Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1240: Mượn xương của tiên sinh dùng một lát 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Bền phía Phạm phủ thì sao?""Nương nương... chắc sẽ không quên nữ nhân họ Diệp lúc trước."Sau một khoảng thời gian im lặng, Thái hậu nói: "Ngươi lui xuống trướcđi.""Vâng." Tần lão tướng quân cúi người thi lễ một cái rồi rời khỏi HàmQuang điện. Có điều mới cách cung điện này không bao xa, ông lão có có địa vịcao nhất trong quân đội Khánh Quốc này đã bất giác quay đầu nhìn lại, trựcgiác loáng thoáng cảm thấy như có tiếng khóc mơ hồ từ trong điện vọng ra.Trái tim ông lão bỗng nhiên có một cảm giác co rút lại, nghĩ về linh hồn củaHoàng đế trên Đại Đông sơn xa xăm, một loại sợ hãi và bất an mà trước giờchưa từng có bất ngờ ập tới, sau lưng lão bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóngbước ra khỏi cung.......Hai ngày và hai đêm trước đó, những phi tần đã được Thái hậu triệu vàocung đã trở lại cung của mình, trừ ba người là Ninh Tài nhân, Nghi Quý Tần vàThục Quý phi. Lý do rất đơn giản, ba phi tần này đều có hoàng tử. Trong nhữngkhoảnh khắc quan trọng như thế này, nếu muốn Thái tử kế vị an toàn, Thái hậunhất định phải giữ ba nữ nhân này trong tay mình.Còn về chuyện Trưởng công chúa, cô ả đã trở lại Quảng Tín cung, nơi ảcách biệt đã lâu.Thái hậu ngồi cô độc trên giường, mấy lão ma ma lẳng lặng đứng phục vụphía sau, không dám phát ra âm thanh gì. Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gòmá Thái hậu, phân rõ vô số nếp nhăn, khiến người nắm quyền lực lớn nhấtKhánh Quốc lúc này toát lên một vẻ tuổi già sức yếu không cách nào chữa nổi.“Có phải mình đã chọn nhầm không.”Câu hỏi trong lòng Thái hậu như một con rắn độc, không ngừng xói mònniềm tin của bà. Vào tuổi già, đột ngột nghe tin con trai qua đời, với bất kỳngười già nào cũng là chấn động khó mà chịu nổi. Nhưng Thái hậu Khánh Quốcvẫn kiên cường kìm nén nỗi đau, bắt đầu tìm kiếm một lối đi an toàn và ổn địnhnhất cho tương lai Khánh Quốc.“Nếu như nó còn sống, chắc chắn sẽ trách ta.”Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ về Hoàng đế đã khuất, trong lòngdâng trào nỗi đau thương. Lần này đi Đại Đông Sơn tế trời, mục đích củaHoàng đế là phế truất Thái tử. Nhưng khi người vừa ra đi, bà với tư cách ngườimẹ của Hoàng đế, lại muốn đưa Thái tử lên ngôi. Chắc chắn linh hồn của Hoàngđế sẽ cảm thấy vô cùng căm phẫn.Tuy nhiên, vì Khánh Quốc, vì giang sơn vạn dặm mà con trai bà chinh phụccó thể được kế tục, dường như Thái hậu không còn lựa chọn nào khác.Ngay cả suy đoán đáng sợ vắt ngang trong lòng cũng không ảnh hưởng đếnquyết định của bà.Thái hậu đột nhiên mở mắt to, giống như muốn tìm kiếm linh hồn của contrai mình trong cung điện này. Bà im lặng nhìn về phía cung điện trong đêm tối,bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói bằng giọng chỉ mình mình mới nghe thấy được:"Cho dù ai đã hại ai, cho dù người mà ta đã chọn có phải là kẻ đã hại con haykhông, nhưng con đã chết, con hiểu chưa? Con đã chết, thế thì mọi thứ đềukhông còn quan trọng!"Đúng, Thái hậu không phải là một bà lão ngốc nghếch trong thôn, nhữngthứ gọi là chứng cứ được đưa vào kinh trong những ngày gần đây, không thểkhiến bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu trai ngoài cung của mình mà bà vốnkhông mấy thân thiết, lại là kẻ chủ mưu hành thích.Thậm chí bà còn có một linh cảm mơ hồ, nghi ngờ con gái và các cháu traikhác của mình về vai trò của họ trong vụ ám sát Hoàng đế, vì dù nhìn từ bất cứgóc độ nào, cái chết của Hoàng đế đã mang lại lợi ích lớn nhất cho họ.Nhưng mọi nghi ngại đều vô ích, việc tin tưởng chỉ là một lựa chọn chủquan. Thái hậu hiểu rõ, nếu muốn mấy năm cuối đời của mình có thể yên tâmmột chút, bà phải tự ép buộc mình tin rằng Phạm Nhàn chính là thủ phạm, Tháitử chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân."Thái hậu, Trưởng công chúa đến rồi." Một lão ma ma hạ giọng báo cáo.Thái hậu mệt mỏi vẫy tay, Trưởng công chúa Lý Vân Nhuệ mặc trang phụccung điện màu trắng, Chậm rãi bước vào chính Hàm Quang điện. Cô ả cúi chânthành thi lễ với Thái hậu, vẻ mặt mệt mỏi và yếu đuối đến khó tả.Thái hậu im lặng một lúc, lại vẫy tay. Những ma ma và cung nữ trong điệnđều nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, nhường lại không gian trống trải và lạnhlẽo cho hai mẹ con này.Thái hậu nhìn vết lệ nơi khóe mắt con gái mình, có vẻ thần thất. Một lát sau,bà mới nói: "Nghe nói những ngày qua con thường xuyên rửa mặt bằng nướcmắt. Tự làm tổn thương mình như vậy làm gì, người đã đi rồi, chúng ta khóc lócở đây cũng vô dụng."Trưởng công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giọng điệu dịu dàng màtrước giờ không bao giờ thể hiện trước mặt Thái hậu: "Mẫu thân dạy đúng lắm."Sau đó, ả ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng tựa sát người vào nhưmột cô bé mười hai, mười ba tuổi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Bền phía Phạm phủ thì sao?""Nương nương... chắc sẽ không quên nữ nhân họ Diệp lúc trước."Sau một khoảng thời gian im lặng, Thái hậu nói: "Ngươi lui xuống trướcđi.""Vâng." Tần lão tướng quân cúi người thi lễ một cái rồi rời khỏi HàmQuang điện. Có điều mới cách cung điện này không bao xa, ông lão có có địa vịcao nhất trong quân đội Khánh Quốc này đã bất giác quay đầu nhìn lại, trựcgiác loáng thoáng cảm thấy như có tiếng khóc mơ hồ từ trong điện vọng ra.Trái tim ông lão bỗng nhiên có một cảm giác co rút lại, nghĩ về linh hồn củaHoàng đế trên Đại Đông sơn xa xăm, một loại sợ hãi và bất an mà trước giờchưa từng có bất ngờ ập tới, sau lưng lão bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóngbước ra khỏi cung.......Hai ngày và hai đêm trước đó, những phi tần đã được Thái hậu triệu vàocung đã trở lại cung của mình, trừ ba người là Ninh Tài nhân, Nghi Quý Tần vàThục Quý phi. Lý do rất đơn giản, ba phi tần này đều có hoàng tử. Trong nhữngkhoảnh khắc quan trọng như thế này, nếu muốn Thái tử kế vị an toàn, Thái hậunhất định phải giữ ba nữ nhân này trong tay mình.Còn về chuyện Trưởng công chúa, cô ả đã trở lại Quảng Tín cung, nơi ảcách biệt đã lâu.Thái hậu ngồi cô độc trên giường, mấy lão ma ma lẳng lặng đứng phục vụphía sau, không dám phát ra âm thanh gì. Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gòmá Thái hậu, phân rõ vô số nếp nhăn, khiến người nắm quyền lực lớn nhấtKhánh Quốc lúc này toát lên một vẻ tuổi già sức yếu không cách nào chữa nổi.“Có phải mình đã chọn nhầm không.”Câu hỏi trong lòng Thái hậu như một con rắn độc, không ngừng xói mònniềm tin của bà. Vào tuổi già, đột ngột nghe tin con trai qua đời, với bất kỳngười già nào cũng là chấn động khó mà chịu nổi. Nhưng Thái hậu Khánh Quốcvẫn kiên cường kìm nén nỗi đau, bắt đầu tìm kiếm một lối đi an toàn và ổn địnhnhất cho tương lai Khánh Quốc.“Nếu như nó còn sống, chắc chắn sẽ trách ta.”Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ về Hoàng đế đã khuất, trong lòngdâng trào nỗi đau thương. Lần này đi Đại Đông Sơn tế trời, mục đích củaHoàng đế là phế truất Thái tử. Nhưng khi người vừa ra đi, bà với tư cách ngườimẹ của Hoàng đế, lại muốn đưa Thái tử lên ngôi. Chắc chắn linh hồn của Hoàngđế sẽ cảm thấy vô cùng căm phẫn.Tuy nhiên, vì Khánh Quốc, vì giang sơn vạn dặm mà con trai bà chinh phụccó thể được kế tục, dường như Thái hậu không còn lựa chọn nào khác.Ngay cả suy đoán đáng sợ vắt ngang trong lòng cũng không ảnh hưởng đếnquyết định của bà.Thái hậu đột nhiên mở mắt to, giống như muốn tìm kiếm linh hồn của contrai mình trong cung điện này. Bà im lặng nhìn về phía cung điện trong đêm tối,bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói bằng giọng chỉ mình mình mới nghe thấy được:"Cho dù ai đã hại ai, cho dù người mà ta đã chọn có phải là kẻ đã hại con haykhông, nhưng con đã chết, con hiểu chưa? Con đã chết, thế thì mọi thứ đềukhông còn quan trọng!"Đúng, Thái hậu không phải là một bà lão ngốc nghếch trong thôn, nhữngthứ gọi là chứng cứ được đưa vào kinh trong những ngày gần đây, không thểkhiến bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu trai ngoài cung của mình mà bà vốnkhông mấy thân thiết, lại là kẻ chủ mưu hành thích.Thậm chí bà còn có một linh cảm mơ hồ, nghi ngờ con gái và các cháu traikhác của mình về vai trò của họ trong vụ ám sát Hoàng đế, vì dù nhìn từ bất cứgóc độ nào, cái chết của Hoàng đế đã mang lại lợi ích lớn nhất cho họ.Nhưng mọi nghi ngại đều vô ích, việc tin tưởng chỉ là một lựa chọn chủquan. Thái hậu hiểu rõ, nếu muốn mấy năm cuối đời của mình có thể yên tâmmột chút, bà phải tự ép buộc mình tin rằng Phạm Nhàn chính là thủ phạm, Tháitử chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân."Thái hậu, Trưởng công chúa đến rồi." Một lão ma ma hạ giọng báo cáo.Thái hậu mệt mỏi vẫy tay, Trưởng công chúa Lý Vân Nhuệ mặc trang phụccung điện màu trắng, Chậm rãi bước vào chính Hàm Quang điện. Cô ả cúi chânthành thi lễ với Thái hậu, vẻ mặt mệt mỏi và yếu đuối đến khó tả.Thái hậu im lặng một lúc, lại vẫy tay. Những ma ma và cung nữ trong điệnđều nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, nhường lại không gian trống trải và lạnhlẽo cho hai mẹ con này.Thái hậu nhìn vết lệ nơi khóe mắt con gái mình, có vẻ thần thất. Một lát sau,bà mới nói: "Nghe nói những ngày qua con thường xuyên rửa mặt bằng nướcmắt. Tự làm tổn thương mình như vậy làm gì, người đã đi rồi, chúng ta khóc lócở đây cũng vô dụng."Trưởng công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giọng điệu dịu dàng màtrước giờ không bao giờ thể hiện trước mặt Thái hậu: "Mẫu thân dạy đúng lắm."Sau đó, ả ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng tựa sát người vào nhưmột cô bé mười hai, mười ba tuổi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Bền phía Phạm phủ thì sao?""Nương nương... chắc sẽ không quên nữ nhân họ Diệp lúc trước."Sau một khoảng thời gian im lặng, Thái hậu nói: "Ngươi lui xuống trướcđi.""Vâng." Tần lão tướng quân cúi người thi lễ một cái rồi rời khỏi HàmQuang điện. Có điều mới cách cung điện này không bao xa, ông lão có có địa vịcao nhất trong quân đội Khánh Quốc này đã bất giác quay đầu nhìn lại, trựcgiác loáng thoáng cảm thấy như có tiếng khóc mơ hồ từ trong điện vọng ra.Trái tim ông lão bỗng nhiên có một cảm giác co rút lại, nghĩ về linh hồn củaHoàng đế trên Đại Đông sơn xa xăm, một loại sợ hãi và bất an mà trước giờchưa từng có bất ngờ ập tới, sau lưng lão bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóngbước ra khỏi cung.......Hai ngày và hai đêm trước đó, những phi tần đã được Thái hậu triệu vàocung đã trở lại cung của mình, trừ ba người là Ninh Tài nhân, Nghi Quý Tần vàThục Quý phi. Lý do rất đơn giản, ba phi tần này đều có hoàng tử. Trong nhữngkhoảnh khắc quan trọng như thế này, nếu muốn Thái tử kế vị an toàn, Thái hậunhất định phải giữ ba nữ nhân này trong tay mình.Còn về chuyện Trưởng công chúa, cô ả đã trở lại Quảng Tín cung, nơi ảcách biệt đã lâu.Thái hậu ngồi cô độc trên giường, mấy lão ma ma lẳng lặng đứng phục vụphía sau, không dám phát ra âm thanh gì. Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gòmá Thái hậu, phân rõ vô số nếp nhăn, khiến người nắm quyền lực lớn nhấtKhánh Quốc lúc này toát lên một vẻ tuổi già sức yếu không cách nào chữa nổi.“Có phải mình đã chọn nhầm không.”Câu hỏi trong lòng Thái hậu như một con rắn độc, không ngừng xói mònniềm tin của bà. Vào tuổi già, đột ngột nghe tin con trai qua đời, với bất kỳngười già nào cũng là chấn động khó mà chịu nổi. Nhưng Thái hậu Khánh Quốcvẫn kiên cường kìm nén nỗi đau, bắt đầu tìm kiếm một lối đi an toàn và ổn địnhnhất cho tương lai Khánh Quốc.“Nếu như nó còn sống, chắc chắn sẽ trách ta.”Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ về Hoàng đế đã khuất, trong lòngdâng trào nỗi đau thương. Lần này đi Đại Đông Sơn tế trời, mục đích củaHoàng đế là phế truất Thái tử. Nhưng khi người vừa ra đi, bà với tư cách ngườimẹ của Hoàng đế, lại muốn đưa Thái tử lên ngôi. Chắc chắn linh hồn của Hoàngđế sẽ cảm thấy vô cùng căm phẫn.Tuy nhiên, vì Khánh Quốc, vì giang sơn vạn dặm mà con trai bà chinh phụccó thể được kế tục, dường như Thái hậu không còn lựa chọn nào khác.Ngay cả suy đoán đáng sợ vắt ngang trong lòng cũng không ảnh hưởng đếnquyết định của bà.Thái hậu đột nhiên mở mắt to, giống như muốn tìm kiếm linh hồn của contrai mình trong cung điện này. Bà im lặng nhìn về phía cung điện trong đêm tối,bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói bằng giọng chỉ mình mình mới nghe thấy được:"Cho dù ai đã hại ai, cho dù người mà ta đã chọn có phải là kẻ đã hại con haykhông, nhưng con đã chết, con hiểu chưa? Con đã chết, thế thì mọi thứ đềukhông còn quan trọng!"Đúng, Thái hậu không phải là một bà lão ngốc nghếch trong thôn, nhữngthứ gọi là chứng cứ được đưa vào kinh trong những ngày gần đây, không thểkhiến bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu trai ngoài cung của mình mà bà vốnkhông mấy thân thiết, lại là kẻ chủ mưu hành thích.Thậm chí bà còn có một linh cảm mơ hồ, nghi ngờ con gái và các cháu traikhác của mình về vai trò của họ trong vụ ám sát Hoàng đế, vì dù nhìn từ bất cứgóc độ nào, cái chết của Hoàng đế đã mang lại lợi ích lớn nhất cho họ.Nhưng mọi nghi ngại đều vô ích, việc tin tưởng chỉ là một lựa chọn chủquan. Thái hậu hiểu rõ, nếu muốn mấy năm cuối đời của mình có thể yên tâmmột chút, bà phải tự ép buộc mình tin rằng Phạm Nhàn chính là thủ phạm, Tháitử chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân."Thái hậu, Trưởng công chúa đến rồi." Một lão ma ma hạ giọng báo cáo.Thái hậu mệt mỏi vẫy tay, Trưởng công chúa Lý Vân Nhuệ mặc trang phụccung điện màu trắng, Chậm rãi bước vào chính Hàm Quang điện. Cô ả cúi chânthành thi lễ với Thái hậu, vẻ mặt mệt mỏi và yếu đuối đến khó tả.Thái hậu im lặng một lúc, lại vẫy tay. Những ma ma và cung nữ trong điệnđều nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, nhường lại không gian trống trải và lạnhlẽo cho hai mẹ con này.Thái hậu nhìn vết lệ nơi khóe mắt con gái mình, có vẻ thần thất. Một lát sau,bà mới nói: "Nghe nói những ngày qua con thường xuyên rửa mặt bằng nướcmắt. Tự làm tổn thương mình như vậy làm gì, người đã đi rồi, chúng ta khóc lócở đây cũng vô dụng."Trưởng công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giọng điệu dịu dàng màtrước giờ không bao giờ thể hiện trước mặt Thái hậu: "Mẫu thân dạy đúng lắm."Sau đó, ả ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng tựa sát người vào nhưmột cô bé mười hai, mười ba tuổi.