suy yếu nào.

.o O o .

Giữa tứ thế hiện tại , chỉ có Hồng công công phát huy hết thực lực, khí thế

vút lên trời cao chấn động đến mức nước mưa xung quanh lão và Hoàng đế biến

thành một màn sương mù, bao trùm lấy hai người, làm mờ cảnh vật chung

quanh.

Sức mạnh bá đạo cuối cùng cũng là khó kiểm soát, nhất là sức mạnh nghịch

thiên như thế này. Đôi mắt Hồng công công tỏa ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân như

trẻ ra hàng chục tuổi. Chẳng lẽ lão đang tiêu hao sinh mệnh để ngăn cản ba vị

Đại tông sư trong giây lát, tạo cơ hội cho Ngũ Trúc cứu giá?

Nhưng Ngũ Trúc vẫn đứng yên dưới mưa, không hề cử động, dù nước mưa

đã thấm ướt lớp vải đen.

.o O o .

Ngũ Trúc không động đậy, không có nghĩa là hắn sẽ mãi bất động. Cho nên

Tứ Cố Kiếm như một làn nước mưa thay đổi phương hướng, lướt nhanh qua tạo

thành bóng đen, xuất hiện như quỷ mị giữa Ngũ Trúc và Khánh Đế.

Tứ Cố Kiếm không tiếp tục nhúc nhích, chỉ ngưng tụ thế của mình. Hắn cúi

đầu, chiếc nón lá che khuất khuôn mặt, nước mưa như muốn nuốt chửng bóng

người thấp bé mặc áo gai này.

Nhưng cho dù mưa có to đến đâu cũng không thể nuốt trọn thanh kiếm cầm

ngược trong tay hắn.

Ngũ Trúc liếc mắt qua tấm vải đen, “nhìn” thanh kiếm trong tay Tứ Cố

Kiếm.

Thanh kiếm vẫn lấp lánh sắc máu lạnh lẽo giữa màn mưa, nhưng bỗng mờ

đi trong chớp mắt.

Tứ Cố Kiếm vẫn bất động, nhưng chân khí mạnh mẽ trong người bị đẩy ra,

tuôn trào ra ngoài qua hàng trăm lỗ nhỏ trên chiếc áo gai.

Hàng trăm vết thủng này là cái giá phải trả khi vị Đại tông sư này chỉ dùng

một kiếm tiêu diệt cả trăm Hổ Vệ.

Chân khí Tứ Cố Kiếm như có hình thể, bắn ra từ những khe hở trên áo gai,

tuy không phát ra tiếng động, nhưng qua những qua những vết đứt đong đưa

trên áo có thể cảm nhận rõ ràng đến kỳ lạ. Những mảnh vỡ chân khí bị đẩy ra

khỏi cơ thể lão, bay lượn theo những vòng cung thê lương xung quanh người

lão, không tan vào không trung.

Kéo những giọt nước mưa kia bay lượn theo

Nước mưa biến thành từng cơn gió nhỏ, lẳng lặng bay lượn, trong suốt,

trông hết sức thần kỳ.

Ngũ Trúc chậm rãi cúi đầu, nắm lấy cây dùi sắt bên hông, nhíu mày.

Trong khoảnh khắc đó, vô số lưỡi dao mưa xung quanh Tứ Cố Kiếm càng

lúc càng dữ dội, chém đứt mọi sinh cơ xung quanh, khiến cho toàn bộ đỉnh núi

chìm trong bầu không khí tuyệt vọng và giết chóc.

Tứ Cố Kiếm vẫn chưa rút kiếm, bởi bản thân hắn là thanh kiếm ngu xuẩn và

cố chấp.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cỏ xanh xung quanh đỉnh núi ngã xuống như những thanh kiếm, đâm vàochính giữa sân, giống như đang cúi mình trước vị quân chủ của nhân gian.Chuông đồng trên mái hiên miếu thờ rung động nhẹ nhàng, nhưng không phátra tiếng động nào. Đất vàng bên dưới từ từ rút vào khe đá xanh với tốc độ mắtthường có thể thấy được, co lại thành đường cong, một đường cong co rúm lại,tránh né luồng năng lượng hùng vĩ này.Không một âm thanh nào, tất cả âm thanh bị phong ấn bên trong lớp vỏ chắcchắn của thực thế, tiếng sấm vang rền của mây đen, tiếng mưa thấm ướt mặtđất, tất cả đều biến thành vô thanh, có thể thấy hình dạng nhưng không cách nàonghe thấy tiếng.Thực vượt xa cửu phẩm, thế nằm ngoài cửu phẩm, nhân loại vẫn đang suynghĩ, một khi dốc toàn lực thi triển lực lượng như vậy sẽ xảy ra chuyện gì, màhôm nay trên Đại Đông sơn, năm vị đỉnh cao nhất của nhân gian đồng thời ratay, sức mạnh này thậm chí mơ hồ vượt khỏi phạm trù con người, bắt đầuhướng tới cõi thiên đạo hư vô mờ ảo.Gió lớn dậy mà im lặng không tiếng.Mưa lớn rơi mà không nghe tí tách.Nước mưa đánh vào gương mặt già cả của Khổ Hà đại sư, không bị chân khíthuần chính trong cơ thể đẩy lên thành hạt mưa, mà nhẹ nhàng trượt xuống, làmướt vạt áo, xiêm y và đôi chân trần của ông. Cuồng phong trên đỉnh núi thổi bayáo choàng của ông ra phía sau, nhưng thân hình ông vẫn như ngọn núi, lẳnglặng đứng yên trên đỉnh núi, nghênh tiếp gió táp mưa sa, không tận lực chốngcự mà chỉ dịu dàng hòa mình với mưa gió.Đây là mượn thế, mượn thế núi, mượn thế gió, mượn thế mưa, hòa hợp vớichân khí bá đạo tới cực điểm kia.Hồng lão công công nắm tay Khánh Đế, toàn thân ưỡn thẳng. Chân khícường đại người mình lão bộc phát ra ngoài không hề bảo lưu. Râu tóc lão dựngđứng, xuyên thủng cả mũ trên đầu; áo choàng của lão cũng bay phất phới theochiều gió, toàn thân tỏa ra khí thế kinh thiên động địa có thể khiến quỷ thầntránh lui, cứ như muốn nghiền nát cả núi này, gió này, mưa này...Trong mắt Khổ Hà đại sư bỗng lóe lên tia sáng quỷ dị, một vẻ quỷ dị hoàntoàn không hợp tâm ý công chính bình thản của Thiên Nhất đạo; khóe môi ônglẩm bẩm gì đó nghe không rõ, nhưng khiến thân thể ông bất lực lay động tronggió mưa, nhưng vẫn không thấy chút suy yếu nào..o O o .Giữa tứ thế hiện tại , chỉ có Hồng công công phát huy hết thực lực, khí thếvút lên trời cao chấn động đến mức nước mưa xung quanh lão và Hoàng đế biếnthành một màn sương mù, bao trùm lấy hai người, làm mờ cảnh vật chungquanh.Sức mạnh bá đạo cuối cùng cũng là khó kiểm soát, nhất là sức mạnh nghịchthiên như thế này. Đôi mắt Hồng công công tỏa ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân nhưtrẻ ra hàng chục tuổi. Chẳng lẽ lão đang tiêu hao sinh mệnh để ngăn cản ba vịĐại tông sư trong giây lát, tạo cơ hội cho Ngũ Trúc cứu giá?Nhưng Ngũ Trúc vẫn đứng yên dưới mưa, không hề cử động, dù nước mưađã thấm ướt lớp vải đen..o O o .Ngũ Trúc không động đậy, không có nghĩa là hắn sẽ mãi bất động. Cho nênTứ Cố Kiếm như một làn nước mưa thay đổi phương hướng, lướt nhanh qua tạothành bóng đen, xuất hiện như quỷ mị giữa Ngũ Trúc và Khánh Đế.Tứ Cố Kiếm không tiếp tục nhúc nhích, chỉ ngưng tụ thế của mình. Hắn cúiđầu, chiếc nón lá che khuất khuôn mặt, nước mưa như muốn nuốt chửng bóngngười thấp bé mặc áo gai này.Nhưng cho dù mưa có to đến đâu cũng không thể nuốt trọn thanh kiếm cầmngược trong tay hắn.Ngũ Trúc liếc mắt qua tấm vải đen, “nhìn” thanh kiếm trong tay Tứ CốKiếm.Thanh kiếm vẫn lấp lánh sắc máu lạnh lẽo giữa màn mưa, nhưng bỗng mờđi trong chớp mắt.Tứ Cố Kiếm vẫn bất động, nhưng chân khí mạnh mẽ trong người bị đẩy ra,tuôn trào ra ngoài qua hàng trăm lỗ nhỏ trên chiếc áo gai.Hàng trăm vết thủng này là cái giá phải trả khi vị Đại tông sư này chỉ dùngmột kiếm tiêu diệt cả trăm Hổ Vệ.Chân khí Tứ Cố Kiếm như có hình thể, bắn ra từ những khe hở trên áo gai,tuy không phát ra tiếng động, nhưng qua những qua những vết đứt đong đưatrên áo có thể cảm nhận rõ ràng đến kỳ lạ. Những mảnh vỡ chân khí bị đẩy rakhỏi cơ thể lão, bay lượn theo những vòng cung thê lương xung quanh ngườilão, không tan vào không trung.Kéo những giọt nước mưa kia bay lượn theoNước mưa biến thành từng cơn gió nhỏ, lẳng lặng bay lượn, trong suốt,trông hết sức thần kỳ.Ngũ Trúc chậm rãi cúi đầu, nắm lấy cây dùi sắt bên hông, nhíu mày.Trong khoảnh khắc đó, vô số lưỡi dao mưa xung quanh Tứ Cố Kiếm cànglúc càng dữ dội, chém đứt mọi sinh cơ xung quanh, khiến cho toàn bộ đỉnh núichìm trong bầu không khí tuyệt vọng và giết chóc.Tứ Cố Kiếm vẫn chưa rút kiếm, bởi bản thân hắn là thanh kiếm ngu xuẩn vàcố chấp.

Chương 1227: Đại sự 4