Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1242: Mượn xương của tiên sinh dùng một lát 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cẩn thận nhìn vào mắt vị đại thần này, rồi từ từ buông tay bàntay cứng rắn như sắt thép của mình rời khỏi yết hầu đối phương. Nếu đốiphương thật sự không màng tính mạng gọi người tới bắt y, với tình trạng của yhiện giờ, chỉ e khó mà sống sót thoát khỏi kinh đô sẽ rất khó khăn.Đây là một canh bạc, nhưng cuộc đời Phạm Nhàn vốn là một canh bạc rấtlớn, vận may của y vẫn rất tốt.Vị đại thần kia không gọi người tới cứu mạng, ngược lại nhìn Phạm Nhànbằng ánh mắt kỳ quái, nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của y, có vẻ bất ngờ,nhưng cũng có vẻ vui mừng.o O o""Lão già họ Thư này, đừng nhìn ta như vậy nữa."" Phạm Nhàn xác nhậnmình đã đoán đúng, thu hồi con dao, ngồi xuống đối diện Thư Vũ.Đúng vậy, lúc này y đang ở trong thư phòng của Thư phủ. Sau vài lần tínhtoán, Phạm Nhàn vẫn quyết định trước tiên cứ gặp vị Đại học sĩ với địa vị cựccao trong triều đình này, vì trong số văn võ bá quan, y luôn cảm thấy chỉ cóngười học trò của Trang Mặc Hàn này mới là người đáng tin cậy nhất về mặtnhân phẩm đạo đức.Ánh mắt Thư Vũ nhìn y rất phức tạp, bất ngờ mở miệng: ""Ba vấn đề.""""Xin ngài cứ nói."" Phạm Nhàn nghiêm túc trả lời.""Bệ hạ đã chết chưa?"" Giọng Thư Vũ run rẩy.Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát: ""Khi ta rời Đại Đông sơn, người vẫncòn chưa chết, nhưng..."" Y nghĩ đến bóng người chèo thuyền, nghĩ tới Tứ CốKiếm ẩn nấp bên cạnh, nghĩ tới gã hói rất có thể ra tay, cau mày nói: ""Chắc làđã chết rồi.""Thư Vũ thở dài một tiếng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.""Kẻ chủ mưu là ai?"" Thư Vu nhìn vào mắt y.Phạm Nhàn chỉ vào mũi mình: ""Theo tin tức từ quân đội và Giám sát viện,chắc là ta.""""Nếu là ngươi, sao còn quay lại kinh đô?"" Thư Vũ lắc đầu: ""Thế thì quáđiên rồ, không giống tính cách một quân vương.""Cả hai im lặng một lúc. Phạm Nhàn bỗng nói mở miệng: ""Ta tìm đến ngài,đương nhiên là có chuyện cần nhờ vả.""""Chuyện gì?""""Không thể để Thái tử lên ngôi."" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Thư Vũ,gằn từng chữ một nói.Lông mày Thư Vũ nhíu lại rồi thả lỏng, hạ giọng hỏi: ""Tại sao?""Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười mỉa mai: ""Bởi vì... ta tin Thư Đại học sĩkhông muốn thấy kẻ giết cha hành thích quân vương ngồi trên ngai vàng củaKhánh Quốc.""Phạm Nhàn đứng dậy, lấy lá thư giấu trong ngực áo ra, nhẹ nhàng nói:""Thư Vũ tiếp chỉ.""Thư Vũ giật mình, quỳ xuống đất, run rẩy đón lấy lá thư, trong lòng đầynghi hoặc. Nếu Bệ hạ đã qua đời, chỉ dụ này do ai soạn thảo? Nhưng ông ởtrong triều đình nhiều năm, đã quen với việc thư phòng nội các, không xa lạ gìvới bút tích và giọng điệu của Hoàng thượng. Chỉ nhìn lướt bọc thư và nộidung, ông đã biết đây chính là thư viết tay của bệ hạ. Thư Vu không khỏi xúcđộng, hai mắt ươn ướt.Phạm Nhàn cẩn thận mở phong thư, đưa cho Thư Vũ.Thư Vũ càng đọc càng kinh ngạc, càng đọc càng tức giận, cuối cùng khôngkiềm chế được, đập mạnh xuống bàn quát lớn: ""Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạsói!""Phạm Nhàn nhẹ nhàng đỡ ông, ngăn không cho bàn tay của Thư Đại học sĩđập xuống bàn, sau đó chậm rãi nói: ""Đây là thư do bệ hạ đích thân viết đêmtrước khi lệnh cho ta trở lại kinh đô.""“Ta sẽ lập tức vào cung.” Thư Vũ đứng bật dậy, sẵng giọng: ""Ta phải gặpThái hậu!""Phạm Nhàn lắc đầu.Thư Vũ cau mày nói: ""Tuy chưa làm lễ tang cho bệ hạ, nhưng trong cungđã bắt tay vào chuẩn đưa Thái tử lên ngôi. Việc này không thể chậm trễ, đểmuộn chỉ e sẽ không còn kịp!""Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: ""Lá thư này, vốn là... viết choThái hậu xem.""Thư Vũ giật mình, nghĩ thầm đúng vậy, với thế lực ẩn giấu trong kinh đôcủa Phạm Nhàn và thực lực siêu cường của bản thân y, cho dù giờ phút nàyhoàng cung phong tỏa nghiêm ngặt, chắc chắn y vẫn có cách vào gặp Thái hậu.Có lá thư này và ngọc tỷ trên người, chắc chắn Thái hậu sẽ tin lời Phạm Nhàn.""A...!"" Sắc mặt Thư Vũ lập tức thay đổi, trố mắt nhìn Phạm Nhàn nói.“Không thể nào!”“Trên đời không có chuyện gì là không thể.” Ánh mắt Phạm Nhàn như cóánh lửa lấp lóe: ""Ngài là văn thần, còn ta là thành viên hờ trong hoàng tộc, tamuốn hiểu rõ hơn về tâm tư của những quý nhân trong cung điện kia. Nếukhông e ngại Thái hậu, sao đêm nay ta lại mạo hiểm đến đây?""Y im lặng một lát rồi nói tiếp: ""Triều đình họ Lý chính là một thực thể cósức sống, nó sẽ tự động điều chỉnh biến dạng thân thể của mình, nhằm bảo đảmquyền lực hoàng tộc, bảo đảm khả năng kiểm soát thiên hạ và bảo đảm cho sựtồn tại của chính nó... Với tiền đề như vậy, mọi thứ đều không quan trọng.""Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Thư Vũ: ""Đã nói rõ mọi chuyện rồi, cho dù Đạihọc sĩ quyết định thế nào cũng là chính đáng. Ngài có thể coi như hôm nay tachưa từng đến.""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cẩn thận nhìn vào mắt vị đại thần này, rồi từ từ buông tay bàntay cứng rắn như sắt thép của mình rời khỏi yết hầu đối phương. Nếu đốiphương thật sự không màng tính mạng gọi người tới bắt y, với tình trạng của yhiện giờ, chỉ e khó mà sống sót thoát khỏi kinh đô sẽ rất khó khăn.Đây là một canh bạc, nhưng cuộc đời Phạm Nhàn vốn là một canh bạc rấtlớn, vận may của y vẫn rất tốt.Vị đại thần kia không gọi người tới cứu mạng, ngược lại nhìn Phạm Nhànbằng ánh mắt kỳ quái, nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của y, có vẻ bất ngờ,nhưng cũng có vẻ vui mừng.o O o""Lão già họ Thư này, đừng nhìn ta như vậy nữa."" Phạm Nhàn xác nhậnmình đã đoán đúng, thu hồi con dao, ngồi xuống đối diện Thư Vũ.Đúng vậy, lúc này y đang ở trong thư phòng của Thư phủ. Sau vài lần tínhtoán, Phạm Nhàn vẫn quyết định trước tiên cứ gặp vị Đại học sĩ với địa vị cựccao trong triều đình này, vì trong số văn võ bá quan, y luôn cảm thấy chỉ cóngười học trò của Trang Mặc Hàn này mới là người đáng tin cậy nhất về mặtnhân phẩm đạo đức.Ánh mắt Thư Vũ nhìn y rất phức tạp, bất ngờ mở miệng: ""Ba vấn đề.""""Xin ngài cứ nói."" Phạm Nhàn nghiêm túc trả lời.""Bệ hạ đã chết chưa?"" Giọng Thư Vũ run rẩy.Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát: ""Khi ta rời Đại Đông sơn, người vẫncòn chưa chết, nhưng..."" Y nghĩ đến bóng người chèo thuyền, nghĩ tới Tứ CốKiếm ẩn nấp bên cạnh, nghĩ tới gã hói rất có thể ra tay, cau mày nói: ""Chắc làđã chết rồi.""Thư Vũ thở dài một tiếng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.""Kẻ chủ mưu là ai?"" Thư Vu nhìn vào mắt y.Phạm Nhàn chỉ vào mũi mình: ""Theo tin tức từ quân đội và Giám sát viện,chắc là ta.""""Nếu là ngươi, sao còn quay lại kinh đô?"" Thư Vũ lắc đầu: ""Thế thì quáđiên rồ, không giống tính cách một quân vương.""Cả hai im lặng một lúc. Phạm Nhàn bỗng nói mở miệng: ""Ta tìm đến ngài,đương nhiên là có chuyện cần nhờ vả.""""Chuyện gì?""""Không thể để Thái tử lên ngôi."" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Thư Vũ,gằn từng chữ một nói.Lông mày Thư Vũ nhíu lại rồi thả lỏng, hạ giọng hỏi: ""Tại sao?""Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười mỉa mai: ""Bởi vì... ta tin Thư Đại học sĩkhông muốn thấy kẻ giết cha hành thích quân vương ngồi trên ngai vàng củaKhánh Quốc.""Phạm Nhàn đứng dậy, lấy lá thư giấu trong ngực áo ra, nhẹ nhàng nói:""Thư Vũ tiếp chỉ.""Thư Vũ giật mình, quỳ xuống đất, run rẩy đón lấy lá thư, trong lòng đầynghi hoặc. Nếu Bệ hạ đã qua đời, chỉ dụ này do ai soạn thảo? Nhưng ông ởtrong triều đình nhiều năm, đã quen với việc thư phòng nội các, không xa lạ gìvới bút tích và giọng điệu của Hoàng thượng. Chỉ nhìn lướt bọc thư và nộidung, ông đã biết đây chính là thư viết tay của bệ hạ. Thư Vu không khỏi xúcđộng, hai mắt ươn ướt.Phạm Nhàn cẩn thận mở phong thư, đưa cho Thư Vũ.Thư Vũ càng đọc càng kinh ngạc, càng đọc càng tức giận, cuối cùng khôngkiềm chế được, đập mạnh xuống bàn quát lớn: ""Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạsói!""Phạm Nhàn nhẹ nhàng đỡ ông, ngăn không cho bàn tay của Thư Đại học sĩđập xuống bàn, sau đó chậm rãi nói: ""Đây là thư do bệ hạ đích thân viết đêmtrước khi lệnh cho ta trở lại kinh đô.""“Ta sẽ lập tức vào cung.” Thư Vũ đứng bật dậy, sẵng giọng: ""Ta phải gặpThái hậu!""Phạm Nhàn lắc đầu.Thư Vũ cau mày nói: ""Tuy chưa làm lễ tang cho bệ hạ, nhưng trong cungđã bắt tay vào chuẩn đưa Thái tử lên ngôi. Việc này không thể chậm trễ, đểmuộn chỉ e sẽ không còn kịp!""Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: ""Lá thư này, vốn là... viết choThái hậu xem.""Thư Vũ giật mình, nghĩ thầm đúng vậy, với thế lực ẩn giấu trong kinh đôcủa Phạm Nhàn và thực lực siêu cường của bản thân y, cho dù giờ phút nàyhoàng cung phong tỏa nghiêm ngặt, chắc chắn y vẫn có cách vào gặp Thái hậu.Có lá thư này và ngọc tỷ trên người, chắc chắn Thái hậu sẽ tin lời Phạm Nhàn.""A...!"" Sắc mặt Thư Vũ lập tức thay đổi, trố mắt nhìn Phạm Nhàn nói.“Không thể nào!”“Trên đời không có chuyện gì là không thể.” Ánh mắt Phạm Nhàn như cóánh lửa lấp lóe: ""Ngài là văn thần, còn ta là thành viên hờ trong hoàng tộc, tamuốn hiểu rõ hơn về tâm tư của những quý nhân trong cung điện kia. Nếukhông e ngại Thái hậu, sao đêm nay ta lại mạo hiểm đến đây?""Y im lặng một lát rồi nói tiếp: ""Triều đình họ Lý chính là một thực thể cósức sống, nó sẽ tự động điều chỉnh biến dạng thân thể của mình, nhằm bảo đảmquyền lực hoàng tộc, bảo đảm khả năng kiểm soát thiên hạ và bảo đảm cho sựtồn tại của chính nó... Với tiền đề như vậy, mọi thứ đều không quan trọng.""Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Thư Vũ: ""Đã nói rõ mọi chuyện rồi, cho dù Đạihọc sĩ quyết định thế nào cũng là chính đáng. Ngài có thể coi như hôm nay tachưa từng đến.""

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn cẩn thận nhìn vào mắt vị đại thần này, rồi từ từ buông tay bàntay cứng rắn như sắt thép của mình rời khỏi yết hầu đối phương. Nếu đốiphương thật sự không màng tính mạng gọi người tới bắt y, với tình trạng của yhiện giờ, chỉ e khó mà sống sót thoát khỏi kinh đô sẽ rất khó khăn.Đây là một canh bạc, nhưng cuộc đời Phạm Nhàn vốn là một canh bạc rấtlớn, vận may của y vẫn rất tốt.Vị đại thần kia không gọi người tới cứu mạng, ngược lại nhìn Phạm Nhànbằng ánh mắt kỳ quái, nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của y, có vẻ bất ngờ,nhưng cũng có vẻ vui mừng.o O o""Lão già họ Thư này, đừng nhìn ta như vậy nữa."" Phạm Nhàn xác nhậnmình đã đoán đúng, thu hồi con dao, ngồi xuống đối diện Thư Vũ.Đúng vậy, lúc này y đang ở trong thư phòng của Thư phủ. Sau vài lần tínhtoán, Phạm Nhàn vẫn quyết định trước tiên cứ gặp vị Đại học sĩ với địa vị cựccao trong triều đình này, vì trong số văn võ bá quan, y luôn cảm thấy chỉ cóngười học trò của Trang Mặc Hàn này mới là người đáng tin cậy nhất về mặtnhân phẩm đạo đức.Ánh mắt Thư Vũ nhìn y rất phức tạp, bất ngờ mở miệng: ""Ba vấn đề.""""Xin ngài cứ nói."" Phạm Nhàn nghiêm túc trả lời.""Bệ hạ đã chết chưa?"" Giọng Thư Vũ run rẩy.Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát: ""Khi ta rời Đại Đông sơn, người vẫncòn chưa chết, nhưng..."" Y nghĩ đến bóng người chèo thuyền, nghĩ tới Tứ CốKiếm ẩn nấp bên cạnh, nghĩ tới gã hói rất có thể ra tay, cau mày nói: ""Chắc làđã chết rồi.""Thư Vũ thở dài một tiếng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.""Kẻ chủ mưu là ai?"" Thư Vu nhìn vào mắt y.Phạm Nhàn chỉ vào mũi mình: ""Theo tin tức từ quân đội và Giám sát viện,chắc là ta.""""Nếu là ngươi, sao còn quay lại kinh đô?"" Thư Vũ lắc đầu: ""Thế thì quáđiên rồ, không giống tính cách một quân vương.""Cả hai im lặng một lúc. Phạm Nhàn bỗng nói mở miệng: ""Ta tìm đến ngài,đương nhiên là có chuyện cần nhờ vả.""""Chuyện gì?""""Không thể để Thái tử lên ngôi."" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Thư Vũ,gằn từng chữ một nói.Lông mày Thư Vũ nhíu lại rồi thả lỏng, hạ giọng hỏi: ""Tại sao?""Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười mỉa mai: ""Bởi vì... ta tin Thư Đại học sĩkhông muốn thấy kẻ giết cha hành thích quân vương ngồi trên ngai vàng củaKhánh Quốc.""Phạm Nhàn đứng dậy, lấy lá thư giấu trong ngực áo ra, nhẹ nhàng nói:""Thư Vũ tiếp chỉ.""Thư Vũ giật mình, quỳ xuống đất, run rẩy đón lấy lá thư, trong lòng đầynghi hoặc. Nếu Bệ hạ đã qua đời, chỉ dụ này do ai soạn thảo? Nhưng ông ởtrong triều đình nhiều năm, đã quen với việc thư phòng nội các, không xa lạ gìvới bút tích và giọng điệu của Hoàng thượng. Chỉ nhìn lướt bọc thư và nộidung, ông đã biết đây chính là thư viết tay của bệ hạ. Thư Vu không khỏi xúcđộng, hai mắt ươn ướt.Phạm Nhàn cẩn thận mở phong thư, đưa cho Thư Vũ.Thư Vũ càng đọc càng kinh ngạc, càng đọc càng tức giận, cuối cùng khôngkiềm chế được, đập mạnh xuống bàn quát lớn: ""Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạsói!""Phạm Nhàn nhẹ nhàng đỡ ông, ngăn không cho bàn tay của Thư Đại học sĩđập xuống bàn, sau đó chậm rãi nói: ""Đây là thư do bệ hạ đích thân viết đêmtrước khi lệnh cho ta trở lại kinh đô.""“Ta sẽ lập tức vào cung.” Thư Vũ đứng bật dậy, sẵng giọng: ""Ta phải gặpThái hậu!""Phạm Nhàn lắc đầu.Thư Vũ cau mày nói: ""Tuy chưa làm lễ tang cho bệ hạ, nhưng trong cungđã bắt tay vào chuẩn đưa Thái tử lên ngôi. Việc này không thể chậm trễ, đểmuộn chỉ e sẽ không còn kịp!""Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: ""Lá thư này, vốn là... viết choThái hậu xem.""Thư Vũ giật mình, nghĩ thầm đúng vậy, với thế lực ẩn giấu trong kinh đôcủa Phạm Nhàn và thực lực siêu cường của bản thân y, cho dù giờ phút nàyhoàng cung phong tỏa nghiêm ngặt, chắc chắn y vẫn có cách vào gặp Thái hậu.Có lá thư này và ngọc tỷ trên người, chắc chắn Thái hậu sẽ tin lời Phạm Nhàn.""A...!"" Sắc mặt Thư Vũ lập tức thay đổi, trố mắt nhìn Phạm Nhàn nói.“Không thể nào!”“Trên đời không có chuyện gì là không thể.” Ánh mắt Phạm Nhàn như cóánh lửa lấp lóe: ""Ngài là văn thần, còn ta là thành viên hờ trong hoàng tộc, tamuốn hiểu rõ hơn về tâm tư của những quý nhân trong cung điện kia. Nếukhông e ngại Thái hậu, sao đêm nay ta lại mạo hiểm đến đây?""Y im lặng một lát rồi nói tiếp: ""Triều đình họ Lý chính là một thực thể cósức sống, nó sẽ tự động điều chỉnh biến dạng thân thể của mình, nhằm bảo đảmquyền lực hoàng tộc, bảo đảm khả năng kiểm soát thiên hạ và bảo đảm cho sựtồn tại của chính nó... Với tiền đề như vậy, mọi thứ đều không quan trọng.""Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Thư Vũ: ""Đã nói rõ mọi chuyện rồi, cho dù Đạihọc sĩ quyết định thế nào cũng là chính đáng. Ngài có thể coi như hôm nay tachưa từng đến.""

Chương 1242: Mượn xương của tiên sinh dùng một lát 3