Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1228: Đại sự 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Diệp Lưu Vân cũng chưa rút kiếm, vì kiếm của lão đã đâm vào vách đá chânnúi. Trong trận chiến có năm vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Đại tông sư, lúc nàychỉ có một mình lão có vẻ hơi cô độc.Lão là người của Khánh Quốc.Lão là thần hộ mệnh của Diệp gia.Lão được Hoàng đế Khánh Quốc gọi là thế thúc.Lão lại muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc.Đôi tay của lão, có thể trảm kim đoạn ngọc, nắm mây bắt gió, vẫn ổn địnhvà dịu dàng đặt trong tay áo, không hề vươn ra..o O o .Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà đại sư là người đầu tiên ra tay. Ông dichuyển một bước chân, nhẹ bước nhàng về phía Hồng lão công công.Nhưng Hồng lão công công lại cảm thấy như có ngọn núi đang đè nén vềphía mình. Lão nhướng mày, ngón giữa tay trái hơi cong lại rồi búng ra, như sétđánh từ trời cao giáng xuống, đơn thuần dùng chân khí bá đạo phá vỡ thế côngcủa đối phương.Núi sụp đổ.Mưa ập tới.Khổ Hà khép tay thành chữ thập, mưa gió đầy trời lập tức đổi hướng, đổ ậpvề phía khuôn mặt bỗng trẻ ra vài chục tuổi của Hồng lão công công.Những giọt mưa chạm vào gò má Hồng lão công công, không để lại vết tíchgì, nhưng trên khuôn mặt lão lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, toàn thân già đi rõrệt.Những giọt mưa đó lập tức bốc hơi sạch sẽ. Hồng lão công công lại ngoắcngón trỏ, hạ ngón tay vào không trung phía trước. Mặc dù không có tiếng độngnhưng lại khiến mưa phải né tránh, khiến tấm đá xanh nứt toác, lộ ra lớp đấtvàng ẩm ướt bên dưới. Đất vàng cũng không chịu nổi sức mạnh khí tức dữ dộinày, vô số hạt đất bị xoắn vặn, ép hơi nước thấm ra ngoài.o O oKhổ Hà giống như chiếc lá rụng, bay ngược ra mà không bị nước mưa dínhvào, tảng đá xanh mà trước đó hắn đạp lên đột nhiên biến mất, trong cơn mưalớn, lộ ra mảnh đất nứt nẻ, giống như cát vàng.Trong lòng Khổ Hà có chút thương cảm, biết người đồng hành này đã ẩnnấp ở Khánh Cung hàng chục năm, hôm nay đã có ý định ra đi, nếu không sẽkhông lựa chọn cách thức cứng rắn như vậy. Đây là chân khí bá đạo đến mứcnào, chân khí phóng thích cường hãn như vậy, cho dù là thể xác của một vị Đạitông sư, chỉ e cũng khó chống đỡ được bao lâu.Nhưng khi ông lướt tới, vẫn nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.Nắm lấy bàn tay trái của Hồng lão công công, giống như chiếc lá rụng cuốicùng bị mưa làm ướt, dính chặt vào bức tường đền thờ đầy vết nứt, cuối cùngcũng không thể thoát ra.Lông mày Hồng lão công công bồng bềnh bay lên.Áo choàng của Khổ Hà bắt đầu phất phơ.Không khí giữa hai người không ngừng biến đổi, để cho mưa gió xuyên qua,nhưng lại bình tĩnh đến kinh người.Vẫn chẳng có tiếng động nào.o O oNước mưa chảy xuống theo chiếc mũ rộng vành, tạo thành một bức mànnước, che khuất khuôn mặt Tứ Cố Kiếm. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng buông tay, thảthanh trường kiếm, hai ngón tay bắn ra trong mưa gió, đều chỉ lên trời, không rõphương hướng.Ngón tay vạch một cái, mưa gió xung quanh lập tức hỗn loạn, ý kiếm dângtrào!Thanh kiếm từ tay hắn rơi xuống, ngừng lại giữa không trung, không còn rơinữa, trong chốc lát lại rực sáng, một tia sáng từ chuôi kiếm xuyên thẳng đếnmũi kiếm, sát ý hướng thẳng xuống đất, ngược lại chỉ trời, một đi không lùi, thếkhông thể ngăn cản.Trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy.Ngũ Trúc cúi đầu, lật tay nắm chặt cây dùi sắt, ngón cái đặt lên ngón trỏ, đốtngón tay hơi trắng bệch.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Lưu Vân biết mình nhất định phải ra tay, đòn cuối cùng này, nhất địnhphải do chính mình hoàn thành, đây là một phần quan trọng trong thỏa thuận.Lão chậm rãi mở hai mắt ra, trong ánh mắt đã là vẻ bình tĩnh, từ trong tay áovươn ra đôi bàn tay trắng mịn như ngọc.Diệp Lưu Vân dốc toàn lực phát động, thế cân bằng thực tế trên sân lập tứcbị phá vỡ, thân khí bá đạo của Hồng lão công công, cuối cùng cũng không thểngăn cản ba vị Đại tông sư hợp lực, cảnh giới huyền diệu trên sân lập tức bị xérách một lỗ nhỏ.Cái lỗ nhỏ trên bọt biển đủ để phá hủy tất cả.Tiếng nói vang vọng khắp mặt đất.Một tiếng động ù ù vang lên giữa Khổ Hà đại sư và Hồng lão công công.Hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau va chạm, âm thanh lùi lại đếnbây giờ mới vang lên, tiếng trầm trầm như sấm sét, như mây gió.Áo gai trên hai tay Khổ Hà đại sư rung động, lộ ra đôi tay già nua đầy vếtmáu, nhưng ánh mắt ông vẫn vô cùng bình tĩnh, hai tay nhẹ nhàng gạt qua bàntay phải của Hồng lão công công. Lá rụng bị gió núi thổi lên, vẽ thành nhữngđường nét lạ lùng, nhưng lại trông rất tự nhiên, nhẹ nhàng bay lên.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Diệp Lưu Vân cũng chưa rút kiếm, vì kiếm của lão đã đâm vào vách đá chânnúi. Trong trận chiến có năm vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Đại tông sư, lúc nàychỉ có một mình lão có vẻ hơi cô độc.Lão là người của Khánh Quốc.Lão là thần hộ mệnh của Diệp gia.Lão được Hoàng đế Khánh Quốc gọi là thế thúc.Lão lại muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc.Đôi tay của lão, có thể trảm kim đoạn ngọc, nắm mây bắt gió, vẫn ổn địnhvà dịu dàng đặt trong tay áo, không hề vươn ra..o O o .Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà đại sư là người đầu tiên ra tay. Ông dichuyển một bước chân, nhẹ bước nhàng về phía Hồng lão công công.Nhưng Hồng lão công công lại cảm thấy như có ngọn núi đang đè nén vềphía mình. Lão nhướng mày, ngón giữa tay trái hơi cong lại rồi búng ra, như sétđánh từ trời cao giáng xuống, đơn thuần dùng chân khí bá đạo phá vỡ thế côngcủa đối phương.Núi sụp đổ.Mưa ập tới.Khổ Hà khép tay thành chữ thập, mưa gió đầy trời lập tức đổi hướng, đổ ậpvề phía khuôn mặt bỗng trẻ ra vài chục tuổi của Hồng lão công công.Những giọt mưa chạm vào gò má Hồng lão công công, không để lại vết tíchgì, nhưng trên khuôn mặt lão lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, toàn thân già đi rõrệt.Những giọt mưa đó lập tức bốc hơi sạch sẽ. Hồng lão công công lại ngoắcngón trỏ, hạ ngón tay vào không trung phía trước. Mặc dù không có tiếng độngnhưng lại khiến mưa phải né tránh, khiến tấm đá xanh nứt toác, lộ ra lớp đấtvàng ẩm ướt bên dưới. Đất vàng cũng không chịu nổi sức mạnh khí tức dữ dộinày, vô số hạt đất bị xoắn vặn, ép hơi nước thấm ra ngoài.o O oKhổ Hà giống như chiếc lá rụng, bay ngược ra mà không bị nước mưa dínhvào, tảng đá xanh mà trước đó hắn đạp lên đột nhiên biến mất, trong cơn mưalớn, lộ ra mảnh đất nứt nẻ, giống như cát vàng.Trong lòng Khổ Hà có chút thương cảm, biết người đồng hành này đã ẩnnấp ở Khánh Cung hàng chục năm, hôm nay đã có ý định ra đi, nếu không sẽkhông lựa chọn cách thức cứng rắn như vậy. Đây là chân khí bá đạo đến mứcnào, chân khí phóng thích cường hãn như vậy, cho dù là thể xác của một vị Đạitông sư, chỉ e cũng khó chống đỡ được bao lâu.Nhưng khi ông lướt tới, vẫn nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.Nắm lấy bàn tay trái của Hồng lão công công, giống như chiếc lá rụng cuốicùng bị mưa làm ướt, dính chặt vào bức tường đền thờ đầy vết nứt, cuối cùngcũng không thể thoát ra.Lông mày Hồng lão công công bồng bềnh bay lên.Áo choàng của Khổ Hà bắt đầu phất phơ.Không khí giữa hai người không ngừng biến đổi, để cho mưa gió xuyên qua,nhưng lại bình tĩnh đến kinh người.Vẫn chẳng có tiếng động nào.o O oNước mưa chảy xuống theo chiếc mũ rộng vành, tạo thành một bức mànnước, che khuất khuôn mặt Tứ Cố Kiếm. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng buông tay, thảthanh trường kiếm, hai ngón tay bắn ra trong mưa gió, đều chỉ lên trời, không rõphương hướng.Ngón tay vạch một cái, mưa gió xung quanh lập tức hỗn loạn, ý kiếm dângtrào!Thanh kiếm từ tay hắn rơi xuống, ngừng lại giữa không trung, không còn rơinữa, trong chốc lát lại rực sáng, một tia sáng từ chuôi kiếm xuyên thẳng đếnmũi kiếm, sát ý hướng thẳng xuống đất, ngược lại chỉ trời, một đi không lùi, thếkhông thể ngăn cản.Trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy.Ngũ Trúc cúi đầu, lật tay nắm chặt cây dùi sắt, ngón cái đặt lên ngón trỏ, đốtngón tay hơi trắng bệch.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Lưu Vân biết mình nhất định phải ra tay, đòn cuối cùng này, nhất địnhphải do chính mình hoàn thành, đây là một phần quan trọng trong thỏa thuận.Lão chậm rãi mở hai mắt ra, trong ánh mắt đã là vẻ bình tĩnh, từ trong tay áovươn ra đôi bàn tay trắng mịn như ngọc.Diệp Lưu Vân dốc toàn lực phát động, thế cân bằng thực tế trên sân lập tứcbị phá vỡ, thân khí bá đạo của Hồng lão công công, cuối cùng cũng không thểngăn cản ba vị Đại tông sư hợp lực, cảnh giới huyền diệu trên sân lập tức bị xérách một lỗ nhỏ.Cái lỗ nhỏ trên bọt biển đủ để phá hủy tất cả.Tiếng nói vang vọng khắp mặt đất.Một tiếng động ù ù vang lên giữa Khổ Hà đại sư và Hồng lão công công.Hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau va chạm, âm thanh lùi lại đếnbây giờ mới vang lên, tiếng trầm trầm như sấm sét, như mây gió.Áo gai trên hai tay Khổ Hà đại sư rung động, lộ ra đôi tay già nua đầy vếtmáu, nhưng ánh mắt ông vẫn vô cùng bình tĩnh, hai tay nhẹ nhàng gạt qua bàntay phải của Hồng lão công công. Lá rụng bị gió núi thổi lên, vẽ thành nhữngđường nét lạ lùng, nhưng lại trông rất tự nhiên, nhẹ nhàng bay lên.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Diệp Lưu Vân cũng chưa rút kiếm, vì kiếm của lão đã đâm vào vách đá chânnúi. Trong trận chiến có năm vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Đại tông sư, lúc nàychỉ có một mình lão có vẻ hơi cô độc.Lão là người của Khánh Quốc.Lão là thần hộ mệnh của Diệp gia.Lão được Hoàng đế Khánh Quốc gọi là thế thúc.Lão lại muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc.Đôi tay của lão, có thể trảm kim đoạn ngọc, nắm mây bắt gió, vẫn ổn địnhvà dịu dàng đặt trong tay áo, không hề vươn ra..o O o .Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà đại sư là người đầu tiên ra tay. Ông dichuyển một bước chân, nhẹ bước nhàng về phía Hồng lão công công.Nhưng Hồng lão công công lại cảm thấy như có ngọn núi đang đè nén vềphía mình. Lão nhướng mày, ngón giữa tay trái hơi cong lại rồi búng ra, như sétđánh từ trời cao giáng xuống, đơn thuần dùng chân khí bá đạo phá vỡ thế côngcủa đối phương.Núi sụp đổ.Mưa ập tới.Khổ Hà khép tay thành chữ thập, mưa gió đầy trời lập tức đổi hướng, đổ ậpvề phía khuôn mặt bỗng trẻ ra vài chục tuổi của Hồng lão công công.Những giọt mưa chạm vào gò má Hồng lão công công, không để lại vết tíchgì, nhưng trên khuôn mặt lão lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, toàn thân già đi rõrệt.Những giọt mưa đó lập tức bốc hơi sạch sẽ. Hồng lão công công lại ngoắcngón trỏ, hạ ngón tay vào không trung phía trước. Mặc dù không có tiếng độngnhưng lại khiến mưa phải né tránh, khiến tấm đá xanh nứt toác, lộ ra lớp đấtvàng ẩm ướt bên dưới. Đất vàng cũng không chịu nổi sức mạnh khí tức dữ dộinày, vô số hạt đất bị xoắn vặn, ép hơi nước thấm ra ngoài.o O oKhổ Hà giống như chiếc lá rụng, bay ngược ra mà không bị nước mưa dínhvào, tảng đá xanh mà trước đó hắn đạp lên đột nhiên biến mất, trong cơn mưalớn, lộ ra mảnh đất nứt nẻ, giống như cát vàng.Trong lòng Khổ Hà có chút thương cảm, biết người đồng hành này đã ẩnnấp ở Khánh Cung hàng chục năm, hôm nay đã có ý định ra đi, nếu không sẽkhông lựa chọn cách thức cứng rắn như vậy. Đây là chân khí bá đạo đến mứcnào, chân khí phóng thích cường hãn như vậy, cho dù là thể xác của một vị Đạitông sư, chỉ e cũng khó chống đỡ được bao lâu.Nhưng khi ông lướt tới, vẫn nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.Nắm lấy bàn tay trái của Hồng lão công công, giống như chiếc lá rụng cuốicùng bị mưa làm ướt, dính chặt vào bức tường đền thờ đầy vết nứt, cuối cùngcũng không thể thoát ra.Lông mày Hồng lão công công bồng bềnh bay lên.Áo choàng của Khổ Hà bắt đầu phất phơ.Không khí giữa hai người không ngừng biến đổi, để cho mưa gió xuyên qua,nhưng lại bình tĩnh đến kinh người.Vẫn chẳng có tiếng động nào.o O oNước mưa chảy xuống theo chiếc mũ rộng vành, tạo thành một bức mànnước, che khuất khuôn mặt Tứ Cố Kiếm. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng buông tay, thảthanh trường kiếm, hai ngón tay bắn ra trong mưa gió, đều chỉ lên trời, không rõphương hướng.Ngón tay vạch một cái, mưa gió xung quanh lập tức hỗn loạn, ý kiếm dângtrào!Thanh kiếm từ tay hắn rơi xuống, ngừng lại giữa không trung, không còn rơinữa, trong chốc lát lại rực sáng, một tia sáng từ chuôi kiếm xuyên thẳng đếnmũi kiếm, sát ý hướng thẳng xuống đất, ngược lại chỉ trời, một đi không lùi, thếkhông thể ngăn cản.Trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy.Ngũ Trúc cúi đầu, lật tay nắm chặt cây dùi sắt, ngón cái đặt lên ngón trỏ, đốtngón tay hơi trắng bệch.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Lưu Vân biết mình nhất định phải ra tay, đòn cuối cùng này, nhất địnhphải do chính mình hoàn thành, đây là một phần quan trọng trong thỏa thuận.Lão chậm rãi mở hai mắt ra, trong ánh mắt đã là vẻ bình tĩnh, từ trong tay áovươn ra đôi bàn tay trắng mịn như ngọc.Diệp Lưu Vân dốc toàn lực phát động, thế cân bằng thực tế trên sân lập tứcbị phá vỡ, thân khí bá đạo của Hồng lão công công, cuối cùng cũng không thểngăn cản ba vị Đại tông sư hợp lực, cảnh giới huyền diệu trên sân lập tức bị xérách một lỗ nhỏ.Cái lỗ nhỏ trên bọt biển đủ để phá hủy tất cả.Tiếng nói vang vọng khắp mặt đất.Một tiếng động ù ù vang lên giữa Khổ Hà đại sư và Hồng lão công công.Hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau va chạm, âm thanh lùi lại đếnbây giờ mới vang lên, tiếng trầm trầm như sấm sét, như mây gió.Áo gai trên hai tay Khổ Hà đại sư rung động, lộ ra đôi tay già nua đầy vếtmáu, nhưng ánh mắt ông vẫn vô cùng bình tĩnh, hai tay nhẹ nhàng gạt qua bàntay phải của Hồng lão công công. Lá rụng bị gió núi thổi lên, vẽ thành nhữngđường nét lạ lùng, nhưng lại trông rất tự nhiên, nhẹ nhàng bay lên.

Chương 1228: Đại sự 5