Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1239: Sắc thu đầu mùa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hiện tại, điều bất lợi nhất đối với Phạm Nhàn là tin tức về thất bại của YếnTiểu Ất và việc y còn sống sót chắc chắn sẽ đến kinh đô trong vòng hai ngàytới. Cho dù Thái hậu có tin tưởng Phạm Nhàn hay không, chỉ cần y còn sống,chắc chắn bà ta sẽ muốn tóm lấy đứa cháu trai này. sau đó một mắt nhìn tươnglai Khánh Quốc, một tay quyết định sinh tử của Phạm Nhàn.Uyển Nhi và Tư Tư đều đang ở trong cung, còn phụ thân y bị giam lỏngtrong phủ.Phạm Nhàn nằm trên giường, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đãđưa ra quyết định, tối nay không trở về phủ đệ Phạm gia, mà sẽ trực tiếp tiếncung. Tuy có thể không thuyết phục được Thái hậu, nhưng y tin mình vẫn có thểgiành được một lợi ích nào đó. Dù sao, trong hoàng cung y có nhiều người giúpđỡ, và có rất nhiều người vì lợi ích của bản thân sẽ kiên quyết đứng về phía y.Còn về phía phủ đệ Phạm gia, cấm quân do Đại hoàng tử thống lĩnh, chắcchắn sẽ không có nhiều uy hiếp đối với phụ thân của y.Sau khi suy nghĩ xong xuôi mọi thứ, một ngày ở kinh đô đã trôi qua, hoànghôn nhàn nhạt rót vào song cửa, khiến quán trọ phủ thêm sắc thái ấm áp. PhạmNhàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy tự tin và quyết tâm – chỉ cần thanhminh bản thân khỏi cáo buộc mưu phản, có sự hỗ trợ của Giám sát viện, có cấmquân của Đại hoàng tử, ngoài cung có sức mạnh từ phủ Quốc công Phạm giacủa phụ thân, trong cung có sự giúp đỡ của Nghi Qusy tần, Ninh Tài nhân,còncó tiểu thái giám Hồng Trúc luôn bên cạnh Thái hậu.Chỉ cần quân đội của hai nhà Diệp, Tần không thể vào kinh đô, thế thì trongtoàn bộ kinh đô này, ai có thể cường đại hơn mình?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ý chỉ đã được đưa tới quân doanh Tây Chinh quân, năm ngàn binh sĩ đã rútvề phía Tây. Ước tính mười ngày nữa, họ sẽ bắt đầu tấn công.” Bên trong cungđiện, một vị lão tướng ngồi trên chiếc ghế êm ái, cung kính tâu với Thái hậu:“Quốc chủ nước Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, chắc chắn không thể gây rối quá lớn.Về hướng Đông Bắc, Chinh Bắc quân mang đang có ưu thế chiến thắng, chắcchắn Yến Đại đô đốc có thể kiềm chế Thượng Sam Hổ. Đại doanh tây Yến Kinhtiếp giáp với Tống quốc, chỉ cần ba ngày là có thể xâm nhập, Đông Di thànhkhông dám manh động.”Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu. Tin tức về cái chết của Hoàng đế đã lan truyềnkhắp kinh đô, tuy bị kiềm chế, song tin tức đó cuối cùng cũng sẽ truyền ra khắpthiên hạ. Không biết bao nhiêu thế lực dưới vòm trời, sẽ lợi dụng thời điểm bầysư tử mất đi lãnh tụ, tranh thủ trước khi vua sư tử mới xuất hiện, tham lam kiếmlợi. Vì thế, việc đầu tiên triều thần và dân chúng Khánh Quốc phải làm, là dùnglực lượng quân đội cường đại để răn đe những kẻ có dã tâm.“Chưa đủ.” Thái hậu lạnh lùng nhìn vị lão tướng, phán: “Truyền ý chỉ của aigia, yêu cầu Khu Mật viện soạn phương hướng tác chiến. Trong nửa tháng, bađạo quân phải tấn công ra ngoài, giới hạn trăm dặm đất đai. Chiếm nhiều hơnthì chúng ta không cần, song nếu thiếu một tấc đất, bảo ba người Diệp Trọng,Yến Tiểu Ất, Vương Chí Côn tự chặt đầu mình đi.”"Thái hậu anh minh." Tần lão gia tử thở dài, vị này là trọng thần hàng đầutrong quân đội, đương nhiên hiểu vì sao vào thời điểm này Khánh Quốc lại phảiđiều động binh lực quy mô lớn đối đầu với bên ngoài, nhưng vẫn tỏ ra lo lắngnói: "Nhưng nếu đột ngột triển phát binh, e rằng lương thảo sẽ không kịp cungứng.""Đánh xong trở về, bên trong Bắc Tề Đông Di cũng đâu phải hoang mạc trơtrụi gì, có gì mà không thể cướp được? Chẳng qua chỉ là tấn công trong nửatháng, không cần suy nghĩ nhiều." Thái hậu lạnh lùng nói: "Vào lúc này, triềuđình Khánh Quốc của chúng ta không thể hỗn loạn, vì vậy... nhất định phải giếtnhiều hơn, cướp nhiều hơn, khiến nơi khác đều rối loạn."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Hàm Quang điện, sau một thời gian dài yên lặng, giọng nói của Tháihậu lại vang lên: "Ngươi có ý kiến gì?"Tần lão gia tử cúi đầu cung kính bẩm báo: "Lão thần không dám, chỉ có điềutất cả phải làm theo lệ cũ, mong Thái hậu quyết định."Thái hậu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Cái gọi là làm theo lệ đãđịnh, bệ hạ đã qua đời, vậy thì tất nhiên là Thái tử phải kế vị. Thái hậu nghĩ vềnhững cuộc trò chuyện với Thái tử trong hai ngày qua, cảm thấy ngày càng hàilòng với đứa cháu này, thậm chí cảm thấy rõ ràng đứa bé này tỉnh táo hơn somẫu thân của mình nhiều.Thái hậu là cô cô của Hoàng hậu, xét trên bất cứ góc độ nào, Thái tử kế vịđều là lựa chọn đầu tiên của bà. Giờ đây khi đã được vị trọng thần trong quânđội âm thầm tỏ thái độ, không còn lý do gì có thể thay đổi mọi chuyện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hiện tại, điều bất lợi nhất đối với Phạm Nhàn là tin tức về thất bại của YếnTiểu Ất và việc y còn sống sót chắc chắn sẽ đến kinh đô trong vòng hai ngàytới. Cho dù Thái hậu có tin tưởng Phạm Nhàn hay không, chỉ cần y còn sống,chắc chắn bà ta sẽ muốn tóm lấy đứa cháu trai này. sau đó một mắt nhìn tươnglai Khánh Quốc, một tay quyết định sinh tử của Phạm Nhàn.Uyển Nhi và Tư Tư đều đang ở trong cung, còn phụ thân y bị giam lỏngtrong phủ.Phạm Nhàn nằm trên giường, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đãđưa ra quyết định, tối nay không trở về phủ đệ Phạm gia, mà sẽ trực tiếp tiếncung. Tuy có thể không thuyết phục được Thái hậu, nhưng y tin mình vẫn có thểgiành được một lợi ích nào đó. Dù sao, trong hoàng cung y có nhiều người giúpđỡ, và có rất nhiều người vì lợi ích của bản thân sẽ kiên quyết đứng về phía y.Còn về phía phủ đệ Phạm gia, cấm quân do Đại hoàng tử thống lĩnh, chắcchắn sẽ không có nhiều uy hiếp đối với phụ thân của y.Sau khi suy nghĩ xong xuôi mọi thứ, một ngày ở kinh đô đã trôi qua, hoànghôn nhàn nhạt rót vào song cửa, khiến quán trọ phủ thêm sắc thái ấm áp. PhạmNhàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy tự tin và quyết tâm – chỉ cần thanhminh bản thân khỏi cáo buộc mưu phản, có sự hỗ trợ của Giám sát viện, có cấmquân của Đại hoàng tử, ngoài cung có sức mạnh từ phủ Quốc công Phạm giacủa phụ thân, trong cung có sự giúp đỡ của Nghi Qusy tần, Ninh Tài nhân,còncó tiểu thái giám Hồng Trúc luôn bên cạnh Thái hậu.Chỉ cần quân đội của hai nhà Diệp, Tần không thể vào kinh đô, thế thì trongtoàn bộ kinh đô này, ai có thể cường đại hơn mình?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ý chỉ đã được đưa tới quân doanh Tây Chinh quân, năm ngàn binh sĩ đã rútvề phía Tây. Ước tính mười ngày nữa, họ sẽ bắt đầu tấn công.” Bên trong cungđiện, một vị lão tướng ngồi trên chiếc ghế êm ái, cung kính tâu với Thái hậu:“Quốc chủ nước Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, chắc chắn không thể gây rối quá lớn.Về hướng Đông Bắc, Chinh Bắc quân mang đang có ưu thế chiến thắng, chắcchắn Yến Đại đô đốc có thể kiềm chế Thượng Sam Hổ. Đại doanh tây Yến Kinhtiếp giáp với Tống quốc, chỉ cần ba ngày là có thể xâm nhập, Đông Di thànhkhông dám manh động.”Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu. Tin tức về cái chết của Hoàng đế đã lan truyềnkhắp kinh đô, tuy bị kiềm chế, song tin tức đó cuối cùng cũng sẽ truyền ra khắpthiên hạ. Không biết bao nhiêu thế lực dưới vòm trời, sẽ lợi dụng thời điểm bầysư tử mất đi lãnh tụ, tranh thủ trước khi vua sư tử mới xuất hiện, tham lam kiếmlợi. Vì thế, việc đầu tiên triều thần và dân chúng Khánh Quốc phải làm, là dùnglực lượng quân đội cường đại để răn đe những kẻ có dã tâm.“Chưa đủ.” Thái hậu lạnh lùng nhìn vị lão tướng, phán: “Truyền ý chỉ của aigia, yêu cầu Khu Mật viện soạn phương hướng tác chiến. Trong nửa tháng, bađạo quân phải tấn công ra ngoài, giới hạn trăm dặm đất đai. Chiếm nhiều hơnthì chúng ta không cần, song nếu thiếu một tấc đất, bảo ba người Diệp Trọng,Yến Tiểu Ất, Vương Chí Côn tự chặt đầu mình đi.”"Thái hậu anh minh." Tần lão gia tử thở dài, vị này là trọng thần hàng đầutrong quân đội, đương nhiên hiểu vì sao vào thời điểm này Khánh Quốc lại phảiđiều động binh lực quy mô lớn đối đầu với bên ngoài, nhưng vẫn tỏ ra lo lắngnói: "Nhưng nếu đột ngột triển phát binh, e rằng lương thảo sẽ không kịp cungứng.""Đánh xong trở về, bên trong Bắc Tề Đông Di cũng đâu phải hoang mạc trơtrụi gì, có gì mà không thể cướp được? Chẳng qua chỉ là tấn công trong nửatháng, không cần suy nghĩ nhiều." Thái hậu lạnh lùng nói: "Vào lúc này, triềuđình Khánh Quốc của chúng ta không thể hỗn loạn, vì vậy... nhất định phải giếtnhiều hơn, cướp nhiều hơn, khiến nơi khác đều rối loạn."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Hàm Quang điện, sau một thời gian dài yên lặng, giọng nói của Tháihậu lại vang lên: "Ngươi có ý kiến gì?"Tần lão gia tử cúi đầu cung kính bẩm báo: "Lão thần không dám, chỉ có điềutất cả phải làm theo lệ cũ, mong Thái hậu quyết định."Thái hậu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Cái gọi là làm theo lệ đãđịnh, bệ hạ đã qua đời, vậy thì tất nhiên là Thái tử phải kế vị. Thái hậu nghĩ vềnhững cuộc trò chuyện với Thái tử trong hai ngày qua, cảm thấy ngày càng hàilòng với đứa cháu này, thậm chí cảm thấy rõ ràng đứa bé này tỉnh táo hơn somẫu thân của mình nhiều.Thái hậu là cô cô của Hoàng hậu, xét trên bất cứ góc độ nào, Thái tử kế vịđều là lựa chọn đầu tiên của bà. Giờ đây khi đã được vị trọng thần trong quânđội âm thầm tỏ thái độ, không còn lý do gì có thể thay đổi mọi chuyện.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hiện tại, điều bất lợi nhất đối với Phạm Nhàn là tin tức về thất bại của YếnTiểu Ất và việc y còn sống sót chắc chắn sẽ đến kinh đô trong vòng hai ngàytới. Cho dù Thái hậu có tin tưởng Phạm Nhàn hay không, chỉ cần y còn sống,chắc chắn bà ta sẽ muốn tóm lấy đứa cháu trai này. sau đó một mắt nhìn tươnglai Khánh Quốc, một tay quyết định sinh tử của Phạm Nhàn.Uyển Nhi và Tư Tư đều đang ở trong cung, còn phụ thân y bị giam lỏngtrong phủ.Phạm Nhàn nằm trên giường, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đãđưa ra quyết định, tối nay không trở về phủ đệ Phạm gia, mà sẽ trực tiếp tiếncung. Tuy có thể không thuyết phục được Thái hậu, nhưng y tin mình vẫn có thểgiành được một lợi ích nào đó. Dù sao, trong hoàng cung y có nhiều người giúpđỡ, và có rất nhiều người vì lợi ích của bản thân sẽ kiên quyết đứng về phía y.Còn về phía phủ đệ Phạm gia, cấm quân do Đại hoàng tử thống lĩnh, chắcchắn sẽ không có nhiều uy hiếp đối với phụ thân của y.Sau khi suy nghĩ xong xuôi mọi thứ, một ngày ở kinh đô đã trôi qua, hoànghôn nhàn nhạt rót vào song cửa, khiến quán trọ phủ thêm sắc thái ấm áp. PhạmNhàn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy tự tin và quyết tâm – chỉ cần thanhminh bản thân khỏi cáo buộc mưu phản, có sự hỗ trợ của Giám sát viện, có cấmquân của Đại hoàng tử, ngoài cung có sức mạnh từ phủ Quốc công Phạm giacủa phụ thân, trong cung có sự giúp đỡ của Nghi Qusy tần, Ninh Tài nhân,còncó tiểu thái giám Hồng Trúc luôn bên cạnh Thái hậu.Chỉ cần quân đội của hai nhà Diệp, Tần không thể vào kinh đô, thế thì trongtoàn bộ kinh đô này, ai có thể cường đại hơn mình?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑“Ý chỉ đã được đưa tới quân doanh Tây Chinh quân, năm ngàn binh sĩ đã rútvề phía Tây. Ước tính mười ngày nữa, họ sẽ bắt đầu tấn công.” Bên trong cungđiện, một vị lão tướng ngồi trên chiếc ghế êm ái, cung kính tâu với Thái hậu:“Quốc chủ nước Nam Chiếu còn nhỏ tuổi, chắc chắn không thể gây rối quá lớn.Về hướng Đông Bắc, Chinh Bắc quân mang đang có ưu thế chiến thắng, chắcchắn Yến Đại đô đốc có thể kiềm chế Thượng Sam Hổ. Đại doanh tây Yến Kinhtiếp giáp với Tống quốc, chỉ cần ba ngày là có thể xâm nhập, Đông Di thànhkhông dám manh động.”Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu. Tin tức về cái chết của Hoàng đế đã lan truyềnkhắp kinh đô, tuy bị kiềm chế, song tin tức đó cuối cùng cũng sẽ truyền ra khắpthiên hạ. Không biết bao nhiêu thế lực dưới vòm trời, sẽ lợi dụng thời điểm bầysư tử mất đi lãnh tụ, tranh thủ trước khi vua sư tử mới xuất hiện, tham lam kiếmlợi. Vì thế, việc đầu tiên triều thần và dân chúng Khánh Quốc phải làm, là dùnglực lượng quân đội cường đại để răn đe những kẻ có dã tâm.“Chưa đủ.” Thái hậu lạnh lùng nhìn vị lão tướng, phán: “Truyền ý chỉ của aigia, yêu cầu Khu Mật viện soạn phương hướng tác chiến. Trong nửa tháng, bađạo quân phải tấn công ra ngoài, giới hạn trăm dặm đất đai. Chiếm nhiều hơnthì chúng ta không cần, song nếu thiếu một tấc đất, bảo ba người Diệp Trọng,Yến Tiểu Ất, Vương Chí Côn tự chặt đầu mình đi.”"Thái hậu anh minh." Tần lão gia tử thở dài, vị này là trọng thần hàng đầutrong quân đội, đương nhiên hiểu vì sao vào thời điểm này Khánh Quốc lại phảiđiều động binh lực quy mô lớn đối đầu với bên ngoài, nhưng vẫn tỏ ra lo lắngnói: "Nhưng nếu đột ngột triển phát binh, e rằng lương thảo sẽ không kịp cungứng.""Đánh xong trở về, bên trong Bắc Tề Đông Di cũng đâu phải hoang mạc trơtrụi gì, có gì mà không thể cướp được? Chẳng qua chỉ là tấn công trong nửatháng, không cần suy nghĩ nhiều." Thái hậu lạnh lùng nói: "Vào lúc này, triềuđình Khánh Quốc của chúng ta không thể hỗn loạn, vì vậy... nhất định phải giếtnhiều hơn, cướp nhiều hơn, khiến nơi khác đều rối loạn."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong Hàm Quang điện, sau một thời gian dài yên lặng, giọng nói của Tháihậu lại vang lên: "Ngươi có ý kiến gì?"Tần lão gia tử cúi đầu cung kính bẩm báo: "Lão thần không dám, chỉ có điềutất cả phải làm theo lệ cũ, mong Thái hậu quyết định."Thái hậu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Cái gọi là làm theo lệ đãđịnh, bệ hạ đã qua đời, vậy thì tất nhiên là Thái tử phải kế vị. Thái hậu nghĩ vềnhững cuộc trò chuyện với Thái tử trong hai ngày qua, cảm thấy ngày càng hàilòng với đứa cháu này, thậm chí cảm thấy rõ ràng đứa bé này tỉnh táo hơn somẫu thân của mình nhiều.Thái hậu là cô cô của Hoàng hậu, xét trên bất cứ góc độ nào, Thái tử kế vịđều là lựa chọn đầu tiên của bà. Giờ đây khi đã được vị trọng thần trong quânđội âm thầm tỏ thái độ, không còn lý do gì có thể thay đổi mọi chuyện.

Chương 1239: Sắc thu đầu mùa 3